Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 956: Tung tích của Tô Nhan.




Trên vùng đất bằng ở sườn núi, mọi người đều lộ vẻ hưng phấn, hai mắt đầy tinh quang.

- Ám tinh là cái gì?

Dương Khai quay đầu hỏi.

- Tức là một ngôi sao chưa được phát hiện, chưa từng được khai phá!

Hai mắt Thần Đồ phát sáng, nhanh chóng giải thích:

- Hiện giờ toàn bộ Tinh Vực Hằng La đều bị vài thế lực lớn chia cắt, nhưng còn một vài nơi vẫn chưa có ai đặt chân đến, cũng không có ai dám đi. Ở nơi đó, có lẽ có một vài ngôi sao đặc biệt, những ngôi sao đó gọi là Ám tinh, mỗi một Ám tinh đều có nghĩa là lãnh địa chưa từng bị con người khai thác, có lẽ sẽ có của cải và vật tư kinh người. Những năm gần đây, các thế lực lớn đều ra sức phát hiện và khai thác Ám tinh, hi vọng tìm ra những ngôi sao đặc biệt. Nghiêm khắc mà nói, trong Vực Sâu Hỗn Loạn này cũng miễn cưỡng được coi là Ám tinh.

Dương Khai gật đầu, tỏ ý hiểu được.

- Tuy nhiên, nghe vị tiền bối này nói thì hình như chúng ta vẫn còn ở trong vực sâu hỗn loạn.

- Có lẽ vậy.

Điểm này, Dương Khai đã thông qua Tinh đồ trong thức hải mà xác định được, cho nên hắn cũng không kinh ngạc gì.

- Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện thấy nơi này có thiên địa linh khí nồng đậm hơn nhiều so với vực sâu hỗn loạn sao?

Lão già tiếp tục nói:

- Đó là vì năng lượng trong vực sâu hỗn loạn không biết thông qua cách nào mà hội tụ tại nơi này, nơi này chính là một cái lồng giam, linh khí lọt vào là không ra được, quanh năm suốt tháng tụ tập lại, tạo thành quy mô như hiện tại. Nếu không phải thế, lão phu cũng bằng lòng ở lại đây, nơi này chính là thánh địa tu luyện cơ mà.

- Tiền bối nói nơi này là lồng giam? Chẳng lẽ tiền bối cũng bị giam ở nơi này?

Lã Quy Trần biến sắc.

Y vàNguyệt Hi từng dùng Tinh Toa bay lên trời cao, nhưng bất luận là bọn họ bay cao cỡ nào cũng không thấy được nhật nguyệt tinh tú, không thấy được cảnh sắc trong Tinh Vực, từ đầu đến cuối vẫn cứ mắc kẹt trong vùng không gian ở đại lục này.

Bọn họ biết mình đã bị giam cầm, bị vùng trời này bao vây rồi, vốn còn tưởng là kết giới cấm chết do lão già này bày ra.

Nhưng hiện tại xem ra, căn bản không phải như vậy.

Lời Lã Quy Trần như đâm trúng chỗ đau của lão già, thần sắc lão liền trở nên dữ tợn, một luồng sát khí âm trầm từ trong thân lão phóng ra, lão hung dữ nói:

- Không sai, đúng là lão phu bị nhốt ở nơi này, hơn nữa đã bị nhốt hai nghìn năm!

- Hai nghìn năm!

Một tràng âm thanh hít gió lạnh vang lên, tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối vào lão già.

- Lúc lão phu bị nhốt thì vẫn chỉ là một tiểu nhân vật Thánh Vương cảnh, nhưng hiện giờ, ha ha...

Lão cười gằn, vẻ mặt kiệt ngạo, bộ dáng như không xem ai ra cái đinh gỉ gì.

Tất cả mọi người đều hiểu lão muốn nói gì, ai cũng không kìm được mà nuốt một ngụm nước miếng.

Lão già thần bí này, tuyệt đối có thể sánh với nhân vật cấp Đại Tinh chủ!

- Xin hỏi tiền bối xưng hô thế nào?

Nguyệt Hi nói, trước mặt cường nhân bậc này, nàng không dám có một chút suồng sã, trực tiếp hạ thấp thái độ.

Lão già nhíu mày, lâm vào trầm tư, có lẽ đã quá lâu rồi không nói ra gia môn cho người khác, nhất thời liền không nhớ được, một hồi lâu lão mới nói:

- Tên ta thì không cần nói tới rồi, dù sao các ngươi cũng không biết được.

Rõ ràng lão không muốn để lộ ra tên tuổi của mình.

Mọi người cẩn thận ngẫm lại thấy cũng đúng, hai nghìn năm trước đã bị nhốt ở nơi này, lúc đó lão già chỉ là Thánh Vương Cảnh, quả thật không có danh tiếng gì, nói ra cũng không ai biết.

- Vậy bọn vãn bối nên xưng hô với tiền bối thế nào?

Lã Quy Trần hỏi, dù y và Nguyệt Hi là địch nhân của nhau, nhưng giờ thì lại kẻ xướng người họa bắt chuyện với lão già, phối hợp rất tốt.

- Quỷ Tổ! Từ nay về sau, các ngươi có thể gọi lão phu là Quỷ Tổ!

- Quỷ Tổ...

Mọi người im lặng không nói nên lời.

- Quỷ Tổ tiền bối, ngài bị nhốt ở đây hai nghìn năm, một đường ra cũng không tìm được sao?

Lã Quy Trần bạo gan hỏi một câu, nếu ngay cả lão già tự xưng là Quỷ Tổ này cũng không tìm được đường ra, vậy thì bọn họ không cần nghĩ nữa rồi.

Nơi này có thể là một lồng giam đủ vây khốn một cường nhân Hư Vương Cảnh!

Quỷ Tổ lắc đầu:

- Không gian nơi này rất quỷ dị, nó vẫn ẩn giấu trong vực sâu hỗn loạn, bị vực trường hỗn loạn che đậy, lúc bình thường không thể phát hiện, cũng không thể thăm dò. Chỉ vào những trường hợp đặc thù, nơi này mới có thể mở ra trong một cái chớp mắt!

- Trường hợp đặc thù?

Lã Quy Trần kinh nghi.

- Chính là trường hợp lúc các ngươi vào đây, ta nghĩ các ngươi không cần lão phu nhắc nhở chứ.

Mọi người liền nhớ lại cảnh tượng bị bão vực trường trong vực sâu hỗn loạnchiến hạm bị lỗ đen nuốt chửng, tất cả đều vẫn còn sợ hãi.

- Nhưng thời gian trong nháy mắt như vậy thì quá ngắn ngủi, lão phu muốn nhân cơ hội trốn ra thì quá khó...

Quỷ Tổ thở dài, hiển nhiên khi mọi người đến đại lục này, lão cũng nhận thấy lỗ đen mở ra rồi, nhưng lão không kịp rời đi, khiến lão tiếc nuối thở dài.

- Lão phu đợi chờ ở đây hai nghìn năm, lúc trước cũng có một vài người vô tình thâm nhập vào nơi này, nghiêm khắc mà nói, các ngươi cũng được xem là nhóm thứ ba, cũng là nhóm có nhân số nhiều nhất, trước kia thì rất ít, một nhóm chỉ năm ba người.

- Bọn họ đâu rồi?

Nguyệt Hi hỏi, vừa dứt lời thì nàng liền biết mình hỏi phải chuyện không nên hỏi rồi, mặt lập tức trắng bệch.

Kết cục của những người đó thế nào, căn bản không cần nghĩ cũng biết.

Hoặc là không chịu nổi cô độc, không bệnh mà chết, hoặc là bị chính vị Quỷ Tổ này giết chết!

Vừa nhìn qua liền biết lão không phải là kẻ dễ chung đụng.

Có lẽ đó chính là kết cục của gần trăm người ở đây.

Quỷ Tổ tiếp tục nói:

- Lúc lão phu bị nhốt được một nghìn năm, đã tận lực tu luyện nâng cao công lực bản thân, sau một nghìn năm, vẫn luôn tìm kiếm cách rời đi, trời không phụ lòng người, cuối cùng lão phu đã nghĩ ra một cách!

Lão nói lớn, vẻ mặt phấn khởi, có vẻ rất là tự đắc vì cách mà mình nghĩ ra.

Lã Quy Trần và Nguyệt Hi nhìn thấy thế liền hai mắt tỏa sáng, âm thầm căng thẳng kích động.

Nếu lão Quỷ Tổ này có cách để rời khỏi đây, bọn họ có thể thuyết phục đối phương đưa mình theo, câu nói này đã làm cho bọn họ thấy được hi vọng.

- Quỷ Tổ tiền bối, nếu thuận tiện thì có thể mang vãn bối...

Lã Quy Trần vội vàng nói nhanh, sợ Nguyệt Hi đoạt tiên cơ.

- Ta biết các ngươi muốn nói gì.

Quỷ Tổ cười ha hả:

- Ừ, lão phu cũng đang có ý này!

Nguyệt Hi và Lã Quy Trần đang mang vẻ mặt chờ mong nóng nảy liền trở nên sửng sốt, đột nhiên một cảm giác xấu nổi lên trong lòng.

Nếu lão Quỷ Tổ này mở miệng cự tuyệt, như vậy tuy có làm bọn họ thất vọng, nhưng cũng sẽ không nói gì, song không ngờ lão lại đồng ý không chút do dự, điều này làm cho người ta cảm giác rất phi thực tế.

Lã Quy Trần và Nguyệt Hi đều âm thầm cảm thấy Quỷ Tổ đang có chủ ý quỷ quái gì đó.

Bọn họ có chút bất an, cố nuốt lời thỉnh cầu vào trong bụng, im lặng đợi Quỷ Tổ nói tiếp.

- Chỉ là phương pháp này do lão phu tự nhiên nghĩ ra, chưa nghiệm chứng thực tế, rốt cuộc có hiệu quả thế nào, có thể rời khỏi đây hay không thì lão phu cũng không dám chắc. Cho nên mới cần các ngươi hỗ trợ, nếu thành công, lão phu tất sẽ đưa các ngươi rời đi, nếu thất bại, các ngươi cũng không được oán trời trách đất, các ngươi thấy thế nào?

Quỷ Tổ cười híp mắt hỏi.

Lã Quy Trần và Nguyệt Hi liếc nhìn nhau một cái, Lã Quy Trần ngượng ngập cười:

- Xin nghe theo mọi lời chỉ bảo của tiền bối!

Trứng không thể chọi với đá, y biết lúc này y không thể không chấp nhận đề nghị của Quỷ Tổ, cho nên liền sảng khoái đồng ý.

- Kiếm Minh ta cũng không có ý kiến, nguyện hành sự theo tiền bối!

Nguyệt Hi cũng đắng lòng, nghĩ một đằng nói một nẻo.

- Tốt, tốt, rất tốt, các ngươi đều rất nghe lời, lão phu rất vui. Vậy thì không nên chần chừ nữa, chúng ta bắt đầu đi!

Quỷ Tổ nhếch miệng cười lớn, lộ ra một hàng răng nhọn hoắt ghê người, hai tay bỗng nhiên dồn lên linh quyết ảo diệu, đánh ra mấy đạo năng lượng vào trong đại trận.

Thánh Tinh sắp xếp trong đại trận như bị kích thích sống dậy, từng viên từng viên sáng lên, từ trong thánh tinh, từng luồng sóng năng lượng kinh khủng truyền ra, chúng cứ như sóng biển, lớp sau mạnh hơn lớp trước, tầng tầng lớp lớp, trong chốc lát ngắn ngủi đã hội tụ tới một mức độ làm người ta hoảng sợ.

Linh khí nồng đậm trong trời đất hô ứng lẫn nhau, trong phút chốc, không khí trong toàn bộ thế giới đều thay đổi.

Cảnh sắc trước mặt mọi người liền trở nên vặn vẹo quái dị, như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.

Đám võ giả biến sắc, hai mắt tràn ngập hoảng sợ, không biết Quỷ Tổ muốn làm gì.

Dương Khai nhìn chằm chằm vào cánh cửa ở trung tâm, sắc mặt hãi hùng, hắn cảm giác được một khí tức bất thường từ đó.

Khí tức thuộc về loạn lưu không gian, mức độ vặn vẹo không gian quanh cánh cửa đó mạnh hơn bất kỳ nơi nào khác. Dương Khai không chút nghi ngờ, nếu cứ kéo dài như vậy thì không gian nơi đó thật sự vỡ tan.

Lo lắng của hắn nhanh chóng trở thành sự thật, năng lượng đại trận ồ ạt hội tụ về cánh cửa làm từ các mảnh vỡ chiến hạm. Giờ khắc này, ánh mắt Quỷ Tổ trở nên cuồng nhiệt tới cực điểm, liên tục để ý động tĩnh trong cánh cửa đó, vẻ mặt kích động.

Rắc...

Một tiếng nứt vỡ vang lên, không gian ở cánh cửa bỗng nhiên lộ ra một cái khe, cái khe đó nhanh chóng lan ra bốn phía, dày đặc như mạng nhện.

Tiếng nứt vỡ hấp dẫn ánh mắt của mọi người, nhìn thấy cảnh đó, mọi người đều lạnh cả người.

Răng rắc...

Khoảng không gian đó bị đánh nát như mặt kính, vỡ ra từng miếng.

Lúc này, không gian sụp đổ!

Trong cánh cửa đó, cùng lúc xuất hiện một hắc động đen kịt, truyền ra lực kéo mãnh liệt, mênh mông vô tận, đen tối băng lạnh, không ai biết hắc động đó thông tới nơi nào.

- Thông đạo hư không!

Dương Khai quát lên.

Ở Thông Huyền đại lục, hắn đã nhìn thấy vô số thông đạo hư không, nhưng cho tới bây giờ, hắn chưa từng chứng kiến sự sinh ra của thông đạo hư không, đến lúc này mới may mắn nhìn thấy.

- Pháp trận không gian!

Nguyệt Hi hô lên, con ngươi run rẩy kịch liệt.

- Không ngờ tiền bối lại hiểu pháp trận không gian?

Lã Quy Trần cũng thay đổi sắc mặt.

Trận pháp to lớn đó xếp đầy thánh tinh, tuy thô sơ nhưng đúng là pháp trận không gian, là pháp trận thuộc về trong truyền thuyết!

Quỷ Tổ gật đầu:

- Hiểu sơ sơ, không tinh thông lắm, nhưng khổ tâm nghiên cứu nghìn năm cũng có chút thành quả. Ừm, năng lực lĩnh ngộ pháp tắc không gian của lão phu không tốt cho mấy, tuy mất cả nghìn năm vẫn không hiểu rõ sự huyền bí của không gian, thật là bất lực cùng cực. Trên vùng đất bằng ở sườn núi, mọi người đều lộ vẻ hưng phấn, hai mắt đầy tinh quang.

- Ám tinh là cái gì?

Dương Khai quay đầu hỏi.

- Tức là một ngôi sao chưa được phát hiện, chưa từng được khai phá!

Hai mắt Thần Đồ phát sáng, nhanh chóng giải thích:

- Hiện giờ toàn bộ Tinh Vực Hằng La đều bị vài thế lực lớn chia cắt, nhưng còn một vài nơi vẫn chưa có ai đặt chân đến, cũng không có ai dám đi. Ở nơi đó, có lẽ có một vài ngôi sao đặc biệt, những ngôi sao đó gọi là Ám tinh, mỗi một Ám tinh đều có nghĩa là lãnh địa chưa từng bị con người khai thác, có lẽ sẽ có của cải và vật tư kinh người. Những năm gần đây, các thế lực lớn đều ra sức phát hiện và khai thác Ám tinh, hi vọng tìm ra những ngôi sao đặc biệt. Nghiêm khắc mà nói, trong Vực Sâu Hỗn Loạn này cũng miễn cưỡng được coi là Ám tinh.

Dương Khai gật đầu, tỏ ý hiểu được.

- Tuy nhiên, nghe vị tiền bối này nói thì hình như chúng ta vẫn còn ở trong vực sâu hỗn loạn.

- Có lẽ vậy.

Điểm này, Dương Khai đã thông qua Tinh đồ trong thức hải mà xác định được, cho nên hắn cũng không kinh ngạc gì.

- Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện thấy nơi này có thiên địa linh khí nồng đậm hơn nhiều so với vực sâu hỗn loạn sao?

Lão già tiếp tục nói:

- Đó là vì năng lượng trong vực sâu hỗn loạn không biết thông qua cách nào mà hội tụ tại nơi này, nơi này chính là một cái lồng giam, linh khí lọt vào là không ra được, quanh năm suốt tháng tụ tập lại, tạo thành quy mô như hiện tại. Nếu không phải thế, lão phu cũng bằng lòng ở lại đây, nơi này chính là thánh địa tu luyện cơ mà.

- Tiền bối nói nơi này là lồng giam? Chẳng lẽ tiền bối cũng bị giam ở nơi này?

Lã Quy Trần biến sắc.

Y vàNguyệt Hi từng dùng Tinh Toa bay lên trời cao, nhưng bất luận là bọn họ bay cao cỡ nào cũng không thấy được nhật nguyệt tinh tú, không thấy được cảnh sắc trong Tinh Vực, từ đầu đến cuối vẫn cứ mắc kẹt trong vùng không gian ở đại lục này.

Bọn họ biết mình đã bị giam cầm, bị vùng trời này bao vây rồi, vốn còn tưởng là kết giới cấm chết do lão già này bày ra.

Nhưng hiện tại xem ra, căn bản không phải như vậy.

Lời Lã Quy Trần như đâm trúng chỗ đau của lão già, thần sắc lão liền trở nên dữ tợn, một luồng sát khí âm trầm từ trong thân lão phóng ra, lão hung dữ nói:

- Không sai, đúng là lão phu bị nhốt ở nơi này, hơn nữa đã bị nhốt hai nghìn năm!

- Hai nghìn năm!

Một tràng âm thanh hít gió lạnh vang lên, tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối vào lão già.

- Lúc lão phu bị nhốt thì vẫn chỉ là một tiểu nhân vật Thánh Vương cảnh, nhưng hiện giờ, ha ha...

Lão cười gằn, vẻ mặt kiệt ngạo, bộ dáng như không xem ai ra cái đinh gỉ gì.

Tất cả mọi người đều hiểu lão muốn nói gì, ai cũng không kìm được mà nuốt một ngụm nước miếng.

Lão già thần bí này, tuyệt đối có thể sánh với nhân vật cấp Đại Tinh chủ!

- Xin hỏi tiền bối xưng hô thế nào?

Nguyệt Hi nói, trước mặt cường nhân bậc này, nàng không dám có một chút suồng sã, trực tiếp hạ thấp thái độ.

Lão già nhíu mày, lâm vào trầm tư, có lẽ đã quá lâu rồi không nói ra gia môn cho người khác, nhất thời liền không nhớ được, một hồi lâu lão mới nói:

- Tên ta thì không cần nói tới rồi, dù sao các ngươi cũng không biết được.

Rõ ràng lão không muốn để lộ ra tên tuổi của mình.

Mọi người cẩn thận ngẫm lại thấy cũng đúng, hai nghìn năm trước đã bị nhốt ở nơi này, lúc đó lão già chỉ là Thánh Vương Cảnh, quả thật không có danh tiếng gì, nói ra cũng không ai biết.

- Vậy bọn vãn bối nên xưng hô với tiền bối thế nào?

Lã Quy Trần hỏi, dù y và Nguyệt Hi là địch nhân của nhau, nhưng giờ thì lại kẻ xướng người họa bắt chuyện với lão già, phối hợp rất tốt.

- Quỷ Tổ! Từ nay về sau, các ngươi có thể gọi lão phu là Quỷ Tổ!

- Quỷ Tổ...

Mọi người im lặng không nói nên lời.

- Quỷ Tổ tiền bối, ngài bị nhốt ở đây hai nghìn năm, một đường ra cũng không tìm được sao?

Lã Quy Trần bạo gan hỏi một câu, nếu ngay cả lão già tự xưng là Quỷ Tổ này cũng không tìm được đường ra, vậy thì bọn họ không cần nghĩ nữa rồi.

Nơi này có thể là một lồng giam đủ vây khốn một cường nhân Hư Vương Cảnh!

Quỷ Tổ lắc đầu:

- Không gian nơi này rất quỷ dị, nó vẫn ẩn giấu trong vực sâu hỗn loạn, bị vực trường hỗn loạn che đậy, lúc bình thường không thể phát hiện, cũng không thể thăm dò. Chỉ vào những trường hợp đặc thù, nơi này mới có thể mở ra trong một cái chớp mắt!

- Trường hợp đặc thù?

Lã Quy Trần kinh nghi.

- Chính là trường hợp lúc các ngươi vào đây, ta nghĩ các ngươi không cần lão phu nhắc nhở chứ.

Mọi người liền nhớ lại cảnh tượng bị bão vực trường trong vực sâu hỗn loạnchiến hạm bị lỗ đen nuốt chửng, tất cả đều vẫn còn sợ hãi.

- Nhưng thời gian trong nháy mắt như vậy thì quá ngắn ngủi, lão phu muốn nhân cơ hội trốn ra thì quá khó...

Quỷ Tổ thở dài, hiển nhiên khi mọi người đến đại lục này, lão cũng nhận thấy lỗ đen mở ra rồi, nhưng lão không kịp rời đi, khiến lão tiếc nuối thở dài.

- Lão phu đợi chờ ở đây hai nghìn năm, lúc trước cũng có một vài người vô tình thâm nhập vào nơi này, nghiêm khắc mà nói, các ngươi cũng được xem là nhóm thứ ba, cũng là nhóm có nhân số nhiều nhất, trước kia thì rất ít, một nhóm chỉ năm ba người.

- Bọn họ đâu rồi?

Nguyệt Hi hỏi, vừa dứt lời thì nàng liền biết mình hỏi phải chuyện không nên hỏi rồi, mặt lập tức trắng bệch.

Kết cục của những người đó thế nào, căn bản không cần nghĩ cũng biết.

Hoặc là không chịu nổi cô độc, không bệnh mà chết, hoặc là bị chính vị Quỷ Tổ này giết chết!

Vừa nhìn qua liền biết lão không phải là kẻ dễ chung đụng.

Có lẽ đó chính là kết cục của gần trăm người ở đây.

Quỷ Tổ tiếp tục nói:

- Lúc lão phu bị nhốt được một nghìn năm, đã tận lực tu luyện nâng cao công lực bản thân, sau một nghìn năm, vẫn luôn tìm kiếm cách rời đi, trời không phụ lòng người, cuối cùng lão phu đã nghĩ ra một cách!

Lão nói lớn, vẻ mặt phấn khởi, có vẻ rất là tự đắc vì cách mà mình nghĩ ra.

Lã Quy Trần và Nguyệt Hi nhìn thấy thế liền hai mắt tỏa sáng, âm thầm căng thẳng kích động.

Nếu lão Quỷ Tổ này có cách để rời khỏi đây, bọn họ có thể thuyết phục đối phương đưa mình theo, câu nói này đã làm cho bọn họ thấy được hi vọng.

- Quỷ Tổ tiền bối, nếu thuận tiện thì có thể mang vãn bối...

Lã Quy Trần vội vàng nói nhanh, sợ Nguyệt Hi đoạt tiên cơ.

- Ta biết các ngươi muốn nói gì.

Quỷ Tổ cười ha hả:

- Ừ, lão phu cũng đang có ý này!

Nguyệt Hi và Lã Quy Trần đang mang vẻ mặt chờ mong nóng nảy liền trở nên sửng sốt, đột nhiên một cảm giác xấu nổi lên trong lòng.

Nếu lão Quỷ Tổ này mở miệng cự tuyệt, như vậy tuy có làm bọn họ thất vọng, nhưng cũng sẽ không nói gì, song không ngờ lão lại đồng ý không chút do dự, điều này làm cho người ta cảm giác rất phi thực tế.

Lã Quy Trần và Nguyệt Hi đều âm thầm cảm thấy Quỷ Tổ đang có chủ ý quỷ quái gì đó.

Bọn họ có chút bất an, cố nuốt lời thỉnh cầu vào trong bụng, im lặng đợi Quỷ Tổ nói tiếp.

- Chỉ là phương pháp này do lão phu tự nhiên nghĩ ra, chưa nghiệm chứng thực tế, rốt cuộc có hiệu quả thế nào, có thể rời khỏi đây hay không thì lão phu cũng không dám chắc. Cho nên mới cần các ngươi hỗ trợ, nếu thành công, lão phu tất sẽ đưa các ngươi rời đi, nếu thất bại, các ngươi cũng không được oán trời trách đất, các ngươi thấy thế nào?

Quỷ Tổ cười híp mắt hỏi.

Lã Quy Trần và Nguyệt Hi liếc nhìn nhau một cái, Lã Quy Trần ngượng ngập cười:

- Xin nghe theo mọi lời chỉ bảo của tiền bối!

Trứng không thể chọi với đá, y biết lúc này y không thể không chấp nhận đề nghị của Quỷ Tổ, cho nên liền sảng khoái đồng ý.

- Kiếm Minh ta cũng không có ý kiến, nguyện hành sự theo tiền bối!

Nguyệt Hi cũng đắng lòng, nghĩ một đằng nói một nẻo.

- Tốt, tốt, rất tốt, các ngươi đều rất nghe lời, lão phu rất vui. Vậy thì không nên chần chừ nữa, chúng ta bắt đầu đi!

Quỷ Tổ nhếch miệng cười lớn, lộ ra một hàng răng nhọn hoắt ghê người, hai tay bỗng nhiên dồn lên linh quyết ảo diệu, đánh ra mấy đạo năng lượng vào trong đại trận.

Thánh Tinh sắp xếp trong đại trận như bị kích thích sống dậy, từng viên từng viên sáng lên, từ trong thánh tinh, từng luồng sóng năng lượng kinh khủng truyền ra, chúng cứ như sóng biển, lớp sau mạnh hơn lớp trước, tầng tầng lớp lớp, trong chốc lát ngắn ngủi đã hội tụ tới một mức độ làm người ta hoảng sợ.

Linh khí nồng đậm trong trời đất hô ứng lẫn nhau, trong phút chốc, không khí trong toàn bộ thế giới đều thay đổi.

Cảnh sắc trước mặt mọi người liền trở nên vặn vẹo quái dị, như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.

Đám võ giả biến sắc, hai mắt tràn ngập hoảng sợ, không biết Quỷ Tổ muốn làm gì.

Dương Khai nhìn chằm chằm vào cánh cửa ở trung tâm, sắc mặt hãi hùng, hắn cảm giác được một khí tức bất thường từ đó.

Khí tức thuộc về loạn lưu không gian, mức độ vặn vẹo không gian quanh cánh cửa đó mạnh hơn bất kỳ nơi nào khác. Dương Khai không chút nghi ngờ, nếu cứ kéo dài như vậy thì không gian nơi đó thật sự vỡ tan.

Lo lắng của hắn nhanh chóng trở thành sự thật, năng lượng đại trận ồ ạt hội tụ về cánh cửa làm từ các mảnh vỡ chiến hạm. Giờ khắc này, ánh mắt Quỷ Tổ trở nên cuồng nhiệt tới cực điểm, liên tục để ý động tĩnh trong cánh cửa đó, vẻ mặt kích động.

Rắc...

Một tiếng nứt vỡ vang lên, không gian ở cánh cửa bỗng nhiên lộ ra một cái khe, cái khe đó nhanh chóng lan ra bốn phía, dày đặc như mạng nhện.

Tiếng nứt vỡ hấp dẫn ánh mắt của mọi người, nhìn thấy cảnh đó, mọi người đều lạnh cả người.

Răng rắc...

Khoảng không gian đó bị đánh nát như mặt kính, vỡ ra từng miếng.

Lúc này, không gian sụp đổ!

Trong cánh cửa đó, cùng lúc xuất hiện một hắc động đen kịt, truyền ra lực kéo mãnh liệt, mênh mông vô tận, đen tối băng lạnh, không ai biết hắc động đó thông tới nơi nào.

- Thông đạo hư không!

Dương Khai quát lên.

Ở Thông Huyền đại lục, hắn đã nhìn thấy vô số thông đạo hư không, nhưng cho tới bây giờ, hắn chưa từng chứng kiến sự sinh ra của thông đạo hư không, đến lúc này mới may mắn nhìn thấy.

- Pháp trận không gian!

Nguyệt Hi hô lên, con ngươi run rẩy kịch liệt.

- Không ngờ tiền bối lại hiểu pháp trận không gian?

Lã Quy Trần cũng thay đổi sắc mặt.

Trận pháp to lớn đó xếp đầy thánh tinh, tuy thô sơ nhưng đúng là pháp trận không gian, là pháp trận thuộc về trong truyền thuyết!

Quỷ Tổ gật đầu:

- Hiểu sơ sơ, không tinh thông lắm, nhưng khổ tâm nghiên cứu nghìn năm cũng có chút thành quả. Ừm, năng lực lĩnh ngộ pháp tắc không gian của lão phu không tốt cho mấy, tuy mất cả nghìn năm vẫn không hiểu rõ sự huyền bí của không gian, thật là bất lực cùng cực.