Chuyến đi này Sophia cẩn thận mang theo rất nhiều thuốc men nên có đủ thuốc chữa trị cho Tài.
Hai ngày đầu tiên cứ thế trôi qua yên bình, sức khỏe của Tài bắt đầu có dấu hiệu hồi phục.
Clark Hunt rất ngạc nhiên khi nhận ra khu rừng vẫn yên ắng như lúc đầu, hoàn toàn không thấy bóng dáng các binh đoàn quân Pedius đâu cả. Gã không biết rằng Quintus đã giữ đúng lời hứa với Emily Hà, trong vòng ba ngày không tổ chức lực lượng truy đuổi.
Quintus muốn lấy lòng tân nương, lại tự phụ về sức mạnh của mình, bỏ ngoài tai các yêu cầu của Sát Chúa.
Sát Chúa hết sức giận dữ về điều này.
- Hoàng đế bệ hạ, thứ lỗi cho ta nói câu này. Hành động của ngài thật là xuẩn ngốc, ngài vừa mới thắng một cuộc chiến khó khăn, thủ lĩnh của đối phương vẫn còn đang lê lết ngoài kia, ở giữa ranh giới sống chết. Vào lúc này chỉ cần tung ra một tiểu đoàn cũng có thể giết chết hắn, tiêu diệt mầm mống phản loạn cuối cùng. Vậy mà ngài làm hết sức để làm vừa lòng một người phụ nữ là vợ của kẻ thù. Đó là sai lầm ngu nhất mà một người đàn ông có thể phạm phải.
Quintus nói một cách khó chịu:
- Kevin, trước sau gì hắn chả phải chết? Cha lo lắng làm gì cơ chứ? Ta đã sai Erich đi săn lùng Tài, hẳn sẽ sớm thấy xác hắn thôi.
- Nhưng Erich không đi vào hôm nay mà lại đợi đến mai. Ta hỏi Erich tại sao chần chừ như vậy thì hắn đáp rằng bệ hạ không cho phép. Bệ hạ, ngài có biết tại sao Thomas lại chết không?
- Vì quân đội của hắn yếu hơn mà lại cố cương lên đi tấn công bên mạnh hơn, rốt cục thua trận.
- Không phải, mà vì hắn đã để cho một người đàn bà chi phối. Ai cũng biết điều đó. Hiện nay ngài đang đi theo vết xe đổ của hắn, việc ngài cần làm ngay là treo cổ Emily Hà lên và phái toàn quân săn lùng Trần Tuấn Tài.
- Cha đánh giá Tài cao quá rồi.
- Ta đánh giá hắn cao quá sao? Ta lại đang sợ mình đánh giá hắn thấp quá. Ngài có biết rằng ở khắp nơi người ta vẫn đang thì thầm cái tên của hắn, nhiều kẻ thậm chí còn cầu nguyện cho hắn quay trở lại và lật đổ ngai vàng của ngài không? Hắn giống như thỏi nam châm quy tụ mọi tầng lớp dân chúng lại với nhau để chống đối ngài.
Quintus nghiến răng, nói:
- Lũ dân đen mọi rợ, lại tôn sùng cái thằng ngu xuẩn thấp kém ấy. Chúng không nhớ ta đã làm gì cho chúng hay sao? Dưới sự cai trị của ta, Vương quốc Pedius trở thành nơi phồn thịnh nhất Vùng đất Tự Do, bao nhiêu người vì thế mà trở nên giàu có, ấy vậy mà chúng lại tôn sùng một thằng chuyên hành nghề giết người đã bị ta đánh cho tơi tả. Nực cười làm sao.
- Hắn là một kẻ mị dân đã mang đến đám bần cùng giấc mơ về cuộc sống bình đẳng, tự do và công lý, những thứ mà ngài không mang lại được. Dĩ nhiên hắn là một kẻ đáng ghét nhưng ta chỉ đang cố giải thích tại sao người ta lại thích thằng đáng ghét ấy hơn ngài. Người ta nghĩ về hắn như kẻ đại diện cho tương lai còn ngài là đại diện cho quá khứ đã bị lịch sử đào thải.
- Những kẻ theo đuôi Trần Tuấn Tài nhất định sẽ bị trừng phạt đích đáng.
Sau một hồi nói chuyện, Quintus vẫn không nghe theo lời của Sát Chúa, một lần nữa ra lệnh cho Erich án binh bất động.
Đến ngày thứ ba, Tài nói rằng mình đã có thể di chuyển.
Clark Hunt mừng rỡ nói:
- Thưa Tổng thống, ngài còn nhớ đã giao cho tôi một sư đoàn trấn thủ núi Denali chứ? Sau khi mái vòm bê tông sụp đổ, quân ta rút xuống thành phố ngầm, thế ứng cứu bị cắt đứt, quân địch tấn công dữ dội khiến cho bên ta thiệt hại nặng. Thiệt hại sinh mạng lớn quá, cố gắng bám trụ thêm thời gian ngắn nữa sẽ bị tiêu diệt toàn bộ. Tôi nhận định tình hình này không chống cự lâu hơn được liền cho quân mình rút sâu hơn vào trong núi, bắt đầu tiến hành chiến tranh du kích. Nhờ cách làm này mà đến nay vẫn bảo toàn được một phần nhỏ lực lượng. Tất nhiên chúng tôi không có pháo binh và xe tăng, chỉ có súng trường và lựu đạn thôi, nhưng về con người thì vẫn còn hai mươi nghìn quân, có căn cứ khá chắc chắn. Xin tổng thống cùng tôi về căn cứ để lãnh đạo cuộc kháng chiến.
Sư đoàn do Clark Hunt chỉ huy vốn có tới hai trăm nghìn quân, bây giờ chỉ còn đúng hai mươi nghìn quân, thiệt hại chín phần mười. Mức độ thiệt hại tuy thảm khốc như vậy nhưng đây vẫn lực lượng duy nhất còn sót lại và được tổ chức tốt của toàn bộ nhà nước Cộng hòa.
Tài khen ngợi Clark Hunt:
- Clark, anh làm tốt lắm. Căn cứ của anh cách đây bao xa?
- Sáu trăm cây số về phía Đông Bắc, thưa Tổng thống.
Clark vừa nói xong, những người bên cạnh đều nghệt mặt ra.
Sáu trăm cây số theo đường chim bay đã xa lắm rồi, huống chi cả đoàn còn phải đi bộ vượt rừng vượt núi.
Tài mỉm cười, nói:
- Vậy thì đi thôi. Anh dẫn đường đi, Clark. Hướng Đông Bắc thật là tiện, vì tôi cũng đang có nhu cầu gặp một người bạn.