Chương 26: Nhân họa đắc phúc
Nơi này cách khá xa làng Hoa Ban, ba người không cần dấu diếm điều gì, sức mạnh thể hiện hết ra. Đổng Kiếm, Lôi Viêm giữ khoảng cách với bầy hung thú, thao túng thanh kiếm và đám lửa t·ấn c·ông chúng, Ngọc Lan ở gần yểm trợ hai người.
Mỗi đòn thế mang theo niềm thù hận, ngọn lửa của Lôi Viêm cháy to nhất từ trước đến nay, q·uả c·ầu l·ửa lăn đến giữa bầy hung thú đột ngột bung ra như những cách hoa nở bung ra từ nụ, ngọn lửa dãn nở thiêu đốt khoảng đất phía trước, hung thú nơi đó lông da bị đốt cháy xém, chạy tán loạn.
Thanh kiếm to bản của Đổng Kiếm lăng không mà đi, cực nhanh, cực mạnh hướng tới bất kỳ con hung thú nào lao lên trước, thế kiếm khi thì đâm, khi thì quét ngang, bổ dọc tung hoành trên không.
Có vài cá thể mạnh mẽ, nhanh nhẹn hơn vượt qua được đợt t·ấn c·ông của Đổng Kiếm và Lôi Viêm thì đón nhận nó là một Ngọc Lan đầy căm phẫn, những nhát chém uy lực dáng xuống, lũ này chỉ mạnh hơn vĩ hạt sói bình thường một chút, chúng bị Ngọc Lan xử đẹp, thỉnh thoảng cô bé bị vài hung thú vây quanh, Đổng Kiếm liền thao túng thanh kiếm về tương trợ.
Chiến đấu được ba mươi phút số lượng hung thú giảm đi một nửa, chúng mất hết nhuệ khí săn mồi, bỏ chạy vào rừng. Ba người muốn đuổi theo nhưng một phần vì cây cối rậm rạp, một phần muốn xem tình hình của Hoàng Mộc nên dừng lại quay bước về thôn.
Ở trong thôn ông Nguyễn Cừ không dám chậm trễ xử lý qua v·ết t·hương, đắp thuốc, băng bó cho Hoàng Mộc, nhìn v·ết t·hương sâu đến tận tim ông lắc đầu than vãn
-Tính mạng cậu bé thật sự là thập tử nhất sinh, chưa thấy ai sống nổi nếu chịu v·ết t·hương như thế này.
Minh Nguyệt lục lọi trong túi vải của Hoàng Mộc lôi ra một nắm cỏ ngũ sắc khá lớn, đưa đến trước ông Nguyễn Cừ nói:
Nhờ ông làm Huyết Cốt đan cứu Hoàng Mộc.
Thấy cỏ ngũ sắc khuôn mặt ông Nguyễn Cừ bớt đi phần nào u ám
- Có cỏ ngũ sắc thì tốt rồi, ta sẽ đi chế thuốc ngay, có điều cứu được hay không còn dựa vào sự kiên cường của cậu bé, v·ết t·hương quá lớn a.
Minh Nguyệt cầm tay Hoàng Mộc, thầm cầu nguyện trong miệng.
Những thành phần khác của Huyết cốt đan đã được ông Nguyễn Cừ chuẩn bị từ khi Hoàng Mộc bắt đầu đi tìm cỏ ngũ sắc, mọi thứ đã đủ, đan dược nhanh chóng được luyện.
Ba người sau khi đánh đuổi bầy hung thú trở về thôn, thấy Hoàng Mộc nằm hôn mê trên giường, liền đi đến ngồi cạnh, hỏi Minh Nguyệt sự tình.
Minh Nguyệt trả lời về tình hình sức khỏe của Hoàng Mộc còn việc xảy ra trong hang Minh Nguyệt hoàn toàn không biết gì, vừa đi vào đã thấy Hoàng Mộc người đầy máu, không có thời gian xem xét lập tức ôm đồng bạn chạy về thôn c·ấp c·ứu.
Ba người không hỏi han gì thêm, chỉ tự trách bản thân khi đó không đi cùng Minh Nguyệt và Hoàng Mộc, có điều ba người không biết, nếu đi cùng vậy kết quả chỉ là t·hương v·ong nhiều hơn.
Mỗi giây chờ đợi như kéo dài đằng đẵng, một tiếng sau ông Nguyễn Cừ mang lọ thuốc đi tới, bốn người hỗ trợ Hoàng Mộc phục dụng Huyết cốt đan.
Buổi chiều hai ngày sau, Hoàng Mộc vẫn hôn mê chưa tỉnh, xung quanh cậu là bốn người bạn thân thiết, c·hấn t·hương do rết khổng lồ gây ra thực sự nguy hiểm, c·hất đ·ộc ăn mòn huyết nhục đến tận tim, tim của Hoàng Mộc cũng bị tổn thương nặng.
Lúc này tại đan điền Hoàng Mộc một hư ảnh hoa sen xuất hiện, đồng thời trong đại não hư ảnh viên minh châu cũng hiện ra, cả hai tự động vận chuyển, tản mát ra ánh sáng vàng làm cho linh khí nơi đan điền vận chuyển khắp cơ thể Hoàng Mộc, những chỗ b·ị t·hương linh khí đọng lại như muốn bảo vệ, thúc đẩy, chữa trị.
Nơi tim Hoàng Mộc có một số lỗ nhỏ, linh khí tập trung lại đó bịt kín lỗ hổng, dưới lực lượng bồi đắp của linh khí và dược lực của huyết cốt đan, phần thịt chỗ nó đang chầm chậm mọc ra.
Lôi Viêm sốt sắng nói:
-Hay chúng ta quay về thôn nhờ ông nội và ông Nguyễn Hoa đến cứu chữa.
Đổng Kiếm nghe vậy trả lời:
-Được, mình với Lôi Viêm quay về thôn, Ngọc Lan và Minh Nguyệt ở lại chăm sóc cho Hoàng Mộc
-Hừ, lấy tốc độ nhanh nhất của chúng ta đi và về phải mất 7 ngày, hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp
Hai người chuẩn bị hành lý xong xuôi chuẩn bị ra khỏi thôn thì nghe tiếng kêu của Minh Nguyêt
-Hoàng Mộc tỉnh rồi
Cả bọn xúm lại quanh giường bệnh, ngón tay Hoàng Mộc khẽ nhúc nhích sau đó hai mắt từ từ mở ra.
Đập vào mắt cậu là hình ảnh quen thuộc của bốn đứa bạn thân, một cảm giác thật ấm áp, an toàn.
Tại thôn Trường Cửu, thôn của mấy người Hoàng Mộc, ông Hoàng Xuân trong phòng cứ đi vào đi ra, lẩm bẩm một mình.
-Hừ, đã không làm thì thôi, sửa xong chiếc điện thoại rồi nghễ cũ lại nổi lên, tay chân ngứa ngày khó chịu
Ông xếp những chiếc túi to lại gọn gàng, đi ra khỏi thôn gọi Tiểu Hắc Bạch và Tiểu Tuyết, ông quyết định mang theo hai đứa đến hang hổ, nơi mà Hoàng Mộc cất xác hai con robot của Octopieus.
May mắn cho Đổng Kiếm và Lôi Viêm nếu về thôn đón ông Hoàng Xuân sẽ không gặp được, lãng phí thời gian.
Hoàng Mộc chưa tỉnh thì thôi, một khi đã tỉnh sức khỏe liền hồi phục thần tốc, đến sáng hôm sau đã có thể đứng dậy đi lại, chỗ v·ết t·hương sau lưng da thịt đã mọc ra, có điều để bình thường như trước còn cần thêm thời gian.
Buổi sáng trời đẹp đẽ, đây là thời gian mát mẻ nhất trong ngày, theo yêu cầu của Hoàng Mộc năm người ra khỏi thôn vận động một chút..
-Trong hang đã xảy ra chuyện gì mà khiến Mộc b·ị t·hương nặng vậy.
Nghe Minh Nguyệt hỏi, Hoàng Mộc liền thuật lại toàn bộ diễn biến trong hang động cho mọi người nghe.
Lôi Viêm nhận xét:
-Thật không ngờ cuối hang lại có giếng trời thông lên trên chả trách nó đi vào Minh Nguyệt trước cửa hang không phát giác ra được, cũng thật không ngờ được con rết to vậy mà bò từ giếng trời xuống không gây ra tiếng động gì.
-Cũng tại mình khi đó đang tập trung thăm dò linh mạch dười đất, cuối cùng vẫn là hành sự thiếu cẩn thận, phải rút kinh nghiệm cho lần sau.
Năm người ở lại thôn thêm hai hôm, sức khỏe Hoàng Mộc đã bình phục, điều này khiến ông Nguyễn Cừ trố mắt ra nhìn, cuộc đời hành y của ông chưa bao giờ gặp trường hợp nào mạnh mẽ đến vậy, kể cả là hung thú cũng chưa từng thấy a.
Những người bị hải phi tích t·ấn c·ông sau khi phục dụng Huyết cốt đan tình hình đã qua cơn nguy hiểm, may mắn nhất phải kể đến cụ Bùi Việt nhờ Hoàng Mộc mang cỏ ngũ sắc về kịp thời, cứu cụ một mạng.
Hôm nay cả nhóm quyết định lên đường tiếp tục hành trình, cả thôn đi ra cảm tạ, chào tạm biệt, chờ huyên náo qua đi, ông Nguyễn Cừ đuổi theo nói nhỏ với Hoàng Mộc một chuyện.
-Con nhện quỷ bám trong tim cháu đã bị c·hất đ·ộc ăn mòn rồi, những v·ết t·hương trên tim cháu không phải do c·hất đ·ộc gây ra, chỗ đó vốn là nơi chân nhện quỷ bám vào.