Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vua Đầu Bếp Ở Thế Giới Võ Hiệp

Chương 32: Tàn dư của thời đại cũ (2)




Chương 32: Tàn dư của thời đại cũ (2)

''Xèo...xèo...''

Tiếng dầu nổ vang lên trong bếp, ngọn lửa bùng c·háy d·ữ d·ội đem nhiệt độ căn phòng tăng lên cao.

''Dầu đều nóng muốn bóc khói rồi, gà của tao đâu? Sao bọn mày còn chưa nêm xong.''

''Dm! Ông giỏi thì qua đây mà nêm, không thấy con gà to hơn cả con bò à. Nêm hết con này thì lấy đâu gia vị làm món khác.''

''Thì mày nghĩ cách đi, tao đây chỉ muốn chiến gà thôi...''

''Chiên..chiên..cc...''

Có lẽ do sự nóng nực của căn phòng cũng là cho vài cái đầu không khỏi bốc đồng, lời qua tiếng lại cuối cùng là muốn đụng tới binh khí giải quyết. May mà ở nơi này còn có 1 người có thể kiểm soát tình hình.

''Dmm tụi mày! Nói ít thôi, hết gia vị thì kêu người lấy thêm. Còn thằng khỉ kia chẳng lẽ mày ở trong bếp chỉ chiên gà thôi à, còn rau củ, hải sản, ba chỉ thì sao để yên đó thôi à. Ngoài kia đang có nhiều người đợi đồ ăn đó, nếu buổi ăn ngày hôm nay mà có chỗ hỏng thì đừng trách tao không nể người lớn nha.''

Long bị cơn nóng của phòng bếp làm cho phát điên, đã thế bên tai cậu còn quanh quẩn tiếng cãi vã. Ác nhân tất có ác nhân trị, đầu bếp thường rất nóng tính do không gian làm việc bí bách cộng thêm sức nóng từ không gian bếp. Cho nên bọn hắn to tiếng với nhau đều là chuyện bình thường, sau khi nấu ăn xong thì đâu lại vào đấy 1 2 chén rượu đi qua thì lại trở thành tri kỷ trăm năm không gặp.



Cơ mà lần này hơi xu, gặp dính Long còn nhỏ tuổi không uống được rượu đã vậy cậu còn đang tập trung căn chỉnh liều lượng gia vị và đẩy nhanh tốc độ hoàn thành món ăn, bởi đang có 1 buổi tiệc lớn ngoài kia. Đây là ăn mừng sau chiến thắng bảo vệ Kim Thành nha, sẽ có rất nhiều người từ người dân đến quan chức trong thành tới đây ăn mừng.

Hiển nhiên là 1 mình Long không thể nào đoán tiếp được hết tất cả lượng người khổng lồ đó, cậu chỉ đảm nhiệm phần thức ăn cho những người khách quý mà thôi. 2 người đồng đội của cậu đề là đầu bếp riêng của thành chủ và tri phủ phái tới đây làm tiệc, 2 người này dù sao cũng được xưng là đầu bếp cho nên kinh nghiệm cực kỳ phong phú.

Chỉ là tính cách 2 người có vấn đề, mỗi lần gặp nhau là thường xuyên lời qua tiếng lại thậm chí là ra tay đánh nhau. Không biết bao lần Long đã phải ra tay ngăn cản nhưng cuối cùng vẫn không được, hết cách cậu liền bực bôi rồi cuối cùng hóa thành quỷ nhân như bây giờ.

Sát khí đều không kiềm chế tiết ra ngoài giống như thật sự muốn làm thịt 2 tên này, mấy 2 người kia nào có bao giờ trải qua chém g·iết thật sự. Bọn hắn mặc dù trong người có nội lực, cũng như là đầu bếp mang đến cho bọn hắn sự nhạy bén khác thường với linh khí.

Cơ mà cả 2 đều là dạng đầu bếp truyền thống, chỉ sử dụng năng lực này để chế biến món ăn cùng nguyên liệu, chưa bao giờ dùng để chém g·iết giống như Long. Cho nên đừng nói lúc phát ra sát khí, cho dù là bình thường thì khí thế của 2 người này đều đã thua kém cậu rất nhiều.

2 tên đầu bếp biết mình là quá đà đem tên sát thần nhỏ này phát điên, bọn hắn nào dám nói gì nữa im như chim cút quay lại làm việc. Bọn hắn mặc dù không ưa nhau, nhưng còn chưa tới trình trạng ta c·hết ngươi sống, cho nên lần này coi như không thấy nhau đi. Đem nhỏ sát thần này bình ổn lại rồi tới đâu thì tính.

Long cũng từ trong cơn tức giận bình tĩnh trở lại, cậu thấy không có tiếng im lặng thì gật đầu hài lòng sau đó lại chú tâm vào chế biến. Trận chiến lần này cậu thu hoạch được rất nhiều công thức nấu ăn, bây giờ lại được cả thành trì ủng hộ nguyên liệu, nếu không lấy ra luyện tập thì đúng là phí phạm của trời.

.....

Trong lúc Long đang mãi mê nấu ăn,



Thì ở bên ngoài đã treo đầy đèn cùng hoa tươi, mặc dù rất nhiều người t·hiệt m·ạng trong t·hảm h·ọa lần này nhưng thế nào đi nữa thì trận tai họa này đã qua. Thành chủ đại nhân cũng là cực kỳ phúc hậu khi ban hành 1 năm miễn thuế để bọn hắn chuyên tâm làm ăn, hơn nữa còn cho xây dựng lại các kiến trúc bị phá hủy trong trận chiến.

Người dân sau khi được nhận những ưu đãi như vậy cũng vơi đi phần nào nổi buồn, không giống với hiện đại nơi mọi thứ đều đã được sản xuất tự động đảm bảo nguồn cung cho mọi người.

Thì ở thời cổ đại lại là chuyện khác, cho dù nơi này có phép thuật có máy cơ khí hóa. Nhưng đó là những công nghệ dành cho giới thuợng lưu và trung lưu, còn những lớp người nhỏ bé ở tầng lớp thấp kia thì đừng có mơ mà nhìn thấy chứ đừng nói tới sử dụng.

Đôi lúc chỉ là gặp phải 1 vị đạo sĩ qua đường trò chuyện dăm ba câu, rồi được đạo sĩ này tặng cho tấm bùa hộ mệnh mà hắn tiện tay vẽ thôi cũng đủ để bọn hắn lấy làm vật gia truyền rồi.

Vì thế để đảm bảo nguồn cung cấp của cả thành trì không bị mấy tên giang thương giáng đoạn, thành chủ không chỉ ưu đãi người dân mà còn trong bóng tối ra tay cảnh cáo đám con buôn kia.

Thành Chủ xuất thân là danh gia vọng tộc, cho nên hắn biết đám con buôn kia có thể ra tay độc ác đến cỡ nào. Chỉ cần có thể bòn rút được tiền bọn liền sẽ không để ý tới sinh mạng đối phương, thậm chí là ra tay với thành chủ như hắn nếu cảm thấy việc này có giá trị.

Đây là cỡ nào điên rồ, cỡ nào bán mạng vì tiền.

May là số lượng này chiếm không nhiều, hơn nữa tầng lớp thương nhân mặc dù có tiền và sử dụng thứ này là công cụ nắm giữ quyền lực cho mình. Nhưng địa vị trong xã hội lúc bấy giờ, bọn hắn lúc nào cũng thấp hơn nông dân không chỉ 1 tầng.

Dù sao việc bọn hắn buôn gian bán luận không chỉ có tiếng trong giới hạ lưu, mà còn lưu truyền rộng rãi ở dân gian a.



Đi dạo qua khu nghĩa trang lúc này đang có rất nhiều người qua lại, mỗi cái mộ bia đều tràn đầy bó hoa, nhan đèn cùng đồ cúng. Đôi lúc lại có vài người tới bái lạy, Nguyễn Huệ thấy vậy cũng chỉ có thở dài nao nán.

Chỉ cần cho bọn hắn thêm 1 ít thời gian nữa thôi, thì đã không dẫn tới sự mất mát này. Mặc dù ở ngoài truyền rằng bọn hắn chính là chiến thắng tà giáo cùng đánh lui tà thần, nhưng đó là thắng thảm.

Lực lượng phòng vệ của cả tòa thành trì này đều đã tổn thất hơn 40% nếu không phải trong lúc nguy cấp thành công bắt giữ được tên mấu chốt thì có lẽ tòa thành này đã phải sụp đổ rồi.

Dưới tay hắn trộm vía t·hương v·ong không nhiều, chỉ lấy b·ị t·hương làm chuẩn phải dưỡng thương ít nhất nữa tháng, n·gười c·hết thì là những lão nhân tuổi đã tới đại nạn cho dù qua được trận này cũng c·hết già.

Cơ mà như vậy cũng không thể che lấp được sai sót của bản thân hắn, Nguyễn Huệ vừa đi vừa kiểm điểm lại bản thân đồng thời còn xem xét lại quy trình làm việc của mình từ đầu tới cuối. Hắn muốn chiêm nghiệm ra lỗi lầm của bản thân, cho dù thất thần đến vậy Nguyễn Huệ vẫn không quên hỏi Tiểu Long về tình hình hiện tại:

''Bẩm sếp! Bên thành chủ đã báo rằng bọn hắn đã tìm ra được nguyên nhân Xà Thủ xuất hiện ở đây. Cùng bộ phân thân tà thần mà chúng ta bắt được có lai lịch gì rồi.''

''Ồ! Vậy xem ra ngươi đã biết rồi, mau nói đi..'' Không ai hiểu nhân viên hơn sếp, làm bạn chiến đầu cùng sinh ra tử bấy lâu này. Nguyễn Huệ sao không biết thói quen nói chuyện của Tiểu Long.

''Bẩm sếp! Chuyện đầu thì thành chủ bảo phải do đích thân hắn nói do dính tới nhiều bên. Còn chuyện sau thì cái phân thân mà chúng ta bắt đầu lại là của 1 trong Ngũ Thần.''

''Cái nào Ngũ Thần.''

''Cựu Ngũ Thần đại diện của hầm ngục Sợ Hãi và Đói Khát.''

''Shit!! Đám già khú đế đó ư, cl má sao chúng ta lại dính vào vụ này nhỉ. Bây giờ rút ra còn kịp không....''