Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vua Đầu Bếp Ở Thế Giới Võ Hiệp

Chương 35: Tây Sơn Tứ Kiệt (1)




Chương 35: Tây Sơn Tứ Kiệt (1)

Chương 35: Đi săn rắn

Nhìn thấy tri phủ Flex chiến lợi phẩm đạt được thành chủ không khỏi ngứa mắt. Càng thấy khuôn mặt đắc ý của tên râu dê kia ông càng bực bội, cuối cùng nhìn không được mà từ trong người lấy ra 1 cây linh dược có tuổi thọ giống như cái của tri phủ để lên bàn:

''Khoe cái gì! Ta cũng nhận được giống ngươi này, mà không chỉ mình ta những người tham gia vào trận chiến hôm đó đều nhận được.''

''Hả cái gì?''

Khuôn mặt tri phủ bổng chốc cứng lại, cùng lúc đó 1 số người trong phòng liền lấy ra 1 cây linh dược có hình thù khác nhau, nhưng điểm chung là đều có tuổi ngàn năm để lên bàn.

''......''

Tri phủ im lặng cầm cây linh dược bỏ vào lại trong người không nói gì cả. Thành chủ gật đầu hài lòng, sau đó đem viên linh chi bỏ lại trong người.

''Khụ..khụ...mọi người tham dự vào trận chiến trại giam đều đạt được dược liệu sao??''

''Haha! Lão đầu già rồi bị lú lẫn à, linh dược ngàn năm khi nào mất giá tới vậy, nếu là chân thần ta sẽ không có ý kiến gì. Nhưng kia chỉ là 1 bộ phân thân trong ngàn bộ của bọn hắn mà thôi, nó có thể giữ trên người bao nhiêu của cải chứ. Mấy tên nhỏ kia mặc dù không đạt được linh dược, nhưng cũng nhận được phần thưởng khác tuyệt không kém...''

Tri phủ không quan tâm bị Thành chủ chê cười, chỉ cần nghe được không phải ai cũng nhận được linh dược hắn liền an tâm. Xem ra đem thứ này khoe trước mặt mấy tên thủ hạ vẫn là dư sài, không trách hắn được đầu năm nay nợ lương không chỉ có Trấn Ma Ti cùng Thần Bộ Môn đâu. Ngay cả bên trong Lục Bộ cũng bị quỵt tiền không ít, bây giờ kinh thành bên kia hộ bộ đều bị nhà nhà kêu g·iết, ngay cả đi vệ sinh cũng cần phải hộ vệ đi cùng.

Gần kinh thành đã như vậy thì đứng nói tọa lạc ở miền nam như Kim Thành (kinh thành đóng đô ở phía Bắc). Đã gần 2 năm không có 1 đồng tiền ban thưởng nào tới tay bọn hắn ngoại trừ mấy tờ giấy ghi nợ được viết 1 cách cẩu thả. Mang tiếng khí độ quân tử như Tri phủ đều đem đám quan lại kia mắng 10 đời tổ tông, sống mấy trăm năm như hắn còn là lần đầu thấy thể loại t·ham ô· công khai như này.

Nếu không phải có hoàng thượng bảo kê thì đám sâu mọt kia làm sao còn sống tới giờ, hắn thật sự không nghĩ ra được mấy chục năm trước còn đầy đấu trí phát triển quốc gia làm sao lại biến thành 1 tên hôn quân thế này.

Nhưng bây giờ đã không còn đường lui, các phương thế lực đều đã hoàn thành chiếm cứ một phương, đây là trận chiến đã không thể tránh khỏi. Nếu đã như vậy thà không bằng tọa sơn quan hổ đấu, quảng phần của mình liền xong.

Triều đình đã hủ bại như thế mình còn làm sao bán mạng, thời điểm bây giờ cái quan niệm ngu trung của nho giáo đã không còn. Để làm được điều đó nho gia đã phải trả giá bằng máu của rất nhiều hiền thầm thánh nhân, cùng không ít lần bị triều đình đốt sách xém đứt gãy truyền thừa.

Đầu năm nay chỉ cần nhìn thấy triều đình có dấu hiệu thối nát, hoàng thuợng không nghe khuyên can của đại thần, đa số nho sinh đều sẽ tự giác treo ấn từ quan, về quê nuôi cá. Chờ đợi triều đại mới xuất hiện minh quân lại 1 lần nữa xuất đầu lộ diện, tuổi thọ của bọn hắn dài có thể đợi lâu được.

Đợi không được thì chỉ có thể than sinh không hợp thời rồi isekai làm lại, nên thời điểm này nếu còn quan lại phục vụ cho vua chúa. Không cần nghĩ cũng biết bọn kia chính là 1 đám bại quan, tất phải tiêu diệt, trừ khi kẻ lật độ cũng tám lạng nữa cân với triều đại cũ, ngu đến không thể ngu hơn.



Bàn bạc xong phương án xử lý đám Xà Thủ, thì cũng vừa đúng thời điểm ăn trưa.

Long cùng 2 tên đầu bếp khác mang theo đám nô bọc dọn thức ăn lên bàn, Long vừa xuất hiện liền có cảm giác bị nhiều đạo ánh mắt nhắm vào. Cơ thể ban đầu còn khó chịu do không thích nghi, nhưng nhìn thấy Nguyễn Huệ ở đây cậu liền an tâm lại.

Ít nhất là đó giờ cậu vẫn chưa làm gì phạm pháp, g·iết người cũng là g·iết những tên đáng c·hết. Cho nên để người khác chú ý đến mình thì ngoại trừ chức danh đầu bếp ra, thì có thể là tu vi của cậu.

Đây cũng là điều làm Long bất đắc dĩ, không trách cậu được cổ thân thể này đúng là quái vật mà. Từ khi bắt đầu tu luyện đến giờ chưa đến 1 năm, mà cậu đã gần đột phá đến Tam Phẩm võ phu, cảnh giới mà nhiều người mất hàng chục năm còn chưa đạt được.

Đã vậy Long có được tu vi này ở độ tuổi 12, đây không thể nào lấy từ thiên tài để hình dung nữa mà là quái vật, thậm chí cậu còn bị nghi ngờ là do đại năng nào đó đoạt xác trùng sinh còn bị đem tới tượng tổ sư gia quét vài lần mới thôi.

''Chậc! Huệ Bộ đầu không nghĩ tới dưới trướng ngươi lại có 1 tên thiên tài a, không biết cậu bé này sư thừa là ai???''

Tri phủ nhìn thấy Phạm Long cũng không chịu được hô 1 câu tiểu quái vật, sống lâu như hắn dù đã nhìn qua rất nhiều người gọi là tuyệt thế thiên tài. Nhưng lấy ở độ tuổi này đã bắt đầu xung kích tam phẩm như Long thì chỉ có mấy tên thánh tử hoặc là đệ tử chân truyền của Siêu cấp tông môn hoặc nhất phẩm tông môn mới có thể so bì được.

Còn xưng hàng tiên môn vậy thì hắn chỉ mới gặp được vài tên ngoại môn và nội môn mà thôi, nhưng người kia xuất đạo đều là lấy tu vi tuyệt thế làm căn bản, không nằm cùng thế giới với bọn hắn.

Nhưng ít nhiều cũng từ đó đoán ra được thực lực đệ tử hạch tâm hoặc thân triều sẽ kinh khủng tới cỡ nào, rất có thể còn nhanh hơn tiểu quái vật này.

''Haha! Tiểu tử này chỉ vừa mới rời khỏi nhà không lâu, đi qua bên này theo ta coi chút việc đời mà thôi. Sắp tới còn phải đi gặp Đại ca và Nhị ca để bọn hắn dạy dỗ 1 trận..''

Nguyễn Huệ nào không nhìn thấy ánh mắt ái tài của Tri phủ cùng những người khác trong phòng, chỉ có hòa thượng Huyền Chân trước sau như 1, chỉ cười làm lành khi nhìn thấy Long miệng vẫn liên tục lầm bầm:

''Tiểu thí chủ có tuệ căn a...''

Nói Nguyễn Huệ không sợ mấy người này là giả, dù sao anh cũng là người thu nạp Long ngay từ đầu. Cho nên anh hiểu tiềm năng của thằng bé này lớn đến mức nào, ngay cả khi gửi thư cầu viện trợ tới anh trai anh cũng không quên đề cập tới Long. Định bụng nhờ Nhị ca dạy cho thằng nhỏ vài môn phòng thân, võ công của anh thì theo chí cương chí dương ra tay đều là mặt đối mặt.

Không phù hợp với phong cách lén lút cùng cẩn thận thành tính của Long, cho nên ngoại trừ chỉ cậu về cách điều khiển nhịp độ khi đánh nhau cùng vài bài tập làm thả lỏng đầu óc ra, Nguyễn Huệ không có gì để dạy cậu cả.

Anh dù sao cũng mới 25 tuổi, còn đang được người đời xưng là tiểu thiên tài. Đó giờ đều là tự thân vận động tranh thủ đề thăng tu vi bản thân, nào có giống như mấy người anh trai dưới tay đều đã có chục tên đệ tử.



''Ồ thì là người nhà của Bộ đầu sao, khó trách...khó trách...xem ra Tây Sơn Tam Kiệt đó giờ là để lừa thế nhân sao.....''

Thành Chủ nghe vậy cũng không thèm điểm phá lời nói dối tạm bợ của Nguyễn Huệ. Người này mặc dù là thiên tài, tâm tư làm việc kính đáo nhưng cuối cùng vẫn là quá trẻ. Bọn hắn sống mấy trăm năm như này sao còn không nhìn ra lo lắng của Nguyễn Huệ cơ chứ, thành chủ lại quăng ánh mắt trách cứ Tri Phủ.

Người ta sống c·hết cứu chúng ta 1 trận, còn là điều tra ra thân phận kẻ địch. Ngươi không ban thưởng cho người ta thì thôi, làm sao còn đưa người ta lên đoạn đầu đài.

Tri phủ cũng trả lại bằng ánh mắt hết sức bất đắc dĩ, ta chỉ là nhất thời hưng khởi quên đi chuyện này. Không nghĩ tới tên nhõi này nói nối dối quá tệ, đã thế người còn chọc ngoáy hắn làm gì.

2 bên bắt đầu động khẩu bằng ánh mắt, người này chửi người kia khí thế không thua lẫn nhau. Nhận thấy 2 tên cầm đầu trong phòng không quá đáng tin cậy, Huyền Chân vẫn là thở dài đứng ra giải vây:

''Ta xem tiểu thí chủ trong người có tuệ căn, có hứng thú với phật pháp không.''

Nguyễn Huệ nghe thế liền thầm hô:

''Đại Lão ngài đáng lẽ phải đứng ra giải vây cho ta chứ, làm sao lại muốn đào người bên ta rồi..''

Thành chủ và Tri phủ: ''....''

Xem ra 3 vị lãnh đạo của thành trì không có ai dáng tin cậy,

Long nghe vậy cũng liền theo thói quen kiếp trước nói:

''Thế thì không còn gì bằng, mong sư thầy chỉ dạy cho con..''

Huyền Chân nghe vậy liền lấy làm mừng, không nghĩ tới tiểu quái vật lại có hứng thú với phật pháp. Xem ra người này thật sự là có tuệ căn, nhưng mà ông vẫn không quên mục đích ban đầu của mình:

''Đây chỉ là bần tăng nhất thời hưng khởi mới lỡ lời nói, tiểu thí chủ vẫn là nên bàn bạc với anh trai của mình rồi mới báo lại bần tăng đi. Chùa Long Sơn tùy thời đón tiếp tiểu thí chủ.''

Nguyễn Huệ nghe vậy liền thở phào, xem ra đại sư vẫn là tìm cách giải vây cho hắn. Bây giờ đã có đại sư khẳng định mối quan hệ anh em của bọn hắn, người ngoài liền không có lý do nghi vấn được, đây không khác gì đánh mặt đại sư.

Long mặc dù tuổi đời không cao, nhưng lại có kinh nghiệm trong việc đối nhân xử thế. Từ vụ việc ban nãy cậu cũng mơ hồ đoán ra được sự tình ban nãy, cũng biết đây là thời điểm quan trọng trong đời.

Nếu là đồng ý nhận Nguyễn Huệ là đại ca, vậy thì từ này địa vị của cậu sẽ rất khác cũng đồng nghĩa với việc cuộc sống của cậu sẽ thay đổi. Không nhận Nguyễn Huệ là đại ca cũng như vậy, chưa bàn tới công việc ở Người gác đêm có duy trì được không, chỉ việc tứ cố vô thân rồi lại phải ngộ nhập làm lính người khác đã rất khó chịu.



Đã vậy thế đạo hiện giờ không quá thích hợp để lập nghiệp, cậu còn mới 12 tuổi tội gì h·ành h·ạ bản thân sớm như vậy. Đã thế trên người còn có 1 đứa em gái, cậu không thể nào bắt nó sống lưu lạc ngoài đường như trước được.

Suy xét lợi hại Long liền biết nên chọn cái gì, cậu liền gật đầu cảm ơn đại sư sau đó quay qua Nguyễn Huệ nói:

''Anh trai chuyện này...''

''Về nhà hẵng nói,...''

Nguyễn Huệ thấy Long tim không thở gấp cực kỳ tự nhiên hỏi, giống như anh em lâu ngày không nhìn ra mạo bệnh gì. Anh mặc dù không biết nói dối, nhưng không có nghĩa là không nhìn ra được người nào nói dối người nào không.

Thưở nhỏ đi theo anh em trong nhà vào Nam ra Bắc, Nguyễn Huệ nhìn thấy không ít hạng người. Trong đó đầu đường xó chợ cùng thương nhân là nhiều nhất, 2 hạng người này đều lấy nói dối lập nghiệp. Cậu từng bị lừa không ít, có khi còn bị lột hết quần áo trên người.

Từ đó mà cũng luyện ra được 1 cặp tai mắt phân biệt thật giả, nhưng do tính cách có phần ngay thẳng của mình mà anh không thể luyện được bản sự nói dối như uống nước của mấy anh trai. Cho nên ban nãy khi định dấu diếm chuyện của Long liền bị phát hiện ngay lập tức.

Đã nhìn thấy Long khẳng định mình là em trai của Nguyễn Huệ, mấy tên đại lão trong phòng cũng liền dẹp bỏ tư tâm đào người. Chuyện trong nhà khó lưu người ngoài, trừ khi gia tộc đối phương bị diệt môn thì rất ít khi thế lực bọn hắn nhận người có thế lực phía sau. Càng đừng nói đối phương là đến từ gia tộc Tây Sơn, 1 gia tộc thương nhân có tiếng ở trong cùng ngoài nước.

Nghe đồn tài sản của bọn hắn còn hơn cả ngân khố quốc gia, chỉ là đó giờ bọn hắn đều đóng thuế đầy đủ cộng với việc trong nhà có Tây Sơn Tam Kiệt chống lưng, không phải gọi là Tây Sơn Tứ Kiệt mới đúng cùng dây dưa với hằng xa số nhiều thế lực khác trong đó còn có cả Siêu Cấp Tông Môn.

Nêu gia tộc Tây Sơn mới có thể bình yên phát triển mạnh tới giờ, cho dù là trong hoàn cảnh đất nước loạn lạc, yêu ma hoàn hành khắp nơi.

Long còn không biết bản thân vừa nhận được món quà từ trên trời rơi xuống, địa vị cũng lắc mình từ 1 tên đầu bếp quèn trở thành đại gia nhà giàu. Cơ mà cho dù có biết cậu cũng sẽ không phản ứng mạnh gì, dù sao món quà này đều xây dựng dựa trên tài năng của cậu.

12 tuổi xung kích Tam phẩm + là 1 người đầu bếp (chức danh sánh ngang luyện đan sư, luyện khí sư ở thế giới này) lại không có người thân hay thuộc thế lực nào. Không đầu tư cho cậu thì còn đầu tư ai.

-----------

Ta viết giải thích ở đây đề phòng huynh đài nào hỏi nhà Nguyễn Huệ giàu vậy sao không giúp Long giải quyết kẻ địch hay mời chống lưng tới trợ giúp sớm đi.

Thứ nhất nhà hắn là thương nhân, tầnng lớp này mặc dù có quyền lực cao nhưng vẫn không được xem trọng ở thời phong kiến. Hơn nữa việc Nguyễn Huệ làm là công việc nhà nước, mặc dù không được trả lương nhưng vẫn nằm trong sự vụ nhà nước. Nếu Nguyễn Huệ vận dụng lực lượng cá nhân vào việc này, há không phải gây thiệt hại cho gia tộc bọn hắn sao. Vậy bọn hắn gia nhập Trấn Ma Ti làm gì mà không từ ra ngoài thành lập môn hộ.

Thứ hai nhà Nguyễn đúng là có môi liên hệ với các thế lực tông môn, nhưng anh em nghĩ đi ngoài đời cho dù quan hệ thân thiết tới mưc nào, khi đụng chuyện việc đầu tiên tụi mình luôn nghĩ đó chính là tự thân giải quyết, nào không làm được mới nhờ tới người quen phải không? Nguyễn Huệ chính là như vậy, hơn nữa anh còn được xưng là thiên tài, nên ít nhiều trong người cũng có 1 chút kiêu ngạo, Nào sự việc vượt qúa tầm kiểm soát như xuất hiện của chân thần (mấy chương gần đây ra) thì anh đều sẽ có xư hướng tự mình giải quyết hơn.

--Tái bút: Về sau sẽ bắt đầu flex về độ giàu của gia tộc Tây Sơn, sẽ cho anh em thấy tại sao 3 anh em nhà này dám lấy tiền túi nuôi cả tổ chức đó giờ mà không có tiếng than vãn nào, ngoài ra cũng đào sâu về các thành viên khác của gia tộc Tây sơn, khúc này tác giả sẽ phóng tác khác nhiều, nếu huynh đài nào có tài liệu về gia tộc Nguyễn Huệ có thể cho tác xin để lấy thêm nguồn tham khảo.