Không đúng! Dương Khai đột nhiên phát hiện, sắc mặt thay đổi.
Thi Khôi chân chính phải có một chút thần thông bí thuật khi còn sống, nhưng còn Thi Khôi trước mắt thì từ lúc đánh tới giờ, Dương Khai vẫn không thấy nó thi triển thủ đoạn mạnh mẽ gì, toàn bộ công kích đều là dùng nắm đấm đánh qua đánh lại, bị dồn ép thì cũng chỉ phun ra độc thi mà thôi.
Hình như nó không có đặc tính mạnh mẽ của Thi Khôi.
Thi Khôi này... có khiếm khuyết! Dương Khai chợt sáng tỏ.
Tức là nói, Thi Khôi này chỉ là bán thành phẩm, thứ thất bại, không luyện hóa tối đa. Ngẫm lại cũng phải, dù cho võ giả mạnh cỡ nào, dù cho Đế Tôn tam tầng cảnh muốn luyện hóa bản thân thành con rối, trong đó trải qua dày vò đau đớn đến không thể chịu nổi, có chút sơ sẩy là sẽ dẫn tới thất bại.
Dương Khai đoán tông chủ Thiên Diệp Tông đời trước không thể làm hoàn mỹ trong quá trình luyện chế, dẫn tới cuối cùng luyện bản thân thành hàng thất bại.
Nghĩ vậy, Dương Khai liền phấn chấn.
Nếu thật là Thi Khôi Đế Tôn tam tầng cảnh, hắn không hề có phần thắng, nhưng nếu chỉ là hàng thất bại, có khuyết điểm, vậy chưa hẳn không thể thắng, hắn chỉ cần tìm ra công kích vào nhược điểm của Thi Khôi là được.
Nghĩ vậy, Dương Khai quát lớn: - Các ngươi kiềm chế hắn, tranh thủ chút thời gian cho ta!
Nói rồi, Dương Khai vận chuyển Diệt Thế Ma Nhãn, nhìn thẳng vào Thi Khôi, mắt trái tỏa ra hào quang màu vàng, xuyên thấu mọi vật, nhìn sâu vào bên trong, hiểu rõ mọi kết cấu.
Lưu Viêm cùng pháp thân dù không biết hắn làm gì, nhưng nghe Dương Khai nói cũng hiểu được một chút, Lưu Viêm liền dùng hết sức đẩy ngọn lửa đặc thù thiêu đốt Thi Khôi, giằng co với độc thi của nó.
Pháp thân văng ra sau liền quay lại, lần này hắn không dám lao vào Thi Khôi nữa, một tay nắm lấy đất, lập tức Đại Địa Pháp Tắc tràn ra, đất dưới chân hắn hóa thành chất lỏng, xoay tròn hút vào tay hắn.
Chỉ trong nháy mắt, tay hắn đã cầm một cây thương đất như trụ chống trời, cây thương đất này hoàn toàn hình thành từ đất, nhưng bởi vì lực lượng pháp tắc bao bọc, không kém gì bí bảo cấp Đạo Nguyên.
Pháp thân cầm thương đất, dùng sức ném tới.
Ầm...
Hư không trực tiếp bị đánh ra một mảnh chân không thấy được bằng mắt thường, đụng thẳng vào Thi Khôi, trong tiếng kim loại va chạm, trên người Thi Khôi bắn tung tóe tia lửa.
Một đòn như vậy, chỉ khiến thân thể Thi Khôi xuất hiện một vết lõm nhỏ, không thể xuyên thủng được.
- Cứng như vậy?
Pháp thân cả kinh.
Bản thân hắn biết rõ sát thương của chiêu này, tuyệt đối có thể trọng thương được Đế Tôn Cảnh, nhưng đánh lên Thi Khôi lại không lập công, đủ thấy thân thể Thi Khôi cứng rắn cỡ nào. Thân thể Thi Khôi này, thật sự còn hơn cả bí bảo phòng ngự cấp Đế Tôn.
Nếu một đòn này cũng không làm hắn trọng thương được, vậy làm sao đánh nữa? Pháp thân không khỏi đau đầu.
Chiêu này có lẽ cũng chọc giận Thi Khôi, cây thương đất tan rã, Thi Khôi gầm lên, miệng phun thi độc càng nhiều hơn. Cục điện giằng co với Lưu Viêm liền bị phá vỡ, bằng mắt thường cụng thấy được độc thi màu xanh đang nhanh chóng áp chế Lưu Viêm, ngọn lửa của nàng không thể chống đỡ.
Thấy cảnh này, thần sắc pháp thân đại biến, cắn răng, tay nắm vào hư không, một cây chiến phủ xuất hiện, bên trên quấn quanh khí tức tà ác, có thể dẫn động tà ác cùng cảm xúc tiêu cực trong lòng người, khiến người ta rét run!
Ma Binh Chiến Phủ!
Đây là chiến binh ma đạo của Cự Ma thượng cổ, ma khí âm lãnh, trước đó sinh ra linh trí riêng, bị Dương Khai kéo vào Tiểu Huyền Giới liền đưa cho pháp thân quản lý, không biết pháp thân đã luyện hóa nó từ bao giờ.
Nhưng nhìn kiểu này hẳn là chưa luyện hóa hoàn toàn, bởi vì Ma Binh Chiến Phủ vừa xuất hiện, hai mắt pháp thân rung lên dữ dội, biến thành màu đỏ rực, tràn đầy hung bạo, hiển nhiên là bị ma khí thượng cổ ảnh hưởng.
Khí tức màu đen như vật sống quấn lấy cánh tay pháp thân, còn không ngừng lan tràn ra những chỗ khác, dần dần nhuộm đen hắn.
Chiến Phủ vào tay, khí thế pháp thân lập tức tăng vọt, nháy mắt này, hắn như hóa thân Cự Ma thượng cổ, ngạo nghễ vùng dậy, miệt thị thiên hạ.
Linh khí thiên địa trong bí cảnh chấn động ầm ầm, pháp tắc hỗn loạn.
Biến đổi này làm cho Dương Khai trợn mắt há mồm.
Hắn hoàn toàn không biết từ lúc nào pháp thân lại luyện hóa Chiến Phủ này, nhưng nhìn pháp thân như thế, hắn hiểu phải đánh nhanh thắng nhanh. Bằng không chờ khi ma khí hoàn toàn nhuộm đen pháp thân, vậy pháp thân sẽ thành con rối bị Chiến Phủ điều khiển.
Trong lòng xoay chuyển, hắn không dám phân thần, càng tập trung quan sát nhược điểm của Thi Khôi.
Pháp thân giơ cao Chiến Phủ, từ xa nhắm ngay Thi Khôi.
Thi Khôi có vẻ cũng cảm giác không ổn, ra sức giãy giụa trên vách núi, muốn thoát khỏi đó.
Nó còn chưa làm gì, pháp thân đã giáng phủ xuống.
Một phủ này kín kẽ không dấu tích, như xuyên qua từ thời thượng cổ, phá vỡ thời không, dẫn tới thiên địa biến sắc, càn khôn hỗn loạn.
Bóng phủ khổng lồ bổ lên người Thi Khôi.
Oành ầm ầm...
Vách núi trực itếp bị bổ ra, xuất hiện khe như lạch trời, bóng búa đi qua, lực lượng cuồng bạo lan tràn, nghiền nát mặt đất, rãnh khe tràn lan, không gian hỗn loạn.
Lưu Viêm đã sớm chạy thật xa, lốc xoáy lực lượng hỗn loạn đằng sau vẫn lan tới, muốn nuốt nàng vào đó. Trong lúc gấp gáp, Lưu Viêm phải hóa thành hình người, tung người né tránh mới miễn cưỡng thoát ra.
Sau một đòn này, khí thế tận trời của pháp thân cũng suy sụp, lung lay muốn ngã, đủ thấy một đòn này cũng tiêu hao rất lớn đối với hắn.
Không chỉ vậy, khí đen quấn trên tay hắn lập tức nhanh chóng lan tràn khắp người.
- Tính sai! Pháp thân cũng không ngờ vận dụng Ma Binh Chiến Phủ này lại tiêu hao lớn như thế, nếu biết trước, nói gì hắn cũng sẽ không dùng ma binh này.
Cái giá coi thường Ma Binh Chiến Phủ, là bị ma khí thượng cổ thừa cơ xâm nhập.
Ngay lúc này, Dương Khai lóe lên đến trước pháp thân, nhìn nhau, không cần nói, đều hiểu được ý nhau.
Nháy mắt, Dương Khai vận dụng thần niệm, thu pháp thân cùng Chiến Phủ vào Tiểu Huyền Giới, đặt cạnh vườn thuốc.
Lúc này pháp thân cần mượn lực phong ấn của cây hai màu vàng bạc, để trấn áp ma khí, ngoài ra đã không còn cách khác.
Lưu Viêm xoay người, đến cạnh Dương Khai, ánh mắt nhìn ra xa, lo lắng: - Chủ nhân...
Mất đi pháp thân hỗ trợ, một mình nàng không thể cầm chân được Thi Khôi mạnh mẽ, không khỏi lo lắng.
Dương Khai nhe răng cười nói: - Yên tâm, ta đã tìm được nhược điểm của nó.
Nghe vậy, Lưu Viêm mới thả lỏng.
Ở đằng trước, bên trong khe rãnh lớn, Thi Khôi ngã ngửa nằm dài, một đòn khủng bố dù hút hết lực lượng của pháp thân, nhưng trả giá đắt như thế, Thi Khôi tự nhiên không thể bình yên được.
Chờ cho nó không dễ dàng gì đứng lên, Lưu Viêm liền phát hiện trên người nó xuất hiện vết thương rất lớn, từ bả vai kéo dài đến đùi, trên vết thương máu thịt bầy nhầy, độc thi tràn ra, không thấy máu, chỉ thấy được xương trắng bên trong.
Mà ở một chỗ, có một mảnh trận đồ dày đặc, lấp lánh ánh sáng.
Lưu Viêm liền hiểu được, đó là trung tâm trận đồ trong người Thi Khôi, nếu phá hoại nó, vậy Thi Khôi sẽ không thể hành động được nữa. Lúc trước bởi vì thân thể Thi Khôi mạnh mẽ, không thể thấy được bên trong nó, nhưng một đòn của pháp thân trực tiếp vạch ra nhược điểm này.
Có thể nói pháp thân lập công từ đầu tới cuối.
- Ngươi lùi lại một chút. Dương Khai nói rồi, đã lao thẳng về phía Thi Khôi.
Dù cho Thi Khôi nhìn như trọng thương, Dương Khai vẫn không dám coi thường. Thi Khôi vốn là con rối không có sinh mệnh, dù thương thế nghiêm trọng cỡ nào, chỉ cần không phá hoại nhược điểm thì sẽ không ảnh hưởng lực chiến đấu của hắn.
Dương Khai sơ sẩy một chút là sẽ gục ngã.
Giữa đường, hắn lật tay, một hạt châu nhỏ màu lam nhạt, to chừng trứng bồ câu, kẹp giữa hai ngón tay, nhìn không có gì lạ, nhưng bên trong đó một tia hồ quang rất nhỏ xẹt ra.
Tịch Diệt Lôi Châu!
Một trong hai viên châu Đế Bảo mà Dương Viêm để lại.
Từ khi đến Tinh Giới, Dương Khai vẫn không dùng Tịch Diệt Lôi Châu, đầu tiên là không dám bại lộ, hai là tự nhiên không gặp kẻ địch quá mạnh cần hắn vận dụng Đế Bảo này.
Nhưng Thi Khôi tuyệt đối có tư cách này.
Cho nên hắn chuẩn bị trực tiếp dùng đòn sát thủ phế bỏ Thi Khôi.
Trên đường lao tới, Dương Khai nghiêm túc chuẩn bị, còn Thi Khôi hình như bị pháp thân giáng một đòn choáng váng, hồi lâu không bò lên được. Chờ nó lảo đảo đứng dậy, Dương Khai đã đến vị trí thích hợp, không chút do dự vận chuyển nguyên lực, trút vào Tịch Diệt Lôi Châu.
Tịch Diệt Lôi Châu không giống Đế Bảo khác, lúc Dương Khai còn là Phản Hư Cảnh đã có thể vận dụng, chỉ là uy lực Đế Bảo này móc nối trực tiếp với tu vi người dùng, tu vi càng mạnh thì có thể phát huy ra lực lượng càng mạnh.
Lúc ở Phản Hư Cảnh, Dương Khai dốc hết sức có thể triệt hạ Hư Vương Cảnh, hiện tại hắn là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, có thể phát huy ra uy lực không còn như xưa.
Vận chuyển nguyên lực, Dương Khai liền biến sắc.
Hắn cảm giác Tịch Diệt Lôi Châu trong tay như hóa thành cái hố không đáy, lực hút cực mạnh truyền ra, giống như đói khát vô số năm cuối cùng được tưới tắm, tham lam hấp thu nguyên lực của Dương Khai.
Dương Khai cả kinh, nhưng không dám cắt ngang, đành phải cắn răng chống đỡ. Không đúng! Dương Khai đột nhiên phát hiện, sắc mặt thay đổi.
Thi Khôi chân chính phải có một chút thần thông bí thuật khi còn sống, nhưng còn Thi Khôi trước mắt thì từ lúc đánh tới giờ, Dương Khai vẫn không thấy nó thi triển thủ đoạn mạnh mẽ gì, toàn bộ công kích đều là dùng nắm đấm đánh qua đánh lại, bị dồn ép thì cũng chỉ phun ra độc thi mà thôi.
Hình như nó không có đặc tính mạnh mẽ của Thi Khôi.
Thi Khôi này... có khiếm khuyết! Dương Khai chợt sáng tỏ.
Tức là nói, Thi Khôi này chỉ là bán thành phẩm, thứ thất bại, không luyện hóa tối đa. Ngẫm lại cũng phải, dù cho võ giả mạnh cỡ nào, dù cho Đế Tôn tam tầng cảnh muốn luyện hóa bản thân thành con rối, trong đó trải qua dày vò đau đớn đến không thể chịu nổi, có chút sơ sẩy là sẽ dẫn tới thất bại.
Dương Khai đoán tông chủ Thiên Diệp Tông đời trước không thể làm hoàn mỹ trong quá trình luyện chế, dẫn tới cuối cùng luyện bản thân thành hàng thất bại.
Nghĩ vậy, Dương Khai liền phấn chấn.
Nếu thật là Thi Khôi Đế Tôn tam tầng cảnh, hắn không hề có phần thắng, nhưng nếu chỉ là hàng thất bại, có khuyết điểm, vậy chưa hẳn không thể thắng, hắn chỉ cần tìm ra công kích vào nhược điểm của Thi Khôi là được.
Nghĩ vậy, Dương Khai quát lớn: - Các ngươi kiềm chế hắn, tranh thủ chút thời gian cho ta!
Nói rồi, Dương Khai vận chuyển Diệt Thế Ma Nhãn, nhìn thẳng vào Thi Khôi, mắt trái tỏa ra hào quang màu vàng, xuyên thấu mọi vật, nhìn sâu vào bên trong, hiểu rõ mọi kết cấu.
Lưu Viêm cùng pháp thân dù không biết hắn làm gì, nhưng nghe Dương Khai nói cũng hiểu được một chút, Lưu Viêm liền dùng hết sức đẩy ngọn lửa đặc thù thiêu đốt Thi Khôi, giằng co với độc thi của nó.
Pháp thân văng ra sau liền quay lại, lần này hắn không dám lao vào Thi Khôi nữa, một tay nắm lấy đất, lập tức Đại Địa Pháp Tắc tràn ra, đất dưới chân hắn hóa thành chất lỏng, xoay tròn hút vào tay hắn.
Chỉ trong nháy mắt, tay hắn đã cầm một cây thương đất như trụ chống trời, cây thương đất này hoàn toàn hình thành từ đất, nhưng bởi vì lực lượng pháp tắc bao bọc, không kém gì bí bảo cấp Đạo Nguyên.
Pháp thân cầm thương đất, dùng sức ném tới.
Ầm...
Hư không trực tiếp bị đánh ra một mảnh chân không thấy được bằng mắt thường, đụng thẳng vào Thi Khôi, trong tiếng kim loại va chạm, trên người Thi Khôi bắn tung tóe tia lửa.
Một đòn như vậy, chỉ khiến thân thể Thi Khôi xuất hiện một vết lõm nhỏ, không thể xuyên thủng được.
- Cứng như vậy?
Pháp thân cả kinh.
Bản thân hắn biết rõ sát thương của chiêu này, tuyệt đối có thể trọng thương được Đế Tôn Cảnh, nhưng đánh lên Thi Khôi lại không lập công, đủ thấy thân thể Thi Khôi cứng rắn cỡ nào. Thân thể Thi Khôi này, thật sự còn hơn cả bí bảo phòng ngự cấp Đế Tôn.
Nếu một đòn này cũng không làm hắn trọng thương được, vậy làm sao đánh nữa? Pháp thân không khỏi đau đầu.
Chiêu này có lẽ cũng chọc giận Thi Khôi, cây thương đất tan rã, Thi Khôi gầm lên, miệng phun thi độc càng nhiều hơn. Cục điện giằng co với Lưu Viêm liền bị phá vỡ, bằng mắt thường cụng thấy được độc thi màu xanh đang nhanh chóng áp chế Lưu Viêm, ngọn lửa của nàng không thể chống đỡ.
Thấy cảnh này, thần sắc pháp thân đại biến, cắn răng, tay nắm vào hư không, một cây chiến phủ xuất hiện, bên trên quấn quanh khí tức tà ác, có thể dẫn động tà ác cùng cảm xúc tiêu cực trong lòng người, khiến người ta rét run!
Ma Binh Chiến Phủ!
Đây là chiến binh ma đạo của Cự Ma thượng cổ, ma khí âm lãnh, trước đó sinh ra linh trí riêng, bị Dương Khai kéo vào Tiểu Huyền Giới liền đưa cho pháp thân quản lý, không biết pháp thân đã luyện hóa nó từ bao giờ.
Nhưng nhìn kiểu này hẳn là chưa luyện hóa hoàn toàn, bởi vì Ma Binh Chiến Phủ vừa xuất hiện, hai mắt pháp thân rung lên dữ dội, biến thành màu đỏ rực, tràn đầy hung bạo, hiển nhiên là bị ma khí thượng cổ ảnh hưởng.
Khí tức màu đen như vật sống quấn lấy cánh tay pháp thân, còn không ngừng lan tràn ra những chỗ khác, dần dần nhuộm đen hắn.
Chiến Phủ vào tay, khí thế pháp thân lập tức tăng vọt, nháy mắt này, hắn như hóa thân Cự Ma thượng cổ, ngạo nghễ vùng dậy, miệt thị thiên hạ.
Linh khí thiên địa trong bí cảnh chấn động ầm ầm, pháp tắc hỗn loạn.
Biến đổi này làm cho Dương Khai trợn mắt há mồm.
Hắn hoàn toàn không biết từ lúc nào pháp thân lại luyện hóa Chiến Phủ này, nhưng nhìn pháp thân như thế, hắn hiểu phải đánh nhanh thắng nhanh. Bằng không chờ khi ma khí hoàn toàn nhuộm đen pháp thân, vậy pháp thân sẽ thành con rối bị Chiến Phủ điều khiển.
Trong lòng xoay chuyển, hắn không dám phân thần, càng tập trung quan sát nhược điểm của Thi Khôi.
Pháp thân giơ cao Chiến Phủ, từ xa nhắm ngay Thi Khôi.
Thi Khôi có vẻ cũng cảm giác không ổn, ra sức giãy giụa trên vách núi, muốn thoát khỏi đó.
Nó còn chưa làm gì, pháp thân đã giáng phủ xuống.
Một phủ này kín kẽ không dấu tích, như xuyên qua từ thời thượng cổ, phá vỡ thời không, dẫn tới thiên địa biến sắc, càn khôn hỗn loạn.
Bóng phủ khổng lồ bổ lên người Thi Khôi.
Oành ầm ầm...
Vách núi trực itếp bị bổ ra, xuất hiện khe như lạch trời, bóng búa đi qua, lực lượng cuồng bạo lan tràn, nghiền nát mặt đất, rãnh khe tràn lan, không gian hỗn loạn.
Lưu Viêm đã sớm chạy thật xa, lốc xoáy lực lượng hỗn loạn đằng sau vẫn lan tới, muốn nuốt nàng vào đó. Trong lúc gấp gáp, Lưu Viêm phải hóa thành hình người, tung người né tránh mới miễn cưỡng thoát ra.
Sau một đòn này, khí thế tận trời của pháp thân cũng suy sụp, lung lay muốn ngã, đủ thấy một đòn này cũng tiêu hao rất lớn đối với hắn.
Không chỉ vậy, khí đen quấn trên tay hắn lập tức nhanh chóng lan tràn khắp người.
- Tính sai! Pháp thân cũng không ngờ vận dụng Ma Binh Chiến Phủ này lại tiêu hao lớn như thế, nếu biết trước, nói gì hắn cũng sẽ không dùng ma binh này.
Cái giá coi thường Ma Binh Chiến Phủ, là bị ma khí thượng cổ thừa cơ xâm nhập.
Ngay lúc này, Dương Khai lóe lên đến trước pháp thân, nhìn nhau, không cần nói, đều hiểu được ý nhau.
Nháy mắt, Dương Khai vận dụng thần niệm, thu pháp thân cùng Chiến Phủ vào Tiểu Huyền Giới, đặt cạnh vườn thuốc.
Lúc này pháp thân cần mượn lực phong ấn của cây hai màu vàng bạc, để trấn áp ma khí, ngoài ra đã không còn cách khác.
Lưu Viêm xoay người, đến cạnh Dương Khai, ánh mắt nhìn ra xa, lo lắng: - Chủ nhân...
Mất đi pháp thân hỗ trợ, một mình nàng không thể cầm chân được Thi Khôi mạnh mẽ, không khỏi lo lắng.
Dương Khai nhe răng cười nói: - Yên tâm, ta đã tìm được nhược điểm của nó.
Nghe vậy, Lưu Viêm mới thả lỏng.
Ở đằng trước, bên trong khe rãnh lớn, Thi Khôi ngã ngửa nằm dài, một đòn khủng bố dù hút hết lực lượng của pháp thân, nhưng trả giá đắt như thế, Thi Khôi tự nhiên không thể bình yên được.
Chờ cho nó không dễ dàng gì đứng lên, Lưu Viêm liền phát hiện trên người nó xuất hiện vết thương rất lớn, từ bả vai kéo dài đến đùi, trên vết thương máu thịt bầy nhầy, độc thi tràn ra, không thấy máu, chỉ thấy được xương trắng bên trong.
Mà ở một chỗ, có một mảnh trận đồ dày đặc, lấp lánh ánh sáng.
Lưu Viêm liền hiểu được, đó là trung tâm trận đồ trong người Thi Khôi, nếu phá hoại nó, vậy Thi Khôi sẽ không thể hành động được nữa. Lúc trước bởi vì thân thể Thi Khôi mạnh mẽ, không thể thấy được bên trong nó, nhưng một đòn của pháp thân trực tiếp vạch ra nhược điểm này.
Có thể nói pháp thân lập công từ đầu tới cuối.
- Ngươi lùi lại một chút. Dương Khai nói rồi, đã lao thẳng về phía Thi Khôi.
Dù cho Thi Khôi nhìn như trọng thương, Dương Khai vẫn không dám coi thường. Thi Khôi vốn là con rối không có sinh mệnh, dù thương thế nghiêm trọng cỡ nào, chỉ cần không phá hoại nhược điểm thì sẽ không ảnh hưởng lực chiến đấu của hắn.
Dương Khai sơ sẩy một chút là sẽ gục ngã.
Giữa đường, hắn lật tay, một hạt châu nhỏ màu lam nhạt, to chừng trứng bồ câu, kẹp giữa hai ngón tay, nhìn không có gì lạ, nhưng bên trong đó một tia hồ quang rất nhỏ xẹt ra.
Tịch Diệt Lôi Châu!
Một trong hai viên châu Đế Bảo mà Dương Viêm để lại.
Từ khi đến Tinh Giới, Dương Khai vẫn không dùng Tịch Diệt Lôi Châu, đầu tiên là không dám bại lộ, hai là tự nhiên không gặp kẻ địch quá mạnh cần hắn vận dụng Đế Bảo này.
Nhưng Thi Khôi tuyệt đối có tư cách này.
Cho nên hắn chuẩn bị trực tiếp dùng đòn sát thủ phế bỏ Thi Khôi.
Trên đường lao tới, Dương Khai nghiêm túc chuẩn bị, còn Thi Khôi hình như bị pháp thân giáng một đòn choáng váng, hồi lâu không bò lên được. Chờ nó lảo đảo đứng dậy, Dương Khai đã đến vị trí thích hợp, không chút do dự vận chuyển nguyên lực, trút vào Tịch Diệt Lôi Châu.
Tịch Diệt Lôi Châu không giống Đế Bảo khác, lúc Dương Khai còn là Phản Hư Cảnh đã có thể vận dụng, chỉ là uy lực Đế Bảo này móc nối trực tiếp với tu vi người dùng, tu vi càng mạnh thì có thể phát huy ra lực lượng càng mạnh.
Lúc ở Phản Hư Cảnh, Dương Khai dốc hết sức có thể triệt hạ Hư Vương Cảnh, hiện tại hắn là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, có thể phát huy ra uy lực không còn như xưa.
Vận chuyển nguyên lực, Dương Khai liền biến sắc.
Hắn cảm giác Tịch Diệt Lôi Châu trong tay như hóa thành cái hố không đáy, lực hút cực mạnh truyền ra, giống như đói khát vô số năm cuối cùng được tưới tắm, tham lam hấp thu nguyên lực của Dương Khai.
Dương Khai cả kinh, nhưng không dám cắt ngang, đành phải cắn răng chống đỡ.