Chương 37: Tây Sơn Tứ Kiệt (3)
Chương 37: Tây Sơn Tứ Kiệt (3)
Nguyễn Huệ phải phí hết công phu miệng lưỡi, mới có thể thoát ra khỏi vòng vây của 3 vị đại lão. Hiển nhiên là anh đã phải xuống nước hứa hẹn với 3 người 1 số điều, trong đó có Hòa thượng Huyền Chân là Nguyễn Huệ ưu tiên nhiều hơn.
Đây cũng là điều tất nhiên, khi đại sư đã giải vây giúp hắn nhiều lần. Hơn nữa còn miễn phí tặng anh vài môn thuật pháp cực kỳ phù hợp với bản thân, Nguyễn Huệ ước lượng chỉ cần tu tập thành công thì lực chiến của anh cũng phải tăng từ 20 - 30%.
Đủ để treo đánh Đồ Tể 3 ngày 2 đêm, cơ mà những điều này đều xoay quanh việc Long làm công cho những người kia. Nguyễn Huệ tất nhiên không phải là 1 nhà tư bản thích bóc lột người khác, hơn nữa Long bây giờ không chỉ là cấp dưới của anh nữa mà còn là đứa em trai của hắn.
Đương nhiên phải đền bù cho đứa em này nhiều thứ rồi,
Anh nhanh chóng đi tới chỗ Long đang nghĩ ngơi, cậu nhóc nhìn thấy anh trai nuôi của mình tới liền nỡ nụ cười đểu:
''A! Tam ca tới rồi sao..để đệ đi tìm muội muội tới cùng 1 chỗ 3 người chúng ta ăn uống 1 bữa nào..''
''Thôi, thôi..ông cố đừng diễn nữa. Chuyện khi nãy cũng là bất đắc dĩ mới nói ra thôi, lý do chắc nhóc cũng thừa biết rồi nhỉ. Đúng là bây giờ bọn anh cần nhóc, cho nên cho cái giá đi...''
Long nghe vậy liền nhướng mày: ''Á đù! Anh trai khinh thường tôi hơi quá rồi đấy, thằng này mặc dù cái gì cũng không giỏi nhưng được cái tuân thủ giao kèo nhé. Anh đã bảo cho tôi chỗ ăn ở, nuôi đứa em của tôi thì tôi sẽ nấu ăn cho đám người các ăn. Giao kèo đó giờ vẫn là vậy, cũng đừng vì người bên ngoài muốn chèo kéo tôi liền sợ tôi sẽ rời đi...''
Nguyễn Huệ gãi đầu 1 cái rồi nói:
''Thực ra giao kèo lúc trước chỉ giới hạn thức ăn nhóc làm có tác dụng với tuyệt thế cao thủ trở xuống, nhưng mà đại ca ngươi làm thức ăn ngay cả Tông Sư đều tâm động. Kèo này khó quá, em chơi không nổi nên là phải đem nhóc gắn vào gia tộc để mấy người kia biết khó mà lui. Nhưng điều này lại kéo nhóc vào vòng xoáy của gia tộc ta...''
''Cái gì! Vòng xoáy gia tộc...đừng bảo nhà anh hiện tại đang xảy ra tranh đoạt gia sản nha....'' Long nghe thế liền giật mình, nếu như thật sự là điều này thì đúng là cậu nên suy nghĩ lại.
''Nghĩ gì thế, nhà ta trước sau đều là đồng lòng như thép. Chẳng qua lần này ông già muốn tìm người nối nghiệp, nên mở ra cuộc thi để lựa người giỏi nhất. Khổ nổi anh em trong nhà bọn ta đều không có hứng thú, cho nên đều tìm cách chạy khỏi nhà. Bây giờ nếu mà nhóc trở thành thành viên trong gia đình ta, vậy nhóc chắc chắn cũng sẽ trở thành 1 trong những người nối nghiệp...''
''.....'' Long thật sự không tin vào những gì mình nghe, không phải chứ chẳng lẽ người nhà ngươi hào phóng đến vậy. Người ngoài vào nhà liên tin tưởng giao hết sản nghiệp cho hắn cầm, không sợ bị hắn lừa còn cái nịt thôi sao.
Nguyễn Huệ biết trong đầu Long đang nghĩ gì liền lấy ra 1 trang giấy đưa tới trước mặt Long:
''Ta biết nhóc muốn hỏi điều gì, nhưng trước khi giải thích cần phải ký kết khuế ước đã. Nhưng nhóc phải chú ý tới, 1 khi ký vào liền không còn cách phá bỏ, trừ khi nhóc trở thành đại la kim tiên siêu việt nhân quả không nói. Nếu không 1 khi phá vỡ ràng buộc, liền xác định từ hồn siêu phách tán không ai cứu được.''
Long nghe vậy liền thử sử dụng thần nhãn của bản thân kiểm tra người trước mắt này có phải là Nguyễn Huệ thật không, ừm vẫn là sáng như ngọn hải đăng...À! còn sáng hơn trước 1 chút nữa!!!
Đừng để ý tới việc làm sao cậu có thể sử dụng thần nhãn, cơ thể này chính là hack chỉ cần thời gian trôi qua liền vô sự tự thông sử dụng. Hơn nữa Long có dự cảm đây mới chỉ là 1 phần nhỏ kỹ năng của cơ thể này mà thôi, ở sau còn rất nhiều không gian để cậu khai thác lắm.
Cho nên sau khi xác định thật giả, Long liền không chần chừ cắn đầu ngón tay nhỏ máu.
Nguyễn Huệ thấy vậy liền gật đầu hài lòng với sự quyết đoán của Long, liền bắt đầu giải thích: ''Nhóc cũng đừng lo lắng, cái giao kèo này không phải là để hại nhóc, mà còn là để bảo vệ nhóc khỏi bị người khác siêu hồn. Giải thích cũng dài, phải để nhóc trải qua việc bị siêu hồn liền sẽ ngộ ra được. Vào lại vấn đề chính, gia tộc chúng ta từ khi sinh ra đều mang trên người 1 loại thần thông, bọn ta xưng là [Thông Tâm Nhãn]. Sử dụng chiêu này bọn ta liền có thể nhìn ra người khác có ác ý với bọn ta hay không. Hơn nữa đây chỉ là thần thông cơ bản, nhà ta còn có 1 đặc điểm nữa chính là khi huyết thống của chúng ta trở nên loãng đi liền thì thần thông này sẽ ngay lập tức xuất hiện biến dị. Có mạnh có yếu, nhưng công dụng nhìn ra thiện ác vẫn là như cũ.''
Sau đó anh chỉ vào mắt mình: ''Tới đời ông già chúng ta thì môn thần thông này đã biến đổi có thể nhìn rõ âm dương, thông ngũ hành, có thể nhìn trộm thiên cơ 1 ít chẳng qua chiêu này là kỹ năng bị động, không phải do chúng ta kiểm soát. Ông già nhà ta chính là dựa vào thần thông này mà đem gia tộc bọn ta xây lớn mạnh đến bây giờ, Sau đó là đến đời chúng ta, trong nhà ta còn có 7 người anh em khác. Trên người bọn hắn đều truyền thừa môn thần thông này, chẳng qua tất cả đều là dị biến, ngay cả ta cũng vậy...''
Nói tới đây mắt của Nguyễn Huệ liền trở nên đỏ rực, làm Long có cảm giác ngứa ngáy cùng hoãn sợ giống như có ai đó đang sờ mó bản thân:
''Ta sở hữu 1 loại nhãn thuật có thể nhìn rõ khí mạch thiên địa, chống trư tà, miễn nhiễm ảo thuật, phân rõ thiện ác, còn có thể bị động nhìn thấy tương lai.''
Long nghe Nguyễn Huệ lèm bèm 1 loạt kỹ năng của đôi mắt này, trong lòng ngoài 1 chữ ''trâu'' ra thì không còn từ nào khác. Chịu rồi mắt cậu chỉ mới nhìn rõ công đức người khác, người ta liền có thể chống trư tà, phân rõ thiện ác còn nhìn thấy tương lai nữa, cái này ai chơi lại.
''Cho nên, anh từ trên người tôi nhìn thấy điều gì...'' Long không phải người ngu, từ cách Nguyễn Huệ nói xem ra anh đầu tư cho cậu nhiều tới vậy cũng không phải chỉ là nhất thời ái tài.
''Thiên cơ bất khả lộ..''Nguyễn Huệ thần bí nói, anh cũng không thể nào bảo khi nhìn thấy cậu hơi đáng thương ra thì không còn gì khác. Dù sao nhìn trộm thiên cơ không phải lúc nào cũng mở được, với lại lúc đó dự cảm của anh mới là yếu tố quyết định nhận Long vào.
Cho nên nói thế nào nhỉ, ta thấy ngươi ưa nhìn nên nhận. Không có liên quan gì nhóc có tài hay không...
Đó chính là kết luận của Nguyễn Huệ, tất nhiên là anh sẽ không nói câu này...
Long tự nhiên có cảm giác ai đó đang mạo phạm mình, nhưng nghĩ tới nghĩ lui bản thân không có chọc ai liền đổ cho 2 tên đầu bếp kia. Dù sao 2 người đấy vừa bị cậu đe dọa tính mạng, không oán cũng không được.
Sau đó Long và Nguyễn Huệ bắt đầu bàn bạc xâu hơn về chuyện trong nhà bọn hắn, chủ yếu là Nguyễn Huệ giới thiệu cho Long những địa điểm mà gia tộc hắn có cơ sỡ ở đó, cùng với đó là 1 chút quyền hạn trong nhà...
.....
Ở 1 tòa quan miếu bị bỏ hoang,
''Á đù! Thằng Huệ từ đâu ra móc thêm 1 đứa em vậy, đã thế còn là tiểu quái vật nữa chứ. Chẳng lẽ ông già ép nó quá, làm thằng này lấy ra đứa con riêng của nó giả dạng thành đứa em mới kết nghĩa.....''
''Lữ đại nhân, ngài đang nói gì vậy..'' 1 người đàn ông to lớn, có làn da đen xì, trên người mặc bộ giáp bạch kim 1 tay cầm lấy đại đao, tay còn lại cầm lấy đầu của 1 tên đạo sĩ đưa tới.
Người được gọi là Lữ đại nhân là 1 thanh niên có vóc dáng mảnh khảnh không khác gì 1 tên thư sinh, trên người mặc giáp ngực, bên hông còn cằm lấy thanh kiếm. Anh chàng sờ lấy cọng râu dê trên người, tay phe phẩy cái quạt rồi nói:
''Uầy! Đa Tán không phải đã bảo lưu lại người sống sao, làm sao đem đám này g·iết hết rồi. Mấy tên này còn phải đem về cho tam đệ thẩm vấn nữa...''
Người đàn ông to lớn kia nghe vậy liền gãi đầu giải thích:
''Không nghĩ tới yếu tới vậy, 1 quyền của ta cũng không chịu được.''
Nguyễn Lữ nghe thế liền nhìn người này từ trên xuống dưới rồi nói:
''Mẹ! Ngươi thần lực trời sinh, tay không còn đấm c·hết được yêu thú nhị phẩm võ phu. Mấy tên nhất phẩm cùng tuyệt thế này làm sao là đối thủ của ngươi được, mấy thằng kia làm sao lại cữ Đa Tán đi xử lý chuyện này chứ...''
Bên ngoài liền truyền vào tiếng vọng: ''Sếp! Nãy ngài bảo Đa Tán tính cách quá thẳng, thiếu khuyết kinh nghiêm đối phó với mấy đòn âm hiểm. Cho nên kêu hắn đi xử lý đám này a....''
''.....''
''.....''
''Coi như ta chưa nói gì đi....''