Sáng hôm sau Nguyệt Thất mở mắt thấy mình đang nằm trên bộ hạ của Lâm Duệ Phong. Nàng chớp chớp mắt rồi đưa tay lên véo má mình một cái. Cảm giác đau rát truyền đến dây thần kinh. Thì ra không phải nàng nằm mơ là đó là sự thật, một sự thật mà có cho tiền nàng cũng không dám nghĩ đến. Nàng đang gối đầu lên bộ hạ của Lâm Duệ Phong, nàng vội vàng ngồi bật dậy đầu va vào cằm của hắn. Nàng xoa xoa cái đầu rồi trườn xuống giường, sau đó vội vã quỳ xuống nói:
“Xin vương gia thứ tội, tiểu nhân không cố ý làm thế mong vương gia bỏ qua cho tiểu nhân lần này.”
Nàng không dám nhìn thẳng vào mặt hắn đôi chân vẫn còn đang run cầm cập. Nàng đang đón chờ cơn thịnh nộ từ hắn. Đột nhiên hắn lạnh lùng hỏi nàng:
“Ngươi có nhớ tối qua ngươi đã làm gì không?”
Nàng ngước lên nhìn thì thấy đôi mắt hắn thâm quầng như mắt gấu trúc. Nàng vắt não suy nghĩ cố nhớ về sự việc hôm qua. Nàng chỉ nhớ mình và hắn ngồi uống rượu, sau đó thì không nhớ gì hết. Nàng khó khăn nhìn hắn rồi lắc đầu nói:
“Tiểu nhân không có nhớ gì cả, tiểu nhân chỉ nhớ mình mang lên con gà và chai rượu giúp vương gia giải sầu, sau đó thì tiểu nhân không biết gì nữa.”
“Vậy để bổn vương nói cho ngươi nhớ, ngươi bảo bổn vương là Phong Giật, rồi còn hôn má của ta. Không những thế ngươi còn cởi xiêm y của ta ra rồi dùng tay sờ soạng vào chỗ đó nữa. Ngươi đúng là con ma men nát rượu mà! À quên ngươi còn bảo ta bị mất người thương đúng là đáng đời, đúng là quả báo!”
Hắn nói bằng thứ giọng giận dữ tưởng chừng như nuốt cả nàng vào trong bụng. Nàng nhìn vẻ mặt tức giận của hắn thì thấy cổ họng đắng ngắt. Nàng lại chọc vào tổ kiến lửa rồi, lần này nàng không biết hắn sẽ dùng hình phạt gì đối với nàng đây. Nàng rối rít cầu xin hắn:
“Tiểu nhân biết lỗi rồi mong vương gia trách phạt. Tiểu nhân sẽ tự vả vào cái mỏ hỗn của mình!”
Dứt lời nàng giơ tay lên vả vào mặt mình liên tiếp, hắn thấy nàng như vậy thì mủi lòng nói tiếp:
“Thôi thôi! Ngươi mau dừng tay lại, đừng tự tát mình nữa, bổn vương có bảo sẽ xử phạt ngươi đâu. Thôi thì lời nói của kẻ say bổn vương cũng không để bụng. Ngươi mau đi làm việc của mình đi!”
“Tiểu nhân đa tạ vương gia tha tội ! Tiểu nhân xin cáo lui. À tiểu nhân nghe nói tối nay ngoài phố có lễ hội thả đèn lồng, tiểu nhân nghĩ vương gia nên đi ngắm cho khuây khỏa. Tiểu nhân xin phép cáo lui!”
Nàng nói xong thì vội vã rời đi như thể sợ hắn sẽ đổi ý, còn hắn thì lê thân xác mệt mỏi xuống giường. Hắn nghĩ lại sự việc tối qua cùng nàng trò chuyện, bản thân thấy nàng quả thật khá thông minh, am hiểu nhiều thứ. Lần này hắn có lẽ sẽ cân nhắc cho nàng làm người hầu thân cận của mình.
Nàng còn đang hì hục bổ củi thì nghe tiếng của Lâm Duệ Phong đằng sau:
“Tối nay có lễ hội thả đèn lồng, ngươi có muốn đi cùng bổn vương và Bát vương gia không?”
Nàng nghe hắn nói thì hai mắt sáng rực khoé miệng nở nụ cười thỏa mãn. Nàng sung sướng vứt con dao xuống nhảy lên tay ôm chặt cổ của hắn, chân thì quặp vào đùi hắn miệng không ngừng nói:
“Đa tạ vương gia đã cho tiểu nhân đi cùng! Lần này tiểu nhân hứa sẽ ngoan không gây khó dễ cho người nữa!”
Hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng rồi nói ghé sát tai nàng:
“Ngươi nói bằng miệng thôi, không cần thiết phải nhảy lên như con nhái bén thế này đâu. Ngươi hãy giữ cho bổn vương một chút tự trọng.”
Lúc này nàng mới ý thức được hành động của mình, nàng vội vã buông hắn ra rồi rối rít xin lỗi:
“Tiểu nhân sơ suất quá mong vương gia thứ tội.”
Hắn không nói thêm gì nữa quay người rời đi, trước khi bước thêm một bước nữa hắn còn quay lại dặn với nàng:
“Ngươi nhớ giờ Dậu tối nay chuẩn bị đi cùng bổn vương, ngươi phải chú ý hành động của mình, đừng có đem thêm rắc rối cho bổn vương nữa!”
“Dạ tiểu nhân đã rõ xin vương gia yên tâm!”
Nàng vui vẻ đáp lời hắn, lúc này hắn cũng yên tâm quay lưng rời đi, cơ hội đến với nàng rồi, nàng sẽ cố tranh thủ nắm bắt để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Tối đó, nàng cùng Lâm Duệ Phong và Lâm Duệ Dương đi xem lễ hội thả đèn trời. Trên đường tấp nập người qua lại, người nào cũng xúng xính áo váy trên tay là những chiếc đèn lồng hình vẽ tinh xảo. Nàng cũng háo hức muốn mua nhưng không có tiền, nàng liền tính kế với Lâm Duệ Phong.
“Vương gia! Tiểu nhân nghe nói thả đèn lồng lên trời và cầu nguyện thì điều ước sẽ thành sự thật. Hay là vương gia cũng nên mua một cái để thả nhỉ?” - nàng nói với Lâm Duệ Phong, nhưng hắn chẳng thèm để ý lời nàng nói, hắn vẫn còn đang chăm chú nhìn hình bóng cặp nam nữ trước mặt. Nàng lại nhìn sang Lâm Duệ Dương với ánh mắt nịnh nọt, hai mắt nàng chớp chớp miệng mỉm cười. Nhưng Lâm Duệ Dương lại búng vào trán nàng một cái rồi nói:
“Thật là trò nhảm nhí nếu mà đúng như vậy thì ai người ta cũng mua để thả. Ngươi bớt ảo tưởng về chuyện đó đi.”