Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 187: Phu nhân rên rất mê người (H)




Lý Thiên Thành kéo y phục lên rồi gói Sở Diên trong chăn, hậm hực đi ra mở cửa.

"Phụ... hoàng..." Lý Thừa Húc lo lắng Sở Diên không ổn nên mới muốn tới nhìn một chút, nào ngờ vừa hay phá đám chuyện tốt của hắn.

Lý Thiên Thành nhíu mày nhìn hoang nhi đang cắn rứt lương tâm, trong lòng có chút bực tức. Giờ phút này, canh thế nào lại chọn ngay lúc hắn đang lên đỉnh.

"Tìm ta hay tìm phụ thân con?" Lý Thiên Thành lạnh lùng nói, còn không có ý định để Lý Thừa Húc vào trong.

"Con chỉ muốn xem phụ thân có ổn không..." Nhưng bây giờ hình như không đúng lúc cho lắm.

Nói xong Lý Thừa Húc liền cúi đầu, lùi về sau một bước.

"Con nhớ rồi, hình như Thừa Quân vừa gọi!" Nói đoạn co giò bỏ chạy, chỉ còn lại một mình Lý Thiên Thành đứng đây.

Hắn thở dài không muốn tốn thời gian, liền lập tức trở vào trong, khóa cửa lại, lần này còn lấy thêm hai cái ghế đẩu chắn ngang cửa.

"Để xem còn kẻ nào muốn vào!" Sau khi nhìn thấy tất cả đều đã đâu vào đó, Lý Thiên Thành mới an tâm đến bên cạnh Sở Diên.

"Ngươi muốn làm gì?" Sở Diên bó sát người lại muốn trốn.

Lúc này thật sự khiến Lý Thiên Thành phì cười, muốn trốn sao? Đừng quên ban đầu là ai đã chọn cùng hắn làm tình, bây giờ muốn bỏ trốn, dễ vậy sao?

Hắn sẽ đồng ý à?

Nằm mơ!

"Ta giúp ngươi giải rượu, ngươi nên cảm kích ta mới phải!"

Sở Diên đen mặt cứng họng không nói nên lời.

...

Lý Thiên Thành cười cười nhẹ nhàng tiếp tục việc của mình.

"Ưm... nhẹ một chút, liên tiếp như vậy ta không chịu được..." Sở Diên nhoài người đổ về trước, để trọng tâm không đặt nặng, cái kia cũng không đi vào quá sâu.

Bỗng một tiếng thét thật lớn.

"Á... khốn kiếp, chết ta rồi!"

"Thả lỏng đi, không vào được!"

Sở Diên cắn răng thả dốc, không phải y không muốn thả lỏng, mà vùng bên dưới không chịu nổi lực đạo rạo rực này.

Ngươi nên nhẹ nhàng mới là hắn mới đúng.

Sở Diên cố tạo một tư thế mềm mại nhất, để hắn có thể dễ dàng tiến sâu.

Lý Thiên Thành thỏa mãn với sự phối hợp này, ánh mắt dần hiện ra ý cười.

"Phu nhân ngoan quá, ta phải thưởng thêm!"

Phút chốc Sở Diên trợn mắt, bất kể là thưởng hay phạt đều có chung kết cục như nhau, bất luận là cái nào người chịu thiệt cũng là y cả.

Sở Diên rất muốn từ chối, nhưng vẫn là không kịp rồi.

"Ưm, đồ tồi!" Y đánh vào lòng ngực hắn, phút chốc rất muốn giết hắn.

...

Sau một hồi dây dưa triền miên, Sở Diên đã không còn một chút sức lực nào, y ngã gục suốt, lâm vào mê man. Một chút ý thức cũng không còn, hiện tại chỉ còn một chút nhận thức trong mơ hồ.

Y cảm nhận cả thân thể đã được nhấc bổng lên, tiếp theo là một dòng nước ấm nóng chạm vào da thịt y, và một bàn tay to lớn đang trượt lên, trượt xuống liên hồi.

Hình như lại được hắn kéo xuống hồ rồi, nước lúc này đã lạnh đi hơn ban đầu.

Tiếp theo... tiếp theo? Không còn tiếp theo nữa, Sở Diên đã đi sâu vào mộng đẹp.

...

Sáng sớm Sở Diên tỉnh dậy, việc đầu tiên là nhìn thân thể mình. Đầu y hiện tại rất đau, cũng bởi vì hôm qua uống quá nhiều, vì vậy hiện tại vô cùng choáng váng.

"Ưm, đau..." Sở Diên ôm cái eo nhức mỏi, liếc mắt nhìn đến bên cạnh thì thấy Lý Thiên Thành đang lõa thể.

Trong đầu Sở Diên không ngừng hiện lên những hình ảnh ám muội đêm qua.

Sở Diên không muốn tin là thật, y làm sao có thể cam tâm tình nguyện kêu hắn làm y kia chứ.

Y hoảng loạn vò đầu, không ngừng suy nghĩ, đêm qua chắc là không phải do y đâu nhỉ?

Là hắn, chính hắn đã cưỡng bức y, Sở Diên gật đầu cố cho là thật.

Trong lúc suy nghĩ, bỗng một bàn tay ấm nóng chạm vào eo y, kéo Sở Diên ngã xuống, sà vào lòng Lý Thiên Thành.

"Phu nhân sao thế?" Hắn dùng giọng ngái ngủ nói với y, âm giọng vẫn rất khàn, có lẽ chỉ vừa mới tỉnh ngủ.

Sở Diên lắc đầu nhìn hắn: "Tối... tối qua ta say?"

Lý Thiên Thành gật đầu thành thật nói.

"Hôm qua phu nhân uống say, ta phải giải rượu giúp ngươi!"

Sở Diên cắn răng nhắm mắt lại hỏi: "Thế... giải bằng cách nào?"

Lý Thiên Thành nhếch miệng cười, khóe môi vươn thành vòng cung.

"Đương nhiên là cởi hết y phục ngươi ra... sau đó..."

"Khoan đã, đừng... đừng nói nữa..." Sở Diên đen mặt vội lên tiếng, ngăn không cho hắn diễn lại cảnh tối qua.

"Phu nhân rên rất mê người!" Lý Thiên Thành cúi đầu, giọng nói ấm nóng phả vào tai y.

"..."

Phu nhân rên rất mê người, phu nhân rên mê người lắm... a không thể nào, y làm sao có thể rên đến mức đó?

Chết rồi, là do rượu hết!1

Nhẽ ra y không nên uống rượu, như vậy sẽ không ở trước mặt hắn dâm đãng như thế.

Có lẽ bây giờ trong đầu Lý Thiên Thành luôn là hình ảnh gợi dục đêm qua. Lúc này đây Sở Diên như người mất hồn, ý chí hầu như vụt tắt, thường ngày luôn miệng từ chối, tỏ ra thanh cao không thích mấy chịu động chạm da thịt này.

Hiện tại cũng là y nhưng lại mang một khuôn mặt câu dẫn cầu hắn đến thượng.

Có đánh chết y cũng không muốn nhận người đêm qua là mình, thật sự rất mất mặt.

"Suy nghĩ gì đó?" Lý Thiên Thành lập tức đánh tan suy nghĩ hiện tại của Sở Diên, lực tay không quá mạnh nhưng vừa đủ khiến Sở Diên giật bắn mình.

"Ta... ta... ngươi làm sao?" Y lắp bắp nhìn hắn, sau đó lắc đầu rồi cúi xuống, không thể để hắn nhìn ra tâm tư hiện tại của y được.

Cứ như thế Sở Diên lại cúi gằm đầu không để Lý Thiên Thành hỏi gì, y cứ im lặng không đáp.

Nhìn kiểu gì cũng biết, Sở Diên đang ngại.

Hắn chỉ biết cười trừ mà thôi, nương tử của hắn đáng yêu quá. Làm việc xấu xong rồi lại muốn trốn, thật không giống người lớn xíu nào.

"Không thể trốn! Lớn rồi, không được trẻ con như vậy được!"

"Ta không có trốn, con mắt nào của ngươi nhìn ra ta đang trốn thế? Chẳng phải vẫn luôn đứng ở đây sao?"

Sở Diên giỏi nhất là ngụy biện mà, có như vậy cũng có thể nghĩ ra.

Tuy vậy, y không thể trốn được hắn đâu.

"Hôn qua ngươi đã xin ta, xin ta làm ngươi, có nhớ không?"

Sở Diên thoáng chốc đỏ mặt, y lắc đầu không muốn nghe.

"Đừng nói nữa, ta không nhớ, một chút cũng không nhớ, ta... ta làm sao có thể xin... xin ngươi?"

"Vậy sao? Nhưng ta nhớ rõ, lúc đó ngươi đã xin ta, phu quân cầu ngươi đừng giận, muốn gì cũng được. Còn có đừng đánh ta, ta chọn cái cuối! Nhưng cái cuối là gì biết không! Hoặc là bị đánh mông, hoặc là làm tình, ngươi đã còn cái cuối, chính là làm tình!"

Sở Diên á khẩu, y chết lặng không thể tin được đêm hôm qua đã như thế nào, thật sự vô cùng hoảng loạn.

Y không ngừng lẩm bẩm, nếu như có thể qua ngược về thời điểm trước đó, y nhất định không uống một giọt rượu nào.

Hình tượng mà y luôn gầy dựng mười mấy năm qua cứ như thế sụp đổ không còn bất cứ thứ gì.

Sở Diên có nằm mơ cũng không ngờ tới, chính y đã tự phá hủy bức tường thành đó rồi.

...

Lý Thiên Thành kéo tay Sở Diên lại, không có ý định buông ra.

"Muốn đi đâu?"

Sở Diên nhíu mày nhìn hắn: "Đương nhiên rửa mặt, thay y phục!"

Lý Thiên Thành cười cười hỏi: "Đi nổi không?"

Sở Diên lập tức khựng lại: "Đương nhiên nổi!"

Lý Thiên Thành lại tiếp tục cười: "Vậy đi thử coi!"

Chết tiệt, hắn muốn chọc tức y mà.

"Sao thế, sao không đi?"

Sở Diên mỉm cười, vỗ ngực nói: "Đi thì đi, ta sợ ngươi chắc!"

Giây sau, một cảm giác khó chịu truyện tới, Sở Diên đờ đẫn không nhấc nổi chân.

Chết rồi... không đi nổi!

"Còn cứng miệng, để ta bế ngươi!"