Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 900: Ma vân




Tinh Không rộng lớn, áp lực vô biên, bất cứ ai sức mạnh thể xác không đủ, khi đến đây đều chắc chắn phải chết, tối thiếu phải có tu vi Nhập Thánh tam tầng cảnh mới có thể dùng thánh nguyên ngăn cản áp lực từ Tinh Không.

Đây là địa danh trong truyền thuyết, hiếm ai có thể thực sự được đặt chân đến đây.

Đại Ma Thần trong truyền thuyết đó còn bị đồn đại là do khám phá Tinh Không mới chết.

Bất luận lời đồn đại là có thật hay không, thì việc trong Tinh Không ẩn chứa những nguy hiểm cực kỳ lớn là sự thật.

Nếu người của Băng Tông nghĩ đó chỉ là một thông đạo hư không bình thường, dẫn lối đến một Tiểu Huyền Giới nào đó, mà tùy tiện xông vào, thì e là lành ít dữ nhiều.

Ngoại trừ Băng chủ Thanh Nhã có khả năng chống cự với áp lực của Tinh Không, thì những người khác tuyệt nhiên không có khả năng may mắn sống sót.

Dương Khai lòng rối bời, sững sờ đứng một chỗ, không biết làm gì cho phải nữa.

Đến khi dư quang ở khóe mắt quét qua mấy khúc xương trắng hếu lơ lửng chung quanh, hắn mới chợt hồi tỉnh lại.

Mấy khúc xương đó trôi nổi cách hắn không xa, lẳng lặng không chút động tĩnh. Dương Khai khẽ run tay, cấm khúc xương đó lên, cẩn thận quan sát, thở ra một hơi.

Mấy khúc xương này hẳn là thuộc về một tên Cốt tộc nào đó, tùy tiện xâm nhập Tinh Không, không cách nào hứng chịu nổi áp lực khổng lồ đó, bị nghiền nát ngay lập tức.

Điều này càng khẳng định suy đoán của Dương Khai là đúng.

Người của Băng Tông thật sự đã chạy đến đây, còn bọn Cốt tộc do đuổi theo họ, cũng không cẩn thận đặt chân vào nơi này, kết cục bị áp lực trong Tinh Không ép tan xác, chết ngay tại trận.

Xung quanh có rất nhiều xương cốt, hẳn là không ít người của Cốt tộc đã bỏ mạng.

Nhưng nếu đúng là vậy, thì người của Băng Tông và Tô Nhan đâu?

Nơi này căn bản không có dấu vết cho thấy họ gặp nạn, cứ như thể họ đã biến mất một cách thần kỳ giữa Tinh Không vậy.

Dần dần bình tĩnh lại, Dương Khai bóp nát khúc xương trên tay, lấy Phi Thiên Toa ra, bắt đầu kiếm tìm, kiếm tìm những manh mối dù là nhỏ nhặt nhất trong Tinh Không rộng lớn.

Hắn không bỏ qua bất cứ ngóc ngách, bất cứ một nơi đáng ngờ nào. Thần niệm tỏa ra mức cao nhất, mong có thể phát hiện được tông tích của Tô Nhan, phát hiện thấy nàng vẫn đang bình yên ẩn náu ở một góc nào đó trong Tinh Không dưới sự che chở của Băng chủ Thanh Nhã, đợi hắn đến.

Hy vọng của hắn tan theo mây khói.

Lấy cổng Tinh Không làm trung tâm, trong phạm vi vạn dặm, hắn đã tìm đến mấy lần, nhưng cũng không lần ra được một chút manh mối nào.

Thời gian trôi qua, không biết đã bao nhiêu ngày, hắn quay về thông đạo hư không, ngoảnh đầu lại, nhìn đau đáu vào bầu trời sao chi chít, rồi chui vào trong lối đi.

Trở về Thông Huyền đại lục, hắn tiến thẳng đến Thủy Thần Điện!

Trên đời này, nếu còn ai đó biết rõ tung tích người của Băng Tông, thì ngoài Cốt tộc ra, không còn kẻ nào khác, vì tin tức của Tô Nhan, hắn buộc phải dò la cho rõ ràng.

Thủy Thần Điện, hòn đảo lớn nhất ở chính giữa, đây vốn là hòn đảo đặt Tổng điện của Thủy Thần Điện, có điều kể từ khi Thủy Thần Điện bị hủy diệt, nơi này đã bị Cốt tộc chiếm giữ.

Lúc này, tất cả các tộc nhân Cốt tộc đều đang tụ hội tại đây.

Mỗi một tộc nhân đều đã sở hữu cho mình một thân xác hoàn chỉnh, không còn chỉ là hài cốt như trước kia nữa.

Thoạt nhìn chúng không khác gì con người ở đại lục, duy chỉ có một thứ có thể vạch trần thân phận chúng, đó chính là cặp mắt xanh biếc.

Gần hai trăm tộc nhân Cốt tộc hội tụ một chỗ, từng cặp mắt chơp chớp như ma trời tản ra ánh sáng xanh u ám, khiến khí tức của toàn bộ hòn đảo đều toát lên một vẻ rùng rợn thê lương.

Chúng cuồng hoan, chúng ăn mừng sôi nổi, chúc mừng cho sự thức tỉnh sau mấy nghìn năm của chính mình. Mỗi một tên Cốt tộc đều dâng tràn cảm xúc phấn chấn trên mặt.

Tiếng huyên náo truyền đi xa tít theo gió biển.

Chúng vây thành một vòng, ở giữa đám Cốt tộc này, có một cái hồ máu cực lớn, bên trong hồ chứa đầy máu đỏ sẫm và từng miếng thịt nát, bọt khí to tướng liên tục nổi lên từng trong hồ, chúng nổ tung, bắn ra từng mảng sương máu, khiến khoảng không phía trên cái hồ đó ngưng tự thành một đám mây máu đỏ tươi.

Rất nhiều xương cốt trắng hếu và dược liệu không rõ tên đang chìm nổi trong hồ.

Từng đường hoa văn sáng lóa liên tục ẩn hiện dưới đáy hồ, hội tụ thành một trận đồ phức tạp.

- Khoa La đại nhân, thời gian gần được rồi. Một tên Cốt tộc đi đến cạnh một gã trung niên, trầm giọng bẩm báo.

Gã trung niên khẽ gật đầu, thần sắc hờ hững, rồi vươn người đứng dậy.

Lũ tộc nhân Cốt tộc đang ồn ào liền im bặt, chĩa từng ánh mắt chờ mong về phía y.

Khoa La nhìn quanh một vọng, dõng dạc hô: - Mấy nghìn năm trước, tộc ta vô tình đến nơi đây, những tưởng có cơ hội tốt để mở mang bờ cõi, nào ngờ ở đây có một cao thủ lợi hại ngăn cản. Tộc ta thảm bại, cường nhân trong tộc từ chiến vô số, những tộc nhân còn sống sót bất đắc dĩ phải tháo chạy đến thế giới Băng Xuyên hẻo lánh, chìm vào giấc ngủ say ở đó. Nay, chúng ta đã tỉnh lại! Tên cao thủ mà cường nhân tộc ta không thể đánh bại đó cũng đã chết từ lâu. Thiên hạ này là của tộc ta rồi, không còn ai có thể ngăn nổi chúng ta nữa!

Các tộc nhân phấn chân hô lớn, âm thanh ngày một to dần.

Khoa La giơ tay lên ra hiệu chúng im lặng lại: - Đêm nay, chúng ta lại có tân tộc nhân ra đời, chúng ta phải cống hiến sức lực của mình, giúp họ tỉnh lại!

Đông đảo tộc nhân ồ ạt ứng lời.

Ngay sau đó, tất cả đều bắt tay vào hành động, từng luồng năng lượng chứa tinh hoa sinh mệnh Cốt tộc bắn ra từ nội thể chúng, trút vào trong hồ máu nọ.

Cía hồ như bị đun sôi, bọt khí cuồn cuộn, mấy khúc xương và dược liệu đó chìm nổi dữ dội.

Đi cùng từng hồi động tĩnh như quỷ khóc sói gào, từ trong hồ nổi lên rất nhiều mặt người ngũ quan mờ nhạt. Những mặt người đó tựa như những u hồn bị giam giữ trong hồ, mặc cho chúng có giãy giụa đến đâu, cũng không thể nào thoát khỏi hồ máu.

Tất cả các tộc nhân Cốt tộc đều phấn chấn nhìn mặt hồ, ánh mắt đầy kỳ vọng.

Đám xương cốt trôi nổi chợt chìm hết thảy xuống đáy, theo sau một hồi tiếng vang răng rắc, bên trong hồ, vô số xương cốt dung hợp giao thoa, như thể có một thay đổi kinh thiên động địa đang diễn ra.

Thình lình, một tiếng động ầm ầm vang lên, một bộ hài cốt đứng dậy từ trong hồ máu, hốc mắt vốn đen hun hút chợt nổi lên hai đốm sáng màu xanh biếc.

Chỉ có điều hai đốm sáng này vẫn còn yếu hơn so với lũ tộc nhân khác, chúng như ngọn đèn trước gió, có thể dập tắt bất cứ lúc nào.

Trông y có vẻ hơi ngỡ ngàng, vẫn chưa rõ mình đang ở trong tình cảnh thế nào.

Song, bản năng thúc đẩy, y bắt đầu hấp thụ tinh hoa máu thịt trong hồ.

Mắt thường có thể thấy rõ, xương cốt y dần dần có thêm máu, thịt, chẳng mấy chốc sau lại có thêm lớp da.

Thoạt nhìn cứ như một lão già khô quắt.

Có thêm nhiều hài cốt khác đứng dậy sau y, tối thiểu cũng trên trăm tên. Mà chúng càng hấp thụ, máu trong hồ cũng càng ít đi, trước sau chưa đầy nửa canh giờ, hồ máu đã khô cạn.

Dưới đáy hồ còn lại rất nhiều dược liệu và một khúc xương, đã là vật vô dụng rồi.

Đến lúc này, tên Khoa La đó mới khẽ gật đầu, có vẻ khá hài lòng, đang chuẩn bị ra lệnh gì đó thì một giọng nói lạnh tanh chợt vang lên giữa trời đêm: - Hóa ra các ngươi sinh ra theo cách này!

Cặp mắt Khoa La lập tức sáng quắc nhìn về bên cạnh.

Chỉ thấy một tia kim quang bay đến, mang theo uy năng hủy thiên diệt địa.

Biến sắc, Khoa La vội vàng vận công lực, hòng ngăn cản tia kim quang này, nhưng vẫn chậm hơn một bước.

Một tiếng nổ vang rềm, cái hồ máu đó bị đánh vỡ vụn, lũ tộc nhân Cốt tộc vừa ra đời đứng bên hồ cũng không chịu nổi cú tấn công như vậy, xương cốt nát ra, bay tứ tung, tất cả đều rã thân, không một tên may mắn sống sót.

Cốt tộc sinh ra bằng phương thức này, khi mới bắt đầu là lúc yếu nhất.

- Kẻ nào! Khoa La điên tiết quát lên.

Dương Khai thân bọc hàn khí, đứng giữa hư không, bước từng bước phía trên lũ Cốt tộc, thản nhiên nhìn xuống Khoa La.

Hắn cũng cảm nhận được, trong số lũ Cốt tộc ở đây, tên này có công lực và địa vị cao nhất.

Nếu hắn muốn biết gì, thì tốt nhất là hỏi tên này.

Từng ánh mắt chĩa đến, từng thần niệm khóa chặt trên người Dương Khai, tất cả lũ Cốt tộc đều tỏ ra bất thiện.

Trong đám đông, có kẻ nhìn kỹ Dương Khai rồi kêu lên kinh ngạc: - Là ngươi!

- Đại nhân, hắn chính là kẻ sở hữu Tinh Toa! Y vội vàng bẩm báo với Khoa La.

Nghe vậy, Khoa La liền mừng rỡ cười lớn: - Chẳng trách công lực không cao mà lại không chút sợ sệt, thì ra là dựa oai Tinh Toa. Có điều, e là ngươi đã tính sai rồi, Tinh Toa trước mặt ta chẳng có tác dụng gì đâu.

Dứt lời, khí tức thiên địa bỗng ngừng trệ, âm ỉ đâu đó, dường như có một xiềng xích vô hình đè nặng quanh Dương Khai.

Hắn nhíu mày, cẩn thận cảm nhận, nhưng không phát giác ra gì, bèn âm thầm cảnh giác.

- Con người, giao Tinh Toa ra đây, ta có thể cho ngươi được vinh dự trở thành tộc nhân của tộc ta! Khoa La ngạo nghễ chìa một bàn tay về phía Dương Khai, thản nhiên ra lệnh.

- Tinh Toa? Dương Khai chau mày, lập tức nghĩ đến điều gì đó, lấy Phi Thiên Toa ra: - Ngươi nói cái này à?

- Không sai! Khoa La dán chặt mắt vào Phi Thiên Toa ngay tức khắc. - Giao nó cho ta!

Dương Khai chậm rãi lắc đầu: - Ngươi gọi nó là Tinh Toa, ngươi biết bí bảo này?

Một tia khinh bỉ lướt qua mắt Khoa La, bọn tộc nhân Cốt tộc cũng phá lên cười, nhưng thể đang cười nhạo Dương Khai đần độn.

- Tinh Toa thì ai chẳng biết, ở Tinh Vực, nó là thứ bí bảo rất phổ biến! Bên dưới có người la hét.

- Tinh Vực? Dương Khai nhướn mày.

Khoa La cũng không nhẫn nại được nữa: - Tinh Vực chính là Tinh Vực! Thế giới này của các ngươi quá hẻo lánh, đến Tinh Vực và Tinh Toa mà cũng không biết.

- Bí bảo này ngoài dùng để đi đường ra, đâu còn tác dụng nào khác, ngươi cần nó để làm gì? Dương Khai hỏi.

- Hừ, không có Tinh Toa, làm sao đến Tinh Không? Tinh Vực rộng lớn có thể khiến bất cứ ai lạc hướng, chết trong cô độc!

Dương Khai khẽ động thần sắc, mặc dù đối phương chưa nói rõ, nhưng hắn lại tìm được ít thông tin bất thường từ trong đó.

Phi Thiên Toa này hóa ra được dùng để đi đến Tinh Không, thảo nào mà tốc độ nhanh vậy.

Quan trọng nhất là hắn đã biết được một thông tin khủng khiếp khác.

Nghiêm mặt nhìn sang Khoa La, Dương Khai trầm giọng hỏi: - Các ngươi không phải là chủng tộc ở Thông Huyền đại lục?

Khoa La cười lớn: - Ta đã nói bao nhiêu lần rồi. Tinh Không rộng lớn, áp lực vô biên, bất cứ ai sức mạnh thể xác không đủ, khi đến đây đều chắc chắn phải chết, tối thiếu phải có tu vi Nhập Thánh tam tầng cảnh mới có thể dùng thánh nguyên ngăn cản áp lực từ Tinh Không.

Đây là địa danh trong truyền thuyết, hiếm ai có thể thực sự được đặt chân đến đây.

Đại Ma Thần trong truyền thuyết đó còn bị đồn đại là do khám phá Tinh Không mới chết.

Bất luận lời đồn đại là có thật hay không, thì việc trong Tinh Không ẩn chứa những nguy hiểm cực kỳ lớn là sự thật.

Nếu người của Băng Tông nghĩ đó chỉ là một thông đạo hư không bình thường, dẫn lối đến một Tiểu Huyền Giới nào đó, mà tùy tiện xông vào, thì e là lành ít dữ nhiều.

Ngoại trừ Băng chủ Thanh Nhã có khả năng chống cự với áp lực của Tinh Không, thì những người khác tuyệt nhiên không có khả năng may mắn sống sót.

Dương Khai lòng rối bời, sững sờ đứng một chỗ, không biết làm gì cho phải nữa.

Đến khi dư quang ở khóe mắt quét qua mấy khúc xương trắng hếu lơ lửng chung quanh, hắn mới chợt hồi tỉnh lại.

Mấy khúc xương đó trôi nổi cách hắn không xa, lẳng lặng không chút động tĩnh. Dương Khai khẽ run tay, cấm khúc xương đó lên, cẩn thận quan sát, thở ra một hơi.

Mấy khúc xương này hẳn là thuộc về một tên Cốt tộc nào đó, tùy tiện xâm nhập Tinh Không, không cách nào hứng chịu nổi áp lực khổng lồ đó, bị nghiền nát ngay lập tức.

Điều này càng khẳng định suy đoán của Dương Khai là đúng.

Người của Băng Tông thật sự đã chạy đến đây, còn bọn Cốt tộc do đuổi theo họ, cũng không cẩn thận đặt chân vào nơi này, kết cục bị áp lực trong Tinh Không ép tan xác, chết ngay tại trận.

Xung quanh có rất nhiều xương cốt, hẳn là không ít người của Cốt tộc đã bỏ mạng.

Nhưng nếu đúng là vậy, thì người của Băng Tông và Tô Nhan đâu?

Nơi này căn bản không có dấu vết cho thấy họ gặp nạn, cứ như thể họ đã biến mất một cách thần kỳ giữa Tinh Không vậy.

Dần dần bình tĩnh lại, Dương Khai bóp nát khúc xương trên tay, lấy Phi Thiên Toa ra, bắt đầu kiếm tìm, kiếm tìm những manh mối dù là nhỏ nhặt nhất trong Tinh Không rộng lớn.

Hắn không bỏ qua bất cứ ngóc ngách, bất cứ một nơi đáng ngờ nào. Thần niệm tỏa ra mức cao nhất, mong có thể phát hiện được tông tích của Tô Nhan, phát hiện thấy nàng vẫn đang bình yên ẩn náu ở một góc nào đó trong Tinh Không dưới sự che chở của Băng chủ Thanh Nhã, đợi hắn đến.

Hy vọng của hắn tan theo mây khói.

Lấy cổng Tinh Không làm trung tâm, trong phạm vi vạn dặm, hắn đã tìm đến mấy lần, nhưng cũng không lần ra được một chút manh mối nào.

Thời gian trôi qua, không biết đã bao nhiêu ngày, hắn quay về thông đạo hư không, ngoảnh đầu lại, nhìn đau đáu vào bầu trời sao chi chít, rồi chui vào trong lối đi.

Trở về Thông Huyền đại lục, hắn tiến thẳng đến Thủy Thần Điện!

Trên đời này, nếu còn ai đó biết rõ tung tích người của Băng Tông, thì ngoài Cốt tộc ra, không còn kẻ nào khác, vì tin tức của Tô Nhan, hắn buộc phải dò la cho rõ ràng.

Thủy Thần Điện, hòn đảo lớn nhất ở chính giữa, đây vốn là hòn đảo đặt Tổng điện của Thủy Thần Điện, có điều kể từ khi Thủy Thần Điện bị hủy diệt, nơi này đã bị Cốt tộc chiếm giữ.

Lúc này, tất cả các tộc nhân Cốt tộc đều đang tụ hội tại đây.

Mỗi một tộc nhân đều đã sở hữu cho mình một thân xác hoàn chỉnh, không còn chỉ là hài cốt như trước kia nữa.

Thoạt nhìn chúng không khác gì con người ở đại lục, duy chỉ có một thứ có thể vạch trần thân phận chúng, đó chính là cặp mắt xanh biếc.

Gần hai trăm tộc nhân Cốt tộc hội tụ một chỗ, từng cặp mắt chơp chớp như ma trời tản ra ánh sáng xanh u ám, khiến khí tức của toàn bộ hòn đảo đều toát lên một vẻ rùng rợn thê lương.

Chúng cuồng hoan, chúng ăn mừng sôi nổi, chúc mừng cho sự thức tỉnh sau mấy nghìn năm của chính mình. Mỗi một tên Cốt tộc đều dâng tràn cảm xúc phấn chấn trên mặt.

Tiếng huyên náo truyền đi xa tít theo gió biển.

Chúng vây thành một vòng, ở giữa đám Cốt tộc này, có một cái hồ máu cực lớn, bên trong hồ chứa đầy máu đỏ sẫm và từng miếng thịt nát, bọt khí to tướng liên tục nổi lên từng trong hồ, chúng nổ tung, bắn ra từng mảng sương máu, khiến khoảng không phía trên cái hồ đó ngưng tự thành một đám mây máu đỏ tươi.

Rất nhiều xương cốt trắng hếu và dược liệu không rõ tên đang chìm nổi trong hồ.

Từng đường hoa văn sáng lóa liên tục ẩn hiện dưới đáy hồ, hội tụ thành một trận đồ phức tạp.

- Khoa La đại nhân, thời gian gần được rồi. Một tên Cốt tộc đi đến cạnh một gã trung niên, trầm giọng bẩm báo.

Gã trung niên khẽ gật đầu, thần sắc hờ hững, rồi vươn người đứng dậy.

Lũ tộc nhân Cốt tộc đang ồn ào liền im bặt, chĩa từng ánh mắt chờ mong về phía y.

Khoa La nhìn quanh một vọng, dõng dạc hô: - Mấy nghìn năm trước, tộc ta vô tình đến nơi đây, những tưởng có cơ hội tốt để mở mang bờ cõi, nào ngờ ở đây có một cao thủ lợi hại ngăn cản. Tộc ta thảm bại, cường nhân trong tộc từ chiến vô số, những tộc nhân còn sống sót bất đắc dĩ phải tháo chạy đến thế giới Băng Xuyên hẻo lánh, chìm vào giấc ngủ say ở đó. Nay, chúng ta đã tỉnh lại! Tên cao thủ mà cường nhân tộc ta không thể đánh bại đó cũng đã chết từ lâu. Thiên hạ này là của tộc ta rồi, không còn ai có thể ngăn nổi chúng ta nữa!

Các tộc nhân phấn chân hô lớn, âm thanh ngày một to dần.

Khoa La giơ tay lên ra hiệu chúng im lặng lại: - Đêm nay, chúng ta lại có tân tộc nhân ra đời, chúng ta phải cống hiến sức lực của mình, giúp họ tỉnh lại!

Đông đảo tộc nhân ồ ạt ứng lời.

Ngay sau đó, tất cả đều bắt tay vào hành động, từng luồng năng lượng chứa tinh hoa sinh mệnh Cốt tộc bắn ra từ nội thể chúng, trút vào trong hồ máu nọ.

Cía hồ như bị đun sôi, bọt khí cuồn cuộn, mấy khúc xương và dược liệu đó chìm nổi dữ dội.

Đi cùng từng hồi động tĩnh như quỷ khóc sói gào, từ trong hồ nổi lên rất nhiều mặt người ngũ quan mờ nhạt. Những mặt người đó tựa như những u hồn bị giam giữ trong hồ, mặc cho chúng có giãy giụa đến đâu, cũng không thể nào thoát khỏi hồ máu.

Tất cả các tộc nhân Cốt tộc đều phấn chấn nhìn mặt hồ, ánh mắt đầy kỳ vọng.

Đám xương cốt trôi nổi chợt chìm hết thảy xuống đáy, theo sau một hồi tiếng vang răng rắc, bên trong hồ, vô số xương cốt dung hợp giao thoa, như thể có một thay đổi kinh thiên động địa đang diễn ra.

Thình lình, một tiếng động ầm ầm vang lên, một bộ hài cốt đứng dậy từ trong hồ máu, hốc mắt vốn đen hun hút chợt nổi lên hai đốm sáng màu xanh biếc.

Chỉ có điều hai đốm sáng này vẫn còn yếu hơn so với lũ tộc nhân khác, chúng như ngọn đèn trước gió, có thể dập tắt bất cứ lúc nào.

Trông y có vẻ hơi ngỡ ngàng, vẫn chưa rõ mình đang ở trong tình cảnh thế nào.

Song, bản năng thúc đẩy, y bắt đầu hấp thụ tinh hoa máu thịt trong hồ.

Mắt thường có thể thấy rõ, xương cốt y dần dần có thêm máu, thịt, chẳng mấy chốc sau lại có thêm lớp da.

Thoạt nhìn cứ như một lão già khô quắt.

Có thêm nhiều hài cốt khác đứng dậy sau y, tối thiểu cũng trên trăm tên. Mà chúng càng hấp thụ, máu trong hồ cũng càng ít đi, trước sau chưa đầy nửa canh giờ, hồ máu đã khô cạn.

Dưới đáy hồ còn lại rất nhiều dược liệu và một khúc xương, đã là vật vô dụng rồi.

Đến lúc này, tên Khoa La đó mới khẽ gật đầu, có vẻ khá hài lòng, đang chuẩn bị ra lệnh gì đó thì một giọng nói lạnh tanh chợt vang lên giữa trời đêm: - Hóa ra các ngươi sinh ra theo cách này!

Cặp mắt Khoa La lập tức sáng quắc nhìn về bên cạnh.

Chỉ thấy một tia kim quang bay đến, mang theo uy năng hủy thiên diệt địa.

Biến sắc, Khoa La vội vàng vận công lực, hòng ngăn cản tia kim quang này, nhưng vẫn chậm hơn một bước.

Một tiếng nổ vang rềm, cái hồ máu đó bị đánh vỡ vụn, lũ tộc nhân Cốt tộc vừa ra đời đứng bên hồ cũng không chịu nổi cú tấn công như vậy, xương cốt nát ra, bay tứ tung, tất cả đều rã thân, không một tên may mắn sống sót.

Cốt tộc sinh ra bằng phương thức này, khi mới bắt đầu là lúc yếu nhất.

- Kẻ nào! Khoa La điên tiết quát lên.

Dương Khai thân bọc hàn khí, đứng giữa hư không, bước từng bước phía trên lũ Cốt tộc, thản nhiên nhìn xuống Khoa La.

Hắn cũng cảm nhận được, trong số lũ Cốt tộc ở đây, tên này có công lực và địa vị cao nhất.

Nếu hắn muốn biết gì, thì tốt nhất là hỏi tên này.

Từng ánh mắt chĩa đến, từng thần niệm khóa chặt trên người Dương Khai, tất cả lũ Cốt tộc đều tỏ ra bất thiện.

Trong đám đông, có kẻ nhìn kỹ Dương Khai rồi kêu lên kinh ngạc: - Là ngươi!

- Đại nhân, hắn chính là kẻ sở hữu Tinh Toa! Y vội vàng bẩm báo với Khoa La.

Nghe vậy, Khoa La liền mừng rỡ cười lớn: - Chẳng trách công lực không cao mà lại không chút sợ sệt, thì ra là dựa oai Tinh Toa. Có điều, e là ngươi đã tính sai rồi, Tinh Toa trước mặt ta chẳng có tác dụng gì đâu.

Dứt lời, khí tức thiên địa bỗng ngừng trệ, âm ỉ đâu đó, dường như có một xiềng xích vô hình đè nặng quanh Dương Khai.

Hắn nhíu mày, cẩn thận cảm nhận, nhưng không phát giác ra gì, bèn âm thầm cảnh giác.

- Con người, giao Tinh Toa ra đây, ta có thể cho ngươi được vinh dự trở thành tộc nhân của tộc ta! Khoa La ngạo nghễ chìa một bàn tay về phía Dương Khai, thản nhiên ra lệnh.

- Tinh Toa? Dương Khai chau mày, lập tức nghĩ đến điều gì đó, lấy Phi Thiên Toa ra: - Ngươi nói cái này à?

- Không sai! Khoa La dán chặt mắt vào Phi Thiên Toa ngay tức khắc. - Giao nó cho ta!

Dương Khai chậm rãi lắc đầu: - Ngươi gọi nó là Tinh Toa, ngươi biết bí bảo này?

Một tia khinh bỉ lướt qua mắt Khoa La, bọn tộc nhân Cốt tộc cũng phá lên cười, nhưng thể đang cười nhạo Dương Khai đần độn.

- Tinh Toa thì ai chẳng biết, ở Tinh Vực, nó là thứ bí bảo rất phổ biến! Bên dưới có người la hét.

- Tinh Vực? Dương Khai nhướn mày.

Khoa La cũng không nhẫn nại được nữa: - Tinh Vực chính là Tinh Vực! Thế giới này của các ngươi quá hẻo lánh, đến Tinh Vực và Tinh Toa mà cũng không biết.

- Bí bảo này ngoài dùng để đi đường ra, đâu còn tác dụng nào khác, ngươi cần nó để làm gì? Dương Khai hỏi.

- Hừ, không có Tinh Toa, làm sao đến Tinh Không? Tinh Vực rộng lớn có thể khiến bất cứ ai lạc hướng, chết trong cô độc!

Dương Khai khẽ động thần sắc, mặc dù đối phương chưa nói rõ, nhưng hắn lại tìm được ít thông tin bất thường từ trong đó.

Phi Thiên Toa này hóa ra được dùng để đi đến Tinh Không, thảo nào mà tốc độ nhanh vậy.

Quan trọng nhất là hắn đã biết được một thông tin khủng khiếp khác.

Nghiêm mặt nhìn sang Khoa La, Dương Khai trầm giọng hỏi: - Các ngươi không phải là chủng tộc ở Thông Huyền đại lục?

Khoa La cười lớn: - Ta đã nói bao nhiêu lần rồi.