Vài người cẩn thận đi vòng quanh hồ, sau một lúc lâu quay trở lại nói hai bên đều là vách đá, đường đi đến đây là hết.
Mặt hồ cực lớn, giơ cao cây đuốc không thấy bờ bên kia, chắc chắn đây là một hồ nước rất rộng lớn. Nước hồ đen ngòm nhìn có vẻ sâu, trong hồ không có gì, trên mặt hồ chỉ có linh tinh rải rác vài thạch đảo (hòn đảo bằng đá) kích thước lớn nhỏ không theo quy tắc nào.
Không gặp cái gọi là con mồi để săn đêm.
Nguỵ Vô Tiện nhìn vào hồ sâu, có vài lá phong màu đỏ rơi xuống thoáng hấp dẫn ánh mắt của hắn, chỉ là không có ai khác có thể chú ý tới những điều này, rốt cuộc mục tiêu săn đêm còn không biết, ai nấy cũng không dám thả lỏng, chỉ có Lam Vong Cơ theo ánh mắt của hắn liếc nhìn qua một cái.
Đám đông vây quanh khe khẽ nói nhỏ, đều theo bản năng đứng cách xa cái hồ một chút, chưa thấy bất kỳ thứ gì, quái vật đoán chừng chỉ có thể ở bên trong đó, đương nhiên, tốt nhất là đừng có gì cả.
Chưa thấy được yêu thú như mong muốn, Ôn Triều có vẻ thập phần nôn nóng, đứng trước hồ sâu mắng vài câu, bỗng nhiên "thông minh đột xuất", nói: "Mau mau! Bắt lấy một người, cắt cho chảy máu rồi treo lên, dẫn vật kia ra tới"
Yêu thú thường khát máu, nếu nghe mùi máu, chắc chắn có thể bị hấp dẫn mà xuất hiện.
Vương Linh Kiều nghe vậy, giống như không chút để ý, nhưng lại chỉ chính xác vào một thiếu nữ: "Bắt người này đi"
Một thiếu nữ ngơ ngác ngẩng đầu, dường như còn chưa kịp phản ứng. Nguỵ Vô Tiện nhận ra nàng là do mới hồi nãy trên đường đi, có một đoạn đi gần đám thiếu nữ nhỏ giọng cười đùa, nàng đó phân phát mấy túi thơm, nghe các thiếu nữ cứ luôn miệng gọi là Miên Miên, nên vô thức nhớ cái tên này.
Tướng mạo cũng không tệ, các thế gia đưa tới phần lớn là thiếu niên, số lượng nữ tử hiếm hoi nên luôn đặc biệt nổi bật, Ôn Triều sớm đã để ý nàng ấy, tay chân bừa bãi đã mấy lần lợi dụng, thiếu nữ không thể không nén giận, lại không ngờ Vương Linh Kiều ở bên cạnh nhìn thấy, âm thầm ghi hận trong lòng.
Cái chỉ tay này, rõ ràng là đã ấp ủ từ lâu.
Rốt cuộc nhận ra thật sự mình đã bị chỉ định, Miên Miên kinh hoàng lùi lại, đám thiếu nữ ban đầu đứng bên cạnh cũng tản ra.
Ôn Triều không đồng ý ngay, trong số những người được cử tới đây dạy dỗ lần này, hắn thích nhất là nàng ấy, còn chưa sơ múi được gì, lại phải dâng cho yêu thú cũng hơi đáng tiếc, không chút nghĩ ngợi nói: "Người này hả? Đổi người khác đi".
Vương Linh Kiều mặt đầy uỷ khuất: "Tại sao lại muốn đổi? Ta chỉ người này, ngài không nỡ à?"
Ả nhõng nhẽo một cái, Ôn Triều liền nở gan nở ruột, chỉ muốn ăn ả ngay lập tức, quét mắt một cái thấy Miên Miên chỉ là một môn sinh có trang điểm, cũng không phải là người quan trọng không thể đụng tới, chắc chắn sẽ không có thế gia nào nhiều lời, làm mồi là thích hợp nhất, cười nói: "Bậy nào, ta có cái gì mà không nỡ, tuỳ ý ngươi, Kiều Kiều sẽ quyết định!"
Ai cũng biết bị treo lên thế này thì nhất định có đi mà không có về, sau khi nghe vậy thiếu nữ liền bỏ chạy, nhưng chạy trốn đi đâu, người ở xung quanh đều dạt cả ra, Nguỵ Vô Tiện không đứng ở phía trước, đại khái là đứng sâu bên trong một chút, đương nhiên vì cuộc đối thoại của đôi cẩu nam nữ kia làm cho kinh hãi mà không kịp phản ứng, định tiến lên, thì Miên Miên phát hiện ra có hai người đứng không nhúc nhích, vội vàng chạy tới trốn phía sau, run bần bật.
Chính là Kim Tử Hiên và Giang Trừng, trước tiên Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc làm thế nào mà hai người bọn họ lại vừa vặn đứng gần nhau như vậy, chắc là do ánh đuốc không rõ nên cũng không ai chú ý, sau đó lại kinh ngạc lần nữa, vì Giang Trừng thế mà chịu ra mặt, trong đầu hắn chợt loé lên một suy nghĩ là, nếu lúc này hắn và Lam Trạm không đứng cùng nhau, hắn mà có động tĩnh, Giang Trừng chắc chắn sẽ đấm hắn thật mạnh.
Nhưng cũng có thể chỉ là không có đường lui, sau đó Miên Miên lại trốn tới đây, giờ bước tới bước lui gì cũng không ổn.
Gia phó Ôn thị đi tới chuẩn bị trói người, thấy bọn họ không chịu tránh ra, quát: "Bước sang một bên!"
Kim Tử Hiên không nhúc nhích, Giang Trừng cũng không nhúc nhích.
Trong mắt tên gia phó, làm vậy chính là phản nghịch, Ôn Triều hơn hai mươi ngày qua quen mắng chửi hai người này, nhận ra đó chính là đệ tử trực hệ của hai nhà Kim Giang, nên trước hết mở miệng cảnh cáo: "Các ngươi ở đây làm gì? Không hiểu tiếng người à, hay là muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?"
Giang Trừng tái mặt không nói câu nào, Kim Tử Hiên lại mở miệng, nhướng mày vẻ mặt kiêu căng: "Đã đủ chưa? Bắt người khác làm lá chắn thịt còn chưa đủ, giờ còn muốn lấy máu người sống để làm mồi nhử hả?"
Nguỵ Vô Tiện tuy rằng vẫn luôn chú ý Giang Trừng, những cũng nhịn không được mà ngạc nhiên, Kim Tử Hiên thế mà can đảm hơn so với hắn tưởng tượng, thật ra không giống phụ thân của hắn.
Ôn Triều chỉ vào bọn họ, nói: "Đây là muốn tạo phản hả? Ta cảnh cáo các ngươi, ta chịu đựng các ngươi đã lâu! Hiện tại lập tức tự mình ra tay, trói nha đầu này lại và treo lên cho ta! Nếu không thì tất cả người của hai nhà các ngươi đi theo đến đây đều không cần phải trở về!"
Mặt Giang Trừng giựt một cái, nắm tay thành quyền, Kim Tử Hiên ngẩng đầu lên không thèm để ý. Đối mặt với hai Càn Nguyên phát ra uy áp như có như không, Ôn Triều nhất thời chịu không nổi, giận tím mặt nói: "Bắt lấy bọn chúng, giết!"
Nguỵ Vô Tiện chạy về phía trước, ngược với đám người đang kinh hoàng lui về phía sau, Lam Vong Cơ không cản hắn.
Vài tên môn sinh Ôn gia rút trường kiếm ra, hướng về Kim Tử Hiên và Giang Trừng tấn công, nam nhân phía sau Ôn Triều vẫn không hề động thủ. Vẻ bề ngoài không phải đang ở giai đoạn phong độ nhất, rõ ràng là có tài nhưng thành đạt muộn, lại có tu vi cực cao, Nguỵ Vô Tiện mấy ngày nay nghe được hắn tên là Ôn Trục Lưu, biệt hiệu là "Hoá đan thủ", nhưng chưa ra tay nên cũng không biết mức độ thế nào, chỉ có thể trước mắt âm thầm cảnh giác.
Nhưng cho dù Ôn Trục Lưu không ra tay, mấy ngày nay bôn ba mệt nhọc, dù sao cũng chỉ là hai thiếu niên Kim Tử Hiên và Giang Trừng, trong tình huống tay không tấc sắt, đối đầu với một đám người vây đánh, suy bại chỉ là chuyện sớm muộn.
Ôn Triều cũng mặc kệ hai người đều là đệ tử trực hệ của nhà khác, với hắn mà nói cho dù các thế gia có phàn nàn kể lể cũng không tới tai hắn, chẳng lẽ có người dám vì một mạng người hèn mọn mà dám chống đối Ôn gia?
Mắt thấy tình thế đang nghiêng về một bên, tâm tình của hắn tốt dần lên, mắng chửi: "Dám so với ta hả, tuổi gì? Loại người này nên giết!"
Nguỵ Vô Tiện đã đi đến gần, ánh mắt Ôn Trục Lưu cũng rơi xuống người hắn, tận tâm đề phòng. Biết được không thể đến gần hơn nữa, Nguỵ Vô Tiện đứng ở chỗ cũ cười tiếp lời: "Đúng vậy, loại ỷ thế hiếp người này, môn đồ làm xằng làm bậy, toàn bộ nên giết! Không chỉ giết, mà còn phải chém đầu, để cho vạn người mắng chửi, cảnh tỉnh đời sau".
Ôn Triều lúc này mới phát hiện phía sau có người, đột nhiên quay đầu lại: "Ngươi nói cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc nói: "Ngươi muốn ta lặp lại lần nữa sao? Được. Ỷ thế hiếp người, môn đồ làm xằng làm bậy, toàn bộ nên giết! Không chỉ giết, mà còn phải chém đầu, để cho vạn người mắng chửi, cảnh tỉnh đời sau __ nghe rõ chưa?"
Ánh mắt Ôn Trục Lưu nhìn Nguỵ Vô Tiện trở nên như suy tư gì đó, Ôn Triều lại không chút suy nghĩ, trực tiếp nổi giận: "Ngươi dám nói loại rắm chó không kêu này à, đại nghịch bất đạo, cuồng ngôn vọng ngữ!"
Nguỵ Vô Tiện "phụt" một tiếng mà cong khoé miệng, ngay sau đó bộc phát một trận cười vô cùng càn rỡ.
Ánh mắt của mọi người đều kinh ngạc, Nguỵ Vô Tiện được Lam Vong Cơ đỡ lấy, cười đến thở không nổi, nói: "Rắm chó không kêu? Đại nghịch bất đạo? Ôn Triều, ngươi chắc chắn không biết câu này do ai nói, để ta nói cho ngươi biết. Đây chính là – lời của đại đại đại danh sĩ Ôn Mão, người khai tông lập tổ của bổn gia ngươi đó, ngươi dám mắng danh ngôn của lão tổ tông ngươi kìa ha ha ha ha ha ha......"
Thật sự quá mức mỉa mai, khi hắn lật xem cuốn Tinh hoa tạp lục Ôn môn, có đọc cho Lam Vong Cơ nghe đoạn này, cả cuốn sách toàn những lời ba hoa chích choè văng nước miếng thổi phồng lên, nhưng cũng là câu này, hắn thật sự vô cùng đồng ý, nên khó mà quên.
Trên mặt Ôn Triều tái rồi lại đỏ, Nguỵ Vô Tiện vẫn tươi cười, tiếp tục nói: "Đúng rồi, ngươi cũng biết nhục mạ danh sĩ Ôn môn là tội danh gì đúng không? Nên phạt như thế nào? Ta nhớ rõ là giết chết không cần luận tội. Ừ, rất tốt, ngươi có thể đi chết rồi".
Mở miệng khiêu khích, chỉ chờ Ôn Triều tức hộc máu mà xông tới, tự thoát ra khỏi phạm vi bảo vệ của Ôn Trục Lưu, thì hắn có thể bắt giữ Ôn Triều, ra lệnh cho hắn ngừng tay, tuy rằng đây thật sự không phải là một cách hay....
Nhưng Ôn Triều còn chưa xông tới, thì một tiếng động kỳ lạ vang lên, giống như âm thanh của một vật gì bị đâm xuyên qua, Nguỵ Vô Tiện vốn chỉ chăm chăm vào phản ứng của Ôn Triều, nghe tiếng động đồng tử co lại, nhìn qua, một dòng máu tươi phụt ra, thất thanh kêu lên: "Giang Trừng ___!"
Lam Vong Cơ không ngừng chú ý tới nơi đó, nhanh chóng phủ nhận: "Không phải"
Một môn sinh Ôn gia trong lúc đánh nhau, bị lời nói của Nguỵ Vô Tiện làm mất tập trung, sơ ý bị cướp đi linh kiếm, dường như chỉ trong nháy mắt, bị đâm ngược lại ngã xuống đất. Giang Trừng chắc cũng chỉ là tận lực chống cự, thậm chí còn không suy xét cẩn thận sự việc tại sao lại diễn biến thành như thế, y ngơ ngác nhìn trường kiếm nhuộm đầy máu sau khi rút ra khỏi thân thể của người nọ, trên mặt có chút mờ mịt.
Bỗng nhiên mùi máu nồng nặc đến doạ người, mấy thiếu nữ nhỏ tuổi kinh hoàng thét lên chói tai, bị chảy máu nhiều như vậy, hiển nhiên là nguy hiểm tới tính mạng.
Ôn Triều nói muốn giết người, nhưng nhiều ngày qua, nay mới là lần đầu tiên thật sự phát sinh, càng không ai mong đợi, người bị thương là môn sinh Ôn gia.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: Hỏng rồi.
Cuộc chiến dừng lại vì tình huống bất ngờ này, Ôn Triều phản ứng một chút, nheo mắt lại nói: "Được lắm, người Ôn gia mà các ngươi cũng dám giết".
Đương nhiên không có bất kỳ sự đau buồn tột độ nào trong câu nói đó, làm như người nằm trên mặt đất kia không liên quan gì đến hắn, thậm chí nhìn đến cũng lười. Lam Vong Cơ bỗng nhiên đi qua, ngồi xổm xuống bên cạnh, kiểm tra một hồi trầm giọng nói: "Còn sống"
Nguỵ Vô Tiện lập tức nhìn các môn sinh Ôn gia khác, lạnh giọng quát: "Trên người các ngươi luôn có thuốc mà, còn không mau lấy ra!"
Tất cả đều ngừng đánh nhau, người sống còn có thể cứu thì phải cứu, huống chi người này tuyệt đối không thể chết được, nếu chết, đừng nói thân phận là môn sinh Ôn gia, cho dù chỉ là gia phó gia nô, thì Ôn Triều cũng sẽ hạ lệnh động thủ -- toàn bộ sẽ đổ hết lên người Giang Trừng, đến lúc đó chỉ sợ Giang gia không có kết cục gì tốt.
Môn sinh Ôn gia làm như bị hắn làm cho kinh hãi, run rẩy lấy đan dược ra, Nguỵ Vô Tiện đưa tay giựt lấy, nhìn qua thấy không sai, liền đổ thuốc vào miệng người nọ, Lam Vong Cơ xé một mảnh vải từ trên người môn sinh đang hôn mê đó để rịt lấy vết thương, giảm tốc độ chảy máu, trong một lúc tất cả mọi người đều cùng nhìn vào đây.
Máu vẫn chảy, bọn họ thậm chí là đạp lên vũng máu đó, đôi ủng trắng của Lam Vong Cơ đều nhuốm máu đỏ tươi.
Một người có thể có được bao nhiêu máu?
Càng thấy máu chảy, Nguỵ Vô Tiện càng căng thẳng, nhịn không được nhìn về phía Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ buông mi mắt, đôi tay trắng nõn dính máu tươi vẫn ấn đâu ra đấy, nhẹ giọng đáp lại nói: "Có thể cứu".
Nghe giọng nói trầm ổn của y, Nguỵ Vô Tiện dường như muốn thở phào ra nhẹ nhõm, nhưng ai cũng biết mọi việc không dễ dàng như vậy, đang định mở miệng, bỗng nhiên cảnh giác mà ngẩng đầu: "Âm thanh gì vậy?"
Đám người phía sau đa số cũng tỏ vẻ mờ mịt, đều đang lo để ý việc cứu chữa môn sinh Ôn thị, một lát sau mới có người sợ hãi kêu lên: "Thạch đảo! Thạch đảo trong hồ nước chuyển động!"
Nguỵ Vô Tiện nhìn về phía hồ nước, thạch đảo rải rác khắp mặt nước rung động kịch liệt, bắt đầu không ngừng nổi lên, nổi lên, phần lộ ra khỏi mặt nước càng ngày càng nhiều.
Hiển nhiên đó căn bản không phải là thạch đảo gì cả, mọi người rốt cuộc phát hiện ra, đây chính là một con quái vật khổng lồ đang ẩn núp dưới hồ nước sâu, cái gọi là thạch đảo, chính là phần lưng của con yêu thú không biết tên này!