Chương 33: Tàn dư của thời đại cũ (3)
Chương 33: Tàn dư của thời đại cũ (3)
Không trách Nguyễn Huệ phản ứng lớn tới vậy, bởi vì Hầm Ngục Nổi Sợ Và Cơn Đói đã dính tới tồn vong của cả đất nước rồi a. Một trong Thập Nhị Tử Địa có cái nào mà đơn giản,
Nhất giáo, Nhị Sơn, Tam Động, Tứ Ngục, Ngũ Miếu. Đây là câu đầu tiên trong cuốn sách các thế lực dị thường cần lưu ý, câu tiếp lời sau đó chính là gặp phải 1 trong những cái tên này hãy ngay lập tức dừng lại các hoạt động liên quan đến nó. Không được phép truy cứu, không được phép dính dáng, tiêu diệt hoặc bắt giữ các cá nhân có liên quan tới sự việc không chịu quản lý bởi Người Gác Đêm hoặc các tổ chức liên minh.
Bất kể Người Gác Đêm nào 1 khi đi lên vị trí Cầm Sách đều sẽ phải học tập 1 khóa liên quan tới thế lực khủng bố này, nội dung giản dị chủ yếu xoay quanh việc giúp bản thân thoát khỏi ảnh hưởng từ những nơi này.
Mà không chỉ mỗi đất nước của bọn hắn quan tâm tới những Thập Nhị Tử Địa, các nước xung quanh từ đồng minh tới kẻ địch tất cả đều nhất trí chia sẽ cặn kẻ thông tin liên quan tới những tử địa mà không có dấu diếm, đồng thời hợp tác vô điều kiện để xử lý các hiện tượng dị thường liên quan đến chúng mỗi khi xuất hiện.
Chỉ cần 1 đất nước nào dám lợi dụng cơ hội này để đâm đao đồng minh, vậy thì bọn hắn sẽ phải đón nhận sự trừng phạt không chỉ từ 1 đất nước bất kỳ. Mà là tứ phía b·ị đ·ánh, đánh đến khi nào kẻ đề ra ý tưởng này cùng gia đình của hắn bị t·ra t·ấn đến c·hết, kể cả như vậy đó cũng chưa phải là điểm kết thúc.
Linh hồn của bọn hắn sau khi c·hết sẽ bị phong ấn và tiếp tục t·ra t·ấn cho đến khi không chịu nỗi, liền sẽ đem bọn chúng đánh vào súc sinh đạo hoặc nặng hơn liền đem luyện hóa thành khí linh dùng cho pháp bảo dựa trên mức độ thiệt hại mà bọn hắn gây ra.
Sở dĩ h·ình p·hạt nặng tới vậy bởi vì 1 khi để cho Thập Nhị Tử Địa đạt được mục đích của bọn chúng, vậy thì tiếp đến nhân loại sẽ phải đoán nhận 1 cơn hạo kiếp. Cũng chính là ngày tận thế mà nhân gian hay truyền lời với nhau, cho nên các nước đều rất đề phòng hay nói là cực kỳ n·hạy c·ảm khi 1 trong 12 cái tên này được cất lên.
Đây cũng là 1 trong những lý do mà tử lệ t·ử v·ong của Trấn Ma Ti (Người Gác Đêm) cao nhất trong tất cả các tổ chức quân sự của triều đình, chỉ đứng sau mỗi q·uân đ·ội. Bởi lý do chính mà bọn hắn được lập ra chính là để xử lý những sự việc liên quan tới Thập Nhị Tử Địa.
Bây giờ 1 trong những cái tên cấm kỵ được xướng lên đã thế còn liên quan đến 1 vị cựu thần tại tòa ngục này. Đây không phải là muốn mạng của bọn hắn sao, không....đây không phải là muốn mạng của cả tòa thành này.
Chẳng trách đám Xà Thủ lại điên cuồng tới vậy, nếu thật sự đem tòa ôn thần kia kêu tới đây. Vậy thì Đại Việt (Hậu Lê) coi như chấm dứt, đúng như niềm mong muốn của bọn nó.
Xà Thần vĩ đại sẽ quay về khi tận thế ập tới, đưa cánh tay che chở những linh hồn tội nghiệp, tiếp dẫn bọn hắn tới vương quốc vĩnh hằng của ngài.
''Bên Thành Chủ như thế nào rồi??''
''Trước mắt đã gửi tin này về triều đình, hơn nữa còn liên hệ với các lực lượng phòng chống dị thường ở các đồng minh.''
''Để ta gửi tin về cho đại ca và nhị ca đi, bây giờ coi như biết được mục đích của bọn Xà Thủ rồi đi. Mẹ ban đầu còn tưởng bọn nó đi tìm bảo vật gì, hóa ra là đi khai quật cổ mộ m@ mẹ nó chứ...''
Đây là tin tức lấy đươc từ mấy tên thành viên của Xà Thủ trong đợt bị vây bắt vừa rồi, mấy tên này mặc dù đều là cuồng tín và sẵn sàng tử vì đạo nhưng xui là gặp phải chú của Nguyễn Huệ. Thế là bao nhiêu bí mật của Xà Thủ, cùng căn cứ địa bàng đà chủ là ai cứ như vậy từ trong mồm bọn nó đi ra hết.
Khá là bất ngờ khi địa vị của đám người này lại cao đến vậy, nhưng suy nghĩ 1 chút liền thấy hợp lý. Nhiệm vụ lần này là thức tỉnh 1 vị cổ thần từ trong Thập Nhị Tử Địa, trọng trách nặng ký như này tất nhiên là phải để thành viên nòng cốt đảm nhiệm rồi.
Thành Chủ vừa lấy được địa chỉ liền tự thân chạy đến bên kia, tiết rằng đám dị giáo kia cũng biết vị trí bản thân đã lộ tẩy cho nên đều đã cao chạy xa bay. Ngay khi Thành Chủ dẫn quân tới nơi thì chỉ bắt được cái xác rỗng, đám người này trước khi đi đều đã dọn dẹp sạch sẽ không chừa chút dấu vết cho bọn truy tra.
Ngay cả dùng thuật coi bói cũng bị cản trở không tính ra được gì, nhưng ít nhất cũng coi như triệt phá thành công mục đích của tổ chức dị giáo đi.
Tin này ít nhiều cũng đáng để ăn mừng, bởi vì 1 khi tin tức liên quan đến Thập Nhị Tử Địa được đưa ra ngoài thì ngay lập tức các lực lượng cao tầng sẽ đi xử lý đám dị giáo này. Bất chấp bọn nó có dùng cách gì để chạy trốn đi nữa, tất cả đều sẽ không thoát được cơn giận dữ của nhân loại.
''Lịt pẹ chuyện này vượt qua tầm kiểm soát của anh em mình rồi, lo lắng làm éo gì cho mệt. Ăn uống no say 1 bữa rồi tính tiếp.''
Thế là Nguyễn Huệ cùng Tiểu Long liền chạy tới bàn tiệc, nơi đó bây giờ cũng tới không ít người. Hiển nhiên đám người này đều đã nhận được tin tức từ Thành Chủ, cơ mà quanh đi quẩn lại cuối cùng cũng đưa ra kết luận giống Nguyễn Huệ.
Thế là chúng ta có 1 bàn nhậu với hơn 20 người từ đủ mọi tầng lớp, quan phủ, tri thức, võ phu, đạo sĩ, thầy tu, ngay cả thủ lĩnh băng nhóm d·u c·ôn cũng có.
Nguyễn Huệ trước khi ngồi vào bàn liền đưa tay cung kính hành lễ trước 1 vị đại sư, vị hòa thương có khuôn mặt hiền từ, phúc hậu, mập mạp, sau lưng sư còn đem theo 1 cái bao bố lớn căng phồng giống như cất chứa rất nhiều đồ đạc:
''Con chào thầy!!!''
''Ồ!! Nhỏ Huệ tới à mau ngồi mau ngồi..''
Vị hòa thượng hớn hở cười lớn, tay ông chỉ xuống 1 cái ghế bên cạnh mình, tay khác thì gãi lấy cái bụng tròn xe của mình rồi tiếp tục hóng hớt nghe 2 người khác bàn luận.
Cũng không phải là về phật pháp hay là đạo lý gì, mà chỉ đơn giản xoay quanh việc trong đạo giáo có 1 thuật gọi là ''rút súng nhanh hay không''. 1 người đạo sĩ thuật này đúng là có hơn nữa nếu luyện tới cảnh giới cao còn có thể bắn nhanh hơn cả cái bóng của mình, nhưng 1 người quan viên lại phản bác bảo người dùng thuật này chỉ là hạng dối trá, bởi trong đạo giáo làm sao lại có loại thuật pháp dựa vào khoa học cơ chứ.
Nhưng 1 vị tri phủ có bạn làm trong đạo giáo lại cãi nói rằng đạo giáo cũng quan tâm tới phát triển khoa học và công nghệ, trong đó không ít miếu đã bắt đầu áp dụng cơ quan thuật của Lỗ Gia vào trong các bức tượng thờ cúng.
Thế là vị quan viên kia lại hét lớn, đạo giáo không phải cổ vũ không nên thiên về đời sống vật chất, đề cao giá trị tinh thần sao. Bây giờ lại dựa vào khoa học kỹ thuật vào chùa miếu đây không phải là đi ngược lại giáo lý sao.
Thế là tên đạo sĩ kia không chịu phục hét lớn, nhà ngươi không nghe trăm sông đổ về biển, đại đạo 3000 sao, chúng ta dùng không phải khoa học kỹ thuật mà là thuật pháp hiểu không. Thuật này nhìn giống với khoa học kỹ thuật, nhưng cả 2 đều có sự khác nhau.
''Khác thế nào?'' Vị quan phủ kia hỏi
''Bọn ta có thể rút súng nhanh hơn cả cái bóng của mình điều này không khoa học, đã không khoa học chính là dính tới thuật pháp, từ đó suy ra việc bọn hắn đang làm chính là sử dụng thuật pháp. Mà thuật pháp chính là do bản tâm sinh ra vì vậy mà bọn hắn không có đi ngược giáo lý, trái lại còn khai sinh ra 1 trường phái mới. Ta gọi tên là Cơ Khí Đạo Giáo''
''M@ thế còn bảo bản thân không liên quan tới khoa học kỹ thuật sao, Cơ khí ở đây chẳng lẽ chỉ phép thuật của bọn ngươi.''
Tên đạo sĩ này nghe vậy liền nghĩ 1 chút rồi nói:''Cơ Quan thuật là tên độc môn của Lỗ Gia, Mặc Gia tự tiện sử dụng có thể sẽ gây hiểu lầm bởi 2 bên. Hơn nữa từ Cơ Khí này lại phổ biến trong quần chúng dân nhân, tiện lợi trong việc truyền giáo cho nên tạo sao không dùng.''
Nguyễn Huệ cùng vị đại sư kia nghe vậy liền không khỏi gật đầu, không nghĩ tới vị đạo sĩ này còn suy nghĩ sâu xa tới vậy. Vị quan phủ kia cũng không tìm ra điểm bất hợp lý cho nên cũng không còn tranh cãi nữa, nhưng vị đạo sĩ kia còn muốn nói gì đó nhưng lại ngại ngùng không dám mở miệng:
''A Tam! Ta và Ngươi còn cần phải dấu diếm nhiều vậy sao, chênh lệch cảnh giới giữa 2 bên cũng không thể nào làm mất đi tình hữu nghị giữa 2 chúng ta a...''
Thành Chủ nhìn vậy liền không vui nói, tranh cãi ban nãy cũng chỉ là vì nhàm chán mới nói mà thôi, chứ hắn thật sự cũng không có ý định đào sâu về vấn đề này. A Tam nghe vậy lúng túng gãi đầu, nhưng cuối cùng lại hạ quyết tâm:
''Chính là cái tên Cơ Khí Đạo Giáo còn chưa đi đăng ký sổ sách, ta sợ có người đi lấy cái tên này trước nên định thông giờ ngươi mở cửa sau.''
''Ừm! Chuyện nhỏ để ta đi hỏi nhỏ Tống, mà ngươi định dùng cái tên này để làm gì. Lại tính đi l·ừa đ·ảo ai à?''
''À không! Nói chuyện với các ngươi 1 hồi ta thấy trường phái này đúng là có tiềm năng, cho nên ta định thành lập giáo này. Tự bản thân trở thành lão tổ đi truyền đạo nơi khác, cũng coi như hoàn thành nguyện vọng của sư phụ ta. Nhìn thấy được những điều mới lạ ở thế giới này...''
''Hả???''
''WTF....''
Tất cả mọi người trong phòng đều đồng thanh hô to, ngoại trừ vị hòa thuợng mập mạp người đang dùng ánh mắt kỳ dị đánh giá A Tam. Cuối cùng liền thì thào vài câu:
''Vị thí chủ này đúng là có tuệ căn a!!!''