Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 316: Chân bị tật




Hai ngày sau Thương Mai đến Lương Vương phủ liền thấy tì thiếp trong phủ ôm đồ đạc đi ra, ngay cả Trắc phi cũng bị đuổi ra.



Nhưng trên mặt mỗi người đều rất vui, không hề có biểu cảm đau lòng.



Thương Mai thấy rất lạ, bước nhanh vào trong, thấy Lương Vương đang ngồi trong phòng, tay không ngừng gảy bàn tính, vừa tính vừa lắc đầu thở dài.



“Sao đều đi rồi? Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Thương Mai hỏi.



Lương Vương ngẩng đầu, mặt mày u oán: “Bản vương lỗ to rồi.”



“Chuyện gì thế?” Thương Mai ngồi xuống, để hòm thuốc lên bàn, nhìn sổ sách của hắn, trên sổ ghi rất nhiều số, đều là chi ra.



“Đuổi hết rồi.” Lương Vương đau răng hít một hơi khí lạnh: “Tì thiếp năm nghìn hai, Trắc phi một vạn hai, đều đuổi đi rồi.”



Thương Mai bật cười, khó trách ai cũng vui vẻ như thế, thì ra đều nhận được khoản tiền lớn.



Thương Mai và Lương Vương sau khi quen thân, biết được những tì thiếp này và Trắc phi có vài người là con nhà nghèo, Trắc phi bị phu huynh bán vào cũng là con của chủ tiệm ngọc bích nhỏ, sau khi vào phủ, cũng có vài người chết bất đắc kỳ tử, dù sao Lương Vương cũng không chạm vào các nàng, cho ngân lượng rồi đuổi đi, các nàng tự nhiên vui vẻ rồi.



“Tại sao lại đuổi đi?” Thương Mai có hơi tò mò, hắn hiện nay cũng được rồi, theo lý mà nói nên hưởng thụ ngày xuân đến muộn của mình, nhưng vào lúc này đuổi người đi rồi.



Lương Vương gập quyển sổ lại, nghiêm túc nhìn cô: “Ngươi cũng đừng đã biết rõ hết còn cố hỏi, khoảng thời gian này ngươi thật ra không phải chữa chứng động kinh cục bộ của bản vương, ngươi là đang chữa bệnh kín của bản vương, phải không?”



Thương Mai thấy hắn không giống tức giận, bèn thừa nhận: “Phải.”



Lương Vương rất khâm phục y thuật của cô: “Ngươi sao làm được? Chỉ là châm cứu, ngươi thậm chí cũng không từng kiểm tra.”



“Cái này coi như hên, trước đó khi ta chữa chứng bệnh cương thi, đã từng châm cứu cho Tô Thanh và Vương Du, Tô Thanh nói sau khi ta châm cứu xong hắn có phản ứng hơi khác.”



Lương Vương sửng sốt: “Chỉ như thế?”



Hắn vốn tưởng ẩn chứa ý thuật cao siêu thế nào, lại không ngờ là đánh bậy đánh bạ lại trúng.



“Chỉ như thế!” Thương Mai mỉm cười, lần đánh bậy đánh bạ mà trúng này khiến cô rõ ràng một điểm, cuốn sách châm cứu này của Ôn Ý, thật sự có hiệu quả, đáng để cô dốc lòng nghiên cứu.





Đáy mắt Lương Vương có ánh sáng lấp lánh: “Vậy thì, ngươi có thể đánh bậy đánh bạ mà đánh trúng thành chữa khỏi chân của bản vương không?”



Thương Mai nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Chân của ngươi, ta nắm chắc, chỉ cần ngươi tin tưởng ta.”



Lương Vương thở dài: “Còn gì không tin sao? Ngươi cũng đã chữa khỏi bệnh kín của ta rồi.”



Thương Mai chớp mắt: “Cảm ơn, ta vốn cho rằng ngươi sẽ tức giận.”



“Tức giận?” Lương Vương cười khổ: “Cái gọi là tức giận chỉ là che đậy sự tự ti của bản vương, bản vương đã từng gặp nhiều thầy lang rồi, sớm đã không có bất cứ hy vọng gì, nhưng, ngươi đã cho bản vương hy vọng này, khiến bản vương cảm thấy mình còn có thể sống như người bình thường, làm một người bình thường, là ước mơ mà bản vương luôn hướng tới.”




Thương Mai nước mắt lưng tròng, cô hiểu Lương Vương, hiểu loại khổ sở đó, không nhịn được mà nắm tay của hắn: “Mọi chuyện đều sẽ tốt hơn.”



Lương Vương nhìn tay của cô, nắm ngược lại, ánh mắt nóng bỏng: “Ngươi bây giờ có phải hối hận không gả cho bản vương rồi không? Cảm thấy bản vương xuất sắc hơn hoàng thúc? Hiện nay hối hận vẫn còn kịp.”



Thương Mai sững người, bỗng thu tay lại, nhìn thấy Lương Vương cười ha hả.



“Ngươi trêu ta?” Thương Mai tức giận nói.



Lương Vương vui vẻ không thôi: “Dáng vẻ vừa rồi của ngươi thật buồn cười.”



Thương Mai không khách khí nhìn hắn: “Vậy ngươi cười đủ rồi chứ? Nếu cười đủ rồi thì cởi quần đi, ta kiểm tra hiệu quả chữa trị của ta.”



Tiếng cười im bặt!



Kiểm tra là kiểm tra, nhưng lại là kiểm tra vết thương trên chân.



Hai chân Lương Vương đều bị thương, nhưng, chân phải rõ ràng nghiêm trọng hơn rất nhiều, sau khi gãy xương xử lý không tốt, dẫn đến xương bị dập xếp vẹo vọ, nhìn tình trạng, chắc sẽ đè lên dây thần kinh, điều này khiến hắn rất hay phải chịu những cơn đau dữ dội.



Xương bây giờ đã liền, cố định vị trí, muốn chữa khỏi thì phải đập gãy nối lại.



Dưới tình trạng không có thuốc tê, chuyện này sẽ khiến con người sống mà đau đớn hơn chết đi.




Thương Mai nói những tình trạng cơ bản này cho Lương Vương, bảo hắn tự mình lựa chọn.



Lương Vương không thèm suy nghĩ, trực tiếp nói: “Ngươi chỉ lo chữa trị là được.”



“Ngươi không sợ đau sao?”



Lương Vương nhìn cô: “Trong thiên hạ có ai không sợ đau? Nhưng, đau là tạm thời, chân là của bản thân, bản vương hy vọng mình trở thành một người bình thường.”



Hắn lần nữa nói như thế.



Thương Mai ừm một tiếng, từ trong hòm thuốc rút ra túi châm, lấy ra một cây châm dài nhất đã khử trùng: “Đúng rồi, bệnh kín của ngươi cũng khỏi rồi, tại sao còn muốn để các nàng đi?”



“Những người đó, đều là mẫu hậu làm chủ, mục đích trong đó là vì che đậy khuyết điểm với thiên hạ, bây giờ không có cần thiết che đậy khuyết điểm với thiên hạ nữa.” Lương Vương nhàn nhạt nói.



Thương Mai gật đầu, tỏ vẻ hiểu, nhiều người như vậy vào phủ, là Hoàng hậu vì ngăn ngừa người ngoài suy đoán Lương Vương không thể được.



“Trong phủ của ngươi rất nhiều tì thiếp chết bất đắc kỳ tử, ngươi biết là ai làm không?” Thương Mai hỏi.



Lương Vương gật đầu: “Biết!”




“Thái tử sao?”



Lương Vương trầm mặc một lát: “Mới đầu, bản vương cũng tưởng là Thái tử, nhưng, sau này biết là mẫu hậu.”



“Nhưng, ta nghe nói danh tiếng của ngươi tệ như thế, đều là Thái tử truyền ra.” Thương Mai có hơi kinh ngạc, Hoàng hậu tại sao phải làm như thế?



“Ý định của mẫu hậu chỉ là để tạo ra một hiện tượng giả, khiến người ngoài cho rằng tì thiếp trong phủ vì tranh sủng mà đấu đá ngươi sống ta chết, nhưng Thái tử vì bôi xấu ta đã dùng mọi lời đồn đại mà mẫu hậu đã làm truyền rằng ta bạo lực, lạnh lùng, là ta đã giết những người này, danh tiếng của ta tự nhiên bị hắn phá hỏng, phụ hoàng cũng vì thế mà rất chán ghét ta.”



Giọng nói của hắn lặng đi, mang theo một nỗi buồn khó nói thành lời, bởi vì, Hoàng đế trước đó rất sủng ái hắn.



“Phụ hoàng ngươi không biết bệnh kín của ngươi sao?” Thương Mai không khỏi tò mò.




“Trừ phụ hoàng và mẫu hậu, những người khác đều không biết, hoàng tổ mẫu cũng gần hai năm mới biết.”



Thương Mai nghĩ đến bệnh của Hoàng đế, thần bí như thế: “Ngươi biết phụ hoàng ngươi bị bệnh gì không?”



“Không biết.” Lương Vương ngẩng đầu: “Ngươi có thể đi hỏi hoàng thúc, hoàng thúc không phải từng đi thăm phụ hoàng hay sao?”



Thương Mai về sau chưa từng hỏi, bởi vì Mộ Dung Khanh cũng không muốn nói.



Điều này ngược lại khiến người ta thấy kỳ lạ, Mộ Dung Khanh đối với y thuật của cô theo lý mà nói thì có lòng tin, nhưng tại sao không để cô đi chữa cho Hoàng đế? Hoàng Thái hậu thậm chí cũng chưa từng nhắc tới.



Mọi người dường như đều giữ kỹ bí mật về bệnh tình của Hoàng đế.



Hoàng đế rốt cuộc mắc bệnh gì?



“Ngươi cũng không thể vào thăm phụ hoàng của ngươi sao?” Thương Mai không nhịn được mà nghe ngóng.



Lương Vương lắc đầu: “Không thể, trừ phi hoàng tổ mẫu ân chuẩn, nếu không ngay cả mẫu hậu cũng không thể vào.”



Thương Mai biết lòng hiếu kỳ sẽ giết chết mèo, chữa bệnh cho Hoàng đế nguy hiểm trùng trùng, cô lùi xa ba thước còn không kịp, thật sự không thể lao vào.



Cô không muốn tiếp tục gây thêm rắc rối gì nữa, bởi vì rắc rối của cô còn có rất nhiều, trong phủ có một vị Quý Thái phí đợi bắt lỗi của cô.



Cô chuyển chủ đề sang cái chân bị tật, tay cầm châm: “Ta sẽ châm cứu vào huyệt vị trên chân của ngươi, ngươi nhìn thấy cây châm này tương đối thô, hơn nữa cũng tương đối cứng, còn khác với những cây châm mà lúc trước dùng để châm cứu, khi châm cứu có hơi đau, ngươi cố nhịn.”



“Bây giờ châm cứu có tác dụng không?” Lương Vương hỏi.



Thương Mai nói: “Chỉ là dùng để kiểm tra thần kinh của ngươi có chịu tổn thương hay không, tình trạng tổn thương có nghiêm trọng hay không, nếu như nghiêm trọng, tương đối khó.”



Chân của Lương Vương bị thương vào lúc phát triển, hơn nữa bị thương chỉ có luyện tập, cơ thịt không có co cứng, điểm này khiến Thương Mai rất hài lòng.