Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 954: Thiên biến.




Nhìn khuôn mặt dữ tợn phẫn nộ trong Hồn kính, ba thầy trò Nguyệt Hi đều không tin nổi vào mắt mình.

Vì đúng như lời Hòa Miêu, trong cơ thể Dương Khai có cấm chế của Lã Quy Trần, với công lực và thủ đoạn của hắn đều không thể cởi bỏ, ở đại lục này, có thể cởi bỏ cấm chế này chỉ có hai người.

Một là Nguyệt Hi có công lực tương đương với Lã Quy Trần, một người nữa chính là lão già thần bí kia.

Tuy lão già thần bí có thủ đoạn thông thiên, nhưng tính tình lại cổ quái, chắc sẽ không hảo tâm xuất thủ tương trợ, Nguyệt Hi cũng không giúp Dương Khai cởi bỏ cấm chế.

Vậy thì hắn làm thế nào để khôi phục sức mạnh?

Hơn nữa, dù hắn khôi phục tới trạng thái đỉnh cao thì cũng chỉ là Nhập Thánh nhất tầng cảnh, tại sao có thể là đối thủ với Vệ Vũ Nhập Thánh ba tầng.

- Bất kể thế nào, Vệ Vũ thật sự bị tiểu tử này làm hại!

Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Hi trở nên giận dữ:

- Dám giết người Kiếm Minh ta, ta phải bắt hắn trả giá thật nhiều.

- Sư phụ, việc này nên điều tra rõ rồi hẵng nói.

Hòa Tào vội khuyên giải.

Nguyệt Hi quay đầu nhìn nàng một cái, thản nhiên nói:

- Ta biết hắn có ơn đối với hai tỷ muội các ngươi, chúng ta cũng đã hiểu lầm hắn, nhưng tiểu tử này thật sự có chút cổ quái, việc này các ngươi không cần xen vào, ta sẽ tự xử lý.

Thấy thái độ kiên quyết của sư phụ, hai tỷ muội Hòa Tào và Hòa Miêu liếc nhau, lộ vẻ chua xót.

Tuy nói Vệ Vũ là sư huynh của họ, nhưng quan hệ giữa hai bên lại không có bao nhiêu cảm tình, ngược lại, hai tỷ muội còn hơi ghét y. Cho nên, dù Vệ Vũ bị giết, họ cũng không cảm thấy gì.

Chỉ là hiện tại Dương Khai có lẽ sẽ gặp phiền toái, họ thầm lo lắng, cũng không biết nên làm thế nào, không kìm được mà thở dài.

Trong sơn động, Dương Khai cả người lấm đầy máu đỏ, nhìn qua rất kinh khủng, hắn đứng nguyên tại chỗ, vừa điều chỉnh trạng thái, kìm nén khí tức tà ác của bản thân, vừa cảm nhận khoái cảm khi khôi phục sức mạnh.

Sức mạnh trở lại làm cho hắn cảm giác như có được tái sinh.

Chỗ vết thương cực lớn kia truyền tới từng cơn tê dại, máu thịt nơi đó như đang nhúc nhích, được Ma Thần Kim Huyết khôi phục, miệng vết thương nhanh chóng khép lại.

Hắn đưa lau đi vết máu chỗ đó, da thịt trở lại như ban đầu, căn bản không nhìn ra dấu vết suýt nữa bị kẻ khác bêu đầu.

Khi hắn nhìn lại thi thể Vệ Vũ, chuẩn bị đốt cháy, hủy thi diệt tích, một tiếng cười âm dương quái khí bỗng nhiên truyền tới.

Dương Khai biến sắc, liền quay đầu nhìn lại, trong bóng đêm, một bóng người lẳng lặng đứng đó.

Viên kỳ thạch phát sáng của Vệ Vũ rơi ngay dưới chân người này, tia sáng chiếu rõ mồn một gương mặt người đó.

Thấy diện mạo của người này, sức mạnh mà Dương Khai kéo lên liền không tự chủ tan đi, vẻ mặt ngưng trọng, trong lòng như nuốt phải hoàng liên.

Đối mặt với người này, hắn căn bản không nghĩ đến chiến đấu nổi.

Bởi vì người này chính là lão già thần bí ẩn cư tại đại lục này.

Lão có thể thoải mái đánh cho Lã Quy Trần và Nguyệt Hi bị thương nặng, ít nhất cũng là cường nhân Phản Hư Cảnh, Dương Khai với Nhập Thánh nhất tầng cảnh đứng trước mặt lão giống như con sâu cái kiến.

- Tiền bối...

Dương Khai hô lên một tiếng.

Hắn không biết lão già này tới đây lúc nào, dường như lão vẫn luôn đứng ở đó, mơ hồ như quỷ mị, từ trên người lão truyền ra khí tức âm trầm làm người ta không thoải mái, toàn bộ sơn động trở nên quỷ khí âm u.

- Thủ đoạn độc ác, không tệ không tệ!

Lão già cười khằng khặc, nhưng trong mắt lại lộ vẻ thưởng thức, có chút hăng hái nhìn Dương Khai:

- Với tu vi Nhập Thánh nhất tầng cảnh, không ngờ có thể đánh chết chính diện một tên tam tầng cảnh, ngươi mượn ngoại lực?

Nghe lão hỏi, Dương Khai lập tức hiểu ra, chuyện xảy ra giữa hắn với Vệ Vũ vừa rồi, lão già cũng không nhìn thấy. Nếu không, lão sẽ không hỏi như vậy.

- Đúng!

Dương Khai khẽ gật đầu, cũng không định giấu diếm.

- Tiểu tử xem ra ngươi có không ít kỳ ngộ, chẳng trách còn trẻ như vậy đã luyện tới trình độ này.

Lão già nhìn Dương Khai đầy khen ngợi, vừa lòng gật đầu:

- Không tồi, thật sự rất tốt, thân thể cũng rất chắc chắn, vượt xa võ giả đồng cấp, đã gần như bằng với trình độ Thánh Vương Cảnh rồi. Hơn nữa, trong cơ thể còn có hai ba loại sức mạnh có thuộc tính khác nhau, không ngờ lại có thể tồn tại chung một cách hoàn mỹ.

Lão già nói ra tình hình của Dương Khai nhẹ như mây, cặp mắt lão như xuyên thấu hết thảy, nhìn rõ tất cả vốn liếng của Dương Khai.

Dương Khai không rét mà run, bất giác biến sắc.

Lão già nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng hếu:

- Yên tâm, ta sẽ không cướp đoạt thứ gì của ngươi, mấy thứ đồ chơi đó của ngươi chẳng có bao nhiêu tác dụng đối với lão phu. Tuy nhiên...

Lão đột nhiên thay đổi sắc mặt, thần sắc trở nên hung ác nham hiểm:

- Lúc trước lão phu đã từng nói qua rồi đúng không? Không ai có thể gây loạn ở nơi này, trên địa bàn của ta, cái mạng ti tiện của các ngươi đều là của ta, kẻ nào dám cướp đoạt, ta sẽ bắt kẻ đó trả cái giá đắt!

- Là hắn động thủ trước!

Dương Khai giải thích một câu.

- Ta không cần biết ai động thủ trước!

Lão già hừ lạnh, từng tia tà năng đen tối âm hàn từ trong thân lão trào ra, tà năng đó như hóa thành yêu ma, tràn đầy khí tức tà ác cuồng bạo, vừa xuất hiện liền vọt về phía Dương Khai.

Trong phút chốc, Dương Khai bị tà năng này bao phủ, cả người như rơi vào màn đêm, không còn chút ánh sáng nào.

Mùi tuyệt vọng lan tràn.

Dương Khai run rẩy, trong lòng sinh ra ảo giác như bị nuốt chửng toàn thân, dường như đám yêu ma kia đang gặm nhấm máu thịt của hắn, cắn nuốt sức mạnh của hắn.

Hắn cắn răng, không rên lên một tiếng, toàn lực ngăn cản.

TIếng cười quái dị của lão già vang lên bên tai:

- Mười hơi thở, nếu ngươi có thể sống sót qua mười hơi thở, ta sẽ tha tội chế cho ngươi! Nếu không, ngươi sẽ trở thành thức ăn của bọn chúng!

Lời này truyền vào tai Dương Khai làm cho tinh thần hắn chấn động, như lại nhìn thấy một tia sáng lần nữa.

Vì thế hắn càng thêm cố gắng thúc giục sức mạnh, ngăn cản tà năng xâm nhập vào thân mình.

Thời gian dần trôi qua, lão già im lặng nhìn Dương Khai, điều tra động tĩnh của hắn, hai mắt lão chợt lóe sáng, thần sắc biến đổi liên tục.

Dường như lão không ngờ được, Dương Khai không chỉ có thân thể chắc chắn, ngay cả ý thức cũng rất cứng cỏi.

Dù là Lã Quy Trần cùng Nguyệt Hi, một khi bị hư ảnh yêu ma này xâm nhập vào cơ thể, cũng chưa chắc có thể chống đỡ qua thời gian mười hơi thở. Bọn họ sẽ bị khí tức tà ác làm ảnh hưởng, đánh mất ý thức, trở nên điên dại, tiếp đó sẽ bị hư ảnh yêu ma gặp nhấm máu thịt.

Nhưng tên thanh niên Nhập Thánh nhất tầng cảnh này vẫn còn chống đỡ được, toàn lực ngăn cản, cố gắng duy trì thần trí tỉnh táo, không để ngoại lực mê hoặc.

Sau mười hơi thở, lão già vung tay lên, hư ảnh yêu ma xâm nhập trong cơ thể Dương Khai bị bắn ra, lần nữa trở lại trong thân thể lão già.

Dương Khai ngã nhoài xuống mặt đất như một đống bùn, toàn mồ hôi lấm tấm, sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt hắn vẫn kiên định nhìn lão già, vội vàng nói:

- Tiền bối, hi vọng ngài không lật lọng!

Lão già ngẩn ra, nhưng không kìm nổi mà bật cười ha hả, tiếng cười quanh quẩn trong sơn động, làm cho người ta sởn tóc gáy.

- Tiểu tử, không thể không nói, tuy năng lượng thuộc tính dương của ngươi lão phu chẳng thích gì, nhưng một nguồn sức mạnh khác thì ta rất thích, ha ha, xem ra ngươi cũng là người trong đạo này, ừ, ngươi sống rồi, lão phu nói thì sẽ giữ lời!

Dương Khai thở ra một hơi nặng nề.

- Ngươi đã luyện chế ra một viên đan dược giải khai cấm chế trên người?

Lão già bỗng nhiên hỏi không đầu không đuôi.

- Đúng!

Dương Khai khoanh chân ngồi dưới đất, lấy ra một viên đan dược, đút vào miệng bắt đầu khôi phục.

- Ngươi có thể luyện chế ra đan dược gì?

Lão già hình như rất hứng thú với chuyện này.

- Với công lực của ta, hiện tại chỉ có thể luyện ra đan dược Thánh Vương hạ phẩm!

- Xem ra ngươi không chỉ chìm đắm trong võ đạo, mà thuật luyện đan cũng có trình độ rất cao!

Lão già kinh ngạc, nhếch miệng cười:

- Tuy nhiên, tiểu tử ngươi phân tâm ra hai đường như vậy, ngày sau sẽ khó mà xoay xở được... Hoặc là chuyên tâm võ đạo, hoặc chuyên tâm luyện đan, nếu không, sau này hai lĩnh vực đều cao không được, thấp cũng không xong, như vậy thì hối hận cũng không kịp.

- Đa tạ tiền bối nhắc nhở! Ta học luyện đan chỉ là để phụ trợ cho võ đạo mà thôi!

- Tiền đồ của ngươi liên quan quái gì tới lão phu, lão phu chỉ thuận miệng nói thôi, không cần nhiều lời, đi cùng lão phu!

Lão già nói xong, liền phất tay, một luồng lực mỏng như lá chuẩn xác bao lấy Dương Khai.

Ngay sau đó, Dương Khai liền cảm giác thấy mình bay nhanh như chớp.

Tốc độ so với ngự sử Tinh Toa còn nhanh hơn, điều này làm cho Dương Khai biến sắc, không biết tu vi lão già này cao thâm cỡ nào.

Không qua bao lâu, lão già bỗng nhiên ngừng lại, buông Dương Khai xuống, dặn dò:

- Chờ ở đây, không có gì thì đừng chạy loạn!

Dương Khai nhìn quanh, phát hiện nơi này chính là ngọn núi mà lão già ở.

Trên sườn núi có một mảnh đất bằng rộng lớn, tại trung tâm thì có từng hàng thánh tinh được sắp xếp theo một phương thức cổ quái, tạo thành một đại trận kỳ dị.

Trung tâm đại trận có một cánh cửa lớn màu đồng thau, trên khung cửa và bệ cửa cũng được khảm rất nhiều thánh tinh cấp bậc cực cao.

Cả sườn núi tràn ngập linh khí, sương mù do năng lượng ngưng tụ mà thành che kín bầu trời, nhìn qua như tiên cảnh.

Một lão già u ám như ác quỷ và cảnh sắc nơi đây có chút không hợp nhau.

Dương Khai vẫn giữ im lặng, không nói lời nào, ngồi im một chỗ, vừa khôi phục sức vừa quan sát bốn phía.

Hắn không rõ lão già mang hắn tới đây làm gì, nhưng ở chung với lão già có tính tình cổ quái, vui giận thất thường, Dương Khai có áp lực như núi đè, không dám có hành động kỳ quái nào, tránh làm cho lão hiểu lầm.

Trong đại trận, lão già cứ đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại điều chỉnh vị trí của thánh tinh và kết cấu đại trận.

Không bao lâu sau, bốn phương tám hướng liền bắn tới từng vệt sáng xanh.

Đó là Tinh Toa của nhóm người Tử Tinh và Kiếm Minh đang tiếp cận nơi này.

Mọi người rất ăn ý, tất cả đều tụ tập tại vùng đất bằng phải trên sườn núi, ai nấy cũng đều khiêng từng bao lớn bao nhỏ, tự tìm vị trí, tụm ba tụm bảy, xì xào bàn tán.

Hiển nhiên bọn họ bị lão già triệu tập mới dám tới, nhưng thấy thần sắc mịt mờ của bọn họ, rõ ràng bọn họ cũng không hiểu vì sao lão già lại triệu tập.

Sau một lát, lại có thêm ba bóng người hạ xuống, là Nguyệt Hi, hai tỷ muội Hòa Tảo cùng Hòa Miêu.

Vừa tới chỗ này, Nguyệt Hi nhìn quanh một vòng, nháy mắt liền tập trung vào Dương Khai, gương mặt xinh đẹp thoáng giận giữ, nhanh chóng đi về phía này... Nhìn khuôn mặt dữ tợn phẫn nộ trong Hồn kính, ba thầy trò Nguyệt Hi đều không tin nổi vào mắt mình.

Vì đúng như lời Hòa Miêu, trong cơ thể Dương Khai có cấm chế của Lã Quy Trần, với công lực và thủ đoạn của hắn đều không thể cởi bỏ, ở đại lục này, có thể cởi bỏ cấm chế này chỉ có hai người.

Một là Nguyệt Hi có công lực tương đương với Lã Quy Trần, một người nữa chính là lão già thần bí kia.

Tuy lão già thần bí có thủ đoạn thông thiên, nhưng tính tình lại cổ quái, chắc sẽ không hảo tâm xuất thủ tương trợ, Nguyệt Hi cũng không giúp Dương Khai cởi bỏ cấm chế.

Vậy thì hắn làm thế nào để khôi phục sức mạnh?

Hơn nữa, dù hắn khôi phục tới trạng thái đỉnh cao thì cũng chỉ là Nhập Thánh nhất tầng cảnh, tại sao có thể là đối thủ với Vệ Vũ Nhập Thánh ba tầng.

- Bất kể thế nào, Vệ Vũ thật sự bị tiểu tử này làm hại!

Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Hi trở nên giận dữ:

- Dám giết người Kiếm Minh ta, ta phải bắt hắn trả giá thật nhiều.

- Sư phụ, việc này nên điều tra rõ rồi hẵng nói.

Hòa Tào vội khuyên giải.

Nguyệt Hi quay đầu nhìn nàng một cái, thản nhiên nói:

- Ta biết hắn có ơn đối với hai tỷ muội các ngươi, chúng ta cũng đã hiểu lầm hắn, nhưng tiểu tử này thật sự có chút cổ quái, việc này các ngươi không cần xen vào, ta sẽ tự xử lý.

Thấy thái độ kiên quyết của sư phụ, hai tỷ muội Hòa Tào và Hòa Miêu liếc nhau, lộ vẻ chua xót.

Tuy nói Vệ Vũ là sư huynh của họ, nhưng quan hệ giữa hai bên lại không có bao nhiêu cảm tình, ngược lại, hai tỷ muội còn hơi ghét y. Cho nên, dù Vệ Vũ bị giết, họ cũng không cảm thấy gì.

Chỉ là hiện tại Dương Khai có lẽ sẽ gặp phiền toái, họ thầm lo lắng, cũng không biết nên làm thế nào, không kìm được mà thở dài.

Trong sơn động, Dương Khai cả người lấm đầy máu đỏ, nhìn qua rất kinh khủng, hắn đứng nguyên tại chỗ, vừa điều chỉnh trạng thái, kìm nén khí tức tà ác của bản thân, vừa cảm nhận khoái cảm khi khôi phục sức mạnh.

Sức mạnh trở lại làm cho hắn cảm giác như có được tái sinh.

Chỗ vết thương cực lớn kia truyền tới từng cơn tê dại, máu thịt nơi đó như đang nhúc nhích, được Ma Thần Kim Huyết khôi phục, miệng vết thương nhanh chóng khép lại.

Hắn đưa lau đi vết máu chỗ đó, da thịt trở lại như ban đầu, căn bản không nhìn ra dấu vết suýt nữa bị kẻ khác bêu đầu.

Khi hắn nhìn lại thi thể Vệ Vũ, chuẩn bị đốt cháy, hủy thi diệt tích, một tiếng cười âm dương quái khí bỗng nhiên truyền tới.

Dương Khai biến sắc, liền quay đầu nhìn lại, trong bóng đêm, một bóng người lẳng lặng đứng đó.

Viên kỳ thạch phát sáng của Vệ Vũ rơi ngay dưới chân người này, tia sáng chiếu rõ mồn một gương mặt người đó.

Thấy diện mạo của người này, sức mạnh mà Dương Khai kéo lên liền không tự chủ tan đi, vẻ mặt ngưng trọng, trong lòng như nuốt phải hoàng liên.

Đối mặt với người này, hắn căn bản không nghĩ đến chiến đấu nổi.

Bởi vì người này chính là lão già thần bí ẩn cư tại đại lục này.

Lão có thể thoải mái đánh cho Lã Quy Trần và Nguyệt Hi bị thương nặng, ít nhất cũng là cường nhân Phản Hư Cảnh, Dương Khai với Nhập Thánh nhất tầng cảnh đứng trước mặt lão giống như con sâu cái kiến.

- Tiền bối...

Dương Khai hô lên một tiếng.

Hắn không biết lão già này tới đây lúc nào, dường như lão vẫn luôn đứng ở đó, mơ hồ như quỷ mị, từ trên người lão truyền ra khí tức âm trầm làm người ta không thoải mái, toàn bộ sơn động trở nên quỷ khí âm u.

- Thủ đoạn độc ác, không tệ không tệ!

Lão già cười khằng khặc, nhưng trong mắt lại lộ vẻ thưởng thức, có chút hăng hái nhìn Dương Khai:

- Với tu vi Nhập Thánh nhất tầng cảnh, không ngờ có thể đánh chết chính diện một tên tam tầng cảnh, ngươi mượn ngoại lực?

Nghe lão hỏi, Dương Khai lập tức hiểu ra, chuyện xảy ra giữa hắn với Vệ Vũ vừa rồi, lão già cũng không nhìn thấy. Nếu không, lão sẽ không hỏi như vậy.

- Đúng!

Dương Khai khẽ gật đầu, cũng không định giấu diếm.

- Tiểu tử xem ra ngươi có không ít kỳ ngộ, chẳng trách còn trẻ như vậy đã luyện tới trình độ này.

Lão già nhìn Dương Khai đầy khen ngợi, vừa lòng gật đầu:

- Không tồi, thật sự rất tốt, thân thể cũng rất chắc chắn, vượt xa võ giả đồng cấp, đã gần như bằng với trình độ Thánh Vương Cảnh rồi. Hơn nữa, trong cơ thể còn có hai ba loại sức mạnh có thuộc tính khác nhau, không ngờ lại có thể tồn tại chung một cách hoàn mỹ.

Lão già nói ra tình hình của Dương Khai nhẹ như mây, cặp mắt lão như xuyên thấu hết thảy, nhìn rõ tất cả vốn liếng của Dương Khai.

Dương Khai không rét mà run, bất giác biến sắc.

Lão già nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng hếu:

- Yên tâm, ta sẽ không cướp đoạt thứ gì của ngươi, mấy thứ đồ chơi đó của ngươi chẳng có bao nhiêu tác dụng đối với lão phu. Tuy nhiên...

Lão đột nhiên thay đổi sắc mặt, thần sắc trở nên hung ác nham hiểm:

- Lúc trước lão phu đã từng nói qua rồi đúng không? Không ai có thể gây loạn ở nơi này, trên địa bàn của ta, cái mạng ti tiện của các ngươi đều là của ta, kẻ nào dám cướp đoạt, ta sẽ bắt kẻ đó trả cái giá đắt!

- Là hắn động thủ trước!

Dương Khai giải thích một câu.

- Ta không cần biết ai động thủ trước!

Lão già hừ lạnh, từng tia tà năng đen tối âm hàn từ trong thân lão trào ra, tà năng đó như hóa thành yêu ma, tràn đầy khí tức tà ác cuồng bạo, vừa xuất hiện liền vọt về phía Dương Khai.

Trong phút chốc, Dương Khai bị tà năng này bao phủ, cả người như rơi vào màn đêm, không còn chút ánh sáng nào.

Mùi tuyệt vọng lan tràn.

Dương Khai run rẩy, trong lòng sinh ra ảo giác như bị nuốt chửng toàn thân, dường như đám yêu ma kia đang gặm nhấm máu thịt của hắn, cắn nuốt sức mạnh của hắn.

Hắn cắn răng, không rên lên một tiếng, toàn lực ngăn cản.

TIếng cười quái dị của lão già vang lên bên tai:

- Mười hơi thở, nếu ngươi có thể sống sót qua mười hơi thở, ta sẽ tha tội chế cho ngươi! Nếu không, ngươi sẽ trở thành thức ăn của bọn chúng!

Lời này truyền vào tai Dương Khai làm cho tinh thần hắn chấn động, như lại nhìn thấy một tia sáng lần nữa.

Vì thế hắn càng thêm cố gắng thúc giục sức mạnh, ngăn cản tà năng xâm nhập vào thân mình.

Thời gian dần trôi qua, lão già im lặng nhìn Dương Khai, điều tra động tĩnh của hắn, hai mắt lão chợt lóe sáng, thần sắc biến đổi liên tục.

Dường như lão không ngờ được, Dương Khai không chỉ có thân thể chắc chắn, ngay cả ý thức cũng rất cứng cỏi.

Dù là Lã Quy Trần cùng Nguyệt Hi, một khi bị hư ảnh yêu ma này xâm nhập vào cơ thể, cũng chưa chắc có thể chống đỡ qua thời gian mười hơi thở. Bọn họ sẽ bị khí tức tà ác làm ảnh hưởng, đánh mất ý thức, trở nên điên dại, tiếp đó sẽ bị hư ảnh yêu ma gặp nhấm máu thịt.

Nhưng tên thanh niên Nhập Thánh nhất tầng cảnh này vẫn còn chống đỡ được, toàn lực ngăn cản, cố gắng duy trì thần trí tỉnh táo, không để ngoại lực mê hoặc.

Sau mười hơi thở, lão già vung tay lên, hư ảnh yêu ma xâm nhập trong cơ thể Dương Khai bị bắn ra, lần nữa trở lại trong thân thể lão già.

Dương Khai ngã nhoài xuống mặt đất như một đống bùn, toàn mồ hôi lấm tấm, sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt hắn vẫn kiên định nhìn lão già, vội vàng nói:

- Tiền bối, hi vọng ngài không lật lọng!

Lão già ngẩn ra, nhưng không kìm nổi mà bật cười ha hả, tiếng cười quanh quẩn trong sơn động, làm cho người ta sởn tóc gáy.

- Tiểu tử, không thể không nói, tuy năng lượng thuộc tính dương của ngươi lão phu chẳng thích gì, nhưng một nguồn sức mạnh khác thì ta rất thích, ha ha, xem ra ngươi cũng là người trong đạo này, ừ, ngươi sống rồi, lão phu nói thì sẽ giữ lời!

Dương Khai thở ra một hơi nặng nề.

- Ngươi đã luyện chế ra một viên đan dược giải khai cấm chế trên người?

Lão già bỗng nhiên hỏi không đầu không đuôi.

- Đúng!

Dương Khai khoanh chân ngồi dưới đất, lấy ra một viên đan dược, đút vào miệng bắt đầu khôi phục.

- Ngươi có thể luyện chế ra đan dược gì?

Lão già hình như rất hứng thú với chuyện này.

- Với công lực của ta, hiện tại chỉ có thể luyện ra đan dược Thánh Vương hạ phẩm!

- Xem ra ngươi không chỉ chìm đắm trong võ đạo, mà thuật luyện đan cũng có trình độ rất cao!

Lão già kinh ngạc, nhếch miệng cười:

- Tuy nhiên, tiểu tử ngươi phân tâm ra hai đường như vậy, ngày sau sẽ khó mà xoay xở được... Hoặc là chuyên tâm võ đạo, hoặc chuyên tâm luyện đan, nếu không, sau này hai lĩnh vực đều cao không được, thấp cũng không xong, như vậy thì hối hận cũng không kịp.

- Đa tạ tiền bối nhắc nhở! Ta học luyện đan chỉ là để phụ trợ cho võ đạo mà thôi!

- Tiền đồ của ngươi liên quan quái gì tới lão phu, lão phu chỉ thuận miệng nói thôi, không cần nhiều lời, đi cùng lão phu!

Lão già nói xong, liền phất tay, một luồng lực mỏng như lá chuẩn xác bao lấy Dương Khai.

Ngay sau đó, Dương Khai liền cảm giác thấy mình bay nhanh như chớp.

Tốc độ so với ngự sử Tinh Toa còn nhanh hơn, điều này làm cho Dương Khai biến sắc, không biết tu vi lão già này cao thâm cỡ nào.

Không qua bao lâu, lão già bỗng nhiên ngừng lại, buông Dương Khai xuống, dặn dò:

- Chờ ở đây, không có gì thì đừng chạy loạn!

Dương Khai nhìn quanh, phát hiện nơi này chính là ngọn núi mà lão già ở.

Trên sườn núi có một mảnh đất bằng rộng lớn, tại trung tâm thì có từng hàng thánh tinh được sắp xếp theo một phương thức cổ quái, tạo thành một đại trận kỳ dị.

Trung tâm đại trận có một cánh cửa lớn màu đồng thau, trên khung cửa và bệ cửa cũng được khảm rất nhiều thánh tinh cấp bậc cực cao.

Cả sườn núi tràn ngập linh khí, sương mù do năng lượng ngưng tụ mà thành che kín bầu trời, nhìn qua như tiên cảnh.

Một lão già u ám như ác quỷ và cảnh sắc nơi đây có chút không hợp nhau.

Dương Khai vẫn giữ im lặng, không nói lời nào, ngồi im một chỗ, vừa khôi phục sức vừa quan sát bốn phía.

Hắn không rõ lão già mang hắn tới đây làm gì, nhưng ở chung với lão già có tính tình cổ quái, vui giận thất thường, Dương Khai có áp lực như núi đè, không dám có hành động kỳ quái nào, tránh làm cho lão hiểu lầm.

Trong đại trận, lão già cứ đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại điều chỉnh vị trí của thánh tinh và kết cấu đại trận.

Không bao lâu sau, bốn phương tám hướng liền bắn tới từng vệt sáng xanh.

Đó là Tinh Toa của nhóm người Tử Tinh và Kiếm Minh đang tiếp cận nơi này.

Mọi người rất ăn ý, tất cả đều tụ tập tại vùng đất bằng phải trên sườn núi, ai nấy cũng đều khiêng từng bao lớn bao nhỏ, tự tìm vị trí, tụm ba tụm bảy, xì xào bàn tán.

Hiển nhiên bọn họ bị lão già triệu tập mới dám tới, nhưng thấy thần sắc mịt mờ của bọn họ, rõ ràng bọn họ cũng không hiểu vì sao lão già lại triệu tập.

Sau một lát, lại có thêm ba bóng người hạ xuống, là Nguyệt Hi, hai tỷ muội Hòa Tảo cùng Hòa Miêu.

Vừa tới chỗ này, Nguyệt Hi nhìn quanh một vòng, nháy mắt liền tập trung vào Dương Khai, gương mặt xinh đẹp thoáng giận giữ, nhanh chóng đi về phía này...