Dương Khai thực sự không biết làm thế nào mới có thể luyện chế ra đan vân.
Lúc luyện chế viên Ly Hỏa đan cuối cùng kia, lòng hắn không một tạp niệm, không một áp lực, không có lý do nào để tin rằng mình có thể luyện chế thành công.
Lúc đan thành, Dương Khai cảm giác được rõ ràng sức sống của mình bị cắt mất rất nhiều, cho nên đến giờ mới suy yếu không chịu nổi.
Nếu không nhờ Dương Khai có Ma Thần Kim Huyết, lực sinh mạng cực kỳ dồi dào, chỉ riêng phút cuối khi bị cắt mất sức sống đó cũng có thể khiến hắn mất mạng ngay lập tức.
Ly Hỏa đan căn bản không phải một viên đan dược, nó chính là một tính mạng!
Cho nên hiện tại nó mới có thể bừng bừng sức sống, năng lượng dồi dào, khiến Tông Ngạo phải khen ngợi.
Dù đã thành công một lần, nhưng nếu bảo Dương Khai luyện chế lại, bất kể thế nào hắn cũng không luyện chế được, bởi vì hắn hiện tại đã không còn có cảm giác lúc đó, cảm giác từ trước tới nay chưa từng có.
Đem ý nghĩ của mình nói cho Tông Ngạo hiểu, lúc này mới khiến lão thở phào, lão đã tự lừa mình dối người, nghĩ ra một lý do thoái thác để tự an ủi tâm linh bi thương của mình, nói Dương Khai có thể luyện chế ra đan vân hoàn toàn là do ý cảnh cho phép.
Mấy trăm năm nghiên cứu thuật luyện đan còn không bằng một thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi, Tông Ngạo chỉ cảm thấy cả đời này mình đã sống vô dụng rồi, vô cùng xấu hổ và giận dữ.
Tuy nhiên vẫn còn may lão chưa chết được, nên còn có thời gian tiếp tục nghiên cứu.
Tại cung điện của phân hội Hằng La Thương Hội, Dương Khai đưa Tuyết Nguyệt tới đây, lấy ra viên Ly Hỏa đan để Tuyết Nguyệt nuốt vào, đợi sau khi sức sống của nàng vững vàng mới từ trong phòng đi ra.
Rẽ vài vòng hắn liền nhìn thấy đám người Cáp Lực Tạp và Lâm Mộc Phong vây quanh Tông Ngạo, lời nịnh bợ như trước, vẻ mặt bọn họ đều đầy a dua nịnh bợ, liên tục tâng bốc Tông lão tuy già nhưng vẫn mạnh, càng già càng dẻo dai, thủ pháp luyện đan tài nghệ như thần. Đến thứ quý như đan vân, nói luyện chế là luyện chế ra được, làm người ta kính trọng và ngưỡng mộ.
Kể cả mấy vị luyện đan sư Hư Vương cấp khác trong cả Tinh Vực cũng không thể làm được điều này. Bọn họ chỉ có cấp bậc cao hơn Tông Ngạo một chút thôi, hoàn toàn là một đám mua danh chuộc tiếng, trong tay không chút bản lĩnh thực sự sao có thể so sánh với Tông lão...
Gương mặt già nua của Tông Ngạo đỏ lên, không kiên nhẫn chịu đựng màn nịnh bợ của bọn họ, muốn đuổi đi nhưng lại không dám nên phải nhẫn nhịn cực kỳ vất vả.
Nhưng đám Cáp Lực Tạp và Lâm Mộc Phong ngu xuẩn không có chút nhãn lực, tưởng lão đang khoái chí, càng làm trái lương tâm, nịnh nọt tán dương hơn nữa, khiến sắc mặt lão lại càng trở nên khó coi.
Chỉ tới khi Dương Khai nhẹ nhõm đi ra, đám người đó mới dừng việc nịnh nọt lại, đưa ánh mắt quái lạ nhìn hắn, Cáp Lực Tạp thậm chí còn lén lút giơ ngón tay cái lên với Dương Khai, vẻ mặt thán phục, sau đó cùng đám người Lâm Mộc Phong cáo lui.
Bóng lưng hai người có mùi như câu kết với nhau làm việc xấu nào đó.
Dương Khai ngơ ngác đi tới trước mặt Tông Ngạo, không biết ánh mắt bọn họ nhìn mình rốt cuộc là có ý gì.
- Tiểu tử, việc tốt như vậy ngươi để lão phu nhận công hả? Có thể luyện chế đan vân, có tỷ lệ đan văn đến ba bốn phần mười, riêng bản lĩnh này ngươi có thể trở thành thượng khách của Hằng La Thương Hội, không ai dám động vào ngươi, ngươi có thể có được lãnh địa của mình, tôi tớ, tỳ nữ... có thể hưởng thụ đãi ngộ cao nhất. Những gì người ta theo đuổi cả đời ngươi sẽ có được dễ như trở bàn tay. Muốn bồi dưỡng ngươi cũng không phải việc khó, ngươi có thể gặt được thành quả tốt nhất trong thời gian ngắn nhất, lão phu nghĩ mãi không hiểu, sao ngươi không nói Ly Hỏa đan kia là do ngươi luyện chế ra, lại cố tình để lão phu gánh trách nhiệm thay ngươi, tặng công lao hàng đầu này cho lão phu?
Tông Ngạo nói chậm rãi, bưng một chén trà nhạt nhấp một ngụm.
Phía Cáp Lực Tạp và Lâm Mộc Phong đều tin rằng viên Ly Hỏa đan có đan vân đó là do Tông Ngạo luyện chế, bởi vì ban đầu Dương Khai đã nói như vậy. Chuyện tới nước này Tông Ngạo cũng không đi giải thích, tốt hơn là để cho bọn họ tin đấy là thật.
Cho nên bọn họ mới khen ngợi Tông Ngạo như vậy.
Dương Khai ngồi bên cạnh lão, mang trà lên rót cho mình một chén, một ngụm uống cạn, cười ha hả nối:
- Tông lão đừng có giấu sáng suốt rồi làm bộ hồ đồ, cây cao gió lớn, đạo lý này ai cũng hiểu, tiểu tử năm nay tuy mới ba mươi, mặc dù có chút thủ đoạn nhưng tu vi cảnh giới vẫn quá thấp, những việc tốt trong thiên hạ này tiểu tử ăn không tiêu được, cũng chỉ có người đức cao vọng trọng, Nhất đại luyện đan đại sư như Tông lão mới có thể đứng vững, người có tin hay không nếu như người và ta cùng cầm một viên Ly Hỏa đan có đan vân đi tìm Ngải Âu hội trưởng, đãi ngộ nhận được sẽ hoàn toàn khác nhau? Người thì sẽ được người đời kính trọng và ngưỡng mộ hơn, Ngải Âu hội trưởng sẽ cư xử lễ độ hơn, nói không chừng nếu tâm trạng tốt sẽ thưởng cho người một dược tinh để người làm chúa tể. Còn ta, lão sẽ giam lỏng ta, sắp xếp các cường nhân đến bảo về cho sự an toàn của ta, không cho phép ta rời khỏi lãnh địa một bước, mỗi ngày chỉ cho ta làm bạn với dược liệu, không khéo đến cả lúc tiểu tử hưởng thụ hoan lạc với mỹ nhân cũng có người đứng ngoài trừng mắt rình...
- Ha ha ha ha!
Tông Ngạo nghe xong lời Dương Khai nói, không kìm được cười ồ lên, tưởng tượng ra cảnh tượng buồn cười đó, cười đến vui sướng, không ngừng gật đầu nói:
- Tiểu tử khôn thật, quả nhiên không phải hạng tốt đẹp! Thực không biết ngươi đã trải qua bao nhiêu sóng gió mới có thể suy nghĩ được tới mức như vậy.
- Không có những suy nghĩ này, tiểu tử đã chết sớm rồi!
Dương Khai nhún vai.
- Ngươi nói rất đúng, cây cao thì gió lớn. Những lợi lộc và danh tiếng này lão phu thay ngươi gánh vác, dù sao tài nghệ luyện đan của lão phu đã tăng mạnh, nhận cũng không hổ thẹn!
Dương Khai hai mắt sáng rực, vội vàng đứng lên chúc mừng:
- Chúc mừng Tông lão, vãn bối luôn bận rộn chuyện Ly Hỏa đan trong thời gian qua, không phát hiện Tông lão đã tiến một bước lớn trên đạo luyện đan, thực sự đáng chết!
Sau khi nói xong lại ngồi xuống lo lắng nói:
- Có điều Tông lão, như vậy chỉ e người không gia nhập Hằng La Thương Hội cũng không được rồi. Trước kia bọn họ sẽ dung túng người, để người tự do, bây giờ sợ là không được nữa rồi. Nếu ta đoán không lầm, đám người Cáp Lực Tạp và Lâm Mộc Phong đã đem việc bên này báo tới Thủy Nguyệt Tinh rồi, không bao lâu nữa sẽ có người của Hằng La Thương Hội tới đây.
- Lão phu biết.
Tông Ngạo gật đầu
- Lão phu cũng đã tiêu dao ở Vũ Bộc Tinh này cả trăm năm, chỉ cần bọn họ không quấy rầy ta luyện đan thì nói gì cũng dễ, gia nhập hay không gia nhập cũng chỉ là chuyện trên danh nghĩa, làm lão phu bực lão phu vẫn không thể bỏ của chạy lấy người hay sao?
Trong lòng Dương Khai không khỏi có chút cảm giác áy náy, con người Tông Ngạo không phải là tốt, tính tình cổ quái thì không nói, lại rất đề cao mình, Dương Khai cũng biết lão trước kia đã từng vài lần động sát khí với mình.
Nhưng dù nói thế nào, lần này đây là lão đã “gánh tội oan”, dù làm danh tiếng của lão có lớn hơn nữa cũng không phải điều Tông Ngạo muốn. Người tài ba thật sự sẽ không để ý tới danh dự, chỉ có người theo đuổi quyền lợi phú quý mới dùng hết sức để trèo cao.
Lần này chính hắn làm liên lụy Tông Ngạo, khiến lão mất đi rất nhiều tự do, có lẽ lão nể mặt hắn đã truyền thụ luyện đan pháp cho lão nên không có bất kỳ một câu oán hận.
Việc này trong lòng Dương Khai và Tông Ngạo đều biết rõ.
- Tình hình nha đầu đó thế nào rồi?
Tông Ngạo không muốn nói tiếp, bèn lảng sang chuyện khác.
- Độc của Huyền Âm Quỳ Thủy hẳn là đã được giải trừ, sức sống vững vàng, chỉ có điều vẫn còn hôn mê, muốn cô ta tỉnh lại chỉ có cách tìm được linh thể thần hồn.
Dương Khai cau mày nói, vừa rồi hắn lại điều tra một phen thức hải của Tuyết Nguyệt, nhưng không thấy bóng dáng của linh thể thần hồn đâu, thật sự không biết linh thể thần hồn của Tuyết Nguyệt đang ẩn giấu ở đâu nữa.
Tông Ngạo cũng cau mày, không nhanh không chậm nói:
- Về lý mà nói, nó bị Huyền Âm Quỳ Thủy gây thương tích là không thể có tình trạng này, không thấy bóng dáng linh thể thần hồn chắc chắn có nguyên do khác.
Dương Khai chấn động:
- Kính xin Tông lão chỉ giáo.
Tông Ngạo lắc đầu:
- Ta không biết gì về nó làm sao có thể chỉ giáo đây, nếu ngươi là hộ vệ của nó, vậy hẳn là ngươi hiểu được có phải trong nội tâm nó còn gì tiếc nuối hay không? Có nhiều khi một người hôn mê bất tỉnh không có nghĩa là vì bị thương, mà là không vượt qua được ngưỡng cửa trong lòng mình. Chỉ cần qua được ngưỡng cửađó, nó tất sẽ thức tỉnh.
Dương Khai ghi nhớ hết những lời này, trên mặt lộ vẻ đăm chiêu, một lát sau hai mắt sáng ngời, dường như nghĩ tới điều gì đó.
Tông Ngạo thấy vậy khẽ gật gù.
Tiểu tử này chính là một kẻ thông minh, bản lĩnh lại lớn, Tông Ngạo thực sự nghĩ mãi không rõ, một người như vậy sao lại làm hộ vệ cho người khác.
Thật lâu sau, Dương Khai bỗng nhẹ nhõm hơn hẳn.
- Tìm được nguyên nhân rồi?
Tông Ngạo cười híp mắt hỏi.
- Có ít manh mối nhưng rốt cục có phải hay không, phải nghiệm chứng xong mới biết được.
Dương Khai cười khà khà, bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện bèn mở miệng hỏi:
- Đúng rồi Tông lão, lúc ta vừa tới, sao Cáp Lực Tạp bọn họ lại dùng ánh mắt ấy nhìn ta? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
- Muốn biết không?
Tông Ngạo liếc xéo hắn một cái.
Dương Khai gật đầu.
- Lão phu chỉ nói cho bọn họ biết tiểu tử ngươi tình căn thâm chủng với nha đầu đó, lúc cho uống thuốc cũng nhai nát, mớm tận miệng cho nó uống.
Tông Ngạo nhướn mày nháy mắt, cần đáng khinh bao nhiêu có bấy nhiêu.
Dương Khai giận dữ:
- Chuyện này người cũng không biết xấu hổ mà truyền ra ngoài? Còn có tiết tháo hay không vậy?
Tông Ngạo hừ một tiếng:
- Lão phu thay ngươi gánh trách nhiệm nặng như vậy, còn để thua bao nhiêu thứ tốt về tay ngươi, ngươi tưởng là xong rồi sao? Ngươi hãy đợi Tuyết Nguyệt Tam Thiếu gia tới Vũ Bộc Tinh rút gân lột da ngươi đi. Ha ha ha, một tiểu hộ vệ mà cũng dám có ý với nữ nhân của Tuyết Nguyệt, thật sự là không biết sống chết. Lão phu mà là ngươi, lo chạy trốn mới là chính đạo!
Lão vừa cười to vừa thoải mái rời đi.
Lão già sống dai này!
Dương Khai oán hận nhìn Tông Ngạo, lập tức hiểu được ánh mắt đám người Cáp Lực Tạp và Lâm Mộc Phong nhìn mình sao lại cổ quái như vậy, trong lòng hắn không còn sót lại chút áy náy nào, chỉ hối hận lúc trước không cược lớn hơn một chút, hẳn là nên đoạt lấy toàn bộ Huyền Âm Quỳ Thủy và số lò đan đó mới phải.
Mấy lão già sống lâu quả thực không có một ai tốt đẹp!
Quỷ tổ là như vậy, Tông Ngạo cũng vậy!
Có điều e là bất kể thế nào, Tông Ngạo không ngờ được nha đầu mà lão gọi, Tuyết đại nhân theo cách gọi của Cáp Lực Tạp căn bản chính là bản thân Tuyết Nguyệt!
Hôn nữ nhân của Tuyết Nguyệt đã là gì? Đến toàn thân Tuyết Nguyệt ta cũng đã nhìn đã sờ qua rồi. Dương Khai thực sự không biết làm thế nào mới có thể luyện chế ra đan vân.
Lúc luyện chế viên Ly Hỏa đan cuối cùng kia, lòng hắn không một tạp niệm, không một áp lực, không có lý do nào để tin rằng mình có thể luyện chế thành công.
Lúc đan thành, Dương Khai cảm giác được rõ ràng sức sống của mình bị cắt mất rất nhiều, cho nên đến giờ mới suy yếu không chịu nổi.
Nếu không nhờ Dương Khai có Ma Thần Kim Huyết, lực sinh mạng cực kỳ dồi dào, chỉ riêng phút cuối khi bị cắt mất sức sống đó cũng có thể khiến hắn mất mạng ngay lập tức.
Ly Hỏa đan căn bản không phải một viên đan dược, nó chính là một tính mạng!
Cho nên hiện tại nó mới có thể bừng bừng sức sống, năng lượng dồi dào, khiến Tông Ngạo phải khen ngợi.
Dù đã thành công một lần, nhưng nếu bảo Dương Khai luyện chế lại, bất kể thế nào hắn cũng không luyện chế được, bởi vì hắn hiện tại đã không còn có cảm giác lúc đó, cảm giác từ trước tới nay chưa từng có.
Đem ý nghĩ của mình nói cho Tông Ngạo hiểu, lúc này mới khiến lão thở phào, lão đã tự lừa mình dối người, nghĩ ra một lý do thoái thác để tự an ủi tâm linh bi thương của mình, nói Dương Khai có thể luyện chế ra đan vân hoàn toàn là do ý cảnh cho phép.
Mấy trăm năm nghiên cứu thuật luyện đan còn không bằng một thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi, Tông Ngạo chỉ cảm thấy cả đời này mình đã sống vô dụng rồi, vô cùng xấu hổ và giận dữ.
Tuy nhiên vẫn còn may lão chưa chết được, nên còn có thời gian tiếp tục nghiên cứu.
Tại cung điện của phân hội Hằng La Thương Hội, Dương Khai đưa Tuyết Nguyệt tới đây, lấy ra viên Ly Hỏa đan để Tuyết Nguyệt nuốt vào, đợi sau khi sức sống của nàng vững vàng mới từ trong phòng đi ra.
Rẽ vài vòng hắn liền nhìn thấy đám người Cáp Lực Tạp và Lâm Mộc Phong vây quanh Tông Ngạo, lời nịnh bợ như trước, vẻ mặt bọn họ đều đầy a dua nịnh bợ, liên tục tâng bốc Tông lão tuy già nhưng vẫn mạnh, càng già càng dẻo dai, thủ pháp luyện đan tài nghệ như thần. Đến thứ quý như đan vân, nói luyện chế là luyện chế ra được, làm người ta kính trọng và ngưỡng mộ.
Kể cả mấy vị luyện đan sư Hư Vương cấp khác trong cả Tinh Vực cũng không thể làm được điều này. Bọn họ chỉ có cấp bậc cao hơn Tông Ngạo một chút thôi, hoàn toàn là một đám mua danh chuộc tiếng, trong tay không chút bản lĩnh thực sự sao có thể so sánh với Tông lão...
Gương mặt già nua của Tông Ngạo đỏ lên, không kiên nhẫn chịu đựng màn nịnh bợ của bọn họ, muốn đuổi đi nhưng lại không dám nên phải nhẫn nhịn cực kỳ vất vả.
Nhưng đám Cáp Lực Tạp và Lâm Mộc Phong ngu xuẩn không có chút nhãn lực, tưởng lão đang khoái chí, càng làm trái lương tâm, nịnh nọt tán dương hơn nữa, khiến sắc mặt lão lại càng trở nên khó coi.
Chỉ tới khi Dương Khai nhẹ nhõm đi ra, đám người đó mới dừng việc nịnh nọt lại, đưa ánh mắt quái lạ nhìn hắn, Cáp Lực Tạp thậm chí còn lén lút giơ ngón tay cái lên với Dương Khai, vẻ mặt thán phục, sau đó cùng đám người Lâm Mộc Phong cáo lui.
Bóng lưng hai người có mùi như câu kết với nhau làm việc xấu nào đó.
Dương Khai ngơ ngác đi tới trước mặt Tông Ngạo, không biết ánh mắt bọn họ nhìn mình rốt cuộc là có ý gì.
- Tiểu tử, việc tốt như vậy ngươi để lão phu nhận công hả? Có thể luyện chế đan vân, có tỷ lệ đan văn đến ba bốn phần mười, riêng bản lĩnh này ngươi có thể trở thành thượng khách của Hằng La Thương Hội, không ai dám động vào ngươi, ngươi có thể có được lãnh địa của mình, tôi tớ, tỳ nữ... có thể hưởng thụ đãi ngộ cao nhất. Những gì người ta theo đuổi cả đời ngươi sẽ có được dễ như trở bàn tay. Muốn bồi dưỡng ngươi cũng không phải việc khó, ngươi có thể gặt được thành quả tốt nhất trong thời gian ngắn nhất, lão phu nghĩ mãi không hiểu, sao ngươi không nói Ly Hỏa đan kia là do ngươi luyện chế ra, lại cố tình để lão phu gánh trách nhiệm thay ngươi, tặng công lao hàng đầu này cho lão phu?
Tông Ngạo nói chậm rãi, bưng một chén trà nhạt nhấp một ngụm.
Phía Cáp Lực Tạp và Lâm Mộc Phong đều tin rằng viên Ly Hỏa đan có đan vân đó là do Tông Ngạo luyện chế, bởi vì ban đầu Dương Khai đã nói như vậy. Chuyện tới nước này Tông Ngạo cũng không đi giải thích, tốt hơn là để cho bọn họ tin đấy là thật.
Cho nên bọn họ mới khen ngợi Tông Ngạo như vậy.
Dương Khai ngồi bên cạnh lão, mang trà lên rót cho mình một chén, một ngụm uống cạn, cười ha hả nối:
- Tông lão đừng có giấu sáng suốt rồi làm bộ hồ đồ, cây cao gió lớn, đạo lý này ai cũng hiểu, tiểu tử năm nay tuy mới ba mươi, mặc dù có chút thủ đoạn nhưng tu vi cảnh giới vẫn quá thấp, những việc tốt trong thiên hạ này tiểu tử ăn không tiêu được, cũng chỉ có người đức cao vọng trọng, Nhất đại luyện đan đại sư như Tông lão mới có thể đứng vững, người có tin hay không nếu như người và ta cùng cầm một viên Ly Hỏa đan có đan vân đi tìm Ngải Âu hội trưởng, đãi ngộ nhận được sẽ hoàn toàn khác nhau? Người thì sẽ được người đời kính trọng và ngưỡng mộ hơn, Ngải Âu hội trưởng sẽ cư xử lễ độ hơn, nói không chừng nếu tâm trạng tốt sẽ thưởng cho người một dược tinh để người làm chúa tể. Còn ta, lão sẽ giam lỏng ta, sắp xếp các cường nhân đến bảo về cho sự an toàn của ta, không cho phép ta rời khỏi lãnh địa một bước, mỗi ngày chỉ cho ta làm bạn với dược liệu, không khéo đến cả lúc tiểu tử hưởng thụ hoan lạc với mỹ nhân cũng có người đứng ngoài trừng mắt rình...
- Ha ha ha ha!
Tông Ngạo nghe xong lời Dương Khai nói, không kìm được cười ồ lên, tưởng tượng ra cảnh tượng buồn cười đó, cười đến vui sướng, không ngừng gật đầu nói:
- Tiểu tử khôn thật, quả nhiên không phải hạng tốt đẹp! Thực không biết ngươi đã trải qua bao nhiêu sóng gió mới có thể suy nghĩ được tới mức như vậy.
- Không có những suy nghĩ này, tiểu tử đã chết sớm rồi!
Dương Khai nhún vai.
- Ngươi nói rất đúng, cây cao thì gió lớn. Những lợi lộc và danh tiếng này lão phu thay ngươi gánh vác, dù sao tài nghệ luyện đan của lão phu đã tăng mạnh, nhận cũng không hổ thẹn!
Dương Khai hai mắt sáng rực, vội vàng đứng lên chúc mừng:
- Chúc mừng Tông lão, vãn bối luôn bận rộn chuyện Ly Hỏa đan trong thời gian qua, không phát hiện Tông lão đã tiến một bước lớn trên đạo luyện đan, thực sự đáng chết!
Sau khi nói xong lại ngồi xuống lo lắng nói:
- Có điều Tông lão, như vậy chỉ e người không gia nhập Hằng La Thương Hội cũng không được rồi. Trước kia bọn họ sẽ dung túng người, để người tự do, bây giờ sợ là không được nữa rồi. Nếu ta đoán không lầm, đám người Cáp Lực Tạp và Lâm Mộc Phong đã đem việc bên này báo tới Thủy Nguyệt Tinh rồi, không bao lâu nữa sẽ có người của Hằng La Thương Hội tới đây.
- Lão phu biết.
Tông Ngạo gật đầu
- Lão phu cũng đã tiêu dao ở Vũ Bộc Tinh này cả trăm năm, chỉ cần bọn họ không quấy rầy ta luyện đan thì nói gì cũng dễ, gia nhập hay không gia nhập cũng chỉ là chuyện trên danh nghĩa, làm lão phu bực lão phu vẫn không thể bỏ của chạy lấy người hay sao?
Trong lòng Dương Khai không khỏi có chút cảm giác áy náy, con người Tông Ngạo không phải là tốt, tính tình cổ quái thì không nói, lại rất đề cao mình, Dương Khai cũng biết lão trước kia đã từng vài lần động sát khí với mình.
Nhưng dù nói thế nào, lần này đây là lão đã “gánh tội oan”, dù làm danh tiếng của lão có lớn hơn nữa cũng không phải điều Tông Ngạo muốn. Người tài ba thật sự sẽ không để ý tới danh dự, chỉ có người theo đuổi quyền lợi phú quý mới dùng hết sức để trèo cao.
Lần này chính hắn làm liên lụy Tông Ngạo, khiến lão mất đi rất nhiều tự do, có lẽ lão nể mặt hắn đã truyền thụ luyện đan pháp cho lão nên không có bất kỳ một câu oán hận.
Việc này trong lòng Dương Khai và Tông Ngạo đều biết rõ.
- Tình hình nha đầu đó thế nào rồi?
Tông Ngạo không muốn nói tiếp, bèn lảng sang chuyện khác.
- Độc của Huyền Âm Quỳ Thủy hẳn là đã được giải trừ, sức sống vững vàng, chỉ có điều vẫn còn hôn mê, muốn cô ta tỉnh lại chỉ có cách tìm được linh thể thần hồn.
Dương Khai cau mày nói, vừa rồi hắn lại điều tra một phen thức hải của Tuyết Nguyệt, nhưng không thấy bóng dáng của linh thể thần hồn đâu, thật sự không biết linh thể thần hồn của Tuyết Nguyệt đang ẩn giấu ở đâu nữa.
Tông Ngạo cũng cau mày, không nhanh không chậm nói:
- Về lý mà nói, nó bị Huyền Âm Quỳ Thủy gây thương tích là không thể có tình trạng này, không thấy bóng dáng linh thể thần hồn chắc chắn có nguyên do khác.
Dương Khai chấn động:
- Kính xin Tông lão chỉ giáo.
Tông Ngạo lắc đầu:
- Ta không biết gì về nó làm sao có thể chỉ giáo đây, nếu ngươi là hộ vệ của nó, vậy hẳn là ngươi hiểu được có phải trong nội tâm nó còn gì tiếc nuối hay không? Có nhiều khi một người hôn mê bất tỉnh không có nghĩa là vì bị thương, mà là không vượt qua được ngưỡng cửa trong lòng mình. Chỉ cần qua được ngưỡng cửađó, nó tất sẽ thức tỉnh.
Dương Khai ghi nhớ hết những lời này, trên mặt lộ vẻ đăm chiêu, một lát sau hai mắt sáng ngời, dường như nghĩ tới điều gì đó.
Tông Ngạo thấy vậy khẽ gật gù.
Tiểu tử này chính là một kẻ thông minh, bản lĩnh lại lớn, Tông Ngạo thực sự nghĩ mãi không rõ, một người như vậy sao lại làm hộ vệ cho người khác.
Thật lâu sau, Dương Khai bỗng nhẹ nhõm hơn hẳn.
- Tìm được nguyên nhân rồi?
Tông Ngạo cười híp mắt hỏi.
- Có ít manh mối nhưng rốt cục có phải hay không, phải nghiệm chứng xong mới biết được.
Dương Khai cười khà khà, bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện bèn mở miệng hỏi:
- Đúng rồi Tông lão, lúc ta vừa tới, sao Cáp Lực Tạp bọn họ lại dùng ánh mắt ấy nhìn ta? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
- Muốn biết không?
Tông Ngạo liếc xéo hắn một cái.
Dương Khai gật đầu.
- Lão phu chỉ nói cho bọn họ biết tiểu tử ngươi tình căn thâm chủng với nha đầu đó, lúc cho uống thuốc cũng nhai nát, mớm tận miệng cho nó uống.
Tông Ngạo nhướn mày nháy mắt, cần đáng khinh bao nhiêu có bấy nhiêu.
Dương Khai giận dữ:
- Chuyện này người cũng không biết xấu hổ mà truyền ra ngoài? Còn có tiết tháo hay không vậy?
Tông Ngạo hừ một tiếng:
- Lão phu thay ngươi gánh trách nhiệm nặng như vậy, còn để thua bao nhiêu thứ tốt về tay ngươi, ngươi tưởng là xong rồi sao? Ngươi hãy đợi Tuyết Nguyệt Tam Thiếu gia tới Vũ Bộc Tinh rút gân lột da ngươi đi. Ha ha ha, một tiểu hộ vệ mà cũng dám có ý với nữ nhân của Tuyết Nguyệt, thật sự là không biết sống chết. Lão phu mà là ngươi, lo chạy trốn mới là chính đạo!
Lão vừa cười to vừa thoải mái rời đi.
Lão già sống dai này!
Dương Khai oán hận nhìn Tông Ngạo, lập tức hiểu được ánh mắt đám người Cáp Lực Tạp và Lâm Mộc Phong nhìn mình sao lại cổ quái như vậy, trong lòng hắn không còn sót lại chút áy náy nào, chỉ hối hận lúc trước không cược lớn hơn một chút, hẳn là nên đoạt lấy toàn bộ Huyền Âm Quỳ Thủy và số lò đan đó mới phải.
Mấy lão già sống lâu quả thực không có một ai tốt đẹp!
Quỷ tổ là như vậy, Tông Ngạo cũng vậy!
Có điều e là bất kể thế nào, Tông Ngạo không ngờ được nha đầu mà lão gọi, Tuyết đại nhân theo cách gọi của Cáp Lực Tạp căn bản chính là bản thân Tuyết Nguyệt!
Hôn nữ nhân của Tuyết Nguyệt đã là gì? Đến toàn thân Tuyết Nguyệt ta cũng đã nhìn đã sờ qua rồi.