Lúc bấy giờ Sở Diên đã nằm gọn trong lòng Lý Thiên Thành, y thật sự rất muốn mắng hắn, rõ ràng làm hại người ta thê thảm như vậy mà còn giả vờ nhu hòa đối tốt.
Sở Diên rất muốn đặt cho hắn một cái tên, nhưng gọi thế nào thì châm biếm nhỉ?
Lý mặt dày, phải rồi chính là Lý mặt dày a... Chỉ có thể là như thế mới phù hợp với hắn!
Một con người có quả mặt dày như bức tường thành như hắn, cực kỳ thích hợp với cái tên này, không những thế còn không ai có da mặt dày sánh bằng hắn nữa là!
Sở Diên nhớ lúc trước tính khí của hắn đâu có vô lại đến mức này đâu? Thậm chí còn rất ít cùng y lên giường nữa kia mà?
Nhưng giờ đây... ngày nào cũng phải lên giường, ngày nào cũng bị hắn hành hạ lên xuống, Sở Diên quả thật số khổ mà, còn không ai có số khổ bằng y.1
Bọn họ đều là đồng minh, còn muốn hợp lực lại ức hiếp y, coi y là một món đồ phát tiết tùy ý chà đạp!
Càng nghĩ tới càng tức giận, Sở Diên phồng má, ấm ức đánh vào lòng ngực hắn khiến Lý Thiên Thành kêu đau.
"Đừng đánh, bằng không nếu ta trượt tay ngươi sẽ nằm bẹp dưới đất đó!"
Câu uy hiếp này thật sự rất có uy lực lớn nha, đương nhiên Sở Diên sẽ không muốn mình bị ngã chỏng veo dưới mặt đất, bây giờ già rồi, ngã xuống một cái xương cốt nói không chừng sẽ vỡ vụn, chưa kể đến nếu không bị ngã đến chết không chừng cũng tàn phế cho xem.
Không được! Sao y có thể suy nghĩ sâu xa như thế được, cùng lắm mặt đất cách y cũng một tất, nếu ngã xuống chỉ nằm liệt giường hai ba ngày thôi, không mất mạng được mà?
Gần đây y thật sự luôn suy nghĩ thái quá sự việc lên, ngay cả ngã cũng nghĩ đến chiến này tôi rồi!
Sở Diên đỡ đầu choáng váng rốt cục cũng không hiểu chính bản thân đang suy nghĩ việc gì.
"Ngươi... buông ra được rồi..." Sở Diên nhỏ giọng cúi đầu, ánh mắt lảng tránh.
"Được rồi, được rồi buông thì buông, nói trước có đau thì cũng cố nhịn đi há!"
Sở Diên tức giận nín chặt môi, tên này quả thật không thể nói lý mà.
Được hắn thả xuống, Sở Diên cau mày cố nhích chân bước đi.
"Ưm... mẹ nó!" Sở Diên nhỏ giọng chửi một tiếng, không ngăn được đau đớn truyền tới mà víu chân, y căng cứng khiến phía dưới siết chặt.
Được thôi, y thua hắn rồi!
Dừng một lát, trước khi đi còn không quên trừng mắt nhìn Lý Thiên Thành.
"Mặt dày, ngươi cút xa ta một chút!"
Lý Thiên Thành điệu bộ ngoan ngoãn gật đầu, hắn giơ tay lên tỏ ý không muốn đụng chạm y.
"Thế thì đi từ từ thôi nhé!" Nói đoạn hắn đã nhanh chóng mở cửa ra ngoài trước, để lại một mình Sở Diên đang cố nhích từng bước nhỏ.
Cái này không phải là hắn muốn bỏ mặt y đâu nha, có trách thì nên trách Sở Diên không chịu nghe hắn mà thôi. Hắn đã cố gắng dùng hết sức mình để dỗ dành y rồi, chỉ trách Sở Diên chứng nào tật nấy không muốn nghe.
Sau khi đi một đoạn dài, Lý Thiên Thành mỉm cười quay sang nhìn phía sau, nhận thấy lúc này Sở Diên còn chưa đi tới đâu. Hắn mới cười thầm vừa đi vừa hát hò.
Không thể trách hắn, hắn vốn không có ý này!
...
"Phụ hoàng, phụ thân đâu?" Lý Thừa Húc nhìn thấy Lý Thiên Thành đang nhàn nhã vừa đi vừa cười, nhưng Sở Diên thì chẳng thấy.
Cuối cùng không biết hắn đã làm gì y rồi chứ, nhớ đến đêm hôm qua Lý Thiên Thành y phục xộc xệch, miệng sưng tấy không khỏi khiến Lý Thừa Húc cả kinh.
Chẳng lẽ?
Phụ hoàng đã làm phụ thân đến liệt giường luôn rồi sao?
Người lớn tuổi thật mạnh bạo, nói là làm!
À không, chưa nói gì mà đã làm như thế rồi, nếu như dự báo trước liệu có phải còn thê thảm hơn?
Phải học hỏi mới được, một đêm dài như thế mà đêm qua vô cùng yên tĩnh, hắn không hề nghe thấy âm thanh rên la hùng hồn của Sở Diên, mà chỉ là một không gian tịch mịch.
"Phụ hoàng đêm qua chắc là thoải mái nhỉ?"
Lý Thiên Thành gật đầu tán thưởng.
"Đương nhiên thoải mái, hơn nữa phụ thân con lại là người chủ động được, nên ta cảm thấy cả người tràn đầy sinh khí!"
Thấy vậy Lý Thừa Húc hơi giật giật khóe môi, phụ thân chủ động nói không chừng là do uống say, chẳng trách hôm qua không nghe thấy tiếng thét bi oán, thì ra là phối hợp nhịp nhàng.
"Vậy bây giờ phụ thân đâu?" Lý Thừa Húc vẫn không dừng nghi hoặc, hắn muốn biết phụ thân dậy nổi không để còn biết đường sai Mạc Thừa Quân qua thoa thuốc.
...
Nhận ra được hoàng nhi đang lo lắng cho phụ thân của nó, Lý Thiên Thành cũng không tiếp tục nói trổng vơ.
"Được rồi, phụ thân con đang đi ra đó, ta nói muộn bế mà y không chịu, kết quả giận dỗi tự mình đi rồi. Nếu một lát đến thì đừng hỏi y cái gì nha! Nếu không bị giận cá chém thớt thì đừng trách ta!"
Lý Thừa Húc lại tiếp tục lắc đầu, thôi được rồi tốt nhất không nên nói chuyện cùng phụ hoàng.
...
Lúc Sở Diên ra được bên ngoài thì mặt trời đã lên cao, y cũng không biết, bằng cách nào, nghị lực nào đã đưa y ra được bên ngoài với thân thể tàn tạ này.
Sở Diên cảm thán cuộc sống quá mức tốt đẹp, nói không chừng vào một ngày trăng thanh gió đẹp nào đó lại chết trong lúc làm tình!
Nếu mà thật sự có ngày đó, y chắc chắn sẽ lôi hắn chết cùng mà không đơn giản tự mình đơn thân tắt thở. Cho dù có trở thành một hồn ma, y cũng sẽ kéo hắn xuống, để hắn biết rõ và nhớ cho kỹ chính hắn đã hành hạ y đến mức này.
Cả đời này Lý Thiên Thành đừng mong trốn được y.
...
"Phụ thân, tướng di của người có chút kỳ quặc..." Mạc Thừa Quân dắt theo Thừa Nam muốn đến vấn an y, nào ngờ nhìn thấy bộ dạng này.
Sở Diên tức đến muốn mắng lớn, kỳ cái đầu con! Chẳng phải cho cái tên Lý mặt dày kia sao?
Nếu không phải hắn thì y cũng không đến mức đi đứng cổ quái như vậy.
Thật tức chết người ta, rõ ràng bảo nhẹ cơ mà, đồ lừa đảo, Lý Thiên Thành là đồ lừa đảo.
Vốn muốn lên cơn thịnh nộ, phút chốc một bàn tay bé nhỏ chạm vào y phục y.
Sở Diên giật mình nhìn xuống, phát hiện Lý Thừa Nam đang nhìn y chăm chú.
"Nội... nếu đau thì nghỉ, nghỉ, nghỉ ngơi đi!" Giọng nói bé xíu pha lẫn một chút khàn khàn, bé con đang lo lắng cho y sao?
Sở Diên ngơ ngác nhìn Thừa Nam kéo kéo góc áo y, đáng yêu quá!
Sao thằng bé lại chịu động chạm y rồi?
Nhớ hôm qua còn không gọi một tiếng nội, hôm nay gọi như thế, liệu có phải nó thích y rồi không?
Nhưng có trời mới biết hôm qua Thừa Nam đã bị giáo huấn như thế nào.
Tối hôm qua.
"Nam Nam mau đến đây!" Lý Thừa Húc trầm mặc không nhìn Thừa Nam lấy một cái, bộ dạng có phần tức giận.
"Phụ... phụ hoàng?" Tiểu thái tử nhìn thấy vẻ mặt nóng nóng đó của phụ hoàng thì kinh ngạc không thôi.
Lần đầu tiên nó nhìn thấy phụ hoàng tức giận như thế, hơn nữa còn là trút giận lên người nó.
"Tại sao không gọi nội?" Lý Thừa Húc dÙng giọng điệu thăng trầm nhìn nó, có chút khó hiểu, lại có chút tức giận, thế nhưng giận lại nhiều hơn.
Sở Diên là phụ thân của hắn, người cực khổ mang thai hắn chín tháng mười ngày sinh ra. Trước khi sinh hắn, phụ thân đã qua một lần sảy thai, mang hắn khó khăn như thế, đến lúc có cháu lại bị cháu mình hất hủi.
Tuy Sở Diên không nói cho hắn biết, nhưng hắn hiểu rõ, tâm trạng của y rất loạn, có kích động, có hoang mang, có tuyệt vọng.
"Con có biết không, ông nội đã rất khó khi sinh ta, người rất yếu, mãi đến vài tháng mới hồi phục! Khác với phụ thân con, sức khỏe của nội không được tốt, con chọc nội tức như vậy, phụ hoàng sẽ rất tự trách!"
Lúc này Thừa Nam mới rõ, nhưng không hiểu thế nào khi đối diện Sở Diên nó chỉ muốn chạy.
"Con biết... biết nội rất tốt!"
"Vậy sao con cứ tránh né?"
"Vì... vì..." Nó cũng không biết là vì cái gì nữa, chỉ là nó không chịu được, trái tim bé nhỏ của nó rất hồi hộp, nó đến gần y lại run run.
"Ngày mai đến vấn an nội, không được bỏ chạy, nếu không phụ hoàng sẽ phạt con chép kinh thư một trăm lần, quét dọn hoàng lăng một ngày, một đêm!"
Chép kinh thư còn có thể, nhưng hoàng lăng tuyệt đối không được, nơi đó rất đáng sợ, tổ tông mà biết nó không muốn nhìn nội, nhất định sẽ hiện về nhát nó mất.
"Phụ hoàng, nhi thần biết... biết tội rồi!"
"Vậy ngày mai ăn nói cho tốt vào, nếu để ta nghe ai đó mách lại, thì hậu quả tự con chịu!"
Nghe một tràn này, khuôn mặt của tiểu thái tử từ trắng chuyển xanh.
Đắc tội ai cũng có thể, đắc tội phụ hoàng thì lầm to rồi.
...
Thực tại.
Lý Thừa Nam nuốt nước miếng nhìn nội đang vui vẻ nhìn mình, nó lấy hết dũng khí ngăn không cho trái tim này nhảy ra ngoài.
Hồi hộp quá! Thật lạ, mỗi khi đến gần nội thì nơi đây cứ đập nhanh như thế.
Mặc dù Sở Diên không hề cho nó áp lực, nhưng vì sao lại khó đến gần như thế.
"Cho nội ôm con, được không cháu trai?" Sở Diên phấn khởi ngồi xổm xuống, rất mong chờ nhìn nội tôn của mình.
Thừa Nam nhìn phụ thân nhướn mày, ý bảo con có thể từ chối không.
Nhưng Mạc Thừa Quân lại nhoẻn miệng cười, sau đó đưa tay lên kề cổ, kéo nhẹ một đường ý bảo. Con cứ thử từ chối đi, xem phụ hoàng có giết người diệt khẩu không, không chỉ con bị phạt mà ta cũng không thể thoát thân. Chươ?g ?ới ?hấ? ?ại ~ Tr???r??ệ ?.v? ~
"Nội ôm đi!" Lý Thừa Nam cắn răng nói, vô cùng miễn cưỡng luôn.
Có trời mới biết nó đang thét lên cứu mạng.
...
Sở Diên ôm được nội tôn thì cao hứng, vui vẻ xoay nó vòng vòng, tuy Thừa Nam có hơi béo một chút, nhưng y vẫn bế nổi.
"Nội rất thương con, con có thương nội không?"
Nó lại quay sang nhìn phụ thân mình.
"Thương, thương nội!" Lại miễn cưỡng cười nhẹ.
Lương tâm không cho phép nó lừa gạt nội, nhưng nó không thể trái ý phụ hoàng, thế là cái gì nó cũng gật, cái gì cũng hùa theo y.
...
Lúc bấy giờ Lý Thiên Thành và Lý Thừa Húc cũng đã tới, nhìn thấy hai ông cháu vui vẻ nói cười, trong lòng như trút ra gánh nặng.
"Thừa Húc, con được lắm!"
"Còn không phải giống phụ hoàng sao!"
"Tốt lắm, khá khen cho con, cứ làm y vui đi, vài ngày nữa phải đi rồi!"
Nói đến đây Lý Thiên Thành cảm thấy mình lỡ lời, nhưng may thay Lý Thừa Húc vẫn không có động thái gì.