Dương Khai quay đầu lại, cười nói: - Phượng phu nhân có muốn cùng đi hay không, phong cảnh Bắc Vực tuyệt đẹp, địa linh nhân kiệt, non xanh nước biếc, đi du ngoạn một chút cũng không tệ lắm.
- Ngươi nghĩ thật hay! Loan Phượng trợn mắt.
Tên này lại còn muốn kéo mình làm bảo tiêu miễn phí, thật là đáng ghét a. Vốn nàng chỉ cần đưa hắn ra khỏi Cổ Địa coi như xong chuyện, không ngờ rơi vào đường cùng phải bồi tiếp hắn đi tới Hoàng Tuyền Tông một chuyến đã là chuyện mất mặt rồi, hiện tại tên gia hỏa này còn muốn nàng đi cùng hắn tới Bắc Vực gì đó nữa chứ.
- Không đi thì không đi, cần gì phải nóng tính như vậy. Dương Khai sờ sờ mũi nói.
Phục Ba ở bên cạnh nhìn thấy mà sợ hết hồn hết vía, thật sự không hiểu nổi rốt cuộc Dương Khai có lai lịch gì, không ngờ lại có quan hệ thân mật với thánh linh Loan Phượng như vậy. Tuy nhiên hắn biết chắc một điều, người trẻ tuổi này... tuyệt đối không thể trêu chọc.
Không tới nửa canh giờ sau, ngoài điện liền truyền đến âm thanh của một nữ nhân: - Tông chủ, thuộc hạ cầu kiến!
- Vào đi! Phục Ba vội nói, ở chỗ này đợi nửa canh giờ bồi tiếp Dương Khai và Loan Phượng, Phục Ba như ngồi trên bàn chông, thời khắc này tựa như gặp được cứu tinh, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.
Theo tiếng bước chân truyền lại, một mỹ phụ từ bên ngoài liền tiến vào.
Nhan sắc của mỹ phụ này cũng vô cùng không tầm thường, ăn mặc đoan trang, có tu vi Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, xem ra có thân phận không thấp trong Hoàng Tuyền Tông.
Tiến vào trong điện, mỹ phụ tò mò nhìn ba người Dương Khai, không biết một nam hai nữ này là ai, không ngờ lại xuất hiện ở nơi tông chủ bế quan. Theo nàng biết, nơi này không phải ai muốn vào là vào, ngay cả trưởng lão như bọn họ, bình thường cũng khó được triệu kiến, càng không có cơ hội đặt chân vào nơi này.
- Đồ đâu? Phục Ba nhìn mỹ phụ hỏi.
Mỹ phụ vội trả lời: - Đã chuẩn bị xong.
Nói rồi, nàng liền giao cho Phục Ba một chiếc nhẫn không gian.
Phục Ba nhận lấy, thần niệm đảo qua, trên mặt mơ hồ hiện lên vẻ đau xót, tuy nhiên rất nhanh đã thu liễm lại, hướng về phía phía mỹ phụ kia, phất phất tay nói: - Lui xuống đi.
- Tông chủ! Không ngờ mỹ phụ kia không vội ly khai, mà tò mò nhìn Phục Ba nói: - Bỗng nhiên ngài vội vã muốn 100 triệu nguyên tinh thượng phẩm làm gì vậy?
Mỹ phụ thân là tổng quản của Hoàng Tuyền Tông, trông coi tất cả kho tàng và vật tư tu luyện trong tông môn, 100 triệu nguyên tinh thượng phẩm này tuy rằng nàng lấy ra từ trong kho tàng, nhưng cũng không khỏi hỏi qua mục đích sử dụng một chút. Dù sao số lượng này cũng quá lớn, thiếu mất 100 triệu nguyên tinh thượng phẩm, tương lai mấy năm tới, vật tư tu luyện của các đệ tử cũng phải cắt giảm lớn.
Đến lúc đó các đệ tử ai oán, không phải tổng quản nàng sẽ bị chê cười hay sao.
- Tu luyện! Phục Ba hờ hững trả lời, mí mắt cũng không thèm nhấc lên.
Mỹ phụ sợ run lên, bỗng nhiên đại hỉ nói: - Chẳng lẽ tông chủ người...
Phục Ba vung tay lên nói: - Chớ hỏi nhiều.
Mỹ phụ cuống quít ôm quyền nói:
- Vâng! Trong ánh mắt nàng lại hiện lên vẻ vui mừng không thể che giấu.
Nàng cho rằng tông chủ lấy nhiều nguyên tinh như vậy, là bởi vì có cảm ứng đột phá. Phục Ba đã là Đế Tôn tam tầng cảnh, nếu lại đột phá, như vậy chính là cấp bậc Đại Đế, nếu Phục Ba trở thành Đại Đế, vậy thì nhất định Hoàng Tuyền Tông cũng sẽ nước đẩy thuyền lên.
So với việc tông chủ tăng lên tu vi, chỉ 100 triệu nguyên tinh thượng phẩm nhỏ nhoi thì tính là cái gì chứ? Trong lòng mỹ phụ lập tức kích động.
- Vậy thuộc hạ xin cáo lui! Mỹ phụ cung cung kính kính thi lễ một cái, rồi rời đi.
- Ừm, tiện thể đi chuẩn bị trận pháp không gian một chút, lát nữa bổn tọa sẽ tiễn mấy vị khách nhân này ly khai. Phục Ba lại phân phó một tiếng.
Mỹ phụ nhận lệnh, hoan hỉ rời đi.
Đợi cho mỹ phụ đi khỏi, Phục Ba mới lộ ra vẻ lúng túng, đưa nhẫn không gian trên tay cho Dương Khai.
Thân là tông chủ Hoàng Tuyền Tông đương nhiệm, lại đi nói dối trước mặt đám người Dương Khai, dù da mặt hắn có dày hơn nữa cũng cảm thấy nhục nhã, nhưng nếu không nói dối thì biết làm sao, chẳng lẽ lại nói cho thuộc hạ của mình, mình bị người ta lừa bịp tống tiền sao?
Lời này quả thực là không có mặt mũi phun ra a.
Dương Khai nhận lấy nhẫn không gian, truyền thần niệm vào trong dò xét, cũng không đếm kỹ, liền thuận tay thu vào.
Hắn tin rằng Phục Ba sẽ không dám giở trò quỷ, nói 100 triệu nguyên tinh thượng phẩm, nhất định là 100 triệu nguyên tinh thượng phẩm!
Bỗng nhiên lại vơ được một khoản tiền của phi nghĩa, tâm tình Dương Khai rất tốt, tính cả thu hoạch lần trước trong Man Hoang Cổ Địa, nguyên tinh thượng phẩm trong tay hắn đã có tới 700, 800 triệu.
Con số này quả thực cũng quá kinh khủng đi.
- Phục tông chủ quả nhiên có thành ý! Dương Khai cười ha ha, nói: - Nếu Phục tông chủ đã có thành ý như vậy, ân oán của bổn thiếu cùng Hoàng Tuyền Tông sẽ xóa bỏ, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng, ý Phục tông chủ thế nào?
- Rất tốt, rất tốt! Phục Ba làm sao dám nói "không" chứ?
Dương Khai nói tiếp: - Về chuyện thứ hai còn cần nhờ quý tông giúp cho!
- Mời các vị theo ta! Phục Ba cũng không chần chờ, vội vàng đi trước dẫn đường.
Ra khỏi cung điện, một nhóm bốn người lập tức nhắm thẳng một hướng bay đi.
Trên một đỉnh núi, Phục Ba dẫn theo đám người Dương Khai hạ xuống một khu đất bằng phẳng, trên đỉnh núi này không ngờ còn có một tòa cung điện. Chưa vào bên trong, Dương Khai đã cảm nhận được một cỗ dao động lực lượng không gian truyền đến rất rõ ràng.
Đó chính là dao động của trận pháp không gian khi khởi động.
Xem ra quả nhiên mỹ phụ vừa rồi đã chuẩn bị kỹ càng.
Vào trong điện, lập tức có đệ tử Hoàng Tuyền Tông bảo vệ trận pháp không gian cung kính hành lễ. Mỹ phụ lúc trước đem nhân không gian đến cũng vội vàng nghênh đón, ôm quyền nói: - Tông chủ, hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, không biết mục tiêu định vị là nơi nào!
- Huyền Giáp Thành! Phục Ba thản nhiên nói.
Mỹ phụ gật gật đầu, quay đầu ra hiệu cho mấy đệ tử đứng bên cạnh trận pháp không gian, mấy tên đệ tử kia lập tức bắt tay vào điều chỉnh.
Không lâu sau, trận pháp không gian đã được điều chỉnh hoàn tất.
Phục Ba mỉm cười, đưa tay nói: - Các vị, mời!
Dương Khai dẫn Cơ Dao bước lên, đi tới trung tâm trận pháp không gian đứng ngay ngắn, lúc này mới cười tủm tỉm nhìn Loan Phượng nói: - Phượng phu nhân, ngươi thật sự không theo ta đi du ngoạn một chút sao?
Vẻ mặt Loan Phượng không chút thay đổi nói: - Chúc Dương tiên sinh thuận buồm xuôi gió!
Dương Khai cười ha ha nói:
- Vậy thì đa tạ Phượng phu nhân đã hộ tống, nếu sau này rảnh rỗi, bổn thiếu sẽ tới bái phỏng nói lời cảm tạ ah.
Khóe miệng Loan Phượng giật một cái, cố nặn ra một nụ cười, cũng không nói thêm gì. Giờ phút này, nói nhiều nhất định mất khôn ah, im lặng là vàng mới là vương đạo!
Dương Khai quay đầu, nhìn mấy tên đệ tử Hoàng Tuyền Tông nói: - Bắt đầu đi!
Mấy tên đệ tử liếc mắt nhìn Phục Ba, đợi sau khi Phục Ba gật gật đầu, lúc này mới hoàn toàn kích phát trận pháp không gian.
Một luồng ánh sáng chói chang lóe lên, trong nháy mắt, nguyên tinh thượng phẩm đặt ở trung tâm trận pháp không gian lập tức bị hút hết năng lượng, hóa thành một bãi phấn vụn.
Đợi sau khi luồng ánh sáng biến mất, Dương Khai và Cơ Dao cũng đồng thời biến mất không thấy.
- Phù... Loan Phượng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cuối cùng cũng tiễn tiểu tổ tông này đi khỏi, trong lúc nhất thời tâm tình sung sướng, nét mặt tươi cười như hoa.
Nàng xoay người lại, cũng không có ý định chào hỏi Phục Ba, đi thẳng ra khỏi cung điện, bay đi.
Phục Ba dẫn theo đám đệ tử Hoàng Tuyền Tông đi tới cửa điện, chắp tay đưa tiễn.
- Tông chủ... Giờ phú này, gương mặt mỹ phụ kia tỏ ra mờ mịt, bởi vì nàng phát hiện ra, khi tông chủ nhà mình đối mặt với nữ nhân kia, không ngờ lại là vô cùng cung kính và kiêng kỵ, thậm chí người ta không thèm đoái hoài đến hắn, hắn vẫn đích thân chạy ra ngoài đưa tiễn.
- Nữ nhân vừa rồi... là ai vậy? Mỹ phụ không nhịn được, nói ra nghi vấn trong lòng.
Phục Ba chưa kịp trả lời, thì từ trong không trung xa xa chợt truyền đến một tiếng kêu cao vút, âm thanh du dương réo rắt, vang tận mây xanh.
Từ trong tầng mây, thấp thoáng có một quái vật to lớn đang tung bay, rất nhanh đã biến mất không thấy.
Quả nhiên...
Ánh mắt Phục Ba không khỏi híp lại, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi. Tuy lúc trước hắn cũng lờ mờ đoán ra thân phận Loan Phượng, nhưng dù sao cũng không được xác nhận, lúc này nghe được tiếng kêu, lại tận mắt thấy được quái vật đang đằng vân giá vũ kia, sao hắn còn không biết suy đoán của mình là chính xác chứ.
Vị kia, quả đúng là Thánh Tôn trong Man Hoang Cổ Địa!
Võ giả bình thường sẽ không hiểu rõ tình huống trong Cổ Địa, nhưng đến cấp độ của Phục Ba, luôn có thể thông qua các loại tin tức, biết được một ít bí mật mà người bình thường không biết, trong đó bao gồm cả thông tin về phân bố thế lực trong Man Hoang Cổ Địa!
Nếu không có có tứ đại Thánh Tôn cùng Yêu Vương của 32 đường trấn giữ Cổ Địa, chỉ sợ khối bảo tàng khổng lồ Man Hoang Cổ Địa này đã bị các thế lực lớn trong Tinh Giới càn quét sạch sẽ rồi.
- Đừng hỏi nhiều, làm chuyện của mình đi! Phục Ba hờ hững trả lời.
- Vâng! Mỹ phụ cung kính đáp, bỗng nhiên lại hỏi: - Đúng rồi tông chủ, lúc trước nghe đệ tử nói lại, đại trưởng lão đi tới chỗ ngài, vì sao không lại thấy bóng dáng đại trưởng lão?
Khóe miệng Phục Ba giật mạnh, thở dài thườn thượt, nói: - Chu Vĩnh... đã chết rồi.
- Cái gì? Mỹ phụ cả kinh thất sắc, sợ hãi nói: - Đại trưởng lão đã chết? Là ai giết?
- Hắn chọc tới người không nên chọc. Phục Ba thoáng giải thích một câu, lại nhìn mỹ phụ nói: - Trác trưởng lão, lòng hiếu kỳ của ngươi quá nặng đó.
Sau khi nói xong, hắc liền lắc mình một cái, hóa thành một luồng sáng, bay về nơi bế quan của hắn.
Mỹ phụ họ Trác kia vẫn thất hồn lạc phách đứng đó, dường như vẫn chưa kịp tiêu hóa xong tin tức đại trưởng lão đã chết, vẻ mặt khiếp sợ. Nếu nàng biết ngay cả phó tông chủ cũng đã chết, không biết sẽ có cảm giác gì.
...
Huyền Giáp Thành là biên giới của Đông Vực, cách Bắc Vực cũng chỉ 50 ngàn dặm.
Tại trận pháp không gian bên trong thành, Dương Khai và Cơ Dao chợt hiện ra.
Không đợi hai người đứng vững, đột nhiên một luồng chưởng phong mạnh mẽ đã ập tới, kèm theo tiếng cười ha hả: - Tên này là của ta!
- Hử? Dương Khai ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên kia có một đại hán râu quai nón đang bay tới, hung hăng phóng ra một chưởng nhắm vào ngực hắn, cũng không biết tên này có thù oán gì với hắn.
Tuy nhiên Dương Khai có thể khẳng định, mình chưa từng gặp tên đại hán râu quai nón này bao giờ.
- Sa Dong, nam nhân thuộc về ngươi, nữ nhân thuộc về ta. Hizz... Nữ nhân này thật là đẹp a, ta thật may mắn! Lại một giọng nói vang lên, ngay sau đó, từ bên kia lại có một bóng người lao thẳng tới Cơ Dao, gương mặt đầy vẻ dâm tà, tựa như đang hận không thể lập tức bắt Cơ Dao đem đi, hưởng thụ một phen vậy.
Tên đại hán râu quai nón gọi là Sa Dong kia, dường như vừa rồi không để ý đến Cơ Dao, hiện tại vừa nghe, liền vội vàng nhìn sang Cơ Dao, thấy quả nhiên nàng đẹp không thể tả được, nhất là khí chất lạnh như băng từ chối người từ ngàn dặm kia, càng khiến cho người ta dễ dàng sinh ra một loại cảm giác muốn chinh phục.
Sa Dong đổi hướng, cũng vọt tới Cơ Dao, miệng hét lớn: - Mỗi người một lần! Cố Bằng, lần trước ngươi đã đoạt được một nữ nhân, lần này đến phiên Sa đại gia ta. Dương Khai quay đầu lại, cười nói: - Phượng phu nhân có muốn cùng đi hay không, phong cảnh Bắc Vực tuyệt đẹp, địa linh nhân kiệt, non xanh nước biếc, đi du ngoạn một chút cũng không tệ lắm.
- Ngươi nghĩ thật hay! Loan Phượng trợn mắt.
Tên này lại còn muốn kéo mình làm bảo tiêu miễn phí, thật là đáng ghét a. Vốn nàng chỉ cần đưa hắn ra khỏi Cổ Địa coi như xong chuyện, không ngờ rơi vào đường cùng phải bồi tiếp hắn đi tới Hoàng Tuyền Tông một chuyến đã là chuyện mất mặt rồi, hiện tại tên gia hỏa này còn muốn nàng đi cùng hắn tới Bắc Vực gì đó nữa chứ.
- Không đi thì không đi, cần gì phải nóng tính như vậy. Dương Khai sờ sờ mũi nói.
Phục Ba ở bên cạnh nhìn thấy mà sợ hết hồn hết vía, thật sự không hiểu nổi rốt cuộc Dương Khai có lai lịch gì, không ngờ lại có quan hệ thân mật với thánh linh Loan Phượng như vậy. Tuy nhiên hắn biết chắc một điều, người trẻ tuổi này... tuyệt đối không thể trêu chọc.
Không tới nửa canh giờ sau, ngoài điện liền truyền đến âm thanh của một nữ nhân: - Tông chủ, thuộc hạ cầu kiến!
- Vào đi! Phục Ba vội nói, ở chỗ này đợi nửa canh giờ bồi tiếp Dương Khai và Loan Phượng, Phục Ba như ngồi trên bàn chông, thời khắc này tựa như gặp được cứu tinh, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.
Theo tiếng bước chân truyền lại, một mỹ phụ từ bên ngoài liền tiến vào.
Nhan sắc của mỹ phụ này cũng vô cùng không tầm thường, ăn mặc đoan trang, có tu vi Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, xem ra có thân phận không thấp trong Hoàng Tuyền Tông.
Tiến vào trong điện, mỹ phụ tò mò nhìn ba người Dương Khai, không biết một nam hai nữ này là ai, không ngờ lại xuất hiện ở nơi tông chủ bế quan. Theo nàng biết, nơi này không phải ai muốn vào là vào, ngay cả trưởng lão như bọn họ, bình thường cũng khó được triệu kiến, càng không có cơ hội đặt chân vào nơi này.
- Đồ đâu? Phục Ba nhìn mỹ phụ hỏi.
Mỹ phụ vội trả lời: - Đã chuẩn bị xong.
Nói rồi, nàng liền giao cho Phục Ba một chiếc nhẫn không gian.
Phục Ba nhận lấy, thần niệm đảo qua, trên mặt mơ hồ hiện lên vẻ đau xót, tuy nhiên rất nhanh đã thu liễm lại, hướng về phía phía mỹ phụ kia, phất phất tay nói: - Lui xuống đi.
- Tông chủ! Không ngờ mỹ phụ kia không vội ly khai, mà tò mò nhìn Phục Ba nói: - Bỗng nhiên ngài vội vã muốn 100 triệu nguyên tinh thượng phẩm làm gì vậy?
Mỹ phụ thân là tổng quản của Hoàng Tuyền Tông, trông coi tất cả kho tàng và vật tư tu luyện trong tông môn, 100 triệu nguyên tinh thượng phẩm này tuy rằng nàng lấy ra từ trong kho tàng, nhưng cũng không khỏi hỏi qua mục đích sử dụng một chút. Dù sao số lượng này cũng quá lớn, thiếu mất 100 triệu nguyên tinh thượng phẩm, tương lai mấy năm tới, vật tư tu luyện của các đệ tử cũng phải cắt giảm lớn.
Đến lúc đó các đệ tử ai oán, không phải tổng quản nàng sẽ bị chê cười hay sao.
- Tu luyện! Phục Ba hờ hững trả lời, mí mắt cũng không thèm nhấc lên.
Mỹ phụ sợ run lên, bỗng nhiên đại hỉ nói: - Chẳng lẽ tông chủ người...
Phục Ba vung tay lên nói: - Chớ hỏi nhiều.
Mỹ phụ cuống quít ôm quyền nói:
- Vâng! Trong ánh mắt nàng lại hiện lên vẻ vui mừng không thể che giấu.
Nàng cho rằng tông chủ lấy nhiều nguyên tinh như vậy, là bởi vì có cảm ứng đột phá. Phục Ba đã là Đế Tôn tam tầng cảnh, nếu lại đột phá, như vậy chính là cấp bậc Đại Đế, nếu Phục Ba trở thành Đại Đế, vậy thì nhất định Hoàng Tuyền Tông cũng sẽ nước đẩy thuyền lên.
So với việc tông chủ tăng lên tu vi, chỉ 100 triệu nguyên tinh thượng phẩm nhỏ nhoi thì tính là cái gì chứ? Trong lòng mỹ phụ lập tức kích động.
- Vậy thuộc hạ xin cáo lui! Mỹ phụ cung cung kính kính thi lễ một cái, rồi rời đi.
- Ừm, tiện thể đi chuẩn bị trận pháp không gian một chút, lát nữa bổn tọa sẽ tiễn mấy vị khách nhân này ly khai. Phục Ba lại phân phó một tiếng.
Mỹ phụ nhận lệnh, hoan hỉ rời đi.
Đợi cho mỹ phụ đi khỏi, Phục Ba mới lộ ra vẻ lúng túng, đưa nhẫn không gian trên tay cho Dương Khai.
Thân là tông chủ Hoàng Tuyền Tông đương nhiệm, lại đi nói dối trước mặt đám người Dương Khai, dù da mặt hắn có dày hơn nữa cũng cảm thấy nhục nhã, nhưng nếu không nói dối thì biết làm sao, chẳng lẽ lại nói cho thuộc hạ của mình, mình bị người ta lừa bịp tống tiền sao?
Lời này quả thực là không có mặt mũi phun ra a.
Dương Khai nhận lấy nhẫn không gian, truyền thần niệm vào trong dò xét, cũng không đếm kỹ, liền thuận tay thu vào.
Hắn tin rằng Phục Ba sẽ không dám giở trò quỷ, nói 100 triệu nguyên tinh thượng phẩm, nhất định là 100 triệu nguyên tinh thượng phẩm!
Bỗng nhiên lại vơ được một khoản tiền của phi nghĩa, tâm tình Dương Khai rất tốt, tính cả thu hoạch lần trước trong Man Hoang Cổ Địa, nguyên tinh thượng phẩm trong tay hắn đã có tới 700, 800 triệu.
Con số này quả thực cũng quá kinh khủng đi.
- Phục tông chủ quả nhiên có thành ý! Dương Khai cười ha ha, nói: - Nếu Phục tông chủ đã có thành ý như vậy, ân oán của bổn thiếu cùng Hoàng Tuyền Tông sẽ xóa bỏ, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng, ý Phục tông chủ thế nào?
- Rất tốt, rất tốt! Phục Ba làm sao dám nói "không" chứ?
Dương Khai nói tiếp: - Về chuyện thứ hai còn cần nhờ quý tông giúp cho!
- Mời các vị theo ta! Phục Ba cũng không chần chờ, vội vàng đi trước dẫn đường.
Ra khỏi cung điện, một nhóm bốn người lập tức nhắm thẳng một hướng bay đi.
Trên một đỉnh núi, Phục Ba dẫn theo đám người Dương Khai hạ xuống một khu đất bằng phẳng, trên đỉnh núi này không ngờ còn có một tòa cung điện. Chưa vào bên trong, Dương Khai đã cảm nhận được một cỗ dao động lực lượng không gian truyền đến rất rõ ràng.
Đó chính là dao động của trận pháp không gian khi khởi động.
Xem ra quả nhiên mỹ phụ vừa rồi đã chuẩn bị kỹ càng.
Vào trong điện, lập tức có đệ tử Hoàng Tuyền Tông bảo vệ trận pháp không gian cung kính hành lễ. Mỹ phụ lúc trước đem nhân không gian đến cũng vội vàng nghênh đón, ôm quyền nói: - Tông chủ, hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, không biết mục tiêu định vị là nơi nào!
- Huyền Giáp Thành! Phục Ba thản nhiên nói.
Mỹ phụ gật gật đầu, quay đầu ra hiệu cho mấy đệ tử đứng bên cạnh trận pháp không gian, mấy tên đệ tử kia lập tức bắt tay vào điều chỉnh.
Không lâu sau, trận pháp không gian đã được điều chỉnh hoàn tất.
Phục Ba mỉm cười, đưa tay nói: - Các vị, mời!
Dương Khai dẫn Cơ Dao bước lên, đi tới trung tâm trận pháp không gian đứng ngay ngắn, lúc này mới cười tủm tỉm nhìn Loan Phượng nói: - Phượng phu nhân, ngươi thật sự không theo ta đi du ngoạn một chút sao?
Vẻ mặt Loan Phượng không chút thay đổi nói: - Chúc Dương tiên sinh thuận buồm xuôi gió!
Dương Khai cười ha ha nói:
- Vậy thì đa tạ Phượng phu nhân đã hộ tống, nếu sau này rảnh rỗi, bổn thiếu sẽ tới bái phỏng nói lời cảm tạ ah.
Khóe miệng Loan Phượng giật một cái, cố nặn ra một nụ cười, cũng không nói thêm gì. Giờ phút này, nói nhiều nhất định mất khôn ah, im lặng là vàng mới là vương đạo!
Dương Khai quay đầu, nhìn mấy tên đệ tử Hoàng Tuyền Tông nói: - Bắt đầu đi!
Mấy tên đệ tử liếc mắt nhìn Phục Ba, đợi sau khi Phục Ba gật gật đầu, lúc này mới hoàn toàn kích phát trận pháp không gian.
Một luồng ánh sáng chói chang lóe lên, trong nháy mắt, nguyên tinh thượng phẩm đặt ở trung tâm trận pháp không gian lập tức bị hút hết năng lượng, hóa thành một bãi phấn vụn.
Đợi sau khi luồng ánh sáng biến mất, Dương Khai và Cơ Dao cũng đồng thời biến mất không thấy.
- Phù... Loan Phượng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cuối cùng cũng tiễn tiểu tổ tông này đi khỏi, trong lúc nhất thời tâm tình sung sướng, nét mặt tươi cười như hoa.
Nàng xoay người lại, cũng không có ý định chào hỏi Phục Ba, đi thẳng ra khỏi cung điện, bay đi.
Phục Ba dẫn theo đám đệ tử Hoàng Tuyền Tông đi tới cửa điện, chắp tay đưa tiễn.
- Tông chủ... Giờ phú này, gương mặt mỹ phụ kia tỏ ra mờ mịt, bởi vì nàng phát hiện ra, khi tông chủ nhà mình đối mặt với nữ nhân kia, không ngờ lại là vô cùng cung kính và kiêng kỵ, thậm chí người ta không thèm đoái hoài đến hắn, hắn vẫn đích thân chạy ra ngoài đưa tiễn.
- Nữ nhân vừa rồi... là ai vậy? Mỹ phụ không nhịn được, nói ra nghi vấn trong lòng.
Phục Ba chưa kịp trả lời, thì từ trong không trung xa xa chợt truyền đến một tiếng kêu cao vút, âm thanh du dương réo rắt, vang tận mây xanh.
Từ trong tầng mây, thấp thoáng có một quái vật to lớn đang tung bay, rất nhanh đã biến mất không thấy.
Quả nhiên...
Ánh mắt Phục Ba không khỏi híp lại, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi. Tuy lúc trước hắn cũng lờ mờ đoán ra thân phận Loan Phượng, nhưng dù sao cũng không được xác nhận, lúc này nghe được tiếng kêu, lại tận mắt thấy được quái vật đang đằng vân giá vũ kia, sao hắn còn không biết suy đoán của mình là chính xác chứ.
Vị kia, quả đúng là Thánh Tôn trong Man Hoang Cổ Địa!
Võ giả bình thường sẽ không hiểu rõ tình huống trong Cổ Địa, nhưng đến cấp độ của Phục Ba, luôn có thể thông qua các loại tin tức, biết được một ít bí mật mà người bình thường không biết, trong đó bao gồm cả thông tin về phân bố thế lực trong Man Hoang Cổ Địa!
Nếu không có có tứ đại Thánh Tôn cùng Yêu Vương của 32 đường trấn giữ Cổ Địa, chỉ sợ khối bảo tàng khổng lồ Man Hoang Cổ Địa này đã bị các thế lực lớn trong Tinh Giới càn quét sạch sẽ rồi.
- Đừng hỏi nhiều, làm chuyện của mình đi! Phục Ba hờ hững trả lời.
- Vâng! Mỹ phụ cung kính đáp, bỗng nhiên lại hỏi: - Đúng rồi tông chủ, lúc trước nghe đệ tử nói lại, đại trưởng lão đi tới chỗ ngài, vì sao không lại thấy bóng dáng đại trưởng lão?
Khóe miệng Phục Ba giật mạnh, thở dài thườn thượt, nói: - Chu Vĩnh... đã chết rồi.
- Cái gì? Mỹ phụ cả kinh thất sắc, sợ hãi nói: - Đại trưởng lão đã chết? Là ai giết?
- Hắn chọc tới người không nên chọc. Phục Ba thoáng giải thích một câu, lại nhìn mỹ phụ nói: - Trác trưởng lão, lòng hiếu kỳ của ngươi quá nặng đó.
Sau khi nói xong, hắc liền lắc mình một cái, hóa thành một luồng sáng, bay về nơi bế quan của hắn.
Mỹ phụ họ Trác kia vẫn thất hồn lạc phách đứng đó, dường như vẫn chưa kịp tiêu hóa xong tin tức đại trưởng lão đã chết, vẻ mặt khiếp sợ. Nếu nàng biết ngay cả phó tông chủ cũng đã chết, không biết sẽ có cảm giác gì.
...
Huyền Giáp Thành là biên giới của Đông Vực, cách Bắc Vực cũng chỉ 50 ngàn dặm.
Tại trận pháp không gian bên trong thành, Dương Khai và Cơ Dao chợt hiện ra.
Không đợi hai người đứng vững, đột nhiên một luồng chưởng phong mạnh mẽ đã ập tới, kèm theo tiếng cười ha hả: - Tên này là của ta!
- Hử? Dương Khai ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên kia có một đại hán râu quai nón đang bay tới, hung hăng phóng ra một chưởng nhắm vào ngực hắn, cũng không biết tên này có thù oán gì với hắn.
Tuy nhiên Dương Khai có thể khẳng định, mình chưa từng gặp tên đại hán râu quai nón này bao giờ.
- Sa Dong, nam nhân thuộc về ngươi, nữ nhân thuộc về ta. Hizz... Nữ nhân này thật là đẹp a, ta thật may mắn! Lại một giọng nói vang lên, ngay sau đó, từ bên kia lại có một bóng người lao thẳng tới Cơ Dao, gương mặt đầy vẻ dâm tà, tựa như đang hận không thể lập tức bắt Cơ Dao đem đi, hưởng thụ một phen vậy.
Tên đại hán râu quai nón gọi là Sa Dong kia, dường như vừa rồi không để ý đến Cơ Dao, hiện tại vừa nghe, liền vội vàng nhìn sang Cơ Dao, thấy quả nhiên nàng đẹp không thể tả được, nhất là khí chất lạnh như băng từ chối người từ ngàn dặm kia, càng khiến cho người ta dễ dàng sinh ra một loại cảm giác muốn chinh phục.
Sa Dong đổi hướng, cũng vọt tới Cơ Dao, miệng hét lớn: - Mỗi người một lần! Cố Bằng, lần trước ngươi đã đoạt được một nữ nhân, lần này đến phiên Sa đại gia ta.