Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2273: Còn là bạn tốt




Dương Khai cảm thấy rất hứng thú đối với những công pháp và bí thuật của Thiên Diệp Tông, dù sao nó cũng liên quan đến khôi lỗi đạo, lĩnh vực mà hắn chưa bao giờ tiếp xúc qua.

Mà những công pháp và bí thuật thời đó lúc này lại đang bày ra ở trước mắt, dĩ nhiên là khiến Dương Khai động lòng.

Nhưng hắn cũng thầm quyết định chỉ tìm hiểu một lượt rồi sẽ trả lại cho Diệp Hận, hắn cũng không muốn chiếm làm của riêng.

Nghĩ rồi, Dương Khai liền nín thở ngưng thần, đưa tay chộp tới chiếc nhẫn trên tay thi thể kia.

Nhưng đúng lúc đó, bỗng nhiên trong lòng hắn nhảy dựng, một loại cảm giác cực kỳ bất an tràn ngập ra, khiến hắn sởn hết gai ốc. Theo bản năng, hắn liền truyền lực vào chân, nhẹ nhàng lướt về phía sau, kéo giãn khoảng cách với thi thể này.

Chớp mắt sau đó, hắn đột nhiên trợn tròn mắt, nhìn một màn khiến hắn mất hồn.

Chỉ thấy bề mặt trận pháp dưới mông thi thể kia bỗng nhiên kêu lên vù vù, tỏa ra ánh sáng chói mắt, dường như bởi vì nguyên nhân nào đó nên bị kích hoạt vậy. Bên ngoài thi thể kia cũng hiện ra từng vòng phù văn, từng mảnh trận văn, phác họa nên một bộ trận đồ huyền diệu, khiến cho thi thể khô héo đến không thể khô héo hơn lập tức trở nên sáng bóng như kim loại vậy.

"Ầm"... Trận đồ vận chuyển, từ bên trong thi thể kia truyền ra một loạt những tiếng "lốp bốp" nhưng đậu rang vậy, rồi cặp mắt đang nhắm chặt kia bỗng nhiên mở ra.

Cặp mắt kia có màu xanh rờn, tựa như hai luồng ma trơi không ngừng bập bùng, khiến cho người ta sởn hết gai ốc.

Khí thế mạnh mẽ của Đế Tôn Cảnh từ trong thi thể kia tuôn ra như thực chất, đánh thẳng lên người Dương Khai.

Dương Khai cảm giác lồng ngực của mình như bị một ngọn núi lớn đè lên vậy, vô cùng khó thở.

Trong lòng hắn biết không ổn, vô cùng có khả năng cỗ thi thể đã chết đi không biết bao nhiêu năm trước mắt này đã sinh ra linh trí, trở thành một dạng như Thi Linh vậy.

Năm đó, ở U Ám Tinh hắn đã từng gặp qua loại hình quái vật này. Khi đó Thi Linh nhất tộc ngang trời hiện thế, trở thành mối tai họa của U Ám Tinh, vô số võ giả bị độc thi lây lan, chuyển hóa thành một phần tử của bọn chúng, cuối cùng hắn là người đã ngăn cơn sóng dữ, bóp chết tai cái họa này.

Nhưng khi đó con lợi hại nhất trong Thi Linh nhất tộc cũng chỉ là Thi tướng ngàn năm, có tu vi Phản Hư Cảnh mà thôi, không thể so sánh nổi với con Thi Linh trước mắt này.

Con Thi Linh trước mắt này, xứng đáng với cái tên Thi Vương vạn năm!

Hơn nữa còn là Thi Vương Đế Tôn Cảnh vạn năm, đế ý bao phủ tại trên người kia cũng không phải hàng giả.

Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai liền vã mồ hôi khắp người. Hắn biết rằng tình huống không chút lạc quan, không dám chậm trễ, pháp tắc không gian liền hiện ra, định chui ra khỏi cái sơn động này.

Chỉ trong chớp mắt, thân hình của hắn liền mờ đi.

Nhưng không đợi hắn kịp bỏ chạy ra ngoài sơn động, Thi Vương vẫn một mực khoanh chân ngồi dưới đất kia bỗng nhiên thét lên một tiếng cực kỳ chói tai, tiếng thét đó không biết ẩn chứa lực lượng kỳ lạ gì mà chợt biến thành một lồng giam vô hình, phong tỏa phiến không gian này.

Thân hình Dương Khai cứng đờ, hình ảnh đang mờ dần đi lần nữa hiển lộ ra!

Sắc mặt của hắn đại biến, biết rằng thần thông không gian của mình đã bị đối phương phá đi, nào còn dám sơ suất chứ? Hắn liền vội vàng hướng ra ngoài vọt đi.

Lúc này, cặp quỷ nhãn của Thi Vương chợt phát ra ánh sáng lạnh lẽo nhìn chằm chằm về phía hắn, rồi há mồm phun ra một luồng khi tức xanh biếc.

- Độc thi!

Dương Khai hoảng sợ thốt lên, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ mùi thối hắn ngửi được khi tiến vào sơn động là thứ quỷ gì.

Đó hiển nhiên chính là độc thi của Thi Vương, chỉ mới một tia truyền ra đã khiến cho hắn đầu váng mắt hoa, có dấu hiệu trúng độc, lúc này nó lại phun ra ngoài cả luồng như vậy, nếu không cẩn thận hít vào chỉ sợ lập tức mất mạng.

Dương Khai hết hồn, không dám hít thở, toàn lực thúc giục nguyên lực tạo thành tấm màn chắn quanh người, rồi lui nhanh về sau như một mũi tên.

Hắn nhanh, nhưng luồng độc thi kia cũng không chậm chút nào, như bóng với hình đuổi sát phía sau hắn, chỉ trong chớp mắt đã đuổi kịp, va chạm lên nguyên lực hộ thể của hắn.

Những tiếng "xèo xèo" liên tiếp truyền ra, nguyên lực hộ thể của Dương Khai tựa như bông tuyết gặp mặt trời vậy, lập tức tan rã, không hề ngăn cản được chút nào. Độc thi xuyên qua lỗ hổng liền quấn tới.

Trình độ ăn mòn mạnh mẽ như vậy sao? Dương Khai không thể tin được vào mắt của mình.

Trong thời khắc nguy cấp, hắn liền thúc dục lực lượng không gian đến cực hạn, khẽ quát lên: - Trục xuất!

Pháp tắc bày ra, phía trước lập tức xuất hiện một cái hắc động, hắn lắc mình một cái biến mất khỏi sơn động, lần nữa hiện ra bên ngoài sơn cốc.

Nhưng hắn chưa kịp thở ra một hơi, từ trong sơn động kia đã truyền ra một tiếng gầm thét như dã thú, khí tức thô bạo tàn nhẫn của Thi Vương nhanh chóng lan đến, sơn động cũng lắc lư một trận, đất đá ầm ầm rơi xuống

- Sao mà xui xẻo như vậy chứ?! Dương Khai đau khổ than thở, biết rằng mình đã đá trúng thiết bản, sớm biết như thế, thì hắn đã không mò đến tận cuối cái sơn động kia làm gì, để rồi chọc phải một quái vật như vậy.

Không cần đánh, Dương Khai cũng biết mình không phải đối thủ, kế sách tốt nhất, chỉ có nhanh chóng trở lại bình đài trận cơ, tu bổ lại, sau đó truyền tống ra ngoài mới có đường sống.

Nhưng chữa trị cũng phải có thời gian, dù trình độ lực lượng không gian của hắn có cao thâm, thì hắn vẫn cần phải luyện chế một vài vật liệu để bổ khuyết vết kiếm kia lại. Thời gian đó đủ để Thi Vương giết hắn 100 lần.

Đây chính là Thi Vương do một vị cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh sau khi chết chuyển hóa mà thành đó! Thực lực của nó mạnh đến mức độ nào, Dương Khai không thể tưởng tượng nổi.

Uỳnh...

Một tiếng nổ mạnh truyền đến, bóng tên Thi Vương cũng hiện ra, trận đồ mặt ngoài thân thể không ngừng lưu chuyển, tỏa ra ánh sáng quỷ dị. Nó vừa hiện thân đã xuất hiện trước mặt Dương Khai, cặp răng nanh tỏa ra ánh sáng lành lạnh, rồi phóng thẳng ra một quyền.

Sắc mặt Dương Khai tái nhợt, cảm nhận được lực sát thương kinh khủng ẩn chứa trong một quyền đơn giản này, nhưng tránh né đã không còn kịp rồi. Dưới tình huống bất ngờ, hắn chỉ có thể tế ra Bách Vạn Kiếm, truyền nguyên lực vào trong đó, khẽ quát lên: - Kiếm Xuất Bách Vạn, Nhất Phu Đương Quan!

Một kiếm này chính là chiêu kiếm phòng thủ cường đại nhất của Bách Vạn Kiếm, Dương Khai đã từng thi triển mấy lần, dĩ nhiên biết rõ sự lợi hại của nó.

Màn kiếm đẩy ra, biến thành một tầng phòng ngự trước mặt Dương Khai, vô số kiếm khí tựa như một pháo đài kiên cố, có thể ngăn cản bất kỳ công kích nào vậy.

Ầm...

Quả đấm của Thi Vương nện xuống, Dương Khai vận hết toàn lực thi triển ra màn kiếm nhưng lại như tờ giấy mỏng vậy, không chịu nổi một kích, trực tiếp bị quyền kia đánh thành phấn vụn. Lực lượng khó diễn tả được từ trước mặt truyền đến, khiến Dương Khai cảm thấy như có một ngọn núi lớn đang đè xuống vậy, trước mặt cổ lực lượng này, với trình độ Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh của hắn quả thực nhỏ bé như là con kiến.

Sẽ chết sao? Trong lòng Dương Khai không khỏi hiện ra suy nghĩ này.

Không quản thân thể của mình mạnh tới mức nào, không quản nguyên lực của mình hùng hồn ra sao, nếu thật sự ăn một quyền này, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, tuyệt không có đường sống.

Đây là một loại trực giác, nhưng Dương Khai lại tin tưởng sâu sắc trực giác này.

Nguy cơ sinh tử trước mắt, Dương Khai cưỡng ép vận chuyển lực lượng không gian, để cho thân hình di chuyển chút xíu, tránh khỏi lực lượng trung tâm một quyền này.

Không phải hắn không muốn thuấn di tránh khỏi một quyền này, chỉ có điều dưới đế ý của đối phương áp chế, hắn căn bản không thể ra sức, có thể làm được đến mức này đã là cực hạn của hắn.

Một tiếng nổ vang truyền ra, tựa như ngay cả không gian cũng bị vỡ ra vậy, trong cơ thể Dương Khai truyền ra hai tiếng rắc rắc giòn vang, xương sườn lập tức bị gãy hai cái, cả người như cái bao tải bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, khí tức uể oải đi rất nhiều.

"Bịch bịch", Dương Khai rơi xuống trên mặt đất, rồi rất nhanh lại bò dậy, tay ôm ngực, vẻ mặt hết sức đau đớn.

Chỉ mới giao phong một chiêu, hắn liền biết Thi Vương này mạnh không thể tưởng tượng nổi, nếu đối phương đúng lúc này thừa thắng xông lên, tuyệt đối sẽ làm cho hắn gặp họa.

Nhưng khiến Dương Khai hơi an tâm chính là, sau khi Thi Vương kia đánh bay hắn đi, không ngờ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Cặp mắt ma trơi không ngừng nhảy nhót, vẻ mặt bắt đầu biến đổi, trở nên dữ tợn đáng sợ.

Nó đang làm gì vậy?

Dương Khai tuy không hiểu, nhưng đó cũng là điều hắn đang hy vọng, lập tức vội vàng lấy linh đan trị thương từ trong nhẫn không gian ra, ném vào trong miệng, mượn cơ hội này điều tức.

Hắn không dám vọng động, sợ rằng động tác của mình sẽ kích thích Thi Vương, lỡ mất thời cơ tốt nghỉ ngơi.

Hắn vừa điều tức, vừa chú ý mọi động tĩnh của Thi Vương.

Hắn phát hiện ra từ sau khi Thi Vương rời khỏi sơn động kia, độc thi trong cơ thể hắn liền bắt đầu tràn ngập ra xung quanh. Cỏ cây đã sống mấy vạn năm bên trong sơn cốc vừa tiếp xúc với thi độc kia, trong chớp mắt lập tức hép khô, có thể thấy được độc thi mạnh đến mức nào.

Nhưng Dương Khai cũng chú ý tới một điểm kỳ lạ, đó chính con Thi Vương vạn năm này... dường như không có thần trí.

Điều này làm cho hắn không thể hiểu được, năm xưa hắn đụng phải những Thi Linh ở U Ám Tinh, chỉ ngàn năm nhỏ bé cũng đã có thể tự chủ suy nghĩ, nhưng con Thi Vương mấy vạn năm này vì sao lại không có?

Hơn nữa... những trận đồ ở mặt ngoài thân thể kia cũng rất dễ khiến người ta chú ý, thân thể khô héo lại hiện lên vẻ sáng bóng như kim loại cực kỳ cổ quái, cứ như thể thân thể kia được đúc từ kim loại chứ không phải từ máu thịt vậy.

Dương Khai quan sát một lúc, bỗng nhiên trợn to tròng mắt, trong đầu không khỏi hiện lên một ý nghĩ khiến hắn rợn cả tóc gáy, thất thanh nói: - Thi Khôi?

Mặc dù Dương Khai không nghiên cứu nhiều về khôi lỗi chi đạo, nhưng tu luyện đã nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng đã nghe nói qua một chút.

Thông thường, khôi lỗi đều dùng các loại thiên tài địa bảo, với thủ pháp đặc biệt luyện chế mà thành, những khôi lỗi Dương Khai đã gặp ở Tuế Nguyệt Thần Điện của Thiên Diệp Tông kia đều là loại hình này.

Nhưng còn có một loại khôi lỗi, cũng không phải là dùng thiên tài địa bảo luyện chế, mà là dùng thân thể võ giả luyện chế mà thành.

Thân thể võ giả mạnh mẽ, chính là vật liệu luyện chế khôi lỗi tốt nhất, kết cấu thân thể chặt chẽ, ý chí và tu vi cường đại trước khi chết, cũng không phải thiên tài địa bảo đơn giản có thể thay thế.

Có một số võ giả tà ác, vô cùng ham thích luyện chế thi thể cường giả thành khôi lỗi, sử dụng những khôi lỗi này để giết địch cho mình. Những võ giả này vẫn có thể bảo lưu lại một phần tu vi và thần thông khi còn sống, phát huy ra chiến lực cực kỳ cường đại. Dương Khai cảm thấy rất hứng thú đối với những công pháp và bí thuật của Thiên Diệp Tông, dù sao nó cũng liên quan đến khôi lỗi đạo, lĩnh vực mà hắn chưa bao giờ tiếp xúc qua.

Mà những công pháp và bí thuật thời đó lúc này lại đang bày ra ở trước mắt, dĩ nhiên là khiến Dương Khai động lòng.

Nhưng hắn cũng thầm quyết định chỉ tìm hiểu một lượt rồi sẽ trả lại cho Diệp Hận, hắn cũng không muốn chiếm làm của riêng.

Nghĩ rồi, Dương Khai liền nín thở ngưng thần, đưa tay chộp tới chiếc nhẫn trên tay thi thể kia.

Nhưng đúng lúc đó, bỗng nhiên trong lòng hắn nhảy dựng, một loại cảm giác cực kỳ bất an tràn ngập ra, khiến hắn sởn hết gai ốc. Theo bản năng, hắn liền truyền lực vào chân, nhẹ nhàng lướt về phía sau, kéo giãn khoảng cách với thi thể này.

Chớp mắt sau đó, hắn đột nhiên trợn tròn mắt, nhìn một màn khiến hắn mất hồn.

Chỉ thấy bề mặt trận pháp dưới mông thi thể kia bỗng nhiên kêu lên vù vù, tỏa ra ánh sáng chói mắt, dường như bởi vì nguyên nhân nào đó nên bị kích hoạt vậy. Bên ngoài thi thể kia cũng hiện ra từng vòng phù văn, từng mảnh trận văn, phác họa nên một bộ trận đồ huyền diệu, khiến cho thi thể khô héo đến không thể khô héo hơn lập tức trở nên sáng bóng như kim loại vậy.

"Ầm"... Trận đồ vận chuyển, từ bên trong thi thể kia truyền ra một loạt những tiếng "lốp bốp" nhưng đậu rang vậy, rồi cặp mắt đang nhắm chặt kia bỗng nhiên mở ra.

Cặp mắt kia có màu xanh rờn, tựa như hai luồng ma trơi không ngừng bập bùng, khiến cho người ta sởn hết gai ốc.

Khí thế mạnh mẽ của Đế Tôn Cảnh từ trong thi thể kia tuôn ra như thực chất, đánh thẳng lên người Dương Khai.

Dương Khai cảm giác lồng ngực của mình như bị một ngọn núi lớn đè lên vậy, vô cùng khó thở.

Trong lòng hắn biết không ổn, vô cùng có khả năng cỗ thi thể đã chết đi không biết bao nhiêu năm trước mắt này đã sinh ra linh trí, trở thành một dạng như Thi Linh vậy.

Năm đó, ở U Ám Tinh hắn đã từng gặp qua loại hình quái vật này. Khi đó Thi Linh nhất tộc ngang trời hiện thế, trở thành mối tai họa của U Ám Tinh, vô số võ giả bị độc thi lây lan, chuyển hóa thành một phần tử của bọn chúng, cuối cùng hắn là người đã ngăn cơn sóng dữ, bóp chết tai cái họa này.

Nhưng khi đó con lợi hại nhất trong Thi Linh nhất tộc cũng chỉ là Thi tướng ngàn năm, có tu vi Phản Hư Cảnh mà thôi, không thể so sánh nổi với con Thi Linh trước mắt này.

Con Thi Linh trước mắt này, xứng đáng với cái tên Thi Vương vạn năm!

Hơn nữa còn là Thi Vương Đế Tôn Cảnh vạn năm, đế ý bao phủ tại trên người kia cũng không phải hàng giả.

Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai liền vã mồ hôi khắp người. Hắn biết rằng tình huống không chút lạc quan, không dám chậm trễ, pháp tắc không gian liền hiện ra, định chui ra khỏi cái sơn động này.

Chỉ trong chớp mắt, thân hình của hắn liền mờ đi.

Nhưng không đợi hắn kịp bỏ chạy ra ngoài sơn động, Thi Vương vẫn một mực khoanh chân ngồi dưới đất kia bỗng nhiên thét lên một tiếng cực kỳ chói tai, tiếng thét đó không biết ẩn chứa lực lượng kỳ lạ gì mà chợt biến thành một lồng giam vô hình, phong tỏa phiến không gian này.

Thân hình Dương Khai cứng đờ, hình ảnh đang mờ dần đi lần nữa hiển lộ ra!

Sắc mặt của hắn đại biến, biết rằng thần thông không gian của mình đã bị đối phương phá đi, nào còn dám sơ suất chứ? Hắn liền vội vàng hướng ra ngoài vọt đi.

Lúc này, cặp quỷ nhãn của Thi Vương chợt phát ra ánh sáng lạnh lẽo nhìn chằm chằm về phía hắn, rồi há mồm phun ra một luồng khi tức xanh biếc.

- Độc thi!

Dương Khai hoảng sợ thốt lên, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ mùi thối hắn ngửi được khi tiến vào sơn động là thứ quỷ gì.

Đó hiển nhiên chính là độc thi của Thi Vương, chỉ mới một tia truyền ra đã khiến cho hắn đầu váng mắt hoa, có dấu hiệu trúng độc, lúc này nó lại phun ra ngoài cả luồng như vậy, nếu không cẩn thận hít vào chỉ sợ lập tức mất mạng.

Dương Khai hết hồn, không dám hít thở, toàn lực thúc giục nguyên lực tạo thành tấm màn chắn quanh người, rồi lui nhanh về sau như một mũi tên.

Hắn nhanh, nhưng luồng độc thi kia cũng không chậm chút nào, như bóng với hình đuổi sát phía sau hắn, chỉ trong chớp mắt đã đuổi kịp, va chạm lên nguyên lực hộ thể của hắn.

Những tiếng "xèo xèo" liên tiếp truyền ra, nguyên lực hộ thể của Dương Khai tựa như bông tuyết gặp mặt trời vậy, lập tức tan rã, không hề ngăn cản được chút nào. Độc thi xuyên qua lỗ hổng liền quấn tới.

Trình độ ăn mòn mạnh mẽ như vậy sao? Dương Khai không thể tin được vào mắt của mình.

Trong thời khắc nguy cấp, hắn liền thúc dục lực lượng không gian đến cực hạn, khẽ quát lên: - Trục xuất!

Pháp tắc bày ra, phía trước lập tức xuất hiện một cái hắc động, hắn lắc mình một cái biến mất khỏi sơn động, lần nữa hiện ra bên ngoài sơn cốc.

Nhưng hắn chưa kịp thở ra một hơi, từ trong sơn động kia đã truyền ra một tiếng gầm thét như dã thú, khí tức thô bạo tàn nhẫn của Thi Vương nhanh chóng lan đến, sơn động cũng lắc lư một trận, đất đá ầm ầm rơi xuống

- Sao mà xui xẻo như vậy chứ?! Dương Khai đau khổ than thở, biết rằng mình đã đá trúng thiết bản, sớm biết như thế, thì hắn đã không mò đến tận cuối cái sơn động kia làm gì, để rồi chọc phải một quái vật như vậy.

Không cần đánh, Dương Khai cũng biết mình không phải đối thủ, kế sách tốt nhất, chỉ có nhanh chóng trở lại bình đài trận cơ, tu bổ lại, sau đó truyền tống ra ngoài mới có đường sống.

Nhưng chữa trị cũng phải có thời gian, dù trình độ lực lượng không gian của hắn có cao thâm, thì hắn vẫn cần phải luyện chế một vài vật liệu để bổ khuyết vết kiếm kia lại. Thời gian đó đủ để Thi Vương giết hắn 100 lần.

Đây chính là Thi Vương do một vị cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh sau khi chết chuyển hóa mà thành đó! Thực lực của nó mạnh đến mức độ nào, Dương Khai không thể tưởng tượng nổi.

Uỳnh...

Một tiếng nổ mạnh truyền đến, bóng tên Thi Vương cũng hiện ra, trận đồ mặt ngoài thân thể không ngừng lưu chuyển, tỏa ra ánh sáng quỷ dị. Nó vừa hiện thân đã xuất hiện trước mặt Dương Khai, cặp răng nanh tỏa ra ánh sáng lành lạnh, rồi phóng thẳng ra một quyền.

Sắc mặt Dương Khai tái nhợt, cảm nhận được lực sát thương kinh khủng ẩn chứa trong một quyền đơn giản này, nhưng tránh né đã không còn kịp rồi. Dưới tình huống bất ngờ, hắn chỉ có thể tế ra Bách Vạn Kiếm, truyền nguyên lực vào trong đó, khẽ quát lên: - Kiếm Xuất Bách Vạn, Nhất Phu Đương Quan!

Một kiếm này chính là chiêu kiếm phòng thủ cường đại nhất của Bách Vạn Kiếm, Dương Khai đã từng thi triển mấy lần, dĩ nhiên biết rõ sự lợi hại của nó.

Màn kiếm đẩy ra, biến thành một tầng phòng ngự trước mặt Dương Khai, vô số kiếm khí tựa như một pháo đài kiên cố, có thể ngăn cản bất kỳ công kích nào vậy.

Ầm...

Quả đấm của Thi Vương nện xuống, Dương Khai vận hết toàn lực thi triển ra màn kiếm nhưng lại như tờ giấy mỏng vậy, không chịu nổi một kích, trực tiếp bị quyền kia đánh thành phấn vụn. Lực lượng khó diễn tả được từ trước mặt truyền đến, khiến Dương Khai cảm thấy như có một ngọn núi lớn đang đè xuống vậy, trước mặt cổ lực lượng này, với trình độ Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh của hắn quả thực nhỏ bé như là con kiến.

Sẽ chết sao? Trong lòng Dương Khai không khỏi hiện ra suy nghĩ này.

Không quản thân thể của mình mạnh tới mức nào, không quản nguyên lực của mình hùng hồn ra sao, nếu thật sự ăn một quyền này, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, tuyệt không có đường sống.

Đây là một loại trực giác, nhưng Dương Khai lại tin tưởng sâu sắc trực giác này.

Nguy cơ sinh tử trước mắt, Dương Khai cưỡng ép vận chuyển lực lượng không gian, để cho thân hình di chuyển chút xíu, tránh khỏi lực lượng trung tâm một quyền này.

Không phải hắn không muốn thuấn di tránh khỏi một quyền này, chỉ có điều dưới đế ý của đối phương áp chế, hắn căn bản không thể ra sức, có thể làm được đến mức này đã là cực hạn của hắn.

Một tiếng nổ vang truyền ra, tựa như ngay cả không gian cũng bị vỡ ra vậy, trong cơ thể Dương Khai truyền ra hai tiếng rắc rắc giòn vang, xương sườn lập tức bị gãy hai cái, cả người như cái bao tải bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, khí tức uể oải đi rất nhiều.

"Bịch bịch", Dương Khai rơi xuống trên mặt đất, rồi rất nhanh lại bò dậy, tay ôm ngực, vẻ mặt hết sức đau đớn.

Chỉ mới giao phong một chiêu, hắn liền biết Thi Vương này mạnh không thể tưởng tượng nổi, nếu đối phương đúng lúc này thừa thắng xông lên, tuyệt đối sẽ làm cho hắn gặp họa.

Nhưng khiến Dương Khai hơi an tâm chính là, sau khi Thi Vương kia đánh bay hắn đi, không ngờ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Cặp mắt ma trơi không ngừng nhảy nhót, vẻ mặt bắt đầu biến đổi, trở nên dữ tợn đáng sợ.

Nó đang làm gì vậy?

Dương Khai tuy không hiểu, nhưng đó cũng là điều hắn đang hy vọng, lập tức vội vàng lấy linh đan trị thương từ trong nhẫn không gian ra, ném vào trong miệng, mượn cơ hội này điều tức.

Hắn không dám vọng động, sợ rằng động tác của mình sẽ kích thích Thi Vương, lỡ mất thời cơ tốt nghỉ ngơi.

Hắn vừa điều tức, vừa chú ý mọi động tĩnh của Thi Vương.

Hắn phát hiện ra từ sau khi Thi Vương rời khỏi sơn động kia, độc thi trong cơ thể hắn liền bắt đầu tràn ngập ra xung quanh. Cỏ cây đã sống mấy vạn năm bên trong sơn cốc vừa tiếp xúc với thi độc kia, trong chớp mắt lập tức hép khô, có thể thấy được độc thi mạnh đến mức nào.

Nhưng Dương Khai cũng chú ý tới một điểm kỳ lạ, đó chính con Thi Vương vạn năm này... dường như không có thần trí.

Điều này làm cho hắn không thể hiểu được, năm xưa hắn đụng phải những Thi Linh ở U Ám Tinh, chỉ ngàn năm nhỏ bé cũng đã có thể tự chủ suy nghĩ, nhưng con Thi Vương mấy vạn năm này vì sao lại không có?

Hơn nữa... những trận đồ ở mặt ngoài thân thể kia cũng rất dễ khiến người ta chú ý, thân thể khô héo lại hiện lên vẻ sáng bóng như kim loại cực kỳ cổ quái, cứ như thể thân thể kia được đúc từ kim loại chứ không phải từ máu thịt vậy.

Dương Khai quan sát một lúc, bỗng nhiên trợn to tròng mắt, trong đầu không khỏi hiện lên một ý nghĩ khiến hắn rợn cả tóc gáy, thất thanh nói: - Thi Khôi?

Mặc dù Dương Khai không nghiên cứu nhiều về khôi lỗi chi đạo, nhưng tu luyện đã nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng đã nghe nói qua một chút.

Thông thường, khôi lỗi đều dùng các loại thiên tài địa bảo, với thủ pháp đặc biệt luyện chế mà thành, những khôi lỗi Dương Khai đã gặp ở Tuế Nguyệt Thần Điện của Thiên Diệp Tông kia đều là loại hình này.

Nhưng còn có một loại khôi lỗi, cũng không phải là dùng thiên tài địa bảo luyện chế, mà là dùng thân thể võ giả luyện chế mà thành.

Thân thể võ giả mạnh mẽ, chính là vật liệu luyện chế khôi lỗi tốt nhất, kết cấu thân thể chặt chẽ, ý chí và tu vi cường đại trước khi chết, cũng không phải thiên tài địa bảo đơn giản có thể thay thế.

Có một số võ giả tà ác, vô cùng ham thích luyện chế thi thể cường giả thành khôi lỗi, sử dụng những khôi lỗi này để giết địch cho mình. Những võ giả này vẫn có thể bảo lưu lại một phần tu vi và thần thông khi còn sống, phát huy ra chiến lực cực kỳ cường đại.