Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vua Đầu Bếp Ở Thế Giới Võ Hiệp

Chương 14: Cuộc tập kích từ người gác đêm (2)




Chương 14: Cuộc tập kích từ người gác đêm (2)

Chương 14: Cuộc tập kích từ người gác đêm (2)

Trải qua 1 đêm đầy phong phú,

Nhóm người liền thu dọn đồ đạc khởi hành tới thành trì duy nhất còn tồn tại của Đạch La, thành Kim Hồ nó có vị trí vô cùng đặc biệt. Khi nằm ở khu thung lũng trung tâm của Đạch La, nơi này nguyên bản trước đó chỉ là 1 khu rừng rầm cơ mà từ khi có người dân tới khai hoang. Thì đã nhanh chóng trở thành 1 trong những khu lương thực quan trọng của cả nước.

Mà Kim Hồ là nơi trọng điểm khi là kho lương của cả vùng đất, vì thế mà hàng phòng thủ của nó được xây dựng 1 cách chỉnh chủ, cùng với đó là quân đồn chú ở nơi này rất nhiều mà còn là quân tinh nhuệ. Ngay cả lực lượng hành pháp ở nơi này, 1 tên thị vệ bình thường thôi cũng phải là 1 tên ngũ phẩm võ phu.

Cho nên kể từ khi v·ụ t·hảm s·át Đạch La bắt đầu xuất hiện, Kim Hồ liền ngay lập tức trở thành nơi cư trú cùng ngàn hộ dân từ nơi khác tới để tránh nạn. Cơ mà nơi này cũng nhanh chóng bắt đầu quá tải, bởi số lượng người chạy nạn tới nơi này càng lúc càng nhiều.

Mà Nguyễn Huệ biết, nơi này sớm muộn cũng sẽ trở thành mục tiêu của bọn người kia. Có lẽ chính bọn chúng cũng đã chà trộn vào người dân chạy nạn mà xâm nhập vào Kim Hồ, điều này không chỉ mỗi anh nghĩ tới mà ngay cả người lãnh đạo Kim Hồ cũng biết.

Điều mà anh sợ chính là cách giải quyết vụ việc của người lãnh đạo kia, hắn có biệt hiệu là ''đồ tể'' mà thứ khiến hắn có biệt hiệu như vậy là do chính tay gã đã tự tay diệt sạch 6 tòa thành trì của kẻ địch trong thời chiến.

Cho dù là người già hay trẻ nhỏ, tất cả đều không thoát lưỡi đao của gã. Nếu để tên này nhận định những người dân kia là phản tặc (mà hắn chắc chắn sẽ làm vậy) thì thành Kim Hồ sẽ ngập chìm trong biển máu mất, thậm chí nếu bị kẻ địch lợi dụng đây có thể là 1 đòn chí mạng phá hủy tòa thành này.

Vì thế mà nhóm người Nguyễn Huệ không quảng ngày đêm, cưỡi ngựa chạy thục mạng tới thành trì chỉ mong chưa có điều tồi tệ gì xảy ra.

Sau 3 ngày cưỡi ngựa chạy không mệt nghĩ, cuối cùng bọn hắn cũng tới nơi.

Vác tường tòa thành trì đã hiện ra trước mắt bọn hắn, nó được dựng lên giữa 2 ngọn núi hình thành lối đi duy nhất để vào được nơi này. Bên ngoài tường thành cũng xuất rất nhiều trại tị nạn do người dân cùng quan phủ dựng lên, phía bên cửa thành thì đã xuất hiện 1 hàng dài người dân xếp hàng để có thể vào bên trong.

Long có thể thấy được ở bên ngoài trại tị nạn đã hình thành các khu chợ tự phát, có người từ bên trong tường thành tới mua bán.

Xem ra tình huống tồi tệ như này cũng không hề ảnh hưởng tới suy nghĩ kiếm miếng cơm của người dân.

Đây là tính hiệu đáng mừng, bởi chí ít thì người dân vẫn còn 1 chút hi vọng vào tương lai.

Trên đường đi tới cửa thành, Long liền nhìn thấy rất nhiều khu đền thờ bị bỏ hoang, đây là những công trình có từ các triều đại trước đó. Chỉ là qua mỗi lần thay đổi, những người ở nơi này đều lần lượt rời đi không có người nào trông coi liền trở thành khu phế tích như này. Đồng thời cũng thành những điểm dừng chân của nhóm người.



Cũng không có gì đặc biệt, ngoại trừ Long để ý thấy trên những bức tượng ở mỗi khu cậu đi qua. Trên đầu bọn chúng đều đội 1 chiếc mũ lá do người đan, thứ này cũng không phải là của lạ gì cơ mà xuất hiện trên đầu các bức tượng thì có hơi...

Thế là Long liền đem vấn đề này hỏi mọi người thì được câu trả lời là bình thường không có gì, bởi những chiếc nón này đều làm từ sợi rơm bình thường, cũng như đã có người thử kiểm tra xem nhưng kết quả đều cho ra là không có nguy hiểm.

Nghe được nhận định từ dân chuyên nghiệp thì Long cũng đem thứ này ném sau đầu, thành thật theo mọi người vào trong tòa thành.

Ngay khi vào được bên trong, Long liền trở nên kinh ngạc.

Bởi khung cảnh nơi này thật sự làm cậu mở rộng tầm mắt, bởi nó có 1 sự pha trộn giữa hiện đại và quá khứ. Nơi này có rất không ít các công trình cao tầng, nhưng lại vẫn giữ được nét cổ kính cần có, nơi này có cả hệ thống cống ngầm không khác gì thời hiện đại, cùng với các loại máy móc cơ khí chạy bằng hơi nước.

Hỏi ra thì Long mới phát hiện, thời đại này cũng không hẵng là thuộc về phong kiến mà là 1 sự pha trộn từ nhiều chế độ khác nhau, các loại máy móc như này không phải là thứ hiếm gặp ở các tòa thành trì, chỉ có các thôn xóm, làng mạc mới ít khi có sự hiện diện của chúng.

Hơn nữa súng ống đạn dược nơi này cũng rất phát triển các loại v·ũ k·hí như bom cùng súng phóng lựu đều đã có, chỉ là nếu so sánh với các chiến binh sở hữu thể chất siêu việt như võ phu thì không đáng là bao.

Nguyễn Huệ sau đó liền dẫn bọn hắn tới trụ sở chính của Người gác đêm ở nơi này, bản thân anh đi chào hỏi người đứng đầu ở cơ sở, Còn những người phía dưới chia ra làm việc, Long cùng vài người khác đảm nhiệm việc mua lương thực dự trữ cho đội.

Bởi mặc dù là đồng nghiệp với nhau Nguyễn Huệ vẫn không tin tưởng hoàn toàn người ở nơi này. Chí ít là trước khi anh trao đổi với người ta về vụ việc, vì thế để giảm thiểu các sự cố ngoài ý muốn, Nguyễn Huệ vẫn cảm thấy bọn hắn nên tự túc ăn uống cùng chỗ ở.

Hơn nữa chính bọn hắn còn sở hữu 1 tên đầu bếp chuyên nghiệp, vậy thì tội gì phải đi ra ăn máng ngoài.

Đi theo Long còn có 4 người khác, trong đó có Vũ Cường nhóm bọn hắn đi theo chủ yếu làm chân chạy cùng bảo kê Long không b·ị b·ắt nạt khi tới nơi này. Do cậu nhóc còn nhỏ tuổi đã vậy còn là lần đầu tới nơi này, cho nên sẽ không tránh khỏi bị người khác nhắm tới.

Để không rắc rối gì xảy ra, 4 người bọn hắn liền phân công nhận việc, mà Long với điều này cũng không có ý kiến gì, dù sao đã ở với bọn hắn mấy ngày nay nên tính nết của mỗi người hắn đều đã biết ít nhiều.

Mần quanh các khu chợ 1 hồi, bọn hắn cũng mua xong những vật dụng cần thiết cho sinh hoạt. Bởi mọi việc diễn ra 1 cách khá trơn tru nhờ vào kỹ năng đàm phán cũng lựa vật liệu của Long, cho nên bọn hắn còn dư thời gian khá nhiều.

Để cho Long quay lại cảm giác sinh hoạt thường ngày, Cường liền chủ động dẫn cậu đi chơi trong khi 3 người còn lại đem đồ vật về nhà.



Dù cho ngoài mặt bọn hắn luôn cư xử Long như 1 người lớn bình thường, nhưng khi chứng kiến hoàn cảnh của cậu vào lúc đó. Trong lòng mọi người đều ít nhiều sẽ sinh ra chút cảm thông, cũng như lơ là cho Long vài điều.

Chẳng hạn như bây giờ, dẫn cậu đi dạo chơi khu chợ như 1 đứa trẻ bình thường. Mà Long cũng xem như hiểu dụng ý của bọn hắn, cậu không khỏi vui vẽ mà nhận định đống hào quang yếu ớt tỏa ra trên người bọn hắn đúng là hào quang của người tốt.

Xem ra cậu còn có 1 hack siêu bẩn đó chính là phân biệt được thiện - ác, mặc dù chỉ có 1 vài trường hợp mới phát động, giống như người lãnh đạo của trụ sở Người gác đêm ở đây. Mặc dù lời đồn gã là 1 tên đồ tể, nhưng từ trên người hắn cậu cũng không cảm nhận được 1 tia tử khí nào.

Có thể là hack của cậu chỉ nhìn được người tốt, hoặc là tên đó có vấn đề. Nhưng cho dù là vế nào đi nữa, thì điều đó đều đưa ra kết quả chung là tên kia không phải là người đáng tin. Chí ít là theo cách nhìn của cậu.

Đang dạo 1 lúc, thì bổng có 1 thứ thu hút sự chú ý của cậu.

Ở giữa khu chợ đang có tiếng cãi nhau, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng chó sửa cùng tiếng khóc của bé gái.

Giống như tính cách của mấy cô hàng xóm, Long liền vội vàng hòa mình vào đám người hóng drama đang xảy ra. Cơ mà khi nhìn thấy khuôn mặt cậu liền nhăn lại.

Bởi làm gì có drama gì đang xảy ra, trước mặt cậu chỉ là 1 cuộc bắt nạt h·ành h·ung người khác mà thôi.

Nạn nhân là 1 cô bé gái khoảng 6 tuổi với con mắt bầm tím, máu từ mũi tuôn ra như suối, khuôn mặt đang mếu mào cầu xin sự tha thứ. Còn người đang t·ấn c·ông cô bé là 1 gã đàn ông to béo, khuôn mặt bặm trợn đầy vết xẹo, nhìn là biết không phải dạng tốt lành gì.

Tiếng chó sủa là phát ra từ 1 sinh vật có hình thù kỳ lạ, bộ lông vàng dày đặc che phủ cả người nó, chỉ để lộ 1 cặp sừng nhỏ trên đầu, cùng với đó con mắt có nhiều vòng xoáy. Nó bị 2 tên người lớn đè xát xuống đất, khuôn mặt thì bị 1 tên công tử dậm lên, tóc gã cũng khá bờm sờm, trên mặt cũng có 1 vài vết bầm giống như vừa đánh nhau qua.

''Mẹ nó! Đồ chó hoang dám cắn bản công tử, cắn này...cắn này...mày cắn tiếp đi....''

Vừa nói gã công tử liền điên cuồng dẫm đạp vào mặt sinh vật kia, làm nó không khỏi phát ra tiếng gầm gừ. Cơ mà tuần suất của nó ngày càng thấp dần, ngay khi uy lực từ cú dậm chân của tên công tử càng lúc càng mạnh, Long còn có thể nhìn ra được đòn đánh kia đều đã được cường hóa bởi nội công mặc dù chỉ có chút ít.

Xem ra tên công tử này là 1 tên võ phu, hơn nữa mấy tên thuộc hạ của gã cũng không phải dạng vừa. Chí ít đều là ngũ phẩm, thậm chí có 1 tên còn là tứ phẩm.

Mà cô bé đang b·ị đ·ánh kia, thì đang liên tục mở miệng cầu xin tên công tử tha cho vật nuôi của cô bé. Bất chấp bị tên to béo vã mặt liên tục, nhưng cô bé cũng chỉ có thể lấy tay bất lực che mặt cùng với đó là kêu cứu.

''Tội nghiệp con bé, nó có làm gì sai đâu mà đánh nó dữ vậy. Không phải chỉ là lỡ tay làm rớt cái mũ vào người gã thôi sao, có cần phải như vậy không..''

''Suỵt! Đại ca là người mới tới phải không, đừng làm liều tên nhóc kia là con của quan lớn nơi này đó. Một khi để hắn nghe được lời đại ca vừa nói thì...''



Tên kia nói xong liền đưa động tác cắt cổ, mà gã thanh niên vừa nãy cũng nhận ra mình xúc động vạ miệng, cho nên ngay lập tức lấy 2 tay che miệng mình lại, khuôn mặt thì trở nên xám trắng không dám động đậy.

Những người khác mặc dù cũng cảm thấy như vậy, nhưng không 1 ai dám đứng ra bảo vệ cô bé. Thói đời là vậy, không phải không muốn cứu, mà sợ ra tay thì bản thân cũng nối gót đi theo.

Long khi nghe được tình hình liền không khỏi liên tưởng tới người nhà của thân thể này, bọn hắn cũng là người hiền lành từ trước tới giờ chưa đắc tội ai, cha hắn mặc dù cũng là 1 tên võ phu, nhưng đó nhờ cũng không tham gia vào cái gọi là giang hồ mà chỉ đơn giản là nghe chuyện bát quái rồi đem về kể chuyện cho con nghe thôi.

Ấy vậy mà đều phải nhận 1 cái kết t·hảm k·ịch, cha hắn còn là vì nghe được 1 ích tin đồn thất thiệt về kho báu liền bị đem thành mục tiêu, t·ra t·ấn 7 ngày 7 đêm để lấy lời khai.

Cậu đã nghĩ đám mất nhân tính đơn giản không phải là người, bọn hắn đã được cậu tính vào phạm trù loài quỷ không tồn tại trong xã hội loài người, nhìn thấy liền sẽ bị g·iết ngay lập tức.

Thế mà giờ đây, cậu lại nhìn thấy 1 con qủy đang đứng trước mặt cậu h·ành h·ung 1 đứa trẻ, giữa thanh thiên bạch nhật thế này, mà không có 1 ai tới ngăn cản, cho dù nơi này chỉ cách quan phủ vài bước chân.

The fck is this???

Cường ngay lập tức cảm nhận sự kích động của Long liền hô khổng ổn, đưa tay chạm vào vai cậu bé nói:

''Đừng nghĩ tới chuyện đó, chúng ta vừa mới tới thôi...''

Long khi nghe thế liền quay qua nhìn thẳng vào mắt Cường, con mắt kia bây giờ đã xuất hiện vài tia đỏ rực như máu, làm Cường cảm thấy bản thân đang bị 1 con hung thú nhìn chăm chú, khiến lông gáy của anh không khỏi nổ tung.

Cơ mà cảm giác này rất nhanh liền biến mất, cùng với đó là lời nói của Long vang vãng trong tai anh:

''Yên tâm đi sẽ không ảnh hưởng tới mọi người đâu, anh quên là tôi có 1 thân độc công sao. Che chắn cho tôi đi..''

Long cũng không vì lời nói của Cường mà lạnh nhạt với anh, thay vào đó anh càng là trân trọng lời khuyên này. Người ta là dân bản địa trải qua không ít chuyện nhưng vẫn còn giữ 1 trái tim hiệp nghĩa chỉ là cách thực hiện ổn trọng hơn 1 tên mới tới như cậu làm sao có thể so sánh với người ta được.

Cường khi nhìn thấy sự bình tĩnh của Long liền hài lòng gật đầu, xem ra cậu nhóc cũng không phải là 1 tên không não gặp chuyện bất bình liền rút đao tương trợ. Cũng đúng, sống được trong cái hoàn cảnh kia thì làm sao còn là người bình thường chứ.

''Được rồi nhóc ra tay làm đi, đừng có mạnh tay quá thằng nhãi kia mà c·hết thì cũng mệt đấy..''

''Thôi làm ơn! Tôi không có ngu, thằng kia là con quan lớn đó g·iết nó thì kiểu gì cũng gặp chuyện. Nhưng mấy thằng khố rách kế bên nó lại khác, dù g·iết hết cả đám đó thì cũng không làm sao cả.''