Tông Ngạo có một câu nói đúng, nơi này không nên ở lâu. Phía Thủy Nguyệt Tinh có elx còn chưa biết Tuyết Nguyệt sống chết thế nào, tin tức bên này mà truyền tới, đợi người bên đó tìm đến sẽ khó giải thích.
Tuyết Nguyệt cũng không muốn bí mật lớn nhất của mình bị lộ.
Phải nhanh chóng làm cho nàng khôi phục, giải trừ Xích linh hồn, sau đó trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy.
Nghỉ ngơi liên tục nửa tháng, trong lúc Dương Khai nhận đãi ngộ cực lớn, mỗi ngày sơn hào hải vị, mỹ tửu món ngon, linh quả quý hiếm thay tráng miệng, khó khăn lắm mới khôi phục lại khí huyết bị tổn thất, thoát khỏi cảm giác suy yếu vô tận này.
Hắn âm thầm quyết định, sau này trừ khi bất đắc dĩ, bằng không hắn sẽ không bao giờ đi luyện chế đan vân nữa.
Nếu khi luyện đan vận khí cực tốt, đan dược tạo ra có đan vân thì cũng không có gì để nói, cứ tự mình cố gắng như vừa rồi để tạo ra đan vân thực sự quá tiêu hao tinh lực, mất nhiều hơn được.
Cung điện trong sơn cốc của Tông Ngạo đã xây xong, những người Cáp Lực Tạp phái tới đều là cao thủ trong các cao thủ. Mười mấy người xây một cung điện cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng Tông Ngạo cũng chưa về vì ở sơn cốc đó thiên địa linh khí vẫn còn loãng, có lẽ phải khôi phục thêm một thời gian mới đạt được tới tiêu chuẩn trung bình của Vũ Bộc Tinh.
Tin tức lão luyện ra một viên đan dược có đan vân đã nhanh chóng lan truyền, các luyện đan sư ở Vũ Bộc Tinh đều lần lượt đến bái kiến, đều là đồng hành, Tông Ngạo lại không tiện tỏ thái độ, ngày nào cũng đều phải chịu dày vò, nghe những người này tán dương như tra tấn, không được rảnh rỗi một khắc.
Mỗi khi thấy cảnh này, Dương Khai đều âm thầm cảm thấy quyết định ban đầu của mình thật sáng suốt.
Nếu là công đầu trong việc luyện chế ra đan vân là của hắn thì không thể xuất hiện cảnh tượng hài hòa như vậy, mấy lão nhân lão bà tên tuổi kia sẽ tìm mọi cách để làm khó dễ hắn, nghiệm chứng thủ đoạn của hắn, cuối cùng lại thành mất vui.
Bọn họ tuyệt đối sẽ không thừa nhận năng lực mình kém hơn Dương Khai, việc này đối với bọn họ mà nói là một sự sỉ nhục.
Trong phòng, Dương Khai khoanh chân ngồi trên giường, dìu Tuyết Nguyệt đang hôn mê dậy, để nàng ngồi đối diện với mình.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ đó, Dương Khai thật sự có chút không muốn làm nàng tỉnh lại.
Trong lúc Tuyết Nguyệt ngủ say mới là lúc hai bên hòa hợp nhất, mặc kệ cho hắn làm gì cũng không hề có phản kháng hay oán hận gì, một khi nàng tỉnh lại thì chỉ có vô số phiền toái và nguy hiểm.
Dương Khai lại không thể không thức tỉnh nàng, giải trừ Xích linh hồn là việc nhất định phải có hai người đồng ý mới được. Hiện giờ linh thể thần hồn của Tuyết Nguyệt không thấy bóng dáng, không có sự đồng ý của nàng, Dương Khai không thể giải trừ được trói buộc đó.
Sức mạnh thần thức âm thầm phát ra, vô thanh vô tức lẻn vào thức hải của Tuyết Nguyệt.
Ngay say đó, linh thể thần hồn của Dương Khai hiển hóa trong không gian thức hải đó.
Dương Khai không phải là lần đầu vào trong thức hải của Tuyết Nguyệt. Lần trước hắn đã làm thế một lần vì muốn kiểm tra thương thế của nàng, tuy nhiên lúc đó không kiểm tra cẩn thận.
Bất kể lúc nào thì điều tra thức hải của một người chính là chuyện tối kỵ của võ giả, chỉ có người thân thiết nhất mới làm như vậy, trong thức hải ẩn chứa bí mật và trải nghiệm cả đời người, xâm nhập thức hải của một người còn nghiêm trọng hơn là trút bỏ y phục của người đó, là hành động lăng nhục ác liệt nhất.
Lần trước Dương Khai còn thủ phận, không muốn đi quá sâu vào điều tra bí mật của Tuyết Nguyệt, bởi vì hắn không muốn có quá nhiều ràng buộc với nữ nhân này.
Nhưng lần này, hắn không muốn cũng phải làm.
Gió biển hiu hiu, mặt biển yên tĩnh, trong thức hải Tuyết Nguyệt chỉ có một đại dương mênh mông, ngoài ra không còn thứ gì khác, không nhiều màu sắc rực rỡ như thức hải của hắn.
Cuộc sống của nữ nhân này nhất định không có gì thú vị, thức hải chính là thứ phản ảnh nội tâm của một người. Từ trạng thái của thức hải của một người, có thể nhìn ra được tính cách của người đó.
Tuyết Nguyệt thân là nữ tử lại bị Ngải Âu nuôi dưỡng như nam nhân, lúc nào cũng phải bphô diễn điệu bộ và uy phong của Tuyết Nguyệt Tam thiếu gia, có thể nàng đã sớm chán ghét cuộc sống này nhưng lại không thể chống đỡ.
- Không phải ta muốn rình mò bí mật của cô đâu, chỉ có điều nếu không làm vậy ta sẽ không có cách nào thức tỉnh cô, vsau này đừng tìm ta gây chuyện là được rồi.
Dương Khai nhẹ nhàng nói thầm một câu, linh thể thần hồn lao xuống dưới, lần vào trong thức hải của Tuyết Nguyệt.
Nước biển ấm áp bao lấy toàn thân hắn, như những bàn tay nhỏ bé không xương vuốt ve khắp người hắn, mang đến cảm giác sảng khoái và kích thích khó tưởng.
Dương Khai suýt nữa bị lạc lối trong nháy mắt.
Giao hòa về thần hồn thật là đáng sợ, trong quá trình này hai bên nam nữ đều có thể hưởng thụ sự sung sướng gấp trăm ngàn lần so với giao hoan thân thể. Đó là cảm giác rúng động đến từ sâu trong linh hồn, khoái cảm đó như một vũng bùn nguy hiểm, một khi lâm vào thì khó dứt ra được.
Cũng may Dương Khai cũng không phải là lần đầu làm việc này, trước kia lúc đi Băng tông tìm Tô Nhan đã từng giao hòa thần hồn với nàng một lần, nên cũng có chút kinh nghiệm.
Cố gắng khắc chế cơn run rẩy từ thần hồn, từ sâu trong tâm linh, hắn không ngừng kêu gọi con tim mình, dùng mục đích ban đầu để cảnh tỉnh bản thân, giờ phút này không phải thời điểm ham hưởng lạc.
Thời gian dần quacảm giác vui sướng đó vô hình giảm bớt đi rất nhiều, hắn lại nắm giữ được linh thể thần hồn của mình, điều này khiến hắn bắt đầu an tâm hơn một chút.
Không biết vì sao, tình huống lúc này khiến Dương Khai nghĩ tới hai chữ “cưỡng hiếp”.
Linh thể thần hồn của Tuyết Nguyệt không biết tung tích, hiển nhiên là không có cảm giác nào, cũng không thể phản kháng Dương Khai xâm nhập thần thức, đây không phải cưỡng hiếp thì còn là gì nữa, hơn nữa lại còn là kiểu cưỡng hiếp độc ác nhất!
Giao hòa thần hồn với một nữ nhân không có càm giác không khác gì giao hoà với một khúc gỗ, vừa nghĩ tới đây Dương Khai lập tức không còn hứng thú, cảm giác rung động đó chỉ một chút đã bình ổn rồi.
Màn độc diễn này là nhàm chán bậc nhất, chỉ có những người tâm lý méo mó biến thái mới làm vậy.
Linh thể thần hồn của Dương Khai tản ra, phân tán bên trong đại dương mênh mông.
Trong thức hải, một đám bọt khí lơ lửng trong nước biển, từng bọt khí đều ẩn chứa một quãng thời gian của Tuyết Nguyệt, là một phần ký ức của nàng.
Dương Khai cẩn thận điều tra tin tức giấu trong những bọt khí đó.
Hắn nhìn thấy rất nhiều hình ảnh...
Một đứa trẻ con rơi xuống đất, sản phụ cả người suy yếu nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Nghe thấy tiếng khóc con trẻ lại nở nụ cười đẹp nhất thế gian, nam tử khôi ngô đứng đợi bên ngoài bước vào, hai tay run run bế đứa bé lên, không để ý đến những vết bẩn trên người nó mà dán mặt mình lên một cách thân thiết, hôn vào trán đứa bé, tỏa ra hào quang tình thương của người cha.
Đứa bé tầm bảy tám tháng được mẹ ôm vào lòng, nhắm mắt bú ngoan ngoãn, người mẹ mỉm cười thân mật, gương mặt thoả mãn, thường đùa với con gái mình. Người cha khôi ngô đứng một bên cũng cười lộ ra hàm răng trắng ngà.
Đứa nhỏ bắt đầu tập tễnh học đi, bi bô học nói, trong miệng phát ra những tiếng vô nghĩa, vừa thất tha thất thểu đi về phía trước, đi hai bước lùi một bước, thỉnh thoảng lại ngã nhào trên đất, người mẹ đau lòng đi tới ôm nó vào lòng. Người cha ở một bên cười ngây ngô hà hà, ba người một nhà vui vẻ hoà thuận.
Có một ông già râu tóc bạc trắng nhìn thấy đứa trẻ, cẩn thận kiểm tra thay nó một hồi, sắc mặt ngưng trọng, nói gì đó với người cha khôi ngô kianụ cười và niềm vui lập tức tắt ngúm khỏi mặt người này, người cha nhìn đứa con gái mình coi như máu thịt, sắc mặt u ám như đêm trước bão.
Đứa trẻ ba tuổi được đưa tới một cung điện, khoác quần áo nam giới lên người, được dưỡng dục như nam nhi. Nó ngây thơ đứng trong cung điện lớn, theo sau là đám nô bộc và tỳ nữ, bị lệnh cấm chỉ có thể hoạt động trong cung điện, dựa vào khung cửa, không còn được gặp lại mẹ, chỉ có thể gặp một người cha uy nghiêm.
Nó bắt đầu học tập nhiều thứ, bắt đầu tu luyện, nó trưởng thành khỏe mạnh, nhưng chỉ có thể sống với thân phận nam nhân.
Nàng có tư chất xuất sắc, chỉ có những lúc công lực thăng tiến mới thấy khuôn mặt tươi cười của phụ thân, còn không chỉ có nghiêm khắc và quở trách.
Danh tiếng Tuyết Nguyệt Tam thiếu gia truyền ra ngoài, toàn bộ Tinh Vực đều biết tới.
Nàng đã học được cách dùng gương mặt tươi cười hoàn mỹ nhất ứng đối với những người xa lại, nàng học được những lễ nghi nho nhã nhất, vẻ đẹp của nàng làm nam nữ khuynh đảo, già trẻ thông sát.
Nhưng nàng không gặp được mẹ mình, chỉ có khi đêm dài thanh vắng mới lấy ra một bộ trang phục nữ tử bày lên giường, đau buồn thương tâm.
Mấy bộ trang phục nữ tử đó đều do mẹ nàng lén lút nhờ người đưa tới, dường như còn lưu lại hơi ấm và mùi của mẹ.
Nhìn lần lượt, Dương Khai dung nhập chính mình vào đó, hắn dường như có thể cảm nhận được nỗi khổ sở và phẫn uất trong lòng Tuyết Nguyệt, nhận thấy sự bất lực và đau thương của nữ nhân này.
Chuyện đã thành thì không thay đổi được, dưới nụ cười khuynh đảo chúng sinh lại là tâm trạng chua chót, tâm linh yếu ớt đã bị vỏ bọc kiên cường che giấu.
Ngụy trang bao năm tháng, chẳng những đã lừa gạt thế nhân mà còn lừa gạt chính mình.
Mãi đến trận chiến liều mạng trên ngôi sao chết nọ lúc đó, Tuyết Nguyệt tuy rằng phẫn nộ, tuy rằng sát niệm như nước, nhưng cũng là lần đầu cảm nhận được cái gì gọi là ngượng ngùng của một nữ nhi. Trần truồng không một mảnh vải che thân, bị người khác ôm ấp, ngực bị đè ép, cũng không ai biết lúc ấy tim nàng đập nhanh thế nào, thân thể mềm mại nóng đến mức nào, chưa bao giờ có cảm giác lan tràn toàn thân, khiến nàng tê dại, không vận được sức lực, mỗi khi nghĩ tới đều đỏ mặt xấu hổ.
Quãng thời gian sau đó là những tranh cãi huyên náo, cuộc sống mập mờ vô biên là những chuỗi ngày khó quên nhất trong cuộc đời nàng, nàng hận thời gian không thể tạm dừng vĩnh viễn trên ngôi sao chết đó.
Bởi vì chỉ có khi đứng trước mặt tên nam nhân đó, nàng mới có thể buông lỏng, để là chính mình.
Dương Khai đã trút một luồng sức sống vào sinh mệnh nàng, khiến nàng không còn trầm lặng buồn bã.
Khi thăm dò trong di tích thượng cổ, nàng không để ý đến tử thương của thủ hạ, không ngừng hạ lệnh tăng tốc chính là vì muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đó, nhanh chóng trở về.
Nhưng một chiếc nhẫn không gian i nổ tung đã làm nàng lâm vào hôn mê.
Rất lâu sau đó, linh thể thần hồn của Dương Khai mới thoát ra từ trong thức hải của Tuyết Nguyệt.
Tất cả bí mật của Tuyết Nguyệt đã phơi bày trước mắt hắn, không có chỗ nào che giấu, hắn cũng không ngờ nữ nhân cay độc này lại có quá khứ thê lương như vậy, tuy rằng trong lòng có chút thông cảm và xót thương, nhưng những gì nên làm thì vẫn phải làm.
Cái hắn nhìn thấy không đơn giản chỉ là sự bi thảm của Tuyết Nguyệt, mà còn thấy cả bóng tối trong con người nàng.
Nữ nhân này mặc dù có đáng thương, nhưng cũng là một nhân vật nguy hiểm.
Tình cảm của nàng với hắn cũng không phải thuần khiết, là do ảnh hưởng của Xích linh hồn.
Xem lâu như vậy, Dương Khai cũng mơ hồ biết vì sao linh thể thần hồn của Tuyết Nguyệt mất tích, cũng nghĩ ra nên cứu trị như thế nào.
Đây là một khúc mắc về nội tâm chứ không phải thương thế. Chỉ cần cởi bỏ khúc mắc của Tuyết Nguyệt, nàng tất sẽ tỉnh lại. Tông Ngạo có một câu nói đúng, nơi này không nên ở lâu. Phía Thủy Nguyệt Tinh có elx còn chưa biết Tuyết Nguyệt sống chết thế nào, tin tức bên này mà truyền tới, đợi người bên đó tìm đến sẽ khó giải thích.
Tuyết Nguyệt cũng không muốn bí mật lớn nhất của mình bị lộ.
Phải nhanh chóng làm cho nàng khôi phục, giải trừ Xích linh hồn, sau đó trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy.
Nghỉ ngơi liên tục nửa tháng, trong lúc Dương Khai nhận đãi ngộ cực lớn, mỗi ngày sơn hào hải vị, mỹ tửu món ngon, linh quả quý hiếm thay tráng miệng, khó khăn lắm mới khôi phục lại khí huyết bị tổn thất, thoát khỏi cảm giác suy yếu vô tận này.
Hắn âm thầm quyết định, sau này trừ khi bất đắc dĩ, bằng không hắn sẽ không bao giờ đi luyện chế đan vân nữa.
Nếu khi luyện đan vận khí cực tốt, đan dược tạo ra có đan vân thì cũng không có gì để nói, cứ tự mình cố gắng như vừa rồi để tạo ra đan vân thực sự quá tiêu hao tinh lực, mất nhiều hơn được.
Cung điện trong sơn cốc của Tông Ngạo đã xây xong, những người Cáp Lực Tạp phái tới đều là cao thủ trong các cao thủ. Mười mấy người xây một cung điện cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng Tông Ngạo cũng chưa về vì ở sơn cốc đó thiên địa linh khí vẫn còn loãng, có lẽ phải khôi phục thêm một thời gian mới đạt được tới tiêu chuẩn trung bình của Vũ Bộc Tinh.
Tin tức lão luyện ra một viên đan dược có đan vân đã nhanh chóng lan truyền, các luyện đan sư ở Vũ Bộc Tinh đều lần lượt đến bái kiến, đều là đồng hành, Tông Ngạo lại không tiện tỏ thái độ, ngày nào cũng đều phải chịu dày vò, nghe những người này tán dương như tra tấn, không được rảnh rỗi một khắc.
Mỗi khi thấy cảnh này, Dương Khai đều âm thầm cảm thấy quyết định ban đầu của mình thật sáng suốt.
Nếu là công đầu trong việc luyện chế ra đan vân là của hắn thì không thể xuất hiện cảnh tượng hài hòa như vậy, mấy lão nhân lão bà tên tuổi kia sẽ tìm mọi cách để làm khó dễ hắn, nghiệm chứng thủ đoạn của hắn, cuối cùng lại thành mất vui.
Bọn họ tuyệt đối sẽ không thừa nhận năng lực mình kém hơn Dương Khai, việc này đối với bọn họ mà nói là một sự sỉ nhục.
Trong phòng, Dương Khai khoanh chân ngồi trên giường, dìu Tuyết Nguyệt đang hôn mê dậy, để nàng ngồi đối diện với mình.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ đó, Dương Khai thật sự có chút không muốn làm nàng tỉnh lại.
Trong lúc Tuyết Nguyệt ngủ say mới là lúc hai bên hòa hợp nhất, mặc kệ cho hắn làm gì cũng không hề có phản kháng hay oán hận gì, một khi nàng tỉnh lại thì chỉ có vô số phiền toái và nguy hiểm.
Dương Khai lại không thể không thức tỉnh nàng, giải trừ Xích linh hồn là việc nhất định phải có hai người đồng ý mới được. Hiện giờ linh thể thần hồn của Tuyết Nguyệt không thấy bóng dáng, không có sự đồng ý của nàng, Dương Khai không thể giải trừ được trói buộc đó.
Sức mạnh thần thức âm thầm phát ra, vô thanh vô tức lẻn vào thức hải của Tuyết Nguyệt.
Ngay say đó, linh thể thần hồn của Dương Khai hiển hóa trong không gian thức hải đó.
Dương Khai không phải là lần đầu vào trong thức hải của Tuyết Nguyệt. Lần trước hắn đã làm thế một lần vì muốn kiểm tra thương thế của nàng, tuy nhiên lúc đó không kiểm tra cẩn thận.
Bất kể lúc nào thì điều tra thức hải của một người chính là chuyện tối kỵ của võ giả, chỉ có người thân thiết nhất mới làm như vậy, trong thức hải ẩn chứa bí mật và trải nghiệm cả đời người, xâm nhập thức hải của một người còn nghiêm trọng hơn là trút bỏ y phục của người đó, là hành động lăng nhục ác liệt nhất.
Lần trước Dương Khai còn thủ phận, không muốn đi quá sâu vào điều tra bí mật của Tuyết Nguyệt, bởi vì hắn không muốn có quá nhiều ràng buộc với nữ nhân này.
Nhưng lần này, hắn không muốn cũng phải làm.
Gió biển hiu hiu, mặt biển yên tĩnh, trong thức hải Tuyết Nguyệt chỉ có một đại dương mênh mông, ngoài ra không còn thứ gì khác, không nhiều màu sắc rực rỡ như thức hải của hắn.
Cuộc sống của nữ nhân này nhất định không có gì thú vị, thức hải chính là thứ phản ảnh nội tâm của một người. Từ trạng thái của thức hải của một người, có thể nhìn ra được tính cách của người đó.
Tuyết Nguyệt thân là nữ tử lại bị Ngải Âu nuôi dưỡng như nam nhân, lúc nào cũng phải bphô diễn điệu bộ và uy phong của Tuyết Nguyệt Tam thiếu gia, có thể nàng đã sớm chán ghét cuộc sống này nhưng lại không thể chống đỡ.
- Không phải ta muốn rình mò bí mật của cô đâu, chỉ có điều nếu không làm vậy ta sẽ không có cách nào thức tỉnh cô, vsau này đừng tìm ta gây chuyện là được rồi.
Dương Khai nhẹ nhàng nói thầm một câu, linh thể thần hồn lao xuống dưới, lần vào trong thức hải của Tuyết Nguyệt.
Nước biển ấm áp bao lấy toàn thân hắn, như những bàn tay nhỏ bé không xương vuốt ve khắp người hắn, mang đến cảm giác sảng khoái và kích thích khó tưởng.
Dương Khai suýt nữa bị lạc lối trong nháy mắt.
Giao hòa về thần hồn thật là đáng sợ, trong quá trình này hai bên nam nữ đều có thể hưởng thụ sự sung sướng gấp trăm ngàn lần so với giao hoan thân thể. Đó là cảm giác rúng động đến từ sâu trong linh hồn, khoái cảm đó như một vũng bùn nguy hiểm, một khi lâm vào thì khó dứt ra được.
Cũng may Dương Khai cũng không phải là lần đầu làm việc này, trước kia lúc đi Băng tông tìm Tô Nhan đã từng giao hòa thần hồn với nàng một lần, nên cũng có chút kinh nghiệm.
Cố gắng khắc chế cơn run rẩy từ thần hồn, từ sâu trong tâm linh, hắn không ngừng kêu gọi con tim mình, dùng mục đích ban đầu để cảnh tỉnh bản thân, giờ phút này không phải thời điểm ham hưởng lạc.
Thời gian dần quacảm giác vui sướng đó vô hình giảm bớt đi rất nhiều, hắn lại nắm giữ được linh thể thần hồn của mình, điều này khiến hắn bắt đầu an tâm hơn một chút.
Không biết vì sao, tình huống lúc này khiến Dương Khai nghĩ tới hai chữ “cưỡng hiếp”.
Linh thể thần hồn của Tuyết Nguyệt không biết tung tích, hiển nhiên là không có cảm giác nào, cũng không thể phản kháng Dương Khai xâm nhập thần thức, đây không phải cưỡng hiếp thì còn là gì nữa, hơn nữa lại còn là kiểu cưỡng hiếp độc ác nhất!
Giao hòa thần hồn với một nữ nhân không có càm giác không khác gì giao hoà với một khúc gỗ, vừa nghĩ tới đây Dương Khai lập tức không còn hứng thú, cảm giác rung động đó chỉ một chút đã bình ổn rồi.
Màn độc diễn này là nhàm chán bậc nhất, chỉ có những người tâm lý méo mó biến thái mới làm vậy.
Linh thể thần hồn của Dương Khai tản ra, phân tán bên trong đại dương mênh mông.
Trong thức hải, một đám bọt khí lơ lửng trong nước biển, từng bọt khí đều ẩn chứa một quãng thời gian của Tuyết Nguyệt, là một phần ký ức của nàng.
Dương Khai cẩn thận điều tra tin tức giấu trong những bọt khí đó.
Hắn nhìn thấy rất nhiều hình ảnh...
Một đứa trẻ con rơi xuống đất, sản phụ cả người suy yếu nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Nghe thấy tiếng khóc con trẻ lại nở nụ cười đẹp nhất thế gian, nam tử khôi ngô đứng đợi bên ngoài bước vào, hai tay run run bế đứa bé lên, không để ý đến những vết bẩn trên người nó mà dán mặt mình lên một cách thân thiết, hôn vào trán đứa bé, tỏa ra hào quang tình thương của người cha.
Đứa bé tầm bảy tám tháng được mẹ ôm vào lòng, nhắm mắt bú ngoan ngoãn, người mẹ mỉm cười thân mật, gương mặt thoả mãn, thường đùa với con gái mình. Người cha khôi ngô đứng một bên cũng cười lộ ra hàm răng trắng ngà.
Đứa nhỏ bắt đầu tập tễnh học đi, bi bô học nói, trong miệng phát ra những tiếng vô nghĩa, vừa thất tha thất thểu đi về phía trước, đi hai bước lùi một bước, thỉnh thoảng lại ngã nhào trên đất, người mẹ đau lòng đi tới ôm nó vào lòng. Người cha ở một bên cười ngây ngô hà hà, ba người một nhà vui vẻ hoà thuận.
Có một ông già râu tóc bạc trắng nhìn thấy đứa trẻ, cẩn thận kiểm tra thay nó một hồi, sắc mặt ngưng trọng, nói gì đó với người cha khôi ngô kianụ cười và niềm vui lập tức tắt ngúm khỏi mặt người này, người cha nhìn đứa con gái mình coi như máu thịt, sắc mặt u ám như đêm trước bão.
Đứa trẻ ba tuổi được đưa tới một cung điện, khoác quần áo nam giới lên người, được dưỡng dục như nam nhi. Nó ngây thơ đứng trong cung điện lớn, theo sau là đám nô bộc và tỳ nữ, bị lệnh cấm chỉ có thể hoạt động trong cung điện, dựa vào khung cửa, không còn được gặp lại mẹ, chỉ có thể gặp một người cha uy nghiêm.
Nó bắt đầu học tập nhiều thứ, bắt đầu tu luyện, nó trưởng thành khỏe mạnh, nhưng chỉ có thể sống với thân phận nam nhân.
Nàng có tư chất xuất sắc, chỉ có những lúc công lực thăng tiến mới thấy khuôn mặt tươi cười của phụ thân, còn không chỉ có nghiêm khắc và quở trách.
Danh tiếng Tuyết Nguyệt Tam thiếu gia truyền ra ngoài, toàn bộ Tinh Vực đều biết tới.
Nàng đã học được cách dùng gương mặt tươi cười hoàn mỹ nhất ứng đối với những người xa lại, nàng học được những lễ nghi nho nhã nhất, vẻ đẹp của nàng làm nam nữ khuynh đảo, già trẻ thông sát.
Nhưng nàng không gặp được mẹ mình, chỉ có khi đêm dài thanh vắng mới lấy ra một bộ trang phục nữ tử bày lên giường, đau buồn thương tâm.
Mấy bộ trang phục nữ tử đó đều do mẹ nàng lén lút nhờ người đưa tới, dường như còn lưu lại hơi ấm và mùi của mẹ.
Nhìn lần lượt, Dương Khai dung nhập chính mình vào đó, hắn dường như có thể cảm nhận được nỗi khổ sở và phẫn uất trong lòng Tuyết Nguyệt, nhận thấy sự bất lực và đau thương của nữ nhân này.
Chuyện đã thành thì không thay đổi được, dưới nụ cười khuynh đảo chúng sinh lại là tâm trạng chua chót, tâm linh yếu ớt đã bị vỏ bọc kiên cường che giấu.
Ngụy trang bao năm tháng, chẳng những đã lừa gạt thế nhân mà còn lừa gạt chính mình.
Mãi đến trận chiến liều mạng trên ngôi sao chết nọ lúc đó, Tuyết Nguyệt tuy rằng phẫn nộ, tuy rằng sát niệm như nước, nhưng cũng là lần đầu cảm nhận được cái gì gọi là ngượng ngùng của một nữ nhi. Trần truồng không một mảnh vải che thân, bị người khác ôm ấp, ngực bị đè ép, cũng không ai biết lúc ấy tim nàng đập nhanh thế nào, thân thể mềm mại nóng đến mức nào, chưa bao giờ có cảm giác lan tràn toàn thân, khiến nàng tê dại, không vận được sức lực, mỗi khi nghĩ tới đều đỏ mặt xấu hổ.
Quãng thời gian sau đó là những tranh cãi huyên náo, cuộc sống mập mờ vô biên là những chuỗi ngày khó quên nhất trong cuộc đời nàng, nàng hận thời gian không thể tạm dừng vĩnh viễn trên ngôi sao chết đó.
Bởi vì chỉ có khi đứng trước mặt tên nam nhân đó, nàng mới có thể buông lỏng, để là chính mình.
Dương Khai đã trút một luồng sức sống vào sinh mệnh nàng, khiến nàng không còn trầm lặng buồn bã.
Khi thăm dò trong di tích thượng cổ, nàng không để ý đến tử thương của thủ hạ, không ngừng hạ lệnh tăng tốc chính là vì muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đó, nhanh chóng trở về.
Nhưng một chiếc nhẫn không gian i nổ tung đã làm nàng lâm vào hôn mê.
Rất lâu sau đó, linh thể thần hồn của Dương Khai mới thoát ra từ trong thức hải của Tuyết Nguyệt.
Tất cả bí mật của Tuyết Nguyệt đã phơi bày trước mắt hắn, không có chỗ nào che giấu, hắn cũng không ngờ nữ nhân cay độc này lại có quá khứ thê lương như vậy, tuy rằng trong lòng có chút thông cảm và xót thương, nhưng những gì nên làm thì vẫn phải làm.
Cái hắn nhìn thấy không đơn giản chỉ là sự bi thảm của Tuyết Nguyệt, mà còn thấy cả bóng tối trong con người nàng.
Nữ nhân này mặc dù có đáng thương, nhưng cũng là một nhân vật nguy hiểm.
Tình cảm của nàng với hắn cũng không phải thuần khiết, là do ảnh hưởng của Xích linh hồn.
Xem lâu như vậy, Dương Khai cũng mơ hồ biết vì sao linh thể thần hồn của Tuyết Nguyệt mất tích, cũng nghĩ ra nên cứu trị như thế nào.
Đây là một khúc mắc về nội tâm chứ không phải thương thế. Chỉ cần cởi bỏ khúc mắc của Tuyết Nguyệt, nàng tất sẽ tỉnh lại.