Cõi lòng Dương Khai bắt đầu dậy sóng, nếu đúng như những gì bọn Cốt tộc này nói, thì chúng chính là lữ khách thiên ngoại đến từ Tinh Vực.
Chuyện không tưởng gì thế này?
Trước đây cũng từng có người hoài nghi rằng, có lẽ trong Tinh Không rộng lớn, còn có những sinh linh khác tồn tại.
Nhưng vì chưa ai đến được Tinh Không, nên quan điểm này cũng chưa thể chứng thực.
Tới tận bây giờ, Dương Khai mới xác định được sự hoài nghi của tiền nhân hoàn toàn không phải vô căn cứ.
Cốt tộc chính là sinh linh đến từ Tinh Không, chúng không phải là dân bản địa ở Thông Huyền đại lục!
- Tiểu tử, chuyện vừa rồi ngươi thấy được bao nhiêu? Khoa La chĩa cặp mắt nham hiểm vào Dương Khai, trầm giọng hỏi.
- Gần như toàn bộ.
Dương Khai đã nhìn thấy được sự quỷ dị của hồ máu đó, trận đồ ẩn hiện dưới đáy hồ, và cả việc những khúc xương đó tổ thành từng bộ hài cốt dưới tác dụng của dược liệu và tinh hoa sinh mệnh Cốt tộc, sau đó đứng dậy khỏi hồ như vừa được ban một sinh mạng mới.
Lũ Cot mới sinh này tuy rất yếu, bị hắn đánh cho một kích hủy diệt sạch sẽ, nhưng chúng đều có khí tức Siêu Phàm Cảnh, có thể nói chỉ cần cho chúng đủ thời gian, chúng sẽ có thể trở thành những cao thủ Siêu Phàm Cảnh, hơn nữa còn là những Siêu Phàm Cảnh rất khó giết chết.
- Hừ! Khoa La hừ lạnh. - Nhìn thấy cũng không quan trọng, đằng nào thì hôm nay ngươi chết chắc rồi!
Dương Khai nhếch miệng cười: - Hồi nãy lúc ta mới đến, nghe ngươi gào thét gì mà đòi thống nhất thiên hạ, ngươi tưởng chỉ dựa vào đám Siêu Phàm Cảnh này là có thể đạt được mục đích ư?
Khoa La nhìn Dương Khai một cách khinh miệt, như thể xơi chắc hắn vậy, y cũng chẳng vội động thủ, chỉ dùng thần niệm phong tỏa không gian xung quanh Dương Khai, khiến hắn không thể dùng Tinh Toa chạy trốn, thản nhiên nói: - Siêu Phàm Cảnh? Vật tư kém cỏi ở nơi này chỉ có thể giúp tộc nhân mới sinh của bọn ta có công lực Siêu Phàm Cảnh thôi.
- Các ngươi còn có thể tạo ra Nhập Thánh Cảnh? Dương Khai sa sầm sắc mặt.
Khoa La cười lớn: - Chỉ cần giết một lượng cao thủ lợi hại nhất định, đoạt lấy huyết nhục của chúng, phối hợp thêm với dược liệu cao cấp, muốn lên Nhập Thánh Cảnh có gì khó?
Mặt Dương Khai chợt xanh mét.
Hắn đã đánh giá thấp mức độ quái dị của chủng tộc này, thật sự không ngờ còn có sinh linh quỷ quái đến vậy.
Nhưng cái giá mà chúng phải trả cũng không hề rẻ.
Dưới hồ máu đó còn lưu lại rất nhiều dược liệu và xương cốt, thiết nghĩ thi thể của hai nghìn đệ tử Thủy Thần Điện đều bị dồn hết vào cái hồ này, nhưng cuối cùng số Cốt tộc sinh ra chỉ vỏn vẹn hơn trăm tên.
- Không nhiều lời nữa, giao Tinh Toa cho ta, ngươi có thể chọn một cái chết êm thắm, coi như là phần thưởng cho ngươi. Khoa La dần dần mất kiên nhẫn.
- Hỏi thêm một câu cuối cùng, nếu ngươi có thể trả lời, tặng Tinh Toa luôn cho ngươi!
Dương Khai trầm giọng quát khẽ.
- Ngươi không có tư cách ra điều kiện với ta! Khoa La dằn mặt. - Chỉ dựa vào chút sức kém cỏi của ngươi, ta búng tay một cái là có thể lấy mạng ngươi ngay!
- Ngươi thử đi, xem xem trước khi ta chết, có hủy Tinh Toa này đi được không! Dương Khai thản nhiên, bàn tay cầm Tinh Toa chân nguyên ra vào bất định, như con rắn độc sắp liều một trận sống chết.
Khoa La biến sắc, muốn tấn công nhưng sợ gây hư hại, câu này của Dương Khai đã nắm trúng thóp y.
Tinh Toa quả thật rất phổ biến ở Tinh Vực, năm đó lúc chúng đến Thông Huyền đại lục, tộc nhân cũng có rất nhiều Tinh Toa, nhưng mấy nghìn năm trôi qua, bọn chúng không có huyết nhục, nên không thể ôn dưỡng bí bảo, Tinh Toa sớm đã bị hư hại, không sử dục được nữa.
Có lẽ Tinh Toa trên tay Dương Khai là Tinh Toa duy nhất ở Thông Huyền đại lục.
Sau này nếu chúng muốn rời khỏi đi, trở về Tinh Vực, vẫn phải dựa vào Tinh Toa.
Bởi vậy Khoa La mới cần Tinh Toa của Dương Khai đến thế, nếu không có thứ này, chúng sẽ vĩnh viễn không thể trở về Tinh Vực được.
- Tiểu tử chớ kích động, có gì từ từ nói! Sắc mặt Khoa La sáng tối bất định, một tia lãnh quang kín đáo lướt qua mắt, y thầm quyết lát nữa khi đã lấy được Tinh Toa, nhất định phải cho Dương Khai nếm mọi khổ hình chốn nhân gian!
- Vậy chúng ta có thể nói chuyện rồi?
- Ngươi nói đi!
- Thế giới bao phủ bởi sông băng đó có một thông đạo dẫn đến Tinh Không, ta hỏi ngươi, những người vốn sống ở đó đi đâu cả rồi?
- Ngươi nói lũ người tu luyện pháp quyết băng hàn đó? Ma trơi trong mắt Khoa La lập lòe.
- Phải, cho ta biết tung tích của họ!
- Ngươi có quan hệ gì với chúng? Khoa La hỏi lại.
- Chớ có nhiều lời với ta, bằng không ta sẽ hủy Tinh Toa ngay, các ngươi vĩnh viễn cũng không có được nó! Dương Khai lớn tiếng quát.
Khoa La tức điên, cơn giận có vẻ như sắp bùng nổ thì lại cố nuốt xuống, lạnh lùng nói: - Đa số đã chết hết rồi, lũ còn lại thì chạy thoát!
- Đến đâu?
- Tinh Không!
- Vớ vẩn! Dương Khai gắt gỏng, quát lên: - Ngươi tưởng ta không biết bí mật của Tinh Không à, nơi đó áp lực rất lớn, trừ cao thủ công lực chưa tới bậc như ngươi, căn bản không thể sống sót được trong Tinh Không, đừng hòng lừa ta, ta đã đến Tinh Không, hơn nữa không phải chỉ một hai lần!
Khoa La không khỏi kinh ngạc nhìn Dương Khai, như thể không ngờ rằng hắn lại quyết đoán và có cả kinh nghiệm như vậy.
Tinh Không không phải ai cũng dám tùy tiện xâm nhập.
Nhún vai, Khoa La cười bảo: - Ngươi không tin thì cũng chịu thôi, chúng thật đã tháo chạy đến Tinh Không, vì... trong tay chúng cũng có Tinh Toa!
- Họ cũng có? Dương Khai giật mình, ngay lập tức hiểu ra, trước đây Băng Tông và Cốt tộc đã từng nổ ra xung đột, họ có được Tinh Toa làm chiến lợi phẩm cũng dễ hiểu.
Nếu dùng đến Tinh Toa, quả thật có để đến Tinh Không mà không phải lo lắng bất cứ nguy hiểm nào.
Lời Khoa La nói có thể tin được!
- Họ chạy thoát được mấy người?
Dương Khai liền truy vấn.
- Đã bảo chỉ hỏi một câu thôi. Khoa La hừ lạnh.
- Ta đổi ý rồi!
Khoa La nghiến răng, tức tối nhìn Dương Khai, quát khẽ: - Sáu tên! Năm Nhập Thánh Cảnh, một Siêu Phàm tam tầng cảnh!
- Sáu người... Dương Khai khẽ líu ríu, thầm tính toán, rồi hỏi: - Trong đó có mấy nữ tử?
- Ba, Siêu Phàm Cảnh đó chính là một nữ tử.
Nghe vậy, Dương Khai liền nhếch miệng cười, ban đầu âm thanh rất nhỏ, nhưng lập tức lớn dần, cuối cùng cuồn cuộn như sấm, cứ như đã phát hiện được chuyện gì đó rất khôi hài, thần sắc vốn đang căng thẳng cũng chợt thoải mái lại.
Hắn có thể dám chắc, võ giả Siêu Phàm Cảnh đó nhất định là Tô Nhan! Tu vi cảnh giới của nàng quát nhiên không hề thua kém hắn.
Đến tận lúc này, Dương Khai cuối cùng cũng nhẹ lòng trở lại, thở phào một hơi nặng nhọc.
- Hài lòng rồi thì đưa Tinh Toa cho ta! Khoa La lại giơ tay ra, u ám nhìn Dương Khai, ánh mắt ẩn chứa sự quỷ quyệt, rõ ràng y đã quyết định, nếu Dương Khai còn tiếp tục lải nhải, sẽ trực tiếp động thủ cướp đoạt.
- Ta không cho cươi thì làm sao nào? Dương Khai nén nụ cười lại, khinh miệt nhìn xuống phía dưới.
- Ngươi sẽ chết! Hơn nữa còn chết rất khó coi! Khoa La lạnh giọng cảnh cáo. - Ngươi đừng vọng tưởng dùng Tinh Toa để bỏ chạy, vô ích thôi, võ giả của Thương Viêm có rất nhiều cách để khắc chế tốc độ của Tinh Toa, nó chỉ là một bí bảo đơn thuần dùng để đi đường!
- Ta đâu định dùng Tinh Toa! Dương Khai lắc đầu, bổ tay vào hư không.
Âm ỉ, dường như có dấu vết của thứ gì đó bị cắt ra.
Một khe nứt đen kịt chợt xuất hiện một cách quái dị trước mặt Dương Khai.
Dương Khai phất tay ra hiệu với Khoa La rồi chui vào trong khe nứt không gian đó, biến mất tăm.
- Xé rách hư không! Khoa La biến sắc, sức mạnh thần thức mênh mông như biển cả thình lình ào về phía khe nứt đó, hòng ngăn cản bước chạy của Dương Khai.
Nhưng khe nứt không gian đó đã khép lại ngay lập tức, khiến đòn tấn công thần thức của y đánh cả vào không khí.
Nhìn về phía Dương Khai biến mất, sắc mặt Khoa La biến ảo không ngừng, vô cùng quái đản.
Y không ngờ tên thanh niên loài người công lực không cao này lại biết thần thông tinh diệu xé rách hư không này, đó là thần thông mà không phải người bình thường nào cũng có thể nắm vững được.
Hư không loạn lưu đó còn nguy hiểm hơn cả Tinh Không rộng lớn, chỉ cần một chút bất cẩn thôi sẽ bị giam trong đó cả đời, vĩnh viễn không tìm được đường ra!
- Đại nhân, có cần đuổi theo không ạ? Lũ Cốt tộc nhìn về phía Khoa La.
- Chẳng biết hắn đi đâu rồi thì đuổi làm gì?
Khoa La nổi trận lôi đình. - Thu thập thêm nguyên liệu cho ta! Tin tức tộc ta tái xuất đã không giấu nổi được nữa rồi, phải sớm chuẩn bị!
- Vâng! Đông đảo Cốt tộc nhất tề bay ra khỏi Thủy Thần đảo, lao về tứ phương bát diện.
Cách đó nghìn dặm, Dương Khai vụt hiện thân, sắc mặt nặng nề.
Tuy đã xác định là Dương Khai vẫn an toàn, hắn cũng rất vui, nhưng Cốt tộc đột nhiên sống dậy, thực sự quá nan giải, nhất là sau khi chứng kiến mọi điểm thần kỳ của Cốt tộc, hắn càng cảm nhận được sự khó nhằn của chủng tộc này.
Chúng có mấy chục Nhập Thánh Cảnh, trên trăm tên Siêu Phàm Cảnh, một lực lượng khổng lồ như vậy, chỉ dựa vào một thế lực thì căn bản không làm gì được.
Điều quan trọng nhất là chúng có thể thu thập xương cốt, máu thịt, phối hợp với các loại dược liệu để tạo nên tộc nhân mới!
Chỉ cần cho chúng một sức mạnh vừa đủ, chúng thật sự có thể xưng bá thiên hạ.
Đây là một mầm họa, buộc phải bóp chếp từ trong trứng nước, bằng không Cửu Thiên Thánh Địa và các thân bằng hảo hữu đến từ Đại Hán sớm muộn gì cũng sẽ bị liên lụy.
Thậm chí Dương Khai còn mơ hồ cảm thấy, sự xuất hiện của Cốt tộc và cả bao nhiêu sự việc diễn ra trong thời gian qua, đều có liên quan đến những lời cuối cùng của phân thần Đại Ma Thần, và còn có liên quan đến bí mật đang ẩn giấu ở Ma đô!
Lấy Phi Thiên Toa ra, suốt một quãng đường phi hành, Dương Khai chìm vào trầm tư.
Dọc đường ngang qua sơn cốc mà hắn để hai cha con Thủy Vân lại, Dương Khai xuống xem thử, thì phát hiện họ vẫn còn chờ ở đây.
Thấy Dương Khai về, Thủy Linh vội vàng lao đến, nét mặt quan tâm: - Cuối cùng ngươi cũng bình quan trở về, ngươi đã đi suốt nửa tháng rồi đó.
Thủy Vân cũng lộ nét mặt khâm phục: - Dương Thánh chủ quả nhiên tài cao gan dạ, chuyến này chắc có thu hoạch chứ?
- Ừ, có chút ít. Dương Khai gật đầu.
- Sao hai người vẫn còn ở đây?
- Đợi ngươi đó! Thủy Linh đáp.
- Vậy giờ đi được rồi, hai người muốn đi đâu? Ta đưa đi. Dương Khai nhìn cha con Thủy Vân.
Thủy Vân vẻ mặt chua xót, bất lực nói: - Thủy Thần Điện bị hủy rồi, bọn ta không còn nơi nào để đi nữa.
Thủy Linh cũng để lộ biểu cảm thê lương, không nơi nương tựa. Thủy Thần Điện là căn cơ của họ, nhưng nay đã bị Cốt tộc chiếm giữ hoàn toàn, hơn nữa hai nghìn đệ tử còn bị đồ sát không chừa một ai, đến cả Thủy Lam Thành cũng gặp tai bay vạ gió.
Có thể nói thiên hạ to lớn, đã không còn nơi mà họ muốn đến nữa rồi. Cõi lòng Dương Khai bắt đầu dậy sóng, nếu đúng như những gì bọn Cốt tộc này nói, thì chúng chính là lữ khách thiên ngoại đến từ Tinh Vực.
Chuyện không tưởng gì thế này?
Trước đây cũng từng có người hoài nghi rằng, có lẽ trong Tinh Không rộng lớn, còn có những sinh linh khác tồn tại.
Nhưng vì chưa ai đến được Tinh Không, nên quan điểm này cũng chưa thể chứng thực.
Tới tận bây giờ, Dương Khai mới xác định được sự hoài nghi của tiền nhân hoàn toàn không phải vô căn cứ.
Cốt tộc chính là sinh linh đến từ Tinh Không, chúng không phải là dân bản địa ở Thông Huyền đại lục!
- Tiểu tử, chuyện vừa rồi ngươi thấy được bao nhiêu? Khoa La chĩa cặp mắt nham hiểm vào Dương Khai, trầm giọng hỏi.
- Gần như toàn bộ.
Dương Khai đã nhìn thấy được sự quỷ dị của hồ máu đó, trận đồ ẩn hiện dưới đáy hồ, và cả việc những khúc xương đó tổ thành từng bộ hài cốt dưới tác dụng của dược liệu và tinh hoa sinh mệnh Cốt tộc, sau đó đứng dậy khỏi hồ như vừa được ban một sinh mạng mới.
Lũ Cot mới sinh này tuy rất yếu, bị hắn đánh cho một kích hủy diệt sạch sẽ, nhưng chúng đều có khí tức Siêu Phàm Cảnh, có thể nói chỉ cần cho chúng đủ thời gian, chúng sẽ có thể trở thành những cao thủ Siêu Phàm Cảnh, hơn nữa còn là những Siêu Phàm Cảnh rất khó giết chết.
- Hừ! Khoa La hừ lạnh. - Nhìn thấy cũng không quan trọng, đằng nào thì hôm nay ngươi chết chắc rồi!
Dương Khai nhếch miệng cười: - Hồi nãy lúc ta mới đến, nghe ngươi gào thét gì mà đòi thống nhất thiên hạ, ngươi tưởng chỉ dựa vào đám Siêu Phàm Cảnh này là có thể đạt được mục đích ư?
Khoa La nhìn Dương Khai một cách khinh miệt, như thể xơi chắc hắn vậy, y cũng chẳng vội động thủ, chỉ dùng thần niệm phong tỏa không gian xung quanh Dương Khai, khiến hắn không thể dùng Tinh Toa chạy trốn, thản nhiên nói: - Siêu Phàm Cảnh? Vật tư kém cỏi ở nơi này chỉ có thể giúp tộc nhân mới sinh của bọn ta có công lực Siêu Phàm Cảnh thôi.
- Các ngươi còn có thể tạo ra Nhập Thánh Cảnh? Dương Khai sa sầm sắc mặt.
Khoa La cười lớn: - Chỉ cần giết một lượng cao thủ lợi hại nhất định, đoạt lấy huyết nhục của chúng, phối hợp thêm với dược liệu cao cấp, muốn lên Nhập Thánh Cảnh có gì khó?
Mặt Dương Khai chợt xanh mét.
Hắn đã đánh giá thấp mức độ quái dị của chủng tộc này, thật sự không ngờ còn có sinh linh quỷ quái đến vậy.
Nhưng cái giá mà chúng phải trả cũng không hề rẻ.
Dưới hồ máu đó còn lưu lại rất nhiều dược liệu và xương cốt, thiết nghĩ thi thể của hai nghìn đệ tử Thủy Thần Điện đều bị dồn hết vào cái hồ này, nhưng cuối cùng số Cốt tộc sinh ra chỉ vỏn vẹn hơn trăm tên.
- Không nhiều lời nữa, giao Tinh Toa cho ta, ngươi có thể chọn một cái chết êm thắm, coi như là phần thưởng cho ngươi. Khoa La dần dần mất kiên nhẫn.
- Hỏi thêm một câu cuối cùng, nếu ngươi có thể trả lời, tặng Tinh Toa luôn cho ngươi!
Dương Khai trầm giọng quát khẽ.
- Ngươi không có tư cách ra điều kiện với ta! Khoa La dằn mặt. - Chỉ dựa vào chút sức kém cỏi của ngươi, ta búng tay một cái là có thể lấy mạng ngươi ngay!
- Ngươi thử đi, xem xem trước khi ta chết, có hủy Tinh Toa này đi được không! Dương Khai thản nhiên, bàn tay cầm Tinh Toa chân nguyên ra vào bất định, như con rắn độc sắp liều một trận sống chết.
Khoa La biến sắc, muốn tấn công nhưng sợ gây hư hại, câu này của Dương Khai đã nắm trúng thóp y.
Tinh Toa quả thật rất phổ biến ở Tinh Vực, năm đó lúc chúng đến Thông Huyền đại lục, tộc nhân cũng có rất nhiều Tinh Toa, nhưng mấy nghìn năm trôi qua, bọn chúng không có huyết nhục, nên không thể ôn dưỡng bí bảo, Tinh Toa sớm đã bị hư hại, không sử dục được nữa.
Có lẽ Tinh Toa trên tay Dương Khai là Tinh Toa duy nhất ở Thông Huyền đại lục.
Sau này nếu chúng muốn rời khỏi đi, trở về Tinh Vực, vẫn phải dựa vào Tinh Toa.
Bởi vậy Khoa La mới cần Tinh Toa của Dương Khai đến thế, nếu không có thứ này, chúng sẽ vĩnh viễn không thể trở về Tinh Vực được.
- Tiểu tử chớ kích động, có gì từ từ nói! Sắc mặt Khoa La sáng tối bất định, một tia lãnh quang kín đáo lướt qua mắt, y thầm quyết lát nữa khi đã lấy được Tinh Toa, nhất định phải cho Dương Khai nếm mọi khổ hình chốn nhân gian!
- Vậy chúng ta có thể nói chuyện rồi?
- Ngươi nói đi!
- Thế giới bao phủ bởi sông băng đó có một thông đạo dẫn đến Tinh Không, ta hỏi ngươi, những người vốn sống ở đó đi đâu cả rồi?
- Ngươi nói lũ người tu luyện pháp quyết băng hàn đó? Ma trơi trong mắt Khoa La lập lòe.
- Phải, cho ta biết tung tích của họ!
- Ngươi có quan hệ gì với chúng? Khoa La hỏi lại.
- Chớ có nhiều lời với ta, bằng không ta sẽ hủy Tinh Toa ngay, các ngươi vĩnh viễn cũng không có được nó! Dương Khai lớn tiếng quát.
Khoa La tức điên, cơn giận có vẻ như sắp bùng nổ thì lại cố nuốt xuống, lạnh lùng nói: - Đa số đã chết hết rồi, lũ còn lại thì chạy thoát!
- Đến đâu?
- Tinh Không!
- Vớ vẩn! Dương Khai gắt gỏng, quát lên: - Ngươi tưởng ta không biết bí mật của Tinh Không à, nơi đó áp lực rất lớn, trừ cao thủ công lực chưa tới bậc như ngươi, căn bản không thể sống sót được trong Tinh Không, đừng hòng lừa ta, ta đã đến Tinh Không, hơn nữa không phải chỉ một hai lần!
Khoa La không khỏi kinh ngạc nhìn Dương Khai, như thể không ngờ rằng hắn lại quyết đoán và có cả kinh nghiệm như vậy.
Tinh Không không phải ai cũng dám tùy tiện xâm nhập.
Nhún vai, Khoa La cười bảo: - Ngươi không tin thì cũng chịu thôi, chúng thật đã tháo chạy đến Tinh Không, vì... trong tay chúng cũng có Tinh Toa!
- Họ cũng có? Dương Khai giật mình, ngay lập tức hiểu ra, trước đây Băng Tông và Cốt tộc đã từng nổ ra xung đột, họ có được Tinh Toa làm chiến lợi phẩm cũng dễ hiểu.
Nếu dùng đến Tinh Toa, quả thật có để đến Tinh Không mà không phải lo lắng bất cứ nguy hiểm nào.
Lời Khoa La nói có thể tin được!
- Họ chạy thoát được mấy người?
Dương Khai liền truy vấn.
- Đã bảo chỉ hỏi một câu thôi. Khoa La hừ lạnh.
- Ta đổi ý rồi!
Khoa La nghiến răng, tức tối nhìn Dương Khai, quát khẽ: - Sáu tên! Năm Nhập Thánh Cảnh, một Siêu Phàm tam tầng cảnh!
- Sáu người... Dương Khai khẽ líu ríu, thầm tính toán, rồi hỏi: - Trong đó có mấy nữ tử?
- Ba, Siêu Phàm Cảnh đó chính là một nữ tử.
Nghe vậy, Dương Khai liền nhếch miệng cười, ban đầu âm thanh rất nhỏ, nhưng lập tức lớn dần, cuối cùng cuồn cuộn như sấm, cứ như đã phát hiện được chuyện gì đó rất khôi hài, thần sắc vốn đang căng thẳng cũng chợt thoải mái lại.
Hắn có thể dám chắc, võ giả Siêu Phàm Cảnh đó nhất định là Tô Nhan! Tu vi cảnh giới của nàng quát nhiên không hề thua kém hắn.
Đến tận lúc này, Dương Khai cuối cùng cũng nhẹ lòng trở lại, thở phào một hơi nặng nhọc.
- Hài lòng rồi thì đưa Tinh Toa cho ta! Khoa La lại giơ tay ra, u ám nhìn Dương Khai, ánh mắt ẩn chứa sự quỷ quyệt, rõ ràng y đã quyết định, nếu Dương Khai còn tiếp tục lải nhải, sẽ trực tiếp động thủ cướp đoạt.
- Ta không cho cươi thì làm sao nào? Dương Khai nén nụ cười lại, khinh miệt nhìn xuống phía dưới.
- Ngươi sẽ chết! Hơn nữa còn chết rất khó coi! Khoa La lạnh giọng cảnh cáo. - Ngươi đừng vọng tưởng dùng Tinh Toa để bỏ chạy, vô ích thôi, võ giả của Thương Viêm có rất nhiều cách để khắc chế tốc độ của Tinh Toa, nó chỉ là một bí bảo đơn thuần dùng để đi đường!
- Ta đâu định dùng Tinh Toa! Dương Khai lắc đầu, bổ tay vào hư không.
Âm ỉ, dường như có dấu vết của thứ gì đó bị cắt ra.
Một khe nứt đen kịt chợt xuất hiện một cách quái dị trước mặt Dương Khai.
Dương Khai phất tay ra hiệu với Khoa La rồi chui vào trong khe nứt không gian đó, biến mất tăm.
- Xé rách hư không! Khoa La biến sắc, sức mạnh thần thức mênh mông như biển cả thình lình ào về phía khe nứt đó, hòng ngăn cản bước chạy của Dương Khai.
Nhưng khe nứt không gian đó đã khép lại ngay lập tức, khiến đòn tấn công thần thức của y đánh cả vào không khí.
Nhìn về phía Dương Khai biến mất, sắc mặt Khoa La biến ảo không ngừng, vô cùng quái đản.
Y không ngờ tên thanh niên loài người công lực không cao này lại biết thần thông tinh diệu xé rách hư không này, đó là thần thông mà không phải người bình thường nào cũng có thể nắm vững được.
Hư không loạn lưu đó còn nguy hiểm hơn cả Tinh Không rộng lớn, chỉ cần một chút bất cẩn thôi sẽ bị giam trong đó cả đời, vĩnh viễn không tìm được đường ra!
- Đại nhân, có cần đuổi theo không ạ? Lũ Cốt tộc nhìn về phía Khoa La.
- Chẳng biết hắn đi đâu rồi thì đuổi làm gì?
Khoa La nổi trận lôi đình. - Thu thập thêm nguyên liệu cho ta! Tin tức tộc ta tái xuất đã không giấu nổi được nữa rồi, phải sớm chuẩn bị!
- Vâng! Đông đảo Cốt tộc nhất tề bay ra khỏi Thủy Thần đảo, lao về tứ phương bát diện.
Cách đó nghìn dặm, Dương Khai vụt hiện thân, sắc mặt nặng nề.
Tuy đã xác định là Dương Khai vẫn an toàn, hắn cũng rất vui, nhưng Cốt tộc đột nhiên sống dậy, thực sự quá nan giải, nhất là sau khi chứng kiến mọi điểm thần kỳ của Cốt tộc, hắn càng cảm nhận được sự khó nhằn của chủng tộc này.
Chúng có mấy chục Nhập Thánh Cảnh, trên trăm tên Siêu Phàm Cảnh, một lực lượng khổng lồ như vậy, chỉ dựa vào một thế lực thì căn bản không làm gì được.
Điều quan trọng nhất là chúng có thể thu thập xương cốt, máu thịt, phối hợp với các loại dược liệu để tạo nên tộc nhân mới!
Chỉ cần cho chúng một sức mạnh vừa đủ, chúng thật sự có thể xưng bá thiên hạ.
Đây là một mầm họa, buộc phải bóp chếp từ trong trứng nước, bằng không Cửu Thiên Thánh Địa và các thân bằng hảo hữu đến từ Đại Hán sớm muộn gì cũng sẽ bị liên lụy.
Thậm chí Dương Khai còn mơ hồ cảm thấy, sự xuất hiện của Cốt tộc và cả bao nhiêu sự việc diễn ra trong thời gian qua, đều có liên quan đến những lời cuối cùng của phân thần Đại Ma Thần, và còn có liên quan đến bí mật đang ẩn giấu ở Ma đô!
Lấy Phi Thiên Toa ra, suốt một quãng đường phi hành, Dương Khai chìm vào trầm tư.
Dọc đường ngang qua sơn cốc mà hắn để hai cha con Thủy Vân lại, Dương Khai xuống xem thử, thì phát hiện họ vẫn còn chờ ở đây.
Thấy Dương Khai về, Thủy Linh vội vàng lao đến, nét mặt quan tâm: - Cuối cùng ngươi cũng bình quan trở về, ngươi đã đi suốt nửa tháng rồi đó.
Thủy Vân cũng lộ nét mặt khâm phục: - Dương Thánh chủ quả nhiên tài cao gan dạ, chuyến này chắc có thu hoạch chứ?
- Ừ, có chút ít. Dương Khai gật đầu.
- Sao hai người vẫn còn ở đây?
- Đợi ngươi đó! Thủy Linh đáp.
- Vậy giờ đi được rồi, hai người muốn đi đâu? Ta đưa đi. Dương Khai nhìn cha con Thủy Vân.
Thủy Vân vẻ mặt chua xót, bất lực nói: - Thủy Thần Điện bị hủy rồi, bọn ta không còn nơi nào để đi nữa.
Thủy Linh cũng để lộ biểu cảm thê lương, không nơi nương tựa. Thủy Thần Điện là căn cơ của họ, nhưng nay đã bị Cốt tộc chiếm giữ hoàn toàn, hơn nữa hai nghìn đệ tử còn bị đồ sát không chừa một ai, đến cả Thủy Lam Thành cũng gặp tai bay vạ gió.
Có thể nói thiên hạ to lớn, đã không còn nơi mà họ muốn đến nữa rồi.