Vương Bài Sủng Phi

Chương 10-2




“Không phải như thế...” Liễu Chỉ Nguyệt lắc đầu, điên cuồng muốn phủ nhận tất cả, nhưng không tìm ra bất cứ cái cớ nào. Đúng, chính nàng sợ uy nghiêm của cha, sợ thủ đoạn của thái hậu, nàng hoàn toàn không dám phản kháng, mỗi khi nhìn thấy ánh mắt ánh của thái hậu, nàng chỉ biết run rẩy, đâu còn can đảm phản kháng?

Đúng, chính Liễu gia đã hủy hoại hạnh phúc của họ, đã hủy hoại nàng.

Những năm qua, nàng theo ý thái hậu, mê hoặc hoàng đế, thái hậu đã được như ý, nhưng tâm nguyện của nàng đâu mất rồi? Nàng những tưởng, bất luận thời gian thay đổi thế nào, Vệ Minh Hàn cũng sẽ chờ đợi nàng, lặng lẽ bảo vệ nàng, còn miễn cưỡng có thể an ủi tâm hồn cô đơn của nàng, nhưng bây giờ, chàng muốn quên nàng ư?

Vậy nàng hết lòng hết dạ là vì cái gì? Hy sinh hạnh phúc vì ai?

Nỗi tuyệt vọng và bi ai ập đến cuốn băng Liễu Chỉ Nguyệt, đánh thẳng vào niềm tin nàng cố giữ mấy năm nay, tình yêu có thật không thắng nổi thời gian vụt trôi như bóng câu qua cửa?

Vệ Minh Hàn lặng lẽ nhìn nàng rơi lệ, mọi si mê, ân ân oán oán đã qua như nước chảy không để lại dấu vết, chàng thực sự đã buông tay. Mối tình này chàng chưa từng hối hận, đó là ký ức quý báu thời trai trẻ của chàng, từ nay về sau chàng sẽ chôn nó trong lòng, để nó dần dần già đi cùng với chàng.

“Minh Hàn, cha thiếp nói sẽ gả Chỉ Mi cho chàng, chàng có bằng lòng không?” Liễu Chỉ Nguyệt cay đắng hỏi. Chỉ Mi và nàng là chị em ruột, dung mạo lại có vài phần giống nàng, nếu cuối cùng không phải là nàng, nàng thà để Vệ Minh Hàn lấy Liễu Chỉ Mi. Ít nhất điều đó cũng khiến nàng tin, chàng sẽ nhớ nàng suốt đời.

“Nương nương, Minh Hàn phúc mỏng, không chịu nổi hảo ý đó của tướng gia.” Vệ Minh Hàn mặt lạnh như băng, nỗi nhục năm xưa dạy cho chàng hiểu quyền lực là gì, chàng sẽ khiến Liễu Tĩnh phải trả giá. Bây giờ ông ta muốn dùng hôn nhân để trói buộc chàng, chẳng qua là muốn đi trước Nam Thư Văn một bước lôi kéo chàng, tính toán của ông ta không tồi, nhưng chàng chưa hẳn để ông ta toại nguyện.

Liễu Chỉ Nguyệt hỏi: “Chàng đã có ý trung nhân rồi ư?”

Vệ không trả lời, chỉ cung kính nói: “Nương nương, người rời tiệc đã quá lâu, e không hay, vi thần tiễn người về thôi.”

“Chàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của thiếp có phải chàng đã có ý trung nhân?” Nói ra câu này như vạn mũi tên xuyên vào tim, nhưng nàng biết tính Vệ, nếu không phải đã có người trong lòng, chàng sẽ không tuyệt tình với nàng như vậy.

Vệ thản nhiên nhìn vào mắt Liễu Chỉ Nguyệt, chàng không có gì phải hổ thẹn với lương tâm, cũng không cảm thấy có lỗi với nàng. Chàng đã có người để nhớ nhung, luôn vẫn có, chỉ là không thể làm rõ ai nặng ai nhẹ mà thôi, bây giờ câu trả lời đã rõ, hà tất phải giấu diếm? Chàng gật đầu thừa nhận.

Trong một thoáng, Liễu Chỉ Nguyệt giống như bị bóp cổ, không thở được, lệ đẫm mi, nhưng không trào ra.

“Là ai?” Giọng nàng run run.

“Nàng không quen đâu.” Vệ mỉm cười, Liễu Chỉ Nguyệt đột nhiên đố kỵ phát điên.

Là ai khiến ánh mắt chàng bỗng trở nên dịu dàng như thế? Nàng vốn kiên định nhưng vẫn bị lòng đố kỵ nhấn chìm, giống như chìm nghỉm trong biển băng mang tên đố kỵ, “Minh Hàn, thì ra chàng... đã quyết dứt tình hai ta? Chàng có thể ôm thiếp một lần nữa không, giống như ngày xưa, chàng ôm thiếp bằng vòng tay đầy xót xa, yêu thương?”

Một cô gái từng yêu sâu nặng, cười thê thảm, tội nghiệp như vậy trước mặt mình. Rõ ràng bị số mệnh đùa bỡn, rõ ràng lòng đau như cắt, nhưng lại nở nụ cười đẹp thê lương.

Liễu Chỉ Nguyệt mà chàng quen biết, cao quý và kiêu ngạo là thế, từ lúc nào trở nên buồn thảm như vậy? Là số mệnh gây ra đau khổ của nàng, tạo nên niềm tiếc nuối của họ.

“Nguyệt nhi...” Cái tên quen thuộc buột miệng mà ra, mặt đẫm lệ, Liễu Chỉ Nguyệt lập tức lao vào lòng chàng, nước mắt như mưa, ướt ngực áo chàng.

“Đừng đẩy thiếp ra, Minh Hàn, xin chàng đừng đẩy thiếp, đừng tàn nhẫn với thiếp như thế, ngay một chút ấm áp cuối cùng chàng cũng không nỡ trao thiếp.”

Những lời chua chát đó khiến cánh tay Vệ Minh Hàn định đẩy nàng ra, lại ngập ngừng, buông xuôi, tiếng thở dài bất lực, nặng nề tan trong hương ngọc lan.

Trăng thanh lạnh, hương lan ngưng tụ, trông tựa vô tình mà lại hữu tình, người đa tình luôn đau khổ vì kẻ vô tình phụ bạc, người si tình trao nhầm trái tim cho kẻ vô tình, chẳng liên quan đến hoa và trăng.

Mạt Ca nhíu mày, tư lự, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của Vệ Minh Hàn. Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy mắt Vệ Minh Hàn đỏ rực.

“Nàng... nàng đã làm gì ta?” Vệ Minh Hàn đẩy mạnh tay Liễu Chỉ Nguyệt, đẩy ra khỏi lòng chàng, chân loạng choạng, chàng lùi sau mấy bước.

Một sắc đỏ bất thường hiện trên đôi má tuấn lãng, một luồng khí nóng đặc sôi sục trong cơ thể, Vệ Minh Hàn bỗng trợn mắt, “Nguyệt nhi, nàng... sao nàng dám?”

Nàng dám bỏ thuốc cho chàng?

Liễu Chỉ Nguyệt cười cay đắng, “Minh Hàn, nhất định chàng không ngờ, Nguyệt nhi của chàng cũng có thể trở nên bất chấp thủ đoạn như vậy phải không? Để giữ chàng, ích kỷ muốn giữ chàng một đêm, cũng có thể bỉ ổi như vậy.”

“Nàng là hoàng quý phi của Hiên Viên, như thế sẽ khiến nàng thân bại danh liệt, nàng có biết không? Ta sẽ không cho nàng được như ý...” Vệ Minh Hàn quay người định bỏ đi, nhưng chân bỗng mềm nhũn, lập tức ngã vào vòng tay mềm mại của Liễu Chỉ Nguyệt.

“Nàng điên thật rồi!” Cảm giác yếu mềm và nóng bỏng đan xen trong cơ thể, Vệ Minh Hàn đau đớn nhìn cô gái chàng từng yêu, lửa dục sục sôi trong cơ thể nhanh chóng thiêu đốt lý trí chàng thành tro bụi.

“Đúng, thiếp điên, năm xưa bắt đầu tự lúc khoác áo tân nương lên người, thiếp đã điên rồi!” Liễu Chỉ Nguyệt điên cuồng gào to, nước mắt lặng lẽ rơi, nỗi nhớ bao năm, sự hối hận bao năm, nhấn nàng chìm nghỉm trong tuyệt vọng và điên cuồng, “Chúng ta... cùng điên đi...”

Đó là mị dược do cung đình mật chế, công hiệu vô cùng, chàng trở tay không kịp.

Trên bức rèm cửa sổ, ánh trăng thanh lạnh in bóng hai thân hình quấn quýt, xiêm y đã cởi hết, ánh trăng soi tỏ những đường cong, Mạt Ca nhìn rất rõ. Cô như bị sét đánh, ngã khụy ra đất, gió thổi qua, cảm thấy lạnh, mới biết mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng áo.

Đương kim hoàng quý phi và đại tướng quân Hiên Viên đã cắm một cái sừng cực lớn lên đầu Hiên Viên hoàng đế.

Trời ơi, Liễu Chỉ Nguyệt này điên thật sao?

Đang định chui khỏi giàn nho, rời khỏi đình viện xinh xắn mà thê lương này, chợt một giọng nói đầy quyến rũ thấm qua không khí lạnh, lọt vào tai, xuýt khiến Mạt Ca một lần nữa ngã khụy.

“Tiểu Mạt Mạt, thì ra cô nương có sở thích nhìn trộm, thế nào có phải xem quá đã mắt không?”

Mạt Ca giật nảy mình bởi giọng nói quen thuộc đó, thần kinh căng đến sắt đứt tung, răng đánh vào nhau lập cập, trong một thời gian ngắn, cô tuyệt đối chưa quên giọng nói tà mị mà kinh hoàng đó.

Mạt Ca nghiêng đầu cười, hoàn toàn không phải là chủ ý của cô, nhưng cô lại cười như vậy. Ánh trăng mờ, như một lớp sa mỏng, dường như làm vạn vật thế gian hư ảo. Phượng Thập Nhất vẫn toàn thân áo chùng đen, đeo mặt nạ đen trắng, dưới ánh trăng trông như ma quỷ hiện hình. Ở khoảng cách gần như thế cô vẫn không nhìn thấy mắt gã, chỉ loáng thoáng nhận ra, gã có đôi mắt cực lạnh, không một chút tình người. Nếu nói Vệ Minh Hàn là một mảnh băng, thì Phượng Thập Nhất là một thanh sắt đen ngàn năm, lạnh cứng.

Băng sẽ tan khi mùa xuân đến, còn sắt đen mãi mãi cứng lạnh chạm tay vào là đóng băng, vĩnh viễn không tan. Chỉ là gã rất giỏi dùng sức cám dỗ ma tà của mình che giấu bản chất của sắt đen.

“Oan hồn không tan.” Mạt Ca cười châm biếm, sao gã luôn bất ngờ xuất hiện? Cảnh tượng như thế này lại bị gã nhìn thấy, rốt cuộc gã đang làm cho ai? Thám tử của hoàng thượng? Không thể, nghe nói hoàng thượng si mê điêu khắc, không chuyên tâm triều chính, hậu cung bị nữ nhi Liễu gia nắm, triều chính lại bị người của Liễu gia khống chế, tính cách yếu đuối như vậy, Phượng Thập Nhất sao có thể nghe lệnh ông ta?

“Tưởng cô nương đã quên ta rồi.” Phượng Thập Nhất cười rất thân mật.

“Sao có thể? Ta từng khắc nhớ tôn huynh, một giây một phút cũng không dám quên.” Mạt Ca cười nhạt, nói nhỏ. Một người đàn ông nửa đêm quẳng cô xuống hồ nước lạnh buốt khiến cô nhiễm lạnh ngất đi, một người ném cô xuống giữa sông để cô tự bơi vào bờ, đương nhiên cô sẽ nhớ rất lâu.

Nhất định có ngày, cô sẽ khiến người đàn ông này phải trả cả gốc lẫn lời.

“Nhìn người tình của mình vụng trộm với tỷ tỷ, cảm giác thế nào?”

“Tôn huynh, nếu tôn huynh có bản lĩnh hãy vượt tường vào cung, ta cảm thấy tôn huynh nên nói chuyện với Hiên Viên hoàng đế, hỏi ông ta xem, bị cắm một cái sừng to như thế cảm giác thế nào.” Mạt Ca chui ra khỏi giàn nho, cười rạng rỡ như gió xuân tháng Ba. Nghe nói, Hiên Viên hoàng đế rất sủng ái chị em họ Liễu, nếu ông ta biết tin này, tình cảnh nhất định vô cùng thú vị.

Phượng Thập Nhất khẽ cười: “Miệng lưỡi đến là sắc, không hổ thẹn là Tiểu Mạt Mạt ta quen biết. Ta có phần khâm phục dũng khí của cô nương, lại dám đứng xem từ đầu đến cuối, không một tiếng hứ hừ nào hết, quả là khiến người ta kinh ngạc”. “Tôi sẽ coi những lời này của tôn huynh là lời khen ngợi đối với tôi.” Mạt Ca cười nhạt, chẳng phải gã cũng xem trò hay suốt buổi tối ư?

Xem ra chuyến thăm thân của hoàng quý phi, có thể dẫn dụ không ít người đến tướng phủ.

“Phượng Thập Nhất, tôn huynh rốt cuộc có mục đích gì? Tôi ở tướng phủ chỉ là tên vô danh tiểu tốt, hoàn toàn không có giá trị lợi dụng, sao tôn huynh phải hao tâm tổn sức như thế?” Đây là điều Mạt Ca nghĩ mãi mà không hiểu được.

Nếu nói, lần trước gã ném cô xuống sông là để cô gặp Vệ Minh Hàn, vậy thì sau khi gặp rồi tiếp theo phải làm gì?

Gã cười nhẹ, ngước mắt, nhìn ngôi lầu đang sôi sục tình yêu mãnh liệt, cất giọng châm biếm, “Liễu Chỉ Tự ngày trước đích thực là vô danh tiểu tốt, bé nhỏ như con giun cái kiến, nhưng cô nương bây giờ, lại là một quân cờ quan trọng.

Tiểu Mạt Mạt, đừng đánh giá thấp bản thân, không lâu nữa, sẽ xảy ra những chuyện cô nương không thể nào tưởng tượng được đâu.”

“Ta ghét ngươi, ngươi tự cho mình là thần thánh, có thể khống chế số mệnh người khác, lạnh mặt nhìn người khác giãy giụa trong vòng xoáy số mệnh. Ta không biết ngươi có mục đích gì, cũng không muốn biết. Bước bước toan tính, ngươi sống vì cái gì? Lẽ nào không thấy mệt hay sao?” Mạt Ca cười nhạt nhìn gã, vẻ giễu cợt không giấu giếm.

Cô cực ghét cảm giác bị người khác dắt mũi lôi đi, lại còn mập mờ, như ngắm hoa qua sương mù, cô là quân cờ, một quân cờ viên tròn cho âm mưu bí mật của Phượng Thập Nhất.

“Vòng xoáy số mệnh? Thế cô nương cho là chỉ có bọn họ giãy giụa, chỉ có cô nương giãy giụa thôi sao?” Vẻ u ám vụt qua, như mộng ảo, Phượng Thập Nhất cười nhạt, “Không muốn làm quân cờ của người khác, thì phải có vốn liếng trong tay để chơi cờ. Tiểu Mạt Mạt, trên bàn cờ này, không có người chơi cờ, chỉ có quân cờ, quân cờ biết phản kháng, tất cả mọi người đều là những quân cờ bị số phận đùa bỡn mà thôi, bao gồm cả ta. Cô nương muốn rút lui đã không kịp nữa rồi, Tiểu Mạt Mạt của ta.”

Mạt Ca nói: “Thế tại sao ngươi lại chọn ta?”

“Thế tại sao cô nương để cho ta nhìn thấy giá trị lợi dụng?” Phượng Thập Nhất vừa hỏi lại, tay vừa nâng cằm cô lên, miệng cười nham hiểm, “Là cô nương trêu chọc ta, không phải ta trêu chọc cô nương, Tiểu Mạt Mạt, đây là cô nương tự mình chuốc lấy.”

“Nói bừa!” Mạt Ca tức tối gạt tay gã, “Ông trời rất công bằng...”

“Không, ông trời rất không công bằng.” Cô còn chưa nói hết, đã bị Phượng thô bạo ngắt lời, “Chỉ có ta mới có thể lựa chọn cái gì là công bằng.”

Mạt Ca cười nhạt, bi ai: “Ngươi sai rồi ông trời rất công bằng. Ngươi đùa bỡn người khác, nhất định có ngày ngươi cũng bị người khác đùa bỡn.”

“Thật không?” Phượng chăm chú nhìn cô. “Vậy thì ta sẽ đợi.”

Mạt Ca tức tối im bặt, mặc kệ gã, quay người bỏ đi. Vừa đi được mấy bước, liền nghe thấy có tiếng bước chân ngoài cổng, Phượng Thập Nhất lập tức quàng tay ôm thắt lưng cô, nhún chân một cái, phi qua tường bao, lặng lẽ êm ru bay khỏi tiểu viện xinh xắn đó, gió thổi, tóc hai người xoắn vào nhau, không phân biệt được tóc của ai.

“Lại là ngươi báo cho họ đến phải không?” Mạt Ca hỏi.

Phượng cười: “Lần này cô nương đoán sai rồi.”

Mạt Ca chau mày, gã đưa cô về uyển Ngô Đồng, vừa đặt xuống, Mạt Ca liền đẩy gã ra, không ngờ gã tóm lấy thắt lưng cô.

Mạt Ca chưa kịp kinh ngạc, cả người đã bị Phượng Thập Nhất cuốn vào lòng, bóng đen ập xuống, trong ánh mắt kinh ngạc của cô, môi gã dán vào môi cô, đôi môi đàn ông nóng bỏng cuốn băng mọi cảm quan của cô. Đôi môi Phượng Thập Nhất còn nóng hơn ánh mắt gã, sự hung hãn và mãnh liệt không thể cưỡng nổi, qua đầu lưỡi lan sang cô. Nụ hôn của gã có một ma lực khiến cô chìm nghỉm, chỉ có mở to mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen lạnh như nước của gã, mới có thể tỉnh táo trở lại, mới có thể lạnh lùng, lặng lẽ phản kháng.

Người đàn ông như vậy giống như ma túy, tuyệt đối không được dính vào, nếu mê đắm, mình sẽ chết không có chỗ chôn. Tín hiệu nguy hiểm khiến trái tim xao động của cô lạnh đi, cô chống lại bản thân, không được để mình si mê gã.

Sự khác nhau lớn nhất giữa đàn ông, và đàn bà là, đàn ông có thể nảy sinh ham muốn với người phụ nữ anh ta không thích, mà không hề rung động. Giống như con dã thú bị kích thích, đơn thuần là phản ứng bản năng. Còn phụ nữ, một khi rung động là sẽ ham muốn, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.

“Kỹ thuật quá tồi!” Mạt Ca bình thản nhếch mép, dường như đang nói một sự thật mà mọi người đều biết. Phượng Thập Nhất, nghe vậy trái lại cười sảng khoái, tựa như nghe câu chuyện cười, không hề bực bội.

“Tiểu Mạt Mạt, nàng đúng rất được lòng ta.” Phượng cười vui vẻ.

Mạt Ca nói: “Kiếp trước tôi làm nhiều chuyện hại người, kiếp này đầu thai không lau sáng mắt.”

“Ờ, sinh vào Liễu gia, đích thực lúc đầu thai cô nương không lau sáng mắt.” Phượng không hề bận tâm ý nghĩa thực câu nói của Mạt Ca. Cô lắc đầu. Thôi, chẳng buồn đấu khẩu với gã.

“Thủ đoạn của tôn huynh không quang minh chính đại cho lắm, Vệ Minh Hàn đắc tội gì với tôn huynh, vì sao hãm hại người ta như thế?” Mạt Ca hỏi.

Ánh mắt Phượng Thập Nhất chợt tối, “Không phải ta hại ông ta, nếu không phải là hoàng quý phi nương nương, thì sao có trò hay như thế? Có trách chỉ trách ông ta quá đa tình, không nên quyến luyến tình cũ mới phải.”

“Rốt cuộc đó là người ông ta từng yêu sâu nặng, sao có thể nói quên là quên, tôn huynh tưởng ai cũng vô tâm như mình ư?” Mạt Ca châm biếm.

Phượng Thập Nhất đột nhiên tóm cằm cô, toàn thân như tỏa ra nộ khí. Mạt Ca giật mình, hối hận vì sự mau miệng của mình. Phượng nhận ra nỗi sợ hãi của cô, nén lại nỗi bực trong lòng, “Hình như cô nương rất quan tâm Vệ Minh Hàn, thế nào, đau lòng hả?”

“Không liên quan đến tôn huynh.” Mạt Ca đáp. Phượng từ từ buông tay, Mạt Ca thở phào.

Cô biết, chuyện xảy ra trong tiểu viện của Liễu Chỉ Tuyết nhất định là long trời lở đất, sẽ có bao nhiêu người mất mạng vì chuyện này? Liễu Tĩnh dù quyền thế khuynh đảo triều dã, nhưng những tin tức như thế này cũng không dám để lọt ra ngoài, rốt cuộc đây là chuyện liên quan đến tôn nghiêm của hoàng thượng.