Chương 24: Làng Hoa Ban, Hoa Ban báo
Sáng hôm nay vẫn y theo cách làm cũ, một người nhảy lên cây cao quan sát phạm vi phía trước, không có hung thú sẽ vẫy tay để mọi người đi, hành trình dài không cần đi gấp, moi người dùng tốc độ bình thường di chuyển.
Nhận được tín hiệu an toàn của Đổng Kiếm ở trên cây cao chót vót, bốn người yên tâm đi tới, vừa đi vừa trò chuyện, Ngọc Lan hướng Hoàng Mộc nói:
-Trận chiến với thạch giáp kỳ Hoàng Mộc thật dũng cảm, mở màn đã đánh phủ đầu nó hihi
-Không hẳn, Khi thấy đòn t·ấn c·ông b·ằng linh lực của nó chỉ làm rách dải lụa, mình phán đoán sức mạnh linh lực của nó chỉ hơn mình một chút mà thôi, bởi vậy mình mới dám lên trước t·ấn c·ông nhằm gây bất ngờ, dù sao nếu chia nhau chạy, không dám chắc mọi người sẽ toàn mạng.
-Ra thế, Hoàng Mộc phản ứng cũng nhanh nữa, đòn t·ấn c·ông cuối cùng hất văng mọi người, bồ khéo léo chỉnh bản thân rơi trên tán lá cây bồ đề giảm đi c·hấn t·hương
-Cũng không phải phản ứng nhanh gì đâu, thạch giáp kỳ vừa gặp chúng ta đã dẫm chân xuống đất, mình đoàn nó sẽ có một đòn t·ấn c·ông b·ằng cách dẫm chân, nên đã suy nghĩ trước cách đối phó, chỉ là đòn t·ấn c·ông của nó mạnh hơn dự tính.
Minh Nguyệt chu mỏ xen vào cuộc trò chuyện
-Mộc nhà ta suy nghĩ chu đáo nhất thôn rồi, sau này gọi là lão Mộc đi.
-Vậy mình gọi Minh Nguyệt là lão bà nha
-Ai thèm làm lão bà của Mộc
Cả bọn nghe câu trả lời được một tràng cười to, Đổng Kiếm trên cây cũng không ngoại lệ
-Các bồ có thấy gió nơi gió đây có vị gì đó khác biệt không.
-Đúng vậy không những có vị khác biệt mà gió còn mát hơn chỗ khác. Lôi Viêm nói
Hoàng Mộc hướng mọi người nói
-Những cơn gió này không phải gió độc đâu, chúng ta đi tiếp hẳn sẽ biết nguyên nhân.
Đi tầm 2km đập vào mắt mọi người là một vùng nước mênh mông, xanh ngắt. Năm người đứng ngắm hồi lâu, vùng nước rộng lớn thế này, đây là lần đầu tiên chúng thấy.
-La biển, mình nghe ông kể rồi
Hoàng Mộc lấy chiếc điện thoại ra, quan sát địa hình hồi lâu rồi nói
-Chỗ này trước đây hẳn là bãi biển Sầm Sơn Thanh Hóa
Khung cảnh tuyệt đẹp khiến bao nhiêu vất vả trên chặng đường tan biến đi theo gió. Mặt biển trong màu xanh ngắt, có chỗ lại ửng hồng ánh mặt trời soi, chỗ màu bạc lấp lánh trên đầu con sóng từng con sóng vỗ liên miên bất tuyệt, âm thanh rì rào như lời của tự nhiên. Sát với biển là dãy núi hùng vĩ kéo dài trùng điệp, non xanh nước biếc thật khiến người ta say mê.
Năm người đứng ngắm hồi lâu cho đến khi nghe tiếng ai đó đang kêu cứu đằng xa, ánh mắt nhìn theo nơi phát ra âm thanh, trên mặt cát vàng có một nhóm người đang bị bầy hung thú vây quanh. Năm người di chuyển về hướng đó quan sát tình hình.
-Sáu người chúng ta bị bầy Hải phi tích này vây quanh sợ là khó thoát rồi, trưởng thôn Hoàng Cần ta sẽ mở đường máu mọi người mau chạy về thôn. Những người ở sau nghe trưởng thôn nói vậy đồng thanh hô:
-Không được, nếu mở đường máu vậy mọi người cùng lên
Sáu người rút dao đi rừng, đứng cạnh trưởng thôn Hoàng Cần, đối mặt với họ là 8 con hung thú cao khoảng 3m, dài 4m, bề ngoài có đôi nét giống với hải cẩu nhưng bốn chân to khỏe, cuối chân có hai tấm vảy xòe ra, loài này được người dân ở đây gọi là Hải phi tích, chúng vừa có thể sống trên cạn, vừa có thể sống dưới nước.
Một con Hải phi tích trong bầy phát động t·ấn c·ông, nó lao đến với tốc độ nhanh, hai chân chồm lên, hất ngã một người trong nhóm, chiếc mồm năng nanh dài ngoằng nhè phía vai mà cắn, quá hoảng sợ, người bị t·ấn c·ông chỉ biết đưa dao lên chống đỡ. Năm người xung quanh thấy vậy liền chém liên tiếp vào thân Hải phi tích, những nhát chém toàn lực chỉ gây cho nó vài v·ết t·hương nhỏ.
Hải phi tích t·ấn c·ông theo bầy, con đầu tiên phát động t·ấn c·ông, bảy con còn lại theo sau lao lên. Năm người đành phải thu dao về bảo vệ bản thân, bầy Hải phi tích dùng cách t·ấn c·ông đơn giản húc ngã rồi cắn.
Năm người dễ dàng bị Hải phi tích húc ngã nằm trên mặt cát, trên người máu chảy khắp nơi do vết cắn của hung thú, Hải phi tích không ăn thịt ngay mà gặm vào chân mỗi người tha về hang, sáu người bị kéo lê trên mặt biển.
Ông Hoàng Cần bất chấp thương thế, co người dùng dao chém lên đầu con Hải phi tích đang gặm chân mình, những nhát dao cầu sinh vung ra liên tiếp nhưng không đạt được hiệu quả gì, thân thể ông vẫn bị lôi đi, ông tuyệt vọng kêu to:
-Hoa Ban thần xin ngài cứu giúp dân làng
Tiếng kêu vang cả bờ biển, vọng về núi rừng.
Tưởng chừng như sáu người cứ thế mà bị lôi về hang, thì khi cách bìa rừng khoảng 30 m, một thân ảnh lao ra đứng chắn trước bầy Hải phi tích.
Thân ảnh có nhiều vết đen hình hoa ban nằm rải rác trên bộ lông vàng, chiếc đầu nhỏ, thân thể nổi lên những cơ bắp uốn lượn, cân xứng toát lên vẻ ngoài nhanh nhẹn, mạnh mẽ, đây chính là hoa ban báo, một loài báo của trái đất. Kích thước của hoa ban báo to hơn Hải phi tích một chút.
Hoa ban báo hướng bầy Hải phi tích nhe nanh gầm gừ, chân bước từ từ theo chiều ngang thu hẹp dần khoảng cách.
Bầy Hải phi tích thấy vậy nhả con mồi đang cắn ra, đứng chụm lại gầm lên đe doa Hoa ban báo.
Đứng trước số đông vậy mà Hoa ban báo không hề sợ hãi, phát động t·ấn c·ông trước, tốc độ cực nhanh, để lại những tàn ảnh, nó chạy đến gần căn chừng khoảng cách nhảy chồm lên lưng một con Hải phi tích, móng vuốt bật ra bám chặt trên lưng, chiếc miệng ngoặm xuống cổ Hải phi tích, một miếng thịt lớn bị kéo ra, con Hải phi tịch đổ gục xuống.
Một con Hải Phi tích khác thấy vậy chạy ra một khoảng lấy đà nhảy cao nhằm húc Hoa ban báo, con báo nhanh nhẹn nhảy lên lưng con Hải phi tích cạnh đó tránh đước cú hục, dùng chiêu cũ cắn vào cổ, nhanh chóng con Hải phi tích này ngã xuống.
Hoa ban báo vận dụng tốc độ và sự khéo léo muốn nhảy lên lưng một con Hải phi tích khác thì lúc này, hai chiếc đầu từ hai hướng khác nhau lao lên đâm vào người nó. Sỡ gì gọi là Hải phi tích vì loài này nhảy rất cao, Hoa ban báo không kịp tránh né liền bị húc ngã xuống mặt cát.
Những con Hải phi tích khác từ bốn hướng nhè Hoa ban báo mà húc, thân báo bay lên, đáp xuống chẳng mấy chốc mà không trụ được. Con Hải phi tích to nhất có vẻ như nó là đầu đàn chồm lên người hoa ban báo, chiếc mồm răng nanh nhọn hoắt nhè cổ Hoa ban báo mà cắn.
Đúng lúc này một thanh kiếm to bản không biết từ đâu phóng đến, tốc độ bay cực nhanh, để lại những tiếng kêu dài trong không khí.
Nhóm người Hoàng Mộc đi tới gần nắm rõ tình hình, Đổng Kiếm rút thanh kiếm đeo sau lưng ra, dùng một tay ném mạnh về phía Hải phi tích, thanh kiếm mạnh mẽ bay đi không chỉ nhờ vào sức cơ bắp mà còn kèm linh lực, có điều ở đây ngoài nhóm người Hoàng Mộc ra thì ai có thể biết chứ.
Thanh Kiếm dưới sự thao túng của Đổng Kiếm chuẩn xác kích trúng cổ Hải phi tích đầu đàn, mũi kiếm nhọn đâm thủng da nó, ăn sâu vào 10 cm trong thịt nó, hải phi tích chân bước loạng choạng đổ gục xuống mặt cát. Hoa ban báo vì thế giữ được tính mạng.
Những con hải phi tích còn lại thấy đầu đàn c·hết toan chạy đi nhưng khi nhìn về nơi phát ra công kích chỉ là năm nhân loại nhỏ nhoi, chúng không chạy nữa mà cùng nhau gầm thét, húc về phía năm người.
Năm người Hoàng Mộc tản ra các hướng làm cho bầy hải phi tích chia rẽ ra, con hải phi tích đầu tiên húc vào Minh Nguyệt, cô bé lách người sang một bên tránh được, hải phi tích không bỏ cuộc đảo thân quay lại nhảy chồm lên.
Không đợi hải phi tích tiếp đất, Minh Nguyệt nhảy cao lên bằng nó, sử dụng thế chém mấy ngày nay tập luyện đánh vào đầu hải phi tích. Mỗi ngày Minh Nguyệt y theo võ cổ truyền Bình Định tập chém bằng kiếm hơn 500 lần, nhưng chỉ mới luyện tập được 10 ngày, chừng đó là chưa đủ kiểm pháp sắc bén, chuẩn xác. Nhát chém của Minh Nguyệt xượt qua đầu nó, bóc đi một lớp da của hải phi tích, máu xanh chỗ đó ùa ra.
Cả hai cùng tiếp đất, không dừng lại Minh Nguyệt lướt người về phía trước hai tay cầm thanh kiếm to bản liên tục chém, con hải phi tích lùi lại tránh được một nhát thì nhát thứ hai đã tới, kích trúng đầu nó, máu xanh lại ùa ra, nó bước đi loạng choạng, hướng vào rừng chạy trốn. Minh Nguyệt không đuổi theo mà cầm kiếm đi hỗ trợ đồng bạn.
Tuy nhiên khi Minh Nguyệt nhìn sang, các tràng đấu khác đã có kết quả, con hải phi tích chiến đấu với Ngọc Lan tương tự b·ị t·hương nặng bỏ chạy vào rừng, ba con còn lại gục ngã trên bãi biển.
Nhanh nhất phải kể đến Đổng Kiếm và Hoàng Mộc, những nhát chém của Đổng Kiêm không chỉ là sức lực cơ bắp đơn thuần mà còn kèm theo linh lực thao túng thanh kiếm. Đổng Kiếm khi bị hải phi tích t·ấn c·ông, cậu nhảy qua nó, đến chỗ con đầu đàn rút thanh kiếm ra, không tránh né mà trực tiếp đối cứng với hải phi tích, kết quả con hải phi tích kia b·ị đ·ánh vỡ đầu.
Hoàng Mộc thì khác, nội tâm bình tĩnh, tính toán chuẩn xác, chỉ thấy khi hải phi tích húc qua, Hoàng Mộc đảo người một bên né tránh, thuận thế hai thanh đao xoay tròn một trước, một sau kích vào cổ nó, do đao pháp chưa nhuần nhuyễn hai nhát đao k·hông k·ích trúng cùng một điểm nhưng chỉ từng đó thôi đã khiến hải phi tích m·ất m·ạng.
Ông Hoàng Cần cùng năm người khác thân bê bết màu năm trên mặt biển, thấy tràng cảnh diễn ra nhanh chóng, cứ tưởng là một giấc mơ, năm người Hoàng Mộc như thiên thần hạ phàm.
-Cảm ơn các bạn trẻ, cảm ơn các bạn trẻ đã đến cứu mạng
-Ông b·ị t·hương nặng, đừng cử động mạnh ảnh hưởng đến v·ết t·hương, để cháu kiểm tra xem thế nào.
Nói rồi Hoàng Mộc đến kiêm tra thương thế cho từng người, sơ cứu qua, bôi thuốc cầm máu. Hoa ban báo cũng được Hoàng Mộc bôi thuốc, có kinh nghiệm với hai tên Tuyết Hắc Bạch và Tiểu Tuyết, cậu đút vào miệnghoa ban báo mấy viên Uất hương đan, chốc lát sau nó đứng dậy, nhìn mấy người Hoàng Mộc một cái rồi chạy vào rừng.
-Các ông bị những con hung thú kia cắn sâu quá, cần phải chữa trị kịp thời nếu không sẽ nguy hiểm
-Cháu đừng lo, thôn ta có thầy thuốc chữa thương rất giỏi, v·ết t·hương thế nào ông ấy cũng chữa lành được, chỉ cần về đến thôn sẽ không lo lắng gì nữa.
Ông Hoàng Cần và mấy người toan bò dậy nhưng chân bị hải phi tích cắn, trên người cũng đầy vết cắn sâu hoẵm, mấy người vừa gượng dậy đã ngã xuống.
-Để chúng cháu đưa ông về thôn, ông chỉ đường cho cháu ạ
-Làm phiền các cháu quá, về đến thôn xin được hậu tạ các cháu.
-Không cần đâu ạ
Năm người Hoàng Mộc đi vào rừng chặt những cành cây thẳng kết lại làm cáng khiêng 6 người b·ị t·hương về thôn, năm người khỏe như mãnh thú nên việc khiêng cáng này nhẹ như không.
Thôn của ông Hoàng Cần cư trú trong một hang động to, cửa hang làm từ những cây gỗ lớn ghép lại với nhau. Người gác cổng thấy nhóm người Hoàng Mộc đi tới, mắt nhìn qua những người nằm trên cáng, nói chuyện với ông Hoàng Cân vài câu liền mở cửa thôn để mọi người vào.
Biết rõ sự tình, bà con trong thôn cảm ơn năm bạn trẻ hết lời, lúc này thầy thuốc của thôn bước ra, kiểm tra thương thế của từng người rồi hướng đến Hoàng Mộc nói.
-Cảm ơn cháu đã cứu anh trai ta.
Vừa nói ông vừa chỉ về một người b·ị t·hương đang nằm b·ất t·ỉnh trên cáng.
-Anh trai ta tên là Nguyễn Trực, còn ta là Nguyễn Cừ
Ông Nguyễn Cừ lấy từ trong người ra một lọ thuốc, đầu tiên cho ông Nguyễn Trực uống, sau đó tới ông Hoàng Cần và những người khác, đến người cuối cùng ông lắc lọ thuốc nhưng không có viên thuốc nào đi ra, lọ thuốc đã hết
-Không ổn rồi, ta chỉ có năm viên, bây giờ phải làm sao đây.
Hoàng Mộc thấy vậy nói: Nếu thuốc hết, có thể luyện thêm ạ.
-Không đơn giản như vậy, thuốc này là huyết cốt đan, một loại đan dược gia truyền nhà ta, bình thường huyết cốt đan có hiệu quả chữa thương tốt nhưng không đến mức sau một ngày da thịt đã liền lại.
Chỉ là mấy năm gần đây ta phát hiện trong thành phần của Huyết Cốt đan có cỏ ngũ sắc, đối với toa thuốc nào mà phần đầu cỏ ngũ sắc có màu vàng tươi thì khi chế ra Huyết Cốt đan hiệu quả sẽ tăng vọt, đến mức v·ết t·hương chỉ một ngày là khỏi.
Có điều hiếm lắm mới tìm được một cây cỏ ngũ sắc như vậy, lọ thuốc này ta lưu lại từ lâu, mấy tháng nay không làm thêm được viên nào.
Hoàng Mộc nghe đến đan dược thần kỳ như vậy, trong lòng rất muốn có được đan phương, sống trong hoàn cảnh hung thú rình rập khắp nơi, ai biết được mình và người thân sẽ ngộ thương khi nào.
- Nếu cháu tìm được cỏ ngũ sắc ông có thể dạy cho cháu cách chế tạo Huyết Cốt đan không ạ, cháu đối với y dược rất có hứng thú.
- Nếu cháu muốn đan phương của Huyết Cốt đan, bây giờ ta có thể viết lại, riêng việc cứu mạng anh trai, ta đã cảm ơn không hết.
Ông Nguyễn Cừ nói xong đi tìm giấy bút viết đan phương, Hoàng Mộc thấy vậy liền đáp:
-Đan phương cháu xin lấy sau, bây giờ nhờ ông chỉ cho cháu chỗ tìm được cỏ ngũ sắc trước đây, cháu có niềm tin sẽ tìm được loại cỏ có đầu màu vàng tươi.
Ông Nguyễn Cừ thấy Hoàng Mộc quyết tâm như vậy đành tạm thời dừng việc ghi đan phương lại, thay vào đó ông vẽ chi tiết trên giấy những chỗ tìm được cỏ ngũ sắc trước đây.
Hoàng Mộc nhìn xong liền quay sang nói với Minh Nguyệt:
-Minh Nguyệt mang thỏ trắng đi cùng mình vào rừng một chuyến.