Vương Gia Xin Tự Trọng

Chương 19: Tại sao lại xinh như thế




“Tại sao lại xinh, như thế! Tại sao vì sao, bị điên à, thế có mấy ai chịu được, có mấy ai chịu được, bực thế nhể.”

Hắn nhìn hành động ngây ngô của nàng thì bật cười, tửu lượng của nàng cũng thật kém quá đi. Mới có chút rượu vào người, nàng đã gục ngã như thế này. Hắn xé miếng thịt gà bỏ vào miệng nhai, mắt vẫn không rời khỏi nàng. Thịt gà nàng luộc vị rất khác biệt, hắn thấy ngon lại xé ăn tiếp. Vừa nhấp được một ngụm rượu vào miệng thì nàng liền bật dậy hai mắt lờ đờ tay chỉ thẳng vào mặt hắn rồi quát:

“Tên Phong Giật kia! Tại sao ngươi lại xấu tính như thế? Ngươi thất tình cớ sao lại lôi ta ra trút giận. Ngươi… còn đánh ta 20 gậy, bỏ đói ta, còn bắt ta dọn phân ngựa một tháng. Ngươi bị như thế này quả thật là xứng đáng, dừa lòng ta lắm!”

“Phụt..”

Ngụm rượu trong miệng hắn phụt ra ngoài, nàng vừa gọi hắn là Phong Giật, hắn không hề nghe nhầm. Lời nói vừa rồi chính từ miệng nàng thốt ra. Chưa dừng lại ở đó, nàng còn lảo đảo ngồi vào lòng hắn, mon men cởi áo ngoài của hắn rồi áp mặt vào bộ ngực vạm vỡ rắn chắc kia. Hắn mặt đen như đít nồi gằn giọng nói:

“Nguyệt Thất! Ngươi có biết bổn vương là ai không? Ngươi có biết hành động vô lễ của ngươi xứng đáng bị ngũ mã phanh thây không? Ngươi nói ai là Phong Giật, Phong Giật nghĩa là sao?”

Nàng vẫn dụi mặt vào ngực hắn như con mèo nhỏ miệng vẫn không ngừng lải nhải:

“Ta thừa biết ngươi chính là Phong Giật, Phong Giật là bệnh giật kinh phong, thỉnh thoảng đùng đùng hấp hấp như là giống dở. Hahaha. Phong giật ngươi đừng tưởng ngươi tuấn tú vạm vỡ cơ bắp cuồn cuộn mà đã là đẹp nhé. Ngươi cho dù có cả thế giới nhưng ngươi cũng sẽ không bao giờ có được ta.”

Hắn tức giận hất nàng ngã chỏng chơ xuống dưới nền nhà. Nàng lại lổm ngổm bò dậy ngồi vào đùi hắn nũng nịu:

“Này Phong Giật ngươi có biết ngươi tuấn tú lắm không? Ta mà là con gái ta cũng thích ngươi một chút ấy. Ngươi không những đẹp trai mà lại còn chung tình, ngươi đúng gu của ta rồi.”

Chụt! Nàng chu mỏ nhỏ xinh lên thơm vào má hắn, hắn rùng mình rồi bóp má nàng:

“Nguyệt Thất! Ngươi mau tỉnh dậy cho bổn vương, không còn ra cái thể thống gì nữa rồi! Ngươi bị điên thật rồi!”

Nàng còn chưa kịp chu mỏ ra hôn hắn cái nữa thì đã bị hắn ném xuống sàn nhà. Hắn nhìn nàng ghê tởm miệng không ngừng nôn oẹ. Hắn là nam nhi, mà người dưới đất kia cũng là nam nhi, thế mà nàng lại còn dám hôn hắn. Hắn nôn xong thì đi đến bóp cổ nàng hỏi:

“Thế ta tuấn tú như này tại sao ngươi lại dám bảo ta là con lợn! Ta nhìn giống lợn ở điểm nào? Ta chỉ thiếu cái đuôi thôi đúng không?”



Nàng lúc này đã bất tỉnh nhân sự rồi, hắn bực mình buông cổ nàng ra rồi vội vã sai hạ nhân chuẩn bị cho mình bồn tắm. Hắn nghĩ lại tình huống kinh dị vừa rồi thì lại thấy sởn gai ốc. Hắn chà ngực, chà rát má mà vẫn chưa hết được sự kinh tởm. Hắn thế mà lại bị một tên nam nhân cưỡng hôn, chuyện này mà đồn ra ngoài thì hắn chắc chỉ còn đường chui xuống lỗ.

Thừa tướng phủ.

Bên trong thư phòng thừa tướng, một người đàn ông trung niên khuôn mặt già nua, đang nói chuyện với một chàng trai trẻ. Không ai khác đó chính là Thừa tướng và con trai trưởng Phượng Lâm Khang. Trong căn phòng yên ắng tiếng thừa tướng khẽ thở dài:

“Hôn lễ của Mộc Nhan và Nhị vương gia đã chuẩn bị ổn thoả chưa?”

“Dạ thưa phụ thân tất cả vẫn đang gấp rút chuẩn bị cho Nhan muội. Phụ thân cứ yên tâm!”

“Ta vẫn thấy bất an trước cuộc hôn nhân của muội muội con. Không hiểu sao Nhị vương gia lại muốn gấp rút làm lễ thành thân như vậy? Trong truyện này ta nghĩ còn có nhiều uẩn khúc khác. Khang nhi! Con có thấy Mộc Nhan có nhiều điểm không giống ta không? Sao ta cứ có cảm giác nó xa lạ như vậy?”

Thừa tướng chống tay lên trán thở dài rồi nói ra nỗi lòng mình với con trai. Phượng Lâm Khang khẽ đến vỗ vai ông rồi nói:

“Cha đừng suy nghĩ nhiều! Năm xưa cha ra trận mẫu thân sinh hạ Mộc Nhan khó khăn nên đã ra đi. Nhan Nhi thiệt thòi vì không được cha ở bên chăm sóc nên người cảm thấy thế thôi! Cha phải tin tưởng Nhan Nhi chứ!”

Mà lúc này ngoài cửa sổ, Mộc Nhan đã nghe rõ những lời nói của thừa tướng, ả ta tay nắm thành đấm, trong lòng ngập tràn phẫn nộ. Ả thầm nghĩ: “ Chỉ sợ một ngày nào đó chuyện năm xưa mình bị đánh tráo thân phận sẽ bị bại lộ. Mình tuyệt đối không thể để phụ thân phát hiện, nếu không mình sẽ mất tất cả.”

“Chắc tại ta suy nghĩ nhiều rồi, con về nghỉ ngơi đi!”- giọng nói của thừa tướng mệt mỏi vang lên. Phượng Lâm Khang liền nhẹ nhàng tiếp lời:

“Dạ phụ thân nghỉ ngơi sớm đi ạ. Khang nhi xin cáo lui!”

Tiếng đóng cửa của Phượng Lâm Khang làm cho Mộc Nhan giật mình. Ả nhanh chóng rời đi, nhưng lúc này vô tình Phượng Lâm Khang nhìn thấy bóng dáng vội vàng của ả thì trong lòng lại dâng lên một chuỗi nghi ngờ. Phượng Lâm Khang trong lòng thầm nghĩ:

“Chắc chắn Mộc Nhan có vấn đề, mình phải làm rõ vụ này, mình cũng có dự cảm chẳng lành.