Vùng Đất Tự Do

Chương 455:




Bertrand bước đến, thấy trên bụng Tài chỉ cắm mỗi con dao, ngoài ra không còn vết thương nào đáng kể, liền bảo:

- Sophia, sao cô không rút con dao ra? Tay cô yếu không rút được à? Hay cô sợ máu? Để tôi.

Sophia vội ngăn Bertrand lại:

- Cẩn thận, ông sẽ làm Tổng thống bị thương nặng thêm đó.

- Con dao bé tẹo thế này nhằm nhò gì? Cho dù cô có cắm cả cái máy khoan dùng để đào núi vào cũng chưa chắc đã giết được Tổng thống. Cô quên rằng Tổng thống của chúng ta là …

Tài cố sức nói:

- Ta không còn là Sát Thần nữa. Cơ thể ta giờ đây là người bình thường.

Sophia gật đầu:

- Em cũng đoán vậy, vì máu của ngài màu đỏ và các sợi cơ không tự động liền lại. Điều này không giống với các kinh nghiệm mà em từng có với ngài.

Bertrand giật nảy mình:

- Người bình thường? Người bình thường là thế nào?

Damon thấy Bertrand nói nhiều quá, liền rít lên:

- Bình thường giống như bố ông ấy.

Bertrand tức giận nói:

- Này cậu nhỏ, cậu ăn nói cẩn thận kẻo ta cho một cái bạt tai bây giờ. Chuyện Tổng thống là Sát Thần hay người bình thường rất quan trọng với tương lai của chúng ta. Chúng ta theo Tổng thống vì tin rằng anh ta là người bất tử và bất khả chiến bại, nhưng hiện tại rõ ràng anh ta không còn được như vậy nữa. Sát Chúa mạnh gấp mười lần, à không, có khi gấp một trăm lần Tài, chỉ riêng điều đó đã đủ tồi tệ rồi, vậy mà anh ta còn không phải là một Sát Thần. Làm thế nào để anh ta lãnh đạo chúng ta chiến thắng một đội quân đông hơn, mạnh hơn, trang bị hiện đại hơn mình bây giờ?

Damon gườm gườm nhìn Bertrand:

- Ông nói vậy nghĩa là gì? Định bỏ trốn à? Định đầu hàng kẻ địch à?

- Chúng ta nên cân nhắc mọi khả năng.

Damon lập tức rút ra một khẩu súng, chĩa thẳng vào trán Bertrand:

- Hãy cân nhắc cả khả năng ông chết mất xác ở đây nữa

Bertrand nhìn khẩu súng trên tay của Damon, nhún vai:

- Cậu có thể bắn chết tôi, nhưng hành động ấy không thay đổi được thực tế là chúng ta toi rồi. Chúng ta đang ở trong một tình huống cực kỳ vô vọng. Chúng ta không có nhân lực, nguồn lực và bây giờ lại còn không có cả phép màu. Tôi khâm phục sự tận tâm của cậu, nhưng tôi nghĩ cậu nên thực tế lên chút nữa thì hơn.

Tài thì thào:

- Chúng ta sẽ đánh bại Quintus. Ta sẽ giết chết Sát Chúa.

Giọng nói của Tài nghe thật yếu ớt, vào tai mọi người chỉ thoang thoảng như gió rừng. Ấy nhưng lời nói đơn giản ấy lại mang theo một niềm tin mãnh liệt đến nỗi ngay cả Bertrand cũng rùng mình.

Ông cựu chủ quán rượu nhìn Sophia, hỏi:

- Tôi có thể giúp được gì không?

- Lấy nước suối sạch đến đây để tôi rửa vết thương cho Tổng thống, và làm một cái bếp lửa để sưởi ấm nữa. Tổng thống mất máu nhiều, nhiệt độ giảm sâu, cứ để như thế này sẽ hạ thân nhiệt mà chết.

Ba người đàn ông chia nhau làm các công việc nặng, trong khi Victoria phụ Sophia thực hiện các thao tác y tế.

Sophia cẩn thận rút con dao khỏi bụng Tài, nắn chỉnh các phần xương bị gãy, sau đó khâu vết thương lại và đặt Tài nằm cố định trên một khu đất mềm, bẳng phẳng.

Các thao tác của cô rất nhanh và chính xác nên quá trình này chỉ mất hai tiếng đồng hồ.

Tài nằm im như chết, người lên cơn sốt cao.

Clark Hunt nói:

- Chúng ta cần phải rời khỏi đây ngay. Quân địch có thể ùa đến bất cứ lúc nào.

Sophia lắc đầu:

- Không được. Sức khỏe của Tổng thống còn quá yếu để di chuyển. Con đường này rất hiểm trở, việc cõng hay khiêng đều không được. Ta cần ở lại đây thêm tối thiểu hai ngày nữa.

- Chúng ta không có hai ngày.

Sophia im lặng, không nói câu nào, nhưng cũng không thay đổi ý định. Ở đây cô là bác sĩ riêng của Tổng thống, là người đưa ra quyết định cuối cùng, những người khác bắt buộc phải nghe theo.

Damon xách từ đâu về một con hươu khá lớn. Anh chàng đã học được kỹ năng săn thú từ hồi còn đi theo Daniel ngày trước, lúc này đem ra áp dụng trên thực tế, mang lại cho cả đoàn lương thực đủ dùng cho một ngày.

Victoria nhìn Damon với vẻ khen ngợi. Damon khẽ cười với cô.

Bertrand nói:

- Để tôi xử lý con hươu này. Thịt hươu có vị ngọt tự nhiên, dễ chế biến nhưng cũng phải có kinh nghiệm mới làm cho ngon được.

Quả thật Bertrand là một đầu bếp cừ khôi. Chẳng mấy chốc đã nướng thịt hươu thơm lừng, chia cho mỗi người một xiên.

Sophia xé thịt thành các miếng nhỏ cho Tài ăn.

Đó là một thời khắc dễ chịu. Mọi người đều tạm thời quên đi cuộc chiến tranh khốc liệt ngoài kia. Họ nói chuyện gẫu và tận hưởng bữa tiệc barbecue ngoài trời. Mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, nhưng tất cả đều ở lại vì niềm tin có phần thiếu căn cứ vào câu nói của Tài, rằng hắn sẽ một lần nữa dẫn dắt họ đến chiến thắng, và đây sẽ là chiến thắng cuối cùng.

Không ai biết hắn sẽ làm điều đó như thế nào, nhưng danh tiếng của Tài chính là sự bảo chứng cho lời nói của hắn. Cả cuộc đời hắn là một huyền thoại bất diệt, người đã tự mình leo được lên đến đỉnh cao, đánh bại vô số kẻ thù hùng mạnh như hắn, hẳn sẽ lại có thể leo lên đó lần nữa.