[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 68




Ngày hôm sau, vẫn như mọi khi, môn sinh Cô Tô Lam thị đúng giờ mẹo tỉnh giấc.

Lúc này trời đã hửng sáng nhưng vào mùa thu không sáng bằng mùa hè, ngoài cửa sổ là những tia nắng ban mai mờ ảo, bầu trời xám xịt, mắt có thể nhìn thấy lớp sương mỏng.

Các thiếu niên Lam gia lần lượt lặng lẽ đứng dậy, cũng không nói chuyện với nhau, trong lúc đi lại chỉ có âm thanh quần áo sột soạt cọ xát vào nhau rất nhỏ, sau khi tẩy rửa đơn giản bằng ánh nắng sớm, không thể luyện kiếm, nên ngồi điều hoà hơi thở.

Trong nhà nhanh chóng trở nên yên tĩnh trở lại, ngay cả nến cũng chưa đốt, từ bên ngoài hành lang nhìn vào, cả một dãy phòng sắp xếp cho các đệ tử thế gia ở tạm, bao gồm cả phòng mà môn sinh Cô Tô Lam thị đang sử dụng, các thiếu niên trong nhà đều đang ngủ say.

Mấy ngày liền bôn ba, một đám thiếu niên thiếu nữ đều đã cực kỳ mỏi mệt, vốn dĩ các nhà làm việc và nghỉ ngơi không giống với quy định giờ mẹo làm giờ hợi ngủ của Lam gia, phần lớn dành nhiều thời gian để nghỉ ngơi, tỉnh dậy vào lúc này chỉ có thể là người của Cô Tô Lam thị.

Nguỵ Vô Tiện ngủ nướng một chút để Lam Vong Cơ phải kêu dậy, bị ôm lên chỉnh đốn lại quần áo xộc xệch do lúc ngủ, thư giãn một hồi, sau khi hơi tỉnh táo thì đi theo y để tu luyện một chút -- ở Kỳ Sơn không rảnh, cũng không có chỗ, nếu muốn tu hành thì một chút rèn luyện lúc này chỉ có thể xem như muối bỏ biển.

Khoảng non nửa canh giờ sau, tất cả mọi người trong phòng đều tự giác dừng lại, nghe thấy bên ngoài có tiếng người tới gần, cánh cửa bị đá mở ra, tiếp đó là một trận la mắng, đối với bọn chúng, vào đây đều là đá văng cánh cửa không hề nể mặt, gia phó Ôn thị la hét ầm ĩ với bọn họ, thúc giục bọn họ phải nhanh chóng sửa soạn, đối xử với các đệ tử thế gia phảng phất giống như lùa gia cầm đi tới địa điểm mới để săn đêm hôm nay.

Nơi săn đêm lần này, tên là Mộ Khê Sơn.

Cũng là mấy đệ tử thế gia bị sai khiến đi trước mở đường, núi rừng âm u, mặt đất ẩm ướt đầy lá rụng, ngửa đầu không thấy mặt trời, tán lá xum xuê tầng tầng lớp lớp che phủ, tiếng bước chân dường như bị hấp thu hết, đi sâu vào trong núi, tiếng côn trùng chim thú tựa hồ kêu vang ở xa xa.

Cho đến khi đến một nơi rộng rãi thoáng đãng, cả đám người gặp một dòng suối nhỏ, nước chảy róc rách, nước suối trong suốt chảy xuôi dòng, những mép đá ẩm ướt phủ đầy rêu xanh, lại có những chiếc lá phong mùa thu đỏ rực trôi lờ lững, tiếng suối reo và sắc màu của lá phong, kết hợp cùng với tên của ngọn núi này càng tăng thêm sự phù hợp.

Cảnh sắc động lòng người, các đệ tử thế gia trầm mặc nãy giờ rốt cuộc đã có một ít không khí sôi động, ngập ngừng nói chuyện với nhau làm cho bầu không khí đỡ căng thẳng hơn rất nhiều.

Nguỵ Vô Tiện lặng lẽ đi bên cạnh Lam Vong Cơ, đã nhiều ngày qua cùng Lam Vong Cơ hành động, luôn đi giữa các môn sinh Lam gia, cũng không hay đi tìm Giang Trừng, Giang Trừng cũng không đến tìm, cố ý không gặp nhiều để tránh không bị Ôn Triều chú ý.

Hôm nay đã đi một hồi lâu, từ trước đến nay Nguỵ Vô Tiện là sẽ vừa đi vừa thầm thầm thì thì nói gì đó, đôi lúc còn oán giận Ôn gia, nhưng hầu hết là dành thời gian rảnh chú ý đến cảnh sắc xung quanh, bình phẩm vài câu, nhưng hôm nay từ lúc ngủ dậy đến giờ, Nguỵ Vô Tiện nói chưa quá mười câu.

Sớm phát hiện có gì không đúng, Lam Vong Cơ đi chậm lại.

Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy ánh mắt y, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

Lam Vong Cơ bỗng nhiên vươn tay nắm lấy tay hắn, bắt lấy cổ tay, hắn theo bản năng muốn rút về, Lam Vong Cơ không thả ra, Nguỵ Vô Tiện lên tiếng nói: "Ngươi làm gì vậy? Tối hôm qua không phải đã kiểm tra rồi sao?"

Lam Vong Cơ không nói lời nào, cẩn thận bắt mạch một hồi, không dò ra bất thường, nhưng trong lúc đi bộ mạch tượng vốn sẽ không còn chuẩn nữa, nhưng hiện tại không có thời gian cho bọn họ dừng lại thở đều để kiểm tra lại.

"Nguỵ Anh, ngươi có phải là...."

Nguỵ Vô Tiện ngắt lời: "Không có! Lam Trạm, ta khoẻ mà, ngươi đừng nghĩ nhiều".

Lam Vong Cơ rũ mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Hôm nay ngươi nói chuyện rất ít"

"......." Nguỵ Vô Tiện nghiêng đầu nhớ một chút: "Vậy à? Ta không nhớ rõ".

Tựa như bị thái độ của hắn gợi nhớ đến một điều gì đó, Lam Vong Cơ nhíu mày nói: "Nguỵ Anh...."

Nguỵ Vô Tiện hướng về y lắc đầu, nhanh chóng nói: "Thật sự không thể nào, bằng không đến tối ngươi kiểm tra lại xem sao, hiện tại cũng không thể ngừng lại.... Ta bảo đảm, ta thề, nếu thật sự cảm thấy bị gì, nhất định sẽ nói cho ngươi biết".

Lam Vong Cơ hiển nhiên không định bỏ qua cho hắn như vậy, dùng sức nắm tay hắn mạnh hơn một chút, Nguỵ Vô Tiện quay đầu kháng cự một hồi, chỉ giằng co một lát liền không thể không phục tùng bản năng, cực kỳ không tình nguyện mà há miệng nói ra: "Ta... ta chính là sáng nay cảm thấy hơi mệt một chút thôi".

Một lát lại giải thích: "Cũng không sao cả, thật sự chỉ là hơi mệt một chút, chắc là ngủ không ngon"

Từ đầu đến cuối cứ nhìn chằm chằm trên mặt đất, không chịu nhìn Lam Vong Cơ mà nói chuyện đàng hoàng.

Sau khi lập khế ước, Lam Vong Cơ mất một thời gian để học cách tự mình kềm chế, gần như không sử dụng bản năng Càn Nguyên để áp chế Nguỵ Vô Tiện, mới vừa rồi Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng nhận thấy Lam Vong Cơ thế mà lại dùng bản năng ép buộc hắn phục tùng, hắn rất là không vui – mặc dù nguyên nhân là vì biểu hiện bất thường của hắn.

Một cảm giác phiền muộn cứ liên tục quay cuồng trong ngực hắn, Nguỵ Vô Tiện chính là cảm thấy bực bội nhiều hơn, cơ hồ muốn giựt tay ra, bỗng nhiên phát hiện, loại cảm xúc này không phù hợp lắm, lúc này mới đột nhiên ngẩng đầu, cùng đối diện với cặp mắt nhạt màu thanh thanh lãnh lãnh kia.

Từ sâu bên trong thấy hiện ra một tia lo lắng.

Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên bình tĩnh lại, nhịp tim vẫn nhanh, hai người đều ngầm cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng giờ phút này cũng không có cơ hội để cẩn thận xác nhận lại.

Một tên gia phó Ôn gia đột nhiên đi tới la mắng: "Dừng lại làm gì? Còn không mau đi đi!"

Rồi đưa tay xô đẩy, Nguỵ Vô Tiện tránh qua, thì thấy phía sau tên gia phó còn có một thiếu nữ đang đi tới, chính là người đứng sau Ôn Triều trong ngày đầu tiên đến Kỳ Sơn.

Mấy ngày nay, Nguỵ Vô Tiện mới nghe người ta nhắc tới, ả này tên là Vương Linh Kiều, vốn là một người hầu gái của chính thất (vợ cả) Ôn Triều, ỷ vào nhan sắc có ý đồ dụ dỗ chủ tử, để cho chính thất Ôn Triều sắp xếp cho ả đi làm những công việc giống như gia nô, không ngoài dự đoán, cuối cùng vẫn là lăn lộn lên giường. Ngày ấy ở Hội Thanh Đàm gây khó dễ cho Kim Tử Hiên, nhằm thu hút sự chú ý của Ôn Triều. Việc này xảy ra lúc Nguỵ Vô Tiện cũng có ở đó, nhưng là sau khi "trao thưởng", hắn không rảnh mà quan tâm, đương nhiên không biết việc Vương Linh Kiều, giờ cũng mới biết Kim gia suýt chút nữa là nối gót Lam gia bị thiệt hại nặng.

Ở bên cạnh nghe vài câu trước khi nhìn mặt, liếc mắt một cái biết đây là nữ tử Trung Dung, không phải là Khôn Trạch, nhưng Ôn Triều rõ ràng không thèm để ý việc này, môi đỏ như lửa, dung nhan kiềm diễm, cũng coi là mỹ nhân. Nhưng khi nhìn gần, trên môi lại có một nốt ruồi thật sự nằm sai chỗ, khiến mọi người nhìn vào muốn cạy ra bỏ, cũng không biết Ôn Triều có cảm thấy vậy hay không.

Chỉ là thường ngày rất hay làm nũng, Vương Linh Kiều có bản lĩnh giữ chặt được sự chú ý của Ôn Triều, hầu hạ được đến giờ cũng coi là hiếm thấy rồi.

Lúc này ả đang cầm trong tay một cây thiết lạc (in dấu bằng sắt) thon dài, linh lực của ả thấp kém nên không mang được tiên kiếm. Gia phó của Ôn thị mỗi người đều cầm một cây thiết lạc, không cần bỏ vào lò lửa, ấn lên người sẽ để lại một dấu vết đau đến mức người ta chết đi sống lại, mấy hôm nay đã có người bị như vậy, kêu la rất thảm thiết, nghe nói dấu vết đó cũng giống như giới tiên, cả đời không phai mờ.

Người tới không có ý tốt, nên Nguỵ Vô Tiện cảnh giác, Vương Linh Kiều uy phong lẫm liệt trách mắng: "Ôn tiểu công tử kêu các người đi tìm cửa động, các người không đi là có ý gì?"

Lam Vong Cơ liền kéo Nguỵ Vô Tiện đi, cũng không thèm trả lời câu quát hỏi, Vương Linh Kiều hiển nhiên cảm thấy không hài lòng với thái độ đó, không chịu buông tha kêu lên: "Đứng lại, ai cho các ngươi đi ngay như thế?"

Lam Vong Cơ dừng bước, lạnh lùng nhìn ả, Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ sợ là y vẫn còn để tâm chuyện vừa rồi, Vương Linh Kiều mà cứ khăng khăng gây chuyện, lúc này....

Bên kia đột nhiên có người la lên: "Tìm được rồi!"

Vương Linh Kiều nhất thời không rảnh để làm khó dễ bọn họ, chạy vội qua, vừa thấy, liền kêu lên hoan hô: "Ôn công tử! Tìm thấy rồi! Tìm được lối vào rồi!"

Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ liếc nhau, đứng yên ở chỗ cũ chờ xem sự biến này.

Ôn Triều xua bọn họ đi vào Mộ Khê Sơn, đến vùng này, ra lệnh cho mọi người bắt đầu tìm "cửa động".

Không có đặc điểm cũng như vị trí chính xác, nên tốc độ tìm kiếm rất là chậm, chắc là cũng do đa số đệ tử thế gia đều thất thần, không cẩn thận tìm kiếm, mà cửa động đúng thật là cực kỳ bí mật.

Giấu bên dưới một gốc đa cổ thụ ba người ôm không hết, bề rộng không tới nửa trượng, bị dây leo to chằng chịt chắn ngang, bên trên rơi đầy cành khô lá rụng, bùn cát đất đá, cũng không biết làm thế nào mà phát hiện ra bên dưới có động.

Một thiếu niên lúc này đang đứng co rúm bất an ở chỗ kia, dường như nghĩ đến việc được khen thưởng, có hể sau này ít bị đưa vào "danh sách tuyển chọn" đi săn đêm, cũng không bị đưa lên làm lá chắn thịt chẳng hạn, nhưng Ôn Triều đi ngang qua cũng không thèm liếc hắn một cái, còn cảm thấy vướng bận mà đẩy hắn sang một bên, khiến cho tên thiếu niên phí không biết bao nhiêu công sức tìm ra cửa động đứng như một tên ngốc, chân tay luống cuống, lúc sau mới có người mặc quần áo có gia văn giống trên người hắn tới lôi hắn đi.

Cửa động nhanh chóng được dọn sạch, các cành khô lá rụng mục nát cùng với bùn đất bị dẹp sang một bên, chặt bớt rễ cây, một miệng hang đen ngòm hiện ra trước mặt mọi người. Nguỵ Vô Tiện không đứng gần đó, mà cũng cảm giác được một luồng không khí lạnh tràn ra, có người quăng một viên đá xuống, đợi một lúc lâu không nghe tiếng vọng lại.

Không bằng không cớ nhưng Ôn Triều lại rất vui mừng: "Chắc chắn là chỗ này! Mau, đi xuống hết đi!"

Kim Tử Hiên đang đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cửa động một hồi bỗng nhiên nói: "Ngươi đưa chúng ta lại nơi này, nói là muốn săn đêm yêu thú, xin hỏi là loại yêu thú gì? Phải báo trước cho chúng ta, thì mới có thể hợp lực đối phó, không thì sẽ giống như lần trước luống cuống tay chân".

Lần trước vây đánh yêu thú, có môn sinh Kim gia bị thương do bị làm lá chắn thịt.

Ôn Triều giương mắt nhìn hắn, cười nhạo một tiếng: "Báo cho các ngươi?"

Hắn đi gần lại phía trước, chỉ là thoạt nhìn thực sự không thấy có chút khí thế nào áp chế được Kim Tử Hiên, đứng xa còn thấy có chút buồn cười, rõ ràng cùng là Càn Nguyên nhưng ở thế dưới, nhưng hắn không nhận ra điều này, nói: "Các ngươi còn muốn ta nói lại bao nhiêu lần mới nhớ được hả? Đừng có hiểu lầm, các ngươi bất quá chỉ là tu sĩ dưới quyền ta, ta mới là người ra lệnh, ta không cần người khác kiến nghị gì với ta, chỉ có ta chỉ huy tác chiến và điều binh khiển tướng các ngươi, đánh bại yêu thú, cũng chỉ có ta!"

Ngữ khí rất là tự cao tự đại, khiến cho người ta căm ghét, Vương Linh Kiều tiếp lời la mắng: "Không nghe Ôn công tử nói gì sao? Còn không mau đi hết xuống!"

Lực sát thương của đôi cẩu nam nữ đang đứng chung này thật sự quá lớn, Nguỵ Vô Tiện đứng từ xa xem đã cảm thấy ghê tởm, hiếm khi hiểu được sâu sắc cảm giác của Kim Tử Hiên lúc này, chẳng sợ trong động thực sự có con yêu thú phương nào, thà nhảy xuống còn hơn ở lại nhìn Ôn Triều và Vương Linh Kiều bẩn cả mắt.

Bởi vậy, trong nháy mắt Kim Tử Hiên tái mặt lại, vén vạt áo, cầm lấy một dây mây đặc biệt to khoẻ và nhảy xuống không chút do dự.

Những người còn lại nhìn nhau không nói gì, theo thứ tự đi xuống theo.

Một đám đệ tử thế gia bị đoạt lấy linh kiếm chỉ có thể nắm theo dây mây leo xuống, không biết động sâu bao nhiêu, cũng không biết dây mây chịu được trọng lượng của bao nhiêu người, Ôn Triều cứ liều mạng thúc giục, tất cả đều chỉ có căng da đầu mà bò.

Đến phiên bọn họ, Lam Vong Cơ hơi ngăn cản Nguỵ Vô Tiện đang tiến tới gần, leo xuống trước một bước, Nguỵ Vô Tiện sửng sốt, thầm nghĩ chắc Lam Vong Cơ làm vậy là vì tình trạng của hắn đang không tốt, nên muốn đi xuống dưới trước để phòng ngừa thể lực của hắn chịu không nổi chăng?

Có chút dở khóc dở cười, kỳ thật mới vừa rồi hắn không nói dối, đúng thật ngoại trừ bên ngoài hơi mệt mỏi thì không có vấn đề gì khác.

Dây mây rũ xuống phía dưới không tới vài trượng thì mọc bám vào vách đá, bền chắc hơn rất nhiều, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy yên tâm, người sau nối tiếp người trước như thế này, dây mây cũng không thể đứt được, vừa leo vừa có thời gian tính toán khoảng cách, phát hiện Lam Vong Cơ vẫn luôn ở đó để ý hắn, bớt thời gian nói với y: "Lam Trạm, ta khoẻ mà, ngươi không cần phải quan tâm tới ta".

Ước chừng khoảng 30 trượng mới xuống tới đáy, phía trên lục tục vẫn còn có người đang l eo xuống, Nguỵ Vô Tiện đánh giá xung quanh, một mảng tối om, trong tay không có Minh hoả phù để đốt lửa, tất cả đệ tử thế gia tập trung dưới đây đều đã bị lục soát lấy đi tất cả pháp bảo tiên kiếm linh khí trong người, đều ngửa đầu, quan sát xung quanh nhờ vào ánh sáng xuyên qua cửa động mà bọn họ vừa mới đi xuống, ánh sáng lờ mờ, tầm nhìn hạn hẹp, nhưng đại khái còn biết xung quanh tạm thời là an toàn.

Lam Vong Cơ hiển nhiên cũng đã kiểm tra xong, lôi hắn đến một chỗ cách xa khỏi những người khác, dặn hắn: "Thở đều"

Nguỵ Vô Tiện liền biết, nhiều người bị lùa vào đây như vậy, phía sau vẫn còn khoảng một nửa lượng người đang leo xuống, Lam Vong Cơ tính toán trong thời gian chờ đợi này, sẽ kiểm tra thân thể cho hắn.

Lại nghĩ, rõ ràng chưa tới một tháng, sao lại có thể chịu không nổi trong khoảng thời gian còn ngắn hơn lần trước? Như vậy việc này căn bản chưa ổn định hay sao?

Thời gian nửa nén hương trôi qua, Lam Vong Cơ thu hồi tay, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì"

Nguỵ Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm, hì hì cười nói, thừa dịp không ai chú ý, ôm y một chút, mặt cọ cọ vào ngực y: "Ta đã nói là không có việc gì mà, ngươi thực sự là lo lắng quá mức rồi". Cảm giác phiền muộn trong ngực cũng đã sớm biến mất không còn tung tích.

Lam Vong Cơ không nói gì nữa.

Lúc này toàn bộ đệ tử thế gia đều đã xuống tới mặt đất, Ôn Triều ở phía trên hô to vài tiếng, xác nhận bên dưới an toàn, mới ôm Vương Linh Kiều từ từ ngự kiếm xuống dưới, vừa xuống tới, hắn liền xua đuổi mọi người đi sâu vào bên trong huyệt động, miễn cưỡng ra lệnh cho gia phó ít nhất cũng thắp vài ngọn đuốc cho những người đi đầu.

Đỉnh huyệt động rất cao, cây đuốc giơ lên cũng không chiếu tới đỉnh, xét theo âm thanh vọng lại, càng vào sâu bên trong không gian càng rộng, phía trong cũng càng lạnh hơn, hàn khí dày đặc.

Lác đác có vài người vận chuyển linh lực trong cơ thể, để giảm bớt cơn lạnh, không ít đệ tử thế gia bị lạnh đến khó chịu do đang mặc trang phục mùa thu, những đệ tử nhỏ tuổi còn không biết xấu hổ là gì nên biểu lộ ra ngoài, một số rất ít thiếu nữ bị phái đến đây đang tụ lại một chỗ, cố gắng đừng gần nhau để cơ thể bớt lạnh, nhưng tốt xấu gì cũng là người tu tiên, khó chịu thì khó chịu, nhưng vẫn có thể chịu đựng được.

Thu hồi ánh mắt, chú ý tới ánh mắt Lam Vong Cơ đang nhìn hắn, Nguỵ Vô Tiện còn nhỏ giọng nói giỡn: "So ra vẫn không bằng suối nước lạnh ở Vân Thâm Bất Tri Xứ"

Không biết đi được bao lâu, cuối cùng gặp một cái hồ nước sâu ở phía trước, không thể không dừng bước.