Đoàn của Tài rời đi được nửa ngày thì Erich dẫn quân tìm đến.
Chúng sớm phát hiện ra các dấu vết của một nhóm đông người, với tàn lửa, than củi, vết máu trên mặt đất, đầu lọc thuốc lá, các vật dụng cá nhân và thịt hươu đã được ăn hết chỉ còn lại mỗi xương.
Erich đoán rằng đoàn đi chưa được bao xa, liền huy động cả một sư đoàn tham gia tìm kiếm, lại lập hàng loạt chốt chặn ở các khu vực xung yếu trong phạm vi bán kính một trăm cây số, đảm bảo một con ruồi cũng không bay lọt được.
Vẫn chưa yên tâm, gã lại đề nghị Quintus ban hành lệnh giới nghiêm trên phạm vi toàn bang, cấm người không có giấy thông hành được đi lại trên đường phố trong khoảng thời gian từ sáu giờ tối ngày hôm trước đến tám giờ sáng ngày hôm sau, lại trao quyền cho binh lính được chặn đường khám xét bất kỳ ai khả nghi.
Quintus ra lệnh cho Erich dồn toàn lực truy đuổi Tài, nhưng không được làm ầm ĩ lên, ảnh hưởng đến Đại Lễ.
Đại Lễ là ngày cưới của Quintus, đã được ấn định vào ngày 20/4/2119.
Erich hiểu rằng vào ngày Đại Lễ, đường phố sẽ trở nên cực kỳ nhộn nhịp, khi ấy người của Tài sẽ dễ dàng lẩn trốn trong đám đông để qua mắt các lực lượng an ninh, nên gã thúc giục các cánh quân tăng cường nỗ lực truy đuổi.
Máy bay trực thăng quần thảo trên bầu trời cả ngày lẫn đêm, hàng trăm nghìn quân tỏa ra lục soát từng cành cây ngọn cỏ, từng hang động, kiểm tra từng dấu chân trên đất, lục soát từng người đàn ông lẫn phụ nữ trên mười lăm tuổi đi lại trên đường phố. Bất kỳ ai tỏ thái độ chống đối hoặc tức giận đều bị bắn ngay tại chỗ.
Đoàn của Tài có sáu người, chỉ có thể di chuyển rất chậm. Ban đầu họ đi men theo mạch núi, lúc trời sáng thì ẩn nấp trong rừng, chợp mắt dưới các tán lá, đợi đến đêm khuya mới lại đi tiếp.
Nhưng cũng đến lúc không thể tiếp tục bám theo đường núi được nữa. Từ giờ sẽ phải vào khu vực đô thị để hướng về vùng Đông Bắc.
Damon Korb và Clark Hunt đi trước trinh sát. Lúc về sắc mặt của cả hai đều rất bối rối.
Tài nhận ra thái độ khác thường này, liền hỏi:
- Chuyện gì?
Hai người nhìn nhau, cuối cùng do Clark là người lớn tuổi hơn, từng trải hơn, chức vụ cao hơn, nên tự nhận trách nhiệm giải thích:
- Chúng ta có thể tiến vào thành phố vào ngày 20/4.
- Ngày ấy có gì đặc biệt à?
Clark cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Tài:
- Hôm đó là Đại Lễ, nên đường phố sẽ rất đông, lệnh giới nghiêm tạm thời được dỡ bỏ.
- Đại Lễ nào thế?
Clark hít một hơi thở sâu:
- Báo cáo Tổng thống, Đại Lễ là Lễ cưới của Quintus.
Bertrand đứng bên cạnh, cảm thấy sốt ruột thay, liền hỏi to:
- Lễ cưới? Hắn cưới ai? Nói thì nói mẹ nó đi, làm mất bao nhiêu thời gian.
Tài nhìn Clark trừng trừng. Clark thấy bộ dạng hắn như vậy, đoán rằng hắn đã đoán ra được, nói nhanh:
- Đám cưới giữa Quintus và Emily Hà.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy bàng hoàng.
Damon tức giận nói:
- Cô ta phản bội Tổng thống, thật đáng xấu hổ. Sau này khi có cơ hội tôi sẽ bắn chết cô ta để trả thù cho ngài.
Tài xua tay:
- Không phải là lỗi cô ấy. Các anh không được hành xử ngu dốt.
Bertrand vỗ ngực, nói một cách tự hào:
- Chính vì thế mà tôi không cưới vợ. Tôi đã biết trước rằng cái ngày tôi phá sản cũng là ngày cô ta bỏ tôi mà đi. Thực tế chứng minh rằng tôi đã đúng. Đám đàn bà ngu dốt chỉ xứng đáng làm người hầu mà thôi.
Sophia mắng:
- Ông Bertrand, đây không phải là lúc để ông nói về bản thân mình. Nếu ông không thể nói được điều gì tử tế thì hãy giữ im lặng.
Bertrand thấy Victoria nổi cáu, vội nín thinh.
Tài đứng dậy, bỏ đến chỗ vắng ngồi một mình.
Cảm xúc của hắn lúc này rất hỗn loạn, không biết nên nghĩ như thế nào cho phải.
Emily Hà đã trở thành cội nguồn hạnh phúc và là động lực phấn đấu của hắn kể từ khi hai người quen nhau năm hắn mười sáu tuổi. Cô là một phần cuộc sống của hắn, là tình yêu của đời hắn, hắn chưa từng nghĩ đến ngày hai người sẽ đánh mất nhau, nhất là theo cái cách này.
Hắn không nghĩ rằng Emily Hà đã phản bội mình. Hắn không hình dung được cô có thể làm như vậy. Hắn tin rằng cô đã làm như thế vì tình cảnh bắt buộc và vì các lợi ích lớn hơn lợi ích cá nhân.
Nhưng ngay cả như vậy, ý nghĩ về Emily Hà vẫn làm cho hắn đau đớn đến cùng cực.
Gương mặt của hắn dúm dó, bụng của hắn đau quặn lên không sao chịu được.
Hắn cảm thấy giả sử nếu sau này hắn có chiến thắng Quintus được đi nữa, thì chiến thắng ấy cũng chẳng mang ý nghĩa nào cả. Hắn đã thua hẳn rồi, vết thương trong lòng hắn là vĩnh viễn và không thể lành lặn lại được nữa.
Tài cầm một con dao trên tay, lặng lẽ ngắm nhìn những tia sáng chiếu lên mũi dao.
Ở phía sau hắn, tiếng nói của Sophia chợt vang lên:
- Cô Emily nói với em rằng em phải luôn để mắt đến Tổng thống, ngăn không cho Tổng thống làm chuyện dại dột.
Tài quay lại, nhìn Sophia:
- Cô ấy đã nói như vậy?
- Vâng, cô Emily bảo, sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra, Tổng thống cần phải vững vàng, mọi người đều đợi ngài trở về.
Tài đột nhiên tỉnh ngộ:
- Cô ấy đã biết điều gì sẽ diễn ra. Cô ấy đã tính trước mọi việc. Ta thật đáng hổ thẹn. Ta nghĩ rằng ta đang chịu đau khổ, nhưng những gì ta đang trải qua chỉ bằng một phần nhỏ so với những gì cô ấy đang phải trải qua. Cô ấy đã đối mặt với cơn bão này một cách kiên cường. Emily, anh thật có lỗi với em.
Tài cúi đầu xuống, những giọt nước mắt cứ thế chảy ra.
Tối hôm ấy, Tài cho cả đoàn tập trung ăn cơm như thường lệ, sau đó bàn chuyện quân tình.
Hắn tỏ thái độ thản nhiên. Mọi người đều biết hắn đang cố tình tỏ ra như vậy, nên cũng không dám đề cập về chuyện của Emily Hà.