Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2274: Đây là hai




Loại võ giả tà ác này có một sự ham thích cực kỳ mãnh liệt đối với việc khai quật phần mộ cường giả, bởi vì mỗi một khối thi thể cường giả rơi vào tay bọn họ đều có thể trở thành trợ lực. Cũng chính bởi vì điểm này, mà loại võ giả này đi đến đâu cũng làm cho người ta căm thù đến tận xương tủy. Mà thuật luyện chế Thi Khôi, cũng tuyệt đối là cấm thuật trong cấm thuật, là thứ không nên tồn tại.

Nhưng dù vậy, loại tình huống này cũng không có cách nào ngăn chặn triệt để được, bất kể lúc nào, ở đâu, đều có một số người chấp nhận làm kẻ địch của cả thiên hạ, nghịch đạo mà đi.

Dương Khai không hề nghĩ tới, một tông môn như Thiên Diệp Tông lại cũng có người nhúng chàm luyện chế Thi Khôi.

Khối Thi Vương trước mắt này không có thần trí thì cũng thôi, nhưng quan trọng nhất chính là những trận văn, trận đồ bên ngoài thân thể kia. Hưn nữa, thân thể kia rõ ràng là kim loại hỗn tạp, vừa nhìn đã biết người này bị luyện chế thành Thi Khôi!

Hơn nữa còn là Thi Khôi cấp bậc Đế Tôn Cảnh!

Ai mà lại có thể luyện chế võ giả cường đại như vậy thành Thi Khôi không hề có linh trí chứ? Trong lòng Dương Khai rung động tột đỉnh.

Nhưng rất nhanh hắn liền cảm thấy không đúng, bởi vì theo như Diệp Hận và Diệp Tinh Hàm nói, năm xưa tông chủ Thiên Diệp Tông chỉ đi vào bí cảnh một mình, sau đó cửa bí cảnh liền bị đóng lại. Nói cách khác, mấy vạn năm trở lại đây, ở nơi này ngoại trừ vị tông chủ Thiên Diệp Tông kia ra, căn bản không có người thứ hai.

Dương Khai cũng không phát hiện dấu vết người thứ hai tồn tại.

Huống chi, vị tông chủ Thiên Diệp Tông kia chính là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, ai có thể có năng lực cường đại luyện chế hắn thành Thi Khôi như vậy chứ?

Chẳng lẽ... chính là do hắn tự luyện chế mình thành khôi lỗi?

Suy nghĩ này vừa hiện ra, lập tức khiến Dương Khai hoảng sợ. Nếu thật như thế, chỉ có thể nói trình độ khôi lỗi chi đạo của vị tông chủ Thiên Diệp Tông kia đã đến mức không ai sánh bằng, tâm tính cùng ý chí cũng kiên định vượt xa người thường.

Chỉ có điều, cũng không biết vì sao mà vị tông chủ Thiên Diệp Tông kia dường như đã thất bại, dẫn tới bỏ mạng ở chỗ này, mà thi thể của hắn cũng từ từ biến thành bộ dáng trước mắt.

Đây mặc dù chỉ là phỏng đoán của Dương Khai, nhưng hắn cảm thấy không khác lắm so với chân tướng.

Ngay khi hắn đang trầm tư suy nghĩ, con Thi Khôi nãy giờ vẫn đang biến đối vẻ mặt, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Dương Khai, ánh mắt ma trơi lạnh lẽo.

Dương thầm kêu không ổn, dường như đối phương vừa thoát khỏi trói buộc gì đó, đang muốn hạ sát thủ đối với hắn.

Hắn còn chưa nghĩ xong, Thi Khôi kia đã nhoáng lên một cái, hiện ra trước mặt hắn, rồi một lần nữa huy động quả đấm kinh khủng của hướng Dương Khai nện tới.

Dương Khai hồn vía bay lên mây, mặc dù Thi Khôi này không có linh trí, phương thức chiến đấu cũng cực kỳ đơn điệu, không hề biến hóa, chỉ sử dụng quyền đầu đập người. Nhưng cái gọi là lực một đánh mười chính là vậy, vẻn vẹn chỉ là một quyền của nó, Dương Khai cũng đã vô lực ngăn cản.

Quyền ý hung mãnh là một thuyết minh hoàn mỹ nhất cho sự cường đại của Đế Tôn Cảnh, lực lượng lốc xoáy gần như mắt thường cũng có thể thấy được, nó như muốn phá vỡ cả bầu trời, khiến hoàn vũ điên đảo.

Da đầu Dương Khai tê dại đi, miệng quát lớn: - Long hóa!

Chớp mắt sau đó, một tiếng long ngâm cao vút liền vang lên. Sau lưng của hắn hiện ra một hư ảnh hình rồng vàng rực rỡ, Kim Long kia lắc đầu vẫy đuôi một cái, vọt vào trong thân thể của hắn. Những tiếng "răng rắc" truyền ra, hai cánh tay Dương Khai lập tức biến thành long trảo, da thịt hiện đầy Long Lân. Không chỉ như thế, đột nhiên trong xương sống của hắn cũng phát ra tiếng nổ vang, long khí thuần khiết tràn ngập ra, cột sống kia tựa như một con rồng, đang muốn phóng lên cao vậy.

Dương Khai đã thi triển bí thuật long hóa đến cực hạn!

Hắn đã luyện hóa qua ba đại long thân bí bảo: Long Lân, Long Cốt, Long Châu, kết hợp với thân thể vô cùng mạnh mẽ của hắn, lực lượng của hắn đã một đường thẳng tăng đến mức độ này.

Nhưng vẫn chưa xong, đồng thời với thi triển long hóa, Dương Khai cũng thi triển ra Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí, chỉ trong chốc lát, bên ngoài thân thể của hắn hiện lên hào quang ngũ sắc rực rỡ, ngũ hành lực tràn ra, hai tay đặt trước người, bày ra tư thế phòng ngự.

Hắn căn bản không dám công kích, trước mặt lực lượng cường đại của đối phương, Dương Khai cảm giác bản thân như con thuyền nhỏ trong cơn bão táp vậy, cuồng phong nổi lên, bất cứ lúc nào cũng có thể lật úp.

Ầm...

Một quyền của Thi Khôi nện xuống, Dương Khai như bị sét đánh, toàn thân chấn động, cánh tay truyền ra tiếng răng rắc giòn vang, 2 cái long trảo đều bị đập gãy, vặn vẹo không còn hình dáng, đồng thời thân thể của hắn cũng bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ đập bay. Thương thế vốn chưa khôi phục lại càng nặng thêm.

Đây là kết quả hắn thúc giục hai đại bí thuật long hóa cùng Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí, toàn lực phòng ngự.

Nếu như không hề phòng bị mà nói, Dương Khai đoán rằng hắn sẽ hóa thành bụi bặm ngay lập tức.

Hắn đã hoàn toàn lĩnh giáo được sự mạnh mẽ của Thi Khôi trước mắt này.

Thân hình còn đang bay giữa không trung, Dương Khai cố nén đau đớn, nghiến răng quát lớn: - Đi ra!

Dứt lời, một thân hình to như quả núi từ trên trời giáng xuống, rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang ầm ầm, khiến mặt đất lắc lư một hồi.

Pháp thân đăng tràng!

Hắn vừa xuất hiện, vẫn chưa kịp hiểu rõ đây là nơi nào, Dương Khai gặp nguy hiểm gì, cả người liền cứng đờ. Hắn có thể cảm nhận được khí tức thô bạo từ trong cơ thể Thi Khôi phát ra, khí tức kia gần như khiến cho hắn mất đi ý chí chiến đấu.

Tuy nhiên mỗi lần hắn hiện thân đều là lúc Dương Khai gặp phải cường địch, cho nên chỉ kinh hãi trong chớp mắt liền khôi phục lại, đưa tay trảo vào trong hư không một cái, đã bắt lấy Dương Khai đặt trong lòng bàn tay.

- Khụ khụ... Dương Khai nửa quỳ nửa ngồi trong lòng bàn tay pháp thân, không ngừng ho ra máu, sắc mặt trắng bệch.

- Chủ nhân! Lưu Viêm cũng theo pháp thân hiện ra, chợt thấy Dương Khai thê thảm như vậy, lập tức thất sắc, vội vàng đi tới bên cạnh Dương Khai, ân cần đỡ hắn dậy.

- Thứ quỷ gì đây? Pháp thân trợn tròn mắt, kinh hãi nhìn chăm chú thân hình nhỏ như con kiến, nhưng lại khiến cho hắn không dám có chút khinh thường kia, âm thanh hơi run rẩy.

- Thi Khôi! Dương Khai đứng dậy, giải thích: - Một Thi Khôi cấp bậc Đế Tôn tam tầng cảnh!

- Cái gì? Pháp thân cùng Lưu Viêm đồng loạt biến sắc, sửng sốt thật lâu, pháp thân mới khổ sở nói: - Sao ngươi lại trêu chọc tới quái vật này vậy?

- Nói ra rất dài dòng...

Dương Khai mím môi, lắc lắc cổ tay, kèm theo đó là hai tiếng răng rắc giòn vang truyền ra, cổ tay sai khớp lần nữa được nối lại. Hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy máu thịt trên cổ tay đều bị vỡ hết, xương trắng lộ rõ ra ngoài. Có thể thấy được một quyền vừa rồi của Thi Khôi khiến hắn bị thương nặng như thế nào.

Cũng may hắn có bí thuật long hóa cùng Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm đồng thời phụ thêm, kết hợp với tố chất thân thể mạnh mẽ của bản thân và khả năng hồi phục cực mạnh của Kim huyết, nên thương thế như vậy vẫn chưa đủ để ảnh hưởng đến hắn.

- Tới đây!

Pháp thân bỗng nhiên quát một tiếng, Thi Khôi lập tức vọt tới trước mặt pháp thân, nện ra một quyền.

Thân hình Thi Khôi so sánh với pháp thân, cứ như một gốc cỏ trước mặt một cây đại thụ vậy, bé nhỏ không đáng kể.

Nhưng một quyền kia nện xuống, lại làm cho vẻ mặt pháp thân hết sức nghiêm túc, không dám có chút khinh thường.

Hắn cũng đấm mạnh một quyền về phía trước.

Quả đấm to lớn cùng thân ảnh nho nhỏ va chạm cùng một chỗ, phát ra tiếng nổ rung trời, khí kình quét mạnh ra xung quanh, cuồng phong nổi lên.

Thân thể như núi của pháp thân bay ngược ra sau, huơ tay múa chân giữa không trung, nhìn qua hết sức vụng về.

Mà Thi Khôi kia ăn một kích trực tiếp của pháp thân, hiển nhiên cũng không bình yên vô sự, tốc độ văng đi so với pháp thân còn nhanh hơn, hướng vách núi phía sau đập tới, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.

Chỉ trong chốc lát, tiếng ầm ầm chợt truyền ra, từ cái hố sâu Thi Khôi bị đánh lọt vào trong đó làm trung tâm, vách núi xung quanh liền nứt ra những cái khe như mạng nhện, đất đá lăn xuống ầm ầm.

Dương Khai hít sâu một hơi, quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình.

Lực lượng pháp thân mạnh bao nhiêu, hắn vô cùng rõ ràng, pháp thân được dung hợp nguyên một khối Huyền Không đại lục mới đản sinh ra, dù Huyền Không đại lục không tính là quá lớn, nhưng cũng đã sơ bộ có thế giới lực, có căn nguyên tự thân.

Nói cách khác, mỗi một kích của pháp thân, đều là lực lượng của một thế giới.

Với lực đạo hiện tại của hắn, ngay cả Đế Tôn Cảnh bị đập trúng trực tiếp cũng có thể dễ dàng miểu sát. Nhưng Thi Khôi này sau khi ăn một kích lại không bị tổn thương lớn, chỉ bị đánh văng vào vách núi mà thôi.

Thân thể Thi Khôi này cứng đến mức độ nào cơ chứ?

Không chỉ như thế, một kích kia của nó cũng đánh bay pháp thân ra ngoài, lực lượng như vậy, đủ để hủy thiên diệt địa.

- Lưu Viêm!

Dương Khai chợt quát lên một tiếng.

Căn bản không cần hắn phân phó, Lưu Viêm cũng đã biết nên làm như thế nào, thân thể mềm mại của nàng nhoáng lên một cái, lập tức biến thành hình thái con chim lửa, hai cánh mở ra, nhào tới trước mặt Thi Khôi. Sau khi kêu lên một tiếng cao vút, liền há mồm phun ra ngọn lửa hừng hực, tấp về phía Thi Khôi.

Ngọn lửa của Lưu Viêm vô cùng phức tạp, có Địa Tâm Hỏa của tự bản thân nàng, còn có Càn Thiên Lôi Viêm, Khôn Lam Băng Diễm, Thái Dương Chân Hỏa, và còn có cả Diệt Thế Hắc Viêm của thánh linh Loan Phượng xen lẫn trong đó.

Ngọn lửa của nàng, cực kỳ nguy hiểm.

Ngọn lửa lan ra, vách núi cũng bị hòa tan, biến thành dung nham đỏ thẫm, tỏa ra nhiệt khí nóng rực, chảy xuôi xuống.

Một quyền mang theo thế giới lực của pháp thân không thể làm gì được Thi Khôi, nhưng ngọn lửa của Lưu Viêm lại tựa hồ lại tạo thành thương thế không nhẹ đối với nó. Từ trong ngọn lửa hừng hực truyền ra những tiếng gầm thét thê lương, tựa như vô cùng đau đớn.

Ngay sau đó, tiếng gầm giận dữ lại truyền ra, một luồng khí tức xanh biếc từ bên trong biển lửa chợt bay ra, hướng về phía đỉnh núi phóng tới.

Dương Khai hoảng sợ phát hiện, độc thi của Thi Khôi phun ra không ngờ lại có thể đứng ngang hàng với ngọn lửa của Lưu Viêm, không chỉ như thế, còn có xu thế bao trùm lên đó.

Trong lúc nhất thời, độc thi xanh biếc cùng lửa đỏ va chạm giữa không trung, giằng co qua lại.

Nhưng Dương Khai biết tình trạng này chỉ là tạm thời mà thôi, một khi Thi Khôi thoát ra, Lưu Viêm cũng không phải là địch thủ. Tuy rằng nàng gặp được nhiều kỳ ngộ khi đi theo hắn, nhưng dù sao Thi Khôi cũng là Đế Tôn tam tầng cảnh hình thành, cho dù không có thần trí, cũng không phải là thứ nàng có thể giải quyết.

Dương Khai thầm cảm thấy may mắn vì Thi Khôi không có lý trí, nếu không thì ba người chủ tớ bọn hắn có liên hợp lại, cũng không địch nổi người ta một chiêu. Loại võ giả tà ác này có một sự ham thích cực kỳ mãnh liệt đối với việc khai quật phần mộ cường giả, bởi vì mỗi một khối thi thể cường giả rơi vào tay bọn họ đều có thể trở thành trợ lực. Cũng chính bởi vì điểm này, mà loại võ giả này đi đến đâu cũng làm cho người ta căm thù đến tận xương tủy. Mà thuật luyện chế Thi Khôi, cũng tuyệt đối là cấm thuật trong cấm thuật, là thứ không nên tồn tại.

Nhưng dù vậy, loại tình huống này cũng không có cách nào ngăn chặn triệt để được, bất kể lúc nào, ở đâu, đều có một số người chấp nhận làm kẻ địch của cả thiên hạ, nghịch đạo mà đi.

Dương Khai không hề nghĩ tới, một tông môn như Thiên Diệp Tông lại cũng có người nhúng chàm luyện chế Thi Khôi.

Khối Thi Vương trước mắt này không có thần trí thì cũng thôi, nhưng quan trọng nhất chính là những trận văn, trận đồ bên ngoài thân thể kia. Hưn nữa, thân thể kia rõ ràng là kim loại hỗn tạp, vừa nhìn đã biết người này bị luyện chế thành Thi Khôi!

Hơn nữa còn là Thi Khôi cấp bậc Đế Tôn Cảnh!

Ai mà lại có thể luyện chế võ giả cường đại như vậy thành Thi Khôi không hề có linh trí chứ? Trong lòng Dương Khai rung động tột đỉnh.

Nhưng rất nhanh hắn liền cảm thấy không đúng, bởi vì theo như Diệp Hận và Diệp Tinh Hàm nói, năm xưa tông chủ Thiên Diệp Tông chỉ đi vào bí cảnh một mình, sau đó cửa bí cảnh liền bị đóng lại. Nói cách khác, mấy vạn năm trở lại đây, ở nơi này ngoại trừ vị tông chủ Thiên Diệp Tông kia ra, căn bản không có người thứ hai.

Dương Khai cũng không phát hiện dấu vết người thứ hai tồn tại.

Huống chi, vị tông chủ Thiên Diệp Tông kia chính là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, ai có thể có năng lực cường đại luyện chế hắn thành Thi Khôi như vậy chứ?

Chẳng lẽ... chính là do hắn tự luyện chế mình thành khôi lỗi?

Suy nghĩ này vừa hiện ra, lập tức khiến Dương Khai hoảng sợ. Nếu thật như thế, chỉ có thể nói trình độ khôi lỗi chi đạo của vị tông chủ Thiên Diệp Tông kia đã đến mức không ai sánh bằng, tâm tính cùng ý chí cũng kiên định vượt xa người thường.

Chỉ có điều, cũng không biết vì sao mà vị tông chủ Thiên Diệp Tông kia dường như đã thất bại, dẫn tới bỏ mạng ở chỗ này, mà thi thể của hắn cũng từ từ biến thành bộ dáng trước mắt.

Đây mặc dù chỉ là phỏng đoán của Dương Khai, nhưng hắn cảm thấy không khác lắm so với chân tướng.

Ngay khi hắn đang trầm tư suy nghĩ, con Thi Khôi nãy giờ vẫn đang biến đối vẻ mặt, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Dương Khai, ánh mắt ma trơi lạnh lẽo.

Dương thầm kêu không ổn, dường như đối phương vừa thoát khỏi trói buộc gì đó, đang muốn hạ sát thủ đối với hắn.

Hắn còn chưa nghĩ xong, Thi Khôi kia đã nhoáng lên một cái, hiện ra trước mặt hắn, rồi một lần nữa huy động quả đấm kinh khủng của hướng Dương Khai nện tới.

Dương Khai hồn vía bay lên mây, mặc dù Thi Khôi này không có linh trí, phương thức chiến đấu cũng cực kỳ đơn điệu, không hề biến hóa, chỉ sử dụng quyền đầu đập người. Nhưng cái gọi là lực một đánh mười chính là vậy, vẻn vẹn chỉ là một quyền của nó, Dương Khai cũng đã vô lực ngăn cản.

Quyền ý hung mãnh là một thuyết minh hoàn mỹ nhất cho sự cường đại của Đế Tôn Cảnh, lực lượng lốc xoáy gần như mắt thường cũng có thể thấy được, nó như muốn phá vỡ cả bầu trời, khiến hoàn vũ điên đảo.

Da đầu Dương Khai tê dại đi, miệng quát lớn: - Long hóa!

Chớp mắt sau đó, một tiếng long ngâm cao vút liền vang lên. Sau lưng của hắn hiện ra một hư ảnh hình rồng vàng rực rỡ, Kim Long kia lắc đầu vẫy đuôi một cái, vọt vào trong thân thể của hắn. Những tiếng "răng rắc" truyền ra, hai cánh tay Dương Khai lập tức biến thành long trảo, da thịt hiện đầy Long Lân. Không chỉ như thế, đột nhiên trong xương sống của hắn cũng phát ra tiếng nổ vang, long khí thuần khiết tràn ngập ra, cột sống kia tựa như một con rồng, đang muốn phóng lên cao vậy.

Dương Khai đã thi triển bí thuật long hóa đến cực hạn!

Hắn đã luyện hóa qua ba đại long thân bí bảo: Long Lân, Long Cốt, Long Châu, kết hợp với thân thể vô cùng mạnh mẽ của hắn, lực lượng của hắn đã một đường thẳng tăng đến mức độ này.

Nhưng vẫn chưa xong, đồng thời với thi triển long hóa, Dương Khai cũng thi triển ra Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí, chỉ trong chốc lát, bên ngoài thân thể của hắn hiện lên hào quang ngũ sắc rực rỡ, ngũ hành lực tràn ra, hai tay đặt trước người, bày ra tư thế phòng ngự.

Hắn căn bản không dám công kích, trước mặt lực lượng cường đại của đối phương, Dương Khai cảm giác bản thân như con thuyền nhỏ trong cơn bão táp vậy, cuồng phong nổi lên, bất cứ lúc nào cũng có thể lật úp.

Ầm...

Một quyền của Thi Khôi nện xuống, Dương Khai như bị sét đánh, toàn thân chấn động, cánh tay truyền ra tiếng răng rắc giòn vang, 2 cái long trảo đều bị đập gãy, vặn vẹo không còn hình dáng, đồng thời thân thể của hắn cũng bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ đập bay. Thương thế vốn chưa khôi phục lại càng nặng thêm.

Đây là kết quả hắn thúc giục hai đại bí thuật long hóa cùng Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí, toàn lực phòng ngự.

Nếu như không hề phòng bị mà nói, Dương Khai đoán rằng hắn sẽ hóa thành bụi bặm ngay lập tức.

Hắn đã hoàn toàn lĩnh giáo được sự mạnh mẽ của Thi Khôi trước mắt này.

Thân hình còn đang bay giữa không trung, Dương Khai cố nén đau đớn, nghiến răng quát lớn: - Đi ra!

Dứt lời, một thân hình to như quả núi từ trên trời giáng xuống, rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang ầm ầm, khiến mặt đất lắc lư một hồi.

Pháp thân đăng tràng!

Hắn vừa xuất hiện, vẫn chưa kịp hiểu rõ đây là nơi nào, Dương Khai gặp nguy hiểm gì, cả người liền cứng đờ. Hắn có thể cảm nhận được khí tức thô bạo từ trong cơ thể Thi Khôi phát ra, khí tức kia gần như khiến cho hắn mất đi ý chí chiến đấu.

Tuy nhiên mỗi lần hắn hiện thân đều là lúc Dương Khai gặp phải cường địch, cho nên chỉ kinh hãi trong chớp mắt liền khôi phục lại, đưa tay trảo vào trong hư không một cái, đã bắt lấy Dương Khai đặt trong lòng bàn tay.

- Khụ khụ... Dương Khai nửa quỳ nửa ngồi trong lòng bàn tay pháp thân, không ngừng ho ra máu, sắc mặt trắng bệch.

- Chủ nhân! Lưu Viêm cũng theo pháp thân hiện ra, chợt thấy Dương Khai thê thảm như vậy, lập tức thất sắc, vội vàng đi tới bên cạnh Dương Khai, ân cần đỡ hắn dậy.

- Thứ quỷ gì đây? Pháp thân trợn tròn mắt, kinh hãi nhìn chăm chú thân hình nhỏ như con kiến, nhưng lại khiến cho hắn không dám có chút khinh thường kia, âm thanh hơi run rẩy.

- Thi Khôi! Dương Khai đứng dậy, giải thích: - Một Thi Khôi cấp bậc Đế Tôn tam tầng cảnh!

- Cái gì? Pháp thân cùng Lưu Viêm đồng loạt biến sắc, sửng sốt thật lâu, pháp thân mới khổ sở nói: - Sao ngươi lại trêu chọc tới quái vật này vậy?

- Nói ra rất dài dòng...

Dương Khai mím môi, lắc lắc cổ tay, kèm theo đó là hai tiếng răng rắc giòn vang truyền ra, cổ tay sai khớp lần nữa được nối lại. Hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy máu thịt trên cổ tay đều bị vỡ hết, xương trắng lộ rõ ra ngoài. Có thể thấy được một quyền vừa rồi của Thi Khôi khiến hắn bị thương nặng như thế nào.

Cũng may hắn có bí thuật long hóa cùng Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm đồng thời phụ thêm, kết hợp với tố chất thân thể mạnh mẽ của bản thân và khả năng hồi phục cực mạnh của Kim huyết, nên thương thế như vậy vẫn chưa đủ để ảnh hưởng đến hắn.

- Tới đây!

Pháp thân bỗng nhiên quát một tiếng, Thi Khôi lập tức vọt tới trước mặt pháp thân, nện ra một quyền.

Thân hình Thi Khôi so sánh với pháp thân, cứ như một gốc cỏ trước mặt một cây đại thụ vậy, bé nhỏ không đáng kể.

Nhưng một quyền kia nện xuống, lại làm cho vẻ mặt pháp thân hết sức nghiêm túc, không dám có chút khinh thường.

Hắn cũng đấm mạnh một quyền về phía trước.

Quả đấm to lớn cùng thân ảnh nho nhỏ va chạm cùng một chỗ, phát ra tiếng nổ rung trời, khí kình quét mạnh ra xung quanh, cuồng phong nổi lên.

Thân thể như núi của pháp thân bay ngược ra sau, huơ tay múa chân giữa không trung, nhìn qua hết sức vụng về.

Mà Thi Khôi kia ăn một kích trực tiếp của pháp thân, hiển nhiên cũng không bình yên vô sự, tốc độ văng đi so với pháp thân còn nhanh hơn, hướng vách núi phía sau đập tới, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.

Chỉ trong chốc lát, tiếng ầm ầm chợt truyền ra, từ cái hố sâu Thi Khôi bị đánh lọt vào trong đó làm trung tâm, vách núi xung quanh liền nứt ra những cái khe như mạng nhện, đất đá lăn xuống ầm ầm.

Dương Khai hít sâu một hơi, quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình.

Lực lượng pháp thân mạnh bao nhiêu, hắn vô cùng rõ ràng, pháp thân được dung hợp nguyên một khối Huyền Không đại lục mới đản sinh ra, dù Huyền Không đại lục không tính là quá lớn, nhưng cũng đã sơ bộ có thế giới lực, có căn nguyên tự thân.

Nói cách khác, mỗi một kích của pháp thân, đều là lực lượng của một thế giới.

Với lực đạo hiện tại của hắn, ngay cả Đế Tôn Cảnh bị đập trúng trực tiếp cũng có thể dễ dàng miểu sát. Nhưng Thi Khôi này sau khi ăn một kích lại không bị tổn thương lớn, chỉ bị đánh văng vào vách núi mà thôi.

Thân thể Thi Khôi này cứng đến mức độ nào cơ chứ?

Không chỉ như thế, một kích kia của nó cũng đánh bay pháp thân ra ngoài, lực lượng như vậy, đủ để hủy thiên diệt địa.

- Lưu Viêm!

Dương Khai chợt quát lên một tiếng.

Căn bản không cần hắn phân phó, Lưu Viêm cũng đã biết nên làm như thế nào, thân thể mềm mại của nàng nhoáng lên một cái, lập tức biến thành hình thái con chim lửa, hai cánh mở ra, nhào tới trước mặt Thi Khôi. Sau khi kêu lên một tiếng cao vút, liền há mồm phun ra ngọn lửa hừng hực, tấp về phía Thi Khôi.

Ngọn lửa của Lưu Viêm vô cùng phức tạp, có Địa Tâm Hỏa của tự bản thân nàng, còn có Càn Thiên Lôi Viêm, Khôn Lam Băng Diễm, Thái Dương Chân Hỏa, và còn có cả Diệt Thế Hắc Viêm của thánh linh Loan Phượng xen lẫn trong đó.

Ngọn lửa của nàng, cực kỳ nguy hiểm.

Ngọn lửa lan ra, vách núi cũng bị hòa tan, biến thành dung nham đỏ thẫm, tỏa ra nhiệt khí nóng rực, chảy xuôi xuống.

Một quyền mang theo thế giới lực của pháp thân không thể làm gì được Thi Khôi, nhưng ngọn lửa của Lưu Viêm lại tựa hồ lại tạo thành thương thế không nhẹ đối với nó. Từ trong ngọn lửa hừng hực truyền ra những tiếng gầm thét thê lương, tựa như vô cùng đau đớn.

Ngay sau đó, tiếng gầm giận dữ lại truyền ra, một luồng khí tức xanh biếc từ bên trong biển lửa chợt bay ra, hướng về phía đỉnh núi phóng tới.

Dương Khai hoảng sợ phát hiện, độc thi của Thi Khôi phun ra không ngờ lại có thể đứng ngang hàng với ngọn lửa của Lưu Viêm, không chỉ như thế, còn có xu thế bao trùm lên đó.

Trong lúc nhất thời, độc thi xanh biếc cùng lửa đỏ va chạm giữa không trung, giằng co qua lại.

Nhưng Dương Khai biết tình trạng này chỉ là tạm thời mà thôi, một khi Thi Khôi thoát ra, Lưu Viêm cũng không phải là địch thủ. Tuy rằng nàng gặp được nhiều kỳ ngộ khi đi theo hắn, nhưng dù sao Thi Khôi cũng là Đế Tôn tam tầng cảnh hình thành, cho dù không có thần trí, cũng không phải là thứ nàng có thể giải quyết.

Dương Khai thầm cảm thấy may mắn vì Thi Khôi không có lý trí, nếu không thì ba người chủ tớ bọn hắn có liên hợp lại, cũng không địch nổi người ta một chiêu.