Chương 13: Cuộc tập kích từ người gác đêm (1)
Chương 13: Cuộc tập kích từ người gác đêm (1)
Sau khi xác nhận trù nghệ của bản thân với mọi người.
Long ngay lập tức được đưa lên làm bếp trưởng của đoàn, không có 1 người nào dị nghị với quyết định này.
Sau đó chính là phần truyền thống chào đón người mới của tổ chức, cùng giới thiệu về quy mô cũng như các phúc lợi nhận được.
Long ngồi 1 bên chăm chú nghe người quản lý nhân sự giải thích về [Người gác đêm].
Người này tên Vũ Cường nói hắn là quản lý nhân sự vậy thôi, chứ thật ra gã chỉ là 1 người giữ chức ''giữ đèn'' trong này.
Người gác đêm là trong 6 cơ quan luật pháp do triều đình hiện tại lập ra, bọn hắn đảm nhiệm xử lý các vụ việc, hiện tượng siêu nhiên, cùng truy bắt các lực lượng tà giáo. Nói tóm gọn là tổ chức SCP ở thời cổ đại, cơ mà thay vì đảm nhiệm vai trò quản thúc đặc biệt, thì bọn hắn lại lật ngược thành xử lý đặc biệt.
Chính là tiêu hủy hoặc lợi dụng biến nó thành công cụ cho các mục đích đặc biệt.
Nhiệm vụ lần này của bọn hắn là liên quan tới 1 lực lượng dị giáo tên là ''Xà Thủ'' theo những manh mối bọn hắn thu nhập được. Tổ chức này ít nhiều có liên quan hoặc là kẻ đứng sau các v·ụ t·hảm s·át người dân ở nơi đây, nguyên nhân là gì thì bọn hắn chưa tìm ra.
Cơ mà không cần nghĩ cũng biết, nó có thể liên quan đến kho báu của Hổ Vương. Nơi này có 1 món đồ trọng yếu nào đó của giáo phái này, cho nên mới khiến bọn hắn trở nên điên cuồng tới vậy.
Chỉ là tất cả những thứ này đều là suy đoán của bọn hắn mà thôi, mọi người đã kiểm kê tất cả mọi thứ trong đống kho báu nhưng không tìm ra được thứ gì khả nghi. Mặc dù nơi này chứa đựng không ít vật lạ của quý, cơ mà không có thứ gì thật sự đáng giá để đám kia làm liều tới vậy.
Chí ít là bây giờ bọn hắn chưa tìm tới, hoặc có lẽ mục đích của đám kia không phải đống kho báu này. Lỡ đâu đây chỉ là thông tin bọn hắn thả ra để đánh lạc hướng mọi người thì sao.
Để có thể làm cho những oan hồn ở vùng đất này có thể được an nghĩ, bọn hắn phải tìm ra được chân tướng của sự việc, đem kẻ thủ ác phanh thây treo trước cổng thành tế các oan hồn.
Long ngồi 1 bên nghe cũng cảm thấy hùng hục khí thế, hận không cầm đao chém g·iết kẻ thù. Khổ nổi cậu chỉ là 1 tên đầu bếp, bắt cậu cầm đeo chém heo, chém gà còn được. Bắt cậu chém 1 tên võ phu...cậu có thể cố, cơ mà không biết kết quả thế nào.
''Nhiệm vụ của nhóc bây giờ là làm cho mọi người ăn uống no say có sức để đi bắt giặc. Việc chém g·iết của để mấy tên kia lo, bọn hắn là dân chuyên nghiệp lâu năm rồi.''
Nguyễn Huệ bởi vì không muốn làm Long sao nhãng công việc, liền thẳng thắn chia sẽ công việc mà Long sẽ làm.
Long nghe vậy cũng gật đầu đồng ý, chỉ là cậu đưa ra mong muốn nếu bọn hắn tìm được những người đã g·iết cha mẹ cậu vậy thì hãy để cậu tự tay báo thù.
''Được! Nhưng nhóc biết ai là người đã s·át h·ại cả nhà nhóc không?''
''Ta không biết bọn hắn là ai, nhưng có 1 cái tên....'' Nói tới đây trên người Long liền lờ mờ phát ra sát khí, mặc dù cậu không hề có chút cảm xúc với gia đình của thể xác này trước đó, cơ mà những ký ức lúc trước không ít thì nhiều đã ảnh hưởng tới hành vi của cậu.
Nguyễn Huệ nhạy bén cảm nhận được luồng sát khí mỏng manh kia, trong lòng anh không khỏi than thở:
''Còn nhỏ tuổi đã có thể phát ra được sát khí cụ thể thế này..kẻ này đúng là người tài mà...''
Sau đó, anh liền vội vàng chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn đối diện Long. Anh muốn thể hiện ra bản thân sẽ nghiêm túc nhớ lấy những điều Long nói sắp tới.
''Độc thủ thư sinh, đây là biệt danh của gã. Ta không biết cái tên này đúng hay không, nhưng đó là do người quen của ta nói ra khi bọn hắn lần đầu tới làng.''
''Độc thủ thư sinh...cái tên này....'' Nguyễn Huệ bắt đầu đăm chiêu, bởi vì bản thân anh từng nghe qua được cái tên này. Bổng anh nhớ được điều gì, liền vội vàng gọi cấp dưới tới.
1 người đàn ông có dáng hình mảnh khảnh, khuôn mặt cực kỳ hèn mọn, dưới cằm còn mọc vài cọng râu dê, nhìn vào liền tưởng hắn vừa mới từ khu ăn mày nào đó chạy tới đây.
Nhưng thật ra tên này lại là người có học thức rộng nhất trong nhóm người, là 1 tên nho sinh đã từng đổ 3 kỳ thi hương, cơ mà về sau lại không muốn thi tiếp nên liền gia nhập vào [người gác đêm] đảm nhiệm chức vụ [Coi sách] xem như là thư ký của Nguyễn Huệ đi.
''Nhỏ Long, ngươi đã từng nghe qua cái tên [Độc Thủ thư sinh] không?''
Nhỏ Long nghe xong liền đứng nghĩ 1 chút, rồi từ trong người lấy ra 1 cuốn sổ nhỏ. Bởi vì làm thư ký sẽ phải quản lý rất nhiều chuyện từ lớn đến nhỏ, cho dù là tuyệt thế cao thủ như Nguyễn Huệ cũng sẽ có lúc không nhớ được nhiều chuyện, chớ nói chi là 1 tên nhất phẩm như Tiểu Long.
Tra xét 1 hồi thì người đàn ông này mới tìm được cái tên này trong cuốn sổ, anh vội vàng đưa thứ này tới trước mặt Nguyễn Huệ nói:
''Bẩm Sếp, tên [Độc Thủ thư sinh] này chính 1 trong 13 tên đã gây nên cuộc t·hảm s·át Phạm gia vào năm trước, việc điều tra trước đó được giao cho chúng ta nhưng chưa đến 2 ngày lại đem vụ này giao cho người khác.''
''Thì ra là vậy, hèn chi ta có cảm giác đã từng nghe được cái tên này. Cơ mà vụ Phạm gia không phải là ở Gia Châu sao, làm sao tên này lại xuất hiện ở Đạch La rồi, 2 nơi này cách nhau tới 1 năm đi đường lận.''
''Chuyện này đúng thật là kỳ lạ, để ta tìm hiểu trong chốc lát rồi sẽ báo lại sếp.''
Tiểu Long cũng cảm thấy vụ này có chút đáng ngờ, mặc dù nói 2 nơi cách nhau 1 năm đi đường. Nhưng đó chỉ là vào thời bình, còn bây giờ thì...Không nói đến hắn có ý đồ tạo phản hay không, nhưng nhìn vào cách quản lý của triều đình hiện tại thì không cần bọn hắn tạo phản thì cũng sẽ có người khác tạo phản thôi.
Giống như bọn hắn bây giờ nhìn có vẻ có địa vị xã hội đấy, nhưng làm sao có người biết bọn hắn hiện tại còn đang bị triều đình nợ lương đâu. Đã 1 năm rồi bên kia còn chưa phát tới bổng lộc, bọn hắn đi hỏi thì bị mấy tên từ hộ bộ hứa nói vài câu cho xong việc rồi đuổi đi.
Nếu không phải có Nguyễn Huệ dùng tiền cá nhân bao nuôi bọn hắn, thì 1 năm này có lẽ cả đám đều đã bỏ mũ làm quan vào núi làm ăn c·ướp rồi.
Từ vụ việc này cũng nhìn ra được tình hình trị an ở các nơi đều đã loạn thành đống bầy nhầy, muốn di chuyển qua các nơi trong thời gian ngắn đã là điều không thể. Còn chưa nói đến việc bảo đảm tự thân an toàn khi di chuyển không nữa, vì vậy mà Nguyễn Huệ cũng như Tiểu Long đều đánh hơi thấy mùi không ổn ở đây.
''Nếu như ta nhớ không lầm, thì ''Xà Thủ'' giống như có cất giữ quỷ vật liên quan tới dịch chuyển vị trí.''
Nguyễn Huệ như nhớ ra điều gì liền vội vàng chạy tới bàn làm việc bắt đầu múa bút, anh vừa viết vừa liên tục thì thầm ''đúng rồi..nếu như vậy thì mọi chuyện liền dễ hiểu..'' càng nói tốc độ múa bút của Nguyễn Huệ càng nhanh. Chẳng mấy chốc mà anh quên mất sự hiện diện của Phạm Long trong phòng.
Làm cho anh đầu bếp chỉ có thể lúng túng gãi đầu, rồi vội vàng cáo biệt rời đi.
''M@! Người xưa đều chăm chỉ làm việc tới vậy sao.''