Nàng bĩu môi nhìn Lâm Duệ Dương rồi quay sang nhìn đôi nam nữ trước mặt Lâm Duệ Phong. Nàng thấy ánh mắt của Lâm Duệ Phong nhìn người con gái trước mặt thật dịu dàng, thật mê đắm. Bản thân nàng thấy có điềm nên ghé sát tai Lâm Duệ Dương hỏi:
“Người nhìn vương gia nhà tiểu nhân kìa, nhìn con gái nhà người ta không chớp mắt. Đúng như kiểu là người tình trong mộng ấy!”
Nàng miệng nói với Lâm Duệ Dương nhưng mắt vẫn không rời đôi nam nữ trước mặt. Thế nhưng nàng đâu có biết Lâm Duệ Dương còn đang bận thả thính vị tiểu cô nương xinh đẹp kế bên. Nàng không thấy Lâm Duệ Dương nói gì thì mới nhìn sang hắn, nhưng đập vào mắt nàng lúc này là những lời nói hoa mỹ thả thính ngon ngọt của Lâm Duệ Dương:
“Vị cô nương xinh đẹp này! Cho hỏi nàng đã thả đèn lồng cùng ai chưa? Nếu chưa thì xin mạn phép cho ta được mời nàng cùng thả đèn lồng. Ngày hôm nay thật đẹp, nhưng vẫn không đẹp bằng nét mặt ửng hồng của nàng đây. Nếu ta có quá lời thì mong nàng đừng để ý. Vì lòng ta lỡ va phải ánh mắt của nàng rồi!”
“Oẹ!”
Nàng nghe xong những lời sến súa của hắn thì nôn khan cố ý trêu chọc hắn. Nàng nghĩ thầm: “ôi mẹ ơi đúng là tên sở khanh mất nết, đi rắc thính cũng ghê đấy! Trông cái bản mặt sở khanh này mà cũng có người mê như điếu đổ thì mình cũng chịu rồi. Mình sẽ không thể để tên sở khanh này đạt được mục đích.”
Nàng nhìn vị cô nương xinh đẹp trước mặt, nụ cười e thẹn, hai má ửng hồng nàng cũng đoán được nàng ấy đã bị dính thính của tên sở khanh Lâm Duệ Dương này rồi. Nàng sẽ nhân cơ hội này trả thù món nợ mà hắn đã gây ra cho nàng. Nàng bèn lên tiếng:
“Chậc chậc! Này cô nương xinh đẹp như hoa như mộng, nàng tuyệt đối đừng nên tin những lời nói hoa mỹ của vị nam tử này. Huynh ấy đã có chính thất và ba tiểu thiếp rồi đó! Nàng xinh đẹp như vậy mà bị huynh ấy cưới làm thiếp thì tiếc lắm.”
“Tên háo sắc vô lại! Ngươi thật không biết xấu hổ, ta thật không nên tin ngươi!”
Nàng ấy nói xong thì vội vã bỏ đi, Lâm Duệ Dương tái mặt nhìn nàng, hắn trừng mắt:
“Nguyệt Thất! Ngươi thật to gan dám phá hỏng chuyện tốt của bổn vương ngươi có tin ta chặt xác ngươi làm trăm mảnh không?”
“Hehe tiểu nhân thấy vương gia thả thính cũng tầm bốn cô nương rồi, tiểu nhân thấy ngứa cựa nên cố tình phá ấy. Tiểu nhân không ăn được nên sẽ cố gắng đạp đổ. Mà Bát vương gia này! Tham thì thâm mà đa *** thì đau thận, nam nhân mà phong lưu đa tình thì hay bị toi sớm lắm đó vương gia.”
Lâm Duệ Dương nghe xong thì tức ói máu, hắn bực mình xách tai nàng rồi hỏi:
“Cái mỏ hỗn của ngươi thật làm ta phát bực, thả thính là cái gì? Ngươi bảo ai tham thì thâm mà đa *** thì đau thận. Ta phải dạy cho ngươi một bài học.”
“Á… á… á… vương gia đau quá tiểu nhân sai rồi, người đúng là tuấn tú anh minh phong độ ngời ngời, cô nương nào mà lấy được bát vương gia thì đúng là tu bảy đời mới có phúc phận ấy.”
“Thế còn nghe tạm được, xem như ngươi cũng biết điều đấy! Mà ngươi nói thả thính là sao?”
Hắn vẫn không buông tai nàng ra còn dò xét xem thái độ của nàng như nào. Nàng méo xệch mồm đưa tay giữ cái tai bị hắn nhéo miệng vẫn không ngừng lải nhải:
“Thả thính nghĩa là tán tỉnh ấy vương gia, mà người nhẹ cái tay một chút đứt con mẹ nó tai tiểu nhân rồi!”
“Cho ngươi chừa cái thói vô lễ lần sau xem ngươi còn dám nữa không?”
“Hai người các ngươi cứ gặp nhau cái là y như rằng lại gây chuyện, lớn cả rồi mà cứ như chó với mèo ấy. Nguyệt Thất ngươi có tin bổn vương ném ngươi xuống dòng nước kia không?”
Lâm Duệ Phong lên tiếng làm cho cuộc chiến giữa nàng và Lâm Duệ Dương ngừng lại, hắn buông tai nàng ra nhưng vẫn không ngừng mắng mỏ:
“Xem như ngươi may mắn, nếu lần sau mà còn phá đám thì đừng có trách ta!”
Nàng bĩu môi lườm hắn rồi quay lại hỏi Lâm Duệ Phong:
“Vương gia người không ngắm gái đẹp nữa à?”
Nàng còn chưa hỏi xong thì đằng sau đã nghe tiếng nói:
“Tam đệ, bát đệ, thật trùng hợp chúng ta lại gặp nhau ở đây!”
Giọng nói của một nam nhân vang lên phía sau, nàng cùng Lâm Duệ Phong và Lâm Duệ Dương đều quay lại nhìn. Trước mặt nàng lúc này là một đôi nam nữ đang nắm tay nhau, người con gái kia cũng nhẹ nhàng chào hỏi:
“Tham kiến Tam vương gia bát vương gia, hai vị cũng đi xem hội ạ?”
Nàng ngơ ngác không biết là ai, chỉ thấy vẻ mặt không vui của Lâm Duệ Dương và ánh mắt thất thần của Lâm Duệ Phong nhìn người con gái đối diện. Nàng liền huých tay Lâm Duệ Phong, hắn lúc này mới tỉnh mộng đáp lời:
“Tam đệ bái kiến Nhị hoàng huynh!”
“Bát đệ bái kiến Nhị hoàng huynh!”
Nàng thấy hai nam nhân bên cạnh hành lễ nên cũng đoán được người kia là Nhị vương gia. Nàng cũng vội vàng cúi xuống chào:
“Tiểu nhân xin chào nhị vương gia, nhị vương phi!”
Không khí lúc này liền trở nên căng thẳng, Lâm Duệ Dương thì tỏ ra bộ mặt không vui, hắn nhìn đông rồi lại ngó tây, ngâm thơ tán tỉnh mà không hề để ý đến đôi nam nữ trước mặt. Còn Lâm Duệ Phong thì ngây ngốc nhìn nữ nhân kia. Nàng thấy vậy liền ghé sát tai Lâm Duệ Dương hỏi: