Chương 8: Nguyễn Huệ
Chương 8: Nguyễn Huệ (1)
Biết được có người ở đây,
Long vội vàng vận nội lực ném cái bàn đá về phía nơi phát ra giọng nói, đồng thời gập người ra đằng trước thi triển [Bách Túc pháp] chạy trốn.
Cậu biết thực lực của mình nằm ở đây, nếu chỉ là đám côn trùng hoặc động vật, thì cậu là vua chúa. Nhưng nếu đụng độ phải 1 tên võ sư, vậy thì tình huống có chút khác.
Còn chưa biết được hệ thống tu hành ở nơi này, nên Long còn chưa thể biết được bản thân đang nằm ở nơi nào.
Nếu trước mặt là cao thủ vậy thì 1 khi Long khởi xướng t·ấn c·ông thì đây không khác gì bùa đòi mạng cậu a. Âu cũng là do không có kiến thức, cho nên mới ăn thiệt thòi thế này.
Chủ nhân của lời nói cũng cảm thấy mình lỡ mồm, đang muốn trấn an Long lại thì đã thấy cái bàn đá rơi vào mặt mình.
''Đệch....''
Người này thân thủ cũng lanh lẹ vừa nhìn thấy Long ném đồ vật tới liền đưa tay ra đỡ, bàn đá bị hắn cố định ở không trung rồi từ từ hạ xuống.
Long lúc này đang ở trong tư thế chiến đấu nhìn thấy cảnh này người càng đổ mồ hôi, cái bàn đó không hề nhẹ ít nhất cũng gần 200kg. Mặc dù Long có thể vác được nó, nhưng để làm ra được bộ dáng nhẹ nhàng thướt tha như người kia thì không.
Người đến quá mạnh, chắc chắn là 1 tên giang hồ cao thủ.
Nhận thấy tình huống đã vượt tầm kiểm soát, người kia liền đưa tay ra hiệu cho Long dừng lại.
''Được rồi đằng ấy! Ta không có ác ý, chỉ là vô tình lạc tới nơi này mà thôi...''
Long lúc này cũng mới nhìn rõ khuôn mặt người đang nói chuyện, là người thanh niên trẻ tuổi có mái tóc quăn, da sần, đôi mắt có thần như đang phát sáng.
Từ người thanh niên kia cậu còn nhìn thấy được 1 vầng hào quang đang sáng chói lòa phía sau lưng anh ta, hơn nữa khi nhìn vào vầng sáng đó cậu còn cảm nhận được sự bình yên và ấm áp. Đây là lần đầu tiên Long nhìn thấy cảnh tượng này, cậu không biết có phải bản thân đã bị trúng ma thuật hay không.
Cho nên dù người này cố gắng ra sức hữu hảo, nhưng Long cũng không có đưa ra câu nói gì ngoại trừ lùi ra sau hai tay không ngừng xuất hiện con rết quấn quanh.
Thấy tình huống mặc dù không được cải thiện như ý muốn, nhưng cũng không xuất hiện đánh nhau. Người thanh niên liền thở phào 1 hơi, đưa cây đuốc nhìn qua 1 hồi cuối cùng cũng nhìn thấy tướng mạo của Long.
Lúc đầu anh chàng còn tưởng là kẻ địch cử người ở nơi này canh gác, nhưng sau đó liền phát hiện cái thân hình này quá nhỏ bé căn bản không phải là của người trưởng thành.
Rồi nhìn thấy cặp mắt tròng trắng kia anh lại càng hoảng hốt, đến cùng khi nhận ra đây là 1 đứa trẻ anh liền trầm lặng. 2 người cứ đứng đó nhìn nhau 1 lúc lâu, cho đến khi bên ngoài có thêm người đi vào.
''Đội trưởng đã tìm ra được nơi cất giữ kho báu..nhiều...nhiều lắm...đúng như lời đồn nói, đây là kho bát của Hổ vương để lại cho gia tộc mình....''
Người tới là 1 người đàn ông tuổi nằm ở đầu ba mái tóc được búi gọn gàng, thân to như gấu, khi đi vào thì tiếng leng keng do bộ giáp phát ra vang vọng cả hang động.
Mặc dù từ hành động của người trẻ tuổi Long đã bình tĩnh hơn lúc trước, nhưng nhìn thấy quân lính được vũ trang đầy đủ đi vào cậu vẫn không thể ngừng bất ngờ.
''Mẹ n@! Vậy là cái hang kia đúng là đường ra, dcm!#%!% sao mình không nghĩ ra sớm hơn nhỉ!''
Cậu không ngừng chửi lấy bản thân, cơ mà bây giờ hối hận đã muộn trước mắt là phải xem tình hình bây giờ có ổn không đã.
Dựa theo những thứ mà Long thấy, nhưng người này ít nhiều đều có 1 vầng hào quang giống như người thanh niên kia. Chỉ là yếu hơn rất nhiều, thậm chí có người còn liên tục chớp nhoáng. Cơ mà tất cả đều mang lại cảm giác giống như người kia, đều là tĩnh lặng cùng ấm áp.
Long cũng cảm thấy võ công mèo cào kia cũng mình không ăn thua trước đống binh khí lạnh này, thế là cậu liền thu lại công lực. Im lặng nhìn lấy bọn họ, chỉ là 2 chân vẫn vào tư thế sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.
Nhưng người kia khi đi vào cũng nhìn thấy phản ứng bất thường của đội trưởng nhà mình, mà khi nhìn theo ánh mắt của đội trưởng và phát hiện ra Long, cảm đám đều là phản ứng giống nhau, im lặng hồi lâu.
Cuối cùng vẫn là người thanh niên đứng ra phá vỡ trầm mặc:
''Này nhóc! Nhóc có nghe hiểu ta nói gì không?''
Long nghe thế liền im lặng gật đầu, 2 tay đưa lên cao biểu lộ đầu hàng. Hết cách người tới đông quá, nhìn kiểu gì cũng không có cách thoát khỏi cho nên nằm ngửa là tốt nhất.
Người thanh niên thấy Long làm vậy liền kêu gọi cậu tới gần, ngay khi thân hình được chiếu rọi bởi ánh đèn. Tất cả mọi người liền hít mội hơi thật sau.
Thảm, đứa bè này qúa thảm.
Cơ thể gầy gò không khác gì 1 bộ xương đã đành, làn da của Long lại còn trắng như 1 tờ giấy, tóc mặt dù được búi gọn nhưng lại xơ xát đầy bẩn thỉu có thể nhìn thấy 1 ít đất trên đó, cả người mặc bộ áo được dán đầy các miếng vải, bàn tay để móng dài đã hóa đen, dưới chân mang lấy 1 đôi giày làm bằng da được may 1 cách tạm bợ, phối hợp với đôi mắt tròng đen, đồng tử trắng của cậu. Làm cho nhiều người phải lùi lại vài bước vì tưởng gặp phải quái vật.
Nhưng ngay khi nhận ra hành động của mình, bọn họ lại tự trách sau đó cảm thấy bản thân khá thảm hại.
Người thanh niên đi tới trước mặt cậu bé, lấy từ trong người ra 1 cái áo choàng phủ lên người Long. Sau đó nhẹ nhàng nói, giọng của người này giống như tiếng chuông vang liên tục trong đầu Long:
''Ổn rồi nhóc, không có ai sẽ làm hại nhóc đâu. Bây giờ có thể nói cho đại ca biết nhóc từ nơi nào tới được không?''
Long lấy tay chỉ lên trời, sau đó bắt đầu nói. Bởi vì lâu ngày không giao tiếp với bên ngoài, chỉ tự nhủ với bản thân, cho nên giọng điệu của cậu có chút khó nghe đã vậy còn cà lâm. Nhưng người thanh niên không hề nề hà mà im lặng nghe rõ từng câu, càng nghe khuôn mặt của anh càng nhăn lại, trên trán còn bắt đầu nổi rõ các đường gân:
''Là từ ...trên..trên kia xuống...bọn hắn mỗi ngày...ngày...ném xuống dưới đây...không...không ít người làm thức ăn..của bọn côn trùng.''
Đám người ở sau nghe vậy liền phát ra sát khí, nổi giận gầm thét:
''Ai! Thằng nào dám làm chuyện như vậy, lão tử mà bắt được sẽ đem nó phanh thây cho chó ăn!''
''Làm như vậy không tốt đâu! Quá nhẹ nhàng với nó rồi, ta thấy nên đem nó t·ra t·ấn sống không bằng c·hết rồi từ từ lóc thịt cho chó ăn mới là đúng...''
Không 1 lời nào thoát khỏi việc xử trí những kẻ chủ mưu, mặc dù không biết đám người ấy là ai, nhưng khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt. Đám người này liền không nói 2 lời đã định tội c·hết cho bọn hắn.
Người thanh niên cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lòng, giọng nói đầy tính an ủi hỏi:
''Thế những người kia ở đâu, có thể mang đại ca tới xem được không.''
Long nghe vậy liền gật đầu, dẫn bọn hắn tới khu nghĩa trang do cậu làm nên.
Những người lính kia lúc đầu còn lớn tiếng chửi rủa, cơ mà khi nhìn thấy xác người chồng chất đang được gói liệm ở 1 góc cùng những tấm bia mộ non nớt được dựng cẩn thận trên mặt đất, liền trở nên im lặng tới đáng sợ. Có người nhẹ giọng ngồi đếm từng ngôi mộ cùng những cái xác:
''341...342....499...500...566....''
Càng đếm những người khác càng trở nên trầm mặt, bọn hắn nắm chặt đao trong tay, đường gân trên trán đều đã lộ rõ, bản thân rất muốn gào thét rống giận, nhưng lại không tìm được chỗ phát tác.
Người thanh niên thì im lặng đi theo Long nhìn những cái xác, cho tới khi dừng bước trước 1 ngôi mộ được dựng ở trung tâm. Ngôi mộ này khác với những cái trước được gọt đẽo 1 cách cẩn thận, ở trên bia mộ còn được khắc dòng chữ:
''Nơi an nghĩ của chị gái Phạm Quỳnh''
''Đây là chị của nhóc sao?''
Long nghe vậy nhanh chóng gật đầu, tiếp đến còn nói:
''Ta muốn đưa chị gái tới ngọn đồi có thể nhìn thấy mặt trời cùng sông, đại ca có thể giúp ta sao?''
Nguyễn Huệ nghe vậy liền cười lớn:
''Tại sao lại không chứ, Nguyễn Huệ ta mặc dù không dám nhận là đã nhìn thấy mọi thứ, nhưng cũng đã đi từ Nam ra Bắc thấy không ít sự việc. Cơ mà lại chưa bao giờ thấy có ai trong hoàn cảnh này lại còn có thể suy nghĩ tới người nhà khi nhìn thấy người lạ như nhóc. Ta thấy nhóc rất hợp khẩu vị với ta, như thế này đi! Nhóc gia nhập vào băng bọn ta, từ đây về sau sẽ không còn ai có thể ăn h·iếp nhóc được nữa. Thế nào ! Chịu không...''
Long lúc này còn chưa hết khỏi chấn động khi nghe thấy 1 cái tên quen thuộc trong sử sách, mặc dù không biết đây chỉ là trùng hợp hay là sự thật nhưng cái tên này ít nhiều đã làm Long trở nên cảm thấy thân cận. Vì vậy mà ngay khi nghe được lời mời, trong lòng cậu đã không do dự mà đồng ý, chỉ là mặc ngoài nói:
''Ta không muốn tham gia công việc chém g·iết, nhưng nếu là làm cái lính bếp thì được.''