Anh lấy quyển sổ thông tin này đưa cho Lục Tâm: “Vũ Vân Hân đảm nhiệm chức chủ tịch hội phụ huynh, đối phương cho bao nhiêu tài chính, tôi cho gấp đôi.”
“Vâng. Tổng giám đốc Mục.”
Ba đứa bé được đúng ý nhếch khóe miệng, quả nhiên có một ông bố có tiền sẽ vĩnh viễn bắt đầu trước cả vạch đích.
Chờ lúc bọn họ lấy lại tinh thần nhìn về phía video.
Vũ Vân Hân đã sớm ăn uống no đủ mà ngồi phịch trên giường bệnh ngủ rồi.
“Đã bảo để lại đồ ăn cho bọn con mà?” Bánh Bao trông thấy bàn ăn được càn quét sạch sẽ, mất mát.
Vũ Vân Hân đánh cho trọn vẹn một giấc, thoải mái lật người lại tiếp tục ngủ.
“Người phụ nữ xấu xa. Thật sự quá vô tình.” Ba đứa bé đang thương thảm thiết rúc vào ngực Mục Lâm Kiên: “Có mỗi bố yêu bọn con.”
Thay đổi trong lòng của đứa bé này quá nhanh.
Bốn bố con trở lại bệnh viện, từ lúc bước xuống xe, Mục Lâm Kiên liền thành điểm chú ý ánh mắt của người ngoài.
Anh ôm hai đứa bé, trên cổ còn cõng một đứa bé.
Giá trị nhan sắc của bốn người cực cao, khắp đường đi hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của các cô gái.
“Người đàn ông kia đẹp trai quá.”
“Không chỉ có lớn đẹp, ngay cả nhỏ cũng rất đẹp.” Một đám mê trai nhịn không được cầm lấy điện thoại chụp.
“Tôi tò mò ai là mẹ của cả nhà này quá, nhất định sẽ rất đẹp.”
“Mấy chị gái nhỏ, không thể như vậy đâu.” Há Cảo ngồi trên cổ Mục Lâm Kiên duỗi cánh tay nhỏ mập mạp ra, ném một ánh mắt đáng yêu về phía các chị gái nhỏ: “Chụp lén là sai đấy.”
Các chị gái nhỏ lúng túng thu điện thoại di động lại.
Vệ sĩ đi sau lưng lập tức bảo bọn họ xóa ảnh.
“Nhẹ nhàng một chút. Dù sao người ta vẫn còn là cô gái nhỏ.” Há Cảo ra vẻ như người hoà giải, leo từ trên người Mục Lâm Kiên xuống, đi tới: “Phải đối xử dịu dàng một chút với các chị gái nhỏ xinh đẹp, khó trách mấy người vẫn còn là chó độc thân.”
Vẻ mặt vệ sĩ ngơ ngác, nếu không nghiêm túc thì công việc khó thành.
Há Cảo nhõng nhẽo làm bong bóng cứng rắn, hoàn toàn không giống đi bảo người ta xóa ảnh, mà cực giống đi tán gái.
“Chị gái nhỏ, nếu chị đi trên đường cái rồi bị người chụp lén đăng lên mạng, có phải chị sẽ rất không vui không. Người ta còn nhỏ như vậy, dù sao cũng không có quyền được chụp ảnh lén đúng không nào. Em biết chị gái nhỏ lớn lên xinh như vậy, nhất định có một trái tim thiện lương xinh đẹp hào phóng. Nếu không thì vậy đi, em kết bạn với các chị gái nhỏ, sau này thường liên hệ, như thế nào?”
Há Cảo vừa nói như vậy, một đám chị gái nhỏ vây quanh ở xung quanh cậu, lấy điện thoại di động ra quét mã hai chiều.
“Từ bao giờ mà tính cách Há Cảo thay đổi nhanh thế?” Bánh Bao là anh cả thật sự rất suy sụp.
Màn Thầu ra vẻ cực kỳ bất đắc dĩ: “Cái này di truyền từ ai thế?”
Bọn họ lạnh nhạt liếc mắt, nhìn về phía Mục Lâm Kiên.
“Đừng nhìn bố. Bố không như thế.” Mục Lâm Kiên lạnh lùng kiêu ngạo nói.
“Cũng đúng nhỉ. May mà con di truyền từ bố, nếu di truyền từ Búp Bê… Thật nhức đầu.”