Vương Bài Sủng Phi

Chương 10




Những Đóa Ngọc Lan

... Âm mưu chốn hậu cung


Mạt ca đem những tri thức hiện đại của mình truyền cho mấy cô gái, người ta đến chơi bời là muốn tìm cái mới. Có cái mới, không sợ khách không đến. Liền mấy ngày, cô bận túi bụi, quên cả sự kiện quý phi thăm thân.

Hôm đó, trời vừa sáng, cô đã bị Linh Long gọi dậy. Nhìn thấy bên ngoài trời vẫn mờ mờ tối, Mạt Ca lẩm bẩm một tiếng, lại trở mình ngủ tiếp, Linh Long sốt ruột, bất chấp tôn ti, kéo cô chủ dậy.

“Tiểu thư, nhanh lên, nếu không sẽ muộn mất.” Linh Long bê thau đồng đến, để cô rửa mặt. Tối qua, canh ba Mạt Ca mới trở về, chưa ngủ được bao lâu, mệt muốn chết, chân tay không muốn động đậy.

“Linh Long, có chuyện gì, sao dậy sớm thế?” Cô uể oải hỏi, mắt không sao mở ra được.

Linh Long mang quần áo đến đỡ cô chủ dậy, mặc kệ Mạt Ca vẫn đang ngái ngủ, vội vàng giúp cô thay quần áo, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tiểu thư, tối qua em đã nói với tiểu thư, hôm nay là ngày quý phi về thăm thân, mọi người đều phải ra cổng nghênh đón.”

Linh Long nhanh chóng giúp cô thay quần áo, Mạt Ca vẫn nửa thức nửa tỉnh, quên béng chuyện đó. Tối qua huấn luyện cho mấy cô gái xong, vốn không muốn về, cuối cùng vẫn bị Lâm thổ phỉ đưa về. Trong lúc đầu óc mơ mơ hồ hồ, hình như gã nói gì. Mạt Ca lắc lắc đầu, đầu óc trống rỗng. Gã nói gì nhỉ? Cô không nhớ ra.

“Dù quý phi thăm thân, cũng không cần dậy sớm thế này.” Mạt Ca phàn nàn.

Trong sự sốt ruột hối thúc của Linh Long, cô trở dậy rửa mặt chải đầu, bữa sáng không kịp ăn đã bị Linh Long kéo đi. Đã tưởng mình đến sớm, không ngờ vừa đến cổng tướng phủ mới thấy, chủ nhân, nô bộc của Liễu gia tất cả đã tề tựu đông đủ chuẩn bị nghênh đón quý phi, may không ai để ý đến cô.

Chủ nhân và nô bộc đứng riêng. Linh Long muốn đưa Mạt Ca đến chỗ dành cho chủ, nhưng Mạt Ca lại không muốn đến đó. Linh Long cảm thấy chẳng ai chú ý đến Mạt Ca, cho nên để cô chủ đứng cùng với mình.

Nô bộc đứng bên trái chủ nhân, vì vậy, Mạt Ca có thể nhìn rõ mỗi cử động của mọi người trong Liễu phủ. Cảm giác duy nhất của cô là Liễu gia là một nhà triển lãm mỹ nhân.

Liễu Tĩnh vận quan phục, nghiêm túc, điềm tĩnh đứng đầu hàng. Bên cạnh ông ta là một công tử tuấn tú, mặc áo chùng màu xanh nhạt, tóc cột bằng dải nơ màu xanh lục, nho nhã thư nhàn, mặt mũi tuấn tú. Nếu cô không đoán sai, đây chính là con trai duy nhất của Liễu Tĩnh: Liễu Thánh Khôn.

Thì ra sản phẩm của Liễu gia, bất kể nam hay nữ đều là thượng hạng. Nhưng Liễu Thánh Khôn không giống hậu duệ của quý tộc, mà giống văn sỹ nho nhã xiêm y trắng tuyết, phóng khoáng vung bút.

Đằng sau Liễu Tĩnh là một hàng nữ quyến, ai cũng tuyệt sắc diễm lệ, khí chất lại đa phần giống nhau.

Nhiều mỹ nữ tề tựu như vậy, thật là một cảnh tráng lệ.

Các phu nhân vẫn còn nét đẹp xưa, so với các tiểu thư thì có phần đằm thắm chín muồi hơn, họ đều sống vì một người đàn ông, đương nhiên chuyện tranh nhan đấu sắc với nhau là không thể thiếu. Mạt Ca không thể không thừa nhận, con mắt của Liễu Tĩnh quả thật rất tinh tường, xứng là chuyên gia tàng trữ mỹ nhân. Có lẽ ba ngàn mỹ nữ của hậu cung cũng khó có được nhan sắc diễm lệ như các bà phu nhân của ông ta. Tỳ vết duy nhất là bọn họ quá rực rỡ, ngược lại tạo cảm giác tầm thường, nếu trang điểm nhẹ nhàng hơn, họ nhất định có vẻ quyến rũ đặc biệt.

Mạt Ca cảm thấy một mỹ nữ ít nhất phải như Tây hồ vậy, trang điểm nên hài hòa, không phải cứ tô son điểm phấn là khiến người ta cảm thấy lộng lẫy.

Nhìn những nhan sắc phơi phới đó, Mạt Ca thật sự cảm thấy may mắn cho Liễu Chỉ Tự. Mặt trời lên, ánh nắng chiếu vào người ấm sực. Mạt Ca hơi đói, thầm nghĩ, lễ nghĩa thời cổ đại thật phiền hà, sáng tinh mơ đã chầu chực đứng chờ quý phi về thăm, như thể chẳng phải hành hạ nhau sao!

Phàn nàn thì phàn nàn, người thì đông, lại yên lặng như vậy cô đương nhiên không dám mở miệng. Đợi suốt một canh giờ, một con tuấn mã mới xuất hiện trên con đường trước mặt.

Một người đàn ông vận y phục thái giám màu xanh nhìn thấy Liễu Tĩnh, vội vàng bước đến hành lễ: “Tham kiến Hữu tướng đại nhân, quý phi nương nương sắp đến.”

“Lam công công vất vả rồi.” Liễu Tĩnh gật đầu, ngoái về sau sai bảo gia nhân: “Trải thảm đỏ, cung nghênh quý phi nương nương.”

Mấy gia đinh trẻ ôm một cuộn thảm đỏ trải ra đường.

Lát sau, một loạt tạp âm vang lên, một cỗ xe ngựa lộng lẫy hiện ra trong tầm mắt mọi người, sa hồng phất phới, những đồ trang trí bằng san hô khiến cỗ xe ngựa cực kỳ lộng lẫy, sang trọng.

Mọi người nhất loạt quỳ xuống, Mạt Ca cũng bị Linh Long kéo quỳ theo. Cô không quen lễ nghi đó. Dưới đầu gối đàn ông có vàng1, phụ nữ cũng thế.

1. Ý nói đàn ông không thể dễ dàng quỳ gối.

“Hoàng quý phi nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế!” Tiếng thỉnh an của mọi người vang lên.

Mạt Ca hơi ngẩng đầu, thấy hai cung nữ dìu một thiếu nữ xinh đẹp vận trang phục cung đình màu tím, thiếu nữ giẫm lên lưng một thái giám, từ trên xe ngựa thong dong bước xuống. Trên búi tóc mây cài sáu chiếc kim bộ dao2 phượng hoàng, minh châu và bảo thạch rung rinh lấp lánh, ánh lên khuôn mặt như hoa phù dung, đẹp mê hồn.

2. Kim bộ dao: một đồ trang sức cho tóc, cong như chiếc lược nhỏ, có những dải tua rua rủ xuống.

Mạt Ca hơi thất vọng, cô tưởng quý phi sẽ là một mỹ nhân phi phàm, thì ra cũng chỉ như mấy chị em họ Liễu. Không biết vì sao, cô rất hiếu kỳ đối với Liễu Chỉ Nguyệt. Năm xưa, tình yêu giữa cô ta và Vệ Minh Hàn rất ồn ào. Ở thời cổ đại phân biệt đẳng cấp nặng nề, Liễu Chỉ Nguyệt rõ ràng cực kỳ dũng cảm. Cố gắng theo đuổi hạnh phúc của mình, điều đó cần lòng can đảm thế nào, một người từ thế giới hiện đại như cô không thể hình dung được. Cho nên cô luôn tò mò muốn biết Liễu Chỉ Nguyệt là người thế nào mà có thể khiến Vệ Minh Hàn tương tư vương vấn như thế.

Thoạt nhìn, cô ta cũng không có gì khác mấy chị em họ Liễu. Tuyệt sắc là chuyện thường ở Liễu gia, cô ta thật sự không có gì đặc sắc.

Liễu Tĩnh đúng là chuyên gia biểu diễn, với địa vị thân phận của mình, ông ta có thể không cần ra sớm như vậy nghênh đón Liễu Chỉ Nguyệt, nhưng ông không làm thế.

Mục đích của ông ta không gì khác, ngoài muốn diễn cho thiên hạ xem, ông ta dù là quốc trượng tôn quý, lại là Hữu tướng đương triều, nhưng vẫn là thần tử, thiên hạ này vẫn là của Hiên Viên Triệt. Mạt Ca bĩu môi, cô không nhìn ra chút thành ý nào trên mặt ông ta.

Liễu Chỉ Nguyệt nhẹ nhàng đi gót sen, đỡ Liễu Tĩnh đứng lên, mọi người cũng đứng lên, trang nghiêm và lặng lẽ, giống như hoàn thành một nghi thức trang nghiêm.

Vệ Minh Hàn đứng dưới bóng cây cách đó không xa, nhìn người con gái chàng tương tư bấy lâu. Vẻ lạnh lùng trên mặt nhạt dần, trong mắt chỉ có nỗi giằng xé, bi thương. Cái tên chàng đã bao lần thầm gọi trong lòng, bây giờ lại không thể nào gọi ra lời.

Cuối cùng chàng lại được nhìn thấy nàng. Nghe nói hoàng thượng rất sủng ái nàng, có thể về thăm thân phong quang như vậy, chắc trong cung nàng sống rất tốt, vậy là chàng có thể hoàn toàn yên tâm.

Từng cảnh của quá khứ trào lên trong lòng, Vệ Minh Hàn đau khổ nhắm mắt, tự nhắc mình, không được nghĩ nữa. Chàng và Liễu Chỉ Nguyệt đời này số mệnh đã định vô duyên, không còn hy vọng nữa rồi.

Lễ nghênh đón quý phi đã xong, Mạt Ca và Linh Long quay về tiểu viện, lát sau Linh Long lại bị tổng quản gọi đi, trong phủ thiếu người, tất cả nô bộc đều phải đi giúp, còn lại một mình Mạt Ca ở tiểu viện. Những ngày này, đương nhiên cô không thể đến Nam Quốc Phiêu Hương, để tránh rắc rối.

Tướng phủ giăng đèn kết hoa, tiếng ti tiếng trúc rộn ràng, ca vũ tưng bừng.

Mạt Ca một mình buồn chán đến tận tối, tiểu viện này cách chủ viện quá xa, cho nên rất yên tĩnh, chỉ có mấy tiếng chim kêu khiến màn đêm càng buồn thảm. Mạt Ca quả thật nhàn rỗi chẳng biết làm gì, thong thả đi dạo trong hậu viên tướng phủ.

Đình đài lầu các núi giả, hành lang ở đây đều được thiết kế hết sức đặc sắc. Mạt Ca đi vào tiểu viện của Liễu Chỉ Tuyết, bởi vì nàng là hoàng hậu, nên không ai dám vào đó, còn Mạt Ca lại thường xuyên đến đây, đã quen đường thuộc lối.

Tiểu viện của Liễu Chỉ Tuyết rất đẹp, mẫu đơn ở đây không giống mẫu đơn trong các vườn hoa khác, chúng đang đua nở, ngoài ra ở đây còn trông rất nhiều ngọc lan, ngôi lầu hai tầng xinh xắn như ngôi đình hóng mát giữa hồ, vô cùng tinh sảo.

Mấy ngày không đến, không biết ngọc lan đã nở rực rỡ như vậy, ngọc lan thanh tao, trắng như tuyết nở rộ đầu cành, yểu điệu chao mình trong gió, đứng dưới gốc lan, cảm giác nơi này như tiên cảnh.

Mạt Ca ngắt mấy bông lan, đưa lên mũi hít hà, thơm thật! Mùi hương này thanh khiết quá!

Bên phải cây ngọc lan có một giàn nho, dưới giàn nho xanh còn có một cái đu rất xinh. Mạt Ca đi đến ngồi lên đu nhún chân, đây là chỗ trốn rất tuyệt, cô thường trốn vào đây đọc sách.

Đột nhiên có những tiếng bước chân vọng đến, có bước nặng, bước nhẹ. Mạt Ca giật mình, vội vàng trốn dưới giàn leo, lúc này, ai còn đến đây?

Nín thở, qua kẽ lá chập chờn nhìn thấy hai người đang đi tới, lòng kinh ngạc, chấn động, thì ra là tình cũ bí mật hẹn hò.

Liễu Chỉ Nguyệt hẹn gặp Vệ Minh Hàn, lại hẹn đến tiểu viện của Liễu Chỉ Tuyết, thật thông minh, nếu gặp nhau ở tiểu viện của cô ta, e là người nhiều, miệng lắm, Liễu Chỉ Nguyệt đường đường là đương kim hoàng quý phi, Vệ Minh Hàn là tướng quân, chiến công hiển hách, cái sừng3 lớn như vậy, hoàng thượng nhất định không đội nổi.

3. Nguyên văn là “cái mũ xanh”. Trong văn hóa Trung Hoa, người đàn ông có vợ ngoại tình, bị gọi là bị “đội mũ xanh”.

“Nương nương, xin hỏi nương nương định đưa vi thần đi đâu?” Giọng Vệ Minh Hàn nhẹ nhàng mà lạnh nhạt, không có chút giao động nào hết. Vừa rồi trên bàn tiệc uống chút rượu, hai má hồng hào, khiến chàng trông không còn vẻ xa cách, lạnh lùng thường ngày.

Liễu Chỉ Nguyệt đã là hoàng quý phi, Vệ Minh Hàn nhớ rõ thân phận này, gặp lại nhau, lòng vẫn còn đau, bởi vì đó là niềm tiếc nuối suốt đời chàng.

Chàng đã đem vết thương và niềm tiếc nuối kia khóa trong ký ức, vốn đã tưởng có thể coi như nhìn mà không thấy, nhưng lại phát hiện, lòng vẫn còn đau, chỉ không đau đớn, tuyệt vọng như hồi đầu.

“Minh Hàn... chàng gọi thiếp là gì?” Khuôn mặt thanh lệ, kiều diễm của Liễu Chỉ Nguyệt thoáng lộ vẻ đau khổ, chàng gọi nàng là nương nương ư? Người đàn ông ngày trước dịu dàng mỉm cười với nàng, gọi nàng là Nguyệt nhi đâu rồi?

Từ lúc chàng đi vào Liễu phủ, luôn từ chối ánh mắt nàng, đã vậy tại sao chàng còn đến? Lẽ nào không phải để được nhìn nàng lần nữa?

“Nương nương, xin hãy tự trọng. Mọi sự đã đổi thay, con người giờ đã khác, ta đã không còn là ta ngày trước, nương nương cũng không còn là nương nương ngày xưa, tất cả đều không thể quay trở lại.” Khuôn mặt tuấn tú của Vệ Minh Hàn không hề giao động, bình lặng như mặt nước.

“Không... thiếp không tin...” Nàng điên cuồng lắc đầu, những dải tua rua từ kim bộ dao cài trên tóc va lanh canh, trong màn đêm thanh lạnh âm thanh đó càng nặng nề, lạc lõng.

Ánh trăng thê lạnh lấp loáng trên mặt nàng, càng soi tỏ nỗi tuyệt vọng, bi ai.

Liễu Chỉ Nguyệt lao vào lòng chàng, nước mắt tuôn như mưa, “Minh Hàn, Nguyệt nhi rất nhớ chàng... rất nhớ. Chàng đi lâu như vậy, có biết thiếp ở trong cung một ngày dài như một năm, chỉ mong được gặp lại chàng. Thiếp khó khăn lắm mới được một lần xuất cung, sao chàng nhẫn tâm như thế? Chàng nên biết, năm xưa vào cung, không phải thiếp tự nguyện. Minh Hàn, lẽ nào chàng đã quên Nguyệt nhi?”

Lòng Vệ đau như bị dao đâm, chàng biết năm xưa nàng cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Chàng thừa nhận không quên được nàng, nhưng cũng không có ý nghĩ tiếp tục vấn vương không rõ ràng với nàng.

“Nương nương, xin người hãy quên vi thần đi.” Vệ lạnh lùng đẩy nàng ra, lòng chàng giờ đã thuộc về một thiếu nữ khác.

Thời tuổi trẻ ngông cuồng, tình yêu mà ta thề non hẹn biển tưởng vững bền, thực ra không chịu nổi bào mòn của thời gian, tình yêu như giấc mộng, dù quyến luyến bao nhiêu cũng có lúc tỉnh mộng. Tình yêu thời trẻ giống như sương khói rực rỡ, đẹp vô cùng, nhưng cũng tiêu tan trong chớp mắt.

“Minh Hàn, vì sao chàng tuyệt tình như vậy? Chàng biết rõ, thiếp không tự nguyện vào cung, năm xưa cô cô nói, cô cô không tin tưởng tỷ tỷ cho nên lựa chọn thiếp, thiếp cũng không nghĩ... Minh Hàn...” Nàng nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, khóc rất thảm thương.

Mỹ nhân thế nào cũng vẫn là mỹ nhân, Mạt Ca thầm khen. Vệ Minh Hàn cũng khó dằn lòng, dù gì Liễu Chỉ Nguyệt cũng là tình cũ của chàng, sao có thể nhanh quên quá khứ như thế, liệu có ngày, Liễu Chỉ Tự cũng trở thành quá khứ của chàng không?

Mối tình đã trở thành quá vãng, chuyện xưa đã phai mờ. Tuy nhiên, những ân oán vấn vương đó đều không liên quan đến cô.

Thời gian nếu không thể thăng hoa tình cảm, thì chỉ làm nó phai nhạt. Rõ ràng, hai người họ, một người thuộc về cái trước, một người thuộc về cái sau.

“Nương nương, năm xưa chúng ta yêu nhau, nhưng không vượt qua được chênh lệch địa vị, là ta phụ nàng. Ta từng thật lòng yêu nương nương, đã từng muốn đưa nương nương bỏ đi thật xa, chỉ tiếc, cuối cùng chúng ta chia ly. Có lẽ là số mệnh, ta không phải là lương nhân của nàng, nàng cũng không phải là người ta nắm tay đi suốt cuộc đời.” Vệ Minh Hàn nhẹ nhàng nói, “Ta biết, nàng không tự nguyện vào cung, chúng ta đều không thể làm theo ý nguyện. Nhưng, quá khứ hãy để nó qua đi. Đã biết rõ đó là giấc mộng không thể có được tại sao không kịp thời thức tỉnh.”

“Thiếp không cam tâm, thiếp không cam tâm...” Liễu Chỉ Nguyệt điên cuồng hét lên. Năm xưa họ yêu nhau như vậy, dẫu chàng địa vị thấp kém, nàng cũng không bận tâm.

Có lần vì một câu nói đùa của nàng, giữa đêm khuya chàng đã chạy ra phố mua cho nàng chiếc kẹo hồ lô, hai người từng vui sướng giản đơn như vậy.

“Nương nương, xin bình tĩnh một chút.” Sợ người ngoài nghe thấy, Vệ Minh Hàn vội vàng kéo tay Liễu Chỉ Nguyệt, “Nàng thực sự muốn chúng ta đều thân bại danh liệt ư?”

Liễu Chỉ Nguyệt cắn chặt môi, “Chàng thực sự không bận tâm đến thiếp sao? Thật sự không ư?”

“Ta mong nương nương hạnh phúc.” Vệ Minh Hàn nói.

“Chàng có biết, thiếp một ngày trong cung dài như một năm?” Nàng than thở, “Thiếp quả thực không cam lòng, nếu năm xưa thiếp dũng cảm chút nữa, đi theo chàng, có phải bây giờ chúng ta đã hạnh phúc bên nhau?”

Vệ Minh Hàn không biết nói sao. Năm xưa quả thực họ đã hẹn nhau bỏ trốn, nhưng sự do dự của Liễu Chỉ Nguyệt đã phá hủy tất cả, cũng khiến chàng xuýt bị Liễu Tĩnh đánh chết. Về chuyện này, Vệ Minh Hàn không hối hận, chỉ là không biết nên trả lời câu hỏi của nàng thế nào mà thôi.

“Nương nương, nương nương đã vào cung, vậy hãy nên thực lòng với hoàng thượng. Năm xưa nàng không nỗ lực vì tương lai của chúng ta, tuân lệnh vào cung, trong lòng nàng, Liễu gia quan trọng hơn ta. Bây giờ ta cũng đã thừa nhận số mệnh, chúng ta hà tất còn đau khổ vấn vương?”