Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2146: Tấn thăng cổ quái




Nghe vậy, Dương Khai buông lỏng.

Tiêu Vũ Dương nghiêm mặt nói:

- Nói cho ngươi biết, bổn tọa chờ đợi ở đây, cũng không phải là muốn cướp đoạt linh đan của ngươi! Chỉ là... dân thường vô tội, ôm của báu có tội, như tu vi của ngươi hiện nay, nếu có Thái Diệu đan trong người, ngày sau chỉ sợ tai họa không ngừng!

Dương Khai gật gật đầu lia lịa:

- Hiểu rõ, để Tiêu đại nhân lo lắng rồi!

Hắn biết Tiêu Vũ Dương ngoài miệng tuy nói thật dễ nghe, nhưng mục đích thực sự là muốn cướp đoạt Thái Diệu đan của mình, dĩ nhiên, dùng từ cướp đoạt để hình dung cũng không xác thực, vì nhất định là lão sẽ đưa ra mức bồi thường gì đó.

Bất quá... Tiêu Vũ Dương nói cũng không sai, nếu Dương Khai thật sự có Thái Diệu đan dư thừa trong người, thì sau này cũng đừng nghĩ sống yên bình... võ giả cấp Đạo Nguyên Cảnh hắn không sợ, nhưng các Đế Tôn Cảnh kia thì sao?

Cường giả Đế Tôn Cảnh quả thật không cần Thái Diệu đan, nhưng người Đế Tôn Cảnh nào không có vài đệ tử con cháu? Thái Diệu đan này đối với bọn họ cũng có lực hấp dẫn rất lớn.

Đến lúc đó tất nhiên có vô số Đế Tôn Cảnh nghe tiếng mà đến, đuổi theo vây quanh tra xét cướp đoạt của hắn...

Nhưng một chuyện làm hôm nay như vậy, chuyện Dương Khai luyện chế Thái Diệu đan đã toàn bộ tiêu hao hết đã được xác nhận, hơn nữa còn là từ Tiêu Vũ Dương cùng năm vị cường giả Đế Tôn Cảnh khác cùng nhau xác nhận.

Tin rằng ngày sau sẽ không còn có người tìm tới Dương Khai gây phiền toái, với ý đồ tìm Thái Diệu đan trên người hắn.

Từ lập trường nào đó mà nói, Dương Khai quả thật phải cảm kích Tiêu Vũ Dương mới đúng.

Nói đến đây, nhẫn không gian của Dương Khai đã chuyển đến tay Cao Tuyết Đình, năm người kia đều đã dò xét xong, cũng không có dò xét được gì từ trong đó, Cao Tuyết Đình cũng không có uổng phí khí lực, liền trả lại nhẫn không gian cho Dương Khai.

Dương Khai lần nữa đeo chiếc nhẫn, lúc này mới nhìn Tiêu Vũ Dương nói:

- Tiêu đại nhân, nếu không có chuyện gì khác... Tiểu tử xin lui xuống!

- Ừm! Tiêu Vũ Dương nhẹ gật gật đầu, sau khi nói xong, lại nhìn hắn nói:

- Bổn tọa có một đề nghị, không biết ngươi có nguyện ý nghe hay không?

- Tiêu đại nhân có gì chỉ dạy, tiểu tử rất vinh hạnh! Dương Khai vội vàng nghiêm mặt nói.

Thấy hắn nói như thế, Tiêu Vũ Dương không khỏi bình hòa hơn rất nhiều, trầm giọng nói:

- Ham nhiều thì nhai không nát!

Dương Khai nhướn mày như có điều suy nghĩ, ôm quyền nói:

- Đa tạ đại nhân chỉ điểm, trong lòng tiểu tử hiểu rõ!

- Như vậy là tốt! Ngươi lui ra đi! Tiêu Vũ Dương phất tay áo nói.

Lúc này Dương Khai mới bước đi, đi tới chỗ các đệ tử Thanh Dương Thần Điện tập kết, tìm một vị trí ngồi xuống.

Thời khắc này, chỗ sơn cốc vô danh rất nhiều võ giả thành quần kết đội, với tông môn cùng gia tộc làm đơn vị, nghỉ ngơi chờ đợi.

Bất quá nhìn nhân số kia, so với 33 ngày trước ít nhất thiếu hơn một phần ba. Các võ giả không thể xuất hiện ở chỗ này, hiển nhiên là gặp phải bất trắc gì đó trong Tứ Quý Chi Địa.

Trong thiên địa này, bất kỳ một bí cảnh nào, bất kỳ một chỗ lịch lãm nào, đều trong rất nhiều cơ duyên kèm theo nguy hiểm tương ứng, mà con đường võ giả đi lên từ xưa tới nay đều là quanh quẩn giữa sinh và tử...

Đây là vận mạng mà mỗi một võ giả đều cần đối mặt, là vận mạng mà mỗi võ giả đều không thể lẩn tránh!

Võ giả tu luyện, giống như đãi cát giữa sóng biển, loại bỏ từng tầng một, để lại đến cuối cùng mới là mạnh nhất.

Lúc Dương Khai đang nghỉ ngơi, Biện Vũ Tình cùng Khấu Vũ đi tới nói lời từ biệt hắn.

Lần này Bích Vũ Tông chỉ có hai người bọn họ đi Tứ Quý Chi Địa lịch lãm, bất quá vận may cũng xem như không tệ, mặc dù không có chiếm được cơ duyên và thu hoạch quá lớn, nhưng hai người cuối cùng được bình yên quay trở về.

Giờ này Tứ Quý Chi Địa sắp đóng cửa, tự nhiên hai người cũng phải quay trở về Bích Vũ Tông.

Dương Khai hàn huyên với hai người một hồi, rồi nhìn theo bọn họ rời đi.

Hắn cũng không có uổng phí tâm tư bảo Biện Vũ Tình đừng nói cho Ô Mông Xuyên biết chuyện gặp mình, bởi vì hắn biết, sau khi Biện Vũ Tình trở về nhất định là phải báo cáo tất cả tao ngộ của chuyến đi này cho Ô Mông Xuyên biết, đến lúc đó tin tức của mình nhất định sẽ lọt vào trong tai Ô Mông Xuyên.

Đối với người này, Dương Khai có chút kiêng kỵ!

Chỉ có thể thầm quyết định chú ý: trước khi mình đủ cường đại, tuyệt đối không nên gặp mặt lão tiểu tử này, miễn cho bị lão ám hại.

Lại qua một canh giờ, kèm theo trong thiên địa nổ vang ù ù, cửa ánh sáng tại sơn cốc vô danh kia bất chợt biến mất, tới đây coi như Tứ Quý Chi Địa hoàn toàn đóng cửa, lần sau mở ra cũng không biết phải chờ tới bao giờ.

Tới lúc này, chuyến đi Tứ Quý Chi Địa coi như hoàn toàn kết thúc, liền có võ giả của các tông môn gia tộc lục tục rời đi, bên kia Cao Tuyết Đình cũng nói một tiếng với Tiêu Vũ Dương, rồi tế ra lâu thuyền, chở chúng đệ tử Thanh Dương Thần Điện lên đường trở về.

Thanh Dương Thần Điện lần này tổn thất không lớn, trừ Dương Khai người ngoài này ra, bọn họ lúc đi có 19 đệ tử, mà người quay về chỉ thiếu bốn người mà thôi.

Tổn thất ít hơn nhiều so với các tông môn khác, tổn thất như vậy xem như nằm trong phạm vi Cao Tuyết Đình chấp nhận.

Bất quá rốt cuộc vì có người chết, trên đường đi trở về, tâm tình của chúng đệ tử cũng không cao lắm, chỉ lặng lẽ ngồi nghỉ ngơi, củng cố bản thân thu hoạch trong Tứ Quý Chi Địa.

Bỗng dưng, bên tai Dương Khai truyền đến tiếng gọi của Cao Tuyết Đình, hắn vội vàng mở mắt, phóng mắt nhìn tới, chỉ thấy vị Cao trưởng lão Thanh Dương Thần Điện này đang đứng trên boong lâu thuyền, quay lưng về phía mình, tóc dài tung bay, tay áo lất phất, làm như đang ngắm nhìn phong cảnh xa xa, bóng lưng duyên dáng tô điểm thêm sắc đẹp trong trời đất này.

Dương Khai không dám sơ suất, vội vàng đứng lên bước tới gần nàng.

Đợi đi tới phía sau Cao Tuyết Đình cách không xa, Dương Khai ôm quyền nói:

- Cao trưởng lão có gì phân phó?

Cao Tuyết Đình cũng không trả lời, chỉ bình thản nói:

- Tiêu đại nhân nói với ngươi lúc nãy, ngươi hiểu rõ không?

Dương Khai hơi trầm ngâm một lát, nói:

- Ý của Tiêu đại nhân, đại khái là bảo ta giữa võ đạo và đan đạo nên lựa chọn một!

- Không sai! Cao Tuyết Đình nhẹ gật gật đầu, thời khắc này gương mặt xinh đẹp cũng quay lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Dương Khai, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói:

- Tư chất của ngươi trên võ đạo và đan đạo đều rất bất phàm, nếu có thời gian nhất định có thể thành tựu lớn một trong hai lĩnh vực này, có thể sẽ đạt tới độ cao ta cũng không thể sánh bằng... Thế nhưng... tinh lực con người là có hạn, ngươi lựa chọn võ đạo thì phải từ bỏ đan đạo; ngược lại cũng thế, ngươi không có khả năng đồng thời dồn hết tinh lực trong hai lĩnh vực... Đây cũng là một phen khổ tâm của Tiêu đại nhân!

- Tiểu tử hiểu rõ! Dương Khai nghiêm túc gật gật đầu.

- Ngươi hiểu rõ thì tốt... Ta không có chuyện gì khác!

- Vậy tiểu tử xin cáo lui!

Dương Khai hơi khom người nói.

Hắn rất là ngoài ý muốn, Cao Tuyết Đình gọi hắn đến đây, chỉ là nói với hắn những câu này.

Tuy nhiên bởi vậy, hắn thật ra hơi có xúc động: mình không phải là đệ tử Thanh Dương Thần Điện, mà Cao Tuyết Đình cũng có phần quan tâm tới mình, nếu không, nàng vốn không có khả năng cũng không cần thiết nói với mình như vậy.

Dương Khai vừa mới xoay người, chợt nghe sau lưng truyền đến một câu nói:

- Thái Diệu đan... quả thực không có sao?

Dương Khai vội vàng quay đầu, nhưng ập vào mắt chỉ là tấm lưng của Cao Tuyết Đình, không nhúc nhích tí nào, phảng phất như lời nói kia không phải là nàng nói ra.

Hắn đứng tại chỗ cau mày ngẫm nghĩ một hồi, cũng không dám tùy tiện lên tiếng, chỉ quay về vị trí của mình, tiếp tục khoanh chân ngồi xuống.

"Nữ nhân này không phải là nhìn thấu điều gì rồi chứ? Trực giác của nữ nhân quả nhiên rất đáng sợ..." Dương Khai thầm thì thầm trong lòng.

Thời gian mấy ngày trôi qua...

Một ngày này, trên dãy núi Thanh Dương, một chiếc lâu thuyền tinh mỹ bay nhanh qua, mà đứng trên lâu thuyền rất nhiều Đạo Nguyên Cảnh thời khắc này đều đã lấy lại tinh thần từ trong bi thương mất đi đồng bạn, tất cả đều đứng lên, ngắm nhìn cảnh sắc quen thuộc phía dưới kia.

- Ha ha ha ha... Hạ Sanh ta lại đã về rồi! Hạ Sanh hai tay chống thắt lưng, dường như sợ người bên ngoài không biết, cất tiếng cười to, thanh âm theo lâu thuyền đi tới, vang dội bên trên dãy núi.

Các đệ tử Thanh Dương Thần Điện đang sinh hoạt phía dưới vội vàng ngẩng đầu nhìn.

- Huynh hãy chín chắn một chút đi! Tiêu Bạch Y lạnh lùng nhìn hắn, một bộ dáng xem thường.

- Tiểu Bạch, về nhà rồi hẳn nên cao hứng lên... Này, cùng hô lên với sư huynh... Hạ Sanh vừa nói vừa đi tới bên cạnh Tiêu Bạch Y ôm vai của hắn nói.

- Ai muốn hô chung với huynh...

Tiêu Bạch Y trên trán nổi gân xanh nói.

- Thật là mất mặt mà! Mộ Dung Hiểu Hiểu mặt đỏ rần nói.

- Hừ! Tiêu Bạch Y hừ lạnh một tiếng, liếc xéo Hạ Sanh nói:

- Huynh đó... nhìn đại sư huynh tông môn người ta xem, nhìn Vô Thường cùng La Nguyên bọn họ xem, từng người đều lãnh khốc, làm cho các sư đệ sư muội bọn họ phía dưới cảm thấy có thể dựa vào an toàn. Còn huynh, cả ngày không chút đứng đắn, cứ như vậy sao còn có thể làm đại sư huynh?

- Thì ra ngươi là muốn sư huynh lãnh khốc hay sao? Giờ khắc này, Hạ Sanh bỗng nhiên trở nên thần sắc nghiêm túc, ánh mắt nở rộ hàn quang, vẻ cợt nhả kia trong khoảnh khắc biến mất hầu như không còn, thay vào đó là một bộ khí thế tự cao tự đại coi trời bằng cái vung, lên trời xuống đất duy ngã độc tôn.

Trong chớp mắt này, khí chất của Hạ Sanh đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

- Sư huynh người khác có thể làm được, bổn sư huynh... dĩ nhiên cũng có thể! Hắn trầm giọng nghiêm trang nói.

Mộ Dung Hiểu Hiểu đều nhìn thấy mà ngây người, cái miệng nhỏ nhắn há thành hình tròn, bàn tay nhỏ bé che phía trên miệng, đôi mắt đẹp chớp chớp.

- Có cảm giác rất đáng tin, rất an toàn... phải không? Hạ Sanh chăm chú nhìn nàng, dùng giọng trầm thấp hùng hồn hỏi:

- Có muốn phấn đấu quên mình, từ bỏ hết thảy đầu nhập trong lồng ngực rộng lớn, cánh tay bền chắc của sư huynh này hay không?

Mộ Dung Hiểu Hiểu mím đôi môi đỏ mọng, nói:

- Sát khí của sư huynh... tiết ra ngoài...

- Đừng làm rộn! Cao Tuyết Đình liếc nhìn Hạ Sanh một cái, thản nhiên nói:

- Kèo trên không thẳng, kèo dưới sai lệch! Bớt học theo điện chủ chúng ta, cẩn thận sau này không tìm được nữ nhân!

- Vậy sao? Hạ Sanh lập tức như bị sét đánh, cả người như bị đả kích to lớn, nghiêm túc suy nghĩ một chút, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, thấp giọng thì thầm:

- Đúng vậy... Tông chủ điện chủ nhà người ta đều thê thiếp thành đàn, trái ôm phải sờ, hưởng hết phúc của nhân gian... thế mà điện chủ chúng ta lại là một lão quang côn a...

Hắn mặt mũi trắng bệch, dường như nhìn thấy một màn gì đó cực kỳ đáng sợ, vừa lẩm bẩm vừa ngẩng đầu lên, nhìn Cao Tuyết Đình nói:

- Cao trưởng lão, điện chủ đáng thương như vậy, ngài có nghĩ tới... A... Lại tới nữa rồi?

Hắn nói còn chưa hết lời, bỗng nhiên Cao Tuyết Đình phất ống tay áo một cái, trực tiếp ném hắn xuống lâu thuyền, tiếng kêu thảm thiết kéo thật dài, hắn bị vứt bỏ lại thật xa.

- Không làm, không chết! Tiêu Bạch Y không có mảy may ý đồng tình với hắn, ngược lại hừ một tiếng lạnh như băng.

Mộ Dung Hiểu Hiểu thật ra lo âu xoay người nhìn lại, vốn còn muốn cầu xin tha cho Hạ Sanh cái gì, nhưng vừa chạm tới ánh mắt của Cao Tuyết Đình, lại sợ tới mức nuốt xuống lời nói tới miệng... Nghe vậy, Dương Khai buông lỏng.

Tiêu Vũ Dương nghiêm mặt nói:

- Nói cho ngươi biết, bổn tọa chờ đợi ở đây, cũng không phải là muốn cướp đoạt linh đan của ngươi! Chỉ là... dân thường vô tội, ôm của báu có tội, như tu vi của ngươi hiện nay, nếu có Thái Diệu đan trong người, ngày sau chỉ sợ tai họa không ngừng!

Dương Khai gật gật đầu lia lịa:

- Hiểu rõ, để Tiêu đại nhân lo lắng rồi!

Hắn biết Tiêu Vũ Dương ngoài miệng tuy nói thật dễ nghe, nhưng mục đích thực sự là muốn cướp đoạt Thái Diệu đan của mình, dĩ nhiên, dùng từ cướp đoạt để hình dung cũng không xác thực, vì nhất định là lão sẽ đưa ra mức bồi thường gì đó.

Bất quá... Tiêu Vũ Dương nói cũng không sai, nếu Dương Khai thật sự có Thái Diệu đan dư thừa trong người, thì sau này cũng đừng nghĩ sống yên bình... võ giả cấp Đạo Nguyên Cảnh hắn không sợ, nhưng các Đế Tôn Cảnh kia thì sao?

Cường giả Đế Tôn Cảnh quả thật không cần Thái Diệu đan, nhưng người Đế Tôn Cảnh nào không có vài đệ tử con cháu? Thái Diệu đan này đối với bọn họ cũng có lực hấp dẫn rất lớn.

Đến lúc đó tất nhiên có vô số Đế Tôn Cảnh nghe tiếng mà đến, đuổi theo vây quanh tra xét cướp đoạt của hắn...

Nhưng một chuyện làm hôm nay như vậy, chuyện Dương Khai luyện chế Thái Diệu đan đã toàn bộ tiêu hao hết đã được xác nhận, hơn nữa còn là từ Tiêu Vũ Dương cùng năm vị cường giả Đế Tôn Cảnh khác cùng nhau xác nhận.

Tin rằng ngày sau sẽ không còn có người tìm tới Dương Khai gây phiền toái, với ý đồ tìm Thái Diệu đan trên người hắn.

Từ lập trường nào đó mà nói, Dương Khai quả thật phải cảm kích Tiêu Vũ Dương mới đúng.

Nói đến đây, nhẫn không gian của Dương Khai đã chuyển đến tay Cao Tuyết Đình, năm người kia đều đã dò xét xong, cũng không có dò xét được gì từ trong đó, Cao Tuyết Đình cũng không có uổng phí khí lực, liền trả lại nhẫn không gian cho Dương Khai.

Dương Khai lần nữa đeo chiếc nhẫn, lúc này mới nhìn Tiêu Vũ Dương nói:

- Tiêu đại nhân, nếu không có chuyện gì khác... Tiểu tử xin lui xuống!

- Ừm! Tiêu Vũ Dương nhẹ gật gật đầu, sau khi nói xong, lại nhìn hắn nói:

- Bổn tọa có một đề nghị, không biết ngươi có nguyện ý nghe hay không?

- Tiêu đại nhân có gì chỉ dạy, tiểu tử rất vinh hạnh! Dương Khai vội vàng nghiêm mặt nói.

Thấy hắn nói như thế, Tiêu Vũ Dương không khỏi bình hòa hơn rất nhiều, trầm giọng nói:

- Ham nhiều thì nhai không nát!

Dương Khai nhướn mày như có điều suy nghĩ, ôm quyền nói:

- Đa tạ đại nhân chỉ điểm, trong lòng tiểu tử hiểu rõ!

- Như vậy là tốt! Ngươi lui ra đi! Tiêu Vũ Dương phất tay áo nói.

Lúc này Dương Khai mới bước đi, đi tới chỗ các đệ tử Thanh Dương Thần Điện tập kết, tìm một vị trí ngồi xuống.

Thời khắc này, chỗ sơn cốc vô danh rất nhiều võ giả thành quần kết đội, với tông môn cùng gia tộc làm đơn vị, nghỉ ngơi chờ đợi.

Bất quá nhìn nhân số kia, so với 33 ngày trước ít nhất thiếu hơn một phần ba. Các võ giả không thể xuất hiện ở chỗ này, hiển nhiên là gặp phải bất trắc gì đó trong Tứ Quý Chi Địa.

Trong thiên địa này, bất kỳ một bí cảnh nào, bất kỳ một chỗ lịch lãm nào, đều trong rất nhiều cơ duyên kèm theo nguy hiểm tương ứng, mà con đường võ giả đi lên từ xưa tới nay đều là quanh quẩn giữa sinh và tử...

Đây là vận mạng mà mỗi một võ giả đều cần đối mặt, là vận mạng mà mỗi võ giả đều không thể lẩn tránh!

Võ giả tu luyện, giống như đãi cát giữa sóng biển, loại bỏ từng tầng một, để lại đến cuối cùng mới là mạnh nhất.

Lúc Dương Khai đang nghỉ ngơi, Biện Vũ Tình cùng Khấu Vũ đi tới nói lời từ biệt hắn.

Lần này Bích Vũ Tông chỉ có hai người bọn họ đi Tứ Quý Chi Địa lịch lãm, bất quá vận may cũng xem như không tệ, mặc dù không có chiếm được cơ duyên và thu hoạch quá lớn, nhưng hai người cuối cùng được bình yên quay trở về.

Giờ này Tứ Quý Chi Địa sắp đóng cửa, tự nhiên hai người cũng phải quay trở về Bích Vũ Tông.

Dương Khai hàn huyên với hai người một hồi, rồi nhìn theo bọn họ rời đi.

Hắn cũng không có uổng phí tâm tư bảo Biện Vũ Tình đừng nói cho Ô Mông Xuyên biết chuyện gặp mình, bởi vì hắn biết, sau khi Biện Vũ Tình trở về nhất định là phải báo cáo tất cả tao ngộ của chuyến đi này cho Ô Mông Xuyên biết, đến lúc đó tin tức của mình nhất định sẽ lọt vào trong tai Ô Mông Xuyên.

Đối với người này, Dương Khai có chút kiêng kỵ!

Chỉ có thể thầm quyết định chú ý: trước khi mình đủ cường đại, tuyệt đối không nên gặp mặt lão tiểu tử này, miễn cho bị lão ám hại.

Lại qua một canh giờ, kèm theo trong thiên địa nổ vang ù ù, cửa ánh sáng tại sơn cốc vô danh kia bất chợt biến mất, tới đây coi như Tứ Quý Chi Địa hoàn toàn đóng cửa, lần sau mở ra cũng không biết phải chờ tới bao giờ.

Tới lúc này, chuyến đi Tứ Quý Chi Địa coi như hoàn toàn kết thúc, liền có võ giả của các tông môn gia tộc lục tục rời đi, bên kia Cao Tuyết Đình cũng nói một tiếng với Tiêu Vũ Dương, rồi tế ra lâu thuyền, chở chúng đệ tử Thanh Dương Thần Điện lên đường trở về.

Thanh Dương Thần Điện lần này tổn thất không lớn, trừ Dương Khai người ngoài này ra, bọn họ lúc đi có 19 đệ tử, mà người quay về chỉ thiếu bốn người mà thôi.

Tổn thất ít hơn nhiều so với các tông môn khác, tổn thất như vậy xem như nằm trong phạm vi Cao Tuyết Đình chấp nhận.

Bất quá rốt cuộc vì có người chết, trên đường đi trở về, tâm tình của chúng đệ tử cũng không cao lắm, chỉ lặng lẽ ngồi nghỉ ngơi, củng cố bản thân thu hoạch trong Tứ Quý Chi Địa.

Bỗng dưng, bên tai Dương Khai truyền đến tiếng gọi của Cao Tuyết Đình, hắn vội vàng mở mắt, phóng mắt nhìn tới, chỉ thấy vị Cao trưởng lão Thanh Dương Thần Điện này đang đứng trên boong lâu thuyền, quay lưng về phía mình, tóc dài tung bay, tay áo lất phất, làm như đang ngắm nhìn phong cảnh xa xa, bóng lưng duyên dáng tô điểm thêm sắc đẹp trong trời đất này.

Dương Khai không dám sơ suất, vội vàng đứng lên bước tới gần nàng.

Đợi đi tới phía sau Cao Tuyết Đình cách không xa, Dương Khai ôm quyền nói:

- Cao trưởng lão có gì phân phó?

Cao Tuyết Đình cũng không trả lời, chỉ bình thản nói:

- Tiêu đại nhân nói với ngươi lúc nãy, ngươi hiểu rõ không?

Dương Khai hơi trầm ngâm một lát, nói:

- Ý của Tiêu đại nhân, đại khái là bảo ta giữa võ đạo và đan đạo nên lựa chọn một!

- Không sai! Cao Tuyết Đình nhẹ gật gật đầu, thời khắc này gương mặt xinh đẹp cũng quay lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Dương Khai, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói:

- Tư chất của ngươi trên võ đạo và đan đạo đều rất bất phàm, nếu có thời gian nhất định có thể thành tựu lớn một trong hai lĩnh vực này, có thể sẽ đạt tới độ cao ta cũng không thể sánh bằng... Thế nhưng... tinh lực con người là có hạn, ngươi lựa chọn võ đạo thì phải từ bỏ đan đạo; ngược lại cũng thế, ngươi không có khả năng đồng thời dồn hết tinh lực trong hai lĩnh vực... Đây cũng là một phen khổ tâm của Tiêu đại nhân!

- Tiểu tử hiểu rõ! Dương Khai nghiêm túc gật gật đầu.

- Ngươi hiểu rõ thì tốt... Ta không có chuyện gì khác!

- Vậy tiểu tử xin cáo lui!

Dương Khai hơi khom người nói.

Hắn rất là ngoài ý muốn, Cao Tuyết Đình gọi hắn đến đây, chỉ là nói với hắn những câu này.

Tuy nhiên bởi vậy, hắn thật ra hơi có xúc động: mình không phải là đệ tử Thanh Dương Thần Điện, mà Cao Tuyết Đình cũng có phần quan tâm tới mình, nếu không, nàng vốn không có khả năng cũng không cần thiết nói với mình như vậy.

Dương Khai vừa mới xoay người, chợt nghe sau lưng truyền đến một câu nói:

- Thái Diệu đan... quả thực không có sao?

Dương Khai vội vàng quay đầu, nhưng ập vào mắt chỉ là tấm lưng của Cao Tuyết Đình, không nhúc nhích tí nào, phảng phất như lời nói kia không phải là nàng nói ra.

Hắn đứng tại chỗ cau mày ngẫm nghĩ một hồi, cũng không dám tùy tiện lên tiếng, chỉ quay về vị trí của mình, tiếp tục khoanh chân ngồi xuống.

"Nữ nhân này không phải là nhìn thấu điều gì rồi chứ? Trực giác của nữ nhân quả nhiên rất đáng sợ..." Dương Khai thầm thì thầm trong lòng.

Thời gian mấy ngày trôi qua...

Một ngày này, trên dãy núi Thanh Dương, một chiếc lâu thuyền tinh mỹ bay nhanh qua, mà đứng trên lâu thuyền rất nhiều Đạo Nguyên Cảnh thời khắc này đều đã lấy lại tinh thần từ trong bi thương mất đi đồng bạn, tất cả đều đứng lên, ngắm nhìn cảnh sắc quen thuộc phía dưới kia.

- Ha ha ha ha... Hạ Sanh ta lại đã về rồi! Hạ Sanh hai tay chống thắt lưng, dường như sợ người bên ngoài không biết, cất tiếng cười to, thanh âm theo lâu thuyền đi tới, vang dội bên trên dãy núi.

Các đệ tử Thanh Dương Thần Điện đang sinh hoạt phía dưới vội vàng ngẩng đầu nhìn.

- Huynh hãy chín chắn một chút đi! Tiêu Bạch Y lạnh lùng nhìn hắn, một bộ dáng xem thường.

- Tiểu Bạch, về nhà rồi hẳn nên cao hứng lên... Này, cùng hô lên với sư huynh... Hạ Sanh vừa nói vừa đi tới bên cạnh Tiêu Bạch Y ôm vai của hắn nói.

- Ai muốn hô chung với huynh...

Tiêu Bạch Y trên trán nổi gân xanh nói.

- Thật là mất mặt mà! Mộ Dung Hiểu Hiểu mặt đỏ rần nói.

- Hừ! Tiêu Bạch Y hừ lạnh một tiếng, liếc xéo Hạ Sanh nói:

- Huynh đó... nhìn đại sư huynh tông môn người ta xem, nhìn Vô Thường cùng La Nguyên bọn họ xem, từng người đều lãnh khốc, làm cho các sư đệ sư muội bọn họ phía dưới cảm thấy có thể dựa vào an toàn. Còn huynh, cả ngày không chút đứng đắn, cứ như vậy sao còn có thể làm đại sư huynh?

- Thì ra ngươi là muốn sư huynh lãnh khốc hay sao? Giờ khắc này, Hạ Sanh bỗng nhiên trở nên thần sắc nghiêm túc, ánh mắt nở rộ hàn quang, vẻ cợt nhả kia trong khoảnh khắc biến mất hầu như không còn, thay vào đó là một bộ khí thế tự cao tự đại coi trời bằng cái vung, lên trời xuống đất duy ngã độc tôn.

Trong chớp mắt này, khí chất của Hạ Sanh đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

- Sư huynh người khác có thể làm được, bổn sư huynh... dĩ nhiên cũng có thể! Hắn trầm giọng nghiêm trang nói.

Mộ Dung Hiểu Hiểu đều nhìn thấy mà ngây người, cái miệng nhỏ nhắn há thành hình tròn, bàn tay nhỏ bé che phía trên miệng, đôi mắt đẹp chớp chớp.

- Có cảm giác rất đáng tin, rất an toàn... phải không? Hạ Sanh chăm chú nhìn nàng, dùng giọng trầm thấp hùng hồn hỏi:

- Có muốn phấn đấu quên mình, từ bỏ hết thảy đầu nhập trong lồng ngực rộng lớn, cánh tay bền chắc của sư huynh này hay không?

Mộ Dung Hiểu Hiểu mím đôi môi đỏ mọng, nói:

- Sát khí của sư huynh... tiết ra ngoài...

- Đừng làm rộn! Cao Tuyết Đình liếc nhìn Hạ Sanh một cái, thản nhiên nói:

- Kèo trên không thẳng, kèo dưới sai lệch! Bớt học theo điện chủ chúng ta, cẩn thận sau này không tìm được nữ nhân!

- Vậy sao? Hạ Sanh lập tức như bị sét đánh, cả người như bị đả kích to lớn, nghiêm túc suy nghĩ một chút, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, thấp giọng thì thầm:

- Đúng vậy... Tông chủ điện chủ nhà người ta đều thê thiếp thành đàn, trái ôm phải sờ, hưởng hết phúc của nhân gian... thế mà điện chủ chúng ta lại là một lão quang côn a...

Hắn mặt mũi trắng bệch, dường như nhìn thấy một màn gì đó cực kỳ đáng sợ, vừa lẩm bẩm vừa ngẩng đầu lên, nhìn Cao Tuyết Đình nói:

- Cao trưởng lão, điện chủ đáng thương như vậy, ngài có nghĩ tới... A... Lại tới nữa rồi?

Hắn nói còn chưa hết lời, bỗng nhiên Cao Tuyết Đình phất ống tay áo một cái, trực tiếp ném hắn xuống lâu thuyền, tiếng kêu thảm thiết kéo thật dài, hắn bị vứt bỏ lại thật xa.

- Không làm, không chết! Tiêu Bạch Y không có mảy may ý đồng tình với hắn, ngược lại hừ một tiếng lạnh như băng.

Mộ Dung Hiểu Hiểu thật ra lo âu xoay người nhìn lại, vốn còn muốn cầu xin tha cho Hạ Sanh cái gì, nhưng vừa chạm tới ánh mắt của Cao Tuyết Đình, lại sợ tới mức nuốt xuống lời nói tới miệng...