Bánh Bao cùng Màn Thầu cực kỳ ghét bỏ bệnh mê trai của Vũ Vân Hân.
Đẩy cửa phòng bệnh ra đã nghe thấy tiếng tiết mục ca nhạc.
Người phụ nữ trước mắt này đang lắc lư theo sát điệu nhạc từ chương trình ca nhạc, vẫn không quên gọi tên thần tượng mình thích: “Tiểu Phú Xuyên cố gắng lên. Yêu con. Mẹ yêu con.”
Đây là lần đầu tiên Mục Lâm Kiên nhìn thấy hình tượng này của cô.
Chẳng qua hai đứa bé trước mắt đã sớm quen.
“Cô Vũ, con của mẹ về rồi.” Bánh Bao im lặng nhìn về phía cô.
Vũ Vân Hân liếc mắt qua: “Ngồi bên này, tý nữa đồ ăn sẽ tới.”
Cô đang định tiếp tục hò hét thì lại nhìn thấy Mục Lâm Kiên lạnh lùng đứng ở đó.
“Trên danh sách có không?” Giọng nói lạnh như tử thần vang lên.
Mặt lạnh của Mục Lâm Kiên căng thẳng, cả người đầy vị ghen tuông.
Vũ Vân Hân thu lại lightstick, cất vào trong túi xách.
Theo đuổi thần tượng nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cảm thấy mình y như tên trộm.
“Mọi người đã về rồi? Sao lại thiếu một người thế?” Vũ Vân Hân hàm súc cười ngây ngô.
“Mẹ theo đuổi thần tượng, Há Cảo tán gái. Vô địch…” Màn Thầu cùng Bánh Bao buông tay bất đắc dĩ.
“Bố, bố nhất định phải chấn chỉnh lại nhà chúng ta, cải tà quy chính.” Bánh Bao lên án.
“Không phải mẹ chỉ theo đuổi thần tượng thôi à, giải trí thôi mà. Dù sao mẹ như này cũng không thể đi ra ngoài, bác sĩ nói mẹ một tuần lễ mới có thể ra khỏi cửa, người ta chỉ là muốn giải trí một chút.”
Thân thể cao lớn của Mục Lâm Kiên ngạo nghễ kiêu ngạo đi đến trước màn hình lớn.
Dáng người kinh ngạc này đã giết chết thần tượng trong TV trong nháy mắt.
“Em muốn thế nào mới thấy vui?” Đôi mắt sâu thẳm nặng tình của anh nhìn cô, giọng nói trầm thấp từ tính của tống giám đốc bá đạo, thực sự chọc Vũ Vân Hân muốn nổ tung.
Gò má cô ửng hồng, thẹn thùng cầm lấy điều khiển từ xa yên lặng tắt TV.
Mục Lâm Kiên đi đến trước mặt cô, lạnh lùng liếc nhìn cô: “Có phải em muốn mỗi ngày không xuống nổi giường?”
“Ôi trời ơi. Chỗ này không nên ở lâu.” Bánh Bao ồn ào.
Màn Thầu đơn thuần đỏ bừng mặt: “Làm ơn đừng lái xe trước mặt bạn nhỏ có được không?”
Vũ Vân Hân cúi thấp đầu, không dám nói lời nào.
Bởi vì người đàn ông trước mặt này quá mạnh mẽ, sợ nói sai một câu…
Ngày mai thật sự sẽ giống ý đúc lời Mục Lâm Kiên nói.
“Bao giờ mới bỏ đống này?” Mục Lâm Kiên lấy một chồng danh sách trong túi ra.
Những thứ này toàn bộ đều là thần tượng Vũ Vân Hân từng theo đuổi, bên trên ghi lại không sót một người nào.
Chính cô cũng không dám tin lại có nhiều người như vậy: “Rõ ràng mấy đứa bán đứng mẹ.”
Bánh Bao cùng Màn Thầu yên lặng xoay người, ra vẻ cái gì cũng không biết.
“Phụ nữ mà. Thức ăn tinh thần. Giống như đàn ông các anh xem gái xinh ở Nhật Bản thôi.” Vũ Vân Hân cố hết sức giải thích.
“Anh không xem.”
Mặt Mục Lâm Kiên chăm chú nghiêm túc.
Đột nhiên quên mất bên cạnh người đàn ông này có bao giờ thiếu gái xinh đâu.