Chương 36: Tây Sơn Tứ Kiệt (2)
Mọi người sau khi biết được Long là người của nhà khác liền không có hứng thú, buổi tiệc cũng chính thức được bắt đầu.
Nhìn trên bàn rất nhiều món ăn chưa từng thấy qua chay mặn đều có. Mọi người đều tấm tắc kêu kỳ lạ, dù sao bọn hắn cũng là người có tiền bao nhiêu sơn hào hải vị đều từng nếm qua. À ngoại trừ hòa thượng Huyền Chân ra...
Thế mà trên bàn bọn hắn chỉ nhận biết được vài món, còn lại đều là lần đầu nhìn thấy.
Nhưng món đó bao gồm cá lóc nướng, bò nướng kim tiền, giò heo muối chiên, gỏi nộm hoa chuối, gỏi Ngũ sắc chay, đậu hũ xào rau củ chay...vv Tất cả đều xuất phẩm từ Phạm Long, với background đầu bếp ở kiếp trước cậu không khó khăn khi lên thực đơn cho những món ăn này.
Tất nhiên bên trong còn có những món là từ hệ thống mà ra, chúng đều có công dụng ổn dưỡng kinh mạch, tăng cường khí huyết phù hợp cho võ phu sử dụng. Ngay cả nho tu, đạo sĩ, hòa thượng ăn vào đều có lợi.
Bằng chứng cho việc này chính là đám người Thành Chủ đều đã tập trung ăn uống không còn để ý tới việc nói chuyện. Xem ra cho dù là đạt tới tu vi tông sư như bọn hắn, những món ăn này đều ít nhiều cung cấp chỗ tốt.
Long thấy thế liền gật đầu hài lòng, xem ra dù sau này có tu vi có tăng tới bao nhiêu thì những thực đơn cũ vẫn có đất dụng võ. Không g·iết thiết phải tiếp tục đi săn để tìm thứ mới, hoàn toàn có thể điệu thấp phát dục.
Đó là điều đương nhiên, sở dĩ Long còn nghi ngờ bởi vì do các thực đơn đều được xuất ra khi cậu g·iết yêu quái chỉ có tu vi từ tam phẩm tới nhất phẩm. Làm bản thân cậu nghĩ rằng những món ăn làm ra từ chúng chỉ có công dụng cho những người cùng cảnh giới.
Suy nghĩ này không phải là không có căn cứ, nhưng cậu đã đánh giá sai 1 điều. Đó là xuất phẩm từ Hệ Thống tức trân phẩm, cho dù cảnh giới của Long về sau có tăng lên như thế nào đi nữa, thì món ăn từ những thực đơn cũ đều sẽ có công dụng nhất định chứ không phải là không có.
Đối với những người đã sống lâu như đám người thành chủ thì điều này thật sự rất khó tin, càng lên cao yêu cầu linh khí càng khó. Nếu không có đạo tràng hoặc pháp trận tụ linh cấp cao thì cảnh giới của bọn hắn sẽ tăng tiến rất chậm hoặc giậm chân không tiến.
Nên việc sử dụng đan dược cùng xây dựng trận pháp tụ linh đều là những điều cần làm nếu bọn hắn muốn tiếp tục tiến lên. Nhưng để làm 2 việc đó đòi hỏi cần phải nguồn tài chính khổng lồ để duy trì, giàu có như Kim Thành cũng phải thịt đau khi mỗi năm trích gần 1 nữa lợi nhuận của thành trì để duy trì đại trận tụ linh bậc tứ phẩm để chiến lực cao tầng tu luyện.
Có thể thấy yêu cầu tài nguyên cho cao tầng tu luyện cao tới cỡ nào, vậy mà giờ đây Long có thể nắm giữ món ăn ở mọi tầng đều có công dụng. Đây không phải là hack thì còn là gì.
Đây cũng là lý do mà địa vị của đầu bếp lại có thể cao tới vậy, ngươi nghĩ đi luyện đan sư là cái máy đốt tiền đã vậy đan dược luôn có 3 phần độc, mỗi khi sử dụng xong đều dẫn tới cơ thể suy dược 1 thời gian. Pháp trận thì cũng khó nhai không kém, dựng lên đã khó lại phải còn hằng năm cung cấp vật liệu duy trì chi phí đều độn lên trời.
Chỉ có nấu ăn lại khác, ngươi ngoại trừ phải đi chiến đấu lấy nguyên liệu ra thì còn lại mọi thứ đã có đầu bếp lo, đã thế nếu gặp phải đầu bếp tay nghề cao, món ăn còn có thể cất giữ lâu dài tiết kiệm tới bao nhiêu tiền.
Vì vậy mà có 1 thời gian môn phái giang hồ cùng triều đình đã xảy ra xích mích trong việc chiêu mộ đầu bếp, thậm chí còn đánh nhau tới long trời lỡ đất. Cuối cùng là lấy kết cục đầu bếp bị á·m s·át c·hết gần 1 nữa mới dừng lại, từ đó khiến cho các đầu bếp có cái nhìn không tốt về 2 thế lực này.
Mặc dù về sau mối quan hệ đã được hằng gắn, cơ mà điều đó cũng không làm đề phòng từ nhóm đầu bếp. Dẫn đến chính bản thân ngành nghề đầu bếp phân ra 2 dòng, 1 dòng theo lối cổ điển chính là chỉ tập trung vào các kỹ thuật nấu ăn và xử lý nguyên liệu, việc săn bắn thì sẽ để cho người ngoài làm. 2 người đầu bếp của thành chủ cùng tri phủ chính là theo dòng này.
Dòng còn lại chính là không chỉ tập trung vào các kỹ thuật nấu ăn không, mà còn chủ trương bản thân tự đi săn vật liệu không phụ thuộc vào ai. Những người theo dòng này thường có võ nghệ không thua kém gì các võ phu cùng tu vi, nhưng do phân chia tinh lực trong việc luyện võ dẫn đến tay nghề nấu ăn của bọn hắn có phần thua kém dòng truyền thống.
Đã vậy do tập trung vào việc chiến đấu, cho nên đa phần các món ăn của bọn hắn đều có công dụng liên quan đến chiến đấu. Không đa dạng giống như dòng cổ điển, Long xem như tính là 1 nữa dòng này đi.
Thấy mọi người ăn đến chảy mỡ không quan tâm gì đến xung quanh, Long cùng 2 tên đầu bếp mạn phép cáo lui.
Đến khi đám người no căng bụng mới sực nhớ tới 3 người kia,
Thành Chủ không khỏi vò đầu quay qua nhìn Tri phủ nói:
''Không nghĩ tới đầu bếp nhà ngươi tu luyện trù nghệ tốt đến vậy, món giò heo kia thế mà có công dụng giúp gan thải độc. Đến tu vi của ta mà còn được lợi không ít, m@ biết thế lúc đó cho dù có tốn thêm tiền cũng thuê thêm gã đấy về nhà. Khỏi cần nghĩ tới tình bằng hữu chia cho ngươi 1 người...''
Tri phủ nghe vậy liền im lặng, ngón tay gõ gõ lên bàn. Cặp mắt không nhìn về phía thành chủ mà là Nguyễn Huệ, Nguyễn Huệ vừa thấy vậy liền biết chuyên gì sắp xảy ra. Anh chỉ có thể thầm than:
''Tứ đệ mới chỉ vừa lộ diện thôi mà đã động tinh lớn đến vậy rồi, không biết gia tộc về sau có chịu được đệ ấy giàu vò không đây.''
Thành Chủ nhìn thấy phản ứng của Tri phủ không khỏi nghĩ tới cái gì, mắt đều trừng lớn không thể tin được. Ngay cả hòa thương Huyền Chân đều đã không ngừng lầm bầm tụng kinh sam hối. Nhìn qua chỗ phần ăn chay của ông, tất cả đều sạch bóng không có 1 chút đồ thừa.
Tụng xong phần kinh ông không khỏi than nhẹ 1 tiếng:
''Long thiếu chủ đúng là yêu nghiệt a, chỉ dùng 1 bữa ăn xém làm bần tăng nổi lên tham niệm...''
Nguyễn Huệ cũng nếm qua phần đồ chay kia cũng biết tại sao ông lại nói thế, vcl thằng Long đúng là tính hại đại sư. Phần món ăn kia chỉ cần ăn vào liền sẽ tăng cường tinh khí thần, được phật giáo xưng là tam bảo. Không những vậy ăn vào còn có tác dụng ôn dưỡng kinh mạch đem c·hất đ·ộc trên người thải ra qua tuyến mồ hôi.
Trên người anh đang mồ hôi đầm đìa, mà những giọt kia đều là có màu tím hoặc đen đậm. Đồ tể ngồi kế bên đều đã lâm vào bế quan tu luyện, bữa ăn này cho anh ích lợi không ít. Không chỉ anh mà còn có nhiều vị quan khách khác, có người khoai trương hên. Ăn xong liền hô lớn, ta muốn đột phá rồi lấy ra pháp bảo đem mình kéo vào trong để không bị thiên kiếp đánh tới.
Đột phá từ ngũ phẩm tới nhất phẩm do còn trong thân thể phàm trần nên không gặp phải thiên kiếp, nhưng 1 khi bắt đầu đột phá tuyệt thế cao thủ liền sẽ gặp. Thiên kiếp cũng có được chia làm nhiều dạng dựa vào tu vi người đột phá, cùng linh khí mà hắn kết ra. Bước này thường được đạo môn gọi là kết đan.
Thành Chủ cũng chỉ có thể sai người mau tìm bảo trống cùng chuẩn bị vật phẩm hỗ trợ người này đột phá. Bây giờ thời điểm quan trọng, có được người nào hay người nấy. À người hô lớn chính là A Tam....
Bây giờ trong phòng chỉ có 4 người còn tỉnh, gồm 3 người cao tầng cùng Nguyễn Huệ. Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, Nguyễn Huệ không khỏi bất giác nuốt 1 ngụm nước miếng.
''Các vị có gì muốn hỏi thì cứ hỏi...''
''Tiểu đệ (Long thiếu chủ) của ngươi có nhận nấu thuê không???''
3 người lần lượt hô lên, sau đó quay qua nhìn nhau với điều khó tin:
''Tên khốn ngươi đã có đầu bếp riêng còn nghĩ muốn thêm sao'' Thành chủ ra đòn phủ đầu với Tri phủ không cho hắn phản ứng.
Tri phủ thấy nói không lại liền quay qua nói Huyền Chân:
''Không nghĩ tới hòa thượng như ngươi còn sinh vào tham niệm, không cảm thấy mất mặt với phật tổ à???''
Huyền Chân như không nghe thấy nhẹ giọng trả lời:
''A Di Đà Phật! 2 vị đều đã có đầu bếp riêng cho mình tại sao còn muốn thêm, bần tăng sắp tới còn phải đón tiếp 2 tăng đoàn đến đây. Tìm người nấu ăn phục vụ có gì sai, huống hồ Long thiếu chủ còn hứng thú với phật pháp. Không phải đúng dịp sao!!!''
''.......'' Nguyễn Huệ bắt đầu sinh ra hối hận khi không lâm vào tu luyện, mắt hắn đều đã bị vấy bẩn khi nhìn thấy những thứ không đúng đắng. Không nghĩ tới những người này đều giống như 2 người anh trai của hắn, đều không đáng tin cậy.