Chương 11: Chả rắn nướng lá lốt.
Công thức ngoài đời thật: thịt rắn, lá lốt, tỏi, hành khô, rau ngò gai, đường, tiêu, rau thì là, dầu ăn, 1 quả trứng vịt.
Công thức trong truyện: Thịt rắn, lá dâu, hành đen, rau củ đường, rau ngọt, dầu ăn, trứng rắn, muối rết độc.
Nhóm lính Nguyễn Huệ không có người nào chuyên về nấu ăn, nên gia vị mang gần như không có. Vì vậy để món ăn không bị lạc như nước lã, Long đã phải đi xung quanh rừng tìm kiếm.
Cũng may ông trời không phụ lòng người, gia vị ở thế giới hiện đại gần như tuyệt tích. Cơ mà lại tìm được gia vị ở thế giới này, các loại thực vật ở đây đều đã tiến hóa tới 1 đẳng cấp khác so với thế giới cũ, ban đầu Long tưởng muối làm từ xác loài rết đã đỉnh lắm rồi.
Ai ngờ khi đi dạo quanh rừng cậu liền ngửi 1 thấy mùi hương của dâu, tưởng rằng gặp phải cây dâu dại nhưng khi tới nơi thì lại chỉ tìm được 1 loại cây kỳ lạ. Cái lá có hình dáng của 1 quả dâu cao dài gần 10 mét, nó có màu sắc đỏ rực cũng những đặc điểm như 1 trái dâu.
Hỏi Nguyễn Huệ thì mới biết đây là cây giả dâu, nhóm cây này thường được sử dụng làm vị thuốc để chửa các bệnh thiếu máu, giảm đau, tiêu sưng. Nhưng mà ngay khi cầm lá dâu bỏ vào mồm, thì trong đầu Long liền hiện lợi 1 công thức sử dụng loại dâu này.
Té ra không phải chỉ g·iết quái mới lấy được công thức nấu ăn, mà ngay cả việc ăn các loại thực vật cũng có thể tìm được. Hơn nữa xác xuất tìm ra được công thức mới còn cao hơn cả khi g·iết bọn quái, chẳng lẽ đây là tiếng gọi bỏ mặn theo chay của hack.
Cơ mà cho dù là gì thì Long lại tìm ra được 1 quy luật khác của hệ thống, hơn nữa cậu còn lờ mờ tìm ra được hack của chính cơ thể này.
Có lẽ thể chất vượt trội mà chính cơ thể này có được là liên quan tới các loại thực phẩm nó ăn vào, bởi vì ngay khi cậu ăn phải lá dâu thì đột nhiên 1 cảm giác phấn khích mà bấy lâu nay cậu chừng từng cảm nhận được xuất hiện.
Các lỗ chân lông trên người cậu như tự động mở ra hít thở không khí, chỉ là cảm giác hưng phấn này tới nhanh thì biến mất cũng nhanh. Cho dù là Long có ăn lại bao nhiêu lá dâu thì cũng không quay lại được trạng thái đó.
Với cái đầu của 1 người hiện đại từng đọc rất nhiều đầu truyện, hiệu ứng này làm cậu không thể không nghĩ tới 1 bộ manga liên quan tới ẩm thực cũng đánh nhau không thua kém gì ai.
Đó chính là Toriko, 1 trong những bộ manga đã gắn liền với tủ truyện của cậu ngay từ lúc còn là 1 cậu trai mới nhú.
Cho nên khi gặp lấy những biểu hiện này, đầu của cậu liền nhảy số ngay tới việc bản thân sở hữu tế bào quỷ phàm ăn. Mà ngay khi ý nghĩa này xuất hiện, nó như 1 cây đinh đâm thẳng vào đầu cậu. Làm Long không thể nào không nghĩ tới nó.
Chắc mẫm cảm giác của mình là đúng, Long không khỏi cảm thấy mừng rỡ, nhưng đi đôi với nó là lo sợ. Bởi vì tế bào quỷ cũng không phải vật bình thường, như trong manga đề cập, 1 khi tế bào được thỏa mãn thì cũng là lúc con quỷ bên trong sẽ được giải phóng ra đánh dấu cho sự tận thế của thế giới.
Mặc dù không biết đẳng cấp sức mạnh nơi đây khủng kh·iếp tới cỡ nào, nhưng ở trong truyện đám quỷ kia là những tồn tại có thể hủy duyệt vô số hành tinh chỉ trong 1 lần hành động. Nếu không có thực lực ngang bằng hoặc hơn, vậy thì chỉ có thể ngậm ngùi bảo rằng.
Người anh em chúc may mắn, tôi ở phía dưới chờ các anh em.
Cơ mà truyện này còn ở rất xa, và cũng chưa chắc là các suy đoán của cậu là đúng. Mà cho dù là đúng, thì cũng đừng đánh giá thấp ý trí của Long, 1 tên có thể sinh sống ở nơi địa ngục kia mà vẫn giữ được nhân tính của bản thân, thì xem ra còn có tư cách tranh đoạn quyền kiểm soát cơ thể này với tế bào kia.
Thậm chí tên kia còn đang chìm vào trong cơn ngủ say, phải đợi cậu đút đồ ăn vào thì mới tỉnh lại được. Cho nên còn chưa biết ai mới là người chiến thắng đâu.
Mà đem những chuyện lặt vặt này ném ra sau đầu, Long lại bắt đầu chuyên môn nấu ăn của mình.
Cậu lấy những con rắn được đánh bắt từ hang động ra, c·hặt đ·ầu rồi moi ruột của bọn chúng, tiếp đến cậu liền lấy rượu trắng pha với 1 ít muối rết độc rửa qua vài lần đảm bảo các chất bẩn bên trong con rắn không còn.
Nhóm Nguyễn Huệ thấy Long từ trong người móc ra 1 hủ muối liền trầm trồ, mà sau khi biết được nguồn gốc của loại muối này cả đám liền không khỏi xanh mặt.
Vcl có muối làm từ xác động vật c·hết nữa sao, hơn nữa còn là làm từ động vật có độc. Làm cho đám người không khỏi lo lắng về chất lượng món ăn của Long. Đã có sự bảo trợ của Nguyễn Huệ nên cả đám cũng không nghĩ tới việc cậu có ý định đầu độc mọi người, mà chỉ nghĩ rằng đứa nhỏ này sợ bản thân bị vứt bỏ nên mới cố ý nói láo việc mình biết nấu ăn.
Dù sao đầu bếp cũng không phải 1 nghề dễ dàng, nếu chỉ là nấu ăn trong nhà hoặc làm 1 vài món bán ngoài đường thì không sao, nhưng nếu đã tự xưng mình là đầu bếp vậy thì hắn phải thể hiện ra được trình độ nghề nghiệp của mình.
Ngoại trừ trù nghệ ra, thì còn là kiến thức của bản thân liên quan tới các loại gia vị, nguyên liệu, cùng món ăn mà hắn nấu có thể hổ trợ võ phu tu luyện hay không.
Không sai ở thế giới này 1 tên đầu bếp hợp cách chính là người có thể tạo ra món ăn có công dụng hỗ trợ võ phu tu luyện, nếu không làm được điểm này thì hắn không thể xưng bản thân là đầu bếp được, mà chỉ là 1 tên thợ nấu mà thôi.
Mà Long dám xưng bản thân là 1 tên phụ bếp vậy ít nhiều đã có khả năng chế biến món ăn hỗ trợ tu luyện, nhưng ở độ tuổi này mà đã có tay nghề như vậy...
Không dám chê bai, nhưng nếu có người như vậy thì đã không luân lạc với mức này.
Mà mặc cho cấp dưới đã có nhiều suy nghĩ tung bay, thì Nguyễn Huệ vẫn ung dung ngồi làm việc mà không quan tâm mấy. Bởi vì ngoại trừ bản thân thực lực cao ra, thì Nguyễn Huệ còn rất tự tin vào ánh mắt của mình.
Mặc dù rất trẻ, nhưng anh lại được trời phú cho đôi mắt nhìn người. Những kẻ mà do bản thân anh công nhận, ít nhiều đều là nhân tài trong nhiều lĩnh vực khác nhau, có kẻ có kiến thức siêu rộng về địa lý nhưng sinh ra yếu đuối, có kẻ lại rành về giao tế, có anh em khắp mọi nơi, có kẻ lại thiện võ học nhưng đầu óc chậm chạp...
Nhưng người này đều có 1 điểm chung là thiên tài nhưng không được trọng dụng, chỉ đến khi gặp qua Nguyễn Huệ thì cuộc đời họ mới lên như diều gặp gió.
Mà những người này cũng không phải đều được Nguyên Huệ thu nhập vào dưới trướng mình, có nhiều người có cá tính mạnh không thích hợp làm thuộc hạ. Nếu cưỡng ép bọn hắn gia nhập vậy thì ngày sau nói không chừng sẽ bị đối phương đâm lưng, cách tốt nhất chính là để cho bọn hắn tự nhiên phát triển. Bản thân chỉ cần đưa ra chút trợ giúp là được.
Bởi vì cách làm này, mà bản thân Nguyễn Huệ đã có được nhân mạch khổng lồ trải rộng ra nhiều ngành nghề, từ thương nhân cho tới trốn quan lại. Mặc dù không có kẻ nào làm ra sự nghiệp to lớn, nhưng thắng ở bình ổn cùng nhân mạch rộng.
Mà lần cũng không khác lần trước, ngay khi gặp mặt Long lần đầu đầu tiên. Trong đầu Nguyên Huệ đã sinh ra ý nghĩ, kẻ này chắc chắn là thiên tài, hơn nữa đối phương còn là 1 người trung thành.
Ngay chính bản thân Nguyễn Huệ còn không tin anh sẽ ngay lập tức khẳng định điều này chỉ qua 1 lần tiếp xúc, cơ mà càng nói chuyện với đối phương thì ý nghĩ này càng trở nên mạnh mẽ, kiên định hơn trước.
Nguyên Huệ tự tin bản thân không bị ai thao túng, bởi vì thực lực của anh rất cao hơn nữa trên người anh còn mang bảo vật phòng ngừa trường hợp này. Cho nên anh chàng mới có thể tin tưởng khẳng khái nói chuyện với Long về nhiệm vụ hiện tại, thậm trí thẳng thắn có khả năng đem Long đưa ra chiến trường mặc dù cậu không muốn như vậy.
Tưởng chừng thằng nhóc sẽ sinh ra phản ứng, ai ngờ Long cũng ngay lập tức đồng ý chẳng qua còn thêm 1 vài điều ràng buộc để bảo vệ bản thân, những điều này đối với Nguyên Huệ không là gì, bởi vì chính anh cũng chỉ định thử thằng nhóc mà thôi.
Ai ngờ nó gan lớn không sợ cơ chứ.
Thế là với những suy nghĩ như vậy, Nguyễn Huệ liền đem lời thì thầm của thuộc hạ để vào tai, mà tiếp tục suy diễn kế hoạch của mình. Đây là thời điểm quan trọng để giải quyết đám cặn bả ở vùng đất này, nếu thành công thì có lẽ sẽ tạo ra được điểm đặt chân cho 3 anh em bọn hắn thực hiện kế hoạch sau này.
Quay lại với Long,
Bị đám người ngoài nghề chất vấn trình độ của mình, Long không khỏi cảm giác bản thân bị vũ nhục. Chỉ là nhớ tới đám người này chỉ hoạt động ở chiến trường, làm sao có thời gian đi vân du tìm hiểu bốn phương.
Thì cậu đột nhiên có cảm giác thương hại bọn hắn, đáng thương cả đời chỉ nhảy múa trên lưỡi đao, không được tìm hiểu ẩm thực bốn phương, đây không phải là sống trong địa ngục sao.
Thì ra ông trời không đành lòng nhìn đám người này luân lạc sâu hơn nữa, nên mới phái mình tới đây.
Đã vậy cũng liền bỏ qua cho bọn hắn lần này.
Long nhanh chóng đem con rắt băm nhiễn nát vụng cả xương về sau, liền đem đống thịt bỏ vào 1 cái bát lớn, do không có gia vị để nêm vào, nên cậu liền thay thế bằng những loại rau củ dại mà cậu nhặt trên đường.
Đầu tiên Long băm nhỏ củ cải đường, rau ngọt, hàng đen ra, đem bọn nó trộn lại với nhau thì 1 nắm lớn liền đem bỏ chung vào đống thịt rắn. Tiếp đến cậu rắc thêm 1 ít muối độc rồi đập thêm 1 quả trứng rắn vào để tạo kết cấu bám dính cho hỗn hợp.
Làm xong tất cả, Long liền tay không đã được rửa sạch sẽ đem hỗn hợp trộn lẫn vào nhau. Khi đã đảm bảo hỗn hợp thịt đã được trộn đều, Long liền lấy ra 1 tấm vãi sạch bọc nó lại đem nó tới chỗ có bóng mát để hỗn hợp được ngấm gia vị.
Tiếp đến cậu liền lấy đống lá dâu đem đi rửa sạch rồi xếp được trên 1 cái mân, đợi khoảng chừng 5 phút cậu lại đem đống thịt đã được xoay nhuyễn kia ra. Lấy 1 cái muỗng gỗ đem những hỗn hợp thịt này nặn thành những khối hình trụ có kích cỡ bằng 1 ngón tay rồi cuộn lại bằng lá dâu. Để đảm bảo lá không bị bung khi nấu, Long còn nhờ đám người gọt cho cậu mấy trăm đầu tăm để ghim.
Làm hì hụt liên tục không nghĩ, cuối cùng Long cũng làm xong mẽ đầu tiên với 200 cây chả rắn. Đến bước cuối cùng cậu bắt 1 cái chảo gan phẳng lên đống bếp, cho dầu lên trên làm chảo nóng, sau đó xếp từng miếng thịt lên.
''XÌ...XÈO.....''
Tiếng lá lốt bị đốt cháy vang lên, cùng với đó là mùi hương của gia vị được nêm vào thịt được tiết ra bay ngập trong doanh trại. Khiến cho đám người đang canh gác ở ngoài đột nhiên không khỏi đói bụng, mà mấy tên đang ngồi kế bên quan sát Long thì còn hơn thế nữa. Vài tên chỉ vừa mới ngửi mùi thơm thôi đã không kiểm soát được nước miếng của mình, để bọn chúng tuôn ra như suối.
Mà Nguyên Huệ ngửi thấy mùi thơm, liền cũng bắt đầu có cảm giác đói bụng. Anh không khỏi kinh ngạc khi phát hiện điều này, bởi vì bản thân đã đột phá khỏi giới hạn con người, cho nên đồ ăn bình thường đã không thể hấp dẫn anh được nữa, Trừ khi món ăn của đối phương làm ra chứa đụng năng lượng tinh túy như nguồn năng lượng anh hấp thụ từ thiên nhiên trong lúc tu luyện.
Nếu mà Long có thể làm ra được món ăn như vậy, thì không còn nghi ngờ gì nữa, cậu đúng là 1 tên đầu bếp chính hiệu, chứ không phải là thợ nấu hay là phụ bếp như cậu nói.
''VCL! Chẳng lẽ lần này vận may bản thân p·hát n·ổ, ra ngoài làm nhiệm vụ thôi cũng gặp được thiên tài mang về.''
Nghĩ tới về sau trong đoàn có 1 người thợ bếp chính hiệu, Nguyễn Huệ không khỏi hưng phấn, đây không phải là bảo thuộc hạ của hắn về sau sẽ không còn phát sầu tài nguyên tu luyện sao.
Nghĩ tới đây anh chàng liền bắt đầu thay đổi kế hoạch, mặc dù mục tiêu vẫn là đem đầu lĩnh kia đưa ra ngoài ánh sáng, nhưng cách thức đã bớt trực diện hơn trước, thậm chí là đã bắt đầu có mùi ám chiêu.
Không có cách, nhân tài thuộc dạng phụ trợ tu luyện hiếm lắm, mấy tên luyện đan sư muốn đào tạo phải tốn không ít tiền, hơn nữa đống đan dược kia cực kỳ khó ăn. Mặc dù ăn vào thực lực tăng lên đấy, cơ mà trù mấy tên đạo sĩ ra thì những người khác thường không có hứng thú với đống thuốc kia lắm.
Ngược lại đầu bếp thì khác, nguyên liệu khắp nơi đều có, hơn nữa nếu muốn thì có thể mở trang trại để chăn nuôi, trồng trọt. Đồ vật làm ra tác dụng cũng không thua kém gì đống đan dược kia, mà lại còn có mùi vị. Người thông minh đều biết nên chọn cái gì rồi đấy, cho nên gặp được nhân tài như này trước hết là nghĩ bồi dưỡng cùng đảm bảo an toàn cho hắn.
Thậm chí là đem nó dấu diếm khỏi các thế lực bên ngoài, đừng trách Nguyên Huệ tàn ác. Anh chắc chắn sẽ không bạc đãi đối phương, huống hồ đây còn là 1 đứa nhỏ, hắn tranh thủ tình cảm còn không kịp làm sao lại nghĩ làm hại đối phương.
''M@! Lỡ cho tin tức truyền bá ra ngoài rồi, bây giờ muốn thu lại cũng không được. Nhưng nếu như vậy thì thằng nhóc sẽ nguy hiểm mất, không được phải liên hệ với nhị ca...''