Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 189: Không muốn tiếp tục hy vọng




Lý Thừa Húc vì lo ngại hai vị thiên tuế của mình lại muốn rời đi, hắn liền cho vài người xem chừng.

Kỳ thật hắn không phải muốn nhốt hai người bọn họ, chỉ là muốn bọn họ ở lại lâu một chút.

Bên ngoài nhiều nguy hiểm như vậy, hoàng cung có thị vệ canh gác, hơn nữa đều có hắn quản, sẽ không ai biết tiên hoàng vẫn còn sống.

Lý Thừa Húc biết bảo bối mà Sở Diên quan tâm nhất chính là Thừa Nam, vì thế hắn ngày đều giáo huấn, dạy tiểu hoàng tử phải biết làm nũng với hai vị thiên tuế kia.

Nếu như trái ý hắn, hình phạt sẽ là quét dọn hoàng lăng.

Để nó ở đó chịu đựng sự giáo huấn của tổ tông, nó chắc chắn sẽ không dám láo xược. Bằng không sẽ không biết sợ mà sinh ra ngoan cố.

Lý Thừa Húc đỡ trán, mấy ngày nay hắn bận suy tính đủ thứ, đầu cũng sắp nổ tung rồi.

"Hoàng thượng đang trầm tư sao?" Lý Thiên Hựu không biết từ lúc nào đã đến, nhìn thấy Lý Thừa Húc đang suy tư thì buồn miệng hỏi.

"Hoàng thúc hôm nay nhàn rỗi nhỉ?" Lý Thiên Hựu giật giật khóe môi, còn không phải là ngươi kêu ta đến đây bàn kế với ngươi sao? Chẳng biết ăn trúng cái gì lại bảo ta nhàn rỗi lắm!

Lý Thiên Hựu rất muốn mắng cái tên gia hỏa này, giận cá thì chém thớt sao?

"Nếu hoàng thượng đang bận vậy khi khác ta đến vậy!"

Nghe thấy Lý Thiên Hựu muốn đi, Lý Thừa Húc lập tức lên tiếng.

"Hoàng thúc vội vàng vậy sao?"

"Được lắm hoàng thượng, ngươi rốt cuộc muốn chơi ta bao lâu đây!"

"Đùa thôi, hoàng thúc thật dễ giận!"

Lý Thiên Hựu cắn răng quay mặt đi, người có gia đình bao giờ cũng có suy nghĩ khác thường, chỉ trách hoàng thúc này đến giờ vẫn chưa có chân ái cuộc đời.

Thật sự rất muốn có ai đó an ủi!

"Hoàng huynh đâu, đừng nói ngươi nhốt huynh ấy luôn rồi nha?"

Nghĩ gì thế không biết, hắn làm sao dám giam cầm người sinh ra mình. Nhưng nếu bọn họ cứ kiên quyết muốn đi, nói không chừng hắn thật sự giam lại, vĩnh viễn không để họ đi.

Nhưng Lý Thừa Húc sẽ không nói suy nghĩ hiện tại cho Lý Thiên Hựu biết.

"Làm cách nào để bọn họ không đi?"

"Vậy nhốt lại đi, hôm kia nước láng giềng vừa tặng ta một sợi xích dài ba mươi tất, nghe bảo đao chém không đứt, lửa đốt không mòn, là bảo vật chân quý, ta còn cất trong phủ kìa, ngày mai liền tặng ngươi!"

Nghe xong một tràn này Lý Thừa Húc cũng không biết nên trả lời thế nào với vị hoàng thúc này.

"Nếu không thì trực tiếp xây một cái lồng giam bằng vàng đi, như vậy sẽ không sợ bọn họ đi!'

Lý Thừa Húc khó hiểu nhìn Lý Thiên Hựu, rốt cuộc hoàng thúc đang nói gì vậy, hắn không đến nổi điên như thế, hoàng thúc sao lại đưa cái chủ ý quái dị này!

"Đừng nhìn ta như thế, chẳng phải ngươi muốn nghe ta bày kế sao? Ta thấy cách này cũng không tồi đâu!"

"..." Rõ ràng rất tồi nha! Như vậy là nghịch tử rồi đó hoàng thúc, ông trời sẽ đánh ta chết!

...

Phía bên đây Sở Diên rất vui vì sự phối hợp của thằng cháu đích tôn. Không ngờ cho dù là diễn kịch đi chăng nữa cũng rất dễ thương nha, Sở Diên đây tình nguyện bị lừa.

"Hôm nay con có mang theo ná đến không?"

Lý Thừa Nam nghe Sở Diên hỏi đến thì gật đầu lia lịa, nó đương nhiên nhớ rất rõ, vì thế đã mang đến đây.

"Con có mang theo ạ, nội nhìn xem!"

Nói rồi đưa ná bắn chim cho Sở Diên, mấy đứa nhỏ cực kỳ ưa thích phá phách, Lý Thừa Nam là một trong những đứa trẻ đó.

Vừa hay Sở Diên đang muốn vun đắp tình cảm với nó, vì vậy thế này cũng rất tốt.

"Chúng ta đến chỗ này đi, ta bế con được không?" Sở Diên mong chờ nhìn nó, ánh mắt sáng như một vì sao, lấp lánh soi xuống khiến nó không tự chủ được mà dang hai tay để y bế.

Thằng nhóc này coi bộ chỉ cần liên quan đến cái nó thích thì y muốn gì cũng có thể chấp nhận được. Xem ra sau này sẽ rất dễ đối phó rồi.

...

Thoáng một chốc Sở Diên và cháu nội của mình đã đến vùng đất máu mỡ phía sau hoàng cung mà trước đó, Lý Thiên Thành đã đưa y đến.

Nơi này không khí vừa thoáng mát lại còn có nhiều hoa. Đều vui nhất chính là chỉ có hai ông cháu bọn họ, không có người ngoài làm phiền.

Sở Diên tươi cười thả Thừa Nam xuống, y vươn vai nở một nụ cười nhìn bầu trời, hít một hơi rồi giơ tay lên.

"Chiến thôi!"

Lý Thừa Nam nhận được mệnh lệnh thì hoả tốc chạy theo, nó vươn cái ná muốn bắn, thế nhưng không có lực, bay không xa.

Cũng bởi vì Sở Diên biết trước nó bán không tới nên mới rủ đó mang ná theo để bắn.

Vả lại y cũng không biết bắn, càng không nở bắn mấy chú chim xinh đẹp đó.

Thật ra chỉ là một cách tiếp cận mới của y mà thôi!

Sở Diên trong lòng phì cười, xem ra chuyến này Thừa Nam sẽ dỗi cho xem!

"Nội... con bắn không tới, nội bắn xem."

Ồ, không tới thì có thể thôi không, chạy một vòng ở đây cũng vui mà, Sở Diên lắc đầu lẩm bẩm.

"Nội không biết bắn, con bắn đi!"

Lúc này khuôn mặt đang hào hứng của tiểu thái tử từ đỏ ửng sang đen thui. Nó mỉm cười nhưng nụ cười hơi quái quái.

Biết trước như vậy đã không bị lừa, nó còn tưởng sau lần này đi sẽ được chiêm ngưỡng tài nghệ của ông nội. Nào ngờ chỉ có vậy, rõ ràng biết nó bé tí, chân còn không tới nửa tất, ấy vậy còn dụ dỗ nó đi bắn chim. Quả thật là chuyện cười mà!

Nhìn khuôn mặt ảm đạm của Thừa Nam, phút chốc Sở Diên liền nhận ra, mình sai rồi, là sai toàn vẹn.

Nhưng mà y sẽ không xin lỗi đâu!

Xem như trả thù đi, ai bảo mấy nay nó đều chống đối y làm gì, còn giả vờ như đã suy nghĩ thông suốt vậy.

Hừ... rõ ràng đang muốn lừa người!

"Ta nói như thế thôi, nhưng con không nên bắn chim đâu nhé! Mọi vật đều có sự sống, chúng góp phần làm cho thế gian tươi đẹp, động vật cũng giống như con người, đều có máu và sinh mạng, vì thế chim chóc cần được bảo vệ, chúng góp phần làm mọi thứ tốt đẹp hơn, chúng thích hót, thích bay lượn trên bầu trời, cũng giống như con thích chạy nhảy vui đùa. Nó có sinh mạng, hơn nữa sinh mạng của nó rất ngắn! Đừng tước đi sinh mạng của nó ngay lúc này, được không?"

Thừa Nam không hiểu lắm, nội nói nhiều như vậy, mấu chốt vẫn là không thể bắn chim. Vậy ngay lúc đầu kêu nó mang ná theo để làm gì?

Rõ ràng là đang khi dễ nó với không tới!

Tiểu thái tử cúi đầu, bả vai run run, rất tủi thân, rất uất ức, rõ ràng chê nó tay chân ngắn ngủn đây mà.

Đang nghĩ sẽ nói thêm cái gì đó, bất giác quay người lại thì nhìn thấy cháu nội đang thút thít, y hốt hoảng vội ôm nó.

"Xin lỗi, nội sai rồi!"

Thằng nhóc con nào đó cảm thấy bị sỉ nhục càng khóc lớn.

"Ôi ôi, đừng mà..."

Sở Diên cuống cuồng lên không biết nên làm thế nào mới tốt, y không ngờ rằng mọi việc lại đi đến mức này.

"Nội xấu, con muốn tìm phụ thân!"

Nó rướm nước nhìn y, hai mắt đỏ hoe.

Thôi rồi chọc giận tiểu tổ tông rồi.

"Con thật sự rất ghét ta sao?"

Thằng nhóc nào đó nhất thời sinh nóng giận không do dự trả lời.

"Nếu không phải phụ hoàng ép buộc, con sẽ không đi cùng người!"

Sở Diên sớm biết Lý Thừa Húc giở trò nên không thấy ngạc mấy. Vì thế mới cam chịu tiếp nhận cái trò lừa gạt này, bây giờ nghe những lời nói thật tâm của Lý Thừa Nam, phút chốc Sở Diên cũng tuyệt vọng.

Y chán nản với việc phải chạy theo phía sau tiểu tử này, y đã cố gắng tiếp cận nó, nhưng nó không thích y, vì thế Sở Diên đành chấp nhận.

"Vậy về thôi, không chơi nữa, về thôi!"

Sở Diên nói hết câu này không có một tia dao động hơn nữa nét mặt cũng không thấy có gì mất mát, dường như cũng không mấy quan tâm cho lắm.

...

Lúc trở về Sở Diên liền vào phòng ngủ, trong tay áo còn giấu cái ná của Thừa Nam.

Y nhìn cái ná chăm chăm, thằng nhóc đó thật khó chiều chuộng.

Vật này lúc trước y đã làm cho Lý Thừa Húc, tưởng chừng quăng đi đâu rồi nữa chứ, hóa ra là để dành cho Thừa Nam chơi.

Lúc đó Thừa Húc còn nhỏ, hắn thấy mấy đứa trẻ của nhà thượng thư có một cái vì thế đã khóc lóc muốn Sở Diên làm cho.

Nhưng lúc đó Lý Thừa Húc chỉ bắn lên lá cây thôi, không giống như thằng nhóc Thừa Nam này muốn bắn chim thật.

Ai nha sao lại cứ suy nghĩ đến nó không biết.

Sở Diên vỗ đầu thôi nghĩ ngợi.

...

Lúc sau Lý Thiên Thành đã vào, hắn nhìn thấy Sở Diên đang trầm tư thì an ủi.

"Đừng buồn!"

Sở Diên lắc đầu cười nói: "Ngày mốt quay về Nải Hà đi, ở đây mấy ngày rồi, ta muốn về nhà, nhà của hai ta!"

Lý Thiên Thành không nhìn vào đôi mắt ấy, hắn biết y đang rất buồn.

"Ngươi suy nghĩ kỹ chưa?"

"Đương nhiên rất kỹ rồi, về thôi, ừm... ta thấy nơi này không thích hợp lắm, ta vẫn thích cùng ngươi dạy học hơn. Mấy đứa trẻ ở đó chắc nhớ ta lắn rồi, mấy ngày nay chúng nó không gặp phu tử chắc là đang khóc lóc đây!"

Lý Thiên Thành không nói gì nữa, lúc này thật muốn mắng Lý Thừa Húc dạy con không nghiêm. Y như nó lúc trẻ luôn làm hắn bận lòng, cho đến giờ Lý Thiên Thành vẫn không hiểu, rốt cuộc vì sao Lý Thừa Húc và Lý Thừa Nam lúc nhỏ đều không thích Sở Diên.

Thật đau đầu mà, Diên Diên của hắn nhu hòa như vậy, đối với ai cũng một bụng ý tốt, vậy mà chúng nó cứ xem y như ác quỷ không dám đến gần.

"Được thôi vậy thu dọn đi, chúng ta lén lút đi!"

"Hả? Lại lén lút rời khỏi à?"

"Chứ ngươi muốn thế nào? Chúng ta rõ ràng đã chết rồi đó, bây giờ muốn đường hoàng ra khỏi hoàng cung à?"

"Ý của ta là, không nói cho bọn nó biết à?"

Lý Thiên Thành thở dài nói: "Thừa Húc sẽ không cho chúng ta đi!"

Lúc này Sở Diên mới ngoan ngoãn gật đầu rồi nép vào lòng ngực hắn.

"Nhìn xem, cái ná bắn lá cây này vẫn còn!"

Lý Thiên Thành buồn bã lấy nó đi.

"Đừng tự mình hành hạ! Để ta cất cho!"

Sở Diên có chút chán nản nhắm mắt lại.

"Trẻ con thật khó hiểu, lúc nào cũng muốn tránh ta!"

"Chúng ta sớm sẽ rời khỏi đây, không cần buồn nữa!"

"Ừm... rời đi sẽ tốt!"