Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vua Đầu Bếp Ở Thế Giới Võ Hiệp

Chương 38: Lịch sử đen tối của giới tu sĩ.




Chương 38: Lịch sử đen tối của giới tu sĩ.

Chương 38: Lịch sử đen tối của giới tu sĩ.

Long nhất chiến thành danh, đánh ra danh tiếng của mình trong giới cao tầng.

Giờ đây trong Kim Thành ai cũng biết, Người Gác Đêm xưa đâu bằng nay.

Ở trên thì có vị quan tân nhiệm nghe bảo là tinh anh trong Tam Trấn, giải quyết vô số vụ án linh dị mang về hòa bình cho người dân.

Ở dưới thì có 1 vị đầu bếp có thể nấu được món ăn phục vụ cả Tông Sư. Cả 2 kết hợp lại như hổ mọc thêm cánh, vẽ rồng điểm mắt. Làm cho lực lượng người gác đêm ở nơi này đã mạnh càng mạnh hơn. Thâm chí là có xu thế đứng đầu tất cả lực lượng vũ trang trong thành.

Cái này không phải nói xuông, việc xuất hiện đầu bếp có thể nấu được món ăn cho Tông Sư đã không khác gì sự đảm bảo nguồn tài nguyên tu luyện không sẽ không bao giờ bị đứt gãy trừ khi yêu ma quanh thành bị nhổ cỏ tận gốc. Điều mà có nằm mơ cũng không thể nào xảy ra được, vì sao ư? Đây là thời đại loạn thế, triều đình sắp vong. Yêu Ma Quỷ Thần đã có thể đội mồ sống lại, tử khí từ bọn nó phát ra đủ biến 1 đám Tiểu yêu thành Đại Yêu trong tích tắc.

Trừ khi đám ma thần này bị tiêu diệt hoặc phong ấn lại, thì cơ hồ nguồn cung cấp nguyên liệu cho đầu bếp là vô hạn. Điều khó khăn duy nhất mà bọn hắn gặp phải đó chính là có thể săn bắn đám nguyên liệu sống này hay không, mà truyện này vừa hay là sở trường của đám Người Gác Đêm. Thế là mối quan hệ win-win được thành lập, đầu bếp có nguồn nguyên liệu vô hạn để tôi luyện trù nghệ, đem tu vi bản thân tăng lên không ngừng (Đầu Bếp tăng tu vi bằng cách nấu ăn, món ăn đẳng cấp càng cao linh khí trả ngược lại bọn hắn càng nhiều...Ngoài ra còn có thể tu tập những hệ thống khác để tăng cường bản thân) đám người kia thì được đảm bảo nguồn cung cấp tài nguyên tu luyện vô hạn.

Bây giờ dùng cái mông của biết người quan trọng nhất của Người Gác Đêm Kim Thành là ai? Long cũng được trải nghiệm cảm giác của những siêu sao khi ra ngoài đường là như thế nào.

Bên vách tường, sau lưng, phía trước đều có vô số cặp mắt chăm chú theo dõi cậu, kế bên đó là 1 đám người gác đêm chăm chú nhìn lại. Cũng may lá gan của Long cũng không nhỏ, hơi bị xẹt keo vài phút đầu cậu liền bắt đầu làm quen nhịp sống kiểu này.

Nhìn chung đây là điều cậu đã dự đoán trước được khi quyết định lộ ra tay nghề nấu ăn, ăn đấm thay cơm cùng lao vào g·iết chóc lâu dài đã khiến Long nhận ra 1 vài đạo lý mà trước đây cậu không dám đối diện thẳng vào.

''Ở nơi này không có luật pháp mà nắm đấm quyết định tất cả...Người khác có thể đối xử tử tế với ngươi nhưng điều kiện kiên quyết là ngươi phải có giá trị cho bọn hắn. Nếu không sự tử tế kia chỉ là bố thí từ sự thương hại mà thôi..''

Đạo lý như này ai cũng hiểu, cũng từng nhắc nhở bản thân nhiều lần. Cơ mà phải đụng chuyện hoặc biến cố lớn trong đời, thì mới dám chịu đối mặt với nó. Chấp nhận nó, tìm cách sống chung với nó. Bây giờ Long đang ở bước 1, đối mặt với việc nhìn ra bản thân quá nhỏ yếu.

Yếu tới mức đống tiềm năng mà những người xung quanh luôn đề cập tới khi nhìn tới cậu, bổng chốc biến thành bùa đòi mạng. Không ai thích có 1 tên tài giỏi kế bên mình cả, trừ khi bản thân người đó cũng ó sự tự tin không thua kém ai. Còn không ngươi sẽ phải gặp 1 đống chỉ trích, cùng ám hại nhằm vào ngươi chỉ bởi vì ngươi là thiên tài, ngươi phải làm được điều mà người khác không làm được đó thứ ngươi phải làm...thông minh thì nó tìm cách tiêu diệt đây là câu ngạn ngữ từ 1 vị táo quân thốt lên khi phải hầu triều.



Để cho bản thân không phải c·hết yểu làm uổng cổ thân thể đầy hack này, Long liền dùng hết bản lĩnh đánh ra uy danh của bản thân cho cao tầng nơi đây nhớ rõ. Đồng thời cũng thành công nhảy vào 1 con thuyền lớn, mượn da hổ uy h·iếp những kẻ có ý định hại mình.

Mặc dù bản thân cậu không biết đã có bị ai chú ý chưa, nhưng mà đề phòng trước thì vẫn hơn. Thế giới này không thiếu 1 đám lão già sống trên trăm năm có sở thích tìm đám thiên tài lông d@i còn chưa mọc ra đè dưới đất đánh, hơn nữa vừa đánh còn tìm cách phá vỡ đạo tâm con người ta.

1 khi thành công đánh cho mấy nhóc ra bóng ma tâm lý, liền dùng ánh mắt khinh thường hô lớn thế hệ trẻ chỉ có như vậy thôi sao rồi tiêu sái rời đi.

Mặc dù về sau, đám lão già này đều bị cao tầng của các tông môn kia chém c·hết, hồn siêu phách lạ, thân thể bị biến thành những món v·ũ k·hí hoặc là quỷ thi trong ngàn năm. Nhưng thiệt hại mà bọn già này gây ra vẫn ảnh hưởng ít nhiều tới tương lai của các tông môn kia, cho nên về sau để những tình huống này không diễn ra 1 lần nữa các đại lão của tông môn liền tụ họp lại vạch ra 1 đạo luật bảo vệ trẻ em dưới 100 tuổi, 1 khi xuất hiện tu sĩ có tuổi thọ trên trăm năm tìm cách x·âm p·hạm, liền bị tuyên án tử hình, ba hồn bảy vía b·ị đ·ánh dấu mãi mãi thành súc sinh, thể xác bị biến thành quỷ khôi phục vụ trăm năm. Sau đó mới được suy sét ân xá đầu thai làm người.

Tại sao các tông môn làm được như vậy? Bởi vì ngày họp hôm đó bọn hắn còn mới tới Diêm vương cùng các vị thần c·hết cai quản cỏi địa ngục khác để bàn bạc về án này. Mấy vị thần xét thấy đúng là không nên áp dụng độ tuổi người thường vào tu sĩ, liền bắt đầu mở ra các điều luật riêng nhắm vào bọn hắn. Trong đó việc các đại lão lấy tu vi đè trẻ nhỏ là hành vi nghiêm trọng nhất ảnh hưởng tới tương lai của tu sĩ cũng như thiên đạo sau này...

Bộ luật [tác phong ứng xử trong giới tu tiên] cũng từ đó ra đời, mà khoảng thời gian thai nghén bộ luận này được giới học giả gọi là [Đại Tân Sinh]. Từ đây chấm dứt nạn [giả heo ăn thịt hổ] của các đại lão sống trên trăm năm. Mặc dù đã có luật đề ra, cơ mà cũng thể nào kiềm chế được ham muốn của đám đại lão sốc nỗi kia.

Với chân ngôn luật sinh ra để phá, mấy lão già này liền tìm đủ mọi cách để lách luật. Thậm chí có tên còn chơi ác đem bản thân chơi c·hết sau đó trùng sinh trở lại, thế là thành công trốn qua truy quét của tông môn ngang nhiên đem đám tiểu bối đánh cho răng rơi đầy đất, kêu cha gọi mẹ.

Cho đến nay cuộc chiến phòng chống nạn [Giả heo] vẫn đang cực kỳ khốc liệt giữa 2 bên. Không ai biết điều gì đã khiến cho đám đại lão từng là những thanh niên kiêu hùng đầy nhiệt huyết kia trở thành những tên sống chó, tôn thờ đạo lý [cẩu thành tiên đế] [tránh mạnh tìm yếu] không biết bao lần khiến dân gian xém bị duyệt tuyệt bởi vì tính cách hèn nhát của bản thân, cùng làm tương lai giới tu sĩ bị đứt gãy chỉ để thỏa mãn tâm lý của mình.

Cũng may đây chỉ là thành phần nhỏ trong giới, đa số đến từ những tên tán tu hoặc là đại lão của các tông môn vừa và nhỏ. Còn ở các thế lực thánh địa, siêu cấp hoặc là nhất phẩm tông môn đều không có tình trạng này. Phải chăng chỉ có 1 đám đại lão giả thành tiểu bối đi lừa đám đại lão khác mà thôi, đây đã là phạm trù khác mà ngay cả chính thần tiên cũng không quảng được.

Khụ..khụ...lang mang quá quay lại chủ đề chính.....

Long ngày hôm nay dẫn bé Hà ra ngoài đi dạo thành trì, sống trong hoãn sợ quá lâu không tốt cho sự phát triển của trẻ. Nên dù là bên ngoài bây giờ cũng không được an toàn như trước, Long vẫn tự tin dẫn đứa em ra ngoài.

Cậu cũng không phải mù quáng tin vào bản thân có thể giải quyết được mọi sự cố xảy ra. Mà là cậu mang theo người có thể làm vậy được.



A Tam đứng kế bên bé Hà, mắt ngắm nghía nhìn về khẩu Súng lục ổ quay Colt Peacemaker, tay không kìm được mà vuốt ve nó. Món bảo vật này từng 1 thời theo chân các xạ thủ miền Tây hàng phục ma quỷ khi 1 phần không gian của địa ngục b·ị đ·ánh vỡ trong cuộc chiến các vị thần toạ lạc ở đó.

Làm cho cả vùng đất phía Tây lục địa trở thành xa mạc trong mười ngàn năm, ma quỷ tràn vào nhân gian xây lên các tòa thành trì làm điểm chú ngụ. Tử khí vẫn còn ám ở nơi đó cho tới bây giờ, cho thấy được hoàn cảnh ở thời đại đó đã từng khốc liệt, kinh khủng đến nhường nào. May mắn mười ngàn năm sau, có 1 vị tân thần đã đi qua đó thu hồi lại phần không gian kia, đồng thời đem tất cả yêu ma nuốt chửng thành công chứng đạo quả siêu thoát tiên đạo, vượt ngũ hành từ đây cải quãng 1 phần nhân gian.

À người đó không ai khác chính là chúa tể đương nhiệm ở Cửu U aka Diêm Vương. Cầm trên tay món đồ cổ từng chứng kiến cả 1 thời đại, A Tam càng cầm càng thích quyết định mua món hàng này.

''Ông chủ giá cả thế nào?''

''À khẩu súng đó sao, nó là 1 trong những món giá trị nhất của tôi đấy. Giá không rẻ đâu...''

''Tiền bạc không phải vấn đề, ra cái giá đi.''

A Tam liền không kiên nhẫn đánh gảy lời nói của chủ cửa hàng, m@ ông đây vừa trải qua ác chiến chém rất nhiều địch hơn nữa còn thành công trở thành tuyệt thế cao thủ. Chẳng lẽ địa vị như mình còn thiếu tiền không mua được món đồ này sao.

''50,000 đồng bạc chắc cú, không giảm được nữa đây là giá gốc rồi! Tôi còn cần phải kiếm lời nữa người anh em.''

Tay bán hàng cũng là người trong nghề, nghe cách nói của A Tam xem ra là người có tiền. Theo mọi hôm, gặp người này thì hắn sẽ hung hăng làm thịt kiếm đầy bồn bát. Cơ mà nay đã khác, thế đạo loạn lạc, đường xá cũng không an toàn như xưa, huống hồ Kim Thành còn vừa trải qua 1 trận ác chiến thì cũng biết tình hình trị an nơi này đã không còn như xưa.

Tay buôn bán cũng là 1 kẻ luyện võ hơn nữa cảnh giới còn cao nữa bước nhất phẩm, cho nên mới có gan chưng bày những món đắt giá mà không sợ bị người khác để ý. Thế mà đứng trước A Tam, gã lại không cảm nhận được 1 chút tu vi gì của người này.

Nghĩ cũng biết đây chắc chắn là 1 vị cao thủ, đã vậy tại sao không thừa dịp buôn bán này kết 1 phen thiện duyên. Chỉ cần thu hồi vốn bỏ ra là được, cho nên tên buôn hàng lần đầu thành thật bán ra giá gốc.

Chỉ là hắn không ngờ, người trước mặc dù là 1 tên cao thủ nhưng còn là 1 quỷ nghèo.

A Tam vừa nghe được giá bán, bề ngoài thì cực kỳ bình thản như thể số tiền này không đáng bao nhiêu. Nhưng bên trong đã thầm hô lớn địu mé éo đủ tiền bây ơi.

Nếu như là trước đó số tiền này thật sự không đáng bao nhiêu với hắn, thậm chí khá là rẻ nếu so với giá trị mà thứ này mang tới.



Cơ mà do nắm phúc ai đó, mà hắn đã đốt hết tài sản dành dụm bây lâu nay cho lần độ kiếp vừa rồi. Trận độ kiếp kia ban đầu cũng không có gì hung hiểm, chẳng qua không nghĩ tới dược liệu từ món ăn của Long lại mạnh tới vậy. Làm cho linh khí của hắn trong lúc độ kiếp cao hơn bình thường gấp 5 lần, khiến cho lôi kiếp nhầm tưởng thực lực thật của hắn.

Nên quá trình độ kiếp hung hãn hơn nhiều lần, khiến cho chuẩn bị trước đó của hắn đều thành công cốc. Nếu không phải có thành chủ cùng tri phủ ra tay, có khi thân hắn đã táng tại thiên địa.

Cơ mà lần kia ngẫm lại cũng thật xứng đáng, do vượt cấp khiêu chiến lôi cấp mà A Tam thành công nhận được ban thưởng từ thiên đạo. Tẩy tủy phạt mao không chỉ đem tư chất bản thân đề cao lên 1 cấp, mà còn kết ra linh khí đẳng cấp Thất Phẩm.

Linh khí sinh ra cũng có phân chia cấp bậc, nhất phẩm thấp nhất cho đến Cửu Phẩm cao nhất. Theo như thuyết của đạo môn chính là Nhất Phẩm Kim Đan cùng Cửu Phẩm Kim Đan. Tất nhiên chiến lực của mỗi linh khí cũng khác nhau, cho nên mới có chuyện đồng cấp vô địch, hoặc bị tuyệt thế cao thủ bị nhất phẩm tông sư vượt cấp g·iết c·hết.

Đây cũng là do chất lượng khí linh kết được, sỡ dĩ theo như bình thường A Tam chỉ có thể kết được Ngũ Phẩm Linh Khí là cao nhất. Vậy mà bây giờ đều vượt 2 cấp, xếp trong nhóm thượng lưu. Từ đây cũng nhìn ra được 1 phần hung hiểm của trận lôi kiếp kia cùng tình hình tài chính của A Tam lúc này.

Đang suy nghĩ không biết làm sao thương lượng với tên trước mắt cấn nợ bằng vật phẩm thì kế bên đã vang lên tiếng của bé Hà:

''Anh Tam thích thứ này sao! Vậy để bé Hà mua cho anh Tam nha..''

Nói rồi cô bé từng trong túi không gian đổ ra 500 đồng vàng đưa cho tên người bán, trước ánh mắt đờ đẩn của cả 2:

''Dm gặp trúng đại gia rồi, chó c·hết biết thế nên tăng giá thêm chút. Lần này lỗ rồi..''

''Dcm gặp trúng phú bà rồi, thằng Long chó c·hết nó giàu vậy mà dấu mình bấy lâu nay. Biết thế đã đi mượn tiền nó rồi.''

''Hắc...xì!! Chó má thằng nào chửi mình vậy...''

Long ở bên khác đang lựa chọn thực phẩm để chuẩn bị bữa ăn hôm nay thì hắt hơi 1 cái đồng thời trong lòng liền có cảm giác ngứa ngáy, giống như vừa bị ai đó chửi rửa. Anh Cường ở 1 bên xem xét cùng cậu thấy thế liền hỏi:

''Bị cảm à! Nhiệt độ hôm nay hơi thấp, nhóc nên về mặt thêm áo đi..''

''Cũng đúng, tí nữa dẫn bé Hà đi mua chút quần áo vậy. Tết cũng sắp tới nên chuẩn bị 1 chút...''