- Là chuyện gì? Dương Khai quay đầu nhìn Cơ Dao hỏi.
- Bẩm sư tôn, ba người này tự nhiên lại ngăn cản phía trước, chặn đường phi hành của chúng ta. Cơ Dao đáp.
- Sư tôn? Ba người phía trước nghe vậy, đều tỏ ra vô cùng ngạc nhiên. Dù sao nhìn từ ở bên ngoài, tuổi tác của Dương Khai và Cơ Dao có vẻ không chênh lệch lắm, không ngờ tên nam nhân kia lại là sư tôn của nữ nhân lạnh lùng trước mặt!
Lâu thuyền có trận pháp bảo vệ, cho nên mặc dù lão giả kia muốn dò xét tu vi của Dương Khai và Cơ Dao, cũng không có cách nào.
Tuy nhiên nếu đã có thể trở thành sư tôn của người khác, tu vi cũng sẽ không kém. Lão giả kia phỏng đoán, Dương Khai tối thiểu cũng phải là Đế Tôn Cảnh, dù gì lâu thuyền tinh mỹ này cũng là một món Đế Bảo, võ giả Đạo Nguyên Cảnh bình thường không thể nào có được.
Vừa nghĩ đến đây, lão giả khẽ mỉm cười nhìn Dương Khai nói: - Vị tiểu ca này, không cần khẩn trương như vậy, ta cũng không có ác ý.
- Ngươi nhìn thấy ta khẩn trương sao? Dương Khai toét miệng cười, thầm nghĩ lão đầu này nghĩ thật hay ah, ngay cả Man Hoang Cổ Địa hắn cũng đã xông vào, trước mặt tứ đại Thánh Tôn, Yêu Vương 32 đường, tám đại Thánh sứ khuấy động phong vân, thậm chí Đại Đế cũng đã gặp qua không chỉ một người, trong thiên hạ này chỉ sợ không gì có thể khiến cho hắn khẩn trương được.
Lão giả làm như không nghe, tiếp tục nói: - Chẳng qua là Tuyết Mạn tiểu thư coi trọng lâu thuyền này, cho nên lão hủ muốn thương lượng cùng tiểu ca, không biết có thể mời tiểu ca bỏ thứ mình yêu thích, bán lại lâu thuyền này cho lão hủ hay không?
Dừng một chút, lão giả nói tiếp: - Quên tự giới thiệu, lão hủ là Án Thanh của Huyền Lôi Các, vị này chính là thiếu các chủ Bạch Lộ của Huyền Lôi Các chúng ta, vị này chính là thiên kim thành chủ Thái Bình Thành, tiểu thư Nghiêm Tuyết Mạn.
Sau khi giới thiệu xong, bất kể là lão già hay đôi nam nữ kia đều tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, như thể Huyền Lôi Các và Thái Bình Thành chính là thế lực vô cùng to lớn vậy.
Thiếu các chủ Bạch Lộ của Huyền Lôi Các tỏ ra nho nhã, mỉm cười ôm quyền nói: - Còn chưa thỉnh giáo danh tính cô nương?
Hắn hỏi thẳng tên Cơ Dao mà không để Dương Khai vào mắt, hiển nhiên là đã bị sắc đẹp của Cơ Dao đả động. Vị thiên kim thành chủ Nghiêm Tuyết Mạn kia tuy rằng cũng không tầm thường, nhưng so sánh với Cơ Dao còn kém rất nhiều.
Lời này vừa tuôn ra, khiến Nghiêm Tuyết Mạn đang đứng bên cạnh hung hăng đá cho hắn một phát, trợn mắt nhìn hắn khẽ gắt: - Ngươi hỏi cái này làm gì, có phải đã phải lòng người ta rồi hay không? Tên dâm trùng khốn kiếp nhà ngươi, đã có ta rồi còn chưa đủ, lại đi tơ tưởng người khác, ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi...
Nói rồi, nàng ta liền thượng cẳng tay hạ cẳng chân với tên Bạch Lộ kia, nhưng kiểu đánh đó lại không làm cho người ta đau chút nào, ngược lại như thể đang làm nũng vậy, khiến cho Bạch Lộ cười ha ha đưa tay ôm Nghiêm Tuyết Mạn vào trong ngực, tỏ ra hết sức đắc ý.
Án Thanh lên tiếng: - Thiếu gia cùng Tuyết Mạn tiểu thư đùa giỡn, hy vọng hai vị không để bụng.
Cơ Dao lạnh lùng nói: - Chuyện của các ngươi không liên quan đến chúng ta, ta và sư tôn còn phải lên đường, xin các vị tránh ra!
Án Thanh nói: - Cô nương, thiếu gia nhà ta chỉ là muốn mua lại chiếc lâu thuyền này mà thôi.
- Ta nói không bán! Cơ Dao lạnh lùng nói.
Bạch Lộ ôn hòa cười, nói:
- Cô nương không cần lãnh đạm như vậy, tục ngữ có câu "thêm bạn bớt thù", chỉ là một chiếc lâu thuyền mà thôi, ngươi ra giá đi, bổn thiếu tuyệt đối sẽ không trả giá!
- Tốt! Dương Khai đứng ra, tủm tỉm cười nhìn Bạch Lộ nói: - Ta rất thích một người tài giỏi, cao thượng sảng khoái như Bạch thiếu gia vậy! Nếu Bạch thiếu gia đã sảng khoái như thế, vậy thì ta sẽ bán lại chiếc lâu thuyền này, Dao nhi ngươi cảm thấy thế nào?
Cơ Dao cau mày, nhưng vẫn gật gật đầu nói: - Sư tôn nói bán, vậy thì bán đi.
Bạch Lộ liền ôm quyền nói: - Vậy thì đa tạ cô nương.
Từ đầu tới giờ Bạc Lộ chỉ nói chuyện với mình Cơ Dao, xem Dương Khai như không khí vậy, song lúc này lại quay sang nhìn Dương Khai nói: - Không biết các hạ ra giá bao nhiêu?
- Một ức! Dương Khai thản nhiên nói: - Nếu Bạch thiếu gia có thể đưa ra một ức, lâu thuyền này sẽ là của ngươi.
Vẻ mặt Bạch Lộ không đổi, khẽ vuốt cằm nói: - Một ức... giá cả này đối với Đế Bảo phi hành, ngược lại cũng không mắc.
Đâu chỉ không mắc, quả thực là quá lời rồi. Hắn nghĩ rằng tên Dương Khai này cố ý tốt như vậy, là do muốn kết giao với hắn, dù sao hắn cũng là thiếu các chủ Huyền Lôi Các, không phải ai cũng có thể kết giao được, ở Bắc Vực, Huyền Lôi Các cũng được coi là thế lực không tầm thường. Hắn khẽ mỉm cười nói: - Án lão, trả tiền!
- Vâng!
Án Thanh gật gật đầu, đảo tay một cái, ném ra một chiếc nhẫn không gian về phía Dương Khai.
Dương Khai nhận lấy, thần niệm đảo qua, mỉm cười, vừa thu nhẫn không gian lại, vừa nói: - Bạch thiếu gia, số lượng nguyên tinh này dường như không được đúng lắm a.
- Không đúng chỗ nào? Bạch Lộ nhướng mày, lại nhìn Án Thanh nói: - Án lão, ngươi đếm cẩn thận chưa?
Án Thanh nói: - 100 triệu nguyên tinh, lão hủ không có khả năng đếm sai.
- 100 triệu nguyên tinh đúng là không sai... Dương Khai gật gật đầu, rồi chợt đổi giọng nói: - Nhưng mà, đây chẳng qua chỉ là nguyên tinh hạ phẩm a...
Án Thanh nghe vậy liền biến sắc, nói: - Không phải ngươi muốn hạ phẩm nguyên tinh sao? Chẳng lẽ lại là trung phẩm?
- Cái gì?
Bạch Lộ cũng thất kinh, 100 triệu nguyên tinh trung phẩm, đây chính là 10 tỉ nguyên tinh hạ phẩm a, tên này cũng thật không biết xấu hổ mà.
- Không không không! Dương Khai dựng ngón trỏ lắc lắc: - Không phải 100 triệu nguyên tinh trung phẩm... Bổn thiếu muốn chính là 100 triệu nguyên tinh thượng phẩm!
- Ngươi... ngươi điên rồi! Bạch Lộ chấn động toàn thân.
100 triệu nguyên tinh thượng phẩm, con số này Bạch Lộ nghĩ cũng không dám nghĩ tới, không biết làm sao tên kia lại dám đề nghị như vậy.
Huyền Lôi Các tuy rằng không tầm thường, nhưng dù vét sạch tài sản cũng không thể lấy ra được nhiều nguyên tinh thượng phẩm như vậy. Chỉ là một chiếc lâu thuyền cấp Đế, cho dù không tầm thường, cũng không có khả năng đắt như vậy.
Trong nháy mắt, ánh mắt Án lão liền lộ ra vẻ hung dữ.
Dương Khai cười nói: - Bạch thiếu gia vừa nói sẽ tuyệt không trả giá, vậy mà hiện tại lại muốn đổi ý sao? Nam tử hán đại trượng phu, nói được làm được, xem ra uy tín Bạch thiếu gia này không tốt lắm a.
Cơ Dao ở bên cạnh bụm miệng cười.
Lúc trước Dương Khai nói bán lâu thuyền, tuy rằng trong lòng nàng có chút không muốn, nhưng sư tôn đã mở miệng không thể không nghe theo, tới lúc này nàng mới biết, Dương Khai căn bản chưa từng có ý định bán lâu thuyền của nàng, chỉ đang chọc tức người ta mà thôi.
Từ lúc nào mà sư tôn lại có nhã hứng như vậy chứ...
Trong trí nhớ của nàng, sư tôn vẫn luôn lạnh như băng, chỉ khi đối mặt với mấy người đệ tử các nàng, vẻ lạnh như băng kia mới biến mất, không ngờ hiện tại lại có bộ dáng như vậy.
Suy nghĩ một chút, đột nhiên Cơ Dao cảm giác được có chút không đúng, lập tức nhíu mày, mê mang nhìn sang Dương Khai bên cạnh.
Bóng hình cao lớn kia cùng với người trong trí nhớ của mình, dường như... không giống lắm.
- Tiểu tử, ngươi dám đùa giỡn ta! Bạch Lộ giận tím mặt.
Dương Khai hừ lạnh nói: - Bạch thiếu gia nói vậy là sao chứ? Ba người các ngươi không hỏi phải trái đúng sai, chặn đường hai thầy trò chúng ta, lại còn cưỡng ép đòi mua lại lâu thuyền của Dao nhi, bổn thiếu chỉ có ý tốt muốn thành toàn cho Bạch thiếu gia mà thôi. Bạch thiếu gia đã không cảm kích bổn thiếu thì thôi, sao lại ngậm máu phun người như vậy. Ai cũng có sĩ diện của mình, Bạch thiếu gia thật sự thấy bổn thiếu dễ bắt nạt lắm sao?
Bạch Lộ vừa nghe vậy, lập tức giận thấu tim, máu nóng toàn thân chảy rần rần.
Rõ ràng là đối phương đang đùa giỡn hắn, nhưng miệng lại nói thành có ý tốt muốn giúp hắn, điều này khiến cho hắn bị chọc tức không nhẹ, quát to: - Án lão, giết tên hỗn đản này cho ta!
Án Thanh vốn đã sát ý bốc đến tận đầu, lúc này vừa nghe Bạch Lộ phân phó, lập tức phóng tới ra tay.
Bạch Lộ lại vội vàng nói: - Chớ tổn thương đến vị cô nương kia!
Đến lúc này mà hắn vẫn còn tơ tưởng đến Cơ Dao, có thể thấy được, nữ nhân này khiến hắn cầm lòng không được.
Án lão hung hăng phóng đến, đế nguyên toàn thân ùn ùn tràn ra, tu vi Đế Tôn nhất tầng cảnh toàn diện bộc phát, vỗ một chưởng về phía lâu thuyền.
Phòng hộ của lâu thuyền dưới một chưởng này ầm ầm vỡ nát, không ngờ lại không đem lại bất kỳ tác dụng phòng ngự nào.
Dương Khai ngẩn ra, thầm cảm thấy không đúng, bởi vì lâu thuyền này dù gì cũng là một món Đế Bảo, năng lực phòng hộ không có khả năng lại yếu như vậy. Hắn quay đầu nhìn sang Cơ Dao, không ngờ thấy nàng lại đang mờ mịt nhìn mình, ánh mắt tràn đầy hỗn loạn.
- Không xong! Dương Khai trong lòng thất kinh, không biết vấn đề ở chỗ nào, không ngờ lại khiến cho bệnh cũ của Cơ Dao có khuynh hướng tái phát.
Trong khoảng thời gian này, Cơ Dao vẫn luôn an ổn ở bên cạnh hắn, không nghĩ tới trong lúc mấu chốt này lại xảy ra vấn đề.
Năng lực phòng hộ cảu lâu thuyền sở dĩ kém cỏi như vậy, hiển nhiên là vì tâm cảnh của chủ nhân lâu thuyền đang bị dao động.
- Tiểu tử, dám giỡn mặt với thiếu các chủ nhà ta, hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Án lão phá vỡ được phòng hộ của lâu thuyền, lòng tin tăng nhiều, hung hăng vỗ một chưởng về phía Dương Khai, trong lòng bàn tay tràn ra dao động đế nguyên và pháp tắc, khí thế như muốn vỗ hắn thành bánh thịt vậy.
Dương Khai đưa tay kéo Cơ Dao đang ngẩn ngơ vào trong ngực, điều động đế nguyên bao phủ nàng lại, đồng thời giơ tay đỡ một chưởng kia, trên miệng nói: - Lăn!
Cơ Dao bỗng nhiên xảy ra vấn đề, hắn cảm thấy rất lo lắng, không còn tâm trạng đùa giỡn với mấy tên này nữa, liền giận dữ phát ra một chưởng, một chưởng này Án Thanh căn bản không thể ngăn cản được. Tuy rằng hắn cũng là Đế Tôn nhất tầng cảnh như Dương Khai, nhưng vượt cấp giết địch đối với Dương Khai mà nói chính là chuyện bình thường như cơm bữa.
Đừng nói Án Thanh chỉ là một tên Đế Tôn nhất tầng cảnh, cho dù là tam tầng cảnh, hắn cũng không sợ.
Ầm...
Tiếng nổ lớn truyền ra, cuồng phong gào thét.
Hai luồng Đế nguyên va chạm với nhau, khiến Án Thanh như bị sét đánh, kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy đế nguyên và pháp tắc của bản thân trở nên yếu ớt như bọt khí vậy, bị một luồng lực lượn hung mãng kích phá, lực lượng hùng hậu kia men theo cánh tay, chấn nát cánh tay hắn thành thịt nát bay đầy trời.
Án Thanh oa lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, ngửa mặt bay ngược ra sau.
Dương Khai đứng tại chỗ che chở Cơ Dao, vững vàng như Thần Linh hạ phàm, sừng sững như núi cao hồ sâu.
- Cái gì... Bạch Lộ sợ ngây người, trơ mắt nhìn Án lão bay ngược ra sau, máu văng tung tóe giữa không trung, thân thể hắn bỗng nhiên run rẩy kịch liệt.
Mà Nghiêm Tuyết Mạn đang được hắn ôm trong ngực cũng tái mặt, hai hàm răng va vào nhau cầm cập.
Sao hai người bọn họ còn không biết đã chọc phải cường địch chứ? Vốn tưởng rằng có vị Đế Tôn Cảnh Án lão ở bên cạnh bảo vệ, bắt tên thanh niên kia là chuyện rất dễ dàng, nào ngờ kết quả lại khác hoàn toàn với suy nghĩ của bọn chúng, khiến trong lúc nhất thời chúng không thể tin nổi. - Là chuyện gì? Dương Khai quay đầu nhìn Cơ Dao hỏi.
- Bẩm sư tôn, ba người này tự nhiên lại ngăn cản phía trước, chặn đường phi hành của chúng ta. Cơ Dao đáp.
- Sư tôn? Ba người phía trước nghe vậy, đều tỏ ra vô cùng ngạc nhiên. Dù sao nhìn từ ở bên ngoài, tuổi tác của Dương Khai và Cơ Dao có vẻ không chênh lệch lắm, không ngờ tên nam nhân kia lại là sư tôn của nữ nhân lạnh lùng trước mặt!
Lâu thuyền có trận pháp bảo vệ, cho nên mặc dù lão giả kia muốn dò xét tu vi của Dương Khai và Cơ Dao, cũng không có cách nào.
Tuy nhiên nếu đã có thể trở thành sư tôn của người khác, tu vi cũng sẽ không kém. Lão giả kia phỏng đoán, Dương Khai tối thiểu cũng phải là Đế Tôn Cảnh, dù gì lâu thuyền tinh mỹ này cũng là một món Đế Bảo, võ giả Đạo Nguyên Cảnh bình thường không thể nào có được.
Vừa nghĩ đến đây, lão giả khẽ mỉm cười nhìn Dương Khai nói: - Vị tiểu ca này, không cần khẩn trương như vậy, ta cũng không có ác ý.
- Ngươi nhìn thấy ta khẩn trương sao? Dương Khai toét miệng cười, thầm nghĩ lão đầu này nghĩ thật hay ah, ngay cả Man Hoang Cổ Địa hắn cũng đã xông vào, trước mặt tứ đại Thánh Tôn, Yêu Vương 32 đường, tám đại Thánh sứ khuấy động phong vân, thậm chí Đại Đế cũng đã gặp qua không chỉ một người, trong thiên hạ này chỉ sợ không gì có thể khiến cho hắn khẩn trương được.
Lão giả làm như không nghe, tiếp tục nói: - Chẳng qua là Tuyết Mạn tiểu thư coi trọng lâu thuyền này, cho nên lão hủ muốn thương lượng cùng tiểu ca, không biết có thể mời tiểu ca bỏ thứ mình yêu thích, bán lại lâu thuyền này cho lão hủ hay không?
Dừng một chút, lão giả nói tiếp: - Quên tự giới thiệu, lão hủ là Án Thanh của Huyền Lôi Các, vị này chính là thiếu các chủ Bạch Lộ của Huyền Lôi Các chúng ta, vị này chính là thiên kim thành chủ Thái Bình Thành, tiểu thư Nghiêm Tuyết Mạn.
Sau khi giới thiệu xong, bất kể là lão già hay đôi nam nữ kia đều tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, như thể Huyền Lôi Các và Thái Bình Thành chính là thế lực vô cùng to lớn vậy.
Thiếu các chủ Bạch Lộ của Huyền Lôi Các tỏ ra nho nhã, mỉm cười ôm quyền nói: - Còn chưa thỉnh giáo danh tính cô nương?
Hắn hỏi thẳng tên Cơ Dao mà không để Dương Khai vào mắt, hiển nhiên là đã bị sắc đẹp của Cơ Dao đả động. Vị thiên kim thành chủ Nghiêm Tuyết Mạn kia tuy rằng cũng không tầm thường, nhưng so sánh với Cơ Dao còn kém rất nhiều.
Lời này vừa tuôn ra, khiến Nghiêm Tuyết Mạn đang đứng bên cạnh hung hăng đá cho hắn một phát, trợn mắt nhìn hắn khẽ gắt: - Ngươi hỏi cái này làm gì, có phải đã phải lòng người ta rồi hay không? Tên dâm trùng khốn kiếp nhà ngươi, đã có ta rồi còn chưa đủ, lại đi tơ tưởng người khác, ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi...
Nói rồi, nàng ta liền thượng cẳng tay hạ cẳng chân với tên Bạch Lộ kia, nhưng kiểu đánh đó lại không làm cho người ta đau chút nào, ngược lại như thể đang làm nũng vậy, khiến cho Bạch Lộ cười ha ha đưa tay ôm Nghiêm Tuyết Mạn vào trong ngực, tỏ ra hết sức đắc ý.
Án Thanh lên tiếng: - Thiếu gia cùng Tuyết Mạn tiểu thư đùa giỡn, hy vọng hai vị không để bụng.
Cơ Dao lạnh lùng nói: - Chuyện của các ngươi không liên quan đến chúng ta, ta và sư tôn còn phải lên đường, xin các vị tránh ra!
Án Thanh nói: - Cô nương, thiếu gia nhà ta chỉ là muốn mua lại chiếc lâu thuyền này mà thôi.
- Ta nói không bán! Cơ Dao lạnh lùng nói.
Bạch Lộ ôn hòa cười, nói:
- Cô nương không cần lãnh đạm như vậy, tục ngữ có câu "thêm bạn bớt thù", chỉ là một chiếc lâu thuyền mà thôi, ngươi ra giá đi, bổn thiếu tuyệt đối sẽ không trả giá!
- Tốt! Dương Khai đứng ra, tủm tỉm cười nhìn Bạch Lộ nói: - Ta rất thích một người tài giỏi, cao thượng sảng khoái như Bạch thiếu gia vậy! Nếu Bạch thiếu gia đã sảng khoái như thế, vậy thì ta sẽ bán lại chiếc lâu thuyền này, Dao nhi ngươi cảm thấy thế nào?
Cơ Dao cau mày, nhưng vẫn gật gật đầu nói: - Sư tôn nói bán, vậy thì bán đi.
Bạch Lộ liền ôm quyền nói: - Vậy thì đa tạ cô nương.
Từ đầu tới giờ Bạc Lộ chỉ nói chuyện với mình Cơ Dao, xem Dương Khai như không khí vậy, song lúc này lại quay sang nhìn Dương Khai nói: - Không biết các hạ ra giá bao nhiêu?
- Một ức! Dương Khai thản nhiên nói: - Nếu Bạch thiếu gia có thể đưa ra một ức, lâu thuyền này sẽ là của ngươi.
Vẻ mặt Bạch Lộ không đổi, khẽ vuốt cằm nói: - Một ức... giá cả này đối với Đế Bảo phi hành, ngược lại cũng không mắc.
Đâu chỉ không mắc, quả thực là quá lời rồi. Hắn nghĩ rằng tên Dương Khai này cố ý tốt như vậy, là do muốn kết giao với hắn, dù sao hắn cũng là thiếu các chủ Huyền Lôi Các, không phải ai cũng có thể kết giao được, ở Bắc Vực, Huyền Lôi Các cũng được coi là thế lực không tầm thường. Hắn khẽ mỉm cười nói: - Án lão, trả tiền!
- Vâng!
Án Thanh gật gật đầu, đảo tay một cái, ném ra một chiếc nhẫn không gian về phía Dương Khai.
Dương Khai nhận lấy, thần niệm đảo qua, mỉm cười, vừa thu nhẫn không gian lại, vừa nói: - Bạch thiếu gia, số lượng nguyên tinh này dường như không được đúng lắm a.
- Không đúng chỗ nào? Bạch Lộ nhướng mày, lại nhìn Án Thanh nói: - Án lão, ngươi đếm cẩn thận chưa?
Án Thanh nói: - 100 triệu nguyên tinh, lão hủ không có khả năng đếm sai.
- 100 triệu nguyên tinh đúng là không sai... Dương Khai gật gật đầu, rồi chợt đổi giọng nói: - Nhưng mà, đây chẳng qua chỉ là nguyên tinh hạ phẩm a...
Án Thanh nghe vậy liền biến sắc, nói: - Không phải ngươi muốn hạ phẩm nguyên tinh sao? Chẳng lẽ lại là trung phẩm?
- Cái gì?
Bạch Lộ cũng thất kinh, 100 triệu nguyên tinh trung phẩm, đây chính là 10 tỉ nguyên tinh hạ phẩm a, tên này cũng thật không biết xấu hổ mà.
- Không không không! Dương Khai dựng ngón trỏ lắc lắc: - Không phải 100 triệu nguyên tinh trung phẩm... Bổn thiếu muốn chính là 100 triệu nguyên tinh thượng phẩm!
- Ngươi... ngươi điên rồi! Bạch Lộ chấn động toàn thân.
100 triệu nguyên tinh thượng phẩm, con số này Bạch Lộ nghĩ cũng không dám nghĩ tới, không biết làm sao tên kia lại dám đề nghị như vậy.
Huyền Lôi Các tuy rằng không tầm thường, nhưng dù vét sạch tài sản cũng không thể lấy ra được nhiều nguyên tinh thượng phẩm như vậy. Chỉ là một chiếc lâu thuyền cấp Đế, cho dù không tầm thường, cũng không có khả năng đắt như vậy.
Trong nháy mắt, ánh mắt Án lão liền lộ ra vẻ hung dữ.
Dương Khai cười nói: - Bạch thiếu gia vừa nói sẽ tuyệt không trả giá, vậy mà hiện tại lại muốn đổi ý sao? Nam tử hán đại trượng phu, nói được làm được, xem ra uy tín Bạch thiếu gia này không tốt lắm a.
Cơ Dao ở bên cạnh bụm miệng cười.
Lúc trước Dương Khai nói bán lâu thuyền, tuy rằng trong lòng nàng có chút không muốn, nhưng sư tôn đã mở miệng không thể không nghe theo, tới lúc này nàng mới biết, Dương Khai căn bản chưa từng có ý định bán lâu thuyền của nàng, chỉ đang chọc tức người ta mà thôi.
Từ lúc nào mà sư tôn lại có nhã hứng như vậy chứ...
Trong trí nhớ của nàng, sư tôn vẫn luôn lạnh như băng, chỉ khi đối mặt với mấy người đệ tử các nàng, vẻ lạnh như băng kia mới biến mất, không ngờ hiện tại lại có bộ dáng như vậy.
Suy nghĩ một chút, đột nhiên Cơ Dao cảm giác được có chút không đúng, lập tức nhíu mày, mê mang nhìn sang Dương Khai bên cạnh.
Bóng hình cao lớn kia cùng với người trong trí nhớ của mình, dường như... không giống lắm.
- Tiểu tử, ngươi dám đùa giỡn ta! Bạch Lộ giận tím mặt.
Dương Khai hừ lạnh nói: - Bạch thiếu gia nói vậy là sao chứ? Ba người các ngươi không hỏi phải trái đúng sai, chặn đường hai thầy trò chúng ta, lại còn cưỡng ép đòi mua lại lâu thuyền của Dao nhi, bổn thiếu chỉ có ý tốt muốn thành toàn cho Bạch thiếu gia mà thôi. Bạch thiếu gia đã không cảm kích bổn thiếu thì thôi, sao lại ngậm máu phun người như vậy. Ai cũng có sĩ diện của mình, Bạch thiếu gia thật sự thấy bổn thiếu dễ bắt nạt lắm sao?
Bạch Lộ vừa nghe vậy, lập tức giận thấu tim, máu nóng toàn thân chảy rần rần.
Rõ ràng là đối phương đang đùa giỡn hắn, nhưng miệng lại nói thành có ý tốt muốn giúp hắn, điều này khiến cho hắn bị chọc tức không nhẹ, quát to: - Án lão, giết tên hỗn đản này cho ta!
Án Thanh vốn đã sát ý bốc đến tận đầu, lúc này vừa nghe Bạch Lộ phân phó, lập tức phóng tới ra tay.
Bạch Lộ lại vội vàng nói: - Chớ tổn thương đến vị cô nương kia!
Đến lúc này mà hắn vẫn còn tơ tưởng đến Cơ Dao, có thể thấy được, nữ nhân này khiến hắn cầm lòng không được.
Án lão hung hăng phóng đến, đế nguyên toàn thân ùn ùn tràn ra, tu vi Đế Tôn nhất tầng cảnh toàn diện bộc phát, vỗ một chưởng về phía lâu thuyền.
Phòng hộ của lâu thuyền dưới một chưởng này ầm ầm vỡ nát, không ngờ lại không đem lại bất kỳ tác dụng phòng ngự nào.
Dương Khai ngẩn ra, thầm cảm thấy không đúng, bởi vì lâu thuyền này dù gì cũng là một món Đế Bảo, năng lực phòng hộ không có khả năng lại yếu như vậy. Hắn quay đầu nhìn sang Cơ Dao, không ngờ thấy nàng lại đang mờ mịt nhìn mình, ánh mắt tràn đầy hỗn loạn.
- Không xong! Dương Khai trong lòng thất kinh, không biết vấn đề ở chỗ nào, không ngờ lại khiến cho bệnh cũ của Cơ Dao có khuynh hướng tái phát.
Trong khoảng thời gian này, Cơ Dao vẫn luôn an ổn ở bên cạnh hắn, không nghĩ tới trong lúc mấu chốt này lại xảy ra vấn đề.
Năng lực phòng hộ cảu lâu thuyền sở dĩ kém cỏi như vậy, hiển nhiên là vì tâm cảnh của chủ nhân lâu thuyền đang bị dao động.
- Tiểu tử, dám giỡn mặt với thiếu các chủ nhà ta, hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Án lão phá vỡ được phòng hộ của lâu thuyền, lòng tin tăng nhiều, hung hăng vỗ một chưởng về phía Dương Khai, trong lòng bàn tay tràn ra dao động đế nguyên và pháp tắc, khí thế như muốn vỗ hắn thành bánh thịt vậy.
Dương Khai đưa tay kéo Cơ Dao đang ngẩn ngơ vào trong ngực, điều động đế nguyên bao phủ nàng lại, đồng thời giơ tay đỡ một chưởng kia, trên miệng nói: - Lăn!
Cơ Dao bỗng nhiên xảy ra vấn đề, hắn cảm thấy rất lo lắng, không còn tâm trạng đùa giỡn với mấy tên này nữa, liền giận dữ phát ra một chưởng, một chưởng này Án Thanh căn bản không thể ngăn cản được. Tuy rằng hắn cũng là Đế Tôn nhất tầng cảnh như Dương Khai, nhưng vượt cấp giết địch đối với Dương Khai mà nói chính là chuyện bình thường như cơm bữa.
Đừng nói Án Thanh chỉ là một tên Đế Tôn nhất tầng cảnh, cho dù là tam tầng cảnh, hắn cũng không sợ.
Ầm...
Tiếng nổ lớn truyền ra, cuồng phong gào thét.
Hai luồng Đế nguyên va chạm với nhau, khiến Án Thanh như bị sét đánh, kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy đế nguyên và pháp tắc của bản thân trở nên yếu ớt như bọt khí vậy, bị một luồng lực lượn hung mãng kích phá, lực lượng hùng hậu kia men theo cánh tay, chấn nát cánh tay hắn thành thịt nát bay đầy trời.
Án Thanh oa lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, ngửa mặt bay ngược ra sau.
Dương Khai đứng tại chỗ che chở Cơ Dao, vững vàng như Thần Linh hạ phàm, sừng sững như núi cao hồ sâu.
- Cái gì... Bạch Lộ sợ ngây người, trơ mắt nhìn Án lão bay ngược ra sau, máu văng tung tóe giữa không trung, thân thể hắn bỗng nhiên run rẩy kịch liệt.
Mà Nghiêm Tuyết Mạn đang được hắn ôm trong ngực cũng tái mặt, hai hàm răng va vào nhau cầm cập.
Sao hai người bọn họ còn không biết đã chọc phải cường địch chứ? Vốn tưởng rằng có vị Đế Tôn Cảnh Án lão ở bên cạnh bảo vệ, bắt tên thanh niên kia là chuyện rất dễ dàng, nào ngờ kết quả lại khác hoàn toàn với suy nghĩ của bọn chúng, khiến trong lúc nhất thời chúng không thể tin nổi.