Nghe vậy, Hạ Sanh cười nói:
- Mấy người chúng ta... thì không cần!
Dương Khai ngạc nhiên hỏi:
- Ý gì?
Hạ Sanh nói:
- Dương huynh là muốn tìm linh quả kia phải không?
Trong miệng hắn chỉ vật, dĩ nhiên là Kiếp Ách Nan Quả. Dương Khai vì tìm Kiếp Ách Nan Quả mới đi vào Tứ Quý Chi Địa, chuyện này trong Thanh Dương Thần Điện cũng không tính là bí mật. Bởi vì trước khi lên đường, Cao Tuyết Đình đã dặn dò mọi người, nếu có người nào lấy được Kiếp Ách Nan Quả, nhớ lưu lại, Dương Khai đang tìm, đến lúc đó có thể trao đổi với hắn.
Có Cao Tuyết Đình dặn dò, hơn nữa trước đó Dương Khai giao dịch nhấn mạnh bảo mọi người lấy ra những gì thu hoạch trong Tứ Quý Chi Địa... đương nhiên Hạ Sanh hiểu rõ rốt cuộc hắn đang tìm vật gì.
Đáng tiếc xem theo tình huống trước mắt, Dương Khai cũng không có được như nguyện.
- Không sai! Dương Khai cũng không phủ nhận, khẽ gật đầu nói.
- Trên tay mấy người chúng ta không có, cũng không cần tiếp tục tham gia náo nhiệt! Hạ Sanh mỉm cười nói:
- Còn nữa, chúng ta nếu thật trao đổi với huynh, chỉ sợ huynh cũng không tiện cự tuyệt, đến lúc đó giao dịch này liền thay đổi mùi vị... À, Dương huynh hay là hỏi Vô Thường thử xem có hay không?
Người còn lại ở chỗ này, trừ đám người Hạ Sanh cũng chỉ còn lại có một người Vô Thường.
Nghe nói vậy, Vô Thường cũng chủ động đứng ra, nhìn Dương Khai nói:
- Ngươi muốn tìm linh quả gì?
Dương Khai hơi trầm ngâm một chút, quyết định tốt hơn là nói thật:
- Kiếp Ách Nan Quả!
Vô Thường nhíu nhíu mày, nói:
- Chưa từng thấy!
- Ngay cả huynh cũng không có sao... Dương Khai không khỏi lộ ra vẻ thất vọng. Chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng không biết quả Kiếp Ách Nan Quả ở khu vực mùa đông kia rốt cuộc là bị ai thu lấy, mang tới nơi nào, xem ra mục đích chính của hành trình Tứ Quý Chi Địa lần này là không có biện pháp thực hiện được rồi!
Dương Khai vô cùng buồn bực.
- Mặc dù không có thứ ngươi muốn, nhưng ta còn muốn làm giao dịch này với ngươi! Vô Thường trầm giọng nói:
- Ngươi không có khả năng mang theo viên Thái Diệu đan kia đi ra ngoài chứ?
- Đương nhiên là không! Dương Khai thu lại tâm thần, tươi cười nói:
- Vô Thường huynh muốn làm giao dịch này, ngược lại cũng không phải không thể, chỉ là... không biết huynh có thể lấy ra vật gì?
- Cái này! Vô Thường vừa nói, vừa lấy ra một cái bình ngọc ném tới cho Dương Khai.
Dường như hắn tuyệt không lo lắng Dương Khai cầm đồ đạc của mình rồi chạy đi, mà dường như rất tín nhiệm Dương Khai, nên trước trao vật của mình ra.
Dương Khai thấy vậy, cũng hơi ngẩn người, vội vàng tán đi pháp tắc không gian một mực quanh quẩn bên người, chụp lấy bình ngọc kia trên tay, ánh mắt nghi hoặc nhìn Vô Thường.
- Ngươi mở ra nhìn một chút, dĩ nhiên là biết! Vô Thường thản nhiên nói.
Dương Khai mở nắp bình ngọc, nhìn vào trong thăm dò, lập tức hơi biến sắc mặt, kêu lên:
- Vô Thường huynh thật là lớn khí phách!
Vô Thường cười lạnh nói:
- Ta sớm muộn gì sẽ tấn thăng Đế Tôn Cảnh, thứ này đối với ta công dụng không lớn, nhưng thật ra ngươi... giờ này mới là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, khoảng cách tấn thăng đế vị còn rất sớm... vật này đối với ngươi tác dụng không nhỏ, thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ ngươi một mạng!
- Vô Thường huynh nói không sai! Dương Khai vừa nói vừa đậy lại nắp bình ngọc.
Đám người Hạ Sanh nhìn thấy đầu óc mơ hồ. Không biết rốt cuộc Vô Thường dùng vật gì giao dịch với Dương Khai, mà lại làm cho Dương Khai đổi sắc như vậy.
Nhưng thật ra Mộ Dung Hiểu Hiểu bỗng nhiên như nhớ lại điều gì, hô nhỏ:
- Chẳng lẽ là vật kia...
- Là thứ gì? Hạ Sanh nghe nói nóng vội trong lòng, thấp giọng hỏi Mộ Dung Hiểu Hiểu.
Tiêu Bạch Y cũng cảm thấy hứng thú, nghiêng tai nghe ngóng.
Mộ Dung Hiểu Hiểu thấp giọng thì thầm:
- Là Đế Tuyệt đan!
- Hả... Hạ Sanh hít ngược một hơi lạnh:
- Tên Vô Thường lại có vật này ư? Khi nói chuyện, trên mặt hắn còn nhớ lại mà hoảng sợ, trên trán mồ hôi lạnh nhỏ giọt xuống: "Nếu trước đây tên này tế ra Đế Tuyệt đan, chẳng phải là ta chết thẳng cẳng rồi..."
Bên trong Đế Tuyệt đan chính là phong ấn một kích toàn lực của Đế Tôn Cảnh, Hạ Sanh tuy tự phụ mình thực lực cao siêu, nhưng cũng không có tự tin tiếp được một kích như vậy... đến lúc đó không chết cũng bị thương.
Sau khi nói xong, hắn lại một mặt không sao hiểu được, nói:
- Không đúng, Hiểu Hiểu làm sao biết được trên tay Vô Thường có Đế Tuyệt đan!
Mộ Dung Hiểu Hiểu còn chưa lên tiếng, Tiêu Bạch Y liền nói:
- Bởi vì lúc Vô Thường chiếm được Đế Tuyệt đan, Hiểu Hiểu có mặt ở bên cạnh!
Hạ Sanh nghe vậy, hơi biến sắc, kêu nhỏ:
- Chẳng lẽ... Đế Tuyệt đan này là Vô Thường chiếm được trong Tứ Quý Chi Địa?
- Ừm... Mộ Dung Hiểu Hiểu gật gật đầu nói:
- Ta trước không phải đã nói, ta cùng với Tiêu sư huynh vào Tuế Nguyệt Thần Điện sao? Chính là ở trong đó, lúc cuối cùng, Vô Thường lấy được Đế Tuyệt đan...
- Còn có có bảo bối gì khác hay không? Hạ Sanh hỏi với vẻ mặt hưng trí dạt dào:
- Hiểu Hiểu lấy được vật gì?
- Ta được một giọt Thái Nhất Thần Thủy... Mộ Dung Hiểu Hiểu hé miệng cười:
- Còn may là nhờ có Dương sư đệ đấy, nếu không, ta cũng không có biện pháp toàn thân lui ra. Về phần những thứ khác... Lam Huân công chúa lấy đi một kiện ngụy Đế Bảo, Cung Văn Sơn lấy được một phần Đế Vận!
- Trời ghen tỵ anh tài mà! Hạ Sanh ngửa mặt lên trời bi phẫn kêu lên:
- Vì sao ta lại không thể gặp cơ duyên như thế!
Tiêu Bạch Y liếc nhìn hắn nói:
- Hừ... Là chính huynh chủ động muốn đi khu vực mùa xuân thăm dò, còn nói ở nơi đó trời trong nắng ấm, hoa cỏ xanh um, hương hoa thơm ngát, chim muông hót líu lo...
- Ta sai rồi, còn không được sao! Hạ Sanh cụp xuống đầu, gục đầu ủ rũ, bất quá lập tức lại long tinh hổ mãnh, mở miệng nói:
- Không đúng, Hiểu Hiểu nói Dương Khai hắn trợ giúp lấy được Thái Nhất Thần Thủy, vậy chính hắn thì sao... chẳng lẽ không có lấy được gì?
- Dương sư đệ... dường như là được một hạt châu màu đỏ! Mộ Dung Hiểu Hiểu trả lời:
- Bất quá chúng ta cũng không biết hạt châu kia rốt cuộc dùng làm gì, ngay cả Lam Huân công chúa cũng không nhìn ra lai lịch!
- Hạt châu màu đỏ! Hạ Sanh nghe vậy, nhướn mày.
Mà trong lúc mấy người nói chuyện với nhau, bên kia Vô Thường đã không kiên nhẫn thúc giục:
- Thứ này ngươi hài lòng không?
Dương Khai nắm bình ngọc chứa Đế Tuyệt đan trong tay, tươi cười nói:
- Quả thật vật này là đòn sát thủ bảo vệ tánh mạng, rất trân quý khó được, khiến ta rất động tâm!
Dù sao cũng là Đế Tuyệt đan, Dương Khai tuy rằng hiện tại thực lực không tầm thường, lại tinh thông pháp tắc không gian, nhưng tu vi vẫn còn thấp. Trong Tinh Giới, cao thủ nhiều như mây, nguy cơ tứ phía, nói không chừng lúc nào đó sẽ gặp đối thủ khó có thể địch nổi, đến lúc đó Đế Tuyệt đan sẽ trở thành một loại bảo đảm... Dương Khai sao có thể không động tâm?
Vật này đại khái là một trong vài món vật phẩm quý trọng nhất trong Tứ Quý Chi Địa, cho dù Cung Văn Sơn chiếm được một phần Đế Vận kia, cũng không thể so sánh. Đế vận chẳng qua là dùng để tế luyện Đế Bảo, Đế Bảo trên tay Dương Khai có mấy kiện... nên Đế Vận tác dụng đối với hắn gần như bằng không.
- Còn có điều kiện khác ư? Vô Thường nhướn mày, nghe ra ý trong lời nói của Dương Khai:
- Nói nghe xem, nếu không quá đáng, ta có thể chấp nhận!
- Vô Thường huynh thật sảng khoái! Dương Khai cười lớn một tiếng, thật ra người như Vô Thường, La Nguyên trừ một mặt tâm tính và tánh khí của bọn họ không nói, hợp tác với nhau thật ra rất là mau mắn, bởi vì nói chuyện trao đổi với họ sẽ không quá mệt mỏi, bọn họ đều biết quan sát qua vẻ mặt, phỏng đoán tâm tư của người khác.
Dương Khai nói:
- Vật này cố nhiên trân quý, nhưng Vô Thường huynh cũng biết, vật này chẳng qua là một vật phẩm tiêu hao mà thôi, dùng một lần là không còn...
- Bớt dài dòng một chút, ta dĩ nhiên biết chỗ tốt và tệ đoan của nó. Cứ nói thẳng ra điều kiện của ngươi là được! Vô Thường không đợi Dương Khai nói dứt lời, liền cắt ngang lời của hắn, nói.
Dương Khai ngượng ngùng sờ lỗ mũi một cái...
- Dương huynh, không ngại, Hạ mỗ có một đề nghị! Lúc này bỗng nhiên Hạ Sanh cười hề hề chen lời nói.
- Ngươi lại muốn nổi lên thiêu thân cái gì? Vô Thường không vui nhìn hắn.
Hạ Sanh nói tiếp dáng vẻ vô tội vạ:
- Ta chỉ là nói ra đề nghị với Dương huynh mà thôi, có nghe hay không là chuyện của hắn, cái này sao lại trách ta?
Dương Khai mỉm cười, nói:
- Hạ huynh có lời gì cứ nói đừng ngại!
- Ừm... Hạ Sanh gật gật đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Vô Thường, nói:
- Vô Thường huynh lần này trong Tứ Quý Chi Địa dường như thu được không ít Tinh Ấn... Dương huynh có thể...
Nói đến đây, Dương Khai lộ ra vẻ chợt hiểu, lập tức sáng tỏ Hạ Sanh là có ý gì.
Vô Thường lại là nhướn mày không hiểu.
Hạ Sanh nói tiếp:
- Trước khi tới đây, Cao trưởng lão đã từng nói, tất cả đệ tử chiếm được Tinh Ấn dư thừa, nộp lên trên đều có thể nhận được tông môn ban thưởng! Nộp lên trên càng nhiều, ban thưởng càng lớn! Dương huynh mặc dù không phải đệ tử của Thần Điện ta, nhưng cũng thích hợp với câu nói này, nếu huynh chiếm được nhiều Tinh Ấn, không hẳn không thể nói ra yêu cầu của mình với Thần Điện, nhờ điện chủ cùng chư vị trưởng lão tìm Kiếp Ách Nan Quả giúp huynh!
Nghe tới đây, Dương Khai trong mắt sáng ngời, thầm cảm thấy đó là một chủ ý không tệ!
Chuyến đi Tứ Quý Chi Địa lần này, hắn xem như không thể hoàn thành nhiệm vụ mong muốn, lại không thể cứ như vậy trở về Phong Lâm Thành báo cáo kết quả thất bại với Tần Triêu Dương, nếu có thể thỉnh được giới cao tầng Thanh Dương Thần Điện, thì không hẳn không có hy vọng kiếm được Kiếp Ách Nan Quả.
Một câu nói, Dương Khai động lòng.
- Hừ! Vô Thường lại hừ lạnh một tiếng:
- Thế nào? Muốn dùng biện pháp này để cắt giảm danh ngạch Vô Hoa Điện ta đi vào Toái Tinh Hải ư? Hạ huynh đối với tông môn nhà mình lại không có tự tin như vậy sao?
- Không phải vậy! Hạ Sanh mỉm cười nói:
- Ta chỉ là suy tính thay cho Dương huynh, không phải như huynh nói như vậy!
- Không sao! Những người Vô Hoa Điện khác có thể đi vào Toái Tinh Hải hay không, ta cũng không quan tâm, chỉ cần mình ta đi vào là được!
- A? Hạ Sanh nhướn mày nói:
- Vô Thường huynh có ý, chỉ cần để lại một quả Tinh Ấn cho huynh là được ư?
- Vậy phải xem ý của hắn! Vô Thường đưa mắt nhìn Dương Khai.
Dương Khai nói:
- Ta trước hỏi một câu, Vô Thường huynh lần này thu được mấy cái Tinh Ấn?
- Năm cái!
- Không ít nha! Dương Khai tán thưởng một tiếng, nói tiếp:
- Được rồi, nếu Vô Thường huynh có thành ý như thế, Dương mỗ sẽ làm giao dịch này với huynh, bất quá ta còn có một cái nghi vấn!
- Nói! Vô Thường lời ít mà ý nhiều.
- Huynh định làm thế nào giao cho ta Tinh Ấn của mình đây?
- Dùng bí thuật dời đi không được sao! Vô Thường đáp như chuyện đương nhiên.
Dương Khai một đầu đen xuống, nói:
- Vậy sao lúc trước ngoài Tuế Nguyệt Thần Điện lúc huynh nhìn thấy ta, vì sao định chém cánh tay ta?
- Ngươi biết bí thuật này sao? Vô Thường khinh thường hỏi.
- Không biết! Dương Khai đàng hoàng đáp.
- Vậy thì phải chém rồi! Vô Thường hừ lạnh một tiếng.
- Thật có đạo lý, ta đúng là không lời chống đỡ! Dương Khai đầy mặt mồ hôi lạnh.
- Bớt nói lời vô ích đi, trước hãy hoàn thành giao dịch!
Trong lúc nói chuyện, thân hình hắn nhoáng một cái đến trước mặt Dương Khai, trên tay bấm linh quyết, cả người cuồn cuộn nguyên lực... Nghe vậy, Hạ Sanh cười nói:
- Mấy người chúng ta... thì không cần!
Dương Khai ngạc nhiên hỏi:
- Ý gì?
Hạ Sanh nói:
- Dương huynh là muốn tìm linh quả kia phải không?
Trong miệng hắn chỉ vật, dĩ nhiên là Kiếp Ách Nan Quả. Dương Khai vì tìm Kiếp Ách Nan Quả mới đi vào Tứ Quý Chi Địa, chuyện này trong Thanh Dương Thần Điện cũng không tính là bí mật. Bởi vì trước khi lên đường, Cao Tuyết Đình đã dặn dò mọi người, nếu có người nào lấy được Kiếp Ách Nan Quả, nhớ lưu lại, Dương Khai đang tìm, đến lúc đó có thể trao đổi với hắn.
Có Cao Tuyết Đình dặn dò, hơn nữa trước đó Dương Khai giao dịch nhấn mạnh bảo mọi người lấy ra những gì thu hoạch trong Tứ Quý Chi Địa... đương nhiên Hạ Sanh hiểu rõ rốt cuộc hắn đang tìm vật gì.
Đáng tiếc xem theo tình huống trước mắt, Dương Khai cũng không có được như nguyện.
- Không sai! Dương Khai cũng không phủ nhận, khẽ gật đầu nói.
- Trên tay mấy người chúng ta không có, cũng không cần tiếp tục tham gia náo nhiệt! Hạ Sanh mỉm cười nói:
- Còn nữa, chúng ta nếu thật trao đổi với huynh, chỉ sợ huynh cũng không tiện cự tuyệt, đến lúc đó giao dịch này liền thay đổi mùi vị... À, Dương huynh hay là hỏi Vô Thường thử xem có hay không?
Người còn lại ở chỗ này, trừ đám người Hạ Sanh cũng chỉ còn lại có một người Vô Thường.
Nghe nói vậy, Vô Thường cũng chủ động đứng ra, nhìn Dương Khai nói:
- Ngươi muốn tìm linh quả gì?
Dương Khai hơi trầm ngâm một chút, quyết định tốt hơn là nói thật:
- Kiếp Ách Nan Quả!
Vô Thường nhíu nhíu mày, nói:
- Chưa từng thấy!
- Ngay cả huynh cũng không có sao... Dương Khai không khỏi lộ ra vẻ thất vọng. Chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng không biết quả Kiếp Ách Nan Quả ở khu vực mùa đông kia rốt cuộc là bị ai thu lấy, mang tới nơi nào, xem ra mục đích chính của hành trình Tứ Quý Chi Địa lần này là không có biện pháp thực hiện được rồi!
Dương Khai vô cùng buồn bực.
- Mặc dù không có thứ ngươi muốn, nhưng ta còn muốn làm giao dịch này với ngươi! Vô Thường trầm giọng nói:
- Ngươi không có khả năng mang theo viên Thái Diệu đan kia đi ra ngoài chứ?
- Đương nhiên là không! Dương Khai thu lại tâm thần, tươi cười nói:
- Vô Thường huynh muốn làm giao dịch này, ngược lại cũng không phải không thể, chỉ là... không biết huynh có thể lấy ra vật gì?
- Cái này! Vô Thường vừa nói, vừa lấy ra một cái bình ngọc ném tới cho Dương Khai.
Dường như hắn tuyệt không lo lắng Dương Khai cầm đồ đạc của mình rồi chạy đi, mà dường như rất tín nhiệm Dương Khai, nên trước trao vật của mình ra.
Dương Khai thấy vậy, cũng hơi ngẩn người, vội vàng tán đi pháp tắc không gian một mực quanh quẩn bên người, chụp lấy bình ngọc kia trên tay, ánh mắt nghi hoặc nhìn Vô Thường.
- Ngươi mở ra nhìn một chút, dĩ nhiên là biết! Vô Thường thản nhiên nói.
Dương Khai mở nắp bình ngọc, nhìn vào trong thăm dò, lập tức hơi biến sắc mặt, kêu lên:
- Vô Thường huynh thật là lớn khí phách!
Vô Thường cười lạnh nói:
- Ta sớm muộn gì sẽ tấn thăng Đế Tôn Cảnh, thứ này đối với ta công dụng không lớn, nhưng thật ra ngươi... giờ này mới là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, khoảng cách tấn thăng đế vị còn rất sớm... vật này đối với ngươi tác dụng không nhỏ, thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ ngươi một mạng!
- Vô Thường huynh nói không sai! Dương Khai vừa nói vừa đậy lại nắp bình ngọc.
Đám người Hạ Sanh nhìn thấy đầu óc mơ hồ. Không biết rốt cuộc Vô Thường dùng vật gì giao dịch với Dương Khai, mà lại làm cho Dương Khai đổi sắc như vậy.
Nhưng thật ra Mộ Dung Hiểu Hiểu bỗng nhiên như nhớ lại điều gì, hô nhỏ:
- Chẳng lẽ là vật kia...
- Là thứ gì? Hạ Sanh nghe nói nóng vội trong lòng, thấp giọng hỏi Mộ Dung Hiểu Hiểu.
Tiêu Bạch Y cũng cảm thấy hứng thú, nghiêng tai nghe ngóng.
Mộ Dung Hiểu Hiểu thấp giọng thì thầm:
- Là Đế Tuyệt đan!
- Hả... Hạ Sanh hít ngược một hơi lạnh:
- Tên Vô Thường lại có vật này ư? Khi nói chuyện, trên mặt hắn còn nhớ lại mà hoảng sợ, trên trán mồ hôi lạnh nhỏ giọt xuống: "Nếu trước đây tên này tế ra Đế Tuyệt đan, chẳng phải là ta chết thẳng cẳng rồi..."
Bên trong Đế Tuyệt đan chính là phong ấn một kích toàn lực của Đế Tôn Cảnh, Hạ Sanh tuy tự phụ mình thực lực cao siêu, nhưng cũng không có tự tin tiếp được một kích như vậy... đến lúc đó không chết cũng bị thương.
Sau khi nói xong, hắn lại một mặt không sao hiểu được, nói:
- Không đúng, Hiểu Hiểu làm sao biết được trên tay Vô Thường có Đế Tuyệt đan!
Mộ Dung Hiểu Hiểu còn chưa lên tiếng, Tiêu Bạch Y liền nói:
- Bởi vì lúc Vô Thường chiếm được Đế Tuyệt đan, Hiểu Hiểu có mặt ở bên cạnh!
Hạ Sanh nghe vậy, hơi biến sắc, kêu nhỏ:
- Chẳng lẽ... Đế Tuyệt đan này là Vô Thường chiếm được trong Tứ Quý Chi Địa?
- Ừm... Mộ Dung Hiểu Hiểu gật gật đầu nói:
- Ta trước không phải đã nói, ta cùng với Tiêu sư huynh vào Tuế Nguyệt Thần Điện sao? Chính là ở trong đó, lúc cuối cùng, Vô Thường lấy được Đế Tuyệt đan...
- Còn có có bảo bối gì khác hay không? Hạ Sanh hỏi với vẻ mặt hưng trí dạt dào:
- Hiểu Hiểu lấy được vật gì?
- Ta được một giọt Thái Nhất Thần Thủy... Mộ Dung Hiểu Hiểu hé miệng cười:
- Còn may là nhờ có Dương sư đệ đấy, nếu không, ta cũng không có biện pháp toàn thân lui ra. Về phần những thứ khác... Lam Huân công chúa lấy đi một kiện ngụy Đế Bảo, Cung Văn Sơn lấy được một phần Đế Vận!
- Trời ghen tỵ anh tài mà! Hạ Sanh ngửa mặt lên trời bi phẫn kêu lên:
- Vì sao ta lại không thể gặp cơ duyên như thế!
Tiêu Bạch Y liếc nhìn hắn nói:
- Hừ... Là chính huynh chủ động muốn đi khu vực mùa xuân thăm dò, còn nói ở nơi đó trời trong nắng ấm, hoa cỏ xanh um, hương hoa thơm ngát, chim muông hót líu lo...
- Ta sai rồi, còn không được sao! Hạ Sanh cụp xuống đầu, gục đầu ủ rũ, bất quá lập tức lại long tinh hổ mãnh, mở miệng nói:
- Không đúng, Hiểu Hiểu nói Dương Khai hắn trợ giúp lấy được Thái Nhất Thần Thủy, vậy chính hắn thì sao... chẳng lẽ không có lấy được gì?
- Dương sư đệ... dường như là được một hạt châu màu đỏ! Mộ Dung Hiểu Hiểu trả lời:
- Bất quá chúng ta cũng không biết hạt châu kia rốt cuộc dùng làm gì, ngay cả Lam Huân công chúa cũng không nhìn ra lai lịch!
- Hạt châu màu đỏ! Hạ Sanh nghe vậy, nhướn mày.
Mà trong lúc mấy người nói chuyện với nhau, bên kia Vô Thường đã không kiên nhẫn thúc giục:
- Thứ này ngươi hài lòng không?
Dương Khai nắm bình ngọc chứa Đế Tuyệt đan trong tay, tươi cười nói:
- Quả thật vật này là đòn sát thủ bảo vệ tánh mạng, rất trân quý khó được, khiến ta rất động tâm!
Dù sao cũng là Đế Tuyệt đan, Dương Khai tuy rằng hiện tại thực lực không tầm thường, lại tinh thông pháp tắc không gian, nhưng tu vi vẫn còn thấp. Trong Tinh Giới, cao thủ nhiều như mây, nguy cơ tứ phía, nói không chừng lúc nào đó sẽ gặp đối thủ khó có thể địch nổi, đến lúc đó Đế Tuyệt đan sẽ trở thành một loại bảo đảm... Dương Khai sao có thể không động tâm?
Vật này đại khái là một trong vài món vật phẩm quý trọng nhất trong Tứ Quý Chi Địa, cho dù Cung Văn Sơn chiếm được một phần Đế Vận kia, cũng không thể so sánh. Đế vận chẳng qua là dùng để tế luyện Đế Bảo, Đế Bảo trên tay Dương Khai có mấy kiện... nên Đế Vận tác dụng đối với hắn gần như bằng không.
- Còn có điều kiện khác ư? Vô Thường nhướn mày, nghe ra ý trong lời nói của Dương Khai:
- Nói nghe xem, nếu không quá đáng, ta có thể chấp nhận!
- Vô Thường huynh thật sảng khoái! Dương Khai cười lớn một tiếng, thật ra người như Vô Thường, La Nguyên trừ một mặt tâm tính và tánh khí của bọn họ không nói, hợp tác với nhau thật ra rất là mau mắn, bởi vì nói chuyện trao đổi với họ sẽ không quá mệt mỏi, bọn họ đều biết quan sát qua vẻ mặt, phỏng đoán tâm tư của người khác.
Dương Khai nói:
- Vật này cố nhiên trân quý, nhưng Vô Thường huynh cũng biết, vật này chẳng qua là một vật phẩm tiêu hao mà thôi, dùng một lần là không còn...
- Bớt dài dòng một chút, ta dĩ nhiên biết chỗ tốt và tệ đoan của nó. Cứ nói thẳng ra điều kiện của ngươi là được! Vô Thường không đợi Dương Khai nói dứt lời, liền cắt ngang lời của hắn, nói.
Dương Khai ngượng ngùng sờ lỗ mũi một cái...
- Dương huynh, không ngại, Hạ mỗ có một đề nghị! Lúc này bỗng nhiên Hạ Sanh cười hề hề chen lời nói.
- Ngươi lại muốn nổi lên thiêu thân cái gì? Vô Thường không vui nhìn hắn.
Hạ Sanh nói tiếp dáng vẻ vô tội vạ:
- Ta chỉ là nói ra đề nghị với Dương huynh mà thôi, có nghe hay không là chuyện của hắn, cái này sao lại trách ta?
Dương Khai mỉm cười, nói:
- Hạ huynh có lời gì cứ nói đừng ngại!
- Ừm... Hạ Sanh gật gật đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Vô Thường, nói:
- Vô Thường huynh lần này trong Tứ Quý Chi Địa dường như thu được không ít Tinh Ấn... Dương huynh có thể...
Nói đến đây, Dương Khai lộ ra vẻ chợt hiểu, lập tức sáng tỏ Hạ Sanh là có ý gì.
Vô Thường lại là nhướn mày không hiểu.
Hạ Sanh nói tiếp:
- Trước khi tới đây, Cao trưởng lão đã từng nói, tất cả đệ tử chiếm được Tinh Ấn dư thừa, nộp lên trên đều có thể nhận được tông môn ban thưởng! Nộp lên trên càng nhiều, ban thưởng càng lớn! Dương huynh mặc dù không phải đệ tử của Thần Điện ta, nhưng cũng thích hợp với câu nói này, nếu huynh chiếm được nhiều Tinh Ấn, không hẳn không thể nói ra yêu cầu của mình với Thần Điện, nhờ điện chủ cùng chư vị trưởng lão tìm Kiếp Ách Nan Quả giúp huynh!
Nghe tới đây, Dương Khai trong mắt sáng ngời, thầm cảm thấy đó là một chủ ý không tệ!
Chuyến đi Tứ Quý Chi Địa lần này, hắn xem như không thể hoàn thành nhiệm vụ mong muốn, lại không thể cứ như vậy trở về Phong Lâm Thành báo cáo kết quả thất bại với Tần Triêu Dương, nếu có thể thỉnh được giới cao tầng Thanh Dương Thần Điện, thì không hẳn không có hy vọng kiếm được Kiếp Ách Nan Quả.
Một câu nói, Dương Khai động lòng.
- Hừ! Vô Thường lại hừ lạnh một tiếng:
- Thế nào? Muốn dùng biện pháp này để cắt giảm danh ngạch Vô Hoa Điện ta đi vào Toái Tinh Hải ư? Hạ huynh đối với tông môn nhà mình lại không có tự tin như vậy sao?
- Không phải vậy! Hạ Sanh mỉm cười nói:
- Ta chỉ là suy tính thay cho Dương huynh, không phải như huynh nói như vậy!
- Không sao! Những người Vô Hoa Điện khác có thể đi vào Toái Tinh Hải hay không, ta cũng không quan tâm, chỉ cần mình ta đi vào là được!
- A? Hạ Sanh nhướn mày nói:
- Vô Thường huynh có ý, chỉ cần để lại một quả Tinh Ấn cho huynh là được ư?
- Vậy phải xem ý của hắn! Vô Thường đưa mắt nhìn Dương Khai.
Dương Khai nói:
- Ta trước hỏi một câu, Vô Thường huynh lần này thu được mấy cái Tinh Ấn?
- Năm cái!
- Không ít nha! Dương Khai tán thưởng một tiếng, nói tiếp:
- Được rồi, nếu Vô Thường huynh có thành ý như thế, Dương mỗ sẽ làm giao dịch này với huynh, bất quá ta còn có một cái nghi vấn!
- Nói! Vô Thường lời ít mà ý nhiều.
- Huynh định làm thế nào giao cho ta Tinh Ấn của mình đây?
- Dùng bí thuật dời đi không được sao! Vô Thường đáp như chuyện đương nhiên.
Dương Khai một đầu đen xuống, nói:
- Vậy sao lúc trước ngoài Tuế Nguyệt Thần Điện lúc huynh nhìn thấy ta, vì sao định chém cánh tay ta?
- Ngươi biết bí thuật này sao? Vô Thường khinh thường hỏi.
- Không biết! Dương Khai đàng hoàng đáp.
- Vậy thì phải chém rồi! Vô Thường hừ lạnh một tiếng.
- Thật có đạo lý, ta đúng là không lời chống đỡ! Dương Khai đầy mặt mồ hôi lạnh.
- Bớt nói lời vô ích đi, trước hãy hoàn thành giao dịch!
Trong lúc nói chuyện, thân hình hắn nhoáng một cái đến trước mặt Dương Khai, trên tay bấm linh quyết, cả người cuồn cuộn nguyên lực...