Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 902: Chờ Vận may thôi




Dương Khai hiểu ra ý họ, trầm ngâm một lúc liền mở lời mời: - Chi bằng, hai người theo ta về Cửu Thiên Thánh Địa?

Thủy Vân ngẩn ra, bất ngờ nhìn Dương Khai: - Như vậy có được không?

- Không có gì là không được cả, chỉ có điều môi trường ở đó không thích hợp cho hai người tu luyện. Tất nhiên, nếu Thủy tiền bối đồng ý, có thể đến Cửu Thiên Thánh Địa tạm giữ thân phận chấp sự trước, sau này nếu còn muốn chấn hưng Thủy Thần Điện, Thánh địa ta sẽ ủng hộ về mọi mặt!

Nghe Dương Khai nói vậy, hai mắt Thủy Vân liền đong đầy cảm kích và vui mừng.

- Được vậy thì phải tạ đại ân Dương Thánh chủ rồi! Thủy Vân xúc động rơi lệ.

- Ta và Thủy Linh là bằng hữu, Thủy tiền bối nói vậy quá khách khí rồi. Dương Khai mỉm cười.

Thủy Vân có công lực Nhập Thánh nhất tầng cảnh, đến Thánh địa làm chấp sự âu cũng chẳng hạ thấp lão là mấy.

Sau khi bàn bạc xong, ba người xuất phát đến Cửu Thiên Thánh Địa.

Hai ngày sau, Dương Khai trở về, lập tức truyền tin cho phía Lăng Tiêu Các.

Nửa ngày sau, Tô Mộc, Tô Huyền Vũ và Lăng Tiêu Các tìm đến Thánh địa, gặp Dương Khai trong Đại điện.

Lúc này, các vị trưởng lão của Thánh địa, mấy vị thống lĩnh của tộc Cổ Ma cũng có mặt tại đây, thần sắc nghiêm túc, không khí trang nghiêm.

Cảm giác thấy bầu không khí có gì đó không ổn, Lăng Thái Hư không khỏi nhíu mày, hồ nghi nhìn sang Dương Khai, không biết tại sao hắn lại triệu tập tất cả các bậc cấp cao về đây.

- Dương Khai, Tô Nhan đâu? Tô Huyền Vũ rất lo cho an nguy của cháu gái, nhìn một vòng quanh Đại điện, không thấy bóng dáng Tô Nhan đâu, không kìm được bèn lên tiếng hỏi.

- Đúng rồi tỷ phu, tỷ tỷ đâu?

Tô Mộc cũng hồ nghi, họ đều biết chuyến này Dương Khai đi là để tìm Tô Nhan, giờ hắn đã về, nhưng lại chẳng thấy Tô Nhan đâu, lập tức cảm thấy bất an, lo sợ Tô Nhan đã xảy ra chuyện gì.

Dương Khai trầm ngâm lựa lời để nói rồi đáp: - Tô Nhan hiện vẫn an toàn, có điều không còn ở Thông Huyền đại lục nữa.

Tô Mộc ngẩn ra, gãi đầu nói: - Nghĩa là sao? Tỷ tỷ không ở Thông Huyền đại lục, không lẽ đã đi Tiểu Huyền Giới nào rồi á?

Đến đây đã một thời gian, các võ giả Đại Hán ít nhiêu gì cũng đã có chút hiểu biết về đối với loại không gian thần kỳ như Tiểu Huyền Giới, càng biết nơi mà họ xuất thân cũng có thể xem như là một Tiểu Huyền Giới khá rộng lớn.

Dương Khai lắc đầu, chỉ tay lên trời: - Trên Tinh Không!

Trong Đại điện, tất cả mọi người đều rùng mình, mấy vị trưởng lão và các thống lĩnh Cổ Ma đều nhìn Dương Khai kinh ngạc tột độ.

- Tinh Không? Lăng Thái Hư chau mày. - Không phải Tinh Không rất nguy hiểm sao? Cái người tên Vu Kiếp đó từng nói với lão phu, trừ phi tu vi đã chạm tới Nhập Thánh tam tầng cảnh, còn không thì bất cứ ai vào Tinh Không đều cầm chắc cái chết.

- Ừm, nói thì nói vậy, nhưng lần này Tô Nhan không chỉ đi một mình, còn có năm vị Nhập Thánh Cảnh đi cùng nàng ấy, hơn nữa họ còn có bí bảo thích hợp để hành động trong Tinh Không.

- Tỷ phu, rốt cuộc là sao? Tô Mộc kêu ầm lên, nghe mà chẳng hiểu gì.

Dương Khai thở dài, bèn kể hết đầu đuôi sự việc ra.

Nghe hắn nói mà tất cả đều há hốc mồm, chấn động vì lũ Cốt tộc quái gở đó, các trưởng lão Thánh địa còn lộ thần sắc vô cùng kiêng kỵ.

- Thánh chủ, ngài nói những sinh linh được gọi là Cốt tộc đó chỉ là hài cốt, nhưng có thể hấp thụ tinh hoa huyết nhục để tạo thành thân xác?

- Phải.

- Hơn nữa chúng còn có thể dùng một lượng lớn tử thi phối hợp với dược liệu để tạo ra tộc nhân mới?

- Không sai!

- Dược liệu đẳng cấp càng cao, tộc nhân được tạo ra càng mạnh?

- Chính chúng thừa nhận điều này.

Mọi người đều như rơi xuống đáy vực.

Chỉ riêng với tin tức vừa hay biết, họ gần như đã nhìn thấy cảnh sau này Cốt tộc khiến sinh linh đồ thán, xưng bá Thông Huyền đại lục.

Chủng tộc này hoàn toàn có thể dĩ chiến dưỡng chiến, hoàn toàn không phải lo vấn đề về số lượng tộc nhân, chỉ cần giết được một số lượng cao thủ nhất định, chúng có thể sinh sôi thêm tộc nhân mới, những tộc nhân mới sinh này còn có thể cung cấp sức mạnh cực lớn cho chúng.

Sớm muộn gì cũng có một ngày, thế giới này cũng sẽ biến thành Cốt tộc.

Đây là đại họa, đại họa của cả đại lục!

- Khó nhằn đây! Từ Hối sắc mặt nặng nề. - Phải thông báo chuyện này cho cả nhân loại.

- Cho dù có thông báo, nhưng liệu có bao nhiêu người sẽ tin?

Ngọc Oánh lo lắng, Cốt tộc quá kinh khủng, nay nếu không phải là Dương Khai cho họ biết, mà đổi lại là người khác nói, e là các trưởng lão cũng chỉ xem là cuồng ngôn.

- Tin hay không thì sau này sẽ biết, chúng ta chỉ làm những gì chúng ta làm được, hôm nay triệu tập mọi người đến đây chính là vì chuyện này, mọi người hãy sắp xếp vài nhân thủ ra ngoài thông báo cho các thế lực tứ phương, bảo họ chuyển lời cho nhau, lấy danh nghĩ Thánh địa ra đảm bảo, nói cho họ hay, nếu có bất cứ nghi vấn nào, có thể đến Thánh địa để chất vấn chính diện với ta!

- Vâng! Mấy vị trưởng lão đều đồng ý.

Không hề do dự, họ vội vàng bắt tay vào việc. Họ cũng ý thức được chuyện này nghiêm trọng đến đâu, nếu không sớm tiêu diệt Cốt tộc từ trong trứng nước, đợi đến khi chúng mạnh lên thì sẽ rất khó dọn dẹp, e là dốc hết sức mạnh của cả nhân loại cũng chẳng làm gì được chúng.

Sau khi các trưởng lão đi khỏi, Dương Khai nhìn sang Lệ Dung: - Ngươi và Hàn Phi theo ta đi Ma đô một chuyến!

Lệ Dung rùng mình: - Chúa thượng quyết định đi?

- Ừ, hình như nơi đó ẩn giấu bí mật nào đó, ta phải đi để làm rõ ràng!

- Vâng! Lệ Dung gật đầu.

- Lão phu cũng đi với ngươi! Chợt có một giọng nói trầm thấp vang lên, nghe thấy giọng nói này, Dương Khai liền giật mình, Lăng Thái Hư còn vụt xoay người lại nhìn ra ngoài.

Ngoài điện, Mộng Vô Nhai sải bước lớn đi vào, miệng tươi cười: - Lăng huynh, hơn mười năm không gặp rồi, dạo này vẫn khỏe chứ?

- Mộng huynh! Lăng Thái Hư kích động, vội bước tới, hai lão bằng hữu xa cách mười mấy năm, đến nay mới trùng phùng.

Sau khi Mộng Vô Nhai được Dương Khai đưa về đây vài ngày lại đột ngột bỏ đi, sau đó các võ giả Đại Hán mới đến đây.

Chờ cho họ nói chuyện một hồi, Dương Khai mới bảo: - Mộng chưởng quầy, lão cũng về đúng lúc đấy.

- Ngươi muốn đi Ma đô? Mộng Vô Nhai hướng mắt sang Dương Khai.

- Ừm.

- Ta đi với ngươi, ta cũng muốn biết nơi đó rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì! Ánh mắt Mộng Vô Nhai lóe sáng. - Hơn nữa ta còn muốn gặp Ma tôn, lần trước trúng phải quỷ kế của y, bị y phong ấn tu vi, lần này ta phải xem xem y làm gì được ta.

Dương Khai cười gượng:

- Ta đến đó không phải để tìm Trường Uyên gây rối đâu.

Mộng Vô Nhai nhíu mày: - Ngươi từng gặp y rồi à?

- Ừm. Dương Khai gật đầu.

- Hãy cẩn thận với y, Trường Uyên là một kẻ đầy dã tâm, chớ nhìn mặt y có vẻ hiền lành, nếu muốn động thủ với ngươi, y sẽ ra tay mà không để lại chút sơ hở.

- Ta hiểu rồi, vả lại, lão cũng đi cùng ta, cho dù Trường Uyên có muốn giở trò thì cũng chẳng có gan đâu nhỉ? Dương Khai chắc mẩm.

Có Lệ Dung và Hàn Phi là đủ rồi, giờ còn có thêm Mộng Vô Nhai cùng đi, thiết nghĩ Ma tôn Trường Uyên cũng không dám giở trò gì.

- Mong là y biết điều. Mộng Vô Nhai hừ một tiếng.

- Mộng chưởng quầy, chuyến này lão đi gần một năm để làm gì vậy? Dương Khai hỏi.

- Dò la tin tức, có liên quan đến Cốt tộc mà ngươi nói! Mộng Vô Nhai sắc mặt ngưng trọng. - Có điều ta chỉ biết chúng đến từ thiên ngoại, hơn nữa việc chúng chìm vào giấc ngủ có liên quan đến Đại Ma Thần, cái khác thì ta không rõ lắm. Vốn dĩ ta định một mình đến Ma đô tìm Trường Uyên hỏi cho ra nhẽ, nhưng ngươi cũng định đi thì quá tốt, ta có dự cảm, chỉ cần đến đó, giải khai bí mật mà Đại Ma Thần để lại năm xưa, thì tất cả sẽ được làm sáng tỏ.

- Ta cũng có cảm giác như vậy! Dương Khai nhìn xoáy vào lão, hai người hiểu ý cùng cười.

Hơn nữa, trong tay Dương Khai còn có chìa khóa để phá giải cấm chế đó Vô Tự Hắc Thư, Ma Thần Bí Điển mà Trường Uyên nhắc đến.

Bí mật mà Đại Ma Thần để lại đã khiến bao đời Ma tôn day dứt, có lẽ Trường Uyên cũng rất tò mò về điều này.

Có điều Mộng Vô Nhai lại dò la được vài tin tức về Cốt tộc, cũng khiến Dương Khai rất lấy làm khâm phục.

Hắn nghe được từ phía Cốt tộc, còn Mộng Vô Nhai thì chẳng biết đã dùng cahcs nào.

Mộng chưởng quầy quảng giao, có thể dò la được những thông tin hiếm hoi nhất cũng chẳng có gì lạ.

Ở lại Thánh địa hai ngày, chuẩn bị xong tất cả, Dương Khai cùng Mộng Vô Nhai, Lệ Dung và Hàn Phi lên đường tiến về Ma đô.

Băng ngang qua khu rừng Thú Hải, Dương Khai tìm đến Lôi Mộc Phủ, thuật lại chuyện Cốt tộc hồi sinh cho Lôi Long Đại tôn, nói rõ mọi điều tốt xấu để y phòng bị.

Lôi Long nghe xong, tuy cảm thấy rất khó tin, nhưng Dương Khai đã nói vậy, y cũng chỉ biết chọn cách tin tưởng vô điều kiện.

Y nghiêm nghị tỏ ý sẽ truyền tin này cho hai vị Đại tôn khác của Yêu tộc, bàn bạc với họ nên xử lý thế nào.

Dương Khai không nán lại lâu, tiếp tục lên đường.

Vượt qua cả Yêu vực, mấy ngày sau bốn người họ đã đến Ma cương.

Cảm nhận được khí tà ma lưu động trong thiên địa, Lệ Dung và Hàn Phi đều tỏ ra rất thoải mái, họ đều là truyền nhân của tộc Cổ Ma, đáng lý ra nên sống ở Ma cương, nhưng vì theo Dương Khai mà luôn sống tại Cửu Thiên Thánh Địa.

Đối với họ mà nói, môi trường ở Ma cương rõ ràng thích hợp cho họ sinh sống và tu luyện hơn.

Cho dù đang ở trong Ma cương, Dương Khai cũng chẳng cả nể gì, dùng Tinh Toa ngự sử phi hành, với tốc độ của nó, cho dù cao thủ trong Ma cương có phát giác thì cũng chẳng làm gì được.

Toàn bộ Ma cương chiếm một diện tích không hề thua kém địa bàn của loài người, lớn hơn Yêu vực rất nhiều. Mộng Vô Nhai cũng khá quen đường, nên chuyến đi cũng ít gặp trở ngại, không cần phải tìm người hỏi hướng đến Ma đô.

Những lúc rảnh rỗi, Dương Khai còn hỏi han chuyện đại chiến của Mộng Vô Nhai và Ma tôn năm đó.

Không ngờ lại khiến lão thẹn quá hóa giận, chửi bới liên hồi.

Từ lời mắng chửi của lão, Dương Khai có thể đoán ra, Mộng Vô Nhai năm xưa tài cao gan lớn, đơn thương độc mã tìm đến Ma đô khiêu chiến Ma tôn, ai ngờ Ma đô có ếm đại trận, Trường Uyên sử dụng uy lực trận pháp giam lấy Mộng Vô Nhai, hành hạ lão trong ba tháng ròng, khiến Mộng Vô Nhai trúng phải Thiên Huyền Phong Ấn quyết của y.

Dù vậy, Mộng Vô Nhai cũng may mắn thoát chết, chỉ là sau cùng tu vi bị tuột dốc từ Nhập Thánh tam tầng cảnh xuống Thần Du Cảnh đỉnh phong.

Từ đó, lão mai danh ẩn tích, tìm kiếm cách giải trừ phong ấn.

Cuối cùng đặt chân đến Đại Hán, trong một lần tình cờ, đã nhận nuôi Hạ Ngưng Thường Dược Linh Thánh Thể. Dương Khai hiểu ra ý họ, trầm ngâm một lúc liền mở lời mời: - Chi bằng, hai người theo ta về Cửu Thiên Thánh Địa?

Thủy Vân ngẩn ra, bất ngờ nhìn Dương Khai: - Như vậy có được không?

- Không có gì là không được cả, chỉ có điều môi trường ở đó không thích hợp cho hai người tu luyện. Tất nhiên, nếu Thủy tiền bối đồng ý, có thể đến Cửu Thiên Thánh Địa tạm giữ thân phận chấp sự trước, sau này nếu còn muốn chấn hưng Thủy Thần Điện, Thánh địa ta sẽ ủng hộ về mọi mặt!

Nghe Dương Khai nói vậy, hai mắt Thủy Vân liền đong đầy cảm kích và vui mừng.

- Được vậy thì phải tạ đại ân Dương Thánh chủ rồi! Thủy Vân xúc động rơi lệ.

- Ta và Thủy Linh là bằng hữu, Thủy tiền bối nói vậy quá khách khí rồi. Dương Khai mỉm cười.

Thủy Vân có công lực Nhập Thánh nhất tầng cảnh, đến Thánh địa làm chấp sự âu cũng chẳng hạ thấp lão là mấy.

Sau khi bàn bạc xong, ba người xuất phát đến Cửu Thiên Thánh Địa.

Hai ngày sau, Dương Khai trở về, lập tức truyền tin cho phía Lăng Tiêu Các.

Nửa ngày sau, Tô Mộc, Tô Huyền Vũ và Lăng Tiêu Các tìm đến Thánh địa, gặp Dương Khai trong Đại điện.

Lúc này, các vị trưởng lão của Thánh địa, mấy vị thống lĩnh của tộc Cổ Ma cũng có mặt tại đây, thần sắc nghiêm túc, không khí trang nghiêm.

Cảm giác thấy bầu không khí có gì đó không ổn, Lăng Thái Hư không khỏi nhíu mày, hồ nghi nhìn sang Dương Khai, không biết tại sao hắn lại triệu tập tất cả các bậc cấp cao về đây.

- Dương Khai, Tô Nhan đâu? Tô Huyền Vũ rất lo cho an nguy của cháu gái, nhìn một vòng quanh Đại điện, không thấy bóng dáng Tô Nhan đâu, không kìm được bèn lên tiếng hỏi.

- Đúng rồi tỷ phu, tỷ tỷ đâu?

Tô Mộc cũng hồ nghi, họ đều biết chuyến này Dương Khai đi là để tìm Tô Nhan, giờ hắn đã về, nhưng lại chẳng thấy Tô Nhan đâu, lập tức cảm thấy bất an, lo sợ Tô Nhan đã xảy ra chuyện gì.

Dương Khai trầm ngâm lựa lời để nói rồi đáp: - Tô Nhan hiện vẫn an toàn, có điều không còn ở Thông Huyền đại lục nữa.

Tô Mộc ngẩn ra, gãi đầu nói: - Nghĩa là sao? Tỷ tỷ không ở Thông Huyền đại lục, không lẽ đã đi Tiểu Huyền Giới nào rồi á?

Đến đây đã một thời gian, các võ giả Đại Hán ít nhiêu gì cũng đã có chút hiểu biết về đối với loại không gian thần kỳ như Tiểu Huyền Giới, càng biết nơi mà họ xuất thân cũng có thể xem như là một Tiểu Huyền Giới khá rộng lớn.

Dương Khai lắc đầu, chỉ tay lên trời: - Trên Tinh Không!

Trong Đại điện, tất cả mọi người đều rùng mình, mấy vị trưởng lão và các thống lĩnh Cổ Ma đều nhìn Dương Khai kinh ngạc tột độ.

- Tinh Không? Lăng Thái Hư chau mày. - Không phải Tinh Không rất nguy hiểm sao? Cái người tên Vu Kiếp đó từng nói với lão phu, trừ phi tu vi đã chạm tới Nhập Thánh tam tầng cảnh, còn không thì bất cứ ai vào Tinh Không đều cầm chắc cái chết.

- Ừm, nói thì nói vậy, nhưng lần này Tô Nhan không chỉ đi một mình, còn có năm vị Nhập Thánh Cảnh đi cùng nàng ấy, hơn nữa họ còn có bí bảo thích hợp để hành động trong Tinh Không.

- Tỷ phu, rốt cuộc là sao? Tô Mộc kêu ầm lên, nghe mà chẳng hiểu gì.

Dương Khai thở dài, bèn kể hết đầu đuôi sự việc ra.

Nghe hắn nói mà tất cả đều há hốc mồm, chấn động vì lũ Cốt tộc quái gở đó, các trưởng lão Thánh địa còn lộ thần sắc vô cùng kiêng kỵ.

- Thánh chủ, ngài nói những sinh linh được gọi là Cốt tộc đó chỉ là hài cốt, nhưng có thể hấp thụ tinh hoa huyết nhục để tạo thành thân xác?

- Phải.

- Hơn nữa chúng còn có thể dùng một lượng lớn tử thi phối hợp với dược liệu để tạo ra tộc nhân mới?

- Không sai!

- Dược liệu đẳng cấp càng cao, tộc nhân được tạo ra càng mạnh?

- Chính chúng thừa nhận điều này.

Mọi người đều như rơi xuống đáy vực.

Chỉ riêng với tin tức vừa hay biết, họ gần như đã nhìn thấy cảnh sau này Cốt tộc khiến sinh linh đồ thán, xưng bá Thông Huyền đại lục.

Chủng tộc này hoàn toàn có thể dĩ chiến dưỡng chiến, hoàn toàn không phải lo vấn đề về số lượng tộc nhân, chỉ cần giết được một số lượng cao thủ nhất định, chúng có thể sinh sôi thêm tộc nhân mới, những tộc nhân mới sinh này còn có thể cung cấp sức mạnh cực lớn cho chúng.

Sớm muộn gì cũng có một ngày, thế giới này cũng sẽ biến thành Cốt tộc.

Đây là đại họa, đại họa của cả đại lục!

- Khó nhằn đây! Từ Hối sắc mặt nặng nề. - Phải thông báo chuyện này cho cả nhân loại.

- Cho dù có thông báo, nhưng liệu có bao nhiêu người sẽ tin?

Ngọc Oánh lo lắng, Cốt tộc quá kinh khủng, nay nếu không phải là Dương Khai cho họ biết, mà đổi lại là người khác nói, e là các trưởng lão cũng chỉ xem là cuồng ngôn.

- Tin hay không thì sau này sẽ biết, chúng ta chỉ làm những gì chúng ta làm được, hôm nay triệu tập mọi người đến đây chính là vì chuyện này, mọi người hãy sắp xếp vài nhân thủ ra ngoài thông báo cho các thế lực tứ phương, bảo họ chuyển lời cho nhau, lấy danh nghĩ Thánh địa ra đảm bảo, nói cho họ hay, nếu có bất cứ nghi vấn nào, có thể đến Thánh địa để chất vấn chính diện với ta!

- Vâng! Mấy vị trưởng lão đều đồng ý.

Không hề do dự, họ vội vàng bắt tay vào việc. Họ cũng ý thức được chuyện này nghiêm trọng đến đâu, nếu không sớm tiêu diệt Cốt tộc từ trong trứng nước, đợi đến khi chúng mạnh lên thì sẽ rất khó dọn dẹp, e là dốc hết sức mạnh của cả nhân loại cũng chẳng làm gì được chúng.

Sau khi các trưởng lão đi khỏi, Dương Khai nhìn sang Lệ Dung: - Ngươi và Hàn Phi theo ta đi Ma đô một chuyến!

Lệ Dung rùng mình: - Chúa thượng quyết định đi?

- Ừ, hình như nơi đó ẩn giấu bí mật nào đó, ta phải đi để làm rõ ràng!

- Vâng! Lệ Dung gật đầu.

- Lão phu cũng đi với ngươi! Chợt có một giọng nói trầm thấp vang lên, nghe thấy giọng nói này, Dương Khai liền giật mình, Lăng Thái Hư còn vụt xoay người lại nhìn ra ngoài.

Ngoài điện, Mộng Vô Nhai sải bước lớn đi vào, miệng tươi cười: - Lăng huynh, hơn mười năm không gặp rồi, dạo này vẫn khỏe chứ?

- Mộng huynh! Lăng Thái Hư kích động, vội bước tới, hai lão bằng hữu xa cách mười mấy năm, đến nay mới trùng phùng.

Sau khi Mộng Vô Nhai được Dương Khai đưa về đây vài ngày lại đột ngột bỏ đi, sau đó các võ giả Đại Hán mới đến đây.

Chờ cho họ nói chuyện một hồi, Dương Khai mới bảo: - Mộng chưởng quầy, lão cũng về đúng lúc đấy.

- Ngươi muốn đi Ma đô? Mộng Vô Nhai hướng mắt sang Dương Khai.

- Ừm.

- Ta đi với ngươi, ta cũng muốn biết nơi đó rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì! Ánh mắt Mộng Vô Nhai lóe sáng. - Hơn nữa ta còn muốn gặp Ma tôn, lần trước trúng phải quỷ kế của y, bị y phong ấn tu vi, lần này ta phải xem xem y làm gì được ta.

Dương Khai cười gượng:

- Ta đến đó không phải để tìm Trường Uyên gây rối đâu.

Mộng Vô Nhai nhíu mày: - Ngươi từng gặp y rồi à?

- Ừm. Dương Khai gật đầu.

- Hãy cẩn thận với y, Trường Uyên là một kẻ đầy dã tâm, chớ nhìn mặt y có vẻ hiền lành, nếu muốn động thủ với ngươi, y sẽ ra tay mà không để lại chút sơ hở.

- Ta hiểu rồi, vả lại, lão cũng đi cùng ta, cho dù Trường Uyên có muốn giở trò thì cũng chẳng có gan đâu nhỉ? Dương Khai chắc mẩm.

Có Lệ Dung và Hàn Phi là đủ rồi, giờ còn có thêm Mộng Vô Nhai cùng đi, thiết nghĩ Ma tôn Trường Uyên cũng không dám giở trò gì.

- Mong là y biết điều. Mộng Vô Nhai hừ một tiếng.

- Mộng chưởng quầy, chuyến này lão đi gần một năm để làm gì vậy? Dương Khai hỏi.

- Dò la tin tức, có liên quan đến Cốt tộc mà ngươi nói! Mộng Vô Nhai sắc mặt ngưng trọng. - Có điều ta chỉ biết chúng đến từ thiên ngoại, hơn nữa việc chúng chìm vào giấc ngủ có liên quan đến Đại Ma Thần, cái khác thì ta không rõ lắm. Vốn dĩ ta định một mình đến Ma đô tìm Trường Uyên hỏi cho ra nhẽ, nhưng ngươi cũng định đi thì quá tốt, ta có dự cảm, chỉ cần đến đó, giải khai bí mật mà Đại Ma Thần để lại năm xưa, thì tất cả sẽ được làm sáng tỏ.

- Ta cũng có cảm giác như vậy! Dương Khai nhìn xoáy vào lão, hai người hiểu ý cùng cười.

Hơn nữa, trong tay Dương Khai còn có chìa khóa để phá giải cấm chế đó Vô Tự Hắc Thư, Ma Thần Bí Điển mà Trường Uyên nhắc đến.

Bí mật mà Đại Ma Thần để lại đã khiến bao đời Ma tôn day dứt, có lẽ Trường Uyên cũng rất tò mò về điều này.

Có điều Mộng Vô Nhai lại dò la được vài tin tức về Cốt tộc, cũng khiến Dương Khai rất lấy làm khâm phục.

Hắn nghe được từ phía Cốt tộc, còn Mộng Vô Nhai thì chẳng biết đã dùng cahcs nào.

Mộng chưởng quầy quảng giao, có thể dò la được những thông tin hiếm hoi nhất cũng chẳng có gì lạ.

Ở lại Thánh địa hai ngày, chuẩn bị xong tất cả, Dương Khai cùng Mộng Vô Nhai, Lệ Dung và Hàn Phi lên đường tiến về Ma đô.

Băng ngang qua khu rừng Thú Hải, Dương Khai tìm đến Lôi Mộc Phủ, thuật lại chuyện Cốt tộc hồi sinh cho Lôi Long Đại tôn, nói rõ mọi điều tốt xấu để y phòng bị.

Lôi Long nghe xong, tuy cảm thấy rất khó tin, nhưng Dương Khai đã nói vậy, y cũng chỉ biết chọn cách tin tưởng vô điều kiện.

Y nghiêm nghị tỏ ý sẽ truyền tin này cho hai vị Đại tôn khác của Yêu tộc, bàn bạc với họ nên xử lý thế nào.

Dương Khai không nán lại lâu, tiếp tục lên đường.

Vượt qua cả Yêu vực, mấy ngày sau bốn người họ đã đến Ma cương.

Cảm nhận được khí tà ma lưu động trong thiên địa, Lệ Dung và Hàn Phi đều tỏ ra rất thoải mái, họ đều là truyền nhân của tộc Cổ Ma, đáng lý ra nên sống ở Ma cương, nhưng vì theo Dương Khai mà luôn sống tại Cửu Thiên Thánh Địa.

Đối với họ mà nói, môi trường ở Ma cương rõ ràng thích hợp cho họ sinh sống và tu luyện hơn.

Cho dù đang ở trong Ma cương, Dương Khai cũng chẳng cả nể gì, dùng Tinh Toa ngự sử phi hành, với tốc độ của nó, cho dù cao thủ trong Ma cương có phát giác thì cũng chẳng làm gì được.

Toàn bộ Ma cương chiếm một diện tích không hề thua kém địa bàn của loài người, lớn hơn Yêu vực rất nhiều. Mộng Vô Nhai cũng khá quen đường, nên chuyến đi cũng ít gặp trở ngại, không cần phải tìm người hỏi hướng đến Ma đô.

Những lúc rảnh rỗi, Dương Khai còn hỏi han chuyện đại chiến của Mộng Vô Nhai và Ma tôn năm đó.

Không ngờ lại khiến lão thẹn quá hóa giận, chửi bới liên hồi.

Từ lời mắng chửi của lão, Dương Khai có thể đoán ra, Mộng Vô Nhai năm xưa tài cao gan lớn, đơn thương độc mã tìm đến Ma đô khiêu chiến Ma tôn, ai ngờ Ma đô có ếm đại trận, Trường Uyên sử dụng uy lực trận pháp giam lấy Mộng Vô Nhai, hành hạ lão trong ba tháng ròng, khiến Mộng Vô Nhai trúng phải Thiên Huyền Phong Ấn quyết của y.

Dù vậy, Mộng Vô Nhai cũng may mắn thoát chết, chỉ là sau cùng tu vi bị tuột dốc từ Nhập Thánh tam tầng cảnh xuống Thần Du Cảnh đỉnh phong.

Từ đó, lão mai danh ẩn tích, tìm kiếm cách giải trừ phong ấn.

Cuối cùng đặt chân đến Đại Hán, trong một lần tình cờ, đã nhận nuôi Hạ Ngưng Thường Dược Linh Thánh Thể.