Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2563: Lão tam




Dứt lời, hai tên Sa Dong và Cố Bằng đã bay tới trước mặt Cơ Dao, mỗi người đều đưa một tay ra chộp về phía nàng.

Sắc mặt Cơ Dao đột nhiên lạnh băng, "choang" một tiếng, kiếm quang chợt lóe, máu tươi bắn ra.

Kèm theo đó là hai tiếng kêu thảm thiết, hai tên vừa bay tới như mũi tên rời cung bay ngược trở lại, sắc mặt tái nhợt.

Bịch bịch...

Cả hai điều bị cắt đứt tay ngã xuống đất.

- Cánh tay của ta! Sa Dong nhìn cánh tay trên mặt đất, dường như cho tới giờ phút này hắn mới ý thức được mình đã bị cắt mất một tay. Sắc mặt của tên Cố Bằng kia cũng không khá hơn hắn bao nhiêu.

- Các ngươi muốn làm gì! Chút tu vi này mà cũng dám nhảy ra chịu chết sao? Dương Khai tỏ ra ly kỳ nhìn hai tên kia, không sao hiểu nổi.

Lúc trước hai tên này hung hăng đánh tới, một tên muốn nam nhân một tên muốn nữ nhân, Dương Khai còn cho rằng thực lực bọn chúng rất lợi hại, lúc này hắn phát ra thần niệm dò xét, mới phát hiện hai tên này chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh mà thôi.

- Các ngươi... Tên Cố Bằng hoảng sợ muốn chết nhìn Dương Khai và Cơ Dao: - Sao có thể khôi phục nhanh như vậy chứ?

Dương Khai nhướng mày, mới nghe qua hắn không hiểu tên này đang nói gì, nhưng nghĩ lại một chút, lập tức sáng tỏ, liền nhếch miệng cười nói: - Các ngươi nghĩ rằng, chúng ta truyền tống tới sẽ bị ảnh hưởng một lúc đúng không?

Bất kể là tiến hành truyền tống không gian ở cự ly xa hay gần, ít nhiều đều sẽ khiến cho võ giả cảm thấy choáng váng mất một lúc, đây cũng là ảnh hưởng của việc truyền tống, dưới loại trạng thái này, phản ứng của võ giả sẽ trở nên vô cùng chậm chạp, cũng là thời điểm dễ bị người ta đánh lén đắc thủ nhất.

Cho nên dưới tình hình chung, trận pháp không gian của các thành trì lớn đều do võ giả phủ thành chủ phụ trách trông coi, thứ nhất là phụ trách bảo vệ trận pháp không gian không bị người khác phá hủy, thứ hai cũng là để bảo vệ võ giả được truyền tống tới không bị đánh lén.

Nhưng dường như trận pháp không gian ở Huyền Giáp Thành này không phải như vậy, nó được bố trí ở ngay trung tâm thành trì, cũng không có ai ở gần trông coi, khiến cho một số kẻ ở nơi này muốn nhân cơ hội phát tài liền làm xằng làm bậy.

Hai tên gọi là Sa Dong và Cố Bằng kia, chính là muốn nhân lúc Dương Khai và Cơ Dao phản ứng chậm chạp ra tay đánh lén, nào ngờ chúng lại đá phải thiết bản.

Dương Khai tinh thông lực lượng không gian, từ lúc bắt đầu truyền tống ở Hoàng Tuyền Tông, hắn đã điều động pháp tắc không gian bảo vệ mình và Cơ Dao, chỉ là một lần truyền tống sao có thể khiến hắn bị ảnh hưởng chứ.

- Sao lại như vậy? Tên Sa Dong cũng không sao hiểu được, sắc mặt vô cùng khó coi.

- Bởi vì bổn thiếu lợi hại! Dương Khai toét miệng cười, nụ cười kia lại khiến cho hai tên Sa Dong và Cố Bằng kinh hồn táng đảm, thấp thỏm lo âu.

- Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng! Đại hán râu quai nón Sa Dong lập tức cầu xin tha thứ.

Vẻ mặt Cố Bằng lại lóe lên, xoay người muốn chạy trốn.

- Hừ! Cơ Dao hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay vung lên, hóa thành một luồng kiếm quang đuổi theo Cố Bằng, chỉ trong chốc lát đã đuổi kịp hắn, xuyên thẳng vào tim, khiến hắn ngã nhào xuống đất tắt thở bỏ mạng.

Đế Tôn lưỡng tầng cảnh đối phó với Đạo Nguyên tam tầng cảnh, Cơ Dao căn bản cũng không cần vận dụng đến bản lãnh thật sự.

Tên Sa Dong kia thấy vậy, sắc mặt càng thêm tái nhợt, hai chân run bần bật, vẻ mặt như đưa đám nói: - Cầu xin hai vị đại nhân, tha cho cái mạng chó của ta.

Dương Khai hờ hững nhìn hắn, lạnh lùng nói: - Dường như các ngươi đã làm ra không ít loại chuyện đánh lén cướp bóc này a.

- Không có không có, đây là lần đầu tiên, thực sự là lần đầu tiên! Sa Dong ngẩng đầu, ra vẻ đáng thương nói.

Dương Khai nói: - "Đi ở mé sông, sao có chuyện không ướt giày". Nếu đã làm ra loại chuyện này, ngươi nên xác định hậu quả từ trước, ngươi quá ngây thơ rồi, kiếp sau chớ làm ra loại chuyện này nữa.

- Kiếp sau... Sa Dong ngẩn ra, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, nhưng không đợi hắn kịp phản ứng, Cơ Dao đã bổ ra một chưởng, đánh hắn thành đống thịt vụn.

Những võ giả ở xung quanh câm như hến, nhìn nữ nhân lạnh như băng dung mạo tuyệt luân nhưng giết người như ngóe kia, đều tỏ ra hoảng sợ bất an, sợ nàng nổi lên sát tâm, lật tung nơi này lên.

Dương Khai đưa tay hút hai chiếc nhẫn không gian kia lại, cũng không thèm dò xét bên trong, nói gì thì nói, lúc này hắn cũng coi như là một người giàu có rồi, nhẫn không gian của hai tên võ giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, hắn thật đúng là không coi ra gì. Hắn quay đầu nhìn Cơ Dao hờ hững phân phó: - Đi thôi.

Cơ Dao gật gật đầu, cùng hắn bay ra ngoài.

Ra khỏi Huyền Giáp Thành, Dương Khai chỉ về một hướng nói: - Dao nhi, bên kia chính là đi Bắc Vực, ngươi có thể nhận ra đường trở về Băng Tâm Cốc không?

Cơ Dao gật gật đầu nói: - Nhận ra.

- Vậy ngươi dẫn đường đi, vi sư muốn tu luyện một thời gian. Dương Khai phân phó một tiếng, lấy ra mộc thuyền bay lên, rồi gọi Cơ Dao cùng lên.

Nào ngờ Cơ Dao nhìn mộc thuyền một chút, rồi ngượng ngùng nói: - Sư tôn, hay là dùng bí bảo của Dao nhi phi hành đi, thứ này của ngài... dường như không được tốt lắm.

Dương Khai tỏ ra hết biết.

Mộc thuyền này chính là đồ vật năm xưa Cửu Phượng tiện tay tặng cho hắn, có cấp bậc Đạo Nguyên thượng phẩm. Trước kia Dương Khai sử dụng cảm thấy rất tốt, nhưng hiện tại tu vi của hắn đã đột phá đến Đế Tôn Cảnh, mộc thuyền này đã không còn phù hợp lắm với thân phận của hắn.

Hiển nhiên Cơ Dao cũng nhìn ra cấp bậc của mộc thuyền này, cho nên mới nói như vậy.

Nếu nàng đã có ý tốt, Dương Khai cũng không cự tuyệt. Hắn gật gật đầu rồi thu mộc thuyền của mình lại, tránh cho phải xấu hổ.

Cơ Dao hé miệng cười, có lẽ cũng hiểu được tâm tư Dương Khai, lập tức vung tay, một tiểu lâu thuyền tinh xảo liền xuất hiện trước mắt Dương Khai.

Lâu thuyền này không lớn, ước chừng chỉ khoảng ba trượng, nhưng được chế tạo vô cùng tinh xảo, vừa nhìn là biết do người không tầm thường chế tạo ra. Trên lầu thuyền tràn ra dao động linh khí nồng đậm, chính là một món Đế Bảo không tầm thường!

Dương Khai không nghĩ tới, Cơ Dao điên điên khùng khùng suốt bao năm qua, không ngờ trên tay lại có bảo bối cỡ này.

- Sư tôn, mời! Cơ Dao đưa tay ra hiệu.

Dương Khai ra vẻ uy nghiêm ừ một tiếng, lắc mình một cái bay lên lâu thuyền.

- Sư tôn, người hãy chọn lấy một căn phòng nghỉ ngơi đi, lộ trình kế tiếp giao cho Dao nhi. Cơ Dao chủ động xin đi tiên phong.

- Được. Dương Khai gật gật đầu, hai tay chắp sau lưng, đi vào bên trong khoang thuyền, rồi tìm một gian sương phòng bước vào. Hắn chưa kịp khoanh chân ngồi xuống, liền cảm nhận được lâu thuyền khẽ chấn động, lập tức bay đi nhanh như chớp.

Tốc độ của nó so với tiểu mộc thuyền của mình đâu chỉ hơn một cấp bậc.

Nếu chỉ nói riêng về tốc độ thì cũng thôi, nhưng mấu chốt nhất chính là trong lâu thuyền này rất rộng rãi, không giống như mộc thuyền nhỏ của hắn, người ngồi ở trên đó, nếu không khởi động lồng phòng hộ của mộc thuyền, thì dưới sức ép của gió bạt vào, gương mặt cũng phải biến dạng.

Xem ra... phải tìm một món bí bảo phi hành tốt mới được, bằng không sau này ngay cả công cụ thay cho đi bộ cũng không có.

Lại nói, trên tay hắn còn có Ích Hải Toa, cấp bậc không thấp, là bí bảo hắn lấy được từ Tịch Hư Bí Cảnh, tuy nhiên thứ này dùng để đi lại trong lòng biển còn được, chứ nếu dùng để phi hành thì còn kém rất nhiều, bàn về tốc độ, chỉ sợ còn không bằng cả mộc thuyền nhỏ của hắn.

Khép lại suy nghĩ, Dương Khai lại tiến vào Huyền Giới Châu xem xét một chút.

Pháp thân từ sau khi được Nhược Tích cưỡng ép đưa căn nguyên Thạch Hỏa vào người liền chìm vào ngủ say, hắn khoanh chân ngồi một chỗ không nhúc nhích, cũng không biết đến khi nào mới có thể hoàn toàn chân chính dung hợp với căn nguyên Thạch Hỏa.

Hắn lại đi tới vườn thuốc xem xét, thấy linh thảo diệu dược trong vườn thuốc vẫn phát triển khỏe mạnh, dược tính của mấy trăm ngàn cây linh dược cấp Đế hắn lấy được trong Man Hoang Cổ Địa cũng không bị bào mòn.

Cả Tiểu Huyền Giới yên tĩnh không một tiếng động, khiến Dương Khai có chút buồn bã.

Trước kia mỗi lần tiến vào nơi này, còn có Nhược Tích, có Lưu Viêm, có Hoa tỷ...

Hiện tại chỉ còn lại một mình pháp thân, mà hắn lại đang chìm vào ngủ say, ngay cả người tiến ra chào hỏi mình một câu cũng không có.

Dương Khai lắc lắc đầu bỏ qua những suy nghĩ miên man, lúc này mới ra khỏi Tiểu Huyền Giới.

Ngồi ngay ngắn trong sương phòng, Dương Khai lấy ra số lượng lớn nguyên tinh thượng phẩm, lại lấy ra một ít linh đan cấp Đế phụ trợ tu luyện lần trước luyện chế uống vào, lúc này mới vận huyền công, bắt đầu bế quan tu luyện.

Hết thảy những tao ngộ hắn trải qua trong Cổ Địa, nhất là loại cảm giác vô lực khi đối mặt với thánh linh Thạch Hỏa, khiến sự mong cầu đối với lực lượng trong lòng Dương Khai cấp bách hơn bao giờ hết.

Hiện tại có chút thời gian nhàn rỗi, hắn liền lập tức tiến vào trạng thái tu luyện.

Trong lúc nhất thời, linh khí vô cùng nồng đậm gần như biến thành thực chất, tràn ngập khắp sương phòng, mắt thường cũng có thể thấy được linh khí kia đang được Dương Khai hấp thu vào trong cơ thể.

Nguyên tinh thượng phẩm ẩn chứa năng lượng vô cùng khổng lồ, nhưng dù vậy, Dương Khai vẫn tiêu hao vô cùng kinh khủng.

Một đống lại một đống nguyên tinh hóa thành phấn vụn, từng viên linh đan cấp Đế được hắn uống vào, lực lượng toàn thân của hắn không ngừng tăng lên.

Cũng không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên lâu thuyền chợt chấn động, bất ngờ ngừng lại.

Dương Khai bị quấy nhiễu, từ trong tu luyện giật mình tỉnh lại, không khỏi nhíu mày, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hắn chưa kịp thả thần niệm ra ngoài dò xét, bên ngoài đã truyền đến âm thanh lạnh như băng của Cơ Dao: - Tránh ra!

m thanh nàng vừa dứt, lập tức liền có một âm thanh già nua tiếp lời: - Vị cô nương này, xin hãy nhượng bộ, Tuyết Mạn tiểu thư rất thích chiếc lâu thuyền này, cô nương có thể nhường lại thứ mình yêu thích hay không? Dĩ nhiên, về phương diện giá cả chắc chắn sẽ không khiến cho cô nương thất vọng.

- Tránh ra!

Cơ Dao không để ý tới, vẫn chỉ phát ra hai từ, thái độ lạnh như băng.

m thanh già nua kia dường như có chút nổi giận, mở miệng nói: - Cô nương cần gì phải từ chối người từ ngoài ngàn dặm như vậy? Tuyết Mạn tiểu thư muốn lâu thuyền này của ngươi, đối với ngươi cũng là chuyện tốt. Mấy năm gần đây, Bắc Vực không ngày yên ổn, ngươi ngồi trên một chiếc lâu thuyền tinh mỹ như vậy rêu rao khắp nơi, chỉ sợ rất dễ khiến cho người khác chú ý, nếu từ đó mà đưa tới kẻ xấu, e là tính mạng khó bảo toàn a.

- Đúng vậy, cô nương tạo điều kiện cho người khác cũng chính là tạo điều kiện cho mình đó. Về phần gía cả bảo đảm sẽ không kến cho ngươi thất vọng. Lại một âm thanh có vẻ trẻ tuổi hơn truyền ra.

- Có chuyện gì vậy? Dương Khai vừa từ lâu thuyền đi ra vừa lên tiếng hỏi. Hắn đi tới trên boong tàu, đứng cạnh Cơ Dao.

Ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy phía trước có một nhóm ba người đang chặn đường đi.

Một nam một nữ, còn có một lão già.

Đôi nam nữ kia dường như là một cặp tình nhân, dáng vẻ rất thân mật, nam khôi ngô, nữ xinh đẹp, ngược lại cũng là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, duy chỉ có ánh mắt của hai người là có chút phản cảm.

Nam tử kia nhìn Cơ Dao, dáng vẻ vô cùng kinh ngạc, khi nói chuyện cứ một mực nhìn chằm chằm vào Cơ Dao, rõ ràng đã bị vẻ xinh đẹp của Cơ Dao đả động.

Ánh mắt của nữ tử kia lại hiện ra vẻ ghen tỵ, không ngừng di động trên người Cơ Dao, phát hiện mình so với đối phương không chỉ kém hơn một điểm nửa điểm, lập tức tâm trạng trở nên không vui.

Nàng ta nhận ra nam nhân bên cạnh mình đang thần hồn điên đảo, liền nhéo mạnh hắn, khiến nam tử kia kêu lên oai oái không thôi. Dứt lời, hai tên Sa Dong và Cố Bằng đã bay tới trước mặt Cơ Dao, mỗi người đều đưa một tay ra chộp về phía nàng.

Sắc mặt Cơ Dao đột nhiên lạnh băng, "choang" một tiếng, kiếm quang chợt lóe, máu tươi bắn ra.

Kèm theo đó là hai tiếng kêu thảm thiết, hai tên vừa bay tới như mũi tên rời cung bay ngược trở lại, sắc mặt tái nhợt.

Bịch bịch...

Cả hai điều bị cắt đứt tay ngã xuống đất.

- Cánh tay của ta! Sa Dong nhìn cánh tay trên mặt đất, dường như cho tới giờ phút này hắn mới ý thức được mình đã bị cắt mất một tay. Sắc mặt của tên Cố Bằng kia cũng không khá hơn hắn bao nhiêu.

- Các ngươi muốn làm gì! Chút tu vi này mà cũng dám nhảy ra chịu chết sao? Dương Khai tỏ ra ly kỳ nhìn hai tên kia, không sao hiểu nổi.

Lúc trước hai tên này hung hăng đánh tới, một tên muốn nam nhân một tên muốn nữ nhân, Dương Khai còn cho rằng thực lực bọn chúng rất lợi hại, lúc này hắn phát ra thần niệm dò xét, mới phát hiện hai tên này chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh mà thôi.

- Các ngươi... Tên Cố Bằng hoảng sợ muốn chết nhìn Dương Khai và Cơ Dao: - Sao có thể khôi phục nhanh như vậy chứ?

Dương Khai nhướng mày, mới nghe qua hắn không hiểu tên này đang nói gì, nhưng nghĩ lại một chút, lập tức sáng tỏ, liền nhếch miệng cười nói: - Các ngươi nghĩ rằng, chúng ta truyền tống tới sẽ bị ảnh hưởng một lúc đúng không?

Bất kể là tiến hành truyền tống không gian ở cự ly xa hay gần, ít nhiều đều sẽ khiến cho võ giả cảm thấy choáng váng mất một lúc, đây cũng là ảnh hưởng của việc truyền tống, dưới loại trạng thái này, phản ứng của võ giả sẽ trở nên vô cùng chậm chạp, cũng là thời điểm dễ bị người ta đánh lén đắc thủ nhất.

Cho nên dưới tình hình chung, trận pháp không gian của các thành trì lớn đều do võ giả phủ thành chủ phụ trách trông coi, thứ nhất là phụ trách bảo vệ trận pháp không gian không bị người khác phá hủy, thứ hai cũng là để bảo vệ võ giả được truyền tống tới không bị đánh lén.

Nhưng dường như trận pháp không gian ở Huyền Giáp Thành này không phải như vậy, nó được bố trí ở ngay trung tâm thành trì, cũng không có ai ở gần trông coi, khiến cho một số kẻ ở nơi này muốn nhân cơ hội phát tài liền làm xằng làm bậy.

Hai tên gọi là Sa Dong và Cố Bằng kia, chính là muốn nhân lúc Dương Khai và Cơ Dao phản ứng chậm chạp ra tay đánh lén, nào ngờ chúng lại đá phải thiết bản.

Dương Khai tinh thông lực lượng không gian, từ lúc bắt đầu truyền tống ở Hoàng Tuyền Tông, hắn đã điều động pháp tắc không gian bảo vệ mình và Cơ Dao, chỉ là một lần truyền tống sao có thể khiến hắn bị ảnh hưởng chứ.

- Sao lại như vậy? Tên Sa Dong cũng không sao hiểu được, sắc mặt vô cùng khó coi.

- Bởi vì bổn thiếu lợi hại! Dương Khai toét miệng cười, nụ cười kia lại khiến cho hai tên Sa Dong và Cố Bằng kinh hồn táng đảm, thấp thỏm lo âu.

- Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng! Đại hán râu quai nón Sa Dong lập tức cầu xin tha thứ.

Vẻ mặt Cố Bằng lại lóe lên, xoay người muốn chạy trốn.

- Hừ! Cơ Dao hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay vung lên, hóa thành một luồng kiếm quang đuổi theo Cố Bằng, chỉ trong chốc lát đã đuổi kịp hắn, xuyên thẳng vào tim, khiến hắn ngã nhào xuống đất tắt thở bỏ mạng.

Đế Tôn lưỡng tầng cảnh đối phó với Đạo Nguyên tam tầng cảnh, Cơ Dao căn bản cũng không cần vận dụng đến bản lãnh thật sự.

Tên Sa Dong kia thấy vậy, sắc mặt càng thêm tái nhợt, hai chân run bần bật, vẻ mặt như đưa đám nói: - Cầu xin hai vị đại nhân, tha cho cái mạng chó của ta.

Dương Khai hờ hững nhìn hắn, lạnh lùng nói: - Dường như các ngươi đã làm ra không ít loại chuyện đánh lén cướp bóc này a.

- Không có không có, đây là lần đầu tiên, thực sự là lần đầu tiên! Sa Dong ngẩng đầu, ra vẻ đáng thương nói.

Dương Khai nói: - "Đi ở mé sông, sao có chuyện không ướt giày". Nếu đã làm ra loại chuyện này, ngươi nên xác định hậu quả từ trước, ngươi quá ngây thơ rồi, kiếp sau chớ làm ra loại chuyện này nữa.

- Kiếp sau... Sa Dong ngẩn ra, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, nhưng không đợi hắn kịp phản ứng, Cơ Dao đã bổ ra một chưởng, đánh hắn thành đống thịt vụn.

Những võ giả ở xung quanh câm như hến, nhìn nữ nhân lạnh như băng dung mạo tuyệt luân nhưng giết người như ngóe kia, đều tỏ ra hoảng sợ bất an, sợ nàng nổi lên sát tâm, lật tung nơi này lên.

Dương Khai đưa tay hút hai chiếc nhẫn không gian kia lại, cũng không thèm dò xét bên trong, nói gì thì nói, lúc này hắn cũng coi như là một người giàu có rồi, nhẫn không gian của hai tên võ giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, hắn thật đúng là không coi ra gì. Hắn quay đầu nhìn Cơ Dao hờ hững phân phó: - Đi thôi.

Cơ Dao gật gật đầu, cùng hắn bay ra ngoài.

Ra khỏi Huyền Giáp Thành, Dương Khai chỉ về một hướng nói: - Dao nhi, bên kia chính là đi Bắc Vực, ngươi có thể nhận ra đường trở về Băng Tâm Cốc không?

Cơ Dao gật gật đầu nói: - Nhận ra.

- Vậy ngươi dẫn đường đi, vi sư muốn tu luyện một thời gian. Dương Khai phân phó một tiếng, lấy ra mộc thuyền bay lên, rồi gọi Cơ Dao cùng lên.

Nào ngờ Cơ Dao nhìn mộc thuyền một chút, rồi ngượng ngùng nói: - Sư tôn, hay là dùng bí bảo của Dao nhi phi hành đi, thứ này của ngài... dường như không được tốt lắm.

Dương Khai tỏ ra hết biết.

Mộc thuyền này chính là đồ vật năm xưa Cửu Phượng tiện tay tặng cho hắn, có cấp bậc Đạo Nguyên thượng phẩm. Trước kia Dương Khai sử dụng cảm thấy rất tốt, nhưng hiện tại tu vi của hắn đã đột phá đến Đế Tôn Cảnh, mộc thuyền này đã không còn phù hợp lắm với thân phận của hắn.

Hiển nhiên Cơ Dao cũng nhìn ra cấp bậc của mộc thuyền này, cho nên mới nói như vậy.

Nếu nàng đã có ý tốt, Dương Khai cũng không cự tuyệt. Hắn gật gật đầu rồi thu mộc thuyền của mình lại, tránh cho phải xấu hổ.

Cơ Dao hé miệng cười, có lẽ cũng hiểu được tâm tư Dương Khai, lập tức vung tay, một tiểu lâu thuyền tinh xảo liền xuất hiện trước mắt Dương Khai.

Lâu thuyền này không lớn, ước chừng chỉ khoảng ba trượng, nhưng được chế tạo vô cùng tinh xảo, vừa nhìn là biết do người không tầm thường chế tạo ra. Trên lầu thuyền tràn ra dao động linh khí nồng đậm, chính là một món Đế Bảo không tầm thường!

Dương Khai không nghĩ tới, Cơ Dao điên điên khùng khùng suốt bao năm qua, không ngờ trên tay lại có bảo bối cỡ này.

- Sư tôn, mời! Cơ Dao đưa tay ra hiệu.

Dương Khai ra vẻ uy nghiêm ừ một tiếng, lắc mình một cái bay lên lâu thuyền.

- Sư tôn, người hãy chọn lấy một căn phòng nghỉ ngơi đi, lộ trình kế tiếp giao cho Dao nhi. Cơ Dao chủ động xin đi tiên phong.

- Được. Dương Khai gật gật đầu, hai tay chắp sau lưng, đi vào bên trong khoang thuyền, rồi tìm một gian sương phòng bước vào. Hắn chưa kịp khoanh chân ngồi xuống, liền cảm nhận được lâu thuyền khẽ chấn động, lập tức bay đi nhanh như chớp.

Tốc độ của nó so với tiểu mộc thuyền của mình đâu chỉ hơn một cấp bậc.

Nếu chỉ nói riêng về tốc độ thì cũng thôi, nhưng mấu chốt nhất chính là trong lâu thuyền này rất rộng rãi, không giống như mộc thuyền nhỏ của hắn, người ngồi ở trên đó, nếu không khởi động lồng phòng hộ của mộc thuyền, thì dưới sức ép của gió bạt vào, gương mặt cũng phải biến dạng.

Xem ra... phải tìm một món bí bảo phi hành tốt mới được, bằng không sau này ngay cả công cụ thay cho đi bộ cũng không có.

Lại nói, trên tay hắn còn có Ích Hải Toa, cấp bậc không thấp, là bí bảo hắn lấy được từ Tịch Hư Bí Cảnh, tuy nhiên thứ này dùng để đi lại trong lòng biển còn được, chứ nếu dùng để phi hành thì còn kém rất nhiều, bàn về tốc độ, chỉ sợ còn không bằng cả mộc thuyền nhỏ của hắn.

Khép lại suy nghĩ, Dương Khai lại tiến vào Huyền Giới Châu xem xét một chút.

Pháp thân từ sau khi được Nhược Tích cưỡng ép đưa căn nguyên Thạch Hỏa vào người liền chìm vào ngủ say, hắn khoanh chân ngồi một chỗ không nhúc nhích, cũng không biết đến khi nào mới có thể hoàn toàn chân chính dung hợp với căn nguyên Thạch Hỏa.

Hắn lại đi tới vườn thuốc xem xét, thấy linh thảo diệu dược trong vườn thuốc vẫn phát triển khỏe mạnh, dược tính của mấy trăm ngàn cây linh dược cấp Đế hắn lấy được trong Man Hoang Cổ Địa cũng không bị bào mòn.

Cả Tiểu Huyền Giới yên tĩnh không một tiếng động, khiến Dương Khai có chút buồn bã.

Trước kia mỗi lần tiến vào nơi này, còn có Nhược Tích, có Lưu Viêm, có Hoa tỷ...

Hiện tại chỉ còn lại một mình pháp thân, mà hắn lại đang chìm vào ngủ say, ngay cả người tiến ra chào hỏi mình một câu cũng không có.

Dương Khai lắc lắc đầu bỏ qua những suy nghĩ miên man, lúc này mới ra khỏi Tiểu Huyền Giới.

Ngồi ngay ngắn trong sương phòng, Dương Khai lấy ra số lượng lớn nguyên tinh thượng phẩm, lại lấy ra một ít linh đan cấp Đế phụ trợ tu luyện lần trước luyện chế uống vào, lúc này mới vận huyền công, bắt đầu bế quan tu luyện.

Hết thảy những tao ngộ hắn trải qua trong Cổ Địa, nhất là loại cảm giác vô lực khi đối mặt với thánh linh Thạch Hỏa, khiến sự mong cầu đối với lực lượng trong lòng Dương Khai cấp bách hơn bao giờ hết.

Hiện tại có chút thời gian nhàn rỗi, hắn liền lập tức tiến vào trạng thái tu luyện.

Trong lúc nhất thời, linh khí vô cùng nồng đậm gần như biến thành thực chất, tràn ngập khắp sương phòng, mắt thường cũng có thể thấy được linh khí kia đang được Dương Khai hấp thu vào trong cơ thể.

Nguyên tinh thượng phẩm ẩn chứa năng lượng vô cùng khổng lồ, nhưng dù vậy, Dương Khai vẫn tiêu hao vô cùng kinh khủng.

Một đống lại một đống nguyên tinh hóa thành phấn vụn, từng viên linh đan cấp Đế được hắn uống vào, lực lượng toàn thân của hắn không ngừng tăng lên.

Cũng không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên lâu thuyền chợt chấn động, bất ngờ ngừng lại.

Dương Khai bị quấy nhiễu, từ trong tu luyện giật mình tỉnh lại, không khỏi nhíu mày, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hắn chưa kịp thả thần niệm ra ngoài dò xét, bên ngoài đã truyền đến âm thanh lạnh như băng của Cơ Dao: - Tránh ra!

m thanh nàng vừa dứt, lập tức liền có một âm thanh già nua tiếp lời: - Vị cô nương này, xin hãy nhượng bộ, Tuyết Mạn tiểu thư rất thích chiếc lâu thuyền này, cô nương có thể nhường lại thứ mình yêu thích hay không? Dĩ nhiên, về phương diện giá cả chắc chắn sẽ không khiến cho cô nương thất vọng.

- Tránh ra!

Cơ Dao không để ý tới, vẫn chỉ phát ra hai từ, thái độ lạnh như băng.

m thanh già nua kia dường như có chút nổi giận, mở miệng nói: - Cô nương cần gì phải từ chối người từ ngoài ngàn dặm như vậy? Tuyết Mạn tiểu thư muốn lâu thuyền này của ngươi, đối với ngươi cũng là chuyện tốt. Mấy năm gần đây, Bắc Vực không ngày yên ổn, ngươi ngồi trên một chiếc lâu thuyền tinh mỹ như vậy rêu rao khắp nơi, chỉ sợ rất dễ khiến cho người khác chú ý, nếu từ đó mà đưa tới kẻ xấu, e là tính mạng khó bảo toàn a.

- Đúng vậy, cô nương tạo điều kiện cho người khác cũng chính là tạo điều kiện cho mình đó. Về phần gía cả bảo đảm sẽ không kến cho ngươi thất vọng. Lại một âm thanh có vẻ trẻ tuổi hơn truyền ra.

- Có chuyện gì vậy? Dương Khai vừa từ lâu thuyền đi ra vừa lên tiếng hỏi. Hắn đi tới trên boong tàu, đứng cạnh Cơ Dao.

Ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy phía trước có một nhóm ba người đang chặn đường đi.

Một nam một nữ, còn có một lão già.

Đôi nam nữ kia dường như là một cặp tình nhân, dáng vẻ rất thân mật, nam khôi ngô, nữ xinh đẹp, ngược lại cũng là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, duy chỉ có ánh mắt của hai người là có chút phản cảm.

Nam tử kia nhìn Cơ Dao, dáng vẻ vô cùng kinh ngạc, khi nói chuyện cứ một mực nhìn chằm chằm vào Cơ Dao, rõ ràng đã bị vẻ xinh đẹp của Cơ Dao đả động.

Ánh mắt của nữ tử kia lại hiện ra vẻ ghen tỵ, không ngừng di động trên người Cơ Dao, phát hiện mình so với đối phương không chỉ kém hơn một điểm nửa điểm, lập tức tâm trạng trở nên không vui.

Nàng ta nhận ra nam nhân bên cạnh mình đang thần hồn điên đảo, liền nhéo mạnh hắn, khiến nam tử kia kêu lên oai oái không thôi.