Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1022: Dung hợp




Trong thức hải của Tuyết Nguyệt, linh thể thần hồn của Dương Khai tản mát dao động biến hóa kỳ lạ.

Hắn bắt đầu tạo ra từng màn ảo ảnh, ép những ảo ảnh đó rót vào trong nước biển.

Bắt đầu từ thuở nhỏ của nàng cho tới thời điểm hiện tại. Trong huyễn cảnh này, nàng không cần ngụy trang, không cần nở nụ cười mỉm như gió xuân đó, cũng không cần sống với thân phận nam nhân.

Nàng vô ưu vô lự lớn lên trong tình thương của cha mẹ, chung sống hòa thuận với huynh đệ tỷ muội, nàng mặc những bộ y phục xinh đẹp, đeo đồ trang sức tinh xảo, không cần đi học những tri thức lễ nghi buồn tẻ, cũng không cần ngày đêm tu luyện, chịu đựng dày vò.

Trong những ảo ảnh này, nàng là cô nương hạnh phúc nhất trên đời, mỗi ngày mang theo vài tỳ nữ đi dạo, ngẫu nhiên lộ ra một góc băng sơn của dung mạo, liền có thể khiến nam nhân cả một tòa thành trì phải hò hét.

Trong ảo ảnh, nàng về đến nhà, đem những rắc rối mình gặp phải nói với cha mẹ, cha mẹ vừa an ủi vừa mỉm cười lắng nghe, vui vẻ hoà thuận.

Nàng thậm chí còn gặp một chàng trai làm mình động lòng, chỉ có điều nàng lại ngượng ngùng đứng nhìn từ xa. Mỗi ngày đều để ý đến động tĩnh của người đó, ngại chủ động bắt chuyện với người đó.

Điều làm nàng không ngờ tới là nam tử anh tuấn phóng khoáng đó lại tự tìm đến, đánh bại tất cả các đối thủ cạnh tranh, hoàn thành các yêu cầu hà khắc của cha để cưới được nàng.

Họ thành thân, nam cày ruộng, nữ dệt vải, dù không có những sắc màu rực rỡ, nhưng cũng đồng cam cộng khổ, tôn trọng lẫn nhau.

Con họ từ từ lớn lên, họ cũng dần già đi, cuối cùng hoá thành một nắm đất nằm kề nhau, dường như vĩnh viễn không bao giờ tách rời.

Trong những ảo ảnh này, nàng đã được sống một cuộc sống hoàn mỹ, không uổng nhân sinh.

Dương Khai hết lần này đến lần khác lan tràn, chỉ dốc sức dùng thần thức của mình xây dựng nên ảo ảnh đánh vào trong thức hải Tuyết Nguyệt, bất kể sức mạnh thần thức hao tổn cũng không để tâm.

Thời gian trôi qua, thức hải Tuyết Nguyệt vẫn trước sau như một, không có bất cứ động tĩnh gì.

Nhưng trong một thời khắc nào đó, nước biển phẳng lặng bỗng quay cuồng, một đám bọt khí hiện lên từ trong đó, nổ ra rồi lại trở thành hư vô.

Gió thổi qua, như có một mùi hương quanh quẩn nơi chóp mũi Dương Khai.

Dương Khai dừng động tác, quay đầu nhìn lại thì thấy Tuyết Nguyệt đang mỉm cười đứng sau mình, nhìn mình một cách phấn khởi.

Dương Khai trừng mắt, lập tức thoát ra khỏi thức hải của nàng.

Vừa mở to mắt, Tuyết Nguyệt cũng tỉnh lại, túm ngay lấy hắn, hét lên:

- Này, làm gì mà chạy như ăn trộm thế?

- Ngươi cũng đã tỉnh, ta còn ở lại đó làm gì? Chờ để bị ngươi tra tấn hay sao? Ở đó ngươi là chúa tể, ta chỉ là một tiểu võ giả Nhập Thánh tam tầng cảnh, sao dám ở lại.

Dương Khai hừ hừ.

Thức hải mỗi người đều do chính họ nắm giữ, cho nên khi hai người công lực xấp xỉ nhau sẽ không bao giờ đi xâm nhập thức hải đối phương, làm như vậy kẻ thua thiệt chỉ là mình, chỉ khi chênh lệch xa mới xuất hiện chuyện xâm phạm thức hải kẻ thù, làm kẻ thù có khả năng bị thương nặng.

- Ta tra tấn ngươi? Sao ngươi lại nghĩ ta sẽ tra tấn ngươi? Nếu ngươi không làm gì sai thì ta tra tấn ngươi làm gì?

Tuyết Nguyệt không buông tha, mắt híp lại, tỏa tinh quang rạng rỡ.

- Được rồi được rồi, ta thừa nhận, ta tự tiện xông vào thức hải của ngươi, rình mò bí mật của ngươi quả có không đúng, nhưng nguwoi lại không muốn tỉnh lại, ta chỉ có thể dùng hạ sách này thôi.

Dương Khai vùng khỏi bàn tay nhỏ bé đang túm lấy mình của nàng.

- Rình bí mật của ta, bây giờ ngươi lại có lý rồi?

Tuyết Nguyệt hận đến nghiến răng nghiến lợi, hàm răng trắng ngà toát vẻ nguy hiểm.

- Cũng chưa thấy được bao nhiêu.

Dương Khai ngượng ngùng.

Tuyết Nguyệt không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn.

- Được rồi, trên người ngươi có bao nhiêu cọng tóc ta cũng biết rõ ràng, vậy thì sao chứ? Ngươi cắn ta chắc?

Dương Khai tỏ ra vô lại.

- Đồ khốn kiếp!

Tuyết Nguyệt thẹn quá thành giận, nói xong liền xộc tới cắn vào mu bàn tay Dương Khai không chịu buông, trợn to đôi mắt thị uy:

- Ngươi tưởng là ta không dám à?

Dương Khai chẳng để tâm, lại còn cười dài nói:

- Cắn tay chưa bõ, có muốn cắn chỗ khác không, ta có chỗ khác tốt hơn cho ngươi cắn đấy.

Tuyết Nguyệt đỏ mặt, cổ cũng ửng hồng, vội vàng buông tay Dương Khai nói:

- Nằm mơ đi!

Trong ảo ảnh đó, nàng cùng nam nhân mình thích quấn quít không chia lìa, đủ mọi tư thế mà nàng có thể nghĩ tới và không ngờ được đều khắc sâu vào trong đầu.

Cô đã được giáo dục một các hệ thống và hoàn thiện...

Đương nhiên là nàng biết câu nói đó của Dương Khai là có ý gì.

Dù nàng cũng hiểu đây chẳng qua là ảo ảnh Dương Khai tạo ra cho mình chứ không phải thật, nhưng vẫn có chút không chịu được, dù sao cô gái trong ảo ảnh đó chính là vì nàng mà đắp nặn ra, không gì khác biệt so với nàng.

Như thể nàng thật sự là một dâm phụ, không ngừng đòi hỏi, không hề biết thoả mãn!

- Sao ngươi lại hạ lưu như vậy?

Tuyết Nguyệt dùng ánh mắt quái lạ nhìn Dương Khai, dường như không ngờ hắn lại lưu manh tới mức này.

- Ta nhìn lầm ngươi rồi!

- Nam nữ hoan ái sao lại là hạ lưu?

Dương Khai bĩu môi khinh thường:

- Đợi tới khi người thực sự thử thì sẽ biết được sự kỳ diệu của nó.

- Dù như vậy ngươi cũng đâu cần thêm mình vào trong ảo ảnh đó chứ.

Tuyết Nguyệt thản nhiên cười nhạt giống như phát hiện được bí mật gì đó, nụ cười vô cùng gian xảo.

- Trong ảo ảnh đó ngươi cũng anh tuấn ghê cơ đấy, có phải ngươi hy vọng ta sẽ lấy ngươi thật?

- Thôi đi, nữ nhân như vậy ta nuốt không tiêu.

Dương Khai vội vàng xua tay.

- Cút ra ngoài!

Tuyết Nguyệt trở mặt còn nhanh hơn giở sách, giận tới run rẩy cả người, một cước đá Dương Khai khỏi giường.

Dương Khai đứng lên, vẻ mặt thản nhiên phủi mông dặn dò:

- Nghỉ ngơi đi, chờ ngươi khôi phục ta có việc muốn nói với ngươi.

Tuyết Nguyệt cứng đờ mặt, dường như hiểu được Dương Khai sẽ nói gì, không nói lời nào, nhắm hai mắt lại.

Ra khỏi phòng, Dương Khai vừa thấy Tông Ngạo đang nghiêng mình cvểnh tai lên, như đang chuyên chú lắng nghe, sau khi nhìn thấy Dương Khai, không ngờ lão cũng chẳng ngượng ngùng, mà ngược lại còn mở miệng hỏi:

- Cứu được rồi hả?

- Ừ.

Dương Khai gật đầu.

- Lợi hại đấy.

Tông Ngạo giơ ngón tay cái:

- Có điều ngươi ở trong đó làm gì có vẻ náo nhiệt vậy? Ngươi không phải hộ vệ của nó sao, tiểu tử, lão phu không thể không nói lá gan của ngươi cũng lớn quá đấy, đến nữ nhân của Tam thiếu gia Tuyết Nguyệt ngươi cũng dám nhúng chàm, ngươi nhanh chuẩn bị chạy trốn đi, lão phu chúc ngươi không phải chết quá sớm, nếu tên Tuyết Nguyệt đó mà nổi giận thì toàn bộ Hằng La Tinh Vực đều phải run rẩy.

Có thể là Tông Ngạo cô đơn quá lâu, tuổi cao, nhưng lắm chuyện không thua gì người trẻ tuổi, thích nhìn người khác liếc mắt đưa tình, mỗi khi nhìn thấy cũng như thấy mình trẻ lại mấy chục tuổi.

Thật không biết xấu hổ!

Dương Khai không để ý đến lão, đi ra ngoài tìm Cáp Lực Tạp nói sơ qua tình hình.

Sau khi nghe tin Tuyết Nguyệt đã tỉnh, Cáp Lực Tạp vui mừng quá đỗi, ôm lấy Dương Khai vẻ mặt cảm kích.

Tuyết Nguyệt tỉnh lại, lo lắng cuối của bọn họ cuối cùng cũng biến mất, hơn nữa luyện đan đại đạo của Tông Ngạo ở Vũ Bộc Tinh cũng tiến một bước, hiện giờ chỉ cần giải quyết xong mối phiền toái Huyền Âm Quỳ Thủy là bọn họ sẽ vạn sự đại cát.

Huống chi chuyện Huyền Âm Quỳ Thủy còn có Tuyết Nguyệt gánh đỡ, cho dù là thương hội trách tội, bọn họ cũng sẽ chịu chút trừng phạt mà thôi, không nghiêm trọng như họ lo lắng trước kia.

Đủ mọi tin tốt đẹp nối gót nhau đưa tới, làm sao bọn họ có thể không vui mừng?

Mấy vị chủ quản tâm trạng rất tốt, toàn bộ phân hội đều vui sướng.

Thời gian trôi qua, trong chớp mắt đã qua một tháng.

Tuyết Nguyệt từ sau khi tỉnh lại luôn ở trong phòng không ra ngoài, tin truyền ra ngoài rằng thương thế chưa lành, cần phải chữa thương.

Vết thương bị Huyền Âm Quỳ Thủy tạo ra sớm đã được Ly Hỏa đan trị liệu, thần thức cũng không bị tổn thương, đâu cần trị thương làm gì? Tuy đã hôn mê hơn một năm, nhưng với tu vi của nàng, chỉ cần hai ba ngày là có thể bình phục lại.

Nàng làm vậy chỉ là để tránh né Dương Khai.

Trong lòng Dương Khai biết rõ, nhưng lại không có cách nào khác, mỗi khi đi tìm Tuyết Nguyệt đều bị mấy thị vệ Thánh Vương Cảnh đứng ở cửa ngăn lại, mấy người họ cũng không tỏ sắc mặt gì với hắn, chỉ cười híp mắt nói với hắn đây là mệnh lệnh của đại nhân, không được sự cho phép của nàng, bất cứ kẻ nào cũng không được đi vào phòng. Thái độ rất tốt nhưng giọng điệu cự tuyệt cũng rất kiên định.

Dương Khai hận không thể đánh cho mấy người đó một trận.

Dương Khai mất hứng, Tông Lão cũng đen đủi theo.

Huyền Âm Quỳ Thủy bị Dương Khai lấy đi một nửa thì không nói, mấy chục lò đan lớn nhỏ cũng bị hắn lấy mất một nửa, Tông Ngạo đau lòng hục hặc, lại ngại không dám giở trò.

Tông Ngạo cũng coi như biết giữ chữ tìn, thua là thua, không giống như Tuyết Nguyệt, thích dùng cường thế để áp chế người khác.

Dương Khai còn cố ý thỉnh giáo một phen làm cách nào để luyện hoá Huyền Âm Quỳ Thủy, tăng cường công lực bản thân.

Tông Ngạo cũng không giấu diếm, nói ra những gì mình biết.

Lúc này Dương Khai mới hiểu được, Huyền Âm Quỳ Thủy tuy là thứ tốt nhưng nếu luyện hoá không xác đáng sẽ mất mạng. Hơn nữa để luyện hóa, vật liệu dùng để phụ trợ cũng rất nhiều, còn cần một môi trường nóng!

Chỉ có chuẩn bị tốt những thứ đó mới có thể bắt đầu luyện hoá.

Những vật liệu phụ trợ cần dùng đến Dương Khai đều có, không thiếu thứ nào.

Ở đại lục lơ lửng, hắn thu được rất nhiều dược liệu đẳng cấp cao, Hư cấp, Hư Vương cấp vô số kể, chủng loại phong phú, mấy thứ đó đều có giá trị cực lớn.

Việc hắn cần làm chỉ là tìm một nơi có môi trường thích hợp là được, theo như Tông lão nói, tốt nhất là bên trong núi lửa vạn năm, vì chỉ có loại sức nóng này mới có thể áp chế được hàn khí của Huyền Âm Quỳ Thủy.

Tuy nhiên Tông Ngạo nói sức mạnh của Dương Khai bây giờ còn quá thấp, muốn luyện hoá Huyền Âm Quỳ Thủy ít nhất cũng phải chờ tới sau Thánh Vương cảnh, bằng không luyện hóa không thành còn mất mạng, sẽ không được lợi lộc gì.

Tuyết Nguyệt tránh mặt Dương Khai, khiến hắn rất mất kiên nhẫn, cũng rất bực bội.

Hôm nay, khi hắn lại đi tới chỗ nàng, mấy tên cao thủ Thánh Vương Cảnh được phái đến canh gác vẫn híp mắt cười chắn ở đó, dùng lời dễ nghe mà chặn Dương Khai lại.

Dương Khai mặt trầm như nước. Trong thức hải của Tuyết Nguyệt, linh thể thần hồn của Dương Khai tản mát dao động biến hóa kỳ lạ.

Hắn bắt đầu tạo ra từng màn ảo ảnh, ép những ảo ảnh đó rót vào trong nước biển.

Bắt đầu từ thuở nhỏ của nàng cho tới thời điểm hiện tại. Trong huyễn cảnh này, nàng không cần ngụy trang, không cần nở nụ cười mỉm như gió xuân đó, cũng không cần sống với thân phận nam nhân.

Nàng vô ưu vô lự lớn lên trong tình thương của cha mẹ, chung sống hòa thuận với huynh đệ tỷ muội, nàng mặc những bộ y phục xinh đẹp, đeo đồ trang sức tinh xảo, không cần đi học những tri thức lễ nghi buồn tẻ, cũng không cần ngày đêm tu luyện, chịu đựng dày vò.

Trong những ảo ảnh này, nàng là cô nương hạnh phúc nhất trên đời, mỗi ngày mang theo vài tỳ nữ đi dạo, ngẫu nhiên lộ ra một góc băng sơn của dung mạo, liền có thể khiến nam nhân cả một tòa thành trì phải hò hét.

Trong ảo ảnh, nàng về đến nhà, đem những rắc rối mình gặp phải nói với cha mẹ, cha mẹ vừa an ủi vừa mỉm cười lắng nghe, vui vẻ hoà thuận.

Nàng thậm chí còn gặp một chàng trai làm mình động lòng, chỉ có điều nàng lại ngượng ngùng đứng nhìn từ xa. Mỗi ngày đều để ý đến động tĩnh của người đó, ngại chủ động bắt chuyện với người đó.

Điều làm nàng không ngờ tới là nam tử anh tuấn phóng khoáng đó lại tự tìm đến, đánh bại tất cả các đối thủ cạnh tranh, hoàn thành các yêu cầu hà khắc của cha để cưới được nàng.

Họ thành thân, nam cày ruộng, nữ dệt vải, dù không có những sắc màu rực rỡ, nhưng cũng đồng cam cộng khổ, tôn trọng lẫn nhau.

Con họ từ từ lớn lên, họ cũng dần già đi, cuối cùng hoá thành một nắm đất nằm kề nhau, dường như vĩnh viễn không bao giờ tách rời.

Trong những ảo ảnh này, nàng đã được sống một cuộc sống hoàn mỹ, không uổng nhân sinh.

Dương Khai hết lần này đến lần khác lan tràn, chỉ dốc sức dùng thần thức của mình xây dựng nên ảo ảnh đánh vào trong thức hải Tuyết Nguyệt, bất kể sức mạnh thần thức hao tổn cũng không để tâm.

Thời gian trôi qua, thức hải Tuyết Nguyệt vẫn trước sau như một, không có bất cứ động tĩnh gì.

Nhưng trong một thời khắc nào đó, nước biển phẳng lặng bỗng quay cuồng, một đám bọt khí hiện lên từ trong đó, nổ ra rồi lại trở thành hư vô.

Gió thổi qua, như có một mùi hương quanh quẩn nơi chóp mũi Dương Khai.

Dương Khai dừng động tác, quay đầu nhìn lại thì thấy Tuyết Nguyệt đang mỉm cười đứng sau mình, nhìn mình một cách phấn khởi.

Dương Khai trừng mắt, lập tức thoát ra khỏi thức hải của nàng.

Vừa mở to mắt, Tuyết Nguyệt cũng tỉnh lại, túm ngay lấy hắn, hét lên:

- Này, làm gì mà chạy như ăn trộm thế?

- Ngươi cũng đã tỉnh, ta còn ở lại đó làm gì? Chờ để bị ngươi tra tấn hay sao? Ở đó ngươi là chúa tể, ta chỉ là một tiểu võ giả Nhập Thánh tam tầng cảnh, sao dám ở lại.

Dương Khai hừ hừ.

Thức hải mỗi người đều do chính họ nắm giữ, cho nên khi hai người công lực xấp xỉ nhau sẽ không bao giờ đi xâm nhập thức hải đối phương, làm như vậy kẻ thua thiệt chỉ là mình, chỉ khi chênh lệch xa mới xuất hiện chuyện xâm phạm thức hải kẻ thù, làm kẻ thù có khả năng bị thương nặng.

- Ta tra tấn ngươi? Sao ngươi lại nghĩ ta sẽ tra tấn ngươi? Nếu ngươi không làm gì sai thì ta tra tấn ngươi làm gì?

Tuyết Nguyệt không buông tha, mắt híp lại, tỏa tinh quang rạng rỡ.

- Được rồi được rồi, ta thừa nhận, ta tự tiện xông vào thức hải của ngươi, rình mò bí mật của ngươi quả có không đúng, nhưng nguwoi lại không muốn tỉnh lại, ta chỉ có thể dùng hạ sách này thôi.

Dương Khai vùng khỏi bàn tay nhỏ bé đang túm lấy mình của nàng.

- Rình bí mật của ta, bây giờ ngươi lại có lý rồi?

Tuyết Nguyệt hận đến nghiến răng nghiến lợi, hàm răng trắng ngà toát vẻ nguy hiểm.

- Cũng chưa thấy được bao nhiêu.

Dương Khai ngượng ngùng.

Tuyết Nguyệt không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn.

- Được rồi, trên người ngươi có bao nhiêu cọng tóc ta cũng biết rõ ràng, vậy thì sao chứ? Ngươi cắn ta chắc?

Dương Khai tỏ ra vô lại.

- Đồ khốn kiếp!

Tuyết Nguyệt thẹn quá thành giận, nói xong liền xộc tới cắn vào mu bàn tay Dương Khai không chịu buông, trợn to đôi mắt thị uy:

- Ngươi tưởng là ta không dám à?

Dương Khai chẳng để tâm, lại còn cười dài nói:

- Cắn tay chưa bõ, có muốn cắn chỗ khác không, ta có chỗ khác tốt hơn cho ngươi cắn đấy.

Tuyết Nguyệt đỏ mặt, cổ cũng ửng hồng, vội vàng buông tay Dương Khai nói:

- Nằm mơ đi!

Trong ảo ảnh đó, nàng cùng nam nhân mình thích quấn quít không chia lìa, đủ mọi tư thế mà nàng có thể nghĩ tới và không ngờ được đều khắc sâu vào trong đầu.

Cô đã được giáo dục một các hệ thống và hoàn thiện...

Đương nhiên là nàng biết câu nói đó của Dương Khai là có ý gì.

Dù nàng cũng hiểu đây chẳng qua là ảo ảnh Dương Khai tạo ra cho mình chứ không phải thật, nhưng vẫn có chút không chịu được, dù sao cô gái trong ảo ảnh đó chính là vì nàng mà đắp nặn ra, không gì khác biệt so với nàng.

Như thể nàng thật sự là một dâm phụ, không ngừng đòi hỏi, không hề biết thoả mãn!

- Sao ngươi lại hạ lưu như vậy?

Tuyết Nguyệt dùng ánh mắt quái lạ nhìn Dương Khai, dường như không ngờ hắn lại lưu manh tới mức này.

- Ta nhìn lầm ngươi rồi!

- Nam nữ hoan ái sao lại là hạ lưu?

Dương Khai bĩu môi khinh thường:

- Đợi tới khi người thực sự thử thì sẽ biết được sự kỳ diệu của nó.

- Dù như vậy ngươi cũng đâu cần thêm mình vào trong ảo ảnh đó chứ.

Tuyết Nguyệt thản nhiên cười nhạt giống như phát hiện được bí mật gì đó, nụ cười vô cùng gian xảo.

- Trong ảo ảnh đó ngươi cũng anh tuấn ghê cơ đấy, có phải ngươi hy vọng ta sẽ lấy ngươi thật?

- Thôi đi, nữ nhân như vậy ta nuốt không tiêu.

Dương Khai vội vàng xua tay.

- Cút ra ngoài!

Tuyết Nguyệt trở mặt còn nhanh hơn giở sách, giận tới run rẩy cả người, một cước đá Dương Khai khỏi giường.

Dương Khai đứng lên, vẻ mặt thản nhiên phủi mông dặn dò:

- Nghỉ ngơi đi, chờ ngươi khôi phục ta có việc muốn nói với ngươi.

Tuyết Nguyệt cứng đờ mặt, dường như hiểu được Dương Khai sẽ nói gì, không nói lời nào, nhắm hai mắt lại.

Ra khỏi phòng, Dương Khai vừa thấy Tông Ngạo đang nghiêng mình cvểnh tai lên, như đang chuyên chú lắng nghe, sau khi nhìn thấy Dương Khai, không ngờ lão cũng chẳng ngượng ngùng, mà ngược lại còn mở miệng hỏi:

- Cứu được rồi hả?

- Ừ.

Dương Khai gật đầu.

- Lợi hại đấy.

Tông Ngạo giơ ngón tay cái:

- Có điều ngươi ở trong đó làm gì có vẻ náo nhiệt vậy? Ngươi không phải hộ vệ của nó sao, tiểu tử, lão phu không thể không nói lá gan của ngươi cũng lớn quá đấy, đến nữ nhân của Tam thiếu gia Tuyết Nguyệt ngươi cũng dám nhúng chàm, ngươi nhanh chuẩn bị chạy trốn đi, lão phu chúc ngươi không phải chết quá sớm, nếu tên Tuyết Nguyệt đó mà nổi giận thì toàn bộ Hằng La Tinh Vực đều phải run rẩy.

Có thể là Tông Ngạo cô đơn quá lâu, tuổi cao, nhưng lắm chuyện không thua gì người trẻ tuổi, thích nhìn người khác liếc mắt đưa tình, mỗi khi nhìn thấy cũng như thấy mình trẻ lại mấy chục tuổi.

Thật không biết xấu hổ!

Dương Khai không để ý đến lão, đi ra ngoài tìm Cáp Lực Tạp nói sơ qua tình hình.

Sau khi nghe tin Tuyết Nguyệt đã tỉnh, Cáp Lực Tạp vui mừng quá đỗi, ôm lấy Dương Khai vẻ mặt cảm kích.

Tuyết Nguyệt tỉnh lại, lo lắng cuối của bọn họ cuối cùng cũng biến mất, hơn nữa luyện đan đại đạo của Tông Ngạo ở Vũ Bộc Tinh cũng tiến một bước, hiện giờ chỉ cần giải quyết xong mối phiền toái Huyền Âm Quỳ Thủy là bọn họ sẽ vạn sự đại cát.

Huống chi chuyện Huyền Âm Quỳ Thủy còn có Tuyết Nguyệt gánh đỡ, cho dù là thương hội trách tội, bọn họ cũng sẽ chịu chút trừng phạt mà thôi, không nghiêm trọng như họ lo lắng trước kia.

Đủ mọi tin tốt đẹp nối gót nhau đưa tới, làm sao bọn họ có thể không vui mừng?

Mấy vị chủ quản tâm trạng rất tốt, toàn bộ phân hội đều vui sướng.

Thời gian trôi qua, trong chớp mắt đã qua một tháng.

Tuyết Nguyệt từ sau khi tỉnh lại luôn ở trong phòng không ra ngoài, tin truyền ra ngoài rằng thương thế chưa lành, cần phải chữa thương.

Vết thương bị Huyền Âm Quỳ Thủy tạo ra sớm đã được Ly Hỏa đan trị liệu, thần thức cũng không bị tổn thương, đâu cần trị thương làm gì? Tuy đã hôn mê hơn một năm, nhưng với tu vi của nàng, chỉ cần hai ba ngày là có thể bình phục lại.

Nàng làm vậy chỉ là để tránh né Dương Khai.

Trong lòng Dương Khai biết rõ, nhưng lại không có cách nào khác, mỗi khi đi tìm Tuyết Nguyệt đều bị mấy thị vệ Thánh Vương Cảnh đứng ở cửa ngăn lại, mấy người họ cũng không tỏ sắc mặt gì với hắn, chỉ cười híp mắt nói với hắn đây là mệnh lệnh của đại nhân, không được sự cho phép của nàng, bất cứ kẻ nào cũng không được đi vào phòng. Thái độ rất tốt nhưng giọng điệu cự tuyệt cũng rất kiên định.

Dương Khai hận không thể đánh cho mấy người đó một trận.

Dương Khai mất hứng, Tông Lão cũng đen đủi theo.

Huyền Âm Quỳ Thủy bị Dương Khai lấy đi một nửa thì không nói, mấy chục lò đan lớn nhỏ cũng bị hắn lấy mất một nửa, Tông Ngạo đau lòng hục hặc, lại ngại không dám giở trò.

Tông Ngạo cũng coi như biết giữ chữ tìn, thua là thua, không giống như Tuyết Nguyệt, thích dùng cường thế để áp chế người khác.

Dương Khai còn cố ý thỉnh giáo một phen làm cách nào để luyện hoá Huyền Âm Quỳ Thủy, tăng cường công lực bản thân.

Tông Ngạo cũng không giấu diếm, nói ra những gì mình biết.

Lúc này Dương Khai mới hiểu được, Huyền Âm Quỳ Thủy tuy là thứ tốt nhưng nếu luyện hoá không xác đáng sẽ mất mạng. Hơn nữa để luyện hóa, vật liệu dùng để phụ trợ cũng rất nhiều, còn cần một môi trường nóng!

Chỉ có chuẩn bị tốt những thứ đó mới có thể bắt đầu luyện hoá.

Những vật liệu phụ trợ cần dùng đến Dương Khai đều có, không thiếu thứ nào.

Ở đại lục lơ lửng, hắn thu được rất nhiều dược liệu đẳng cấp cao, Hư cấp, Hư Vương cấp vô số kể, chủng loại phong phú, mấy thứ đó đều có giá trị cực lớn.

Việc hắn cần làm chỉ là tìm một nơi có môi trường thích hợp là được, theo như Tông lão nói, tốt nhất là bên trong núi lửa vạn năm, vì chỉ có loại sức nóng này mới có thể áp chế được hàn khí của Huyền Âm Quỳ Thủy.

Tuy nhiên Tông Ngạo nói sức mạnh của Dương Khai bây giờ còn quá thấp, muốn luyện hoá Huyền Âm Quỳ Thủy ít nhất cũng phải chờ tới sau Thánh Vương cảnh, bằng không luyện hóa không thành còn mất mạng, sẽ không được lợi lộc gì.

Tuyết Nguyệt tránh mặt Dương Khai, khiến hắn rất mất kiên nhẫn, cũng rất bực bội.

Hôm nay, khi hắn lại đi tới chỗ nàng, mấy tên cao thủ Thánh Vương Cảnh được phái đến canh gác vẫn híp mắt cười chắn ở đó, dùng lời dễ nghe mà chặn Dương Khai lại.

Dương Khai mặt trầm như nước.