Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vũ Trụ Đại Việt

Chương 25: Cỏ ngũ sắc




Chương 25: Cỏ ngũ sắc

Cứu người như c·ứu h·ỏa, Hoàng Mộc cùng Minh Nguyệt xuất phát ngay, chỗ hái cỏ ngũ sắc cách làng một ngày đường, tuy nhiên đó là đối với người bình thường, còn đối với Hoàng Mộc và Minh Nguyệt là chuyện khác, hai người chỉ mất một giờ đã đến địa điểm có cỏ ngũ sắc.

Cỏ ngũ sắc không phải là hiếm, chúng mọc ở những nơi có ánh mặt trời, địa điểm Hoàng Mộc đang đứng là một khoảng rừng với những cây lá thưa giữ vị trí chủ đạo, ánh nắng xuyên qua tán lá thưa thớt chiếu xuống mặt đất, mặt đất mọc đầy những đám cỏ dại, không khó để nhận ra những cây cỏ năm màu.

Cỏ ngũ sắc mọc thành bụi, lá như thanh kiếm mảnh mai, uốn cong đâm tua tủa từ dưới đất lên, gọi là cỏ ngũ sắc bởi kéo dài từ đầu lá đế cuối lá là năm màu khác nhau nằm xen kẽ. Không phải lá nào cũng đủ năm màu, có lá chỉ hai màu, ba màu, tự nhiên luôn có sai số, chỉ là tổng thể lại tròn đầy.

Hai người đi một vòng không tìm thấy cây cỏ ngũ sắc có đầu lá màu vàng nào.

Minh Nguyệt bèn thả thỏ trắng trong túi ra, từ khi bắt đầu hành trình thỏ trắng được ăn uống đầy đủ, dùng uất hương đan hàng ngày, cỏ vẻ như đã thỏa mãn, hầu hết thời gian nó nằm im trong túi của Minh Nguyệt, thỉnh thoảng bò ra chạy lăng xăng một lúc.

-Thỏ trắng đáng iu của chị, tìm cho chị cây cỏ như này mà phần đầu lá có màu vàng, nếu tìm được tối nay chị cho ăn cà rốt.

Con thỏ nhìn nắm cỏ ngũ sắc trong tay Minh Nguyệt, như nghe hiểu được tiếng người, nó chạy đi, đôi lúc dừng lại đánh hơi, khoảng chừng 30 phút con thỏ chạy về cọ người vào chân Minh Nguyệt, hai mắt chớp chớp.

Minh Nguyệt nhìn biểu hiện của thỏ trắng rồi hướng Hoàng Mộc nói.

-Thỏ trắng không tìm được, chắc chỗ này không có loại cỏ mong muốn rồi, chúng ta đi tìm chỗ khác đi.

-Ừ đi thôi

Minh Nguyệt mở túi vải, thỏ trắng tự động nhảy vào, hai người chạy qua khu vực khác mà ông Nguyễn Cừ đánh dấu.

Lôi Viêm ở trong thôn sốt ruột nói với mọi người.

-Đã hơn ba giờ chiều rồi sao Hoàng Mộc và Minh Nguyệt chưa về nhỉ, biết vậy bọn mình đi cùng cho an toàn.



Đổng Kiếm đáp: Ai biết lâu vậy chứ, đã đi hơn 4 tiếng rồi, nhìn khoảng cách trên bản đồ cứ nghĩ với tốc độ của hai người khoảng hai tiếng sẽ trở về.

Ngọc Lan nói: Có lẽ cỏ ngũ sắc khó kiếm, cần phải đi xa, lấy tính cách cẩn thận của Hoàng Mộc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, bọn mình chờ thêm một hồi nữa, nếu không được sẽ đi tìm.

-UK quyết định vậy đi.

Ở trong rừng Hoàng Mộc và Minh Nguyệt đang chạy theo thỏ trắng, hai người đi đến địa điểm cuối cùng được đánh dấu nhưng vẫn không tìm thầy cỏ ngũ sắc đạt yêu cầu, tưởng chừng đành bỏ cuộc thì bỗng thỏ trắng chạy về hướng này, nó đã chạy gần 30 phút.

Hoàng Mộc thầm nghĩ: Không phải nó đi tìm thỏ cái chứ, kệ vậy đi một đoạn xem sao.

Thỏ trắng chạy đến một chỗ cây cối rậm rạp, ý nghĩ đi tìm thỏ cái trong đầu Hoàng Mộc cang thêm củng cố, cỏ ngũ sắc mọc ở nơi có ánh sáng, nơi này rậm rạp vậy tìm đâu ra cỏ ngũ sắc, không để Hoàng Mộc tò mò thêm, thỏ trắng đưa hai người đến nơi nó muốn đến, một hang động. Đường kính cửa hang khoảng 10m, đây là một hang động khá lớn.

Hoàng Mộc hướng thỏ trắng trợn mắt lên nói.

-Con thỏ kia, ngươi dẫn bọn ta đi tìm vợ cho ngươi sao.

Thỏ trắng nghe Hoàng Mộc nói vậy, biểu cảm phức tạp, nó nhảy đến húc vào chân Hoàng Mộc một cái rồi nhảy vào túi vải đeo bên hông Minh Nguyệt.

-Hihi hang này to vậy chắc không phải hang thỏ đâu.

-Uk mình chỉ trách nó vậy thôi, hang động này rõ ràng không phải là hang thỏ nhưng cỏ ngũ sắc có thể mọc trong hang này sao.

Mặc dù suy nghĩ vậy, Hoàng Mộc vẫn thăm dò xung quanh, con thỏ sống lâu năm ở uất hương tiên cảnh này, thứ nó tìm được không phải là hoa ngũ sắc thì cũng là thứ gì đó quý hiếm.

Thông qua những dấu vết xung quanh hang hai người thu thập được, khả năng cao đây là hang của một hung thú khá lớn.

Minh nguyệt cầm hòn đá nhỏ ném vào trong hang để thăm dò, hòn đá bay vào hang vọng ra những tiếng lốc cốc, sau khi thử ba lần như vậy, ngoài tiếng đá v·a c·hạm ra không có động tĩnh gì khác.



-Minh Nguyệt, bồ nấp ở cành cây cao đằng kia, nếu thấy hung thú đi về thì ném đá báo hiệu cho mình.

-Vậy cũng được, trong đó có gì nguy hiểm Mộc chạy ra liền nha.

-Yên tâm, tớ chạy nhanh nhất nhóm mà.

Hoàng Mộc một mình bước vào hang, trên tay cầm sẵn cặp song đao, lỗ nhỏ cuối chuôi đao buộc dải lụa xanh dài 3m. Hang động khá dài và quanh co, đi được một đoạn lại nép vào góc khuất quan sát xung quanh rồi mới đi tiếp.

Đến cuối hang, cảnh vật phía trước khiến Hoàng Mộc ngỡ ngàng.

Phần cuối của hang là một giếng trời, nói giếng trời cũng không đúng bởi phía trên là một lỗ hổng khá to, đường kính khoảng 50m thông ra bên ngoài. Ánh nắng mặt trời chiếu qua chỗ này, khiến thực vật nơi đây có thể sinh sôi nảy nở.

Trước mắt Hoàng Mộc giống như một khu vườn, cỏ ngũ sắc với phần đầu vàng tươi mọc khắp nơi, ngoài ra còn có nhiều loại cây mà Hoàng Mộc không biết tên, đáng chú ý nhất là một cây nhỏ phát ra ánh sáng lấp lánh ở vị trí trung tâm, lá cây giống như phỉ thúy, thân cây uốn lượn cân đối, trên cây mọc ra mười trái nhỏ màu hồng.

Hoàng Mộc tiến đến ngắt một nắm cỏ ngũ sắc cho vào túi rồi đến vị trí trung tâm quan sát cây nhỏ.

Thật đẹp đó là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Hoàng Mộc, chạm tay vào lá cây một cảm giác mát rượi, linh khí trong cơ thể rạo rực lên, lại đưa tay chạm vào mặt đất cảm nhận.

-Thì ra nơi đây có linh mạch, chả trách cỏ ngũ sắc có thể tăng thêm hiệu quả cho Huyết cốt đan đến vậy.

Hoàng Mộc nhìn xung quanh, vẻ mặt tươi cười như vớ được bảo tàng.

-Haha không hái hết chỗ này thì thật có lỗi với dân làng



Hoàng Mộc ngước đầu nhìn lên, bất ngờ bắt gặp một khuôn mặt khổng lồ gớm ghiếch với hai cái râu hai bên dài cả mét đang nhìn cậu chăm chăm, khuôn mặt khổng lồ chỉ cách Hoàng Mộc mấy mét.

Theo phản xạ tự nhiên Hoàng Mộc nhảy ra xa, nhìn lại thì ra đây là một con rết khổng lồ, phần sau của nó đang bám vào giếng trời, phần thân và đầu treo lơ lửng giưa không trung,hai hàng chân dày đặc xếp hai bên, con rết thấy Hoàng Mộc nhảy ra nó ngóc cái đầu nhìn theo, hai chiếc râu theo đó mà rung rung, khung cảnh thật kinh dị.

Nếu người bình thường nhìn thấy hẳn sẽ la toáng lên chạy bạt mạng, Hoàng Mộc sau một chút kinh hoàng lấy lại bình tĩnh để chạy.

Hoàng Mộc chạy không phải vì bộ dáng kinh dị của con rết, mà từ cơ thể nó cậu cảm nhận được một uy áp vượt bậc, giống như chỉ cần giao chiến với nó mấy giây mạng nhỏ này sẽ mất, điều này Hoàng Mộc chưa từng gặp qua kể cả khi đối mặt với Thạch giáp kỳ, con rết này có khả năng mạnh gấp 10 lân thạch giáp kỳ.

Dải lụa buộc vào chuôi đao lập tức dài ra cả chục mét, Hoàng Mộc vừa chạy vừa ném thanh đao đâm vào mặt hang phía trước đồng thời dải lụa co lại, tận dụng sức co của dải lụa gia tốc thêm cho bản thân.

Tốc độ cực nhanh cộng với hang động quanh co, khúc khủy, chỉ một thoáng nữa thôi Hoàng Mộc sẽ thoát khỏi tầm mắt của con rết khổng lồ.

ở bên này con rết vẫn giữ nguyên tư thế treo mình giữa không trung, cái đầu ngóc lên nhìn Hoàng Mộc, bỗng từ miệng nó phun ra một chùm vật chất màu đen, sau đó nó trườn xuống nằm bên cây nhỏ lấp lánh không quan tâm Hoàng Môc sống hay c·hết.

Tốc độ của chùm vật chất màu đen cực nhanh, nhanh hơn cả đạn bắn, chỉ vừa hiện ra đã tới sau lưng Hoàng Mộc. Cậu đã nhận ra nó tuy nhiên không thể phản ửng kịp, chùm vật chất bám vào lưng, thì ra nó là một đám chất lỏng màu đen, vừa chạm vào đã ăn mòn áo vải, tiếp xúc với da thịt, khoét ra một lỗ sâu hoẵm sau lưng đến tận nội tạng.

Hoàng Mộc càm thấy trời đất như xoay chuyển, hô hấp thập phần khó khắn, chân tay không còn sức lực, cơ thể nặng như đang vác cả tấn. Cậu bước đi loạng choạng bằng những ý chí kiên định cuối cùng.

Minh Nguyệt ở trước cửa hang nghe thấy tiếng động mạnh, lập tức chạy vào, mắt thấy Hoàng Mộc đang lê lết, trên người máu chảy ròng ròng, lập tức dốc hết sức bình sinh chạy đến ôm lấy Hoàng Mộc.

Nhìn thấy ánh mắt của Minh Nguyệt tia tỉnh giác cuối cùng cũng vỡ vụn, Hoàng Mộc hôn mê trong vòng tay Minh Nguyệt.

Trong khu rừng này hung thú nào chạy nhanh nhất, dù là hoa ban báo đi nữa cũng không thể đuổi kịp tốc độ của Minh Nguyệt lúc này, cô bé ôm Hoàng Mộc chạy về thôn, chỉ sợ chậm trễ một giây Hoàng Mộc sẽ m·ất m·ạng, những bước chạy quên sinh, cái gì là sức lực, linh lực tất cả đều hiển lộ, không che dâu, không dừng chân, chạy thẳng một mạch về thôn.

Sau lưng cô bé vì thế mà có hàng chục hung thú đang đuổi theo, có điều Minh Nguyệt một cái ngoảnh lại cũng không thèm ngó.

Đổng Kiếm, Lôi Viêm, Ngọc Lan thấy hai người thời gian đã lâu mà chưa về, liền ra khỏi thôn đi tìm, đi được 2 km gặp Minh Nguyệt đang ôm Hoàng Mộc chạy, phía sau là một bầy hung thú đuổi theo. Ba người cấp tốc lao đến, tới gần mới thấy tình trạng của Hoàng Mộc hết sức nguy kịch.

Tiếng gầm lên vang dội

-Lũ khốn nạn bọn mày

Cả ba người lao vào chặn đánh bầy hung thú để Minh Nguyệt đưa Hoàng Mộc vào thôn.