Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2145: Thay đổi thất thường




Sơn cốc vô danh, cảnh sắc vẫn như cũ rất tiêu điều, linh khí khô kiệt, cửa ánh sáng hình tròn kia đứng sửng giữa không trung, thỉnh thoảng lại có võ giả từ trong đi ra, hoặc mặt mày hớn hở, vừa thấy là biết ở trong Tứ Quý Chi Địa rất có thu hoạch; hoặc ủ rũ cúi đầu, làm như rất không vừa ý với thu hoạch của mình.

Không quản trước đó dáng vẻ sắc mặt bọn họ như thế nào, trong nháy mắt vượt qua cửa ánh sáng kia, mỗi người đều đổi sắc, cả người lạnh như băng, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống.

Không gì khác, bởi vì thời khắc này, cộng tất cả sáu vị cường giả Đế Tôn Cảnh bày hình chữ "nhất", từng người mắt lom lom nhìn chằm chằm chỗ cửa kia, mỗi khi có người từ trong đi ra, sáu luồng thần niệm thuộc loại Đế Tôn Cảnh đồng loạt bao phủ người đó.

Ai có thể thừa nhận dưới áp lực như vậy?

Cũng may sáu vị Đế Tôn Cảnh cũng không có ý đả thương người, mà chỉ là đơn thuần dò xét cho nên áp lực kia tới nhanh đi cũng nhanh, trong nháy mắt liền biến mất không thấy.

Rất nhiều người không biết sáu vị cường giả này rốt cuộc đang làm gì, sau khi rời khỏi từ trong cửa ra lập tức xám xịt vọt qua một bên. Thế nhưng người có tâm tư linh hoạt, cũng đã đoán được vì cái gì bọn họ bày ra khí thế, giữ ở chỗ cửa ra như vậy.

Cứ như thế, sáu vị Đế Tôn Cảnh nhìn chằm chằm cửa ra, ánh mắt không chớp mắt một cái, ước chừng nhìn chòng chọc hơn nửa ngày.

Mỗi một khắc, từ trong cửa sáng yên lặng đã lâu kia chợt lướt ra một bóng người.

Sáu vị Đế Tôn Cảnh lập tức quay đầu đưa mắt nhìn sang.

Bóng người kia quả nhiên có chút trở tay không kịp, bất quá phản ứng ngược lại cũng rất nhanh, ngay khoảnh khắc liền thúc giục một thân nguyên lực và lực lượng thần thức, ngăn cản áp lực khổng lồ kia, bất quá ngay sau đó, hắn liền nhíu mày, mặt lộ vẻ khó hiểu, bởi vì hắn phát hiện áp lực đến từ phía trước dĩ nhiên là trưởng bối của các đại tông môn...

- Tốt tốt tốt! Phong Minh của Vô Hoa Điện nhìn Vô Thường từ trong Tứ Quý Chi Địa đi ra, không ngừng lẩm bẩm một chữ tốt, mặt đầy ý tươi cười, nói:

- Vô Thường ngươi hãy qua một bên đi!

Vô Thường nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia như có điều suy nghĩ, đi qua một bên đứng chờ.

Theo sát phía sau Vô Thường là ba bóng người, bất ngờ là ba người Hạ Sanh của Thanh Dương Thần Điện.

Vừa xuất hiện, Hạ Sanh liền đầy mặt mồ hôi nhỏ giọt nói:

- Chư vị đại nhân... làm cái gì vậy, chẳng lẽ... là nghênh tiếp chúng ta? Tiểu tử sao có thể...

- Ngươi lải nhải nữa, bổn tọa sẽ ném ngươi vào lại đấy! Tiêu Vũ Dương hừ lạnh một tiếng.

Hạ Sanh lập tức rụt cổ lại, không dám lên tiếng, vội vàng cùng với Tiêu Bạch Y, Mộ Dung Hiểu Hiểu chạy ào về phía bên cạnh.

Đợi sau khi ba người này đi ra, ước chừng qua mười hô hấp, bóng dáng Dương Khai mới lộ ra ngay cửa.

Cao Tuyết Đình không tự chủ hô nhỏ một tiếng, thấp giọng thì thầm:

- Cuối cùng cũng đi ra rồi!

- Chính là tiểu tử này? Tiêu Vũ Dương quay đầu hỏi Cao Tuyết Đình.

Cao Tuyết Đình nhẹ gật gật đầu.

- Rất tốt!

Tiêu Vũ Dương cười lớn một tiếng:

- Làm phiền bổn tọa đợi lâu như vậy, ta thật muốn nhìn xem tiểu tử này là ba đầu sáu tay như thế nào!

Khi nói chuyện, lão phất tay một cái, trực tiếp bao trùm lấy Dương Khai.

Dương Khai còn chưa có đứng vững gót chân, liền cảm giác một áp lực trói buộc to lớn giáng xuống đỉnh đầu, lực lượng kia cường đại khiến hắn hoàn toàn không thể sinh lòng phản kháng nổi, ngay khoảnh khắc bị giam cầm tại chỗ, tiếp sau đó, liền bị kéo ra tới trước mặt Tiêu Vũ Dương.

- Tình huống gì đây? Dương Khai hô to một tiếng, đầy mặt hoảng sợ.

Hắn còn tưởng là mình bị người nào đánh lén!

Khi đưa mắt nhìn lại: trước mặt sáu vị cường giả Đế Tôn Cảnh, đều dùng ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn mình. Ánh mắt kia, giống như sáu sắc lang đang nhìn hau háu một thiếu nữ cởi hết quần áo.

Ngay cả Cao Tuyết Đình cũng không ngoại lệ.

Sáu người này, bất ngờ tất cả Dương Khai đều biết mặt, Cao Tuyết Đình cùng Tiêu Vũ Dương thì không cần nói, bốn người kia cũng đều thấy qua trong Phong Lâm Thành.

Dương Khai chỉ hơi suy nghĩ một chút liền hiểu rõ thế cục trước mắt này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Tuy rằng trong lòng sớm có chuẩn bị, nhưng thật đến khoảnh khắc này, hắn vẫn không khỏi có chút bất lực không kịp ứng phó...

- Làm cái gì, làm cái gì a? Dương Khai hô to gọi nhỏ.

- Đừng sợ, sẽ không đả thương ngươi đâu! Cao Tuyết Đình an ủi nói.

- Có lời gì cứ từ từ nha! Quân tử dùng tài hùng biện không động thủ, oan gia nên giải không nên kết, 30 năm Hà Đông 30 năm Hà Tây... các người chẳng lẽ khi dễ thiếu niên nghèo a! Dương Khai nói luôn mồm!

- Tiểu tử bớt huyên náo! Tiêu Vũ Dương hừ lạnh một tiếng, chụp tới hướng Dương Khai.

Dương Khai còn chưa kịp có phản ứng, nhẫn không gian trên tay đã bị lão chụp lấy.

- Đoạt vật? Dương Khai tức thì hoảng sợ, trừng mắt nhìn Tiêu Vũ Dương, nói:

- Ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ lớn hiếp nhỏ, còn có vương pháp hay không?

- Hả? Tiêu Vũ Dương dùng thần niệm xuyên qua nhẫn không gian của Dương Khai dò xét bên trong, nhưng không ảnh hưởng lão vận chuyển suy nghĩ, lão chỉ dùng giọng mũi phát ra một âm điệu khinh thường, khí thế làm cho Dương Khai lùn xuống một đoạn, lão cười lạnh nói:

- Vương pháp? Ở chỗ này, bổn tọa chính là vương pháp, ngươi có ý kiến không?

- Đại nhân nếu nghĩ như vậy... Dương Khai nhún vai một cái, bất đắc dĩ nói:

- Thì ta cũng không có biện pháp!

- Rất tốt! Tiêu Vũ Dương nói xong, không để ý tới Dương Khai nữa, mà chuyên chú dò xét.

Một lát sau, lão nhướn mày, ném chiếc nhẫn trên tay cho Phong Minh ở bên cạnh.

Phong Minh nhận lấy, cũng theo đúng cách dò xét trong nhẫn...

Lúc này, Tiêu Vũ Dương lần nữa đưa mắt nhìn Dương Khai, ánh mắt sâu không lường được, giống như ma quỷ chốn vực sâu, khiến mọi người nhìn thấy không rét mà run, hoàn toàn không có dũng khí nhìn vào mắt lão. Dường như lão muốn nhìn vào sâu trong nội tâm Dương Khai, muốn khai quật bí mật hắn giấu ở đáy lòng.

Dương Khai bị lão nhìn đến cả người không được tự nhiên, trong cơ thể giống như chui vào tỉ tỉ con kiến, vô cùng ngứa ngáy...

Bất quá cũng may hắn đã từng kiến thức qua khí thế của cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, cũng từng chiến đấu với ba vị cường giả Đế Tôn nhất tầng cảnh, cho nên Tiêu Vũ Dương muốn dựa vào ánh mắt chèn ép ý chí của hắn, thật ra là có chút tự phụ.

Dĩ nhiên, điều này cũng không trách lão, bình thường Đạo Nguyên nhất tầng cảnh bị lão nhìn chòng chọc như vậy, đâu còn có thể suy nghĩ riêng cái gì? Mà đã sớm ý thức hỗn loạn, hỏi cái gì đáp cái đó... Thế nhưng Dương Khai cố tình đã từng kiến thức qua sóng to gió lớn.

- Tiểu tử, bổn tọa thấy ngươi là một người thông minh, hẳn biết sở dĩ chúng ta ở chỗ này là có chuyện gì chứ? Tiêu Vũ Dương cũng không quanh co lòng vòng, lên tiếng hỏi thẳng.

- Có suy đoán một chút... Chuyện cho tới bây giờ, Dương Khai cũng không thể giả vờ ngây ngốc, chỉ có thể nói như vậy, sau khi nói xong, hắn như sợ hãi nhìn Tiêu Vũ Dương, nói:

- Vì Thái Diệu đan phải không?

- Biết thì tốt! Tiêu Vũ Dương khẽ đáp một tiếng.

Bọn họ đợi ở chỗ này, dĩ nhiên là vì Thái Diệu đan.

Trước đó võ giả từ trong Tứ Quý Chi Địa đi ra, đã truyền ra chuyện trong Tứ Quý Chi Địa xuất hiện Thái Diệu Bảo Liên, lại được Dương Khai luyện chế thành đan.

Mấy người Tiêu Vũ Dương biết được tin tức này, tự nhiên là vô cùng chấn động.

Thái Diệu đan, đây chính là linh đan nghịch thiên, nếu dùng tốt, một viên Thái Diệu đan đủ để tạo ra một cường giả Đế Tôn Cảnh.

Sự tình quan trọng, bọn họ sao có thể không để ý, nếu không phải vì sợ tùy tiện đi vào Tứ Quý Chi Địa sẽ phá hư cửa ánh sáng kia, bọn họ sớm đã vọt đi vào, đâu còn thời gian cho Dương Khai làm giao dịch?

Một mực chờ ở đây, rốt cục gặp được chính chủ Dương Khai này, dĩ nhiên bọn họ muốn hỏi cho rõ ràng.

- Thái Diệu đan còn dư lại đâu? Giao ra đây! Tiêu Vũ Dương trực tiếp đưa ra một bàn tay hỏi Dương Khai.

- Đâu có dư thừa? Hết sạch rồi! Dương Khai đáp với vẻ mặt vô tội.

- Hả? Tiêu Vũ Dương một lần nữa bày ra khí thế uy nghiêm, lạnh lùng nói:

- Ngươi hẳn biết thực lực mình thấp kém, nếu ngươi nói láo, bổn tọa có thể nhìn ra đấy!?

- Ta nói thật, không tin, ngài hỏi Vô Thường huynh và Hạ huynh bọn họ xem! Dương Khai chỉ tay nói.

Vô Thường và Hạ Sanh không khỏi da mặt giật giật.

Tuy rằng bọn họ là nhân tài mới xuất hiện Đạo Nguyên Cảnh, nếu có thời gian nhất định có thể tấn thăng đế vị, nhưng so sánh với cường giả Đế Tôn Cảnh nhãn hiệu lâu như Tiêu Vũ Dương thì vẫn còn có chênh lệch rất lớn. Thời khắc này Dương Khai giá họa cho người, tự nhiên làm cho hai người áp lực như núi.

- Vậy tốt! Tiêu Vũ Dương trầm giọng nói:

- Bổn tọa hỏi ngươi, ngươi thành thật trả lời, nếu dám có nửa câu nói dối, ta sẽ ném ngươi vào Tứ Quý Chi Địa, cho ngươi đợi ở bên trong cả đời!

Khi nói chuyện, ngón tay lão chỉ vào cửa ánh sáng còn chưa xong đóng kia.

Bỗng nhiên lão lại chuyển đề tài, lộ ra vẻ mặt ôn hòa, mỉm cười nói:

- Dĩ nhiên, nếu ngươi thành thật hợp tác, vinh hoa phú quý... sẽ cực lớn!

Dương Khai lau mồ hôi lạnh trên trán một cái, nói:

- Đây chính là đánh một gậy rồi cho một miếng mứt táo sao... A A... Tiêu đại nhân có gì cứ hỏi đi, tiểu tử biết thì nói hết không giữ lại!

- Ừm! Tiêu Vũ Dương lộ vẻ mặt hài lòng, nói:

- Thái Diệu đan kia... quả thật là do ngươi luyện chế thành?

- Mọi người đều nhìn thấy, sao có thể giở trò?

Dương Khai ngạo nghễ nói:

- Không tin, ngài có thể hỏi công chúa điện hạ, nàng có thể làm chứng cho ta!

- Đã hỏi rồi, nhưng bổn tọa vẫn không dám tin... ngươi mà lại là một luyện đan sư cấp Đạo Nguyên... Tiêu Vũ Dương nói có chút khó có thể tin tưởng, dừng một chút, lão nói tiếp:

- Được rồi, vấn đề này tạm thời không cần suy tính, Thái Diệu đan tổng cộng thành đan mấy viên?

- Bốn viên!

- Phân phối đi đâu rồi?

- Lam Huân công chúa ăn một viên, một nữ đệ tử Bát Phương Môn ăn một viên, chính ta ăn một viên... cuối cùng cho Vô Thường!

- Hả? Nghe tới đây, Phong Minh của Vô Hoa Điện nhướn mày, lộ ra vẻ bất ngờ, quay đầu nhìn về phía Vô Thường.

Vô Thường nhìn lão khẽ gật gật đầu.

Phong Minh lập tức cười không phân biệt ra mắt mũi, nói:

- Tiêu đại nhân, Vô Thường được một viên Thái Diệu đan, coi như là cơ duyên của hắn, còn xin Tiêu đại nhân giơ cao đánh khẽ a... hà hà hà...

Tiêu Vũ Dương liếc nhìn lão một cái, không có để ý tới lão, mà nhìn vào Dương Khai nói:

- Dựa theo lời ngươi nói, như vậy Thái Diệu đan một viên cũng không có?

Dương Khai trên mặt toát mồ hôi nói:

- Tiêu đại nhân! Luyện chế một lò Thái Diệu đan kia ta đúng là mất khí lực lớn, thiếu chút nữa không luyện chế thành công... cuối cùng có thể thành đan bốn viên đã là may mắn lắm rồi... Ngài còn muốn như thế nào nữa chứ? Trầm ngâm một chút, hắn nói tiếp:

- Sau khi luyện chế thành, linh đan đều ở trong lò luyện đan, chuyện giao dịch cũng tiến hành trước mắt mọi người, tất cả linh đan quả thật đều đã tiêu hao hết sạch... Tiêu đại nhân đã kiểm tra nhẫn không gian của ta, có lẽ cũng không có dò tra được thứ gì phải không!?

Tiêu Vũ Dương khẽ gật gật đầu, nói:

- Không sai, có thể thành đan bốn viên, với thực lực của ngươi coi như là tận lực rồi. Thái Diệu đan vật này, dù là do luyện đan sư cấp Đế ra tay, cũng không nhất định có thể luyện chế được nhiều hơn... Chuyện linh đan nếu đã điều tra rõ, thì... không có chuyện gì rồi! Sơn cốc vô danh, cảnh sắc vẫn như cũ rất tiêu điều, linh khí khô kiệt, cửa ánh sáng hình tròn kia đứng sửng giữa không trung, thỉnh thoảng lại có võ giả từ trong đi ra, hoặc mặt mày hớn hở, vừa thấy là biết ở trong Tứ Quý Chi Địa rất có thu hoạch; hoặc ủ rũ cúi đầu, làm như rất không vừa ý với thu hoạch của mình.

Không quản trước đó dáng vẻ sắc mặt bọn họ như thế nào, trong nháy mắt vượt qua cửa ánh sáng kia, mỗi người đều đổi sắc, cả người lạnh như băng, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống.

Không gì khác, bởi vì thời khắc này, cộng tất cả sáu vị cường giả Đế Tôn Cảnh bày hình chữ "nhất", từng người mắt lom lom nhìn chằm chằm chỗ cửa kia, mỗi khi có người từ trong đi ra, sáu luồng thần niệm thuộc loại Đế Tôn Cảnh đồng loạt bao phủ người đó.

Ai có thể thừa nhận dưới áp lực như vậy?

Cũng may sáu vị Đế Tôn Cảnh cũng không có ý đả thương người, mà chỉ là đơn thuần dò xét cho nên áp lực kia tới nhanh đi cũng nhanh, trong nháy mắt liền biến mất không thấy.

Rất nhiều người không biết sáu vị cường giả này rốt cuộc đang làm gì, sau khi rời khỏi từ trong cửa ra lập tức xám xịt vọt qua một bên. Thế nhưng người có tâm tư linh hoạt, cũng đã đoán được vì cái gì bọn họ bày ra khí thế, giữ ở chỗ cửa ra như vậy.

Cứ như thế, sáu vị Đế Tôn Cảnh nhìn chằm chằm cửa ra, ánh mắt không chớp mắt một cái, ước chừng nhìn chòng chọc hơn nửa ngày.

Mỗi một khắc, từ trong cửa sáng yên lặng đã lâu kia chợt lướt ra một bóng người.

Sáu vị Đế Tôn Cảnh lập tức quay đầu đưa mắt nhìn sang.

Bóng người kia quả nhiên có chút trở tay không kịp, bất quá phản ứng ngược lại cũng rất nhanh, ngay khoảnh khắc liền thúc giục một thân nguyên lực và lực lượng thần thức, ngăn cản áp lực khổng lồ kia, bất quá ngay sau đó, hắn liền nhíu mày, mặt lộ vẻ khó hiểu, bởi vì hắn phát hiện áp lực đến từ phía trước dĩ nhiên là trưởng bối của các đại tông môn...

- Tốt tốt tốt! Phong Minh của Vô Hoa Điện nhìn Vô Thường từ trong Tứ Quý Chi Địa đi ra, không ngừng lẩm bẩm một chữ tốt, mặt đầy ý tươi cười, nói:

- Vô Thường ngươi hãy qua một bên đi!

Vô Thường nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia như có điều suy nghĩ, đi qua một bên đứng chờ.

Theo sát phía sau Vô Thường là ba bóng người, bất ngờ là ba người Hạ Sanh của Thanh Dương Thần Điện.

Vừa xuất hiện, Hạ Sanh liền đầy mặt mồ hôi nhỏ giọt nói:

- Chư vị đại nhân... làm cái gì vậy, chẳng lẽ... là nghênh tiếp chúng ta? Tiểu tử sao có thể...

- Ngươi lải nhải nữa, bổn tọa sẽ ném ngươi vào lại đấy! Tiêu Vũ Dương hừ lạnh một tiếng.

Hạ Sanh lập tức rụt cổ lại, không dám lên tiếng, vội vàng cùng với Tiêu Bạch Y, Mộ Dung Hiểu Hiểu chạy ào về phía bên cạnh.

Đợi sau khi ba người này đi ra, ước chừng qua mười hô hấp, bóng dáng Dương Khai mới lộ ra ngay cửa.

Cao Tuyết Đình không tự chủ hô nhỏ một tiếng, thấp giọng thì thầm:

- Cuối cùng cũng đi ra rồi!

- Chính là tiểu tử này? Tiêu Vũ Dương quay đầu hỏi Cao Tuyết Đình.

Cao Tuyết Đình nhẹ gật gật đầu.

- Rất tốt!

Tiêu Vũ Dương cười lớn một tiếng:

- Làm phiền bổn tọa đợi lâu như vậy, ta thật muốn nhìn xem tiểu tử này là ba đầu sáu tay như thế nào!

Khi nói chuyện, lão phất tay một cái, trực tiếp bao trùm lấy Dương Khai.

Dương Khai còn chưa có đứng vững gót chân, liền cảm giác một áp lực trói buộc to lớn giáng xuống đỉnh đầu, lực lượng kia cường đại khiến hắn hoàn toàn không thể sinh lòng phản kháng nổi, ngay khoảnh khắc bị giam cầm tại chỗ, tiếp sau đó, liền bị kéo ra tới trước mặt Tiêu Vũ Dương.

- Tình huống gì đây? Dương Khai hô to một tiếng, đầy mặt hoảng sợ.

Hắn còn tưởng là mình bị người nào đánh lén!

Khi đưa mắt nhìn lại: trước mặt sáu vị cường giả Đế Tôn Cảnh, đều dùng ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn mình. Ánh mắt kia, giống như sáu sắc lang đang nhìn hau háu một thiếu nữ cởi hết quần áo.

Ngay cả Cao Tuyết Đình cũng không ngoại lệ.

Sáu người này, bất ngờ tất cả Dương Khai đều biết mặt, Cao Tuyết Đình cùng Tiêu Vũ Dương thì không cần nói, bốn người kia cũng đều thấy qua trong Phong Lâm Thành.

Dương Khai chỉ hơi suy nghĩ một chút liền hiểu rõ thế cục trước mắt này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Tuy rằng trong lòng sớm có chuẩn bị, nhưng thật đến khoảnh khắc này, hắn vẫn không khỏi có chút bất lực không kịp ứng phó...

- Làm cái gì, làm cái gì a? Dương Khai hô to gọi nhỏ.

- Đừng sợ, sẽ không đả thương ngươi đâu! Cao Tuyết Đình an ủi nói.

- Có lời gì cứ từ từ nha! Quân tử dùng tài hùng biện không động thủ, oan gia nên giải không nên kết, 30 năm Hà Đông 30 năm Hà Tây... các người chẳng lẽ khi dễ thiếu niên nghèo a! Dương Khai nói luôn mồm!

- Tiểu tử bớt huyên náo! Tiêu Vũ Dương hừ lạnh một tiếng, chụp tới hướng Dương Khai.

Dương Khai còn chưa kịp có phản ứng, nhẫn không gian trên tay đã bị lão chụp lấy.

- Đoạt vật? Dương Khai tức thì hoảng sợ, trừng mắt nhìn Tiêu Vũ Dương, nói:

- Ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ lớn hiếp nhỏ, còn có vương pháp hay không?

- Hả? Tiêu Vũ Dương dùng thần niệm xuyên qua nhẫn không gian của Dương Khai dò xét bên trong, nhưng không ảnh hưởng lão vận chuyển suy nghĩ, lão chỉ dùng giọng mũi phát ra một âm điệu khinh thường, khí thế làm cho Dương Khai lùn xuống một đoạn, lão cười lạnh nói:

- Vương pháp? Ở chỗ này, bổn tọa chính là vương pháp, ngươi có ý kiến không?

- Đại nhân nếu nghĩ như vậy... Dương Khai nhún vai một cái, bất đắc dĩ nói:

- Thì ta cũng không có biện pháp!

- Rất tốt! Tiêu Vũ Dương nói xong, không để ý tới Dương Khai nữa, mà chuyên chú dò xét.

Một lát sau, lão nhướn mày, ném chiếc nhẫn trên tay cho Phong Minh ở bên cạnh.

Phong Minh nhận lấy, cũng theo đúng cách dò xét trong nhẫn...

Lúc này, Tiêu Vũ Dương lần nữa đưa mắt nhìn Dương Khai, ánh mắt sâu không lường được, giống như ma quỷ chốn vực sâu, khiến mọi người nhìn thấy không rét mà run, hoàn toàn không có dũng khí nhìn vào mắt lão. Dường như lão muốn nhìn vào sâu trong nội tâm Dương Khai, muốn khai quật bí mật hắn giấu ở đáy lòng.

Dương Khai bị lão nhìn đến cả người không được tự nhiên, trong cơ thể giống như chui vào tỉ tỉ con kiến, vô cùng ngứa ngáy...

Bất quá cũng may hắn đã từng kiến thức qua khí thế của cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, cũng từng chiến đấu với ba vị cường giả Đế Tôn nhất tầng cảnh, cho nên Tiêu Vũ Dương muốn dựa vào ánh mắt chèn ép ý chí của hắn, thật ra là có chút tự phụ.

Dĩ nhiên, điều này cũng không trách lão, bình thường Đạo Nguyên nhất tầng cảnh bị lão nhìn chòng chọc như vậy, đâu còn có thể suy nghĩ riêng cái gì? Mà đã sớm ý thức hỗn loạn, hỏi cái gì đáp cái đó... Thế nhưng Dương Khai cố tình đã từng kiến thức qua sóng to gió lớn.

- Tiểu tử, bổn tọa thấy ngươi là một người thông minh, hẳn biết sở dĩ chúng ta ở chỗ này là có chuyện gì chứ? Tiêu Vũ Dương cũng không quanh co lòng vòng, lên tiếng hỏi thẳng.

- Có suy đoán một chút... Chuyện cho tới bây giờ, Dương Khai cũng không thể giả vờ ngây ngốc, chỉ có thể nói như vậy, sau khi nói xong, hắn như sợ hãi nhìn Tiêu Vũ Dương, nói:

- Vì Thái Diệu đan phải không?

- Biết thì tốt! Tiêu Vũ Dương khẽ đáp một tiếng.

Bọn họ đợi ở chỗ này, dĩ nhiên là vì Thái Diệu đan.

Trước đó võ giả từ trong Tứ Quý Chi Địa đi ra, đã truyền ra chuyện trong Tứ Quý Chi Địa xuất hiện Thái Diệu Bảo Liên, lại được Dương Khai luyện chế thành đan.

Mấy người Tiêu Vũ Dương biết được tin tức này, tự nhiên là vô cùng chấn động.

Thái Diệu đan, đây chính là linh đan nghịch thiên, nếu dùng tốt, một viên Thái Diệu đan đủ để tạo ra một cường giả Đế Tôn Cảnh.

Sự tình quan trọng, bọn họ sao có thể không để ý, nếu không phải vì sợ tùy tiện đi vào Tứ Quý Chi Địa sẽ phá hư cửa ánh sáng kia, bọn họ sớm đã vọt đi vào, đâu còn thời gian cho Dương Khai làm giao dịch?

Một mực chờ ở đây, rốt cục gặp được chính chủ Dương Khai này, dĩ nhiên bọn họ muốn hỏi cho rõ ràng.

- Thái Diệu đan còn dư lại đâu? Giao ra đây! Tiêu Vũ Dương trực tiếp đưa ra một bàn tay hỏi Dương Khai.

- Đâu có dư thừa? Hết sạch rồi! Dương Khai đáp với vẻ mặt vô tội.

- Hả? Tiêu Vũ Dương một lần nữa bày ra khí thế uy nghiêm, lạnh lùng nói:

- Ngươi hẳn biết thực lực mình thấp kém, nếu ngươi nói láo, bổn tọa có thể nhìn ra đấy!?

- Ta nói thật, không tin, ngài hỏi Vô Thường huynh và Hạ huynh bọn họ xem! Dương Khai chỉ tay nói.

Vô Thường và Hạ Sanh không khỏi da mặt giật giật.

Tuy rằng bọn họ là nhân tài mới xuất hiện Đạo Nguyên Cảnh, nếu có thời gian nhất định có thể tấn thăng đế vị, nhưng so sánh với cường giả Đế Tôn Cảnh nhãn hiệu lâu như Tiêu Vũ Dương thì vẫn còn có chênh lệch rất lớn. Thời khắc này Dương Khai giá họa cho người, tự nhiên làm cho hai người áp lực như núi.

- Vậy tốt! Tiêu Vũ Dương trầm giọng nói:

- Bổn tọa hỏi ngươi, ngươi thành thật trả lời, nếu dám có nửa câu nói dối, ta sẽ ném ngươi vào Tứ Quý Chi Địa, cho ngươi đợi ở bên trong cả đời!

Khi nói chuyện, ngón tay lão chỉ vào cửa ánh sáng còn chưa xong đóng kia.

Bỗng nhiên lão lại chuyển đề tài, lộ ra vẻ mặt ôn hòa, mỉm cười nói:

- Dĩ nhiên, nếu ngươi thành thật hợp tác, vinh hoa phú quý... sẽ cực lớn!

Dương Khai lau mồ hôi lạnh trên trán một cái, nói:

- Đây chính là đánh một gậy rồi cho một miếng mứt táo sao... A A... Tiêu đại nhân có gì cứ hỏi đi, tiểu tử biết thì nói hết không giữ lại!

- Ừm! Tiêu Vũ Dương lộ vẻ mặt hài lòng, nói:

- Thái Diệu đan kia... quả thật là do ngươi luyện chế thành?

- Mọi người đều nhìn thấy, sao có thể giở trò?

Dương Khai ngạo nghễ nói:

- Không tin, ngài có thể hỏi công chúa điện hạ, nàng có thể làm chứng cho ta!

- Đã hỏi rồi, nhưng bổn tọa vẫn không dám tin... ngươi mà lại là một luyện đan sư cấp Đạo Nguyên... Tiêu Vũ Dương nói có chút khó có thể tin tưởng, dừng một chút, lão nói tiếp:

- Được rồi, vấn đề này tạm thời không cần suy tính, Thái Diệu đan tổng cộng thành đan mấy viên?

- Bốn viên!

- Phân phối đi đâu rồi?

- Lam Huân công chúa ăn một viên, một nữ đệ tử Bát Phương Môn ăn một viên, chính ta ăn một viên... cuối cùng cho Vô Thường!

- Hả? Nghe tới đây, Phong Minh của Vô Hoa Điện nhướn mày, lộ ra vẻ bất ngờ, quay đầu nhìn về phía Vô Thường.

Vô Thường nhìn lão khẽ gật gật đầu.

Phong Minh lập tức cười không phân biệt ra mắt mũi, nói:

- Tiêu đại nhân, Vô Thường được một viên Thái Diệu đan, coi như là cơ duyên của hắn, còn xin Tiêu đại nhân giơ cao đánh khẽ a... hà hà hà...

Tiêu Vũ Dương liếc nhìn lão một cái, không có để ý tới lão, mà nhìn vào Dương Khai nói:

- Dựa theo lời ngươi nói, như vậy Thái Diệu đan một viên cũng không có?

Dương Khai trên mặt toát mồ hôi nói:

- Tiêu đại nhân! Luyện chế một lò Thái Diệu đan kia ta đúng là mất khí lực lớn, thiếu chút nữa không luyện chế thành công... cuối cùng có thể thành đan bốn viên đã là may mắn lắm rồi... Ngài còn muốn như thế nào nữa chứ? Trầm ngâm một chút, hắn nói tiếp:

- Sau khi luyện chế thành, linh đan đều ở trong lò luyện đan, chuyện giao dịch cũng tiến hành trước mắt mọi người, tất cả linh đan quả thật đều đã tiêu hao hết sạch... Tiêu đại nhân đã kiểm tra nhẫn không gian của ta, có lẽ cũng không có dò tra được thứ gì phải không!?

Tiêu Vũ Dương khẽ gật gật đầu, nói:

- Không sai, có thể thành đan bốn viên, với thực lực của ngươi coi như là tận lực rồi. Thái Diệu đan vật này, dù là do luyện đan sư cấp Đế ra tay, cũng không nhất định có thể luyện chế được nhiều hơn... Chuyện linh đan nếu đã điều tra rõ, thì... không có chuyện gì rồi!