Vương Bài Sủng Phi

Chương 10-3




Liễu phủ hôm nay, sẽ có rất nhiều hầu nữ vô tội phải biến mất trên thế giới này.

Một nỗi bất an ập đến, lòng bỗng bồn chồn, nhưng không thể nào nói rõ.

Phượng Thập Nhất cũng nhìn về phía tiểu viện của Liễu Chỉ Tuyết, nhỏ nhẹ nói: “Cô nương bảo thủ đoạn của ta không quang minh chính đại. Tiểu Mạt Mạt, cô nương biết không? Những người thủ đoạn quang minh chính đại đều ở quê làm ruộng, có thể lọt vào trung tâm chính trị, không có ai quang minh chính đại hết. Càng quang minh càng chết sớm, càng chết thảm.”

“Viện cớ thôi!” Mạt Ca biết rõ gã nói đúng, biết rõ chàng nói đều là sự thật, nhưng vẫn không nén nổi, phản bác. Những chuyện thế này cô ít hiểu biết hơn Phượng Thập Nhất, nhưng không quen nhìn thái độ ngạo mạn đó của gã.

“Cẩn thận kẻo bị lật thuyền trong cống ngầm.”4

4. Trong cống ngầm không có sóng gió, thuyền không bị chìm, ý nói, có thể gặp nguy hiểm ở nơi an toàn nhất.

“Tiểu Mạt Mạt, muội rốt cuộc vẫn rất ấu trĩ, không nhìn nhận vấn đề thấu triệt như tỷ tỷ của muội. Có lẽ nàng ấy bao bọc muội quá kỹ, để đến bây giờ muội không hiểu tình thế của Liễu gia ở Hiên Viên. Ta bảo cho muội một đạo lý: hoa không phải trăm ngày đều tươi, hoàng đế không phải vạn vạn tuế, vật cực tất phản, thịnh cực tất suy.”

Mạt Ca sửng sốt, cảm thấy khí lạnh bốc trong lòng, “Tôn huynh rốt cuộc là ai?”

Vì sao nhiều lần nghe nhắc đến Liễu Chỉ Tuyết từ miệng người khác? Từ Tử Hoài đến Phượng Thập Nhất, điều duy nhất có thể khẳng định là, thân phận địa vị của chàng ta chắc chắn không tầm thường.

Phượng Thập Nhất cười du đãng, hôn trộm rất nhanh vào môi cô một cái, thân mật nói: “Là phu quân tương lai của cô nương.”

Một tuyên bố ngang tàng và gian tà mà cuốn hút, cùng với tiếng cười của gã, khiến Mạt Ca hơi rùng mình. Đó là một kiểu sợ phát run, giống như chìm trong động băng tuyết ngàn năm. Cô có một nỗi xung động muốn bỏ trốn, nhưng đôi chân lại phản bội cái đầu, bước về trước một bước, thua người không thua trận.

“Vậy thì tôn huynh sẽ là người đàn ông đầu tiên trong lịch sử Hiên Viên bị vợ bỏ.”

“Ta rất mong đợi. Vậy thì... chúng ra sẽ có ngày gặp lại.” Phượng nhún chân, phi người qua tường.

Mạt Ca đứng nguyên tại chỗ, gió đêm thổi tới, tà áo bay bay, phiêu diêu như tiên nữ.

Người này rốt cuộc là ai?

Vừa quay đầu liền nhìn thấy Linh Long đứng đằng sau, không khỏi giật mình, “Em về lúc nào? Cũng không lên tiếng, định dọa chết ta hả!”

“Tiểu thư, người vừa rồi là ai?” Linh Long nhìn theo hướng Phượng Thập Nhất vừa biến mất, miệng lẩm bẩm hỏi, nhưng sắc mặt tái nhợt.

“Sao về nhanh thế?” Mạt Ca không trả lời, hỏi lại, vượt qua Linh Long đi về phía uyển Ngô Đồng, đột nhiên có loạt tiếng ồn, xen tiếng chân huỳnh huỵch, mấy gia đinh hùng hổ chạy đến, Mạt Ca quá đỗi kinh ngạc.

“Chính là nó...” Một gia đinh chỉ vào Linh Long, những người khác lập tức lao đến, giữ chặt Linh Long.

“Các ngươi làm gì vậy? Bỏ ra!” Mạt Ca phẫn nộ giằng tay hai gia đinh đang giữ chặt Linh Long, hỏi: “Linh Long, có chuyện gì? Tại sao bọn họ muốn bắt em?”

Lúc này, Mạt Ca mới để ý đến sắc mặt tái nhợt của Linh Long, cô hầu đáng thương lẩm nhẩm một cách vô thức: “Em nhìn thấy tướng quân và...”

Mạt Ca như bị sặc, trợn mắt: Linh Long đã đến tiểu viện của Liễu Chỉ Tuyết! Vội hỏi: “Tại sao em đến...”

“Em...” Linh Long chưa kịp nói lý do, một gia đinh đứng bên đã thô bạo lôi đi, nói: “Tướng gia có lệnh, người này phạm trọng tội, bị tống vào nhà lao. Ai ngăn cản, sẽ bị đồng xử.”

“Không, Linh Long...” Mạt Ca kinh hãi hét lên, nhưng sức yếu không thể cản được, giương mắt nhìn Linh Long bị lôi đi.

Mạt Ca trợn mắt nhìn theo bóng người mỗi lúc một xa, nhìn Linh Long nước mắt như mưa, đi một bước lại ngoái đầu, lòng đau như cắt, nhất định phải làm gì để cứu Linh Long. Linh Long bảo vệ cô như gà mẹ bảo vệ con, Linh Long chơi đùa với cô như chị em, Linh Long ấm ức vì bị cô mắng oan, Linh Long càu nhàu ca cẩm bên tai cô... mọi hình ảnh lướt qua tâm trí. Đó là người bạn đầu tiên, thân thiết như chị em từ khi cô trở về thời đại này, trong đôi mắt đẫm lệ ngoái đầu của Linh Long, hoàn toàn chỉ có nỗi lo lắng cho cô. Không thể giương mắt nhìn Linh Long chết.

Đêm khuya, trong đại sảnh của tướng phủ, đèn sáng như ban ngày. Liễu Tĩnh ngồi ở vị trí trang trọng nhất ở gian giữa, sắc mặt xám một cách đáng sợ, đôi mắt đục, đỏ ngầu khủng khiếp.

Liễu Chỉ Nguyệt sắc mặt ửng hồng, rạng rỡ, mi lấp lánh, mắt long lanh, càng diễm lệ, đôi môi hồng hơi tấy, chứng tỏ trận giao hoan vừa rồi dữ dội làm sao.

Còn Vệ Minh Hàn ngồi trên ghế toàn thân toát ra hàn khí u ám, không khí lưu chuyển khiến người ta cảm giác như rơi xuống hố băng, nỗi xúc động đã dần dần lui khỏi mắt, ký ức đẹp còn lại với Liễu Chỉ Nguyệt đã bị phá tan tành bởi hành động tính toán này của nàng.

Khuôn mặt búp bê non trẻ của Hiên Viên Tiêu rất căng thẳng, ánh mắt lần lượt lướt trên người Vệ Minh Hàn và Liễu Chỉ Mi. Chiêm bao, chàng cũng không ngờ được, họ có thể làm chuyện đại nghịch bất đạo đó, hơn nữa lại đúng lúc quân thần tề tựu dự yến ở tướng phủ, làm ra chuyện sỉ nhục thể diện hoàng gia như thế.

Những người biết chuyện đều đã bị giam trong nhà lao tướng phủ, không biết phải hy sinh bao nhiêu tính mạng mới bịt được tin này.

Chỉ vẻn vẹn bốn người khiến đại sảnh rơi vào yên lặng. Sắc mặt dậy hồng của Liễu Chỉ Nguyệt ánh lên tình cảm dịu dàng, tình chan chứa, đó là thần sắc Hiên Viên Tiêu ba năm nay không nhìn thấy, ngoài cảm thán còn có chút xót thương. Nhưng cũng kỳ lạ, với địa vị hiện nay của Vệ Minh Hàn, tuyệt nhiên chàng ta không thể có hành vi lỗ mãng như thế.

“Vệ Minh Hàn, ngươi có biết, đây là trọng tội đại nghịch bất đạo?” Là người từng trải, Liễu Tĩnh rốt cuộc nén cơn thịnh nộ trong lòng, ông ta không ngờ Vệ Minh Hàn lại to gan đến thế, dám ngang nhiên làm chuyện xấu xa đó ở ngay tại tướng phủ.

Ánh mắt Vệ lướt qua Liễu Chỉ Nguyệt, chàng bị dục tính cuốn băng không thể ngăn chặn chuyện xảy ra, nhưng không có nghĩa chàng sẽ để cho Liễu Tĩnh muốn làm gì thì làm, nếu không, ông ta đã không bắt giam tất cả những người biết chuyện để phong tỏa tin tức.

“Hữu tướng đại nhân có thể công bố chuyện này, vãn bối không bận lòng, Vệ Minh Hàn vốn đã tay trắng, có gì phải sợ?” Ngữ khí chàng lạnh nhạt đến mức không giống người đàn ông vừa qua trận truy hoan mãnh liệt, khiến Hiên Viên Tiêu lòng đầy nghi hoặc.

“Đừng...” Liễu Chỉ Nguyệt khẽ kêu, sắc hồng trên mặt đã hơi phai. Chàng thật sự không bận tâm nữa, giọng lạnh nhạt như thế ngay ánh mắt nhìn nàng cũng băng giá vô hồn, như nhìn người lạ, người đàn ông cuồng nhiệt vừa rồi cơ hồ chỉ là một hư ảnh, bao năm nay nàng tưởng tượng ra, lòng bỗng đau như bị nghiến nát.

“Chỉ Nguyệt, im mồm.” Liễu Tĩnh phẫn nộ quát, “Vào cung ba năm rồi, mà không biết cân nhắc. Chuyện này nếu đồn ra, mi bảo lão phu và thái hậu che chắn thế nào cho mi? Việc mi làm khiến Hiên Viên và Liễu gia chịu nhục vạn năm mi có biết?”

Liễu Chỉ Nguyệt cúi đầu.

“Vệ Minh Hàn, ngươi tưởng bản tướng thật sự không làm gì được ngươi ư?”

“Tướng gia hà tất động nộ, tướng phủ nhiều cao thủ như vậy, Minh Hàn muốn ra khỏi cánh cửa này e còn phải được tướng gia cho phép, ngài không cần thiết uy hiếp vãn bối như vậy.” Vệ cười giễu cợt, tất cả những cái đó, đối với chàng chỉ là màn hài kịch.

Liễu Chỉ Nguyệt vì cô đơn và nhớ nhung bao năm mà đánh lừa chàng, Liễu Tĩnh vì binh quyền trong tay mà lôi kéo chàng, mục đích khác nhau, thủ đoạn đương nhiên cũng khác, kết quả cũng mâu thuẫn.

“Ngươi nhất định phải lấy Liễu Chỉ Mi!” Liễu Tĩnh hạ giọng. Chuyện này mặc dù không ngờ, nhưng cũng là cơ hội tuyệt hảo, chỉ cần bưng bít tin tức, người chết không nói được. Trừ phi ngọc, đá đều tan, nếu không chẳng ai đem chuyện này nói ra. Ông biết Vệ Minh Hàn gắng sức trên sa trường lập công lập nghiệp chính là vì một tiền đồ, chàng sẽ không dễ dàng hủy hoại tiền đồ của mình như thế.

Chàng đã thích Chỉ Nguyệt như thế, Chỉ Mi và Chỉ Nguyệt khá giống nhau, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của chàng. Liễu Tĩnh tự cho suy tính của mình là đúng, làm như vậy ông ta có thể thông qua Liễu Chỉ Mi để khống chế chàng.

“Cha...” Liễu Chỉ Nguyệt ngẩng cái đầu nãy giờ vẫn cúi gằm, bất bình nhìn thẳng vào Liễu Tĩnh, nhưng dần dần khiếp nhược trước vẻ mặt lạnh lùng, khắc nghiệt của ông ta.

“Tướng gia, xin nói cho rõ, vì sao vãn bối nhất định phải lấy Tam tiểu thư?”

Vệ Minh Hàn không nói ra chân tướng, giữ thể diện cho nàng, đã là đánh một dấu chấm hết cho mối tình ngày trước của hai người.

Chàng sao không hiểu toan tính của Liễu Tĩnh? Nhưng chàng vị tất để ông ta toại nguyện, người chàng muốn lấy làm vợ là Liễu Chỉ Tự ở vườn Ngô Đồng chứ không phải Liễu Chỉ Mi. Chuyện xảy ra hôm nay nằm ngoài dự liệu của chàng, nhưng không thay đổi được chủ ý của chàng. Chỉ có điều chàng không muốn để cô gái trong trắng đó bị cuốn vào âm mưu xấu xa này.

Đối với cô, chàng chỉ muốn giữ vững chút chân tình trong sáng đó.

“Không lấy cũng phải nếu không, hôm nay ngươi đừng hòng ra khỏi cánh cửa này.” Liễu Tĩnh phẫn nộ hét.

“Tướng gia, khỏi nói vãn bối sẽ không lấy Liễu Tam tiểu thư, cho dù lấy nàng, vãn bối cũng sẽ không để cho ngài lợi dụng. Vãn bối còn nhớ trước đây ngài nói một câu, vãn bối xuất thân hèn mọn như cỏ, không xứng với con gái xinh đẹp cao quý của ngài. Bây giờ Minh Hàn vẫn không xứng với con gái ngài, hậu ái của tướng gia, vãn bối không có phúc để hưởng.” Vệ Minh Hàn nhắc lại chuyện cũ, phản pháo lại Liễu Tĩnh.

“Vệ Minh Hàn, ngươi chớ không biết điều như thế. Tam tiểu thư tài mạo vẹn toàn, lấy nàng, không hề thiệt cho ngươi.” Hiên Viên Tiêu cau mày, nụ cười châm biếm của Vệ Minh Hàn khiến chàng chướng mắt, lạnh lùng lên tiếng.

“Câu này của vương gia thậm sai. Tại hạ đã nói, tại hạ hèn mọn như cỏ, không xứng với Tam tiểu thư.”

Đôi mắt cúi xuống của Liễu Chỉ Nguyệt căm hận lóe sáng, cắn chặt răng.

Bất giác nhớ lại buổi tối hôm hai người định cùng nhau bỏ trốn, nàng đắn đo rất nhiều, không biết có nên đi theo chàng, cuối để lỡ thời gian. Về sau, nàng hối hận, sai người đưa thư đến cho Vệ, nói, nếu Vệ bằng lòng đến chỗ hẹn, nàng nguyện sẽ cùng chàng đi tới chân trời góc bể. Nhưng nàng chờ suốt đêm, cái mà nàng chờ được chỉ là sự canh phòng nghiêm ngặt của Liễu gia, sự phẫn nộ, quát mắng của cha, và nỗi tuyệt vọng cùng cực của mình.

Từ đó nàng không hề gặp lại Vệ Minh Hàn. Nàng biết, sự do dự của mình tối đó khiến chàng lâm nguy, nhưng nàng không hề biết, cha mình đã làm gì với Vệ Minh Hàn, khiến chàng ra tận biên ải mấy năm.

Đột nhiên, bên ngoài một loạt tiếng ồn truyền vào đại sảnh yên tĩnh, giọng nữ quen thuộc khiến Vệ Minh Hàn và Hiên Viên Tiêu mặt cùng biến sắc.

Quản gia hấp tấp bước vào, lau mồ hôi trên trán. Cửu tiểu thư từ nhỏ sống ở vườn Ngô Đồng chưa từng lộ diện, hôm nay bất ngờ khiến ông ta toàn thân trên dưới toát mồ hôi lạnh. Ánh mắt u ám của cô tiểu thư khiến ông ta tưởng nhìn thấy Liễu Tĩnh.

“Bên ngoài có chuyện gì mà ầm ĩ thế?” Liễu Tĩnh bực bội hỏi.

Quản gia đang định bẩm báo, thì đã nghe thấy hai giọng lạnh lùng đồng thời cất lên: “Mau đuổi về đi.”

Dị khẩu đồng thanh, giọng nói Hiên Viên Tiêu và Vệ Minh Hàn lộ vẻ hốt hoảng rõ rệt, hai giọng nói đồng thời vang lên, khiến quản gia giật mình, sợ hãi nhìn Liễu Tĩnh, rốt cuộc đây là Liễu gia, Liễu Tĩnh là vua.

Mặc dù Vệ Minh Hàn cố kìm căng thẳng trong lòng, nhưng không lọt qua mắt Liễu Tĩnh. Mặt trầm ngâm, ông ta lại nhìn Hiên Viên Tiêu, thấy cũng một vẻ căng thẳng như thế, bất giác sinh nghi, lạnh lùng hỏi quản gia: “Chuyện gì?”

“Bẩm tướng gia, Cửu tiểu thư làm ầm ĩ bên ngoài, nói là có chuyện muốn gặp tướng gia.” Quản gia vừa nói xong, hai ánh mắt như hai lưỡi dao nhất tề phóng vào ông ta, vô cùng đáng sợ, ông ta hoảng sợ đến nỗi mí mắt nảy liên tục, mồ hôi lạnh túa đầm đìa.

Liễu Chỉ Nguyệt cau mày thầm nghĩ: lần này gặp lại, thái độ Vệ Minh Hàn rất lạnh nhạt, tính tình thay đổi nhiều, đã tưởng tính cách chàng như thế, chàng đã trở nên lạnh lùng, vô tình vô dục, không ngờ lại có người khiến chàng bộc lộ cảm xúc như vậy. Mới rồi chàng thừa nhận, chàng đã có người trong lòng, có phải chính là Liễu Chỉ Tự?

Liễu Tĩnh lạnh lùng hừ một tiếng, “Để nó vào!”

“Khoan!” Hiên Viên Tiêu lập tức ngăn lại, đứng lên, mỉm cười nói: “Cậu à, bây giờ cần giải quyết là chuyện của Vệ tướng quân và hoàng quý phi, chuyện của Cửu tiểu thư, chi bằng giao cho cháu xử lý.”

Tự nhi đáng chết, sao lại đến đúng vào lúc này, khó khăn lắm mới mượn được cớ quý phi thăm thân để Liễu Tĩnh quên chuyện cô ta gây ra. Vậy mà lại chọn đúng lúc quan trọng này xông đến, thật đáng chết! Không thể để nha đầu đó vào, toan tính của Liễu Tĩnh, chàng biết rõ, chàng chỉ sợ liên lụy đến Tự nhi.

“Tiêu nhi, ngồi xuống cho ta!” Liễu Tĩnh liếc nhìn Vệ Minh Hàn, nói với quản gia: “Đứng ngây ra làm gì? Gọi Chỉ Tự vào đi.”

“Vâng!”

Hiên Viên Tiêu bất lực ngồi xuống, lòng thấp thỏm bất an Vệ Minh Hàn ngồi đối diện đã cố kìm chế không nhìn ra cửa, nhưng đôi mắt vẫn không theo ý chàng.

Mạt Ca đi vào đại sảnh, chân bước hơi vội, mặt đầy lo âu Vệ Minh Hàn chợt thầm nghĩ: đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Liễu Chỉ Nguyệt lại càng kinh ngạc, mấy năm không gặp Liễu Chỉ Tự, không ngờ nha đầu này lại đẹp đến thế, vóc dáng yêu kiều. Thiên hạ nói, nữ nhi Liễu gia dung mạo được ông trời hậu đãi, không sai chút nào, tiểu muội này của nàng mặt không trang điểm, nhưng vẫn muôn phần xinh đẹp thanh tao như đóa lan âm thầm tỏa hương nơi sơn cốc “Muộn rồi còn định làm gì?” Hiên Viên Tiêu trách, chàng chỉ muốn đuổi cô đi.

“Tại sao lại bắt Linh Long?” Mạt Ca lòng biết rõ vẫn hỏi. Nhưng cũng hỏi rất khéo, chứng tỏ mình không biết gì, nếu không chưa biết chừng chính cô cũng bị diệt khẩu.

“Liễu Nghi, chuyện thế nào?” Liễu Tĩnh vừa lạnh nhạt hỏi quản gia, vừa liếc Mạt Ca một cái, nếu không thấy cô còn có chỗ có thể lợi dụng, chắc ông ta nhìn một cái cũng thấy chướng mắt, nhìn thêm cái nữa là lại nhớ nỗi nhục năm xưa.

“Tỳ nữ của Cửu tiểu thư vi phạm gia quy, cho nên bị nhốt vào thủy lao.” Quản gia đứng bên nhỏ nhẹ bẩm báo.

Mọi người ở đây đều biết chuyện, Liễu Tĩnh bèn ra hiệu cho quản gia lui.

“Chỉ vì một đứa hạ nhân, đáng để con nửa đêm đến làm ầm ĩ ở đây sao? Còn ra thể thống gì!” Liễu Tĩnh phẫn nộ quát.

Tính mạng của người hầu trong mắt ông ta không đáng tiền như thế ư? Đều do cha sinh mẹ dưỡng, ông có viên ngọc trên tay ông, người khác cũng có báu vật trong lòng người ta.

“Gia quy? Một tỳ nữ nhỏ nhoi cho dù phạm gia quy, cũng chỉ phạt đánh đòn. Linh Long rút cuộc phạm gia quy xấu xa gì đến nỗi bị các người giải đến thủy lao?” Do quá lo lắng, giọng Mạt Ca hơi gay gắt, bức xúc.

“Tự nhi!” Vệ Minh Hàn khẽ gọi, dung nhan trong ký ức chàng và vẻ mặt cô gái đứng đây, không thể nào hợp làm một.

Tiếng gọi thân thiết của chàng cũng khiến sắc hồng trên mặt Liễu Chỉ Nguyệt phai hết.

“Cửu biểu muội, chuyện này từ từ rồi nói. Muội tạm thời ra ngoài, được không?” Hiên Viên Tiêu biết rõ sự tình, chỉ muốn đuổi Mạt Ca đi, tính mạng của Linh Long không ai cứu được, nói với Liễu Tĩnh cũng vô ích.