"Thạch đảo" nhắm thẳng trên bờ mà nhào tới, mang theo sóng triều cuồn cuộn.
Con yêu thú vô danh lao tới tạo ra một cảm giác áp bức vô hình, Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng phán đoán ra, con vật ở đáy hồ bỗng nhiên chịu xuất hiện là do bị kích thích bởi mùi máu nồng nặc, nên trực tiếp nổi lên.
"Lam Trạm, đi!"
"Ừm"
Không cần đợi ai nhắc nhở, mọi người đều lui lại hết, chỗ Kim Tử Hiên và Giang Trừng mới vừa rồi bị tấn công nằm ngay bên hồ, Ôn Triều cũng ở bên cạnh. Đột nhiên xảy ra việc kỳ lạ, Ôn Trục Lưu đã nhanh chóng đem Ôn Triều lui về phía sau, môn sinh Ôn thị cũng tản ra theo.
Lam Vong Cơ nhanh nhẹn nâng tên môn sinh Ôn thị đang hôn mê kéo về phía sau, Nguỵ Vô Tiện đuổi theo, đồng thời cũng chú ý động tĩnh của "Thạch đảo", liếc qua thấy Giang Trừng vẫn còn đứng ở chỗ cũ, hét lớn một tiếng: "Giang Trừng! Ngươi còn không mau đi, đứng sững sờ ở đó làm gì hả?"
Giang Trừng phản ứng liền, cắn răng nhanh chóng chạy lui về phía sau, trong vòng mấy trượng xung quanh hồ bỗng chốc trống trơn.
Lam Vong Cơ đem tên môn sinh Ôn thị đặt trên mặt đất cách bờ biển một đoạn, may mà lúc di chuyển không làm vết thương chuyển biến xấu hơn, việc sơ cứu mới vừa rồi đã thấy hiệu quả, máu tươi không còn chảy ra nữa.
Xác nhận môn sinh Ôn thị đã được cứu sống, Nguỵ Vô Tiện thu hồi ánh mắt, nhìn về hướng hồ sâu, mọi người nín thở nhìn chằm chằm, thạch đảo đột nhiên dừng lại ở bờ hồ, mặt nước đen nhánh chung quanh xao động, vài lá phong tươi đẹp dị thường lững lờ trôi qua.
Trong khoảnh khắc, mọi thứ im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi xuống đất.
Có người nhịn không được run rẩy hỏi: "Trong nước.... trong nước rốt cuộc là cái gì vậy..."
Dưới những lá phong đỏ, sâu bên dưới hồ nước sâu dường như xuất hiện một luồng ánh sáng vàng, lúc đầu còn mơ hồ, sau đó càng lúc càng rõ ràng hơn, dần dần to ra, vụt nhanh tới gần....
『_____』
Một cái đầu thú đen thui thật lớn đột nhiên lao lên khỏi mặt nước cùng với tiếng nước bắn tung toé!
Giữa những tiếng kêu sợ hãi, tốc độ của con yêu thú này nhanh như sét đánh không kịp bưng tai, há miệng lộ ra vô số những chiếc răng nanh rất to màu đen màu vàng lẫn lộn, hung hăng gặm lấy một khối đá to bên hồ kéo xuống dưới, chỗ đó, chính là chỗ môn nhân Ôn thị mới hồi nãy bị thương ngã xuống, chảy ra một vũng máu to, mùi máu tươi nồng nặc, chắc yêu thú tưởng đó là con mồi, nên hung hăng cắn xuyên cả đá, bất ngờ ăn đầy một miệng đá vụn.
Tình cảnh nghe kể thấy thật buồn cười, nhưng ở đây không ai có thể cười nổi.
Con thú bự khép miệng nhai một chút, dễ dàng nuốt khối đá dính máu xuống dưới bụng, nếu lúc nãy Lam Vong Cơ không di chuyển tên môn sinh Ôn thị kia, hoặc còn có người vẫn đứng đó, thì kết cục, không cần phải kể nhiều.
Nuốt xong, làm như yêu thú cảm thấy có chút hoang mang, dừng ở nơi đó tạm thời không động đậy gì, mọi người lui lại một chút, phán đoán rời khỏi phạm vi tấn công của yêu thú, để có dư thời gian đánh giá tình hình.
Chiếc đầu tròn của con quái thú rất là kỳ lạ, dữ tợn đáng sợ, mơ hồ giống con rùa, nhìn kỹ thì thấy làn da có nếp gấp, phủ đầy vẩy cứng màu đen, nhưng bất kể đầu con thú trông như thế nào, thì xem ra nó đã rời khỏi mặt nước hơn phân nửa rồi.
Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc cảm thán nói: "...... Thật là một con rùa.... quá lớn...."
Không khí ngưng đọng lại, mọi người đều dồn hết tinh thần để đề phòng, Lam Vong Cơ vẫn di chuyển ánh mắt nhẹ nhàng nhìn hắn một cái.
Nguỵ Vô Tiện vộ tội nói: "Lam Trạm, ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta không nói sai mà, ngươi xem, con thú này thật sự lớn....". Chưa hoàn toàn ra khỏi mặt nước, nhưng từ phần lộ ra có thể suy đoán, nếu để nó lên giáo trường của Liên Hoa Ổ, chỉ sợ riêng cái mai rùa đã lấp đầy hết võ đài, cái cổ rắn ngoằn nghèo có chiều dài hiếm thấy, không gì sánh bằng, ba gã trai tráng không thể ôm hết được.
Yêu thú ngẩng cao đầu, sau khi ăn hết một ngụm nham thạch thì có chút dại ra, làm như mới tỉnh lại nên còn hơi đần độn, nhưng hành động trước đó lại nhanh nhẹn vô cùng, tròng mắt màu vàng như đồng thau có đường kính thật lớn bỗng nhiên nhìn xuống, một đám người vây quanh hồ theo dõi, đồng tử co thành một đường thẳng, khi dày khi mỏng biến hoá một hồi, dường như tầm mắt lúc thì ngưng tụ, lúc thì tan rã, nhìn không được rõ, vẫn chưa hiểu những thứ nhỏ bé đang bất động kia là cái thứ gì.
Nguỵ Vô Tiện phỏng đoán, này chắc là thị lực của nó không tốt sao đó, cú tấn công vừa rồi, cũng là nghe theo mùi máu mà hành động.
Nếu lúc này im lặng từ từ rút đi, nói không chừng, sẽ không bị sao cả.
Con yêu thú này có kích thước khổng lồ, khí thế kinh người, tốc độ và lực cắn rất là ấn tượng, mai rùa và vảy đen dày nặng che kín khắp người, ở đây tuy người đông thế mạnh, nhưng các đệ tử thế gia tuổi thiếu niên nên tu vi còn thấp, tay lại không tấc sắt, rõ ràng là không có tác dụng gì.
Đột nhiên từ trong hai lỗ mũi tối om của yêu thú phun ra hai luồng hơi nước, khi phun xong vẫn còn dính dính một lá phong ở gần mũi, âm thanh khịt mũi cực vang, Ôn Triều cuối cùng đã lấy lại tinh thần, rất vui mừng, không hạ lệnh rút lui mà ngược lại phấn khởi ra lệnh cho mọi người tấn công, cứ ồn ào rằng hắn nhất định phải hạ gục con quái vật này.
Môn sinh Ông thị tuân lệnh, bắn tên như mưa vào người con yêu thú, nhưng lại bị văng ra, nhắm không chuẩn xác toàn trúng vào lớp vỏ thủng lỗ chỗ, bị bật trở ra, bắn vào cổ con thú, mũi tên ma sát vào lớp da lộ bên ngoài, giống như đụng phải thứ gì cứng như sắt thép sỏi đá, toé lửa, đợt tấn công này kêu leng ca leng keng, nhìn như chiến đấu rất ác liệt, nhưng lại không hề mảy may có hiệu quả gì.
Yêu thú bị chọc giận, cổ lập tức vươn dài ra, quét ngang đám người đứng gần nhất, trong chớp mắt tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp bốn phía, một người bị ngậm lấy rồi tung lên trên, khi rơi xuống bị cắn phập một cái, một cơn mưa máu tưới xuống, mười mấy người ngã ra quanh đó, đều không còn nhúc nhích.
Không thể ngờ thân mình yêu thú còn chưa cử động, mà phạm vi công kích đã rộng như vậy, đứng nói mấy tên ôn sinh Ôn gia bắn tên không đủ mạnh về phía trước, mà một vài đệ tử thế gia lùi không đủ xa cũng bị chết tại đây.
Lại tiếp tục tấn công, nhưng chỉ có vẻ càng thêm hỗn loạn.
Nguỵ Vô Tiện liếc mắt thoáng thấy bên cạnh có một môn sinh Ôn thị vất vả cài mũi tên, chưa được bao lâu mà hơi thở đã hổn hển, dây cung kéo mãi không căng nổi, bắn được hay không cũng khó nói, hắn thấy vậy bèn trực tiếp giựt lấy, bao đựng tên chỉ còn lại ba mũi tên, gắn hết lên cung, ngưng thần nhắm thật chuẩn, nhanh chóng bắn về phía đôi mắt vàng óng ánh của con thú.
Khi buông tay, sau lưng chợt truyền tới một tiếng kêu sợ hãi.
Tiếng kêu này cực kỳ hoảng loạn, Nguỵ Vô Tiện lại không kịp quay đầu lại.
Yêu thú tấn công vào đám người đứng bên hồ, cổ dài như con rắn vùng vẫy lung tung, nhưng vẫn có thể nhìn ra quy luật, Nguỵ Vô Tiện bắn trong chớp mắt, tiếng kêu sợ hãi chưa dứt, thì mũi tên đã cắm thẳng vào giữa đồng tử, ngay lập tức tiếng gầm thét hung dữ vang vọng khắp hang động, mặt đất vách đá đều rung động mạnh.
Dường như tất cả mọi người đều không đứng vững được, tu vi kém, như gia phó Ôn thị có người bị trào máu tươi từ tai, không ít người che tai quỳ xuống đất.
Trong tiếng gầm, vậy mà vẫn đột ngột có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
Nguỵ Vô Tiện không che tai, trong tình huống nguy cấp này, bất kỳ động tĩnh nào cũng không thể bỏ qua. Miễn cưỡng quay đầu nhìn lại, thấy Vương Linh Kiều quỳ rạp xuống đất, hiển nhiên là không cách nào chịu nổi tiếng gào của yêu thú, nhưng tiếng kêu thảm thiết không phải của ả, hai gã gia phó không biết từ khi nào đã bắt giữ thiếu nữ Miên Miên, tên đứng bên cạnh còn cầm cây thiết lạc, nhìn dáng vẻ là định ra tay với nàng, nhưng do không chịu được tiếng thú rống, cây thiết lạc vốn định ấn lên người Miên Miên lúc này ấn thẳng vào người một trong hai tên gia phó đang giữ nàng ấy.
Tên gia phó bị phỏng đau đớn ngã ra đất, đau đến quay cuồng, lại muốn che lỗ tai đang chảy máu kia, tiếng thú gầm rú vẫn chưa dứt, chắc là mũi tên bắn trúng ngay mắt trái làm yêu thú vô cùng đau đớn, dù sao mắt cũng không có vảy giáp che chở, nên rất yếu ớt, đáng tiếc bị thương nhưng không làm nó chết được, chỉ làm cho con vật khổng lồ giãy giụa hét lên một trận điên cuồng, nổi điên khắp bốn phía, tầng tầng lớp lớp sóng dâng lên đập vào bờ.
Mắt bị chảy máu, nhìn rất là đáng sợ, nhưng dù làm thế nào, thì mũi tên đâm vào mắt giống như độc châm không thể nào rớt ra.
Con yêu thú nổi điên trong bao lâu, thì mọi người chịu đựng làn sóng âm thanh đáng sợ đó trong bấy lâu.
Rốt cuộc cũng dừng lại, không còn mấy người có thể lên tiếng, dường như có chút dại ra, nằm sấp trên mặt đất cũng không biết có phải đã bị ngất đi hay không.
Một lúc lâu sau Nguỵ Vô Tiện vẫy vẫy đầu, đi qua đá vào vết phỏng do thiết lạc gây ra trên người tên gia phó, đá hắn văng ra xa, tên gia phó kia kêu gào thảm thiết, khiến các đệ tử thế gia đang lần lượt hoàn hồn ngó qua, Nguỵ Vô Tiện lôi Miên Miên không còn bị bắt giữ ra, dẫn đi ra xa.
Trở lại bên cạnh Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện đỡ Miên Miên một hồi, thấp giọng hỏi: "Còn có thể đứng được không?"
Miên Miên mạnh mẽ tỉnh táo lại, gật đầu với hắn, khóc lóc nói lời cảm tạ.
Toàn bộ sự việc lọt vào mắt không ít người, một người thiếu nữ lúc này bỗng nhiên phá vỡ không khí trầm mặc, giọng the thé nói: "Ta hồi nãy thấy rõ! Ả kia, sai hai gia phó bắt giữ Miên Miên, giữ mặt nàng ấy lại, định ấn thiết lạc lên mặt nàng!" Nếu không có tiếng thú rống cắt ngang hết thảy mọi chuyện, khi không ai chú ý, mắt của Miên Miên nếu không bị hỏng, thì dung nhanh cũng bị huỷ suốt đời rồi.
Do ai sai khiến, cũng không cần phải nói rõ – Vương Linh Kiều sớm đã tỏ ra ác ý đối với Miên Miên, bởi vậy nhìn thấy hình ảnh này, lại nghe thiếu nữ kia nói vậy, cô ả Vương Linh Kiều này thâm độc đến cực điểm, ở đây trong thời khắc nguy cấp ai cũng lo chạy trốn, vậy mà ả vẫn kiên trì nhớ tới chuyện muốn hại người.
Cách hồ nước xa hơn một chút, dù thế nào quái vật cũng không tới được, Vương Linh Kiều rốt cuộc đã giảm cơn đau dường như muốn phá tung não bộ, cảm giác cổ hơi ngứa, sờ tay thấy dòng dung dịch ướt nóng, đưa lên trước mắt xem thấy là máu tươi chảy ra từ trong tai, kinh hoàng thét lên ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt không tốt lành gì của một đám đệ tử thế gia.
Đã nhiều ngày nay, hai người Ôn Vương làm ra đủ trò để thể hiện ta đây, từ môn sinh cho tới gia phó gia nô Ôn gia thì dùng mọi lời lẽ sỉ nhục, còn thêm mấy từ ngữ bậy bạ, không ai mà không nuốt giận, cứ phải cố nén xuống.
Hôm nay rốt cuộc đã có người chết, vô duyên vô cớ đúng thật có người chết, tất cả đều là vì Ôn Triều khăng khăng ép buộc bọn họ tới đây, lại không báo cho mọi người biết phải đối phó với yêu thú gì, rồi lung tung hạ lệnh tấn công, trước đây lấy người sống làm lá chắn thịt, nay vì ý đồ lấy máu người sống làm mồi nhử, mà chọn một thiếu nữ vô tội chỉ đơn giản là do Vương Linh Kiều ghen ghét, khi tất cả mọi người đang phải đối phó với con vật khổng lồ về cơ bản không thể chiến thắng kia, thế mà lúc đó ả ta lại ____
Mọi người không còn cách nào để kềm nén cơn tức giận nữa, bọn họ thật ra cũng muốn nhịn, ai cũng không muốn gia tộc mình phải gánh hoạ, nhưng nhịn có tác dụng gì không? Chịu đựng không bộc phát, bọn họ vẫn bị ép đến chết, nếu không phản kháng, hôm nay người chết là người khác, nhưng ai biết tiếp theo người chết có thể là bạn bè, người thân, hay là chính mình hay không, nếu không bị yêu thú giết chết, thì cũng bị người Ôn gia thâm hiểm hại chết!
Người thiếu niên đầu tiên bước một bước về phía Vương Linh Kiều, rồi nhanh chóng có người thứ hai, người thứ ba......
Vương Linh Kiều làm như vẫn còn hơi ngây ngốc, rốt cuộc thấy rõ được địch ý không che dấu trong mắt mọi người, vừa bò về phía sau, vừa hét lên hoảng sợ.
Một thiếu niên có đồng môn bị chết nhịn không được, bỗng nhiên xông lên phía trước, phát một chưởng ngay ngực Vương Linh Kiều, hiển nhiên là căm hận đến cực điểm, bùng nổ sức lực thực mạnh, một chưởng đánh bay ả ra ngoài. Vốn dĩ đã bị yêu thú làm cho bị thương, lại chịu một chưởng này, Vương Linh Kiều tức khắc phun ra cả đống máu, ngã trên mặt đất khóc gào to, ngay sau đó người bên cạnh nhấc tay định bổ xuống đầu ả, lúc này Ôn Triều mới hốt hoảng phản ứng: "Kiều Kiều! Kiều Kiều! Mau cứu Kiều Kiều mang lại đây!"
Ôn Trục Lưu hơi cau mày, cũng không nói nhiều lời, phi thân tới đánh lui những thiếu niên đang muốn đối phó Vương Linh Kiều, mang ả trở về ném xuống đất, Vương Linh Kiều giãy giụa bò lên nhào vào trong lòng ngực Ôn Triều, vừa ói máu vừa gào khóc. Ôn Triều ngẩng đầu, vây quanh là một đám đệ tử thế gia vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ, có lẽ được truyền thêm động lực từ tiếng gầm rú của con thú kia, mắt hằn lên tia máu, biểu tình đáng sợ.
Con vật khổng lồ trong hồ nước lại phát cuồng trở lại, chân trái trước đã dẫm lên bờ, môn sinh Ôn thị vất vả chống đỡ cứ lui dần lui dần, liên tiếp có người tử thương, Ôn Triều rốt cuộc cảm thấy sợ hãi, bộ dạng không hề mang chút khí thế Càn Nguyên, kinh hoàng kêu lên: "Rút lui, rút lui! Rút lui ngay lập tức!"
Thuộc hạ của hắn căn bản không ai có thể chống đỡ, nhưng không dám làm trái lời Ôn Triều, từ lâu đã tránh xa, rốt cuộc chờ được lệnh rút lui, liên tục ngự kiếm bay lên, Ôn Triều bế Vương Linh Kiều nhảy lên kiếm, vèo một cái liền không thấy bóng dáng nữa, mọi chuyện diễn ra cực nhanh, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên có dự cảm không lành, hô lớn: "Mau cùng chạy lên đi! Đừng đứng ngốc ở đây nữa!"
Vốn dĩ cũng không có nhiều người đang giằng co với yêu thú, tới tấp chạy như điên lên, nhưng trên đường vội vàng trở lại cửa động, thì cây mây đã bị chặt đứt thành nhiều đoạn, rơi rụng trên mặt đất.
Kim Tử Hiên giận dữ: "Cẩu tặc vô sỉ! Bọn chúng đã chặt đứt cây mây rồi!"
Kinh hoàng lo chạy thoát thân vậy mà vẫn có dư thời gian để mà chặt đứt đường lui của người khác, tiên kiếm của các đệ tử thế gia đã bị thu hết, không có cây mây này, căn bản là không thể bò lên vách đá dốc đứng cao hơn 30 trượng.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Quay lại! Mới vừa rồi có người nhà Ôn gia chết, linh kiếm tất nhiên vẫn còn đó, chúng ta có thể thay phiên ngự kiếm đi lên!"
Ngửa đầu có thể thấy được nguồn ánh sáng chói mắt kia, nhưng chỉ chốc lát sau, nguồn ánh sáng này giống như nhật thực, chỉ còn lại một nửa.
Có người nhanh chóng phản ứng kêu lên sợ hãi: "Bọn chúng bít cửa động rồi!"
Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quát lớn: "Giang Trừng!"
Không cần hắn phải nói, Giang Trừng, người duy nhất có linh kiếm của Ôn gia, lập tức ngự kiếm bay lên, ý muốn ngăn cản người phía trên lấp kín đường ra, nhưng trong khoảnh khắc, một nửa ánh sáng còn lại cũng biến mất, Giang Trừng bay lên tới đỉnh, hung hăng đập mạnh, rơi xuống một ít đất đá, lại đấm, không hề suy suyễn gì, oán hận quát: "Bọn chúng còn thiết lập cấm chế!"
Thật sự muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết.
Giang Trừng cũng không dừng tay ngay, nhưng làm thế nào cũng không lay động được cấm chế, mọi người ở sâu bên dưới đều im lặng không biết nói gì, mấy ngọn đuốc chiếu sáng lên những gương mặt thiếu niên hoảng sợ mờ mịt, đều là sắc mặt trắng bệch.
Cho đến khi Kim Tử Hiên lên tiếng mắng phá vỡ sự tĩnh mịch: "Đôi cẩu nam nữ này thật sự có thể làm thế này à!"
Một thiếu nữ lẩm bẩm: "Bên cạnh hồ nước, còn vài tên tu sĩ Ôn gia nằm đó, nói không chừng là chưa chết... bọn chúng cũng mặc kệ sao? Ít nhất đó cũng là người nhà bọn chúng mà...."
"Không quan tâm đâu, Ôn Triều là người thế nào? Cho dù cùng là họ Ôn, hắn lại để ý hay sao?"
"Không, không sao, kể cả bọn họ phong bế cửa động, cha mẹ ta nghe việc ngày, cũng sẽ có cách tìm tới đây thôi".
Lời này vừa nói ra, rải rác có người phụ hoạ, nhưng ngay sau đó có người lên tiếng đập tan tia hy vọng này: "Sẽ không tới đâu, Ôn gia không báo với người nhà hành tung của chúng ta, gia tộc còn tưởng rằng chúng ta vẫn còn đang ở Kỳ Sơn tiếp tục được dạy dỗ, làm sao mà tìm đến... Ôn Triều phá hỏng cửa động, chắc chắn cũng sẽ lấp lại, sẽ không để cho ai tìm thấy...."
Chờ các nhà phát hiện ra điều không ổn, thì sẽ bao lâu, bọn họ có thể chịu đựng được bao lâu?
Chúng ta cũng chỉ có thể ở bên trong động ngầm này... không có đồ ăn... lại còn ở cùng với một con yêu thú...."
Vài câu nói bi quan, không khí trong động lập tức trầm xuống, mấy thiếu niên lại tụ lại với nhau, nhịn không được khóc nức nở.
Lòng phản kháng mới trỗi lên lúc nãy, trong nháy mắt bị sự thay đổi đột ngột này giống như gáo nước lạnh dội lên dập tắt mất.
Trong nhất thời, tất cả mọi người đều tuyệt vọng.