Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vua Đầu Bếp Ở Thế Giới Võ Hiệp

Chương 12: Chả rắn nướng lá lốt




Chương 12: Chả rắn nướng lá lốt

Chương 12: Chả rắn nướng lá lốt

Ngay khi món ăn được hoàn thành, hương thơm nứt nở từ miếng thịt cuộn trong lá dâu bao trùm lấy cả doanh trại. Mấy tên lính ở gần đó đã không chịu được nữa mà vội vàng chạy tới đưa tay ra dự định nếm thử món ăn này.

''Uầy! Làm gì đó, đã rửa tay chưa???''

Long vừa nhìn thấy hành động này đã cầm lấy cái muỗng gổ đánh vào tay bọn hắn, mặc dù biết thời đại này an toàn vệ sinh thực phẩm vẫn còn chưa phát triển mạnh. Nhưng cậu vẫn không thể làm ngơ khi nhìn thấy những cái tay bẩn thiểu kia chạm vào món ăn do cậu dày công làm ra.

Long không quan tâm bản thân phải phục vụ ai, dù là người già hay trẻ nhỏ, giàu hay nghèo chỉ cần mang theo cái bụng đói tới chỗ cậu. Vậy thì đều sẽ là khách hàng của Long, chỉ là cậu có 1 yêu cầu nho nhỏ đó chính là bọn hắn phải rửa sạch tay trước khi tham gia bữa ăn.

Đây là phép lịch sự cơ bản nhất cũng như là thế duy nhất mà cậu có thể nghĩ ra được.

Cho dù vậy, mấy gã này vẫn có lúc không để tâm tới yêu cầu của Long. Bởi thú thật, đã dùng lưỡi dao làm kế sinh nhai như bọn hắn thì ai còn quan tâm đến chút chuyện vệ sinh nhỏ nhoi kia.

Cơ mà khi điều này là do đầu bếp nói ra, vậy thì đám võ phu bọn hắn lại phải chú ý 1 chút.

Cho nên khi nghe được Long hỏi như vậy, bọn hắn liền cười toe toét xoè ra bàn tay đã được rửa sạch sẽ bóng loáng ra. Đầu còn ngước lên trời, bộ dáng cực kỳ tự hào với điều mình vừa làm.



''Đương nhiên là rửa sạch rồi, ta còn cẩn thận rửa lại 2 lần nữa cơ..''

Long nghe vậy liền hài lòng gật đầu, sau đó lấy ra 10 miếng chả rắn đưa cho gã. Đây cũng là người đầu tiên thử món ăn do cậu nấu, cho nên Long lựa chọn những phần vừa mới ra lò còn nóng hổi.

''Tiếc quá ở đây không có hành phi, nếu không thì món này không chỉ thơm nhiêu đây thôi đâu.''

Người lính vừa nhận phần ăn liền lấy mũi ngửi thơm 1 lần nữa, khuôn mặt của hắn giảng ra tràn đầy vui vẻ. Món thịt này thơm, thơm quá, đây là hắn không phải so sánh với đống rác rưởi mà đồng nghiệp hắn nấu trong lúc làm việc.

Mà là so với những nhà hàng cùng quán ăn mà hắn đã nếm thử, những món ăn trước đó mặc dù có món có mùi hương thơm hơn cả món này, nhưng lại không mang tới cho gã cảm giác thoải mái đê mê như này. Chỉ 1 lần hít thôi mà đã làm cho gã hồn lìa khỏi xác, muốn bay lên thẳng trời cao rồi.

Ngay khi cắn 1 ngụm thịt vào mồm, cả cơ thể của gã lập tức run lên cầm cập như phát hiện lấy điều gì, khuôn mặt của hắn liền trở nên mừng rỡ nhưng sau đó lại chuyển thành tức giận cuối cùng là hối tiếc. Bị phản ứng của người lính làm cho bối rối, Long còn không kịp hỏi thì đã thấy anh chàng đem hết thức ăn bỏ vào miệng sau đó ngay lập tức chạy ra ngoài.

Để lại đoàn người chìm vào cơn hoang mang, sau đó lại có vài tên gan dạ lại chạy tới thử lấy món ăn.

''Thằng kia bị gì thế nhỉ, món này có bị làm sao......''

1 người trong nhóm vài nhai nuốt vừa chìm đắm vào không gian vị giác của món ăn, thì bổng chốc ngập ngừng, cơ thể của hắn cũng bắt đầu có chịu chứng giống với người đàn ông trước. Cảm xúc trên khuôn mặt của hắn cũng giống như người trước, lại 1 lần nữa đem hết thức ăn có trên dĩa bỏ vào mồm, gã kia cũng nhanh chóng chạy ra khỏi khu trại.



Mà lần này mọi người đã để ý hướng của mấy tên kia đi tới, không phải là khu vệ sinh sao.

''Quái lạ, không phải tên tiểu quỷ kia yêu cầu chúng ta giữ vệ sinh sạch sẽ sao, làm sao ăn đồ của nó lại đi vệ sinh liền cơ chứ...đúng thật là...''

Người này vừa nói lên nghi ngờ của mình, vừa đem món chả rắn đút vào miệng, hương vị của thịt rắn bùng nổ trong khuôn miệng của gã dập tắt mọi lời phê bình trước đó, lôi gã vào thế giới của vị gác, nhấm chìm gã khi phần nước dùng hòa trộn từ thịt và gia vị bắn ra.

Chỉ là cảm xúc ngây ngất này chưa được bao lâu, thì hắn cũng ngay lập tức nối gót đồng bọn chạy tới khu vực nhà xí.

Những người phía sau cũng có chịu chứng như vậy cũng đã đánh động tới Nguyễn Huệ, đem công việc từ trên tay bỏ xuống anh nhanh chóng đi tới khu bếp khảo sát. Gặp khuôn mặt Long biểu lộ quái lạ, như thể gặp phải chuyện chưa từng xảy ra, anh tưởng rằng thằng nhóc lâu ngày không nấu ăn dẫn đến tay nghề hao hụt. Còn dự định an ủi thì đã thấy gã người lính đầu tiên thử món ăn của Long chạy về, khuôn mặt gã lúc này đã hơi trắng bệch, cơ mà biểu lộ trên đó lại cực kỳ phấn khích xen lẫn có chút cuồng nhiệt thái quá.

Chỉ thấy gã lao vào bàn đồ ăn của Long, tranh thủ lúc cậu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Liền đã đưa tay bắt lấy 2 đĩa đồ ăn bỏ vào mồm, đợi đến khi Long phản ứng đã quá muộn.

Tên kia lại 1 lần nữa chạy về phía to lét, sau khi gã đi thì mấy tên lúc đầu ăn cũng chạy về, hành động cũng giống như tên kia dự định c·ướp lấy đĩa đồ ăn.

Cơ mà đã có phòng bị từ trước, Long liền ra tay đánh đuổi mấy gã này. Nói là đánh đuổi, chứ thực ra là do có Nguyễn Huệ ở phía sau cậu nhìn chằm chằm, cho nên mấy tên này mới không dám càn rỡ.

Nguyễn Huệ cầm lấy đĩa đồ ăn nếm thử, muốn tìm hiểu thứ này đến cùng chứa cái gì má khiến đám kia điên cuồng tới vậy. Không phải thằng nhỏi này chơi đổ m·a t·úy vào đồ ăn dự định biến bọn hắn thành con nghiện đấy chứ.



Mớ suy nghĩ lung tung này nhanh chóng vỡ vụn, khi Nguyễn Huệ cắn miếng đầu tiên, mọi thứ xung quanh anh lập tức biến mất, thay vào đó là cảm giác trôi lềnh bềnh giữa không trung. Nguyễn Huệ cảm thấy bản thân đang chu du giữa thiên hà, mà ngay khi cắn thêm 1 miếng nữa anh lập tức có cảm giác bản thân trở nên nhẹ nhàng hơn trước.

Đây không phải chỉ là ảo giác, mà là cơ thể anh thật sự trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Sau 1 hồi tra xét, anh mới hiểu lý do đám kia trở nên điên cuồng đến vậy, vl món chả rắn này có công dụng không khác gì tẩy tủy đan của đám đạo sĩ.

Mặc dù tác dụng không mạnh bằng thứ đan dược kia, nhưng cũng là thanh tẩy tất cả tạp chất có trong người. Cơ mà đường thải ra có hơi khác với tẩy tủy đan, loại đan dược kia khi sử dụng thì sẽ thải chất bài tiết bằng tuyến da trên cơ thể, còn thứ này dùng đường hậu môn để bài tiết.

Đây cũng là lý do đám người kia chạy đi nhà xí, hơn nữa mặc dù chất lượng của thứ này không mạnh bằng tẩy tủy đan, nhưng thắng ở số lượng hơn nữa muốn làm ra cũng dễ dàng hơn thứ đan dược kia.

Hèn gì đám lính kia trở nên điên cuồng tới vậy, nếu là anh gặp thứ này lúc còn chưa đột phát. Thì anh cũng chắc chắn bản thân sẽ biểu hiện giống hệt đám người kia, không thèm quan tâm da mặt mà chạy tới dành giật.

Bởi thứ này chính là bảo vật để bọn hắn tiếp tục tiến bước a, muốn loại bỏ tạp chất trên người không phải điều dễ dàng. Đặc biệt là những người luyện võ như bọn hắn, khi tu luyện đôi lúc phải sử dụng rất nhiều phối phương để cường hóa cơ thể bản thân.

Mà khi sử dụng những thứ đó, thì cơ thể sẽ luôn lưu dữ 1 phần chất cặn bả không thể bài tiết ra được trên người. Dần dần khi những thứ này càng lúc càng nhiều, thì cũng đồng nghĩa con đường phía trước của bọn hắn đã khép lại.

Mặc dù khi đột phá, cơ thể cũng sẽ tự động bài tiết các c·hất đ·ộc này ra khỏi cơ thể cơ mà số lượng không nhiều. Cùng với đó là không có bao nhiêu hiệu quả, trừ khi ngươi đột phát cảnh giới liên quan tới hình thành tinh linh của bản thân như Tuyệt thế cao thủ, thì lúc đó công dụng tẩy tủy khi đột phá các tầng mới chân chính phát huy uy năng.

Còn những cảnh giới thấp như bọn hắn, từ nhất phẩm trở xuống, vậy thì phải đập đan dược mới được.

Nguyễn Huệ lại cắn 1 ngụm chả rắn về sau, liền hô đám thuộc hạ nhanh chóng xử lý đống đồ ăn đồng thời tiết lộ công dụng của nó. Đám người vừa nghe được thứ này có công dụng như tẩy tủy đan thì ngay lập tức hóa thành chó dại, xông tới mong muốn ăn sạch đống thịt trước mắt này.

May mà có Nguyễn Huệ đứng ra điều tiết, mọi thứ mới không có vượt quá tầm kiểm soát. Mà cũng qua bữa ăn lần này, địa vị của Long giống như ngồi trên t·ên l·ửa phóng thẳng tới quan trọng chỉ sau Nguyễn Huệ, ngang hàng với mấy tên đội phó. Mà mấy gã kia đối với điều này cũng không có ý kiến gì, trái lại còn rất đồng tình.

M@ người ta nấu ra được tẩy tủy đan thì ngươi còn ý kiến ý cò gì nữa, không chạy ra ôm đùi cầu bao nuôi thì thôi. Làm sao lại dám gây thù chuốc oán với người ta cơ chứ, không sợ sau này nó không thèm nấu cho mày ăn à?