Nguyệt Hi lập tức đi tới trước mặt Dương Khai, ánh mắt không giận mà uy lạnh lùng phủ xuống hắn, lộ vẻ bất thiện.
Dương Khai nhíu mày, không hiểu vì sao nàng lại có thái độ như vậy, trước kia nàng hiểu lầm hắn, nhưng lại không đầy thù địch như thế này.
Nhưng hiện tại, nàng lại giống như hận không thể lập tức giết chết hắn vậy.
Điều này làm cho Dương Khai không hiểu được, không biết mình đắc tội nàng ở chỗ nào.
- Ngươi giết Vệ Vũ?
Nguyệt Hi bỗng lên tiếng.
- Ngươi nói cái gì?
Dương Khai bối rối, lại giả bộ bình tĩnh.
- Ngươi nghĩ ta không biết?
Nguyệt Hi cười lạnh:
- Vệ Vũ chết trong tay ngươi, vào nửa canh giờ trước!
Dương Khai ngạc nhiên, lập tức hiểu rõ mỹ phụ này có thủ đoạn đặc biệt gì đó, có thể do thám được chuyện xảy ra lúc nãy, hoặc là trước khi chết, Vệ Vũ đã truyền tin cho nàng rồi.
Nhưng Dương Khai lại không nhìn thấy Vệ Vũ lấy ra bí bảo la bàn nào, cho nên khả năng thứ nhất lớn hơn.
Hắn lập tức hiểu được, vì sao Nguyệt Hi có địch ý với mình.
- Rốt cuộc vì sao ngươi lại giết hắn? Còn nữa, ngươi dùng thủ đoạn âm mưu nào mới có thể giết được hắn?
Nguyệt Hi lớn tiếng chất vấn.
- Hắn tự chuốc lấy, chết không tiếc!
Dương Khai hừ nhẹ.
- Vì sao hắn phải tìm ngươi gây chuyện?
Nguyệt Hi tiếp tục hỏi:
- Ngươi với hắn không thù không oán.
- Lời này, ngươi không ngại thì cứ đi hỏi hắn, ta cũng muốn biết.
- Được, ngươi chờ đó, nếu có ngày có thể rời khỏi nơi này, ta nhất định bắt ngươi đền mạng!
Nguyệt Hi cắn răng uy hiếp, cả người khẽ run rẩy, lộ rõ cơn phẫn nộ trong lòng. Hiển nhiên nàng nghĩ là Dương Khai thừa dịp Vệ Vũ không chuẩn bị, đánh lén mới thành công. Nếu không, với công lực của Vệ Vũ, chắc chắn có thể thoải mái thắng được Dương Khai.
Đồ nhi chết thảm, sư phụ tất phải báo thù.
- Kẻ nào uy hiếp ta, từ trước tới nay chưa từng có kết cục gì tốt!
Dương Khai lập tức nổi giận, tâm trạng phẫn uất.
Thực ra, hắn vốn có thể chung đụng yên ổn với người của Kiếm Minh, dù sao lúc trước hắn cũng có ân với Hòa Tảo và Hòa Miêu, chỉ cần Nguyệt Hi có lòng báo ân, vậy thì cũng sẽ không làm ầm lên như vậy.
Lần đầu gặp mặt mỹ phụ này, nàng đã rắp tâm thăm dò thức hải của Dương Khai, tuy nói là lúc đó nàng cẩn thận, sợ Dương Khai là gián điệp của Tử Tinh nên mới làm như vậy, nhưng điều này lại khiến cho Dương Khai rất khó chịu.
Tiếp đó xảy ra bao nhiêu chuyện khiến cho quan hệ giữa hai bên càng thêm gay gắt, đến bây giờ đã không thể hòa hảo lại được nữa.
Dương Khai đánh chết Vệ Vũ, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, Nguyệt Hi cũng không thể bỏ qua hắn.
- Thế thì ta lại muốn xem xem, ra sẽ gặp phải kết cục gì.
Nguyệt Hi nghiến răng, thản nhiên nói:
- Hi vọng ngươi không làm ta thất vọng!
Dương Khai nhếch miệng cười, đột nhiên nói một cách dâm tà:
- Ngươi là một mỹ phụ, kết cục tốt nhất chính là chịu lăng nhục tới chết!
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Hi chợt lạnh tanh, thân thể run rẩy kịch liệt, trong mắt lộ ra sát khí băng hàn.
Dường như nàng không áp chế nổi cơn tức giận trong lòng, muốn động thủ với Dương Khai ngay tại trận.
- Ngươi chưa từng thử qua mùi nam nhân?
Dương Khai nhìn mặt đoán lời, cười lớn với vẻ mặt quái đản, tiếp tục châm ngòi ác ý:
- Ngon rồi, ta sẽ bù lại tiếc nuối cho ngươi, cho ngươi trở thành nữ nhân thật sự trước khi chết!
Giờ phút này, trông hắn không khác nào một tên lưu manh vô sỉ, một tên ác nhân không biết xấu hổ.
Sát khí trên người Nguyệt Hi càng đậm, sắc mặt khó coi tới cực điểm, sức mạnh toàn thân bắt đầu khởi động, hai tay nắm chặt. Bỗng nhiên nàng nhắm mắt, hít sâu một hơi, kìm nén phẫn nộ.
Nàng biết rõ, trước mặt lão già thần bí kia mà động thủ thì sẽ không có kết cục gì tốt, chỉ sợ nàng còn chưa giết được Dương Khai thì đã bị giết rồi.
- Ngươi muốn chọc giận, để ta ra tay với ngươi?
Nguyệt Hi mở mắt ra, cắn răng nói:
- Tiểu bối, ngươi sẽ trả giá đắt vì những lời ngông cuồng hôm nay!
Cho tới bây giờ, nàng chưa từng bị nam nhân nào khiêu khích nhục nhã như vậy, nhất là tên nam nhân này chỉ nhỏ tuổi hơn nàng rất nhiều, phẫn nộ trong lòng Nguyệt Hi gần như không thể áp chế.
Cũng may là nàng nhanh chóng hiểu rõ ý đồ của Dương Khai, làm cho âm mưu của hắn không thực hiện được.
Nói xong, Nguyệt Hi quay đầu bước đi, không nhìn Dương Khai nữa, nàng sợ mình không khống chế được, thật sự động thủ với Dương Khai.
Nhìn bóng lưng của Nguyệt Hi, Dương Khai ngả ngớn huýt sáo một cái, ánh mắt tập trung lên bờ mông, giữa cặp đùi của nàng, xấc xược tới cực điểm, nóng bỏng như lửa.
Bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, Nguyệt Hi không kìm được mà toàn thân nổi đầy da gà, trong lòng phẫn nộ không thôi, quyết tâm giết Dương Khai càng thêm kiên định.
Mãi cho đến khi nàng đi xa, Dương Khai mới dẹp bỏ ánh mắt đó, trong lòng thoáng có chút tiếc nuối.
Vừa rồi đúng là hắn muốn chọc giận Nguyệt Hi, bức nàng động thủ, dù sao cũng đã trở thành thế cục không chết không ngừng rồi, hắn tất phải tiên hạ thủ vi cường. Nhưng điều làm hắn thất vọng chính là, không ngờ Nguyệt Hi lại có thể nhẫn nhịn được.
Hiện giờ nàng nhẫn nại, đợi đến khi bộc phát thì sẽ càng thêm cuồng bạo hơn lúc này.
Dương Khai thở dài, cảm thấy đau đầu.
Xung đột bên này không thể giấu nổi những người khác.
Lã Quy Trần bên Tử Tinh luôn quan sát bên này, đợi đến khi Nguyệt Hi rời đi, y mới híp mắt giơ ngón cái lên với Dương Khai, lộ vẻ mặt “ngươi làm tốt lắm”.
Bích Nhã thì lại còn che miệng cười duyên, đôi mắt quyến rũ không ngừng đá về phía Dương Khai:
- Nhìn không ra, ngươi lại là một tên lưu manh như thế, tỷ tỷ phát hiện có chút thích ngươi rồi....
- Ta cũng thích tỷ mà.
Dương Khai nhếch miệng cười với nàng.
Bích Nhã tức thì cười run rẩy, sẵng giọng:
- Nói dối quen mồm, quỷ mới tin ngươi!
- Sư phụ, sư phụ không sao chứ?
Bên kia, Hòa Tảo nhìn sắc mặt phát xanh của Nguyệt Hi, nhẹ giọng hỏi.
- Không sao.
Nguyệt Hi hít sâu một hơi, ngực như muốn xé toạc áo mà ra, trầm giọng nói:
- Thấy rõ bộ mặt ghê tởm của hắn chưa, Sau này không được tới gần hắn, nếu có cơ hộ, các ngươi phải thay sư phụ giết hắn, báo thù cho sư huynh!
Hòa Tảo mím môi, ngoan ngoãn nói:
- Dạ!
Hòa Miêu thì cau mày, ánh mắt nhìn Dương Khai có chút thay đổi.
Đối với lời của sư phụ, nàng luôn tin tưởng không chút nghi ngờ, nàng nghĩ đây mới là mặt thật của Dương Khai, ngay trước đám đông, Dương Khai lại dám trêu chọc sư phụ nàng, còn trêu đùa tí tởn với Bích Nhã bên Tử Tinh, khiến nàng cảm thấy thật ghê tởm.
Âm thầm cảnh cáo với mình là đã nhìn sai rồi, luôn nghĩ Dương Khai là người tốt.
Một trận sóng gió nhỏ dần lắng xuống, thời gian trôi qua, càng ngày càng có nhiều người tới đây.
Qua khoảng một canh giờ nữa, Thần Đồ đột nhiên hiện thân.
Nhìn xung quanh một vòng, y nhanh chóng tới bên cạnh Dương Khai, thấy được dao động sức mạnh từ trên người Dương Khai truyền ra, hai mắt sáng rực, kinh hô:
- Ngươi thành công rồi?
- Ừ!
Dương Khai gật đầu.
- Chúc mừng! Không ngờ ngươi thật sự thành công, xem ra huynh đệ đã coi thường ngươi rồi!
Thần Đồ thật tâm nói, y mừng vì Dương Khai khôi phục, lời nói rất chân thành.
- May mắn mà thôi, trong khoảng thời gian này có thu hoạch gì không?
- Thu hoạch lớn lắm.
Hai mắt Thần Đồ tràn ngập tinh quang, vừa cười đắc ý vừa vỗ lên túi Càn Khôn trên ngực, nói:
- Trên cơ bản đều là dược liệu Thánh cấp và Hư cấp, thậm chí còn có Hư Vương cấp nữa. Ngươi không thể biết được, cái nơi quỷ quái này lại chứa đựng bao nhiêu vật tư đâu. Những thứ hai chúng ta thu thập được trước kia đều chỉ là rác rưởi!
Dương Khai cũng thay đổi sắc mặt:
- Hư Vương cấp?
- Dược liệu cấp cao nhất rồi đó!
Thần Đồ cười ha ha:
- Lần này ta phát tài rồi, nếu có thể tìm được luyện đan sư luyện những thứ này thành đan dược, tối thiểu thì trước khi đột phá tới Thánh Vương cảnh, cũng không cần sầu lo về vấn đề đan được.
Nói xong, sắc mặt y chợt chát ngắt:
- Nhưng mà, một mình ta đã thu hoạch được nhiều như vậy rồi, đám người Tử Tinh và Kiếm Minh đông như vậy, e là thu hoạch còn nhiều hơn nữa. Mẹ nó, thật sự muốn giết sạch bọn chúng.
Y lộ vẻ căm giận, như là người ta cướp đoạt những thứ thuộc về hắn vậy.
- Đúng rồi, huynh đệ, ngươi tới sớm nhất, có biết vị tiền bối kia triệu tập tới đây làm gì không?
Thần Đồ lại hỏi tiếp.
- Không biết!
Dương Khai lắc đầu, ở chung vơi Thần Đồ khá lâu, hắn đã quen với kiểu cách luôn lải nhải của y. Cho nên, mỗi khi y nói chuyện thì hắn sẽ không xen vào, khi nghe y hỏi mới trả lời:
- Các ngươi cũng bị lão triệu tập tới?
- Đúng vậy, ta đang đi tìm dược liệu, thì bên tai nghe được giọng của vị tiền bối đó, nếu không thì ai dám tới nơi này?
Nói xong, sắc mặt Thần Đồ chợt trở nên nặng nề:
- Người ở đây đều phân tán trên khắp các vùng hẻo lánh ở cả đại lục, lão có thể dùng thần niệm đưa tin cho tất cả mọi người, xem ra thật sự là cường nhân Hư Vương cảnh rồi.
Hư Vương cảnh, tính cả toàn bộ Tinh Vực Hằng La cũng không có bao nhiêu người, mỗi người đều là đại nhân vật cấp Tinh chủ, ít giao du với bên ngoài, địa vị được tôn sùng.
- Không chỉ chúng ta tò mò, người của Kiếm Minh và Tử Tinh cũng thế, cứ chờ xem, rồi sẽ đến lúc nước rạt lòi mặt cỏ!
Lúc này hai người cũng không nhiều lời nữa, thờ ơ nhìn bốn phía.
Giờ phút này, đại đa số mọi người người đều tập trung ánh mắt lên lão già, nhìn lão bận rộn không ngừng nghỉ, lại nhìn lão thay đổi vị trí số thánh tinh đó, bố trí kết cấu đại trận, tất cả đều ù ù cạc cạc, không biết lão đang muốn làm gì.
Kể cả Nguyệt Hi và Lã Quy Trần cũng không thấy được đại trận đó có tác dụng gì, đại trận đó có độ phức tạp vượt qua phạm trù lý giải của hai người.
Nhưng bọn họ cũng đã nhìn ra, thứ có hình dạng như cánh cửa kia được luyện chế từ chính từ các mảnh vỡ của Chiến hạm.
Khoảng chừng sau nửa ngày, lão già mới ngừng tay, phóng ra thần niệm cảm nhận trong đại trận một lượt, sau đó lão ngửa mặt lên trời mà cười như điên:
- Thành rồi, ha ha ha, cuối cùng cũng thành rồi!
Tiếng cười cuồn cuộn như sấm, điếc tai nhức óc, làm cho mọi người huyết khí quay cuồng, sắc mặt đại biến.
Dường như tâm trạng lão già rất tốt, vẻ vui sướng kích động tràn ngập gương mặt lão.
Sau một lúc, lão kìm nén tiếng cười, nhìn lại nơi mọi người tụ tập.
- Hừm, các ngươi tới đây cũng đã được một thời gian rồi, ta biết các ngươi có nhiều nghi hoặc, lúc trước lão phu không có thời gian trả lời, nhưng bây giờ thì có thể rồi, các ngươi có muốn hỏi gì không?
Lão nhìn quanh, ánh mắt đảo qua mọi người một lượt.
- Tiền bối, xin hỏi nơi này là nơi nào?
Lã Quy Trần chắp tay thi lễ, cung kính hỏi.
- Điều này thì lão phu cũng không biết, ta chỉ biết nơi này là một Ám tinh, một Ám tinh ẩn nấp trong Vực Sâu Hỗn Loạn.
- Ám tinh?
Không ít người kinh hãi kêu lên, sắc mặt lại đột nhiên trở nên cuồng nhiệt. Dường như hai chữ Ám tinh có sức hấp dẫn không gì sánh bằng, làm cho tâm trạng mỗi người đều trở nên phấn chấn. Nguyệt Hi lập tức đi tới trước mặt Dương Khai, ánh mắt không giận mà uy lạnh lùng phủ xuống hắn, lộ vẻ bất thiện.
Dương Khai nhíu mày, không hiểu vì sao nàng lại có thái độ như vậy, trước kia nàng hiểu lầm hắn, nhưng lại không đầy thù địch như thế này.
Nhưng hiện tại, nàng lại giống như hận không thể lập tức giết chết hắn vậy.
Điều này làm cho Dương Khai không hiểu được, không biết mình đắc tội nàng ở chỗ nào.
- Ngươi giết Vệ Vũ?
Nguyệt Hi bỗng lên tiếng.
- Ngươi nói cái gì?
Dương Khai bối rối, lại giả bộ bình tĩnh.
- Ngươi nghĩ ta không biết?
Nguyệt Hi cười lạnh:
- Vệ Vũ chết trong tay ngươi, vào nửa canh giờ trước!
Dương Khai ngạc nhiên, lập tức hiểu rõ mỹ phụ này có thủ đoạn đặc biệt gì đó, có thể do thám được chuyện xảy ra lúc nãy, hoặc là trước khi chết, Vệ Vũ đã truyền tin cho nàng rồi.
Nhưng Dương Khai lại không nhìn thấy Vệ Vũ lấy ra bí bảo la bàn nào, cho nên khả năng thứ nhất lớn hơn.
Hắn lập tức hiểu được, vì sao Nguyệt Hi có địch ý với mình.
- Rốt cuộc vì sao ngươi lại giết hắn? Còn nữa, ngươi dùng thủ đoạn âm mưu nào mới có thể giết được hắn?
Nguyệt Hi lớn tiếng chất vấn.
- Hắn tự chuốc lấy, chết không tiếc!
Dương Khai hừ nhẹ.
- Vì sao hắn phải tìm ngươi gây chuyện?
Nguyệt Hi tiếp tục hỏi:
- Ngươi với hắn không thù không oán.
- Lời này, ngươi không ngại thì cứ đi hỏi hắn, ta cũng muốn biết.
- Được, ngươi chờ đó, nếu có ngày có thể rời khỏi nơi này, ta nhất định bắt ngươi đền mạng!
Nguyệt Hi cắn răng uy hiếp, cả người khẽ run rẩy, lộ rõ cơn phẫn nộ trong lòng. Hiển nhiên nàng nghĩ là Dương Khai thừa dịp Vệ Vũ không chuẩn bị, đánh lén mới thành công. Nếu không, với công lực của Vệ Vũ, chắc chắn có thể thoải mái thắng được Dương Khai.
Đồ nhi chết thảm, sư phụ tất phải báo thù.
- Kẻ nào uy hiếp ta, từ trước tới nay chưa từng có kết cục gì tốt!
Dương Khai lập tức nổi giận, tâm trạng phẫn uất.
Thực ra, hắn vốn có thể chung đụng yên ổn với người của Kiếm Minh, dù sao lúc trước hắn cũng có ân với Hòa Tảo và Hòa Miêu, chỉ cần Nguyệt Hi có lòng báo ân, vậy thì cũng sẽ không làm ầm lên như vậy.
Lần đầu gặp mặt mỹ phụ này, nàng đã rắp tâm thăm dò thức hải của Dương Khai, tuy nói là lúc đó nàng cẩn thận, sợ Dương Khai là gián điệp của Tử Tinh nên mới làm như vậy, nhưng điều này lại khiến cho Dương Khai rất khó chịu.
Tiếp đó xảy ra bao nhiêu chuyện khiến cho quan hệ giữa hai bên càng thêm gay gắt, đến bây giờ đã không thể hòa hảo lại được nữa.
Dương Khai đánh chết Vệ Vũ, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, Nguyệt Hi cũng không thể bỏ qua hắn.
- Thế thì ta lại muốn xem xem, ra sẽ gặp phải kết cục gì.
Nguyệt Hi nghiến răng, thản nhiên nói:
- Hi vọng ngươi không làm ta thất vọng!
Dương Khai nhếch miệng cười, đột nhiên nói một cách dâm tà:
- Ngươi là một mỹ phụ, kết cục tốt nhất chính là chịu lăng nhục tới chết!
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Hi chợt lạnh tanh, thân thể run rẩy kịch liệt, trong mắt lộ ra sát khí băng hàn.
Dường như nàng không áp chế nổi cơn tức giận trong lòng, muốn động thủ với Dương Khai ngay tại trận.
- Ngươi chưa từng thử qua mùi nam nhân?
Dương Khai nhìn mặt đoán lời, cười lớn với vẻ mặt quái đản, tiếp tục châm ngòi ác ý:
- Ngon rồi, ta sẽ bù lại tiếc nuối cho ngươi, cho ngươi trở thành nữ nhân thật sự trước khi chết!
Giờ phút này, trông hắn không khác nào một tên lưu manh vô sỉ, một tên ác nhân không biết xấu hổ.
Sát khí trên người Nguyệt Hi càng đậm, sắc mặt khó coi tới cực điểm, sức mạnh toàn thân bắt đầu khởi động, hai tay nắm chặt. Bỗng nhiên nàng nhắm mắt, hít sâu một hơi, kìm nén phẫn nộ.
Nàng biết rõ, trước mặt lão già thần bí kia mà động thủ thì sẽ không có kết cục gì tốt, chỉ sợ nàng còn chưa giết được Dương Khai thì đã bị giết rồi.
- Ngươi muốn chọc giận, để ta ra tay với ngươi?
Nguyệt Hi mở mắt ra, cắn răng nói:
- Tiểu bối, ngươi sẽ trả giá đắt vì những lời ngông cuồng hôm nay!
Cho tới bây giờ, nàng chưa từng bị nam nhân nào khiêu khích nhục nhã như vậy, nhất là tên nam nhân này chỉ nhỏ tuổi hơn nàng rất nhiều, phẫn nộ trong lòng Nguyệt Hi gần như không thể áp chế.
Cũng may là nàng nhanh chóng hiểu rõ ý đồ của Dương Khai, làm cho âm mưu của hắn không thực hiện được.
Nói xong, Nguyệt Hi quay đầu bước đi, không nhìn Dương Khai nữa, nàng sợ mình không khống chế được, thật sự động thủ với Dương Khai.
Nhìn bóng lưng của Nguyệt Hi, Dương Khai ngả ngớn huýt sáo một cái, ánh mắt tập trung lên bờ mông, giữa cặp đùi của nàng, xấc xược tới cực điểm, nóng bỏng như lửa.
Bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, Nguyệt Hi không kìm được mà toàn thân nổi đầy da gà, trong lòng phẫn nộ không thôi, quyết tâm giết Dương Khai càng thêm kiên định.
Mãi cho đến khi nàng đi xa, Dương Khai mới dẹp bỏ ánh mắt đó, trong lòng thoáng có chút tiếc nuối.
Vừa rồi đúng là hắn muốn chọc giận Nguyệt Hi, bức nàng động thủ, dù sao cũng đã trở thành thế cục không chết không ngừng rồi, hắn tất phải tiên hạ thủ vi cường. Nhưng điều làm hắn thất vọng chính là, không ngờ Nguyệt Hi lại có thể nhẫn nhịn được.
Hiện giờ nàng nhẫn nại, đợi đến khi bộc phát thì sẽ càng thêm cuồng bạo hơn lúc này.
Dương Khai thở dài, cảm thấy đau đầu.
Xung đột bên này không thể giấu nổi những người khác.
Lã Quy Trần bên Tử Tinh luôn quan sát bên này, đợi đến khi Nguyệt Hi rời đi, y mới híp mắt giơ ngón cái lên với Dương Khai, lộ vẻ mặt “ngươi làm tốt lắm”.
Bích Nhã thì lại còn che miệng cười duyên, đôi mắt quyến rũ không ngừng đá về phía Dương Khai:
- Nhìn không ra, ngươi lại là một tên lưu manh như thế, tỷ tỷ phát hiện có chút thích ngươi rồi....
- Ta cũng thích tỷ mà.
Dương Khai nhếch miệng cười với nàng.
Bích Nhã tức thì cười run rẩy, sẵng giọng:
- Nói dối quen mồm, quỷ mới tin ngươi!
- Sư phụ, sư phụ không sao chứ?
Bên kia, Hòa Tảo nhìn sắc mặt phát xanh của Nguyệt Hi, nhẹ giọng hỏi.
- Không sao.
Nguyệt Hi hít sâu một hơi, ngực như muốn xé toạc áo mà ra, trầm giọng nói:
- Thấy rõ bộ mặt ghê tởm của hắn chưa, Sau này không được tới gần hắn, nếu có cơ hộ, các ngươi phải thay sư phụ giết hắn, báo thù cho sư huynh!
Hòa Tảo mím môi, ngoan ngoãn nói:
- Dạ!
Hòa Miêu thì cau mày, ánh mắt nhìn Dương Khai có chút thay đổi.
Đối với lời của sư phụ, nàng luôn tin tưởng không chút nghi ngờ, nàng nghĩ đây mới là mặt thật của Dương Khai, ngay trước đám đông, Dương Khai lại dám trêu chọc sư phụ nàng, còn trêu đùa tí tởn với Bích Nhã bên Tử Tinh, khiến nàng cảm thấy thật ghê tởm.
Âm thầm cảnh cáo với mình là đã nhìn sai rồi, luôn nghĩ Dương Khai là người tốt.
Một trận sóng gió nhỏ dần lắng xuống, thời gian trôi qua, càng ngày càng có nhiều người tới đây.
Qua khoảng một canh giờ nữa, Thần Đồ đột nhiên hiện thân.
Nhìn xung quanh một vòng, y nhanh chóng tới bên cạnh Dương Khai, thấy được dao động sức mạnh từ trên người Dương Khai truyền ra, hai mắt sáng rực, kinh hô:
- Ngươi thành công rồi?
- Ừ!
Dương Khai gật đầu.
- Chúc mừng! Không ngờ ngươi thật sự thành công, xem ra huynh đệ đã coi thường ngươi rồi!
Thần Đồ thật tâm nói, y mừng vì Dương Khai khôi phục, lời nói rất chân thành.
- May mắn mà thôi, trong khoảng thời gian này có thu hoạch gì không?
- Thu hoạch lớn lắm.
Hai mắt Thần Đồ tràn ngập tinh quang, vừa cười đắc ý vừa vỗ lên túi Càn Khôn trên ngực, nói:
- Trên cơ bản đều là dược liệu Thánh cấp và Hư cấp, thậm chí còn có Hư Vương cấp nữa. Ngươi không thể biết được, cái nơi quỷ quái này lại chứa đựng bao nhiêu vật tư đâu. Những thứ hai chúng ta thu thập được trước kia đều chỉ là rác rưởi!
Dương Khai cũng thay đổi sắc mặt:
- Hư Vương cấp?
- Dược liệu cấp cao nhất rồi đó!
Thần Đồ cười ha ha:
- Lần này ta phát tài rồi, nếu có thể tìm được luyện đan sư luyện những thứ này thành đan dược, tối thiểu thì trước khi đột phá tới Thánh Vương cảnh, cũng không cần sầu lo về vấn đề đan được.
Nói xong, sắc mặt y chợt chát ngắt:
- Nhưng mà, một mình ta đã thu hoạch được nhiều như vậy rồi, đám người Tử Tinh và Kiếm Minh đông như vậy, e là thu hoạch còn nhiều hơn nữa. Mẹ nó, thật sự muốn giết sạch bọn chúng.
Y lộ vẻ căm giận, như là người ta cướp đoạt những thứ thuộc về hắn vậy.
- Đúng rồi, huynh đệ, ngươi tới sớm nhất, có biết vị tiền bối kia triệu tập tới đây làm gì không?
Thần Đồ lại hỏi tiếp.
- Không biết!
Dương Khai lắc đầu, ở chung vơi Thần Đồ khá lâu, hắn đã quen với kiểu cách luôn lải nhải của y. Cho nên, mỗi khi y nói chuyện thì hắn sẽ không xen vào, khi nghe y hỏi mới trả lời:
- Các ngươi cũng bị lão triệu tập tới?
- Đúng vậy, ta đang đi tìm dược liệu, thì bên tai nghe được giọng của vị tiền bối đó, nếu không thì ai dám tới nơi này?
Nói xong, sắc mặt Thần Đồ chợt trở nên nặng nề:
- Người ở đây đều phân tán trên khắp các vùng hẻo lánh ở cả đại lục, lão có thể dùng thần niệm đưa tin cho tất cả mọi người, xem ra thật sự là cường nhân Hư Vương cảnh rồi.
Hư Vương cảnh, tính cả toàn bộ Tinh Vực Hằng La cũng không có bao nhiêu người, mỗi người đều là đại nhân vật cấp Tinh chủ, ít giao du với bên ngoài, địa vị được tôn sùng.
- Không chỉ chúng ta tò mò, người của Kiếm Minh và Tử Tinh cũng thế, cứ chờ xem, rồi sẽ đến lúc nước rạt lòi mặt cỏ!
Lúc này hai người cũng không nhiều lời nữa, thờ ơ nhìn bốn phía.
Giờ phút này, đại đa số mọi người người đều tập trung ánh mắt lên lão già, nhìn lão bận rộn không ngừng nghỉ, lại nhìn lão thay đổi vị trí số thánh tinh đó, bố trí kết cấu đại trận, tất cả đều ù ù cạc cạc, không biết lão đang muốn làm gì.
Kể cả Nguyệt Hi và Lã Quy Trần cũng không thấy được đại trận đó có tác dụng gì, đại trận đó có độ phức tạp vượt qua phạm trù lý giải của hai người.
Nhưng bọn họ cũng đã nhìn ra, thứ có hình dạng như cánh cửa kia được luyện chế từ chính từ các mảnh vỡ của Chiến hạm.
Khoảng chừng sau nửa ngày, lão già mới ngừng tay, phóng ra thần niệm cảm nhận trong đại trận một lượt, sau đó lão ngửa mặt lên trời mà cười như điên:
- Thành rồi, ha ha ha, cuối cùng cũng thành rồi!
Tiếng cười cuồn cuộn như sấm, điếc tai nhức óc, làm cho mọi người huyết khí quay cuồng, sắc mặt đại biến.
Dường như tâm trạng lão già rất tốt, vẻ vui sướng kích động tràn ngập gương mặt lão.
Sau một lúc, lão kìm nén tiếng cười, nhìn lại nơi mọi người tụ tập.
- Hừm, các ngươi tới đây cũng đã được một thời gian rồi, ta biết các ngươi có nhiều nghi hoặc, lúc trước lão phu không có thời gian trả lời, nhưng bây giờ thì có thể rồi, các ngươi có muốn hỏi gì không?
Lão nhìn quanh, ánh mắt đảo qua mọi người một lượt.
- Tiền bối, xin hỏi nơi này là nơi nào?
Lã Quy Trần chắp tay thi lễ, cung kính hỏi.
- Điều này thì lão phu cũng không biết, ta chỉ biết nơi này là một Ám tinh, một Ám tinh ẩn nấp trong Vực Sâu Hỗn Loạn.
- Ám tinh?
Không ít người kinh hãi kêu lên, sắc mặt lại đột nhiên trở nên cuồng nhiệt. Dường như hai chữ Ám tinh có sức hấp dẫn không gì sánh bằng, làm cho tâm trạng mỗi người đều trở nên phấn chấn.